Chiếc chuông bạc khổng lồ sáng chói lóa giữa không trung, các thiên thần ngồi trên ghế uống trà, nhỏ nhẹ nói chuyện với nhau.

Đúng lúc này, chiếc chuông đột nhiên rung lắc một cái, âm thanh vang to đến mức khiến mọi người giật cả mình, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Màu bạc dần biến mất, xung quanh chiếc chuông là màu đỏ thẫm, nhưng chính nó chỉ còn là màu đen đáng sợ. Âm thanh to lên, sự rung lắc mạnh hơn nữa, những tách trà bị ảnh hưởng của chiếc chuông đều vỡ tan, mặt đất - nơi họ đang đứng rung chuyển thật mạnh.

Các thiên thần kinh hãi nhìn nhau, rồi một người thảng thốt nói, "Đó là... bản án của Thiên Đàng!"

Bản án của Thiên Đàng, giống như tên gọi của nó, đây được coi là một loại án tử đối với thiên thần. Hình phạt nhẹ nhất là cắt bỏ đôi cánh, còn nặng nhất... chính là xóa bỏ luôn cả thân phận thiên thần của người đó. Hoặc trở thành người trần mắt thịt với cuộc sống nghiệt ngã cực khổ, hoặc biến thành cát bụi mãi mãi không thể mở mắt ngắm nhìn trần gian này nữa.

Chiếc nhẫn đỏ trên tay Anna khẽ lóe sáng, rồi chuyển sang màu đen tối, đôi mắt cô trừng to ra, kinh hãi nhìn chiếc nhẫn, "Cậu đã làm gì rồi... Jungkook?"


~. ~. ~. ~. ~. ~. ~. ~. ~

Cô đã từng nghĩ rằng, cô sẽ không bao giờ nổi giận với cậu. Thế nhưng mà, đến khi đối mặt với Jungkook, cô lại không kìm nổi lòng mình.

Anna tức giận nói, "Jungkook! Cậu thật sự phải làm như vậy sao?"

Jungkook dựa đầu vào tường, nở nụ cười nhạt đầy yếu ớt, "Ừ, điều đó xứng đáng mà."

Anna thấy cậu như vậy thì đau lòng đến rơi nước mắt, cô hung hăng nói, "Jungkook! Những việc làm này của cậu... cái giá này... vậy mà cậu lại kêu đó là xứng đáng sao?!"

Jungkook chỉ mỉm cười, không đáp lời.

Anna nắm chặt tay lại, nói, "Cậu phạm phải sai lầm tối kị nhất của một thiên thần. Cậu vậy mà lại đi hồi sinh một mạng người! Cậu không muốn làm thiên thần nữa sao? Jungkook! Mạng sống của cậu ta... với cả cuộc đời của cậu, rốt cuộc xứng đáng chỗ nào? Hả?!"

Jungkook vẫn không nói gì.

Anna nức nở, "Cậu cứu cậu ta, thế cuối cùng ai cứu cậu đây? Ai cứu cậu đây? Jungkook! Cậu tại sao lại muốn dồn mình vào đường chết như thế chứ? Ai sẽ cứu cậu đây?"

Đến lúc này, cô thật sự vô cùng đau đớn. Cô không bao giờ nghĩ đến cậu sẽ như vậy. Cô tuyệt đối chưa từng nghĩ đến những hành động ngu xuẩn này của cậu!


Jungkook nâng cằm cô lên, lau đi từng giọt nước mắt trên mặt Anna, giọng nói cậu rất dịu dàng, nhưng chính vì vậy, càng khiến Anna khóc to lên, "Bình tĩnh nào."

"Ai cũng sẽ phải chết đi, cậu biết rõ sự thật này mà. Tại sao... tại sao cậu vẫn cứu cậu ta chứ?"

Jungkook cười mỉm, nói, "Con người thật thần kì. Họ có thể vì bản thân mà vùng lên đấu tranh, họ cũng có thể vì người khác mà sống lại. Chỉ cần có người còn cần họ, họ còn sẽ đấu tranh với Tử Thần. Cậu nghĩ thử xem, những con người cao quý như vậy, đáng lẽ cuộc đời của họ vẫn phải tiếp tục chứ, đúng không?"

Đôi mắt long lanh nước của Anna khẽ ngưng đọng, cô gần như chết lặng.

Jungkook tiếp tục giơ tay lau nước mắt cho cô, nói, "Tớ luôn kính trọng những người cao quý, dù là thiên thần hay con người, kể cả một loại bông hoa cỏ dại nào đó. Vì thế, để đáp trả lại, để cho bọn họ có thể tiếp tục cao quý như vậy, cuộc đời của tớ hoàn toàn xứng đáng."

Nụ cười của Jungkook lúc này nhẹ nhàng đến ám ảnh. Giọng nói ấm áp vang lên bên tai mang theo dư âm không ngừng.

"Cậu biết không, đối với bọn họ, đối với một số người nào đó, mạng sống... thật rẻ tiền..."

Anna ngỡ ngàng nói, "Jungkook... cậu... thật sự phải như vậy sao? Đối với cậu, bọn họ đều là những thứ gì đó cao quý. Nhưng đối với bọn họ, cậu lại chẳng là gì cả! Dù cậu đã cho cậu ta mạng sống, cậu ta cũng không thể nhớ cậu là ai! Bao nhiêu hi sinh này của cậu, cuối cùng đáp lại chỉ là một ánh mắt xa lạ, thật sự xứng đáng sao?"


"Con người rất tôn thờ một người, đó là anh hùng. Anh hùng là những người đi cứu cả thế giới, cứu tất cả mọi người khỏi nguy hiểm. Tớ cũng sẽ là anh hùng của những người đó, chẳng phải điều đó rất đáng tự hào sao?" Jungkook cười.


Anna thở dài, mệt mỏi nói, "Dù... không một ai biết cậu là anh hùng của họ sao?"

Jungkook im lặng, ánh mắt cậu nhìn cô mang theo vẻ buồn bã không tả thành lời. Nó không quá run rẩy, cũng không quá bình tĩnh. Có một điều gì đó, khiến cậu xót xa.

"... Tất nhiên rồi."

Anna ôm chặt Jungkook, òa khóc, "Cậu cứu bọn họ... ai sẽ cứu cậu đây? Jungkook... ai sẽ cứu cậu? Ai sẽ cứu cậu?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương