Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford
-
Chương 4
Hôm ấy là một ngày trong sáng đẹp trời.
Bầu trời trong vắt xanh veo, không một gợn mây, và mặc dù mặt trời không sưởi ấm được khí lạnh vào ngày thứ bảy tháng mười một hôm ấy, nhưng bầu trời trên đại lộ công viên, cao ngất một màu vàng nhạt làm tăng thêm vẻ huy hoàng rực rỡ của buổi sáng.
Rosie bước nhạnh, lòng vui sướng vì được trở lại New York, và được sống lại với vô vàn kỷ niệm. Hầu hết đều là những kỷ niệm đẹp, cho nên trước mắt nàng, bao nhiêu chuyện phiền phức đều tan biến hết, ít nhất cũng tạm thời. Có lẽ nàng cảm thấy những chuyện phiền phức nhẹ bớt đi, những chuyện bực bội nặng nề nàng chịu đựng bấy lâu nay bỗng tan biến một cách kỳ diệu ngay khi nàng vừa đặt chân xuống mảnh đất Mỹ. Nàng quyết phải vui sống ở đây vài tuần; không có gì sẽ làm cho chuyến trở lại quê nhà lần đầu sau hai năm xa vắng này của nàng mất vui được.
Nàng đã đến cách đây ba giờ trên chiếc Concorde bay từ Luân đôn, chuyến bay qua Đại Tây Dương nhanh kinh khủng, chỉ mất ba giờ bốn mươi phút. Gavin đã biếu nàng chiếc vé máy bay siêu thanh này, anh đã ép nàng phải nhận cho kỳ được. Mọi khi, nàng rất miễn cưỡng khi nhận bất kỳ cái gì anh cho, nhưng hôm nay nàng thấy sung sướng khi nhượng bộ anh. Anh đã nói với nàng rằng đi máy bay Concorde không phải là xa hoa phí phạm, mà đây là một nhu cầu cần thiết, vì nàng bận việc làm ăn và đang gặp lúc căng thẳng; bây giờ nàng mới thấy anh nói có lý.
Máy bay đáp lúc 9 giờ 30, nàng nhanh nhẹn đến phòng hành lý rồi qua phòng thuế quan. Đúng 11 giờ 30, nàng đã có mặt tại nhà của Nell trên đại lộ Công viên ở đường 18, tháo đồ đạc ra, rửa ráy sạch sẽ, uống một tách cà phê do bà quản gia của Nell pha, bà Maria đã ép nàng uống cho được trước khi nàng đi ra ngoài trời giá lạnh.
Nhưng chính vì trời hôm ấy giá lạnh cho nên Rosie đã thay bộ đồ đen và mặc cái áo khoác cùng màu với cái quần len màu xanh lục, khoác ngoài chiếc áo len tay dài cổ tròn có màu đỏ rượu vang, mang đôi ủng cao bồi hiệu Duchesse, nàng rất thích đôi ủng này vì nó được làm bằng loại da Cordovan màu nâu sẫm rất đẹp, và chiếc áo khoác dài dùng đi đường may bằng vải dệt của nước Áo. Nàng mua cái áo khoác dài này ở Munich cách đây vài năm, cái áo có lót một lớp vải ca- sơ- mia màu rượu vang đỏ để cho ấm thêm. Nàng thích chiếc áo khoác vì khi mặc nó vào người, nàng cảm thấy hưng phấn thêm lên bởi nó có vẻ nghệ sĩ.
Mặc áo quần tươm tất hơn với thời tiết, nàng bước ra khỏi nhà, định đi tắc xi, nhưng vì trời lạnh và sau khi ngồi gò bó trong máy bay, nàng quyết định đi bộ.
Nàng dừng lại một lát, đưa mắt nhìn khắp khu đại lộ Công viên.
Trời trong sáng, cho nên nàng thấy rất rõ con đường dẫn đến tòa cao ốc Pan Am, ở đây là đầu đường dẫn đến khu trung tâm. Mặc dù trên thực tế nàng trú ở paris và nàng mến yêu thành phố ánh sáng mỹ miều duyên dáng ấy, nhưng New York vẫn là quê nhà của nàng. Thành phố này có nét độc đáo mà không thành phố nào trên thế giới giống được.
Hồi nãy, khi từ phi trường Kennedy đi vào, người tài xế chiếc Limusin đã chọn đường cầu số 59 để vào Manhattan. Khi vào khu Long Island nàng bỗng nín thở lúc nhìn qua cửa xe.
Ngay trước mặt nàng, chạy dọc theo bên kia bờ sông Đông, những tòa cao ốc cao ngất của Hữu Ngạn vươn lên như những mỏm núi đá khổng lồ lởm chởm, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Và phía sau những tòa nhà này, nhấp nhô những khu tài chánh đồ sộ của Trung tâm Manhattan; đặc biệt vươn lên những tòa cao ốc của khu Tài chánh Empire State và Chrysler, nàng rất thích khu Chrysler vì tòa này có cái tháp xây theo nghệ thuật Deco, hoàn hảo có hình xoắn ốc uyển chuyển. Những tòa nhà chọc trời đồ sộ này vươn lên bầu trời cao xanh ngắt, tạo thành những hẻm núi bằng sắt thép, bằng kính và bê tông kỳ diệu, Rosie cảm thấy chưa bao giờ nàng thấy chúng gây ấn tượng mạnh và gợi cảm khủng khiếp như bây giờ. Trong ánh nắng ban mai trong sáng, đường chân trời Manhattan như được khắc họa bằng thủy tinh do bàn tay huyền nhiệm nào đấy, trông thật kỳ bí siêu phàm.
Nhưng nàng lại thường nghĩ rằng thành phố này không những chỉ đẹp đẽ thôi, mà còn là nơi có sức mạnh lớn, là nơi thách đố và hấp dẫn nhất - nếu người ta có tài, có tham vọng, bị cám dỗ và gặp may.
Trái lại, người anh trai của nàng thì cho rằng thành phố này là nơi đồi bại và đáng tởm, vì lúc thiếu thời Kevin đã chứng kiến được mặt trái đen tối và suy đồi của nó, anh đã biết rõ đời sống dơ bẩn xấu xa diễn ra bí mật trong lòng thành phố, anh đã hiểu thành phố đầy cảnh tham nhũng, dối trá, nhiều người nghèo khổ tột cùng và cảnh bất công xảy ra ở New York song hành với nét hấp dẫn, huy hoàng, thành công, hết sức giàu có và lắm đặc ân.
Khi nghĩ đến anh trai, nàng lại bỗng thấy lo lắng, nàng mím chặt môi lại. Việc Kevin không trả lời điện thoại cho nàng là điều duy nhất làm nàng mất vui trong chuyến trở lại New York này của nàng. Suốt tuần qua, ngày nào nàng cũng điện thoại cho anh hết, thoạt tiên nàng để số điện thoại ở Luân Đôn rồi hôm qua, biết mình sắp đi, nàng đã lập lại số điện thoại của Nell vào máy cho anh.
Vẫn chưa thấy anh gọi trả lời, nàng lại đâm ra lo lắng nhiều hơn, trước khi đi khỏi nhà Nell, sáng nay, nàng lại điện thoại cho anh lần nữa để nói cho anh biết nàng rất lo lắng, tối nàng nói thêm: - Kevin, anh làm ơn gọi cho em để em biết anh có khỏe mạnh không. Em bắt đầu lo rồi đấy. - Đoạn nàng lập lại số điện thoại của Nell mặc dù nàng biết anh thuộc lòng số điện thoại này.
Hôm nay thế nào anh ấy cũng gọi mình, nàng nhủ thầm, lòng hết sức tin tưởng khi bước vào công viên, chân bức nhanh, chiếc áo khoác bay phất phới đằng sau như tấm biểu ngữ hãnh diện. Trông nàng rất hấp dẫn trong bộ quần áo nghệ sĩ và mái tóc màu đồng phơi mình dưới ánh mặt trời trông như chiếc nón giáp rực sáng trên khuôn mặt hình trái xoan.
Nhiều thanh niên quay mặt nhìn nàng một cách thèm thuồng, và nhiều phụ nữ nhìn nàng với vẻ mến mộ khi nàng đi qua trước mặt họ, mắt nhìn thẳng, vì nàng đang nôn nóng đến nơi cần đến. Rosie không để ý đến dáng dấp hấp dẫn của mình, nàng cũng không lưu tâm đến vẻ đẹp kiều diễm của mình. Bản chất nàng không có tính tự cao tự đại, và trong thời gian qua, bị công việc lo âu và trách nhiệm cuốn hút, nàng không có thì giờ để làm ra vẻ ta đây đoan trang, tự mãn.
Ngay việc nàng đi "Tổng vệ sinh và sửa sang nhan sắc" - từ của Fanny dùng - để dự tiệc liên hoan cũng do ý kiến của Fanny đưa ra, nhưng sự thực thì hai người phụ tá của nàng đã lôi nàng đến phòng trang điểm và phòng làm tóc ở phim trường Shepperton. Cuối cùng nàng nghe theo lời năn nỉ của Fanny khi Val nói cho nàng biết trông nàng quá bơ phờ. Gavin lại cũng chực nhảy vào chuyện này, việc cuối cùng khiến nàng bằng lòng đi trang điểm nhan sắc là vì anh cứ mè nheo nàng, gay gắt buộc tội Collie và Guy, vì anh cho chính hai người này là nguyên nhân làm cho nàng mệt mỏi và lo âu, mà thực tế thì việc này quả đúng là nguyên nhân làm cho nàng bực bội thật.
Khi đến đường 65, Rosie rẽ sang phải và đi vào khu phố, qua khách sạn Mayfair Regent, nàng thường thích đến uống trà buổi chiều ở khách sạn này, đi ngang qua nhà hàng Le Cirque, nhà hàng nàng thích nhất trong thành phố, rồi đi về đại lộ Madison.
Y như khu phố Faubourg St. Honore ở Paris, khu Bond Street ở Luân Đôn và khu Rodeo Drive ở Beverly Hill, khu Madison cũng rất đặc biệt đối với nàng. Nhiều cửa hàng và tiệm buôn bán sang trọng lịch sự nằm dọc hai bên đường, treo nhiều áo quần đủ kiểu mới và rất hợp thời trang khêu gợi máu thẩm mỹ của một nhà tạo mẫu y phục thời trang trong người nàng. Sáng nay, Rosie chỉ định lướt xem các nhà hàng ở khu Madison thôi; địa chỉ nàng muốn đến là cửa hàng Bergdori Goodman, nàng định đến để mua quà Giáng sinh.
Hôm nay là ngày 9 tháng 11, còn hơn hai tuần nữa mới đến lễ Tạ ơn, nhưng không khí Giáng sinh đã hiện ra khắp nơi. Người ta thấy rõ qua tủ kính các nhà hàng và qua đèn đuốc sáng choang giăng khắp đường Phố ở Manhattan.
Đại lộ 5 đã được chuẩn bị bất tận, nàng chú ý thấy như thế khi rẽ qua khỏi góc đường 65. Nàng cười thầm, đi nhanh theo đại lộ 5 đến cửa hàng nàng định đến, nhớ lại hồi bé mỗi khi mẹ nàng mang nàng từ Queens đến đây xem cảnh trang hoàng Giáng sinh, là nàng thấy người vô cùng kích thích.
Đặc biệt là các tủ kính các nhà hàng luôn luôn lôi cuốn hấp dẫn nàng, nhất là tủ kính nhà Lord và Taylor. Những tủ kính bày hàng này được trang hoàng rất sáng tạo có sức gợi bao nỗi ước mơ, gợi trí tưởng tượng; mỗi tủ kính trang hoàng mỗi cách, để miêu tả một cách đặc biệt, hoặc là nặng về tôn giáo hoặc là mang màu cổ tích thần tiên, và được bảo đảm làm cho trẻ con thích nhìn - Và cả những thanh niên nhạy cảm. Nàng nhớ lại rõ ràng cảnh nàng dán mũi vào tủ kính bày hàng, say sưa mê đắm những thứ đang trưng bày trước mắt.
Mỗi năm lại có một thứ khác làm nàng say mê, và thu hút nàng: tượng Chúa ra đời với bà Mary và ông Joseph... Thánh Santa Clauss ngồi xe trượt tuyết theo ống khói đi xuống với nhiều món quà, xe do tuần lộc kéo chạy lon ton, con tuần lộc chạy lon ton thực... "Hồ Thiên Nga" với những vũ công ba lê quay tít di động thực sự, trông khéo léo tự nhiên như thật, trông cũng rất hấp dẫn và xinh đẹp. Cảnh cô Lọ lem ngồi trong chiếc xe ngựa bằng kính đã được Hoàng tử hôn đánh thức dậy, và cảnh Hansel và Gretel trong ngôi nhà bằng bánh mật.
Những tủ kính này bày hàng kia đã làm mê hoặc nàng biết bao. Nàng không một chút khó khăn khi nhìn lại những mùa Giáng sinh trong quá khứ. Mẹ nàng cũng thường hồi hộp như nàng, và khi hai mẹ con đã nhìn hết các tủ kính bày hàng và nàng xem thật đã mắt rồi, mẹ nàng dẫn nàng vào trong một nhà hàng để ăn trưa. Hai mẹ con rất thích nhà hàng ăn uống Birdcage, ở đây nàng được phép chọn thứ gì nàng muốn, vì hôm ấy nàng được chiêu đãi một bữa đặc biệt. Thừa cơ, vào cuối bữa ăn, nàng gọi một trái chuối ép để ăn tráng miệng, và mặc dù mẹ nàng luôn luôn nói rằng bà phải giữ cân, nhưng bà cũng gọi một trái.
Khi Rosie được 14 tuổi thì mẹ nàng mất, sau ngày chôn cất mẹ - hôm ấy thứ bảy, nàng nhớ rất rõ - nàng đến nhà hàng Birdcage để ăn trưa một mình. Nàng cố đem mẹ trỡ lại cuộc đời, cố giữ lại quá khứ; nàng nghĩ đấy là lý do nàng đã đến Manhattan. Nhưng nàng đã hết sức bị xúc động, đến nỗi nàng không thể ăn được, ngay cả món tráng miệng, nàng ngồi yên lặng nhìn trái chuối ép, nước mắt chảy ròng ròng xuống hai má, đau buồn vì nhớ mẹ.
Nàng thường xuyên nghĩ đến mẹ - hầu như mỗi ngày, thực thế - cho dù mẹ nàng đã chết 14 năm nay rồi. Mẹ nàng là một phần của đời nàng, vẫn chiếm hết một phần quan trọng trong trái tim nàng, và chừng nào nàng còn sống thì mẹ nàng cũng vẫn còn sống, vì trong kho từ ngữ của nàng không hề có từ chết. Và trong lòng nàng vẫn chứa đầy ắp những kỷ niệm tuyệt vời về thời thơ ấu hạnh phúc, và nhũng kỷ niệm này đã giúp nàng tìm thấy yên ổn và sức mạnh khi nào nàng cảm thấy cô đơn hay buồn bã. May mắn thay là nàng và Kevin rất thương yêu nhau khi còn nhỏ.
Kevin. Nàng tự hỏi không biết nàng sẽ mua cái gì làm quà Giáng sinh cho anh, rồi cũng phải nghĩ đến Gavin, Guy, Henry và Kyra, rồi cho người bạn thân nhất nữa, là Nell. Tên của họ nhảy múa trong đầu nàng khi nàng băng qua đại lộ 5 đến đường 59, đi vòng quanh khu Plaza, băng qua quảng trường nhỏ trước khách sạn rồi đi vào khu nhà hàng mậu dịch tổng hợp danh tiếng.
Khi ngồi trên chiếc Concorde, nàng đã ghi chép tên vài người nàng phải mua quà tặng, những người ưu tiên hàng đầu mà nàng định tặng quà đặc biệt là Lisette, Collie và Yvonne, những người này sống miết ở thôn quê, không bao giờ viếng thăm những cửa hàng lộng lẫy danh tiếng. Sau một giờ quan sát khắp nhà hàng, nàng chọn cho Collie một cái khăn quàng hoa màu kem. Cái khăn được viền quanh bằng tua vàng và thêu hình một con công đực, đuôi xòe rộng như một cái quạt ngũ sắc, nổi bật lên các màu xanh, lục và vàng, nàng tìm trong một gian hàng khác một đôi hoa tai có hình trông rất lạ mắt, làm bằng kim cương giả, có màu hồng phấn để cho Yvonne.
Khi mua xong các thứ này, nàng ra khỏi nhà hàng Bergdorf đi theo đại lộ 5 để đến nhà hàng Saks, vừa đi vừa liếc mắt nhìn vào các tủ kính bày hàng trong các nhà hàng, chân vẫn bước thoăn thoắt như thường lệ. Khi đến Saks, nàng đi ngay vào gian phòng bán đồ trẻ em, và chỉ trong 15 phút, nàng lấy ra xem một chiếc áo dài dự tiệc cho Lisette. Chiếc áo may bằng vải nhung màu xanh lục thật đẹp, cổ viền đăng ten màu vàng sẫm, hai cổ tay áo may theo kiểu thời Victoria, nàng biết thế nào bé Lisette 5 tuổi cũng mê cái áo này liền. Mặc dù cái áo đắt tiền, nhưng Rosie cũng ráng mua cho được.
Khi Rosie bước ra khỏi nhà hàng có nhiều gian đồ sộ và đi ngược lại đại lộ 5, nàng cảm thấy hình như trời lạnh hơn trước nhiều. Gió thổi lạnh thấu xương, nàng kéo chặt áo khoác vào người, và thấy hài lòng vì đã mặc nó. Ngang qua giáo đường Saint Patrick, bỗng nàng muốn vào trong nhà thờ xưa cũ xinh đẹp này, nghỉ ngơi một chút, ngắm nhìn bề mặt giáo đường xây theo kiểu Gothic. Nhưng nàng vội vã bỏ đi, nàng muốn mua sắm cho xong và quay về nhà kẻo sợ Kevin gọi đến không gặp.
Hai nhà hàng cuối cùng trên danh sách nàng ghé lại mua hàng, là nhà hàng Gap và Banana Republic, không xa nhau mấy trên khu Lexington. Đây là hai cửa hàng tuyệt nhất để nàng tìm mua cho Collie và Yvonne loại áo thun và quần dzin, hai người này rất thích loại áo quần này khi thấy nàng mặc. Nàng thường mặc loại áo quần rặt Mỹ này vào những dịp cuối tuần; thực vậy, áo quần này đã trở thành loại đồng phục của nàng, phải mặc với đôi vớ len màu trắng và đôi giày đế mềm màu nâu đánh thật bóng, Collie và Yvonne đều muốn ăn mặc giống như thế này. Vì nàng sẽ không có thì giờ đi mua sắm khi về lại Paris, cho nên nàng định mua thêm ở đây để mang theo về bên ấy. Quần dzin và áo thun cũng được gói làm quà treo ở cây Giáng sinh khổng lồ sẽ được họ dựng lên trong phòng khách lớn xây bằng đá ở Montfreurie.
Bầu trời trong vắt xanh veo, không một gợn mây, và mặc dù mặt trời không sưởi ấm được khí lạnh vào ngày thứ bảy tháng mười một hôm ấy, nhưng bầu trời trên đại lộ công viên, cao ngất một màu vàng nhạt làm tăng thêm vẻ huy hoàng rực rỡ của buổi sáng.
Rosie bước nhạnh, lòng vui sướng vì được trở lại New York, và được sống lại với vô vàn kỷ niệm. Hầu hết đều là những kỷ niệm đẹp, cho nên trước mắt nàng, bao nhiêu chuyện phiền phức đều tan biến hết, ít nhất cũng tạm thời. Có lẽ nàng cảm thấy những chuyện phiền phức nhẹ bớt đi, những chuyện bực bội nặng nề nàng chịu đựng bấy lâu nay bỗng tan biến một cách kỳ diệu ngay khi nàng vừa đặt chân xuống mảnh đất Mỹ. Nàng quyết phải vui sống ở đây vài tuần; không có gì sẽ làm cho chuyến trở lại quê nhà lần đầu sau hai năm xa vắng này của nàng mất vui được.
Nàng đã đến cách đây ba giờ trên chiếc Concorde bay từ Luân đôn, chuyến bay qua Đại Tây Dương nhanh kinh khủng, chỉ mất ba giờ bốn mươi phút. Gavin đã biếu nàng chiếc vé máy bay siêu thanh này, anh đã ép nàng phải nhận cho kỳ được. Mọi khi, nàng rất miễn cưỡng khi nhận bất kỳ cái gì anh cho, nhưng hôm nay nàng thấy sung sướng khi nhượng bộ anh. Anh đã nói với nàng rằng đi máy bay Concorde không phải là xa hoa phí phạm, mà đây là một nhu cầu cần thiết, vì nàng bận việc làm ăn và đang gặp lúc căng thẳng; bây giờ nàng mới thấy anh nói có lý.
Máy bay đáp lúc 9 giờ 30, nàng nhanh nhẹn đến phòng hành lý rồi qua phòng thuế quan. Đúng 11 giờ 30, nàng đã có mặt tại nhà của Nell trên đại lộ Công viên ở đường 18, tháo đồ đạc ra, rửa ráy sạch sẽ, uống một tách cà phê do bà quản gia của Nell pha, bà Maria đã ép nàng uống cho được trước khi nàng đi ra ngoài trời giá lạnh.
Nhưng chính vì trời hôm ấy giá lạnh cho nên Rosie đã thay bộ đồ đen và mặc cái áo khoác cùng màu với cái quần len màu xanh lục, khoác ngoài chiếc áo len tay dài cổ tròn có màu đỏ rượu vang, mang đôi ủng cao bồi hiệu Duchesse, nàng rất thích đôi ủng này vì nó được làm bằng loại da Cordovan màu nâu sẫm rất đẹp, và chiếc áo khoác dài dùng đi đường may bằng vải dệt của nước Áo. Nàng mua cái áo khoác dài này ở Munich cách đây vài năm, cái áo có lót một lớp vải ca- sơ- mia màu rượu vang đỏ để cho ấm thêm. Nàng thích chiếc áo khoác vì khi mặc nó vào người, nàng cảm thấy hưng phấn thêm lên bởi nó có vẻ nghệ sĩ.
Mặc áo quần tươm tất hơn với thời tiết, nàng bước ra khỏi nhà, định đi tắc xi, nhưng vì trời lạnh và sau khi ngồi gò bó trong máy bay, nàng quyết định đi bộ.
Nàng dừng lại một lát, đưa mắt nhìn khắp khu đại lộ Công viên.
Trời trong sáng, cho nên nàng thấy rất rõ con đường dẫn đến tòa cao ốc Pan Am, ở đây là đầu đường dẫn đến khu trung tâm. Mặc dù trên thực tế nàng trú ở paris và nàng mến yêu thành phố ánh sáng mỹ miều duyên dáng ấy, nhưng New York vẫn là quê nhà của nàng. Thành phố này có nét độc đáo mà không thành phố nào trên thế giới giống được.
Hồi nãy, khi từ phi trường Kennedy đi vào, người tài xế chiếc Limusin đã chọn đường cầu số 59 để vào Manhattan. Khi vào khu Long Island nàng bỗng nín thở lúc nhìn qua cửa xe.
Ngay trước mặt nàng, chạy dọc theo bên kia bờ sông Đông, những tòa cao ốc cao ngất của Hữu Ngạn vươn lên như những mỏm núi đá khổng lồ lởm chởm, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Và phía sau những tòa nhà này, nhấp nhô những khu tài chánh đồ sộ của Trung tâm Manhattan; đặc biệt vươn lên những tòa cao ốc của khu Tài chánh Empire State và Chrysler, nàng rất thích khu Chrysler vì tòa này có cái tháp xây theo nghệ thuật Deco, hoàn hảo có hình xoắn ốc uyển chuyển. Những tòa nhà chọc trời đồ sộ này vươn lên bầu trời cao xanh ngắt, tạo thành những hẻm núi bằng sắt thép, bằng kính và bê tông kỳ diệu, Rosie cảm thấy chưa bao giờ nàng thấy chúng gây ấn tượng mạnh và gợi cảm khủng khiếp như bây giờ. Trong ánh nắng ban mai trong sáng, đường chân trời Manhattan như được khắc họa bằng thủy tinh do bàn tay huyền nhiệm nào đấy, trông thật kỳ bí siêu phàm.
Nhưng nàng lại thường nghĩ rằng thành phố này không những chỉ đẹp đẽ thôi, mà còn là nơi có sức mạnh lớn, là nơi thách đố và hấp dẫn nhất - nếu người ta có tài, có tham vọng, bị cám dỗ và gặp may.
Trái lại, người anh trai của nàng thì cho rằng thành phố này là nơi đồi bại và đáng tởm, vì lúc thiếu thời Kevin đã chứng kiến được mặt trái đen tối và suy đồi của nó, anh đã biết rõ đời sống dơ bẩn xấu xa diễn ra bí mật trong lòng thành phố, anh đã hiểu thành phố đầy cảnh tham nhũng, dối trá, nhiều người nghèo khổ tột cùng và cảnh bất công xảy ra ở New York song hành với nét hấp dẫn, huy hoàng, thành công, hết sức giàu có và lắm đặc ân.
Khi nghĩ đến anh trai, nàng lại bỗng thấy lo lắng, nàng mím chặt môi lại. Việc Kevin không trả lời điện thoại cho nàng là điều duy nhất làm nàng mất vui trong chuyến trở lại New York này của nàng. Suốt tuần qua, ngày nào nàng cũng điện thoại cho anh hết, thoạt tiên nàng để số điện thoại ở Luân Đôn rồi hôm qua, biết mình sắp đi, nàng đã lập lại số điện thoại của Nell vào máy cho anh.
Vẫn chưa thấy anh gọi trả lời, nàng lại đâm ra lo lắng nhiều hơn, trước khi đi khỏi nhà Nell, sáng nay, nàng lại điện thoại cho anh lần nữa để nói cho anh biết nàng rất lo lắng, tối nàng nói thêm: - Kevin, anh làm ơn gọi cho em để em biết anh có khỏe mạnh không. Em bắt đầu lo rồi đấy. - Đoạn nàng lập lại số điện thoại của Nell mặc dù nàng biết anh thuộc lòng số điện thoại này.
Hôm nay thế nào anh ấy cũng gọi mình, nàng nhủ thầm, lòng hết sức tin tưởng khi bước vào công viên, chân bức nhanh, chiếc áo khoác bay phất phới đằng sau như tấm biểu ngữ hãnh diện. Trông nàng rất hấp dẫn trong bộ quần áo nghệ sĩ và mái tóc màu đồng phơi mình dưới ánh mặt trời trông như chiếc nón giáp rực sáng trên khuôn mặt hình trái xoan.
Nhiều thanh niên quay mặt nhìn nàng một cách thèm thuồng, và nhiều phụ nữ nhìn nàng với vẻ mến mộ khi nàng đi qua trước mặt họ, mắt nhìn thẳng, vì nàng đang nôn nóng đến nơi cần đến. Rosie không để ý đến dáng dấp hấp dẫn của mình, nàng cũng không lưu tâm đến vẻ đẹp kiều diễm của mình. Bản chất nàng không có tính tự cao tự đại, và trong thời gian qua, bị công việc lo âu và trách nhiệm cuốn hút, nàng không có thì giờ để làm ra vẻ ta đây đoan trang, tự mãn.
Ngay việc nàng đi "Tổng vệ sinh và sửa sang nhan sắc" - từ của Fanny dùng - để dự tiệc liên hoan cũng do ý kiến của Fanny đưa ra, nhưng sự thực thì hai người phụ tá của nàng đã lôi nàng đến phòng trang điểm và phòng làm tóc ở phim trường Shepperton. Cuối cùng nàng nghe theo lời năn nỉ của Fanny khi Val nói cho nàng biết trông nàng quá bơ phờ. Gavin lại cũng chực nhảy vào chuyện này, việc cuối cùng khiến nàng bằng lòng đi trang điểm nhan sắc là vì anh cứ mè nheo nàng, gay gắt buộc tội Collie và Guy, vì anh cho chính hai người này là nguyên nhân làm cho nàng mệt mỏi và lo âu, mà thực tế thì việc này quả đúng là nguyên nhân làm cho nàng bực bội thật.
Khi đến đường 65, Rosie rẽ sang phải và đi vào khu phố, qua khách sạn Mayfair Regent, nàng thường thích đến uống trà buổi chiều ở khách sạn này, đi ngang qua nhà hàng Le Cirque, nhà hàng nàng thích nhất trong thành phố, rồi đi về đại lộ Madison.
Y như khu phố Faubourg St. Honore ở Paris, khu Bond Street ở Luân Đôn và khu Rodeo Drive ở Beverly Hill, khu Madison cũng rất đặc biệt đối với nàng. Nhiều cửa hàng và tiệm buôn bán sang trọng lịch sự nằm dọc hai bên đường, treo nhiều áo quần đủ kiểu mới và rất hợp thời trang khêu gợi máu thẩm mỹ của một nhà tạo mẫu y phục thời trang trong người nàng. Sáng nay, Rosie chỉ định lướt xem các nhà hàng ở khu Madison thôi; địa chỉ nàng muốn đến là cửa hàng Bergdori Goodman, nàng định đến để mua quà Giáng sinh.
Hôm nay là ngày 9 tháng 11, còn hơn hai tuần nữa mới đến lễ Tạ ơn, nhưng không khí Giáng sinh đã hiện ra khắp nơi. Người ta thấy rõ qua tủ kính các nhà hàng và qua đèn đuốc sáng choang giăng khắp đường Phố ở Manhattan.
Đại lộ 5 đã được chuẩn bị bất tận, nàng chú ý thấy như thế khi rẽ qua khỏi góc đường 65. Nàng cười thầm, đi nhanh theo đại lộ 5 đến cửa hàng nàng định đến, nhớ lại hồi bé mỗi khi mẹ nàng mang nàng từ Queens đến đây xem cảnh trang hoàng Giáng sinh, là nàng thấy người vô cùng kích thích.
Đặc biệt là các tủ kính các nhà hàng luôn luôn lôi cuốn hấp dẫn nàng, nhất là tủ kính nhà Lord và Taylor. Những tủ kính bày hàng này được trang hoàng rất sáng tạo có sức gợi bao nỗi ước mơ, gợi trí tưởng tượng; mỗi tủ kính trang hoàng mỗi cách, để miêu tả một cách đặc biệt, hoặc là nặng về tôn giáo hoặc là mang màu cổ tích thần tiên, và được bảo đảm làm cho trẻ con thích nhìn - Và cả những thanh niên nhạy cảm. Nàng nhớ lại rõ ràng cảnh nàng dán mũi vào tủ kính bày hàng, say sưa mê đắm những thứ đang trưng bày trước mắt.
Mỗi năm lại có một thứ khác làm nàng say mê, và thu hút nàng: tượng Chúa ra đời với bà Mary và ông Joseph... Thánh Santa Clauss ngồi xe trượt tuyết theo ống khói đi xuống với nhiều món quà, xe do tuần lộc kéo chạy lon ton, con tuần lộc chạy lon ton thực... "Hồ Thiên Nga" với những vũ công ba lê quay tít di động thực sự, trông khéo léo tự nhiên như thật, trông cũng rất hấp dẫn và xinh đẹp. Cảnh cô Lọ lem ngồi trong chiếc xe ngựa bằng kính đã được Hoàng tử hôn đánh thức dậy, và cảnh Hansel và Gretel trong ngôi nhà bằng bánh mật.
Những tủ kính này bày hàng kia đã làm mê hoặc nàng biết bao. Nàng không một chút khó khăn khi nhìn lại những mùa Giáng sinh trong quá khứ. Mẹ nàng cũng thường hồi hộp như nàng, và khi hai mẹ con đã nhìn hết các tủ kính bày hàng và nàng xem thật đã mắt rồi, mẹ nàng dẫn nàng vào trong một nhà hàng để ăn trưa. Hai mẹ con rất thích nhà hàng ăn uống Birdcage, ở đây nàng được phép chọn thứ gì nàng muốn, vì hôm ấy nàng được chiêu đãi một bữa đặc biệt. Thừa cơ, vào cuối bữa ăn, nàng gọi một trái chuối ép để ăn tráng miệng, và mặc dù mẹ nàng luôn luôn nói rằng bà phải giữ cân, nhưng bà cũng gọi một trái.
Khi Rosie được 14 tuổi thì mẹ nàng mất, sau ngày chôn cất mẹ - hôm ấy thứ bảy, nàng nhớ rất rõ - nàng đến nhà hàng Birdcage để ăn trưa một mình. Nàng cố đem mẹ trỡ lại cuộc đời, cố giữ lại quá khứ; nàng nghĩ đấy là lý do nàng đã đến Manhattan. Nhưng nàng đã hết sức bị xúc động, đến nỗi nàng không thể ăn được, ngay cả món tráng miệng, nàng ngồi yên lặng nhìn trái chuối ép, nước mắt chảy ròng ròng xuống hai má, đau buồn vì nhớ mẹ.
Nàng thường xuyên nghĩ đến mẹ - hầu như mỗi ngày, thực thế - cho dù mẹ nàng đã chết 14 năm nay rồi. Mẹ nàng là một phần của đời nàng, vẫn chiếm hết một phần quan trọng trong trái tim nàng, và chừng nào nàng còn sống thì mẹ nàng cũng vẫn còn sống, vì trong kho từ ngữ của nàng không hề có từ chết. Và trong lòng nàng vẫn chứa đầy ắp những kỷ niệm tuyệt vời về thời thơ ấu hạnh phúc, và nhũng kỷ niệm này đã giúp nàng tìm thấy yên ổn và sức mạnh khi nào nàng cảm thấy cô đơn hay buồn bã. May mắn thay là nàng và Kevin rất thương yêu nhau khi còn nhỏ.
Kevin. Nàng tự hỏi không biết nàng sẽ mua cái gì làm quà Giáng sinh cho anh, rồi cũng phải nghĩ đến Gavin, Guy, Henry và Kyra, rồi cho người bạn thân nhất nữa, là Nell. Tên của họ nhảy múa trong đầu nàng khi nàng băng qua đại lộ 5 đến đường 59, đi vòng quanh khu Plaza, băng qua quảng trường nhỏ trước khách sạn rồi đi vào khu nhà hàng mậu dịch tổng hợp danh tiếng.
Khi ngồi trên chiếc Concorde, nàng đã ghi chép tên vài người nàng phải mua quà tặng, những người ưu tiên hàng đầu mà nàng định tặng quà đặc biệt là Lisette, Collie và Yvonne, những người này sống miết ở thôn quê, không bao giờ viếng thăm những cửa hàng lộng lẫy danh tiếng. Sau một giờ quan sát khắp nhà hàng, nàng chọn cho Collie một cái khăn quàng hoa màu kem. Cái khăn được viền quanh bằng tua vàng và thêu hình một con công đực, đuôi xòe rộng như một cái quạt ngũ sắc, nổi bật lên các màu xanh, lục và vàng, nàng tìm trong một gian hàng khác một đôi hoa tai có hình trông rất lạ mắt, làm bằng kim cương giả, có màu hồng phấn để cho Yvonne.
Khi mua xong các thứ này, nàng ra khỏi nhà hàng Bergdorf đi theo đại lộ 5 để đến nhà hàng Saks, vừa đi vừa liếc mắt nhìn vào các tủ kính bày hàng trong các nhà hàng, chân vẫn bước thoăn thoắt như thường lệ. Khi đến Saks, nàng đi ngay vào gian phòng bán đồ trẻ em, và chỉ trong 15 phút, nàng lấy ra xem một chiếc áo dài dự tiệc cho Lisette. Chiếc áo may bằng vải nhung màu xanh lục thật đẹp, cổ viền đăng ten màu vàng sẫm, hai cổ tay áo may theo kiểu thời Victoria, nàng biết thế nào bé Lisette 5 tuổi cũng mê cái áo này liền. Mặc dù cái áo đắt tiền, nhưng Rosie cũng ráng mua cho được.
Khi Rosie bước ra khỏi nhà hàng có nhiều gian đồ sộ và đi ngược lại đại lộ 5, nàng cảm thấy hình như trời lạnh hơn trước nhiều. Gió thổi lạnh thấu xương, nàng kéo chặt áo khoác vào người, và thấy hài lòng vì đã mặc nó. Ngang qua giáo đường Saint Patrick, bỗng nàng muốn vào trong nhà thờ xưa cũ xinh đẹp này, nghỉ ngơi một chút, ngắm nhìn bề mặt giáo đường xây theo kiểu Gothic. Nhưng nàng vội vã bỏ đi, nàng muốn mua sắm cho xong và quay về nhà kẻo sợ Kevin gọi đến không gặp.
Hai nhà hàng cuối cùng trên danh sách nàng ghé lại mua hàng, là nhà hàng Gap và Banana Republic, không xa nhau mấy trên khu Lexington. Đây là hai cửa hàng tuyệt nhất để nàng tìm mua cho Collie và Yvonne loại áo thun và quần dzin, hai người này rất thích loại áo quần này khi thấy nàng mặc. Nàng thường mặc loại áo quần rặt Mỹ này vào những dịp cuối tuần; thực vậy, áo quần này đã trở thành loại đồng phục của nàng, phải mặc với đôi vớ len màu trắng và đôi giày đế mềm màu nâu đánh thật bóng, Collie và Yvonne đều muốn ăn mặc giống như thế này. Vì nàng sẽ không có thì giờ đi mua sắm khi về lại Paris, cho nên nàng định mua thêm ở đây để mang theo về bên ấy. Quần dzin và áo thun cũng được gói làm quà treo ở cây Giáng sinh khổng lồ sẽ được họ dựng lên trong phòng khách lớn xây bằng đá ở Montfreurie.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook