"Em ấy là học sinh mới, và học ở lớp tôi."

Hiệu trưởng vốn đang ngủ gật trên bàn, nghe anh nói vậy thì giật mình tỉnh giấc, ngỡ ngàng hỏi, "Gì cơ?"

Taehyung chỉ cậu, kiên nhẫn nói, "Em ấy là học sinh mới, học ở lớp tôi."

Hiệu trưởng ngớ người, rồi cười mấy tiếng, khó khăn nói, "Kim Thiếu à, tôi biết nhà anh giàu ghê lắm, chỉ cần một cái xua tay thôi là hủy hoại được cái trường này rồi. Nhưng làm phiền anh nghĩ đến toàn diện, cậu ấy chỉ là học sinh mới, còn anh lên năm tư rồi, là năm cuối. Làm sao cậu ấy có thể học cùng anh?"

Taehyung cau mày, hỏi, "Vậy phải làm sao để em ấy có thể học cùng tôi?"

Hiệu trưởng nhìn Jungkook, ánh mắt lóe lên một tia sáng, giống như vừa phát hiện ra một nhân tài, rồi ông búng tay, nói, "Tài năng."

Taehyung nhìn cậu, hỏi, "Em vẽ tranh được không?"

Jungkook nhìn anh, rồi nhìn hiệu trưởng, chợt chạm với ánh mắt tìm tòi và đầy hứng thú của ông, cậu cười mỉm, đáp, "Được."


Bàn tay nhỏ nhắn siết chặt tay anh, giọng nói cậu lại vang lên, "Nhưng, anh sẽ là nhân vật chính."

Đến mười phút sau, giờ học đã bắt đầu, Taehyung thoải mái cúp tiết trước mặt hiệu trưởng, ngang nhiên ngồi ở nơi hàng cây gần cổng trường - vị trí trước kia anh vẽ cậu.

Jungkook ngồi trên ghế cách xa anh một khoảng, trước mặt cậu là giá vẽ và những bút màu. Hiệu trưởng đứng một bên, nói, "Nếu cậu có thể chinh phục được tôi, dù có phải bỏ chức hiệu trưởng này, tôi cũng cam tâm."

Jungkook cười nhạt, nói, "Không cần, chỉ cần ông cho tôi học cùng với Taehyung là được."

Hiệu trưởng gật đầu, "Miễn phí tiền học phí cho cậu cũng được."

Jungkook nhìn Taehyung, ánh mắt trở nên ôn hòa làm ai nhìn vào cũng dịu lòng. Nếu không phải khoảng cách khá xa, Taehyung đã có cảm giác cậu đang ngắm nhìn cả tâm hồn mình. Bởi... ánh mắt ấy quá trong trẻo.

Hiệu trưởng hiểu ý, im lặng nhìn cậu tiến hành vẽ.

Bàn tay cậu khẽ di chuyển, những đường nét đậm mảnh xuất hiện trên tờ giấy trắng. Tựa như nghĩ đến ai, cậu cười khẽ một tiếng. Ánh mắt nhìn anh càng thêm yêu thương.

Tựa như nhớ nhung một người đã chờ thật lâu.

Tựa như thỏa mãn tấm lòng khi được vẽ chân dung người.

Tựa như hạnh phúc khi được ngắm nhìn người.

Một khuôn mặt dần được hoàn thành. Đôi mắt màu đen hẹp dài, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi môi hồng nhạt mím chặt.

Jungkook cảm thán một tiếng. Hoàng đế a... sau 3000 năm, anh vậy mà vẫn không hề thay đổi.

Một bộ đồ cổ trang đỏ rực, biểu cảm khuôn mặt đầy kiêu ngạo, không gian màu đen huyền ảo, một vị hoàng đế ngạo nghễ và quyến rũ.


Mái tóc màu nâu dài ngang lưng được buộc lại bởi sợi dây màu đỏ, cùng với ánh mắt sắc bén, càng khiến anh thêm uy nghiêm.

Từ khi nào, hiệu trưởng đứng phía sau cậu đã chết đứng, khuôn mặt thể hiện sự kinh ngạc rõ rệt. Taehyung nhíu mày, không rõ cậu vẽ cái gì.

Hiệu trưởng nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói, "Tuyệt phẩm..."

Chính vì ông đứng đằng sau, nên giờ đây ngoài cậu ra, ông chính là người thứ hai đối mặt với bức tranh. Ánh mắt kiêu ngạo của vị hoàng đế kia nhìn ông chằm chằm, bộ đồ màu đỏ rực như máu, mái tóc dài, và thêm cả khung cảnh đen tối phía sau. Bức tranh quá chân thật, đến mức ông cho rằng, vị hoàng đế này đang đứng trước mặt mình, lạnh lùng nhìn ông, và hiên ngang ra lệnh, "Ngươi chết đi."

Đúng vậy, như một lời uy biếp đáng sợ.

Và đây... chính là ấn tượng đầu tiên của cậu với Taehyung.

Khi bức tranh được hoàn thành, vị hoàng đế vẫn sừng sững đứng yên trên mặt đất, như mang theo một sức mạnh phi thường. Nhưng ánh mắt lại là vẻ lạnh lẽo xa lạ.

Một giọt nước rơi xuống. Đôi mắt Jungkook đỏ hoe, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. Taehyung tối sầm mặt, đi tới gần cậu, hỏi, "Sao thế?"

Khi nhìn vào bức tranh, vẻ mặt anh cứng đờ. Vị hoàng đế này... là người trong giấc mơ của anh sao?!


Taehyung nhìn vào cậu, chợt phát hiện khuôn mặt cậu vô cùng quen thuộc. Tim anh thắt lại, hơi thở đột nhiên nặng nhọc.

Cậu nhìn vào bức tranh, khẽ nói, "Hoàng đế a."

~. ~. ~. ~. ~. ~. ~. ~. ~

Một thiên thần đứng trước mặt anh, cười mỉm, nói, "Hoàng đế a."

Vị hoàng đế ôm chặt thiên thần, như hận không thể dùng hết sức giữ chặt cậu mãi mãi trong mình, hai người cùng hòa làm một.

Và rồi... hoàng đế nói, "Thiên thần của ta, cuối cùng, ta cũng gặp lại em rồi."

Những đóa hoa hồng nở rộ, bắt đầu lại một sinh mệnh mới.

Sau 3000 năm, những đóa hoa héo úa... cuối cùng, sống lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương