Sau khi Tần Hồng bị ngã trên mặt đất như một con chó, nhất thời thẹn quá hóa giận, ông ta nhảy dựng lên chửi rủa Giang Hằng: “Ngươi là đồ Thế tử kiêu ngạo độc đoán, ngươi không chỉ vũ nhục thiếp thất của bổn quan mà còn dám đánh ta.

Bổn quan sẽ vào cung cáo trạng với triều đình, để cho Hoàng Thượng trừng trị ngươi, ta không tin lần này Hoàng Thượng sẽ lại bảo vệ ngươi, bổn quan muốn đầu của ngươi!”
Giang Hằng nhất thời cười lạnh nói: “Ông là đồ phế vật, già rồi, không đánh lại Bổn thế tử lại còn muốn vào cung cáo trạng.

Không nói đến Bổn thế tử vốn dĩ chưa từng động vào tiểu thiếp của ngươi, cứ cho là ta chạm vào thì ngươi có thể làm gì Bổn thế tử ta chứ? Người đừng quên Hoàng hậu chính là di mẫu của ta.


Người sẽ giúp ngươi hay là giúp Bổn thế tử ta?”
“Ngươi, ngươi thật là quá kiêu ngạo, không biết hối cải.

Hôm nay Bổn quan cho dù phải liều cái mạng già này cũng phải phế ngươi.” Tần Hồng tức giận đến đau ngực, Lâm Lang phải nhanh chóng lại xoa ngực, lau máu ở khóe miệng cho ông ta.
Những người xung quanh nghe thấy lời của Giang Hằng phẫn nộ chỉ trích hắn ta.
“Đúng là một tên Thế tử kiêu ngạo độc đoán lại có thể lấy Hoàng hậu làm ô dù.

Nếu như Hoàng hậu không phân biệt phải trái đi giúp hắn, ta thấy bà ta không xứng đáng làm Hoàng hậu đâu, vẫn nên bị phế truất đi.”
“Đúng, Ngụy Quốc công phu nhân cùng với Hoàng hậu độc ác như nhau, chỉ biết lợi dụng quyền lực để ức hiếp dân lành.

Tên Giang Hằng này làm chuyện xấu, còn không biết hối cải còn dám uy hiếp Tần đại nhân.

Hắn thật là quá đáng ghét rồi!”
“Nếu như ta biết võ công, nhất định phải tự tay chém chết hắn, thay trời hành đạo.”

“Đúng, tai họa như vậy, người người trừng phạt, hắn không xứng được sống, hắn phải chết đi!”
Nghe mọi người nói như vậy, Ngụy Quốc phu nhân khẩn trương đến mức toàn thân run rẩy.
Nguy rồi, kích thích sự phẫn nộ của dân chúng rồi!
Bà ta bước nhanh tới đứng trước mặt mọi người, đột nhiên đưa tay lên tát thẳng vào mặt Giang Hằng, tức giận nói: “Nghiệt tử, con làm chuyện xấu, mà còn dám ở đây mạnh miệng? Còn không mau quỳ xuống hành lễ xin lỗi Tần đại nhân đi?”
Giang Hằng bụm mặt, oán hận liếc nhìn mẫu thân của hắn ta: “Con không chạm vào tiểu thiếp của ông ta, dựa vào cái gì mà bắt con quỳ xuống? Mẫu thân, người không thể tin con một lần hay sao?”
Ngụy quốc phu nhân giận xanh mặt: “Ta cũng rất muốn tin con nhưng con có gì đáng để ta tin, con từ nhỏ đã cứng đầu lớn lên lại biến thành ngựa hoang, Mẫu thân không thể quản nổi con, con xem ta là một quả phụ vất vả lắm mới nuôi được con trưởng thành, nghe mẫu thân một lần được không?”
Giang Hằng dùng vẻ mặt ngơ ngác nói: “Mẫu thân, đang yên đang lành nói những cái này làm gì chứ? Chúng ta ăn sơn hào hải vị, sống một đời trong nhung lụa, sao người lại nói thành đáng thương như vậy?”
“Con!” Ngụy quốc phu nhân bị đứa con ngu xuẩn này chọc tức đến muốn nhảy lầu.

Đứa con trai này của bà ta bề ngoài thì trông có vẻ khôn khéo, trên thực tế là một đứa nhìn thì khôn lanh nhưng thực ra là một tên ngu xuẩn.

Bà ta lại gần hắn tức giận nói: “Con nghe mẫu thân một lần, ta cảnh cáo con, hôm nay con đã kích thích sự phẫn nộ của dân chúng.

Nếu hôm nay con không nhận lỗi với Tần đại nhân thì mẫu thân sẽ phải chờ nhặt xác con đó!”
Nhận sai thì hiện tại vẫn còn con đường sống.
Nghe thấy lời cảnh cáo của Mẫu thân hắn, lúc này hắn ta mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này liếc nhìn đám người vây quanh, phát hiện ra mỗi người đang giơ tay lên, nói muốn thay trời hành đạo, muốn giết chết hắn ta.
Tim hắn ta nhất thời vì khẩn trương mà đập liên hồi, sắc mặt tái nhợt thân thể run rẩy, sợ mọi người tức giận mà xé hắn thành trăm mảnh.
Hắn ta sợ tới mức nhanh chóng cầm lấy tay áo của Ngụy Quốc phu nhân, run rẩy nói: “Mẫu thân, bọn họ giống như đều muốn giết chết con, phải làm sao bây giờ? Người mau giúp con, con không muốn chết đâu?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương