Thiên Thần Cần Một Thứ Gọi Là Tình Yêu
-
Chương 1
Gia đình là nơi bắt đầu của cuộc sống và tình yêu không bao giờ kết thúc. Ai cũng sẽ lập gia đình và gia đình là nơi nuôi dưỡng tình yêu của hai người. Sau tất cả, hạnh phúc cuối cùng cũng đến với hai người Huỳnh Dư Chí-một bác sĩ hết lòng vì người bệnh và Lâm Hiểu Khiết-một bà nội trợ đảm đang. Hai con người, một trái tim họ đã dành tất cả cho người kia. Hai con người, hai vẻ đẹp phải được gọi hoàn mĩ, Huỳnh Dư Chí và Lâm Hiểu Khiết với vẻ đẹp được tạo hóa thiên vị, ai ai cũng thèm muốn được sở hữu vẻ đẹp đó. Gia đình nhỏ càng thêm hạnh phúc hơn vào cái ngày họ chào đón thiên thần nhỏ của họ chào đời, một bé gái. Huỳnh Hiểu Lam là cái tên chứa đựng tất cả tình yêu của vợ chồng họ dành cho đứa con gái bé bỏng. Từng ngày trôi qua, họ chăm chút cho bé từng bước đi, mới ngày nào Hiểu Lam còn chập chững bước đi những bước đầu tiên, bi bô nói những tiếng đầu tiên thì giờ đây thiên thần nhỏ đã 6 tuổi. Mặc dù mới chỉ 6 tuổi nhưng Hiểu Lam đã cho thấy sự thông minh vượt bậc, một bộ óc phát triển hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng trang lứa. Thiên thần được thừa hưởng tất cả gen trội của ba mẹ với đôi mắt to, khuôn mặt thơ ngây, làn da mịn màng, đôi môi nhỏ xinh xắn, mái tóc đen mượt mà. Vợ chồng họ Huỳnh nhìn đứa con lớn lên mà hạnh phúc khôn xiết. Đứa bé lớn lên là niềm tự hào của hai vợ chồng. Sống trong tình yêu bao la của ba mẹ, Hiểu Khiết được răn dạy những điều tốt nhất. Một gia đình hạnh phúc, êm ấm là ước mơ của bao người.
Đêm mùa hè, những cơn gió mát lạnh. Trên đường chỉ còn những người lao công làm việc, tiếng chổi tre quét lá xào xạc nghe thật êm dịu. Trong ngôi nhà nhỏ vẫn còn vang lên tiếng cười nói khúc khích của hai mẹ con Hiểu Khiết. Hiểu Lam nằm dưới tấm chăn ấm áp đôi mắt tròn xoe nhìn mẹ :
Mẹ ơi, mai nhà mình sẽ đi công viên phải không ạ?
- Ừ đúng rồi, Hiểu Lam ngoan mau ngủ đi con.
- Dạ.
…
Nắng nhẹ của buổi sớm đầy sức sống, tươi trẻ biết bao. Chuẩn bị xong bữa sáng cho cả nhà, Hiểu Khiết mở cửa phòng gọi Hiểu Lam dậy. Cửa phòng mở ra, trên chiếc giường nhỏ đã được gấp chăn gọn gàng, Hiểu Lam đã dậy từ lúc nào, bé đã mặc xong bộ đồ màu xanh thêu hoa dịu dàng đang ngồi dưới sàn nhà loay hoay buộc dây giày. Thấy cửa phòng mở, Hiểu Lam ngước đôi mắt to tròn, ngây thơ lên :
- Mẹ Hiểu Lam ơi.
- Sao con ?
- Mẹ giúp con buộc dây giày nhé.
- Đâu mẹ xem nào.
Hiểu Khiết nhẹ nhàng ngồi xuống bên đứa con nhỏ. Cánh cửa lại mở ra lần này là Dư Chí :
- Hai mẹ con xong chưa ra ăn sáng nào.
- Con chào ba.
Hiểu Lam cười tít mắt nhìn ba và được đáp lại bằng nụ cười hiền từ của ông.
Tại công viên
Gia đình Dư Chí vui vẻ, nụ cười luôn thường trực trên môi họ. Vừa bước xuống khỏi chiếc đu quay khổng lồ, bé Hiểu Lam đi giữa, hai tay nắm chặt tay ba mẹ, miệng cười nói huyên thuyên về chiếc đu quay vừa chơi. Dư Chí và Hiểu Lam cũng nở nụ cười hiền hưởng ứng đứa nhỏ. Ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần đó, Hiểu Khiết ân cần hỏi con :
- Hiểu Lam của mẹ khát chưa ?
- Dạ rồi.
- Vậy Hiểu Lam ngoan ở đây với ba để mẹ đi mua nước nha.
Đứa bé cười tít mắt ngoan ngoãn bỏ tay mẹ và ngồi với ba. Hiểu Khiết chạy ra quầy nước gần đó mua ba chai nước lọc nhanh chóng. Quầy bán đủ loại nước nhưng Hiểu Khiết chỉ lấy ba chai nước lọc vì gia đình họ chỉ thích uống nước lọc thôi. Vừa quay lại thì Hiểu Khiết bỗng sững lại, trước mặt cô là một người đàn ông có lẽ cũng chỉ hơn cô vài tuổi. Người đàn ông đó cũng bất động trước gương mặt người phụ nữ xinh đẹp rất đỗi quen thuộc ấy. Người đàn ông mặc một bộ vest đen lịch sự, phần cổ áo vest còn gắn hình con đại bàng nhỏ bằng vàng thật lấp lánh. Nhìn vào có thể dễ dàng nhận thấy ông ta là một người vừa có tiền, vừa có quyền. Hai bố con Dư Chí vui vẻ ngồi đợi thấy Hiểu Khiết đi hơi lâu, Hiểu Lam hỏi ba:
- Ba ơi, mẹ vẫn chưa về.
- Con ráng đợi chút nữa nha, mẹ sắp về rồi mà.
- Ba à, mình đi tìm mẹ nha.
Dư Chí nghĩ một chút rồi cũng đứng dậy đi tìm. Hiểu Lam tinh mắt đã thấy mẹ Hiểu Khiết đang đứng trước quầy nước liền giật giật tay Dư Chí rồi chỉ về phía Hiểu Khiết và hai bố con chạy lại, Hiểu Khiết lúc này mới sực tỉnh, Hiểu Lam thì nhanh nhẹn nắm tay và gọi mẹ. Hiểu Khiết nhìn đứa con cười, còn Dư Chí cũng đã thấy người đàn ông kia, gương mặt ông đanh lại :
- Dương Nhất Lâm.
- Phải, là tôi- Dương Nhất Lâm đưa mắt nhìn Hiểu Lam- Cháu tên là gì ?
- Dạ, con chào chú, con tên là Huỳnh Hiểu Lam ạ.
- Xin lỗi, chúng tôi phải đi rồi- Dư Chí giọng nói chắc nịch.
- Hiểu Lam à mình đi thôi con- Hiểu Khiết ân cần nhìn con.
Giây phút gặp mặt đó, ba người có một cảm xúc thật hỗn độn nhưng có thể thấy rằng họ không hề thoải mái. Người đàn ông đó là người quen của hai vợ chồng họ Huỳnh, một người quen lâu ngày gặp lại nhưng vừa dứt câu, Dư Chí đã dẫn tay hai mẹ con dắt đi. Hiểu Lam cũng không hiểu tại sao và quay đầu lại nhìn người đàn ông kia đang đứng đó, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía gia đình nhỏ của Hiểu Lam và cô bé bị thu hút bởi hình con đại bàng tinh xảo trên cổ áo vest của ông ta. Dương Nhất Lâm đứng đó, ánh mắt hằn lên sự tức giận khó tả:
- Huỳnh Dư Chí, Lâm Hiểu Khiết…
Ông ta đang tức giận về thái độ đó của hai người họ khi gặp lại người quen hay tức giận về một điều gì đó lớn hơn ? Đi được một đoạn, gia đình họ Huỳnh yên lặng hơn, trên mặt vợ chồng họ không còn những nụ cười mà thay vào đó là một chút lo lắng. Hiểu Lam thấy lạ vì đây là lần đầu tiên điều đó xuất hiện trên gương mặt ba mẹ, bé ngước lên hỏi ba :
- Ba ơi, chú Dương Nhất Lâm đó là người quen của ba mẹ ạ ?
- Không.
Huỳnh Dư Chí trả lời đứa con nhỏ một cách dứt khoát. Trong cái đầu bé nhỏ nhưng rất thông minh của bé có thể hiểu được một chút gì đó qua câu nói của ba nên im lặng và không hỏi thêm gì nữa.
Mấy tuần sau, cuộc gặp gỡ đó đã đi vào quên lãng, gia đình nhỏ lại trở nên vui vẻ. Bầu trời hôm nay u ám hơn báo hiệu một cơn mưa sẽ ập đến bất cứ lúc nào. Trên đường, người người rảo bước hơn khiến con đường vắng vẻ hơn mọi khi. Hiểu Khiết cũng tay trong tay với đứa con nhỏ rảo bước trên đường. Hôm nay, gia đình họ hẹn sẽ ăn cơm ở ngoài và Hiểu Khiết sẽ đi đón bé Hiểu Lam trước rồi cùng đến gặp Dư Chí. Hiểu Lam ngước lên nhìn trời và nói với mẹ :
- Mẹ ơi sắp mưa rồi.
- Ừ, mình đi mau nhé con.
Hai mẹ con đứng trước cột đèn đang sáng màu đỏ đợi để sang đường. Đôi mắt nhỏ của Hiểu Lam nhanh chóng nhìn thấy hình ảnh quen thuộc và reo lên :
- Ba ơi.
Hiểu Khiết cũng nhìn sang bên đường và thấy Dư Chí đang đứng bên đó thì mỉm cười nhìn nhau. Dư Chí cũng nhận ra ngay hai mẹ con, thấy Hiểu Lam gọi thì đưa tay lên vẫy để ra hiệu :
- Hai mẹ con đứng đó nhé, ba sẽ qua.
Đèn tín hiệu cũng chuyển sang màu xanh, Dư Chí vui vẻ nhìn và băng qua đường. Nhưng vừa bước được vài bước, nụ cười chợt tắt trên môi, con ngươi dãn rộng, cùng lúc đó bốn con mắt khác cũng dán chặt vào người đàn ông đó. Đèn xe ô tô chói mắt ông, một giây, đúng một giây thôi, người đàn ông đó đã ngã xuống, máu trên đầu, trên mặt loang ra. Bé Hiểu Lam nhìn thấy ba nằm xuống trên một vũng máu, khuôn mặt thiên thần bỗng chốc đã vụt tắt đi nụ cười tươi tắn mà thay vào đó là từng giọt nước mắt lã chã rơi, cô bé lao ra quỳ xuống bên ba, miệng luôn miệng gọi ba, đôi tay bé nhỏ dính đầy máu của ba nó. Hiểu Khiết như bị mất hết sức lực, ngồi thụp xuống, khuôn mặt thất thần vẫn dán chặt vào người đàn ông vừa ngã xuống, hai hàng nước mắt chảy dài rồi bắt đầu thấm ướt khuôn mặt, miệng bà khẽ mấp máy, khẽ lắc đầu. Nó đến quá nhanh, hạnh phúc của gia đình bà chợt ngủ quên để rồi bất hạnh tìm đến gia đình hạnh phúc ấy. Nó đã cướp đi một người chồng yêu vợ, một người cha hết mực thương con. Mới vài giây trước, người đàn ông đó còn mỉm cười với Hiểu Khiết vậy mà… bà không thể và cũng không muốn tin vào mắt mình, tin rằng người đàn ông đó đang rời bỏ mẹ con bà, ông đi quá xa khiến đôi tay bà không thể níu lại được. Người bà coi như cả sinh mạng mình đã ra đi ngay trước mắt bà mà bà lại hoàn toàn bất lực. Đôi chân mềm nhũn cố hết sức nâng cơ thể lên để lại gần hơn với Dư Chí. Bỗng hai cánh tay rắn chắc một cách thô bạo giữ hai vai bà làm bà không thể chuyển động được. Đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt như không còn sức sống quay lại nhìn hai người đàn ông đang giữ mình:
- Các người là ai mau buông tôi ra, thả ra...
Cố vùng vẫy một cách bất lực, bà thấy mình ngày càng xa hai cha con Hiểu Khiết hơn, trong khi đứa con nhỏ đang khóc hết nước mắt, trong khi sự sống đang rời xa Dư Chí. Nếu Dư Chí chết, bà bị bắt đi, vậy Hiểu Khiết, đứa con gái bé nhỏ của hai người phải làm sao đây. Nó còn quá nhỏ để chịu đựng điều này, bà không thể bỏ nó lại một mình được nhưng hai người đàn ông bà không thể làm gì được, miệng gào lên:
- Hiểu Lam à….. mau thả tôi ra….. Hiểu Lam…
Hiểu Lam quay lại nhìn mẹ thì bắt gặp cảnh tượng mẹ bị hai người đàn ông bắt đi, bà cố gắng vùng vẫy, nước mắt cũng rơi trên gương mặt thánh thiện. Hiểu Lam đứng phắt dậy, miệng kêu gào thảm thiết :
- Mẹ ơi, có ai đó cứu ba mẹ cháu với, giúp cháu với… có ai không….Mẹ ơi, mẹ đừng đi mà, mẹ ơi….
Hiểu Khiết bị đưa vào trong ô tô và chiếc ô tô cũng nhanh chóng đi mất. Hiểu Lam ngồi thụp xuống, đôi tay nhỏ đã nhuốm dòng máu đỏ tươi của Dư Chí, hai tay bé nắm chặt lấy áo Dư Chí lay thật mạnh nhưng Thần Chết đã đưa ông đi:
-Ba ơi….ba đừng chết….đừng bỏ con lại một mình ba ơi….ba ơi mau tỉnh lại đi….
Tiếng kêu gào của đứa bé xé tan màn mưa. Mưa đã rơi dày hột từ khi nào, nước mưa hòa cùng nước mắt mặn chát của hai mẹ con, hòa cùng dòng máu đỏ tươi của người ba, một gia đình hạnh phúc bỗng chốc tan nát. Chiếc váy trắng ướt nhẹp phần đuôi đã bết lại một màu đỏ thẫm của máu. Chiếc xe đã gây ra cái chết cho ba Hiểu Lam từ từ chuyển bánh, trong đôi mắt nhòe ướt đã kịp nhận ra gương mặt đó, lạnh lùng, vô cảm, tàn nhẫn và con đại bàng bằng vàng hơi lóe sáng người gây ra cái chết cho ba nó cùng là là người bắt mẹ nó đi không ai khác chính là Dương Nhất Lâm. Trong một ngày mưa, ba mẹ nó đều bỏ nó mà đi, một đứa bé 6 tuổi như nó phải làm gì đây để có thể tồn tại trong cái thế giới hiểm ác này chỉ có một thân một mình? Mưa, chính cơn mưa này đã gián tiếp làm nỗi đau của nó in đậm hơn. Một đứa bé 6 tuổi nhưng đã mang trong mình một nỗi đau quá lớn. Trên cõi đời này, người thân còn lại duy nhất của nó đã ra đi, chỉ trong một khoảnh khắc. Thiên thần bé nhỏ không còn được sống trong cái hạnh phúc mà nó xứng đáng phải nhận được.
Một ngày nắng đẹp như bao ngày khác nhưng đứa bé đã chẳng còn vui vẻ hồn nhiên như ngày nào, chẳng còn tay trong tay với ba mẹ nữa. Giờ đây Hiểu Lam đứng trên một mỏm đá cao, phía dưới là biển rộng lớn với từng đợt sóng xô mạnh vào những tảng đá to phía dưới. Mái tóc ngắn mềm mại khẽ bay trong gió, đôi mắt không còn trong sáng, nó long lanh hơn bởi những giọt nước mắt, Hiểu Lam đã khóc nhiều lắm, tưởng chừng như nước mắt đã cạn khô. Nó khóc cho ba mẹ nó, khóc cho gia đình nhỏ của nó. Cái miệng nhỏ khẽ run lên, từng tiếng gọi chua xót từ từ được thốt ra:
Ba ơi….ba ơi….ba…...
Trong tay nó ôm chặt một hũ màu trắng bằng sứ và trong đó là ba nó, nó biết ba nó chưa thể yên nghỉ khi mà mẹ nó đi mất, để nó lại bơ vơ một mình. Cái miệng bé nhỏ khi khóc mếu xệch đi nhưng vẫn gọi ba. Ai chứng kiến cảnh tượng này có lẽ cũng không khỏi đau xót. Đôi tay bé nhỏ bốc từng nắm tro trong hũ rắc xuống biển và từng nắm tro bay đi là nỗi đau càng cứa mạnh hơn vào trái tim nhỏ. Mẹ nó đã bị đưa đi, ba nó cũng bị Thần Chết đưa đi mất, nó tự hỏi nếu không có ba mẹ thì nó sống còn có ý nghĩa gì nữa, tại sao thần chết không đưa nó đi luôn đi. Nó cố gắng sống tiếp vì nó vẫn luôn tin rằng mẹ nó còn sống chỉ là không ở bên cạnh nó thôi. Và một ngày nào đó nó sẽ lại được nắm lấy đôi bàn tay ấm áp của mẹ nó. Nắng và gió cùng mọi người dường như vô cảm trước số phận của nó. Hiểu Lam xòe lòng bàn tay kia, một con đại bàng nhỏ được mạ vàng nó nhặt được tại chỗ mà mẹ nó bị bắt đi, nó sẽ không bao giờ quên cái ngày định mệnh đó, càng không thể quên kẻ đã làm gia đình nó tan nát như ngày hôm nay, một cái tên luôn hiện hữu trong đầu nó “ DƯƠNG NHẤT LÂM ’’ .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook