Thiên Thần Bóng Tối - Khải Thiên
-
C47: Chap 51
... Ngày đầu người con trai ấy ở bên Khải trôi qua có vẻ dễ dàng, chỉ bởi trong đôi mắt cậu, Khải là Vương Nguyên. Mỗi lần Tỉ gọi cái tên đó cậu không biết đã khiến trái tim Khải nhói lên... Nhưng Khải sẽ chịu đựng, vì như thế làm Tỉ biết nghe lời hơn. Cậu chịu ăn nên có vẻ khỏe lên, nhưng Khải biết đó chỉ là tạm thời. Chờ cho Tỉ ngủ say, cậu nhân lúc tới phòng thí nghiệm. Khải vẫn tiếp tục với hướng điều chế thuốc kháng bệnh, Angtronskalista trong nọc rắn Runi. Cậu thừa hiểu nọc rắn Runi độc tới độ nào. Ở một bán đảo xa đất liền, nơi Liên Bang bảo vệ rắn Runi, thi thoảng vài nhà thám hiểm tới, phần lớn đã chết vì bị rắn cắn. Chỉ một giọt nọc độc ngấm vào máu chảy đến tim, trong vài giây người bị cắn sẽ co thắt tim và đột tử. Một giọt nọc nguyên chất sẽ để lại trong tim lượng chất độc không nhỏ, đủ biết nọc rắn Runi nguy hiểm thế nào. Nhưng có một điều đặc biệt, ở những nơi có xác người bị rắn cắn phân hủy ra... cây cỏ mọc xanh tốt hơn nhiều so với những chỗ khác! Khải hiểu ý nghĩa của điều kì lạ này, nọc rắn để lại trong tim lượng chất độc quá đủ để giết người, nhưng lại làm máu người trở nên vô cùng dinh dưỡng và quý hiếm!
Đương nhiên, chẳng ai vì muốn máu mình thành "quý hiếm" mà muốn thử bị rắn Runi cắn cả...
Khải không ngồi miết trong phòng thí nghiệm vì sợ Tỉ dậy sẽ không thấy... Vương Nguyên đâu. Cậu về phòng khi trời mới hửng sáng.
Vào phòng, Tuấn Khải lại chiếc cửa sổ lấy mp3, thói quen nghe nhạc một mình thật khó bỏ. Khải chợt thấy một tờ giấy trên hành cửa sổ. Cầm lên, qua thứ ánh sáng nhạt từ laptop trên bàn, Khải đọc được vài chứ " Đơn xin li dị". Cửa phòng chợt mở, tay quản lí của cậu bước vào.
- Cô chủ vừa kéo vali đi rồi! Giờ cậu chủ chạy theo giữ lị có khi vẫn kịp đấy!
- Chỉ cần kí vào đây... sẽ li dị luôn được sao?
- Cậu chủ thật..... ông Hạ biết chuyện thì ông chủ sẽ lập tức biết thôi! Cậu nên chuẩn bị tâm lí đi.
Tay quản lí quay ra luôn, hẵn vẫn biết cậu chủ đã quyết định làm gì thì sẽ không thay đổi.
Khải vào phòng ngủ, khép cửa lại. Tỉ đã dậy.... Cậu đang đứng ở gần khoảng tường chính giữa phòng, mắt nhìn lên trên tường, nơi treo một tấm ảnh lớn, là ảnh cưới của Khải. Trong mắt Tỉ thì nó là tấm ảnh Vương Nguyên chụp chung với một cô gái khác. Cậu chăm chú nhìn, hơi chau mày, vẻ khó chịu, nhưng chưa có cách nào để gỡ nó xuống, nó lớn quá! Chợt,...
Một bàn tay đưa lên bịt lấy mắt Tỉ và kéo cậu áp sát vào người phía sau... Tỉ không chống cự.
- Em không thích?
Cậu khẽ gật đầu... Chờ không đến 1/4 phút, bàn tay che mắt Tỉ đã hạ xuống, cậu lại ngước lên nhìn... tấm ảnh lớn đã biến mất, chỉ để lại một vệt đen trên tường và ít tro vụn dưới sàn gỗ. Có gì đó giống lúc con Seiky chết?? Nhưng Tỉ chẳng muốn nghĩ ngợi gì cả...
....
Nửa đêm.
Dưới khung cửa sổ lớn, Khải vẫn ngồi và lướt tay trên bàn phím laptop. Công việc bảo mật an ninh đã làm cậu đủ đau đầu. Giờ chỉ nhìn vào màn hình bằng một bên mắt càng khiến Khải mỏi mệt. Nhưng con mắt còn lại vẫn phải cố căng ra làm việc, chốc chốc lại phải rời khỏi màn hình, nhắm nghiền lại cho đỡ mỏi.
Thời gian trước, khi quá căng thẳng vì muốn ngã gục, Khải đã từng định buông xuôi, vì cuộc sống này đối với cậu thực ra chẳng có ý nghĩa gì và nếu cậu từ bỏ sự sống ấy... Khải nghĩ sẽ được gặp lại mẹ. Nhưng bây giờ thì khác, cậu đã có lí do để phải sống. Là người con trai ấy!
Có tiến bước chân thật khẽ... Khải ngước lên, thấy trong bóng tối mập mờ bộ đồ ngủ trắng đang tiến lại... chầm chậm.
Tỉ ngồi xuống bên Khải, đôi mắt cụp xuống... cậu mệt mỏi nhưng không hiểu sao bỗng sợ cảm giác một mình.
- Vương Nguyên!
Khải đặt laptop sang bên, hơi quay người lại. Một bàn tay đưa lên vuốt nhẹ lọn tóc dài của Tỉ.
- Em không buồn ngủ sao?
Đôi mắt hai màu ngước lên, nhìn Khải với ánh mắt thật dịu dàng...
- Nếu ai đó phải một mình cô đơn trên thế gian... thì sao?
Khải không hiểu người con trai ấy nói gì... Những ngón tay cậu từ từ đưa lên, rồi khe khe chạm vào mắt Khải, vuốt xuống, che cả hai con mắt lại.
- Nếu nhắm mắt lại.... và ngủ mãi... ngủ mãi... thì sao?
Bàn tay Tỉ lại từ từ buông xuống, nhỏ cúi gằm mặt, hai tay mình xiết vào nhau.
- Nếu... em phải chết.... thì sao? Thì sao...
Tay Khải đưa lên, một ngón tay khẽ mơn trên vành môi nhợt nhạt của người con trai ấy, cậu đã cảm thấy cơ thể muốn gục xuống đến nỗi thấy cả Tử Thần... Bàn tay Khải lần lên, áp sát vào má Tỉ rồi khẽ đẩy khuôn mặt cậu ngẩng lên. Cậu ngước mắt nhìn Khải , Khải thấy trong đôi mắt ấy long lanh như có nước, ánh nhìn thật buồn.
- Em sẽ không cô đơn! Sẽ... không chết! Tôi sẽ không để em chết! Không một ai có thể đưa em đi khỏi tôi... Không - ai - cả!
- Nhưng em mệt... mệt lắm... muốn gục xuống... thì sao đây?
Khải từ từ cúi xuống, mắt cậu vẫn nhìn xoáy vào đôi mắt hai màu... Cậu cảm nhận được người con trai ấy đang run lên vì sợ hãi, cậu thấy cậu ấy thật yếu đuối và cần được che chở nhường nào.
- Thì... dựa vào tôi! Dù trời có sập xuống... thì cứ dựa vào tôi...
Hai đôi mắt vẫn nhìn nhau, khoảng cách quá gần, đủ để cảm thấy hơi thở của người kia. Đôi mắt TỈ như bị khuất phục bởi ánh nhìn mãnh liệt đó, nó từ từ nhắm lại và từ khóe mắt, một giọt nước chảy ra. Môi Khải đã lập tức đặt lên làn môi mềm ấy, thật nhẹ.
Trong khoảnh khắc, thời gian... như ngừng trôi!
Tỉ cảm giác như đầu óc trở nên trống rỗng, nhưng sợ hãi vụt biến trong phút chốc... Ở gần người con trai ấy thế này, cho cậu thấy thật an toàn. Và Tỉ nghĩ chỉ ở bên Vương Nguyên mới cảm thấy dễ chịu và an toàn thế này thôi... Tỉ cũng nhận ra, đây là nụ hôn đầu tiên... với Vương Nguyên! Cảm giác thật khác...
Ngón tay Khải lau nhẹ giọt nước mắt trên má Tỉ...
- Em có biết... tôi yêu em nhiều thế nào không?
... Tỉ dựa vào vai người con trai ấy, dễ dàng nhắm mắt và chìm vào vô thức. Nếu thời gian cậu còn đước sống không nhiều, cậu chẳng muốn suy tính gì thêm, chỉ muốn ở bên người con trai này thôi.
5 giờ sáng...
Khải đặt Tỉ xuống giường, kéo chăn đắp cho cậu, Tay quản lí đang bước vào.
- Có bưu phẩm gửi đến từ viện khoa học! Cậu chủ đang định làm gì vậy?
- Ta muốn cậu ấy được sống! Nhưng sợ... mình sẽ không làm được...
- Em biết cậu chủ muốn cứu chàng trai ấy rồi!
- Bằng-mọi-giá! - Giọng Khải bỗng dằn xuống.
Tay quản lí chợt cảnh giác.
- Nhưng đừng có làm chuyện gì điên rồ! Và ít nhất đừng có hại bản thân mình! Còn cậu chủ muốn giúp cậu ta chữa bệnh cũng được, nhưng trước hết phải bảo vệ cậu ta trước... ông chủ! Ông chủ sắp đáp máy bay về thành phố. Về đột ngột vậy, thì rõ là ông đã biết hết chuyện rồi.
....
Khi Vương Nguyên hay Na Na phạm lỗi, Ông Vương sẽ tức giận nhưng chỉ dạy dỗ vài câu và cho nhận hình phạt thích đáng là xong. Nhưng lần này, với Tuấn Khải chắc chắn sẽ khác. Vì Khải là kẻ không bao giờ làm sai lời cha và không bảo giờ làm không tốt một nhiệm vụ nào. Và vì đây... là lần đầu tiên Khải làm trái ý cha!
Khải vào phòng làm việc của cha, mũ lưỡi trai đội sụp. Vẫn như mọi lần, Ông Vương quay lại nhìn con trai với vẻ hết sức bình thản, nhưng không ai biết trong lòng ông đang muốn bốc hỏa thế nào. Đương nhiên, ông cần xác nhận lại sự việc.
- Thế nào, con trai? Đã hòa hợp được với vợ mình chưa?
Khải im lặng, biết là cha đang muốn mình tự nhận tội.
- Một thời gian ta không có nhà, con được tự do qua nhỉ? Có thông tin đến tai ta rằng, con và con dâu gặp trục trặc vì một người con trai khác. Nhưng ta thấy thật khó tin, ta muốn nghe con trả lời.
Khải vẫn im lặng, sự im lặng làm Ông Vương bực bội. Ông hạ giọng quyền lực:
- Con trai!
Khải rút từ từ trong túi một tờ giấy gấp bốn, một tên cận vệ của Ông Vương lại nhận lấy và đưa cho ông chủ.
Ông Vương mở tờ giấy ra, sắc mặt tối sầm xuống. Là dơn li dị do Mĩ Kỳ viết, đã có cả chữ kí của nhỏ và Khải.
Rầm!!
Đền giờ thì Ông Vương không đủ bình tĩnh để ngồi yên nữa, ông đập mạnh bàn và đứng dậy.
- Thế này là thế nào? Ai cho con quyền quyết định? Cuộc hôn nhân này là trò chơi sao? Nói đi? Lí do là gì?
-.....
- Con không nói được? Vì đứa con trai đó phải không? Vì đưa con trai ta mang về mà nhẽ ra việc con cần làm là phải giết nó phải không?
- Đã biết... thì đừng hỏi nữa! - Giọng Khải thản mặc.
Mặt Ông Vương tím tái, giọng ông rít lên:
- Con nói lại một lần.... ta nghe! Ý con là ta đúng? Ý con... đứa con trai ấy là lí do con làm trái ý ta?
Choang!
Máu trong người ông như muốn sôi lên. Ông tiện tay vớ được cái gạt tàn sứ dưới bàn, thẳng tay ném vào... đầu Khải. Chiếc gạt tàn vỡ ra khi rơi xuống đất, để lại trên đầu Khải vết rách khá lớn... Máu lập tức túa ra, chảy xuống trán, xuống cằm, rớt tong tong xuống áo Khải.
Ông Vương đang tiến lại phía cậu, dáng vẻ vô cùng giận dữ.
Nếu con nói chỉ vì phút nông nổi nhất thời, và con sẽ sửa lỗi thì ta sẽ cho qua! Con hãy đi đón vợ con về và làm hòa, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn đứa con trai đó, con hãy... giết nó đi! Sau này, vị trí thừa kế sẽ thuộc về con!
- Tôi-không-thể!
- Con nói gì? - Giọng ông sa sầm xuống.
- Tôi nói... tôi không thể!
- Con... rốt cuộc đứa con trai đó đã cho con ăn phải thứ gì mà đầu óc con không được tỉnh táo vậy hả? - Thực sự thì ông không tin nổi thằng con không-cần-gì chỉ biết phục tùng mình đi chống lại lời cha chỉ vì một đứa con trai. Ông vẫn nghĩ chỉ là nhất thời Khải không được tỉnh táo. Nhưng dù sao thì ông vẫn không thể chấp nhận chuyện Khải dám nói " Không" với ông, ông quay đi.
- Được rồi! Được rồi! Có vẻ ta đã nhầm vì nghĩ một đứa con trai sẽ không thể thay đổi được gì. Nhẽ ra ta không nên thằng bé về đây hay lúc nó làm ta phải chĩa súng vào thằng con hiền lành của ta, ta đã phải cảnh giác... Được, được, trước khi mọi chuyện quá rắc rối, ta nên chấm dứt tất cả!
Ông nhìn Khải.
- Không thể vì một lí do nhỏ nhặt mà quan hệ của cha con ta xấu đi, hay con thực sự có ý chống đối ta. Vì thằng bé đó phải không? Nếu vì thằng bé đó thì... - Ông liếc mắt về phía một tên cận vệ. - Đi tìm thằng bé và giết nó đi!
- Không!! - Tiếng nói phát ra từ họng Khải gần như là gầm lên. Tên cận vệ kia chưa quay đi thì đã bắt gặp ánh mắt giận dữ sắc như dao của Khải.
- Kẻ nào... chạm vào cậu ấy, kẻ đó sẽ bị thiêu-thành-tro! - Từng chữ rít lên làm tên cận vệ ớn lạnh, còn ông Vương hoàn toàn bất ngờ vì phản ứng của con trai. Ông chỉ nghĩ có lẽ Tuấn Khải vì cảm xúc nhất thời mà hành động theo cảm tính, đứng trước ông thì sẽ khác, nhưng không ngờ Khải lại muốn bảo vệ đứa con trai ấy đến vậy. Ông bắt đầu thấy sự việc nghiêm trọng hơn ông nghĩ.
Khải quay lại nhìn ông Vương, đôi mắt nhìn thẳng trừng trừng chứ không cố tình cúi xuống che khuất bởi vành mũ lưỡi trai nữa. ông hoàn toàn sững sốt khi nhìn thấy khuôn mặt đầy máu cảu Khải và hơn nữa là đôi mắt... Một bên đen đặc vô cùng phẫn nộ, một ben màu nâu đục... hoàn toàn vô hồn! Vết thương từ đầu Khải vẫn túa ra không ngừng.
- Nếu ta nói... không thể tha thứ cho đứa con trai đó, thì sao??
Giọng ông nhẹ nhàng nhưng vô cùng quyền lực. Ông đang muốn Tuấn Khải nhớ ra rằng, trong khu biệt thự này, ông là chủ và dù Khải là con trai ông thì với giao kèo của mười năm trước, đối với ông, Khải... vẫn là nô lệ!
- Con nghĩ rằng có thể chống lại ta để bảo vệ thằng bé? Bản thân con, con còn chưa bảo vệ nổi nếu... ta muốn con chết! Con còn quên một điều... tự do của con đang nằm trong tay ta!
Khải vẫn biết để chống ông Vương là một việc không dễ dàng nếu không muốn nói là ngu xuẩn. Cậu hạ giọng:
- Làm gì tôi cũng được.... chỉ cần, không đụng tới người con trai đó!
Chát!
Mộ cái tát từ bàn tay thô bạo của ông Vương làm Khải quay phắt.
- Từ lúc nào con biết ra điều kiện với ta vậy? Con có biết mình đang làm điều ngu xuẩn thế nào không?
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm!
- Con chịu trách nhiệm thế nào? - ông Vương bỗng gắt lên. - Con nghĩ mình con nói chịu trách nhiệm thì sẽ không sao sao? Cuộc hôn nhân đó có điều kiện, giờ con phá hỏng nó, con nghĩ ông Hạ sẽ để yên? Không chỉ con mà ta cũng sẽ bị tổn thất nặng nề! Con làm vậy khác nào thay ta tuyên bố đối đầu với lão già quỷ quyệt ấy? Con đã nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng ấy chưa?
ông Vương trở về bàn làm việc.
- Vẻ như lâu nay con đã được nuông chiều quá rồi. Được, nếu con muốn chịu trách nhiệm, thì trước tiên chịu trách nhiệm trước ta đi! - Ông kéo ngăn bàn, lôi lên một khẩu súng ngắn. - Ta nghĩ con chưa hiểu được nỗi đau thực sự là thế nào đâu!
Cạch! Khẩu súng trên tay ông đã lên đạn và họng chĩa về phía Khải!
- Cho con cơ hội cuối cùng! Con sẽ làm hòa với vợ và tự tay giết đứa con trai ấy chứ?
- Không! - Khải vẫn hạ một câu chắc nịch. Và...
Phằng!
Viên đạn bay ra ghim thẳng vào... vai phải của Khải! Máu túa ra từ lỗ thủng áo sơ-mi, nỗi đau buốt lên đến tận đỉnh đầu. Khải nghiến chặt hai hàm răng, mặc kệ cho vết rách ở đầu và vết đạn ở vai vẫn tuôn máu ra.
- Đó là hình phạt cho những việc làm không có suy nghĩ của con. Và đây là hình phạt đầu tiên cho sự chống đối ta... của con! Là đầu tiên thôi!
Ông Vương lại giơ khẩu súng, họng súng chĩa thẳng vào... vết đạn vừa ghim vào bên vai phải Khải.
- Đau phải không? Thêm một lần nữa, là chạm tới xương đấy!
- Ông chủ! Xin nương tay! - Tay quản lí của Khải đang bước vào. - Là lần đầu cậu chủ phạm sai lầm , tôi hứa sẽ không để cậu chủ tái phạm lần hai!
- Ngươi cũng không quản lí nổi nó, ngươi định đến nhận tội cùng sao?
- Được. Vậy để tôi chịu thay hình phạt !.
- Ai là người đã gây ra... người đó phải có trách nhiệm với việc mình làm!
Ông Vương lại nhìn Khải.
- Sao rồi? Con đã tĩnh táo lại mà đưa ra quyết định chưa? Còn dám chống đối ta? Còn muốn bảo vệ thằng bé ấy?
- Đương nhiên!
- Cậu chủ! - Tay quản lí lo lắng vô cùng. - Ông chủ, chỉ là cậu ấy nhất thời nông nổi... xin...
- Vậy ta sẽ bắt nó chịu trách nhiệm về sự nông nổi ấy!
Phằng!
Một viên đạn đã ghim trúng vào chỗ bắn ban nãy. Lần này đã chạm tới xương và làm Khải phải lùi lại... Vết thương lớn hơn và sâu hơn, làm máu càng túa ra nhiều hơn, ướt đẫm vai áo Khải. Mặt đã lấm tấm mồ hôi, mồ hôi làm loãng máu trên mặt. Khải vẫn xiết chặt hai hàm răng, chịu đựng.
- Con vẫn còn ngoan cố mà! Chưa đủ đau phải không? Chỉ mới buốt đến tận xương thôi... Vậy ta sẽ tiếp tục cho đến khi con chịu mở lời xin tha... - Ngón tay ông lại xiết vào cò súng, sẽ lại thêm một phát đạn vào vết thương cũ. - Trả lời lại nào.. Con.. còn muốn bảo vệ thằng bé đó không?
- Đương nhiên! - Khải cố nói để giọng không run lên. Mặt cậu đã trắng bệch ra, cậu bị mất máu quá nhiều... ông bắt đầu muốn điên lên vì thằng nghịch tử! Ông thà nuôi một lũ không chung dòng máu nhưng trung thành còn hơn một thằng con chống lại mình. Ông tự dặn lòng phải bình tĩnh vì Khải quá quan trọng với ông, nhưng giờ ông không thể kìm nén thêm. Ông vứt khẩu súng ngắn lên bàn, kéo ngăn bàn lấy một khẩu súng dài hơn, ánh bạc. Là K115 Na Na chế tạo, lực bắn và tốc độ đạt đến trình siêu đẳng: xuyên qua 1m khối sắt trong 1 phần một tỉ giây! Mặc kệ lời cầu xin khẩn thiết của quản lí, ông vẫn hướng họng súng về phía Khải.
- Ta chưa thử nhưng nghe nói tỉa một lần sẽ làm thủng tất cả cơ quan nội tạng và xuyên xuống đất mấy chục viên đạn đấy. Con muốn thử không?
Xạch xạch! Ông vừa lên đạn.
- Ta hỏi lại lần nữa... con vẫn muốn bảo vệ đứa con trai ấy?
Khải hít một hơi sâu, nhắm mắt lại.
- Phải!
Tay ông Vương đang kéo cò....... Và...
- Khoan đã, cha!
Khải mở mắt, hơi quay đầu về phía sau. Là Mĩ Kỳ!
- Cha định giết anh Khải chỉ vì anh ấy không làm theo ý cha sao?
- Con dâu! Con có biết nó đã làm điều có lỗi với con không?
- Con biết! Điều anh ấy làm đã làm tổn thường con rất nhiều. Nhưng con đâu thể ép anh ấy phải yêu mình được!
ông Vương đã hạ súng xuống!
- Tuấn Khải! Con xem con đã làm những gì với vợ mình mà giờ nó vẫn bảo vệ cho con này! Sao có thể vì một đứa con trai mà đánh mất lí trí như vậy hả? Con hãy xin lỗi vợ và...
- Không! Thưa cha. - Mĩ Kỳ giật giọng. - Con đã quyết định rời xa anh ấy rồi. Đơn li dị là do con viết, con sẽ không thay đổi quyết định đâu.
- Mĩ Kỳ! Sao con...
- Chỉ có cha muốn cuộc hôn nhân này tồn tại, à, cả cha con nữa. Nhưng nó đều làm con và anh Khải tổn thương. Con không muốn trở thành người ràng buộc anh Khải... Như vậy chỉ làm anh ấy ghét con hơn.
Mĩ Kỳ nhìn sang Khải, thấy máu đầm đìa trên mặt và ướt đẫm áo sơ-mi trắng của cậu.
- Vậy nên xin cha, thôi đi! Để anh ấy yên!
- Dù con nghĩ vậy thì ông Hạ cũng có để yên không?
- Con sẽ không để cha con làm gì anh ấy. Con đã nói là do lỗi của con, con là người muốn kết thúc trước.
- Sao con phải làm thế vì nó? Nó có là thằng ra gì đâu...
- Không! Vì con không xứng! Chẳng có gì xứng với anh ấy cả... Và con nghĩ, với cha, anh ấy cũng quan trọng rất nhiều. Mất anh ấy, cha có thể sẽ mất... tất cả đấy! - Câu cuối cùng của Mĩ Kỳ nói như một lời đe dọa. ông Vương đủ khôn ngoan để hiểu điều đó là đúng. Nhưng làm sao ông chấp nhận được, chuyện - Tuấn Khải không còn phục tùng ông vô điều kiện nữa. Ông sẽ không để điều đó tiếp tục, không bao giờ!
Mĩ Kỳ tiến lại gần Khải , xiết lấy bàn tay cậu... kéo đi.
- Anh đừng nói gì cả. Lúc này, chỉ lúc này thôi cũng được, xin anh đừng gạt tay em ra...
ông Vương không nói gì thêm, nhìn thằng nghịch tử ra khỏi phòng mình, dĩ nhiên trong đầu ông đã có nhưng dự định tiếp theo. Tay quản lí bươc lại trước bàn làm việc của ông chủ.
- Ông chủ sẽ tha cho cậu hai chứ?
- Nó thay đổi quá nhiều. Là thay đổi đột ngột không ai hay, hay là... ngươi đã không báo hết tình hình cho ta?
- Tôi xin lỗi!
- Khá khen cho sự trung thành của ngươi. - ông Vương chợt cười. - Nhưng ngươi nên nhớ ông chủ thực sự của người là ai!
- Cậu hai không hề có ý định chống đối ông, cậu hai vẫn sẽ làm việc cho ông vô điều kiện, chỉ cần ông chủ đừng quá áp đặt và khắt khe. Một cuộc hôn nhân sắp đặt vì lợi ích của cha mẹ, thường chỉ làm khổ con cái thôi.
- Sẽ chẳng vấn đề gì nếu nó vẫn là thằng không cần gì và chỉ biết nghe mệnh lệnh!
- Ông chủ đừng coi cậu hi như một cái máy, dù sao cậu hai cũng là một con người có trái tim. Và trái tim người thì không thể là sắt đá.
- Ý ngươi... nó đã thay đổi vì thằng bé ấy? Nó đã thật sự... yêu thằng bé rồi???
Tay quản lí không biết nên trả lời thế nào vì không biết được ẩn ý trông câu hỏi của ông
- Điều này thì... chỉ cậu hai mới rõ thôi.
- Ngươi lui đi!
- Vâng!
Tay quản lí ra ngoài... để lại ông với bao nỗi lo toan. Ông cảm thấy đã sai khi tự đưa rắc rối về... Khi gặp Thiên Tỉ, ông đã nghĩ đến chuyện tìm vị trí thừa kế và cả kẻ phản bội mình, dẫu trong đầu ông đã có câu trả lời, chỉ là muốn xác nhận lại thôi.
Và giờ thì ông nhận ra, vì một đứa con trai, ( có vẻ như) cả ba người con tài giỏi dù tính cách đối ngược nhau, cũng đã có ý muốn chống lại ông! Là Vương Nguyên hay Na Na thì ông không quan tâm lắm, nhưng với Tuấn Khải thì... thật là một nguy hiểm lớn.
- Quá đủ lí do để cho đứa con trai đó không được tồn tại tiếp!- ông Vương nhin sang mấy tên cận vệ. - Các người biết phải làm gì rồi đấy! Nhưng sẽ không dễ dàng như mọi lần đâu, vì mục tiêu là... một thiên thần! Sẽ khó ra tay ngay nên ta cho phép được " xử" trước. Nhưng phải chắc chắn sau đó thằng bé sẽ gặp Tử thần và.... nhớ đừng tranh giành nhau!
Bốn tên cận vệ nhìn nhau đầy phấn khích. Chúng là bốn trên mười tên sát thủ chuyện nghiệp của ông, với khả năng trừ khử con mồi chưa bao giờ để thoát - những tên máu lạnh coi sinh mạng con người là rơm rác!
- Là người tình của cậu chủ... thì không tệ đâu!
.....
Mĩ Kỳ vẫn túm tay Khải kéo đi trên hành lang. Bỗng, Khải dừng lại và giằng tay mình ra.
- Đủ rồi!
Mĩ Kỳ quay lại...
- Anh cần về phòng, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi... Anh đừng nói thêm gì cả, mất quá nhiều máu rồi.
Khải quay mặt đi, mặt cậu đã nhợt nhạt, môi trắng bệch ra và khô lại. Quả thật Khải thấy kiệt sức và muốn ngã quỵ xuống... Vết thương của cậu vẫn hở miệng, chưa thể cầm máu.
- Không cần cô lo!
- Anh đừng ngoan cố nữa! Anh cứ thế này, em chỉ buồn hơn thôi. Em đã muốn hận anh, muốn anh phải chịu trừng phạt vì đối xử tệ với em... Nhưng... em lại không thể! - Mĩ Kỳ đưa tay lên khẽ lau vết máu trên mặt Khải . - Anh đau... em cũng đau lắm... anh biết không?
Phặc! Tay - Mĩ Kỳ bị Khải hất ra một cách thô bạo, cậu nói bằng cổ họng khô khốc và chẳng còn sức lực.
- Biến đi!! tôi không muốn thấy cô nữa!
- Anh Khải ... - Mắt - Mĩ Kỳ đã ướt nước.
- Biến đi! - Khải rít lên!
- Mĩ Kỳ không thể nói gì hơn, nhỏ ôm mặt chạy đi, nhỏ biết nếu không chịu rời xa Khải thì sẽ có ngày bị ruồng rẫy thế này.
Khải lảo đảo rồi dựa phịch vào tường, vết thương làm mọi cử động của cậu đều đau đớn, cậu bám lấy tường, cố lê chân bước... Sự thực thì Phong không ghét - Mĩ Kỳ đến thế, nhưng cậu không muốn có người vì cậu mà đau khổ. Khải hiểu cảm giác rất yêu một người mà không được người đó đáp lại sẽ thế nào.
Tay quản lí đã kịp chạy đến đỡ Khải .
- Em sẽ đưa cậu chủ đến phòng bệnh!
.....
- Bỏ ra! - Tỉ cố giằng tay mình ra khỏi tay Mĩ Kỳ. Cậu không hiểu vì sao mình đang ngủ mà Mĩ Kỳ từ đâu xuất hiện lỗi cậu dậy rồi kéo đi xềnh xệch. Mĩ Kỳ đã dừng lại, quay phắt nhìn Tỉ, kì thực Mĩ Kỳ chẳng ưa gì khuôn mặt Tỉ cả. Tỉ suýt đứng không vững, đầu choáng váng và mắt hoa lên.
- Sao chứ? - Giọng cậu có phần khó chịu.
- Không phải lúc giải thích! Anh Khải cần cô lúc này!
Và Tỉ chưa kịp hiểu Mĩ Kỳ nói gì, cái "anh Khải " đó là ai thì đã lại bị lôi xềnh xệch đi.
.... Phòng chữa bệnh của Vương Nguyên.
- Vết thương này không lớn lắm! Nhưng hai phát đạn thì sâu đấy! - Tay quản lí cắt chỉ, bỏ kim khâu lên khay đựng trên gường. Hắn vừa khâu vết thương trên đầu Khải lại, giờ đến vết thương ở vai, nó vẫn chưa chịu ngậm miệng.
Khải ngồi dưới đất, dựa vào thành giường bệnh, cơ thể rã dời và vai phải đau đến buốt vào tim gan... Tay quản lí dùng kéo cắt toạc áo sơ-mi của Khải ra, để lộ bộ ngực vạm vỡ với những vết máu bê bết và mọt vết đạn sâu hoắn ở trên vai.
- Cậu chủ mất nhiều máu quá! Em sợ lấy viên đạn ra sẽ không chịu được.
Khải dựa đầu vào thành giường, mắt nhắm nghiền, mồ hôi túa ra ướt rượt trên khuôn mặt vừa được lau máu.
- Không sao! Lấy đi!
- Đợi thuốc giảm đau ngấm đã!
- Chết tiệt! - Khải mở mắt, với người lấy lọ cồn đã mở nắp, mỗi lần cử động, vết thương lại nhói lên.... một viên đạn đã chạm tới xương vai. Khải nghiến chặt răng... rồi dốc lọ cồn đổ vào vai phải, cồn rửa chỗ vết thương máu đã thâm lại. Khải vẫn cố nghiến chặt răng để không một tiếng kêu nào phát ra, cậu vứt lọ cồn xuống đất, mặt cúi gằm, thở hổn hển.
- Làm đi! - Một mệnh lệnh đầy quyền lực. Tay quản lí buộc phải cầm con dao trong khay ngập cồn sát trùng và một chiếc panh lên. Mũi dao chạm vào vết thương, Khải quay đi, nhắm nghiền mắt.
Tay quản lí cố giữ bình tĩnh, bắt đầu nhấm mũi dao xuống và... rạch một đường... máu lại túa ra. Hắn dùng panh chọc vào vết thương tìm viên đạn, hắn vẫn cố gắng để tay không run lên...
Keng...
Cuối cùng thì viên đạn thứ nhất cũng được lôi ra và thả vào khay trống. Tay quản lí toát hết mồ hôi... Hắn nhìn cậu chủ, mặt Khải càng trắng bệch ra và đầy mồ hôi. Hắn phải tiếp tục vì còn một viên đạn, viên đạn này rất sâu đã chạm tới xương vai.
- Cậu chủ chịu nổi không?
- Tiếp đi! - Giọng Khải đã nhỏ lại vì kiệt sức.
Bỗng!
Cảnh cửa chính bị đẩy nhẹ... một đôi chân đang tiến vào.
Tay quản lí quay phắt lại nhìn, tay chạm vào súng trong áo để cảnh giác. Nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, vì người bước vào... là Tỉ. Cậu chậm rãi bước tới, môi đang mấp máy: "Anh Khải ?... Anh Khải ??... Anh Khải ???"
Khải cố ngẩng đầu lên, đôi mắt từ từ mở ra, dẫu chỉ nhìn được một bên, Khải vẫn nhanh chóng nhận ra ai đang bước tới.
- Sao mày dám... - Ánh mắt sắc ngọt nhìn về phía tay quản lí.
- Cậu chủ! Không phải em! Từ chỗ ông chủ, em không về phòng cậu!
Khải thở hắt ra, quay lại nhìn Tỉ, cậu cố nói bằng giọng yếu ớt và khô khốc.
- Đừng... em đừng tới đây...
Nhưng Tỉ đã ngồi xuống ngay cạnh Khải , cậu bao giờ chẳng thích không nghe lời người khác. Khải quau mặt đi.
- Đừng. Tránh xa tôi ra... đừng chạm vào tôi... xin em!
Nhưng tay Bă Tỉ ng vẫn đưa lên, cậu định chạm vào Khải ... Bỗng, tay cậu bị gạt phắt ra bởi tay người quản lí.
- Cậu tránh ra! Cậu chủ đã nói đừng có chạm vào! Cậu làm cậu chủ đủ khổ rồi... cậu có biết vì cậu...
- Câm miệng!- Khải rít lên trong cổ họng, như toàn bộ sức lực cậu đã trút hết vào đó. Tay quản lí khó chịu nhưng cũng phải im bặt...
- Em có thể... ra ngoài không... đừng nhìn tôi lúc này...
- Tốt nhất cậu nên ra ngoài, tôi còn phải giúp cậu chủ! - Giọng tay quản lí đã nhẹ nhàng hơn. Không biết sao Tỉ bỗng thấy mình nên tránh ra vì chẳng giúp được gì... nhưng cậu chỉ xê ra một chút.
Vết thương vẫn rỉ máu. Tay quản lí lại cầm panh và dao lên. Hắn hít một hơi sâu lấy bình tĩnh rồi lại nhấn mũi dao xuống, mũi panh theo mũi dao tìm viên đạn. Khải vẫn cắn chặt hai hàm răng.
- Không được! - Tay quản lí giật giọng, hắn đã nâng dao và panh lên, trông vẻ mặt khá căng thẳng. - Viên đạn sâu quá, em không tìm được.... Không được! Cậu chủ sẽ không chịu nổi đâu...
Hắn quay ra lục hộp thuốc một cách vội vã.
- Điên mất! Hết giảm đau rồi! Cậu chủ, không lấy ra được đâu. Cậu cần đến bệnh viện!
Khải cố sức lắc đầu nhè nhẹ.
- Làm tiếp đi...
- Không được đâu... ở đây vừa hết máu dự trữ vừa hết thuốc giảm đau, tiếp tục tìm viên đạn thì sẽ nguy hiểm tính mạng đấy.
- Làm đi! - Lần này không phải Phong ra lệnh mà là giọng Tỉ vang lên. - Di chuyển chỉ mất máu nhiều hơn thôi!
- Cậu... Cậu điên sao? Hết giảm đau rồi, làm sao cậu chỉ chịu được?
- Chần chừ càng nguy hiểm!
- Chịu được...- Khải lại cố nói. - Làm đi! - Cậu không đủ sức dằn giọng để ra lệnh nữa, cậu muốn ngất vì kiệt sức.
Tay quản lí không còn cách nào khác, đành cầm lại con dao... hắn nuốt khan, phải rạch sâu nữa thì mới có cơ may thấy viên đạn, có khi phải chạm tới xương.
Tay hắn run lên, mũi dao tiếp tục nhấn xuống, mặt hắn căng thẳng vô cùng. Sắp chạm tới xương rồi mà đầu panh vẫn chưa tìm thấy dấu tích viên đạn...
Người Khải run lên bần bật... đã cố nghiến chặt răng nhưng vài tiếng rên trong cổ họng vẫn thỉnh thoảng phát ra...
- Không được! Không tìm thấy! Không chịu nỗi đâu...
Đầu panh vẫn ngập trong mảng thịt đầy máu... Cơ thể Khải căng lên, sắp chạm tới giới hạn của sức chịu đựng. mặt cậu đã lộ rõ vẻ đau đớn không kìm chế nổi... Và.... Bỗng...
Một bàn tay dịu dàng, nhẹ nhàng xiết lấy một bàn tay Khải... như có một luồng điện nhẹ chạy dọc lên, đến đâu nó làm cơn đau vơi đi đến đấy... Rồi một giọng nói trong trẻo vang bên tai Khải... cùng mùi hương dìu dịu bay qua cánh mũi.
- Chút nữa thôi... Không sao đâu...
Tay quản lí nâng chiếc panh lên:
- Thấy... thấy rồi...
....
Vết thương được băng lại cẩn thận, lúc này quản lí mới có thể thở phào.
- Cậu chủ nên nghỉ ngơi. Em sẽ đi lấy máu và thuốc giảm đau.
Hăn đứng dậy, nhưng trước khi ra khỏi phòng thì nghe một tiếng gọi làm hắn phải nhíu mày.
- Vương Nguên!
Khải từ từ ngẩng đầu dậy, quay sang nhìn Tỉ, cậu vừa trải qua một điều khủng khiếp.
- Ổn rồi... tôi không sao! - Khải lại từ từ nhìn xuống tay mình.
- Nhưng... em cứ để thế này... được không....
Tay Khải vẫn xiết chặt tay người con trai ấy....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook