Năm thứ 7 sau thiên tai, lòng sông nứt nẻ, giếng nước khô cạn, phần lớn diện tích trái đất bị sa mạc hóa.

Thực vật biến dị rình rập khắp chốn, sẵn sàng giương nanh múa vuốt bắt mồi.

Vầng thái dương chói chang như chiếc lò nướng khổng lồ thiêu đốt vạn vật.
Dường như đấng tạo hóa muốn dồn loài người vào viễn cảnh tuyệt diệt.

Nắng nóng gay gắt mới mấy tháng ngắn ngủi mà kinh khủng như mấy năm, bốc hơi hết thảy mọi nguồn nước - nguồn sinh mệnh.
Sông ngòi, núi rừng hay thiên tai địch họa đều là món quà của đấng tạo hóa.
Vân Giản đứng dưới mương nước sâu hàng trăm mét, ngửa cổ nhìn trời.

Cô đang trốn dưới gốc cây biến dị cách đó năm, sáu mét.

Cô sắp chết.
Cô cắn răng đổi phần lớn tài sản lấy một chỗ trống trên xe, theo người ta tìm kiếm nguồn nước.

Vì để chừa diện tích vận chuyển nước, người ta nhẫn tâm vứt bỏ cô.

Lý do đơn giản là xe chật chỗ.
Đáng buồn hơn, người ta khinh thường cô nghèo kiết hủ lậu, không thèm phí thời gian cướp bóc, thẳng thừng vứt cô như vứt giày rách.
Sống kham khổ 7 năm ròng, sức khỏe suy kiệt, bản thân cô không cách nào trèo thoát chiếc mương sâu hàng trăm mét này.

Cô đành bò tìm vị trí râm mát, chậm rãi, chậm rãi chào đón tử thần.
Vân Giản tự biết hành vi chờ chết thật sự buồn cười, nhưng nếu còn cơ hội sống, dẫu mong manh chăng nữa thì đâu ai muốn chết.
Trăm ngàn suy nghĩ ồ ạt tâm trí.


Gần đây cô mới biết.

Hóa ra cuộc sống kham khổ, lăn lộn giữa ranh giới sinh tử của cô và đại đa số thường dân, lại trái ngược 180 độ với cái gọi là con đường sinh tồn rộng mở thênh thang của đôi nam nữ chính.
Cận kề giây phút lìa đời, biết bản thân là nhân vật quần chúng nhân dân làm nền cho nhân vật chính, lòng Vân Giản bình tĩnh lạ kỳ.

Dường như đó là kết cục cô hằng mong ước.
Ngay khoảnh khắc hấp hối, trái tim Vân Giản trào dâng tia oán hận và nhớ nhung.
Cô không muốn sắm vai nhân vật quần chúng, bị miêu tả bằng đôi, ba dòng văn ngắn ngủi, bị cốt truyện trói buộc.
Hy vọng kiếp sau, cô là một người bình thường, được sống tự do, được làm chủ tương lai.
Tích tắc, tích tắc, đồng hồ quay.

Nhiệt độ dần giảm xuống, hai bóng người bám đầy bụi bẩn đi tới gần.

Họ khéo léo bước qua những bộ xương khô mục rữa, sắp hòa tan với đất và trở thành một phần của tổ kiến lửa đột kiến, chọn xác chết mới nhất.
Đôi bàn tay gầy gò thành thạo né tránh phần da thịt phân hủy, bốc mùi thối rữa, cẩn thận lấy nốt mảnh vải lành lặn còn sót lại trên người đối phương và hai gói đen đen bị côn trùng gặm cắn nham nhở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương