“Chị y tá xinh đẹp ơi, cho em hỏi phòng bệnh 49 của bệnh nhân Vương Hiểu Phong ở đâu vậy ạ?” Một cô bé cột tóc đuôi ngựa, cầm chặt chiếc cặp xách trong tay, nói.
Cô y tá hơi bất ngờ trước câu hỏi nhưng vẫn chỉ dẫn: “Em đi thẳng từ hướng đó và rồi quẹo phải, thấy phòng nào có bảng số 49 là đến phòng đó thôi.”
Cô bé cúi người cảm ơn rồi bước đi, một y tá khác đang làm thu ngân bên cạnh lên tiếng: “Đây là cô bé thứ tám đã đến thăm trong nửa tháng qua đấy.

Dù biết thằng bé đẹp trai, lễ phép nhưng sao lại hấp dẫn mọi cô gái như vậy chứ.”
Cô ấy gật đầu và nói dài ra, người bên cạnh đẩy vai cô y tá đó: “Nhưng cô cũng thích thằng bé đúng không? Từ lúc thằng bé tỉnh dậy, cô cứ tìm cớ đi vào phòng để trò chuyện với nó.”.
.
Cô bé mở toang cánh cửa phòng bệnh 49 và bước một mạch vào trong.
Vương Dư Huy, Vương Hiểu Phong và Ngọa Điêu Linh đều giật mình nhìn ra.

Nhìn thấy cô bé, Vương Hiểu Phong không nhịn được một tiếng "ặc" kinh ngạc: “Trân Trân, sao cậu lại đến đây?”.
Vương Dư Huy chỉnh lại tư thế ngồi và lịch sự chào cô bé đang cúi nhẹ người một cái, sau đó hướng mắt sang Vương Hiểu Phong: “Anh đi mua cơm trưa.”.

Vương Dư Huy nói với cậu bé rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
“Đợi chút! Tôi… Tôi đi cùng cậu.” Ngọa Điêu Linh nhanh chóng đuổi đến phía sau Vương Dư Huy.
Trong khi đó, Trân Trân đã băng băng đến ngồi lên giường bệnh, dùng đôi mắt sắc bén, phán xét của mình nhìn cậu bé từ đầu đến chân.

Cả hai im lặng hàng chục giây, Trân Trân nói bất cần: “Đáng đời...”.
Bầu không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên căng thẳng.

Trân Trân mỉm cười nhẹ nhàng, ngồi đó nhìn chằm chằm vào Vương Hiểu Phong.

Nụ cười của cô bé không hề tươi tắn, mà lại mang nét châm chọc.

Vương Hiểu Phong lại giật giật khóe môi bất lực, không hiểu rõ cô bé đang mỉm cười việc gì.
“Đừng nói vậy, cậu làm tôi tổn thương đấy Trân Trân.” Vương Hiểu Phong cười gượng gạo, dù cô bé đến đây thăm khiến cậu rất vui, nhưng tính cách hai mặt của cô bé khiến cậu dè chừng.
Nhìn vào giỏ trái cây trên bàn, Trân Trân nhíu mày và nói: “Gì đây? Táo xanh hơn cỏ mộ, ai tặng mà không có mắt vậy?”.
Hơi nặng lời khi cô bé nói như vậy, nhưng Vương Hiểu Phong cảm thấy rất thích thú nhìn biểu cảm của cô bé và nói tiếp lời: “Là chị gái hồi nãy đấy, tên Ngọa Điêu Linh.” Trân Trân phản ứng lạnh lùng, hất cằm bảo: “Ồ vậy à...!Anh cậu chẳng có mắt nhìn gì cả.”.

Cô bé tiến đến giỏ trái cây có gắng chọn vài quả táo ngon.

Vương Hiểu Phong theo dõi kỹ lưỡng mỗi cử chỉ của Trân Trân, nhìn cô như một bà lão khôn khéo, cụ non chính hiệu: “Anh trai của tôi rất có mắt nhìn đấy, chị gái đó không phải người yêu anh của anh trai tôi.

Chỉ đơn giản là một trong những kẻ tụ tập xung quanh, từ khi chị dâu tôi biến mất, chị ta luôn đến theo đuổi.


Một câu là “Vương Dư Huy”, hai câu là lại “Dư Huy à...”.

Thật phiền phức.”.
“Nhưng không thể phủ nhận sự vắng mặt của người chị dâu gì đó của cậu, sao có thể biến mất như vậy? Ngoài ra, cả hai anh em không có ba mẹ bên cạnh, việc chị gái Ngọa Điêu Linh tiếp cận trong tình huống như vậy không đáng trách, nếu muốn trách, hãy trách anh trai cậu vì đã tạo điều kiện cho chị ta, hoặc trách chị dâu vì đã nhường chỗ cho chị ta”.

Trân Trân cầm cây dao gọt trái cây bên cạnh, tay còn lại cầm lấy quả táo duy nhất trông chín đỏ thơm ngon và cười nhẹ thoả mãn.
“Sao lại trách cho anh trai tôi? Chỉ tại anh ấy quá giỏi giang nên được nhiều người yêu thích, điều đó là sai sao? Chị dâu của tôi đáng yêu hơn cô gái Ngọa Điêu Linh này, nếu chọn thì chắc chăn sẽ chọn người tốt hơn chứ--” Vương Hiểu Phong vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng “phập”, và khi xoay đầu nhìn thì thấy con dao đã xuyên thẳng vào quả táo, còn gương mặt cô bé đen xám xịt.

Vương Hiểu Phong nuốt ngụm nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh mà nở nụ cười không tự nhiên trên khuôn mặt đầy gượng gạo.
“Chọn lựa gì ở đây? Phụ nữ không phải mấy quả táo này đâu mà dở với ngon, tốt với xấu! Nếu còn thốt thêm một lời nào thì tôi sẽ cắt lưỡi, thiến luôn cậu đấy." Trân Trân cười khẽ, trừng mắt nhìn Vương Hiểu Phong, khiến cậu bé phải gật gật đầu và nín lặng.
.
.
.
Một cửa hàng nằm gần bệnh, Vương Dư Huy đang tập trung đọc bản tin thời sự trên chiếc điện thoại của mình.

Với chiếc mũi cao, mi mắt dài, trông cậu có ngoại hình rất đẹp trai.


Vẻ ngoài tao nhã và dịu dàng của cậu khiến Ngọa Điêu Linh đúng bên cạnh say mê: “Dư Huy à… cậu chăm chú xem gì vậy?”.
Cậu nhìn cô ta một lúc rồi thu mắt lại: “Bản tin thời sự.”.
“Là gì vậy?” Cô ta hơi nghiêng đầu, câu hỏi ngây ngô.

Cậu trả lời lịch sự: “Một tên tội phạm vừa ra tù, ba tôi đảm nhiệm hồ sơ tên đó..”
“Ba cậu giỏi thật đấy.”.
Chủ quán mang ra các món ăn đóng hộp mà cậu đã gọi, Vương Dư Huy cất điện thoại vào túi và sẵn sàng lấy nó, nhưng Ngọa Điêu Linh lại giành trước: “Để tôi cầm, tôi sẽ trả tiền.”.
Vương Dư Huy thở dài một hơi, khuôn mặt có phần vô cảm, vươn tay lấy bọc đựng các hộp thức ăn: “Tôi không thiếu tiền.

Cậu về đi, đừng theo tôi nữa.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương