Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 7 - Chương 20: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân?

Ánh nến lay động, Lạc Lâm Nhi bất an ngồi ở bên trong gian phòng, cuốn lấy góc áo.

Bên trong gian phòng trống rỗng, nha hoàn đã thối lui, chỉ còn lại có  một mình nàng. Nàng biết sắp phát sinh ra chuyện gì, bản thân mình phải chịu trách nhiệm, gánh sứ mạng như thế nào.

“Tỷ tỷ, ta sợ, chúng ta có thể chết hay không?” Trong mắt muội muội lóe ra  kinh hoàng, suy nghĩ ở trong đầu nàng không gạt đi được.

Lạc gia ở trên đại lục Long Tường không phải là đại gia tộc gì, muốn có chỗ dung thân, phải dựa vào thế lực cường đại. Hai tỷ muội các nàng được gia chủ của Lạc gia chọn lựa từ trong đám thiếu nữ thanh xuân của gia tộc, từ lúc bước vào gia tộc Bắc Thần một khắc, nàng đã biết sứ mạng của mình, vì tộc nhân của nàng, nàng nhất định phải giao ra những thứ gì.

“Muội muội, đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây, ngươi không cần sợ bất cứ điều gì. Ngoan ngủ một giấc, sáng mai, tỷ tỷ liền mang đồ ăn ngon cho muội.”

Nàng mỉm cười cùng muội muội ly biệt, dưới sự hướng dẫn của nha hoàn, đi tới gian phòng này.

Trang trí bên trong gian phòng rất lạnh, chỗ nào cũng lạnh, đúng như chủ nhân của nó.

Phong thiếu gia, vị kia mặt ngoài lãnh khốc vô tình, kì thực nội tâm lại là một nam tử thiện lương, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng của nàng. Khi ngón tay của hắn chỉ về phía nàng, nàng kinh hoảng, tay chân vốn luống cuống, nhưng lại không sợ.

Bởi vì, Phong thiếu gia bảo vệ tính mạng của các nàng, bảo vệ tính mạng của nàng và muội muội.

“Phong thiếu gia, Bắc Thần đại nhân phân phó, nếu như tối nay ngài không thể để cho lão nhân gia ông ta vừa lòng, tự gánh lấy hậu quả.”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm nam tử, Lạc Lâm Nhi khẩn trương từ trên mép giường nhảy dựng lên, không chớp mắt ngó chừng phương hướng cửa phòng, tay chân không biết nên đặt ở nơi nào.

Cửa chi a một tiếng, bị đẩy ra, nàng nhìn thấy Phong thiếu gia đi đến, một đầu tóc trắng buông xuống trên vai, lãnh khí quanh thân hắn, làm cho nàng không dám thở lớn tiếng.

“Cút!” Hách Liên Tử Phong nặng nề đóng sầm cửa phòng, một đôi mắt ngoan lệ quét tới đây, Lạc Lâm Nhi cả kinh rút lui về phía sau, không cẩn thận đụng vào mép giường.

Hách Liên Tử Phong nhìn chằm chằm nàng chốc lát, từ từ thu hồi tầm mắt, hắn một mình một người ngồi xuống bàn bên cạnh, cầm lên một bình trà, tự rót uống một mình.

Lạc Lâm Nhi thật vất vả đứng vững vàng thân thể, dùng ánh mắt sợ hãi  nhìn về phía hắn, trong lúc nhất thời, cả gian phòng vô cùng an tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước trà chảy.

Hách Liên Tử Phong không có ngẩng đầu nhìn nàng một cái, mà nàng chỉ dám cẩn thận liếc trộm Phong thiếu gia, liền thở cũng không dám lớn tiếng.

Ngoài cửa sổ, có bóng người di chuyển, thanh âm gõ mõ cầm canh lần lượt vang lên, mắt thấy một đêm này sẽ phải đi qua.

Lạc Lâm Nhi bắt đầu gấp gáp, ngón tay xoắn lại với nhau, không cẩn thận làm rớt xuống chiếc nhẫn ở trong tay, thanh âm ngọc khí lăn xuống, vang lên một đường.

Nàng khom lưng, cuống quít nhặt lên, khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, một bóng đen đi tới trước mặt của nàng.

Giày màu đen đường viền nạm vàng, áo bào màu tím …… Tầm mắt của nàng dừng lại ở bộ ngực khoẻ mạnh của hắn, cũng không dám tiếp tục ngẩng đầu nhìn lại nữa.

Đột nhiên, một cái tay hướng về người nàng, đỡ nàng lên. Nàng khẩn trương từ từ ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt sâu như nước xoáy, trái tim của nàng đập thình thịch.

Hơi thở nam tính bao phủ xuống, đầu của hắn từ từ để sát vào, Lạc Lâm Nhi cảm giác mình không có cách nào hô hấp.

Hắn muốn hôn hôn nàng sao?

Đôi môi mỏng của hắn khêu gợi sáng bóng, ánh mắt của hắn mê ly, trong đôi mắt thâm thúy đó nàng nhìn không hiểu tình cảm, nàng không khỏi sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, hắn tựa hồ không phải nhìn nàng, mà là một người khác.

Nàng khẩn trương nhắm lại hai mắt, hô hấp càng ngày càng khó khăn.

Đột nhiên, tay của hắn rút lui, tiếp theo sau đó hơi thở của hắn cũng rút lui.

Lạc Lâm Nhi mở mắt ra, nhìn về phía Hách Liên Tử Phong, lại thấy ánh mắt của hắn tràn đầy quấn quýt và mâu thuẫn, tâm tình đột nhiên trùng xuống.

Hách Liên Tử Phong cho là mình có thể làm được, song nhìn cô nương này, trong đầu của hắn không ngừng hiện lên một gương mặt khác.

“Ngươi ngủ đi!”

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của hắn vang lên, một lần nữa ngồi trở lại tại chỗ, nhắm lại hai mắt giả vờ ngủ say.

Lạc Lâm Nhi chần chờ nhìn hắn, muốn nói gì đó, lại nuốt trở vào. Cắn môi, nàng dạo bước ngồi trở lại mép giường, gian phòng lần nữa khôi phục an tĩnh.

Hách Liên Tử Phong nhắm hai mắt, trong đầu xẹt qua hình ảnh Từ Vân am, thời điểm rừng trúc xanh um tùm, thời điểm gặp gỡ bất ngờ, nếu có thể trở lại lúc ban đầu, thật là tốt biết bao?

Hắn nhất định sẽ không lạnh lùng như thế nữa, hắn nhất định sẽ không trốn tránh nữa, hắn sẽ ôm lấy nàng thật chặt, nói cho nàng biết, hắn quan tâm rất nhiều, rất muốn giữ nàng lại bên cạnh mình.

Hắn tuyệt sẽ không để lại nàng một mình.

Có nàng, chẳng khác nào có toàn bộ thế giới!

“Phong thiếu gia, ta biết mình không xứng với ngài……” Lạc Lâm Nhi đột nhiên mở miệng nói chuyện, cắt đứt suy nghĩ của hắn, hắn không có mở mắt ra, tiếp tục nghe nàng nói tiếp, “Nhưng là, ta muốn cứu muội muội của ta, ta đáp ứng nàng, muốn cho nàng hảo hảo mà sống…… trong lòng Phong thiếu gia, nhất định cũng có người mình muốn bảo vệ…… Nói cho cùng, mục đích của chúng ta là giống nhau, cho nên ta nghĩ, nếu như có thể, chúng ta là có thể giả vờ……”

Nàng cẩn thận vừa nói, vừa đi tới, Hách Liên Tử Phong đột nhiên mở mắt ra, khiến nàng cả kinh im bặt.

“Nói tiếp!” Ngắn gọn  mấy chữ, từ trong miệng Hách Liên Tử Phong  thốt ra.

Lạc Lâm Nhi to gan, tiếp tục nói: “Ý của ta là, chúng ta có thể giả vờ…… Cái kia……  ta có thể giữ được tính mạng muội muội của ta, mà Phong thiếu gia ngài…… Ngài cũng có thể hướng Bắc Thần đại nhân báo cáo kết quả nhiệm vụ, như vậy vẹn toàn đôi bên rồi, Ngài nói đúng không?”

Hách Liên Tử Phong nhìn nàng chằm chằm, đánh giá hồi lâu, đột nhiên nói câu: “Đem áo ngoài cởi ra!”

“A?” Lạc Lâm Nhi bị lời nói của hắn làm cho sợ hết hồn, sau đó nghe được hắn tiếp tục nói, “Sau này không cho phép ở trước mặt ta mặc bạch y!”

Lạc Lâm Nhi níu lấy cổ áo của mình, trái tim nhảy loạn, không cho phép nàng mặc bạch y, tại sao?

“Nếu như ngươi không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi. Sự sống chết của tỷ muội các ngươi, lại có quan hệ gì với ta?” Hách Liên Tử Phong nói lạnh lùng.

“Ta cởi! Sau này ta không bao giờ… mặc bạch y nữa!” Lạc Lâm Nhi bật thốt lên, vội vàng đem áo ngoài trên người cởi ra, đợi đến khi cởi xong, nàng đột nhiên ý thức được trước mặt mình còn ngồi một đại nam nhân. Nàng lại làm trò cởi quần áo trước mặt một đại nam nhân…… Hai má mất tự nhiên ửng đỏ.

“Phong thiếu gia, cái kia…… Phía ngoài hình như có người đang rình coi, chúng ta có phải nên…… Có phải nên…… Làm ra chút động tĩnh hay không, khiến cho người ở phía ngoài không hoài nghi?” Lạc Lâm Nhi vừa nói, hai gò má ửng đỏ càng thêm lợi hại.

Hách Liên Tử Phong nhíu chân mày, lông mi giương lên, bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt bén nhọn.

Lạc Lâm Nhi bị hắn trừng cả người không được tự nhiên, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới muội muội của mình, nàng cái gì cũng không để ý, dưới ánh mắt nhìn soi mói của hắn, nàng hừ hừ a a kêu lên, thanh âm mập mờ, lúc đứt lúc nối.

Hách Liên Tử Phong đuôi lông mày giương lên, hai tay ôm ngực, dùng ánh mắt xem cuộc vui, tiếp tục nhìn chằm chằm nàng. Lạc Lâm Nhi xấu hổ xoay đầu, hận dưới đất không có lỗ mà chui xuống, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu mập mờ như cũ.

Xấu hổ chết được! Phong thiếu gia nhất định coi nàng như nữ tử phong trần, cũng xem thường nàng.

Một lúc lâu, cây nến bên trong gian phòng  bị dập tắt.

Lạc Lâm Nhi quay đầu, thấy bóng đen hướng bên giường đi tới, nàng khẩn trương quên mất phát ra âm thanh.

“Tiếp tục kêu, đừng có ngừng!” Lời của hắn vừa ngừng, toàn bộ thân hình của hắn nằm ở một bên giường, quay lưng về phía nàng, không động đậy thêm chút nào.

Lạc Lâm Nhi thấy thế tâm từ từ buông xuống, thấy hắn không có một chút ý nghĩ muốn đụng vào mình, nàng yên tâm đồng thời, trong nội tâm nho nhỏ  mất mác.

Một đêm này, bên trong gian phòng không ngừng truyền ra tiếng cô gái rên rỉ hừ hừ a a, người ngoài cửa  nghe được cả người dục hỏa khó nhịn.

“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Phong thiếu gia thủy chung cũng là nam nhân, mà nam nhân đều không qua được ải mỹ nhân. Ha ha, xem đi, còn không phải là làm theo?”

“Nói thật, bộ dáng tiểu mỹ nhân kia thật đúng là xinh đẹp, ta nhìn cũng động tâm.”

“Đó là đương nhiên rồi, so với nữ nhân sinh hai đứa bé tốt hơn nhiều, đến lượt ta, ta cũng chọn nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.”

Nho nhỏ tiếng nghị luận xa xa nhẹ nhàng mở ra, bay vào Vọng Tinh Lâu.

Trên lầu Vọng Tinh, Tử Yêu dựa vào lan can mà đứng, mắt nhìn xuống cả tòa phủ đệ, lão cúi đầu cười, nhìn không ra điều hàm chứa trong nụ cười đó.

“Nữ nhân, rốt cuộc tư vị như thế nào?”

Lão đưa mắt nhìn bầu trời đầy sao, dưới bầu trời sao này, toàn bộ cũng là lãnh thổ lão chinh phục được, lão đã được thiên hạ và quyền thế mà lão muốn, nhưng vì sao lão vẫn không cảm thấy thỏa mãn?

Nới cúi đầu, một mảnh màu vàng nhảy vào mắt của lão, lão ngưng mắt nhìn lồng vàng thật lâu, đáy lòng hoang mang càng lúc càng lớn.

“Chủ nhân, mới vừa dò thăm được tin tức, Vân tộc xảy ra chuyện lớn!”

Tử Yêu  ánh mắt khẽ chớp động: “Nói!”

Nhị chưởng quỹ đem toàn bộ tin tức mình dò thăm được tường thuật một lần, hắn vừa kể, vừa quan sát vẻ mặt chủ nhân, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Chủ nhân, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một! Tiêu diệt Vân tộc, chỉ cần một kích lần này! Người xem, chúng ta có nên phát động công kích Vân tộc mọi mặt hay không?”

Tử Yêu cong môi, tà tứ nở nụ cười: “Đích xác là tốt cơ hội! Mấy mụ nguyên lão của Vân tộc kia cuối cùng cũng từ trong mai rùa bò ra. Đi chuẩn bị một chút, sáng mai liền hướng Nội tông Vân tộc lên đường!”

“Vân Huyên, ngươi cho rằng ngươi thoát được sao? Ngươi nợ ta, sớm muộn gì ta cũng phải đòi lại!” Tử Yêu đưa tay, nhấc lên lồng vàng, khóe miệng không tự chủ cười lớn hơn.

Xa ở phía đông gia tộc Đoan Mộc, Vân Khê dưới sự chỉ điểm của mẫu thân, rốt cuộc tìm được một thông đạo khác cách Hải Vực không tới vài chục dặm.

Có mục tiêu, tất cả mọi người hành động, tích cực chuẩn bị dời đến đại lục Ngạo Thiên.

Thời điểm người lớn bận rộn, mấy tiểu tử kia ngồi vây quanh cùng một nơi, không buồn không lo trêu chọc lẫn nhau.

Có thể trở lại đại lục Ngạo Thiên, vui vẻ nhất không phải Tiểu Mặc thì còn là ai, hắn ôm muội muội, Đoan Mộc Tĩnh, Đoan Mộc Sam Nhi, Tiểu Ban, Sở Thiếu Dương và mấy đứa nhỏ Long gia cùng tuổi ngồi vây quanh, bé kể những chuyện có liên quan tới đại lục Ngạo Thiên, sinh động như thật.

Mấy đứa bé lắng nghe vô cùng thích thú, Đoan Mộc Tĩnh nâng quai hàm, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tiểu Mặc ca ca, chỉ cảm thấy tài ăn nói của Tiểu Mặc ca ca thật tốt, ngay cả bé nghe kể đại lục Ngạo Thiên cũng không dứt ra được.

“Ca ca, Ngạo Thiên đại lục thật sự chơi vui như vậy sao?” Tiểu Nguyệt Nha tò mò hỏi.

“Dĩ nhiên! ở đại lục Ngạo Thiên ca ca có rất nhiều bằng hữu tốt, chờ đến bên kia, ca ca sẽ giới thiệu toàn bộ cho Huyên Huyên biết. Huyên Huyên đáng yêu như thế, bọn họ nhất định sẽ rất thích muội.”

Tiểu Nguyệt Nha nghe ca ca khen ngợi, chân mày xinh đẹp giương lên: “Huyên Huyên đáng yêu nhất, thế nhưng, Huyên Huyên không thể cùng người không quen biết kết giao bằng hữu.”

“Tại sao a?” Tiểu Mặc cúi đầu nhìn muội muội, không nhịn được siết chặt khuôn mặt nhỏ bé mập mạp của bé, còn nhở mà tâm tư đã kín đáo vậy sao?

“Bởi vì…… Bởi vì phụ thân ghen, ngô…… thời điểm phụ thân ghen, rất chua!” Tay nhỏ bé đáng yêu sờ sờ lỗ mũi, lời nói của Tiểu Nguyệt Nha…, chọc cho mấy đứa nhỏ con cười ồ lên.

Tiểu Mặc cười to, cả người nghiêng ngả: “Huyên Huyên, phụ thân nói cũng đúng, sau này người không quen biết, không nên tùy tiện theo chân bọn họ kết giao bằng hữu, nhưng mà nếu như là người ca ca giới thiệu, cũng không có việc gì, biết không?”

Tiểu Nguyệt Nha nháy mắt mấy cái, thật tình gật đầu: “Vậy ca ca có giới thiệu người nào cho Huyên Huyên biết không?”

Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, nói: “Người đầu tiên ca ca muốn giới thiệu cho muội, chính là Tường thúc thúc mà ca ca vô cùng thích, Tường thúc thúc là người ôn nhu nhất thiện lương nhất cõi đời này, hơn nữa thúc thúc ấy rất tuấn tú, rất có tiền nha.”

“So với phụ thân còn đẹp trai hơn, còn có tiền hơn, còn ôn nhu hơn, còn thiện lương hơn sao?” Tiểu Nguyệt Nha vạch lên ngón tay út, nhất nhất liệt kê ra.

“Cái này……” Tiểu Mặc bỉu môi, cẩn thận suy nghĩ một chút, nói, “Không phải cùng một phong cách!”

Hắn liếc xung quanh, sợ phụ thân chẳng biết lúc nào từ chung quanh nhô ra, nếu để cho người biết được mình ở trước mặt muội muội hao tổn uy phong của người, bé liền gặp tai họa.

“Vậy rốt cuộc là cái dạng gì?” Tiểu Nguyệt Nha nghiêng đầu, khiêm tốn xin chỉ giáo.

Đoan Mộc Tĩnh che cái miệng nhỏ nhắn, cười hồi lâu, thay Tiểu Mặc trả lời: “Tiểu Nguyệt Nha, chờ muội thấy Tường thúc thúc, muội chẳng phải sẽ biết sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, chờ muội thấy được, muội sẽ biết.” Tiểu Mặc lập tức nói sang chuyện khác, “Ca ca còn có thể giới thiệu mấy vị bằng hữu cho muội biết, bọn họ một người tên là Anh Tử, một người tên là Trịnh Nam, còn có một người tên là Hiên Viên Nghê Nhi.”

“Các nàng cũng là bạn gái của ca ca sao?” Tiểu Nguyệt Nha nói ra lời nói kinh người, cũng không biết từ nơi nào học được từ “Bạn gái”, Tiểu Mặc cả kinh mồ hôi chảy xuống ròng ròng.

“Huyên Huyên, Trịnh Nam là bé trai, làm sao có thể là bạn gái của ca ca?”

“Vậy hai người khác thì sao?”

Đoan Mộc Tĩnh cũng giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn về phía Tiểu Mặc, chỉ thấy Tiểu Mặc tùy ý khoát khoát tay, lắc đầu nói: “Bạn gái, phải giống như mối quan hệ giữa mẫu thân và phụ thân, cũng không thể dùng tùy tiện!”

“Vậy Anh Tử kia là vị hôn thê của Tiểu Mặc ca ca sao.” Đoan Mộc Tĩnh thanh âm yếu ớt nói.

“Cái gì là vị hôn thê?” Tiểu Nguyệt Nha rất hiếu kỳ, tò mò hỏi.

Tiểu Mặc bĩu môi, nói: “Vị hôn thê, thì sẽ không kết hôn! Giống như mẫu thân, người trước kia cũng là vị hôn thê của người khác, đến cuối cùng còn không phải là gả cho phụ thân? Cho nên, vị hôn thê gì gì đó…là không đáng tin nhất!”

Nếu Vân Khê nghe được những lời này, không biết sẽ có tâm tình như thế nào, nhưng ít nhất những hài tử khác nghe thấy bé giải thích về vị hôn thê như thế, mọi người gật đầu liên tục, tỏ vẻ đồng ý.

Thật tài tình!

Thì ra là vị hôn thê là như vậy giải thích pháp.

Đoan Mộc Tĩnh nghe vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ, mặc dù bé chưa từng thấy qua Anh Tử, nhưng nghe nói Tiểu Mặc ca ca và Anh Tử có hôn ước, bé không thể vui vẻ được. Nghe nói chỉ có vợ chồng mới có thể ở chung một chỗ vĩnh viễn, nếu như Tiểu Mặc ca ca và Anh Tử thành vợ chồng, vậy bé chẳng phải là không có cách nào ngày ngày ở chung một chỗ với Tiểu Mặc ca ca sao?

“Thì ra vị hôn thê là như vậy……” Tiểu Nguyệt Nha dưới đáy lòng đem ba chữ “Vị hôn thê” và ba chữ “Không đáng tin” xếp ngang hàng với nhau, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, lại nói, “Huyên Huyên biết rồi, sau này Huyên Huyên chán người nào, liền chọn người đó làm vị hôn thê!”

“Ách……” Tiểu Mặc cười khan, năng lực tiếp thu của muội muội  cũng quá mẽ a, cái gì cũng suy nghĩ ra được?

Đang muốn giải thích thêm cho muội muội về vấn đề tại sao không thể tùy tiện chọn vị hôn thê, bên ngoài truyền đến thanh âm mẫu thân gọi ra, một đám tiểu tử dắt tay nhau đi ra ngoài.

Bên ngoài Ngọa Long Cư, quần hùng tụ tập, gần ngàn người tụ tập ở chỗ này, chờ xuất phát.

Long Thiên Tuyệt đứng trên cao hô to: “Chư vị, chúng ta rất nhanh sẽ phải lên đường rời đi đại lục Long Tường, lựa chọn ở lại, đã toàn bộ rời đi, còn dư lại các ngươi, cũng là tự nguyện đi theo chúng ta đi đại lục Ngạo Thiên. Trước khi đi, ta phải nói rõ ràng vài chuyện, hi vọng mọi người có thể tuân theo.”

“Long gia chủ cứ việc nói, chúng ta nhất định sẽ làm theo!”

“Long viện trưởng, chúng ta nguyện ý đi theo ngài, ngài có bất kỳ chỉ thị gì, xin cứ việc phân phó.”

“Mệnh lện của Gia chủ, chúng ta đều tuân theo!”

“Xin nghe tôn chủ dạy bảo!”

Khắp mọi nơi một lớp tiếp theo một lớp thanh âm cuồn cuộn, khí thế như gió bão.

Long Thiên Tuyệt giơ tay lên, ý bảo mọi người im lặng, tiếp tục nói: “Thứ nhất, thực lực cao thủ đại lục Ngạo Thiên đều không bằng chúng ta, nhưng chúng ta quyết không thể lấy mạnh hiếp yếu, xâm chiếm nhà cửa tài sản đất đai của bọn họ, phá hủy trật tự của đại lục Ngạo Thiên hiện tại……”

“Long gia chủ yên tâm, chúng ta đi đại lục Ngạo Thiên, là vì có thể có một tịch đất đặt  chân, sẽ không làm chuyện chim gáy chiếm tổ chim khách.”

“Chúng ta xin nghe Long viện trưởng phân phó.”

Long Thiên Tuyệt nghe thấy lời bảo đảm của mọi người, hắn tiếp tục nói: “Thứ hai, chúng ta đi đại lục Ngạo Thiên, chỉ là kế hoạch tạm thời, sẽ có một ngày, chúng ta sẽ trở lại, nhưng điều kiện tiên quyết là, mọi người chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, đồng tâm nhất trí, không thể lại tiếp tục phát sinh phân tranh nội bộ, hao tổn thực lực của mình.”

Ánh mắt của hắn vừa di chuyển, cố ý rơi vào trên người những cao thủ Vân tộc: “Mấy vị nguyên lão, các ngài có thể làm được?”

Vô Hi nguyên lão quay đầu, nhìn về phía Vân Khê: “Vân Khê cô nương bây giờ là Tân Tông chủ của Vân tộc ta, bây giờ Vân tộc chúng ta trên dưới đều lấy nàng làm chủ, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nàng nói gì, chúng ta liền nghe cái đó, nếu người nào dám chống lại mệnh lệnh của nàng, ta là người đầu tiên không đáp ứng!”

“Không sai! Từ nay về sau, Vân tộc chúng ta trên dưới đều lấy Vân Khê đại nhân làm chủ, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, mệnh lệnh của nàng, ai cũng không thể chống lại!” Vô Tâm nguyên lão từ trước đến giờ đều nhìn Vân Khê không vừa mắt nay thái độ lại khác thường, chủ động đứng ra ủng hộ Vân Khê, điều này làm cho rất nhiều người không biết rõ nội tình cảm thấy ngoài dự kiến, hai vị nguyên lão đã nói như vậy, những cao thủ khác của Nội tông Vân tộc làm sao còn có dị nghị gì?

Vô Thương nguyên lão cũng lựa chọn cam chịu.

Vân Khê hài lòng câu môi cười một tiếng, hướng về phía mọi người cất giọng nói: “Nếu tất cả mọi người đồng ý lời nói của Thiên Tuyệt, như vậy từ nay về sau, tất cả mọi người chúng ta có mặt ở đây đều nghe theo mệnh lệnh của Thiên Tuyệt, chỉ khi quyền lực tập trung, mới có thể tạo thành lực lượng cường đại nhất! Ta bảo đảm với mọi người, sẽ có một ngày, chúng ta sẽ quay lại đại lục Long Tường, đoạt lại nhà của chúng ta!”

“Được!”

“Được!”

Tiếng hô to của gần ngàn người, xông lên tận trời.

Trong trời đất, phong vân biến sắc

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương