Jungkook mở mắt, bên ngoài trời vẫn còn khá tối, cậu khẽ liếc mắt tới đồng hồ. Đó là một thứ hình tròn có những cây ngắn dài và con số 1 đến số 12. Nhờ kí ức của thân chủ này, cậu cũng có một ít kiến thức về thế giới của con người hơn.

Chỉ mới 5 giờ hơn thôi. Xem ra đây không phải là lúc mặt trời ngoi lên.

Cậu ngồi bật dậy, đi vào phòng vệ sinh, bật đèn lên, trước mặt cậu là một cái gương nhỏ, chỉ vừa đủ hiện lên khuôn mặt cậu trên đó. Nhìn khuôn mặt quen thuộc, Jungkook hơi ngẩn người. Rồi cậu lại nhìn sang một cái ly, trong đó là kem đánh răng và bàn chải đánh răng. Con người gọi đây là một hành động vệ sinh cá nhân. Như thường lệ, những kí ức của thân chủ theo quy luật thời gian hiện lên trong đầu cậu.

Tay chân lóng nga lóng ngóng cầm kem đánh răng và bàn chải, dùng nhẹ sức bóp ra chút ít kem, lại phát hiện nó không đủ, cậu liền bóp mạnh thêm một chút. Lần này, kem cũng dính lên cả tay cậu.

Không để ý đến chuyện này, cậu súc miệng một cái rồi bắt đầu đánh răng. Lần đầu tiên thử nghiệm cuộc sống của con người, Jungkook làm rất vụng về, dáng vẻ ngớ ngẩn khiến ai nhìn vào cũng buồn cười.

Kem dính ra cả má, tay cầm bàn chải không dám dùng sức mạnh khẽ chà qua từng khe răng. Hành động nhẹ nhàng vô cùng, không phải sợ răng đâu, mà là sợ bàn chải đau(?). Jungkook không thèm quan tâm đến dáng vẻ của bản thân, vẫn nghiêm túc nhìn vào gương đánh răng.

Đến khi cảm nhận được hàm răng đã sạch hơn, Jungkook thỏa mãn súc sạch miệng vài lần rồi rửa bàn chải đánh răng. Quay người lấy cái khăn lau nhẹ lên mặt. Cậu nhìn vào gương rồi tự hào giơ ngón cái lên.


Theo cậu biết thì hành động giơ ngón cái là thể hiện sự thích thú. Quả thật, đánh răng là một việc khá thú vị.

Cậu đi tới tủ đồ, dựa theo kí ức lấy áo thun, quần dài và cả quần lót nhỏ mặc.

Sửa soạn cho bản thân xong, cậu đi tới bàn kiểm tra cặp của mình, bên trong toàn là màu vẽ và những tác phẩm của thân chủ. Tất cả những hình vẽ đều vô cùng đẹp. Ít nhất trong mắt cậu là vậy.

Kim ngắn và kim dài thẳng đứng, cài cặp lại một lần nữa, cậu khóa cửa nhà lại rồi chậm rãi rời đi. Từng bước chân bất giác tiến về phía trước, đi theo con đường quen thuộc đi tới trường của thân chủ.

Khi đi vào trường, cậu phát hiện ra đây là trường học của Taehyung, nhanh chóng đi tới vị trí cũ kia, liền thấy một bóng dáng quen thuộc, cậu vui vẻ nói, "Anh."

Taehyung ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy cậu thì đáy mắt xẹt qua tia rung động lạ thường, trong vô thức, anh im lặng ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp ấy.


Một lúc sau, Taehyung bừng tỉnh, ho khụ một tiếng, hỏi, "Sao em lại ở đây?"

Jungkook chỉ vào cái cặp trên vai mình, nói, "Thử nghiệm cuộc sống của con người a."

Ánh mắt Taehyung lướt qua cặp cậu, hỏi, "Là Jimin?"

Jungkook gật đầu. Jimin là tên thân chủ của cậu. Xem ra Taehyung biết Jimin rồi.

Taehyung dọn sách vở vào cặp, nói, "Đi theo tôi." Đôi chân dài thẳng tắp, dáng người đẹp như tạc tượng đi về phía trước. Jungkook ngoan ngoãn đi theo sau.

Đi đến một căn phòng có tên Hiệu trưởng, cậu hỏi, "Đây là gì ạ?"

Taehyung nghe cậu hỏi, quay đầu nhìn vẻ mặt ngây thơ non nớt ấy, bàn tay anh bất giác nắm chặt tay cậu, nói, "Đừng lo."

Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, dù chẳng biết hành động này có nghĩa là gì nhưng cậu vô cùng thích, hai mắt cong thành hình lưỡi liềm, cậu vui vẻ nói, "Không lo."

Taehyung cười nhạt. Tay thật mềm a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương