Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Chương 37: Vẫn Còn Cơ Hội

Edit: Mavis Clay

Khúc Lam Y chắn trước mặt Phong Thanh Huyền, hai người cách biệt nhau rất nhiều về mọi mặt, số tuổi, thực lực, kinh nghiệm chu du khắp nơi, mặc dù thiên tư Khúc Lam Y rất cao, thân phận đặc biệt, không hề phân cao thấp với Vân Phong, nhưng trong mắt Phong Thanh Huyền hắn chỉ là một tên nhóc chưa đủ lông cánh mà thôi, không hơn không kém. Nếu không phải vì Vân Phong, ông sẽ không thèm liếc tới hắn lấy một cái, ông không ngờ vậy mà mình bị một tên nhóc cản lại.

“Tiểu tử, bổn tôn nói lại lần cuối, tránh ra. Nếu ngươi còn dám cản đường bổn tôn, thì đừng nói bổn tôn không cho ngươi cơ hội.” Phong Thanh Huyền tức giận. Ánh mắt Khúc Lam Y u ám, vẫn vững vàng chắn trước mặt nhất quyết không chịu di chuyển một ly.

Phong Thanh Huyền nổi trận lôi đình. Vân Phong thấy thế, sư tôn mà ra tay Khúc Lam Y nhất định sẽ càng không tránh không thủ, Khúc Lam Y vô tội, sư tôn không thể trút giận lên hắn được.

“Sư tôn!” Vân Phong tiến lên, “Sư tôn, người bớt giận trước đã, có gì từ từ nói, sư tôn không biết, thái độ Lam Y với con trước giờ đều khác người khác, chàng ấy vẫn luôn đứng về phía đồ đệ.”

Ngọn lửa phừng phựt của Phong Thanh huyền vì Vân Phong hạ xuống một chút, nhưng vẫn chưa hề tắt, Vân Phong vẫn chắn trước mặt không đi, Khúc Lam Y thấy thế lập tức lên tiếng, “Phong tiền bối, trước giờ ta luôn đứng về phía tiểu Phong Phong, Nạp Khê tộc có làm gì ta cũng đều hướng về Tiểu Phong Phong.”

“Tiểu tử, ngươi nói thì dễ nghe lắm. Thân là Thiếu Chủ Nạp Khê tộc, ngươi có thể làm gì được cho đồ đệ chứ? Chuyện của Nạp Khê tộc liên quan tới ngươi, ngươi có thể đứng về phía đồ đệ sao? Thực đúng là nực cười.”

“Sư tôn, có gì thì hạ hoả trước đã, đồ đệ nghe người hết mà.” Vân Phong nói xong ngoái đầu nhìn Khúc Lam Y đưa mắt với hắn, tình hình bây giờ đều phải nghe sư tôn, có gì cũng phải đợi sư tôn tiêu hoả đã rồi nói tiếp.

Khúc Lam Y nhíu mày, hiểu ý của Vân Phong, suy nghĩ một chút, hắn càng chặn có thể sẽ càng làm Phong tiền bối tức giận, hắn vẫn nên đi tìm hiểu rõ chuyện đã thì hơn, bây giờ không hiểu gì cả chỉ tổ làm chuyện càng ngày càng nghiêm trọng hơn mà thôi.

“Ta biết rồi.” Khúc Lam Y lẩm bẩm tránh ra, Phong Thanh Huyền hừ lạnh lách mình đưa Vân Khải ra ngoài, mặc dù Cung Thiên Tình không hiểu tình huống nhưng vẫn bước nhanh theo, không dám nói nhiều một câu. Vân Phong quay lại cũng muốn ra ngoài nhưng một tay bị Khúc Lam Y chộp lại.

Vân Phong mỉm cười rút ra, “Yên tâm, sư tôn chỉ bực dọc nhất thời thôi, Nạp Khê tộc cũng có chỗ khó xử của mình, ta hiểu mà.”

Ánh mắt Khúc Lam Y tối sầm, “Phong tiền bối…”

“Ta sẽ nói rõ với sư tôn, sư tôn chắc chắn sẽ bỏ qua.” Vân Phong nói, lúc này giọng nói tức giận của Phong Thanh Huyền vang lên ở ngoài, “Đồ đệ, còn chưa đi sao?”

“Con tới đây.” Vân Phong xoay người rời đi, Khúc Lam Y vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy ba bóng người cứ thế đi xa, chỉ chớp mắt đã không thấy đâu, Khúc Lam Y mắng chửi, tay đấm lên vách tường, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đi mất.

“Đám lão già kia rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì thế?” Khúc Lam Y nguyền rủa, trái tim không nhịn được bùng lên ngọn lửa, đúng lúc này Tộc trưởng Nạp Khê tộc lo lắng chạy tới, “Tiểu tử, Phong tiền bối đi rồi?”

Khúc Lam Y tối tăm mặt mũi, “Lão đầu chẳng phải ông tận mắt nhìn thấy rồi sao?”

Vẻ mặt Tộc trưởng Nạp Khê tộc hơi trầm xuống, “Xem ra các trưởng giả không chịu cho mượn.”

“Mấy lão kia chỉ biết tuân thủ quy tắc tới chết, chẳng lẽ nhất định phải đợi tới khi Huyết Hồn tìm tới cửa bọn họ mới hiểu đám quy tắc này buồn cười tới cỡ nào sao?”

Huyệt thái dương của tộc trưởng Nạp Khê giật giật, sắc mặt chìm xuống, “Tiểu tử, các trưởng giả đã không màng chuyện bên ngoài đã lâu, bọn họ không hiểu rõ Huyết Hồn được như con, có lẽ không cho Huyết Hồn có tính uy hiếp gì lớn.”

Khúc Lam Y chỉ im lặng, Nạp Khê tộc đã lánh đời từ lâu, nếu không phải hắn rời khỏi tộc nhiều lần, chuyện Huyết Hồn hắn cũng sẽ không tin mấy, mấy lão kia càng cho là như thế, không hề cảnh tỉnh về Huyết Hồn, có lẽ đã xác định là không cần phải để ý.

Tộc trưởng Nạp Khê chuyển ánh mắt, “Tiểu tử, chuyện từ chối sử dụng Minh Tưởng Trì, các trưởng giả làm vậy cũng đúng thôi, ta sẽ nói với con ý nghĩa của Minh Tưởng Trì với Nạp Khê tộc.”

Khúc Lam Y cười lạnh, “Suy cho cùng cũng chỉ là mấy câu nói, Nạp Khê tộc nếu có một ngày không còn tồn tại thì mấy ý nghĩa đó có lợi gì chứ?”

Tộc trưởng Nạp Khê tộc tối sầm mặt, “Tiểu tử, không được nói như thế. Đừng quên thân phận của con.”

Khúc Lam Y hít sâu một hơi, “Ta hiển nhiên không quên thân phận của mình, nhưng lời ta nói cũng là sự thật.”

Tộc trưởng Nạp Khê tộc nhíu mày, “Chuyện Vân gia, con thích Vân Phong nên mới dốc hết sức, là phụ thân ta cũng chưa nói con cái gì, Tứ Đại Gia Tộc liên hiệp ta cũng tích cực làm, ta tự thấy đã ủng hộ con rất nhiều, thân là Thiếu Chủ Nạp Khê tộc, con càn rỡ cũng đã lâu rồi, chuyện Vân gia con có thể giúp một tay, nhưng phải luôn chú ý tới giới hạn cuối cùng.”

Loading...

Khúc Lam Y nhìn về phía Tộc trưởng Nạp Khê tộc, “Lão đầu, ông cho rằng ta chưa từng nghĩ tới chuyện của Nạp Khê tộc? cũng vì nghĩ tới Nạp Khê tộc nên mới phải càng để Vân Khải sống lại.”

“Nói vậy là sao?” Tộc trưởng Nạp Khê tộc khó hiểu, Khúc Lam Y hít sâu một hơi, “Ông chưa từng thấy linh hồn lực trong cơ thể hắn, nhưng ta đã đích thân chứng kiến rồi, linh hồn lực của Vân Khải cực kỳ cường đại. Dù là ta có lẽ cũng không phải là đối thủ của sức mạnh này.”

Tộc trưởng Nạp Khê giật mình, “Một Chiến Sĩ bình thường lại có sức mạnh kinh khủng như thế?”

“Lúc đầu ta cũng hoài nghi, nhưng sau khi trải qua mới biết được không hề nói bớt chút nào. Từ lúc bắt đầu Huyết Hồn đã chú ý tới linh hồn của Vân Khải rồi, có lẽ bọn họ đã tính tới chỗ sức mạnh này, để đối kháng với Huyết Hồn, linh hồn Vân Khải chính là một sự giúp đỡ lớn. Ta đã nói rồi, lần này Nạp Khê tộc chẳng thể nào lánh đời nổi đâu, mục đích của Huyết Hồn mà được như ý, Nạp Khê tộc sớm muộn gì cũng sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng thôi.”

Tộc trưởng Nạp Khê tộc nghiêm lại, “Tứ Đại Gia tộc liên hiệp cũng đã chứng tỏ Nạp Khê tộc tham gia trận tuyến đối kháng với Huyết Hồn.”

“Minh Tưởng Trì mặc dù có ý nghĩa bất phàm với Nạp Khê tộc, nhưng Vân Khải mà chết thì tổn thất lớn hơn. Ý nghĩa mơ hồ làm sao có thể quan trọng với một con người chứ?” Mắt Khúc Lam Y loé lên tia sáng, Tộc trưởng Nạp Khê tộc giật mình, “Con tính làm gì?”

Khúc Lam Y nhếch môi, “Làm gì à? Hiển nhiên là nói chuyện đường hoàng với mấy lão gia hoả kia rồi, để mấy lão sáng mắt ra mà nhìn cho rõ thế giới bây giờ.”

Khúc Lam Y xoay người bỏ đi, tộc trưởng Nạp Khê tộc nhìn bóng lưng trưởng thành của con trai minh không khỏi khẽ thở dài, sau đó nhíu mày, có một số chuyện ông nên suy nghĩ cẩn thận lại, tiểu tử này cũng có chút đạo lý.

Rời khỏi khu vực của Nạp Khê tộc, vẻ mặt Phong Thanh Huyền vẫn rất xám xịt, cứ bước đi băng băng, mặc dù ông đã thả chậm tốc độ nhưng Cung Thiên Tình đuổi theo vẫn rất cố sức, Vân Phong đuổi theo từ phía sau, thấy Cung Thiên Tình đang thở hổn hển thì chạy tới.

“Cảm ơn.” Cung Thiên Tình đầu đầy mồ hôi được Vân Phong đỡ kéo đi, hơi thở dồn dập, mặt đỏ bừng.”

“Khách khí gì chứ.” Vân Phong nói rồi đưa Cung Thiên Tình tiến lên, nhìn bóng lưng của Phong Thanh Huyền đằng trước, suy nghĩ làm sao mới có thể khiến sư tôn bớt giận.

“Cơ thể Vân Khải như thế vẫn có thể đi tới đi lui được sao?” Cung Thiên Tình lo lắng, nàng không dám hỏi Phong Thanh Huyền nên chỉ có thể kìm trong lòng, nhìn Vân Khải đang bị ông lôi đi lơ lửng trên không, nàng nhìn mà trong lòng khó chịu, “Rời khỏi Nạp Khê tộc… Vân Khải phải làm sao đây?” Nàng nhìn sang Vân Phong, Vân Phong nhíu mày cười khổ, “Thú thật ta cũng không biết.”

Phong Thanh Huyền đi được một quãng dài thì dừng bước, đây là một khu vực khá bí ẩn, cơ thể Vân Khải được đặt xuống đất, ông xoay người lại, “Mang theo tiểu tử này thì không thể nào đi lại nhiều được, tạm thời dừng lại ở đây, còn phải ổn định tình hình của hắn đã rồi tính tiếp.”

Cung Thiên Tình vội vã chạy tới bên cạnh Vân Khải, cẩn thận bảo vệ, Phong Thanh Huyền thì sang bên cạnh, sắc mặt cực kỳ xấu. Vân Phong nhìn Vân Khải, lúc này tình hình hắn trông khá ổn định, nếu không sư tôn đã chẳng rời khỏi Nạp Khê Tộc, cho dù có tức giận thế nào cũng sẽ vẫn chú ý tới tình trạng của hắn.

“Sư tôn.” Vân Phong thấp giọng gọi, Phong Thanh Huyền đứng im hồi lâu không nói gì, một cơn gió thổi qua, ông lên tiếng, “Đồ đệ, lần này là vi sư đường đột.”

Vân Phong không ngờ ông sẽ nói như thế, vội nói, “Sư tôn làm gì đều có lý do của sư tôn.”

Phong Thanh Huyền chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng, “Ở Thú Vực nhiều năm, mặc dù vi sư nhìn thấu được rất nhiều thứ, nhưng vẫn có một số từ trong xương vẫn không thể thay đổi, mấy lão Nạp Khê tộc không chịu thay đổi ý định, vi sư tức giận cũng có chỗ. Bọn họ từ chối vi sư đã ngờ tới phần nào, nhưng thái độ khiến vi sư cực kỳ tức giận.”

Ông nói xong thì thở dài thườn thượt, “Vi sư hiển nhiên biết tiểu tử kia tốt với con, vừa rồi chẳng qua chỉ giận chó đánh mèo mà thôi.”

Vân Phong mỉm cười, “Sư tôn hiểu là được rồi, con hiểu hết mà, con đã chuẩn bị sẵn tinh thần các trưởng giả Nạp Khê tộc sẽ từ chối con rồi.”

Phong Thanh Huyền lại thở dài, “Bây giờ chỉ còn cách nghĩ cách khác, đồ đệ chuẩn bị tình thần đi, ngoài Minh Tưởng Trì cách gì ở ngoài cũng rất nguy hiểm, mạng tiểu tử này… rất có thể sẽ lại mất đi.”

Lòng Vân Phong chùng xuống, bàn tay nắm chặt, hồi lâu sau mới gật đầu, “Cách gì con cũng sẽ thử hết, cho dù… cho dù nhị ca có không về được.”

Phong Thanh Huyền sờ đầu Vân Phong, khẽ lắc đầu, số phận đồ đệ của ông thật là bấp bênh, có lẽ đây là ý trời. “Bây giờ tình trạng của tiểu tử khá ổn định, một lúc sẽ không bùng phát, không có Quang Nguyên Tố của tiểu tử kia cũng không sao, cùng lắm sẽ có chút lăn tăn.”

Vân Phong gật đầu, Phong Thanh Huyền cau mày suy tư, “Cho vi sư chút thời gian, vi sư cần phải suy nghĩ cẩn thận lại đã.”

Vân Phong tuân mệnh, Phong Thanh Huyền một mình ra một nơi, nàng thì tới bên cạnh Vân Khải, Cung Thiên Tình lo lắng nói, “Sao rồi? Phong tiền bối có cách không?”

“Trước mắt thì chưa, phải nghĩ cách đã, sư tôn cần thời gian.” Vân Phong nói nhỏ, nhìn về phía Vân Khải vẫn đang nhắm mắt, nhìn vết thương không ngừng nứt ra trên người hắn, trái tim nhói lên đầy đau đơn, lời nói của Phong Thanh Huyền quanh quẩn trong đầu nàng, nhị ca mà lại bỏ đi, nàng chỉ còn nước chấp nhận kết quả này.

“Vân Khải nhất định sẽ tốt lại đúng không Vân Phong?” Cung Thiên Tình lí nhí hỏi, Vân Phong gật đầu, “Đúng thế, nhị ca nhất định sẽ bình an trở về, nhất định là thế.”

Trong Nạp Khê tộc, Phong Thanh Huyền đùng đùng tức giận bỏ đi đã thu hút rất nhiều sự chú ý của người Nạp Khê tộc, nhất thời kéo theo tiếng bàn tán xôn xao, trước đây chuyện Vân Phong đã để lại cảm xúc bất mãn cho Nạp Khê tộc, bây giờ Phong Thanh Huyền bỏ đi cùng Vân Phong lại khiến Nạp Khê tộc bình ổn hơn lại rất nhiều, nhưng sâu trong lãnh thổ Nạp Khê tộc chỉ không thể nào yên bình nổi.

Khúc Lam Y một mình quỳ dưới đất, gương mặt tràn đầy quật cường, trước mặt hắn là một cái hố tĩnh mịch, thông sâu vào là chỗ ở của các trưởng giả.

“Tiểu tử, bất luận ngươi có quỳ bao lâu chúng ta cũng không gặp ngươi đâu.” Một giọng nói hùng hậu vang lên từ sâu bên trong, không ngừng vang vọng, Khúc Lam Y nghiến răng, “Ta không đi! Các trưởng giả! Thế giới bây giờ đã thay đổi rồi, Nạp Khê tộc không thể nào quy ẩn được nữa. Rồi sẽ bị cuốn lấy thôi. Một số chuyện không đơn giản như các ông nghĩ đâu, đây đều là sự thật.”

“Tiểu tử, ngươi có nói nhiều hơn cũng vô dụng thôi, dựa vào ngươi chưa đủ tư cách để chúng ta xuất hiện.” Âm thanh vẫn tiếp tục vang lên, Khúc Lam Y giương mắt nhìn vào sâu trong đường mòn, “Bảo thủ chỉ có hại Nạp Khê tộc. Các vị trưởng giả chẳng lẽ chỉ là để trưng thôi sao?”

Khúc Lam Y hét lên xong, sâu trong đường mòn đột nhiên im lặng, sau đó tiếng nói đầy tức giận truyền ra, “Nếu như ngươi không phải Thiếu Chủ đương nhiệm của Nạp Khê tộc thì đã sớm không còn ở đây rồi. Trưởng giả uy nghiêm mà ngươi cũng dám khiêu khích.”

Khúc Lam Y còn muốn nói gì, nhưng một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, hắn quay đầu nhìn lại, là lão đầu.

Tộc trưởng Nạp Khê chậm rãi quỳ xuống đất, hít sâu một hơi, “Tộc trưởng Nạp Khê tộc đương nhiệm cầu kiến.”

“Thân là Tộc trưởng Nạp Khê tộc, ngươi có rất nhiều chỗ thất trách.” Giọng các trưởng giả đầy uy nghiêm, tộc trưởng quỳ dưới đất không phản bác, Khúc Lam Y nghe xong cười lạnh, “Thất trách? Nếu không phải do lão đầu cố gắng mấy nắm nay, Nạp Khê tộc có thể bình ổn lánh đời vậy sao? Đám lão già các ông cũng chỉ toàn trốn ở đây, trông coi vô tội vạ một cái Minh Tưởng Trì, các ông đã làm được gì?”

“Con nói bậy cái gì đấy?” Tộc Trưởng Nạp Khê biến sắc, Khúc Lam Y lạnh lùng đứng phắt dậy, “Quỳ ở đây là để tôn kính với các đời trước của tộc Nạp Khê, không có nghĩa là với các trưởng giả mấy ông.”

Tộc trưởng Nạp Khê tộc nghe vậy biến sắc. “Là lời nói bậy của trẻ nhỏ thôi, các trưởng giả đừng lấy làm thật. Lam Y, còn không quỳ xuống?”

Ánh mắt Khúc Lam Y tràn đầy thất vọng, nhẹ nhàng gạt tay tộc trưởng ra, ánh mắt như đao nhìn vào sâu bên trong, “Nạp Khê tộc được yên bình như ngày nay không phải là dựa vào khả năng của mấy ông. Bây giờ thế giới đã khác so với thời đại lúc các ông tại vị nhiều lắm rồi. có bao nhiêu thế lực nổi dậy các ông có biết không? Không, các ông không biết! Cái gọi là trưởng giả chỉ là quanh năm sống trong này không màng chuyện bên ngoài, còn làm bộ cái gì cũng phải do các ông định đoạt nữa chứ! Trưởng giả, là người bảo vệ Nạp Khê tộc, chứ không phải là người quyết định Nạp Khê tộc.”

“Nạp Khê Lam Y!” Sắc mặt tộc trưởng đen tới mức không thể đen thêm được nữa, tiểu tử này là muốn chọc điên chết ông sao? Lại dám nói chuyện kiểu đó với các trưởng giả?

“Lão đầu! Sao ông phải cứ chịu cung kính như thế chứ? Mấy năm nay những gì ông làm với Nạp Khê tộc là đủ rồi. Mấy lão bọn họ cơ bản sẽ không để ý chuyện ông làm đâu, trong mắt họ, Nạp Khê tộc có ra sao cũng phải để cho họ làm chủ.”

Tộc trưởng Nạp Khê tức tới dựng râu dựng tóc, Khúc Lam Y thì cười lạnh, nếu hắn đã quyết nói hết mọi chuyện, chi bằng nói thẳng hết ra.

“Từ ngày tộc Nạp Khê ra đời cơ bản chẳng tồn tại cái gì gọi là trưởng giả cả. Sau khi trưởng giả xuất hiện là để bảo vệ và phát triển huyết mạch thừa kế đời sau của Nạp Khê tộc. Trưởng giả ở Nạp Khê tộc chỉ là một biểu tượng mà thôi, không có quyền lên tiếng nhất định cái gì cả. Không biết bắt đầu từ đâu trưởng giả lại trở thành tình trạng như bây giờ, Tộc trưởng tộc cũng phải quỳ gối để dập đầu nhận lỗi với mấy người?”

Lời thiếu niên nói năng khí phách, vang dội khắp cả lãnh thổ, Khúc Lam Y đứng đó lạnh lùng nhìn vào trong, bọn họ sẽ không hiểu lão đầu làm gì cho tộc Nạp Khê, hy sinh những gì. Mấy lão già kia ngoại trừ sống ở đây ra thì làm được gì?

“Xoẹt xoẹt xoẹt!” Vài bóng người đột nhiên xuất hiện, Tộc trưởng Nạp Khê thấy thế cứng mặt, “Trưởng giả!”

Khúc Lam Y lạnh lùng nhếch môi, “Sao nào? Không tiếp tục trốn nữa hả?”

Các vị trưởng giả nhíu mày, ánh mắt quét qua Tộc trưởng đang quỳ bên cạnh, càng nhíu chặt mày hơn, “Đứng lên.”

Tộc trưởng lập tức đứng dậy, ánh mắt trưởng giả phức tạp nhìn Khúc Lam Y, nhìn người hậu bối trẻ tuổi của Nạp Khê tộc, “Tiểu tử, ngươi có thể hiểu được bao nhiêu về thân phận trưởng giả chứ, nếu chỉ là tượng trưng thì chỉ cần để lại vài cái danh hiệu là đủ rồi.”

“Tiểu tử, miệng ngươi toàn nói là vì Nạp Khê tộc, quan hệ giữa ngươi và Vân Phong của Vân gia chúng ta cũng hiểu phần nào, với tuổi của ngươi lại dùng hết cách để làm chuyện hoang đường lấy lòng nàng, ngươi nghĩ Nạp Khê tộc với ngươi là gì chứ?”

Sắc mặt Khúc Lam Y tối sầm, đứng thẳng nhìn các vị trưởng giả, “Đây chính là cao kiến của các trưởng giả? Lấy lòng? Vân Phong cơ bản chẳng cần lấy lòng, giữa ta và nàng các trưởng giả hiểu được bao nhiêu?”

“Hiểu chứ, đơn giản chỉ là một nam một nữ mà thôi.”

Khúc Lam Y siết chặt nắm đấm, “Tình cảm giữa ta và nàng không hề đen tối ở chỗ nào cả. Ta và nàng đã trải qua những gì các ông sẽ không hiểu được. Cũng sẽ chẳng thể hiểu.”

Các vị trưởng giả nhíu mày, rất dễ nhận thấy đã bị giọng điệu khiêu khích của Khúc Lam Y chọc giận, Tộc trưởng Nạp Khê vội nói, “Các trưởng giả đừng giận, nhi tử không phải là vì tư lợi bản thân, bây giờ tình hình thực sự không mấy lạc quan, với Huyết Hồn, các trưởng giả vẫn phải lưu ý.”

Các trưởng giả nhíu mày, “Huyết Hồn kia thực sự tới mức đó?”

Tộc trưởng nghiêm túc gật đầu, “Huyết Hồn càng ngày càng lớn mạnh, hành tung của chúng quỷ bí, từ lúc sơ khai lẩn trốn làm việc bây giờ đã công khai hiên ngang, càng ngày càng ngôn cuồng. Huyết Hồn cũng có không ít cường giả, căn cứ theo tình báo, trong đó còn có cả cường giả Thần Tôn.”

“Cường giả Thần tôn?” Các trưởng giả thản thốt, thậm chí Huyết Hồn còn có cả cường giả Thần tôn. Đây là điều mà họ không hề ngờ tới.

“Thủ đoạn của Huyết Hồn tàn nhẫn, lấy mục đích là thu thập linh hồn và sức mạnh huyết mạch, nhưng mục đích cuối cùng của chúng là gì thì tới nay vẫn chưa rõ.” Tộc trưởng Nạp Khê thoáng dừng lại, “Tình hình trước mắt không mấy lạc quan, hiện giờ Đông Tây Đại Lục và Trung Đại Lục có chút thế lực, đã dựng nên được Liên Minh Đông Tây, cùng đối kháng với Huyết Hồn, trong đó còn có cả lực lượng từ ma thú.”

“Vậy mà đã dựng lên được liên minh? Rốt cuộc là người phương nào dựng nên, lại còn có thể thu hút được cả lực lượng ma thú gia nhập?”

Khúc Lam Y nhếch môi, “Chính là Vân Phong được mấy người không để vào mắt đấy.”

Các trưởng giả thầm giật mình, lại là Vân Phong? Thậm chí nàng còn có cả bản lãnh xây dựng nên một liên minh, còn thu hút được cả lực lượng ma thú gia nhập? Vân Phong Vân gia có cả khả năng đó? Dù là họ, có lẽ có thể là người đời trước đấy, nhưng để ma thú gia nhập thì không thể nào.

“Đúng là Vân Phong, Tứ Đại Gia Tộc liên hiệp cũng là do nàng đề nghị, nàng vì đối kháng với Huyết Hồn mà bôn ba khắp nơi, còn với Vân Phong, ta tin chắc không hoàn toàn là vì tình cảm riêng tư.”

Các trưởng giả đều im lặng, hành động của Vân Phong bọn họ cơ bản chưa từng biết được, trong mắt họ Vân Phong chỉ là một hậu bối thiên tư ưu dị mà thôi, người như vậy trong Nạp Khê tộc chẳng thiếu, nhưng những điều mà nàng làm lại không phải là người bình thường có thể làm được. Dù là họ cũng chưa chắc có thể.

Các trưởng giả đưa mắt nhìn nhau, chẳng trách Phong Thanh Huyền chịu thu nàng làm đồ đệ, tìm mọi cách để suy trì, xem ra không phải là không có nguyên nhân.”

Khúc Lam Y nhìn vẻ mặt của các trưởng giả, bọn họ có thể biết được bao nhiêu chuyện mà Vân Phong đã trải qua? Điều này chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi, nàng có thể kết hợp lại thành một trận tuyến, có thể lôi kéo ma thú gia nhập, đây đều là những nỗ lực mà nàng đã tiến lên, đã đánh đổi.

Có thể nói không có nàng, liên minh đối kháng với Huyết Hồn cơ bản không tồn tại.

“Nói như vậy, chuyện Vân gia không phải chỉ vì ích lợi cá nhân?”

Tộc trưởng Nạp Khê nói, “Đúng thế, linh hồn Vân Khải Huyết Hồn đã sớm chú ý tới rồi, sức mạnh linh hồn của cậu bé rất cường đại, có thể đoạt lại được cũng là nhờ sức của Vân Phong.”

Khúc Lam Y im lặng, Tiểu Phong Phong vốn không muốn vì chuyện riêng của mình mà làm liên luỵ tới người khác, nàng luôn như thế, có thể tự giải quyết chuyện của mình thì tuyệt đối sẽ không năn nỉ người khác, như chuyện của Vân Khải, nàng hoàn toàn có thể nói với mình, cũng biết chắc chắn mình sẽ giúp nàng, nhưng nàng không nói gì cả, ngay từ lúc bắt đầu đã không đặt hy vọng lên người Nạp Khê tộc.

Thật sự rất rất rất kiên cường.

Các trưởng giả lại im lặng liếc nhìn nhau, “Chuyện liên quan tới Huyết Hồn, mặc dù chúng ta là người bảo vệ của Minh Tưởng Trì, nhưng cũng không thể tận mắt nhìn thấy Huyết Hồn lớn mạnh mà ra tay với Nạp Khê tộc, lần này chúng ta sẽ tạm thời nhân nhượng.”

Vẻ mặt Tộc trưởng Nạp Khê vui mừng, trong lòng Khúc Lam Y cũng không khỏi nhẹ lại, các vị trưởng giả lạnh mặt nhìn Khúc Lam Y, “Lần này chúng ta sẽ chọn tin ngươi một lần, sử dụng Minh Tưởng Trì sẽ gây ảnh hưởng lớn với Nạp Khê tộc, đây cũng là nguyên nhân chúng ta kiên quyết từ chối, nếu sau khi sử dụng Minh Tưởng Trì xong mà kết quả vẫn không thay đổi, Nạp Khê tộc đi đường nào sẽ tự quyết định.”

Tộc trưởng Nạp Khê nghiêm túc gật đầu, ánh mắt Khúc Lam Y phức tạp, các trưởng giả lại nói tiếp, “Tiểu tử, mặc dù ngươi nói rất nhiều lời bất lịch sự, nhưng có thể thấy ngươi thật lòng suy nghĩ cho Nạp Khê tộc, chúng ta sẽ không so đo thêm, nhận thức về các trưởng giả của ngươi còn rất nông cạn, như ngươi đã nói chúng ta, ngươi cũng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy trưởng giả cống hiến cho Nạp Khê tộc.”

Khúc Lam Y đột nhiên quỳ xuống, ánh mắt sáng rực, “Sẽ không để các ngài thất vọng, cho dù ta có bồi thêm cái mạng này cũng chắc chắn không để Nạp Khê tộc gặp chuyện không may.”

Các trưởng giả cười khẽ, “Thế giới hiện nay quả thật thay đổi rồi, đám người chúng ta có lẽ đã già thật rồi, cuối cùng chuyện kế thừa chung quy vẫn để những người trẻ tuổi.”

Tộc trưởng Nạp Khê kích động nhìn Khúc Lam Y, tiểu tử này trước giờ vốn không để bụng tới chuyện của tộc, không ngờ hôm nay lại nói ra được những lời trách nhiệm như thế.

“Ừ… Chúng ta tạm thời sẽ tin ngươi, tương lai Nạp Khê tộc thế nào, tiểu tử, ngươi cũng đừng làm chúng ta phải thất vọng.”

Tộc trưởng Nạp Khê ngạc nhiên. Ý của các trưởng giả là… tán thành con trai của mình rồi?

Ánh mắt Khúc Lam Y sâu thẳm, gằng giọng nói. “Lấy họ Nạp Khê mà thề, ta nhất định sẽ không cô phụ.”

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã qua ba ngày, tình hình Vân Khải từ lúc mới ổn định dần trở nên nguy hiểm, Vân Phong và Cung Thiên Tình không dám làm nhiễu tới Phong Thanh Huyền, sư tôn có thể nghĩ cách cũng đã vắt hết óc rồi, vẻ mặt Thiên Tình gấp gáp, “Làm sao đây… nếu cứ tiếp tục như thế này nữa…”

Vân Phong nhíu mày, nàng cảm nhận rõ ràng linh hồn lực trong cơ thể nhị ca đang chộn rộn phát tán, vết thương trên cơ thể khó khăn lắm mới chuyển tốt lên được thì lại có dấu hiệu nứt ra, Lam Y không ở đây, chỉ với một mình Thiên Tình không thể nào khống chế được.

Vân Phong nhìn Cung Thiên Tình gầy yếu lo lắng, nàng tiêu tốn rất nhiều năng lượng, cơ thể nàng khó mà tiếp tục nổi nữa, nhị ca rất có thể sẽ bùng phát ngay bây giờ, Thiên Tình đã cố gắng quá nhiều rồi, tiếp tục nữa sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ gục ngã mất.

Vân Phong nắm lấy cổ tay Cung Thiên Tình, cảm nhận sự gầy nhỏ của cơ thể nàng, lẳng lặng nói, “Ngươi không thể sử dụng tử hoả được.”

“Ngươi nói gì thế? Ta mà không sử dụng tử hoả thì Vân Khải phải làm sao đây?” Cung Thiên Tình mở to mắt, hốc mát lõm sâu của nàng khieens Vân Phong càng thêm không đành lòng, dùng sức nắm chặt tay nàng, “Nếu như số mạng của nhị ca là như thế… ta cũng sẽ không quá cưỡng cầu.”

“Vân Phong.” Cung Thiên Tình đột nhiên gạt tay Vân Phong, khó tin nhìn nàng, “Sao ngươi lại nói như thế? Sao ngươi có thể?”

Vân Phong nhíu mày, “Ta đã cố gắng rồi, nhị ca đã từng trở lại, như vậy là đủ rồi.” Nếu như nhị ca hồi sinh mà phải bồi thêm Thiên Tình, nàng thà chọn từ bỏ còn hơn.

“Cái gì mà cố gắng rồi chứ? Cố gắng của ngươi là trơ mắt nhìn huynh ấy lần nữa rời xa sao?” Cung Thiên Tình hét lên, Vân Phong nhíu mày không nói lời nào, “Ta sẽ không để huynh ấy chết, ngươi nghe chưa? Ta sẽ không để cho huynh ấy chết!”

“Thiên Tình!” Vân Phong quát khẽ, Cung Thiên Tình cắn môi, “Ta không nghe ngươi nói đâu, lần này ngươi có nói gì ta cũng không thèm nghe đâu.”

“Đồ đệ.” Phong Thanh Huyền xuất hiện, Vân Phong ngẩng lên, sắc mặt sư tôn hơi tiều tuỵ một chút, ông nhìn thoáng qua Vân Khải, nhàn nhạt nói, “Cách trước mắt có một, nhưng tính mạo hiểm rất lớn, tỷ lệ thanh công lại nhỏ, hơn nữa thời gian cũn không còn kịp, nên có hay không cũng như nhau.”

“Cái gì? Tại sao lại như thế?” Cung Thiên Tình lảo đảo, Vân Phong tối sầm mặt, Phong Thanh Huyền từ từ thở dài, “Đồ đệ, cơ thể này của vi sư là một vật chứa rất tốt, đại loại con có thể chuyển linh hồn hắn lên người vi sư.”

Vân Phong ngạc nhiên, hai tay siết chặt lại, “Đừng nói nữa. Con tuyệt đối không thể làm như thế. Sư tôn với con ân trọng như núi, không có sư tôn cũng không thể có Vân Phong ngày nay.”

Phong Thanh Huyền từ từ thở dài, “Vi sư sống đã lâu, chuyện gì cũng đã từng trải qua, coi như cũng chẳng còn gì tiếc nuối nữa rồi, không còn bất kỳ lưu luyến gì với thế gian này cả, đi rồi cũng tốt.”

“Sư tôn, đừng lằng nhằng! Con sẽ không làm đâu.” Vân Phong gầm gừ, Cung Thiên Tình cắn môi, mắt ầng ậng ước, nhìn nam nhân đang nằm trên đất, Vân Khải… thật sự không còn đường nào khác sao?

Nửa đêm, Cung Thiên Tình trông bên cạnh Vân Khải, nhìn tới không chớp mắt, Phong Thanh Huyền ngồi bên cạnh, nhìn Vân Khải khẽ thở dài, ông vắt hết óc nghĩ tới hết mọi khả năng, nhưng tình hình của cơ thể tiểu tử này hạn chế quá nhiều, cuối cùng không còn con đường nào khác để đi cả.

Vân Phong không ở cạnh Vân Khải mà ngồi trên cây cao nhìn về phương xa, im lặng chẳng nói gì, hai tay nàng ôm lấy đầu gối, im lặng tới mức bất lực.

Nàng làm mọi thứ cuối cùng chỉ còn lại ảo giác thôi sao? Chẳng lẽ nhị ca vừa về lại phải đi? Nàng ôm chặt đầu gối mình, vùi mặt vào đầu gối, cảm giác bất lực xông lên đầu, nàng còn có thể làm được gì đây, phải làm sao mới có thể cứu lại được mọi thứ.

Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn huynh ấy rời đi sao, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn mà chờ thôi sao?

Khớp xương nàng trắng bệch, môi bị cắn chặt, mùi tanh tràn vào cổ, nàng chỉ có thể ngồi đây nhìn huynh ấy lặng lẽ ngủ, chỉ có thể như thế…

“Chẳng phải ta đã nói, có chuyện gì thì đừng có tự mình gánh, nàng còn có ta mà.” Một giọng nói phiêu lãng đưa tới, tiếp đó là vòng tay ấm áp khiến toàn thân Vân Phong cứng đờ, nàng khó tin ngẩng đầu lên, chẳng biết từ lúc nào, trên mặt nàng đã rơi xuống một giọt nước lạnh lẽo.

Con ngươi đen ấm áp kia tràn đầy đau lòng, ngón tay mảnh dài nhẹ lau nước mắt, ôm nàng vào lòng, lời nói phả bên tai ấm áp tới an lòng, “Tiểu Phong Phong, ta tới rồi đây…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương