Khuôn mặt Jungkook không có một tia biểu tình gì, dù chỉ là một cái cau mày, hay cả một chút cảm giác đau buồn. Từ đầu đến cuối, trên mặt cậu chỉ là một vẻ bình thản đến đáng sợ. Tựa như... thiên thần nhận phải bản án không phải là cậu vậy.

Đến khi quỳ trước mặt Anslet, cậu cúi gầm mặt, biểu cảm thậm chí còn không hề biến đổi.

Anna phức tạp nhìn cậu, nghĩ thầm, "Jungkook, cậu chết rồi sao?"

Thiên thần không phải không có cái chết, nhưng cái chết của họ khác với nhân loại. Có thể mất đôi cánh đối với một vài thiên thần là cái chết. Xóa bỏ đi thân phận thiên thần là một nhát súng.

Hay chỉ đơn giản là mọi cảm xúc của thiên thần đều biến mất.

Giống như một con người không hồn, như con người đến gần với cái chết. Một thiên thần mất đi cảm xúc chính là như vậy.

Vẻ mặt Anslet tối sầm lại, không hài lòng quát lớn, "Con định chỉ vì một tên người phàm mà ngay cả thiên thần con cũng không muốn làm ư?"

Jungkook im lặng một lúc, khẽ đáp, "Vâng, đó chính là quyết định của con."


Anslet đập mạnh lên ghế, tức giận nói, "Con ngay cả người cha này cũng không muốn nhận nữa sao, Rose!?"

Jungkook mím chặt môi, không đáp.

Anslet thở hắt ra một hơi, chỉ tay xuống dưới, lạnh lùng tuyên bố, "Từ nay trở về sau, Thiên Đàng không chứa chấp một người như con nữa! Rose, sẽ không còn là tên của con!"

Quyền trượng chỉ thẳng lên trời, "Ta tuyên bố, Jungkook không còn là thiên thần! Không phải là người của Thiên Đàng! Jungkook phải nhận trừng phạt, đày xuống trần gian rộng lớn, bắt đầu một kiếp làm người gian khổ!"

*Đùng đùng* Tiếng sấm chớp vang lên, làn mây biến thành màu đen. Phán quyết... đã được chấp thuận.

"... Vâng, cha."

Anslet khựng lại, lòng có chút chua xót. Tiếng gọi cha kia có biết bao nhiêu tuyệt vọng, chính là không còn một hi vọng nào nữa, nên giờ này, tất cả đều buông xuôi, bắt đầu một kiếp làm người.

"Lần này con không làm tròn bổn phận làm con, là con bất hiếu! Mong cha thứ lỗi cho đứa con ngu xuẩn này." Jungkook ngẩng đầu nhìn Anslet, nở nụ cười xinh đẹp quen thuộc, "Dù con không còn là thiên thần nữa, đôi cánh này dù đã bị con chính tay chặt đứt, tình yêu của con với anh ấy hoàn toàn không thay đổi. Nụ cười này, con vẫn sẽ luôn nở nó trên môi! Dù cho đến lúc chết đi, dù cho hình phạt tàn khốc tới mức nào, con vẫn sẽ cười! Con tuyệt đối không hối hận trước quyết định này!"

Jungkook cúi đầu, khẽ nói, "Cha, con xin lỗi. Và, con yêu cha." Rồi cậu nghiêng đầu nhìn sang Anna, một giọt nước mặn chát rơi xuống.

Toàn thân cậu tan thành mây khói, bắt đầu một kiếp làm người.

Anslet chết lặng, đứa con ông hết lòng yêu thương, chỉ vì một người phàm ở trần gian, mà ông lại từ bỏ cậu.

Đến phút cuối, cậu vẫn nở nụ cười nhìn ông, gọi một tiếng cha đầy chua xót.

A, vậy là... hết thật rồi...


Anna nhìn thân xác cậu dần tan biến, đến khi cô tỉnh táo lại, khuôn mặt đã ướt đẫm, là nước mắt.

"Đó là trường hợp... nếu tớ không tự nguyện."

Anna đau lòng ôm mặt, nước mắt rơi càng nhiều.

Cậu thật sự phải tàn nhẫn với bản thân như vậy sao... Jungkook?

"Tớ không hối hận."

~. ~. ~. ~. ~. ~. ~. ~. ~. ~

Trước mặt Taehyung, thiên thần kia vẫn nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, "Hoàng đế a."

Thiên thần giang rộng hai tay, tiến tới gần anh, "Ôm lần cuối nào."

Một cảm giác ấm áp như thật khiến Taehyung thoải mái vô cùng.


Nhưng rồi, một mùi máu xộc thẳng lên mũi anh, thiên thần trong lòng... tan biến.

Đột nhiên tim anh thắt lại một cái, hơi thở ngắt lại trong một giây. Ngay lập tức Taehyung mở mắt ra, theo bản năng chạm tay lên tim mình.

Tiếng thầy giáo đứng trên bục giảng bài, mọi người xung quanh vẫn chăm chú nghe giảng. Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vẫn như cũ, trong trí nhớ anh chẳng còn đọng lại giấc mơ đó.

Cảm giác không thật như một giấc mơ.

Nhưng lí trí nói cho anh biết, rằng... điều đó không phải.

Nó là thật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương