Edior: thu thảo  

Hai người liếc mắt đưa tình, quả thực đã chọc giận mấy người.

Ví dụ như Đoan Mộc Ly; hoặc là giống như Nhan Quốc Công.

Nhan Quốc Công lạnh lùng mở miệng: "Trung Sơn Vương, ngươi đã xúc phạm tới một đứa cháu ngoại của ta rồi, về phần Hi nhi, ngươi đừng hi vọng tới gần nàng nữa."

Mọi người đều nín cười.

Đối với mâu thuẫn giữa hai nhà Nhan Đỗ và Quân gia, bọn hắn đều biết.

Quân Lan Phong cưỡng ép từ hôn, thiên hạ đều biết, quan hệ có thể tốt được, đó mới là lạ!

"Cho dù ta làm tổn thương tới bản thân mình, cũng sẽ không làm tổn thương nàng." Quân Lan Phong nói ra từng chữ, trong con ngươi sâu thẳm tràn ngập sự thật lòng.

"Vậy cũng khó có thể nói lắm." Nhan Quốc Công hừ một tiếng, thấy bầu không khí cực kỳ nghiêm nghị, liền phân phó quản gia: "Gọi ca vũ lên."

Kỳ thực ca vũ đã sớm được sắp xếp xong xuôi, chỉ vì mấy người này còn đang bận rộn bàn chuyện, quản gia sợ ca vũ đến sẽ quấy rối công việc của bọn hắn, liền không để người lên.

Tiếng đàn cổ thanh nhã vang lên, như tiếng nước chảy trong hoa viên chậm rãi vang lên.

Chờ sau khi âm thanh ca múa hoàn toàn vang lên, mọi người cũng dựa vào tiếng nhạc che giấu, bắt đầu thấp giọng trò chuyện.

Lạc Vân Hi vừa quay đầu lại, mới phát hiện Quan Hàn đứng sau lưng mình không thấy đâu.

Nàng hơi sững sờ, Thái tử đêm nay phải ở hoàng cung, cũng không tới, vậy có phải hắn đi . . . Quay đầu tìm kiếm, nhãn lực của Lạc Vân Hi vô cùng tốt, chẳng mấy chốc đã khóa chặt chỗ ngồi của nhà Tề thượng thư.

Thì ra, tối nay Tề Sính Đình theo Tề gia tới.

Nghĩ đến điều này, nàng không khỏi nhếch môi mỉm cười.

Quan Hàn ơi~ Quan Hàn, đứa em trai này của nàng, lại thật sự rất để bụng tới Đình nhi, bình thường cũng không thấy hắn quan tâm tới những chuyện khác như vậy.

Chuyện này chắc còn có thể thành một chuyện tốt đấy!

Quan Hàn đứng ngay bên cạnh Tề Sính Đình, cúi đầu, khuôn mặt bao phủ trong bóng tối, không biết họ nói cái gì, chẳng mấy chốc, Tề Sính Đình đã đứng dậy rời đi cùng hắn.

Lạc Vân Hi dời tầm mắt, thời gian ngồi có chút dài, nàng cũng đứng dậy, nói nhỏ một câu với Nhan Quốc Công, quay đầu rời khỏi chỗ ngồi, bước tới con đường đá cuội, hoạt động gân cốt.

"Hi nhi." Quân Lan Phong đuổi đi theo theo ngay sát phía sau.

Lạc Vân Hi nghiêng đầu, môi đỏ mọng cong lên: "Người cũng tới rồi sao?"

"Nhớ nàng muốn chết." Quân Lan Phong nhìn xung quanh không thấy có ai, kéo chặt tay nàng, trực tiếp ôm chặt lấy nàng kéo vào trong rừng cây.

"Làm gì vậy? Như quỷ đói đầu thai ấy!" Lạc Vân Hi không khỏi oán trách một câu.

"Nhìn ngươi tỏa sáng rực rỡ khắp bốn phía ngồi ở phía đối diện, ta đã nhịn rất lâu rồi, để ta ôm nhiều một chút." Quân Lan Phong u oán nói, cũng mặc kệ nàng có đồng ý hay không, môi mỏng chuẩn xác hôn xuống môi của nàng, lưỡi dài xông thẳng vào, mút chặt đầu lưỡi làm hắn ngày nhớ đêm mong kia, thoả thích mút mút lấy không ngừng.

Lạc Vân Hi rên khẽ một tiếng, khuôn mặt nóng bỏng.

Quân Lan Phong thỏa mãn hừ một tiếng, giọng nói mơ hồ không rõ: "Rốt cục cũng được toại nguyện."

Lạc Vân Hi không nói gì, không phải hắn nói đến cái hôn buổi chiều không thực hiện được kia chứ?

Đại não khôi phục tỉnh táo, hai tay của nàng sờ về phía hông hắn, giữ chặt đai lưng của hắn.

"Hi nhi . . . " Quân Lan Phong chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, lập tức bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, giọng khàn khàn.

Trong bóng tối, đôi mắt nam nhân u ám như con sói trong đêm tối.

"Xem thử Tuyết Cẩm của ngươi có còn ở đây hay không." Lạc Vân Hi bĩu môi.

Khóe miệng Quân Lan Phong kéo nhẹ, mãi mới trả lời nàng: "Đương nhiên còn rồi, trước giờ không hề rời khỏi ta."

Liền lôi kéo tay của nàng về hướng Tuyết Cẩm ở bên hông.

"Đỗ Tình Yên cầm là của nương ta." Giọng nói của nàng rất chắc chắn.

"Đúng." Quân Lan Phong chần chờ một lát, vẫn là nói ra: "Lúc trước khi đính hôn, quốc công gia đã ban Tuyết Cẩm cho nàng ấy, nói ta với nàng ấy có hôn ước cũng là có duyên phận với Tuyết Cẩm."

Lạc Vân Hi ngạc nhiên, là vì thế mà ban cho nàng ta sao?

"Khó trách lúc trước làm thế nào ngươi cũng không chịu đưa Tuyết Cẩm cho ta, thì ra là không bỏ được hôn ước này đi?" Nàng giận, đôi mi thanh tú nhướn thật cao.

Quân Lan Phong bật cười: "Sao lại không cam lòng chứ? Nếu không phải cam lòng, ta còn có thể từ hôn với nàng ấy sao?"

Hắn nói, rồi rút Tuyết Cẩm từ bên hông ra, nắm thành một nắm nhét cho nàng: "Lúc trước, chỉ nghĩ đây là di vật duy nhất mà nương ta để lại cho ta mà thôi. Hiện tại cho nàng, miễn việc nàng lại suy nghĩ nhiều."

Lạc Vân Hi không nhận, nhếch môi nói: "Không cần, ta cũng có Tuyết Cẩm, dựa vào cái gì mà nhận chứ? Của ngươi và nàng ta là một đôi, vậy của ta và ngươi còn không phải một đôi sao?"

Quân Lan Phong thấy nàng đang yêu như vậy, nở nụ cười như hoa, vòng chặt eo nàng, hạ thấp mặt, trán chạm trán nàng, ôn nhu nói: "Ta và Hi nhi là một đôi."

"Ta nói đang nói là Tuyết Cẩm mà."

"Ta nói chính là người."

"Không biết xấu hổ!" Tuy Lạc Vân Hi mắng hắn, nhưng khóe mắt đuôi mày đều không che giấu được ý cười ngọt ngào.

Lòng Quân Lan Phong mềm nhũn.

Lúc này Lạc Vân Hi lại nghĩ đến nguyên nhân thực sự vì sao Đoan Mộc Ly lại mang Tuyết Cẩm đi bán.

Trước đây Đoan Mộc Ly thích Đỗ Tình Yên, nhưng Tuyết Cẩm của Đỗ Tình Yên lại vì hôn ước với Quân Lan Phong mà có, cho nên hắn mới vứt bỏ Tuyết Cẩm, thậm chí còn đặt nó ở chỗ bán hàng . . .

"Đó chỉ là lời giải thích, cũng không tính là gì được, chỉ cần ngươi không để ý là tốt rồi." Quân Lan Phong nhẹ giọng nói.

"Ta không để ý, nên cũng không tính là gì." Lạc Vân Hi tự tin cười.

Thì ra hôm nay Đỗ Tình Yên cố tình để Tuyết Cẩm ở bên hông, hóa ra còn có nguyên nhân trong đó. Đây coi như là khiêu khích đi?

Hai người âu yếm một lát, liền một trước một sau rời khỏi rừng cây, bước về phía hậu viên.

Đi tới trước chỗ ngồi, sắc mặt Lạc Vân Hi trấn định ngồi xuống, quan sát tiết mục biểu diễn trên đất trống trước mặt, hiện tại đang biểu diễn một vở kịch.

Học trò xửa cầm một bao gạo khô quắt, ở kia buồn đau thương xót hát: "Năm nay một thời gian thì mưa, lão nhân không thu hoạch được một hạt nào, hương thân phụ lão xung quanh, mong mọi người thương tình mà ra tay giúp đỡ!"

Nói rồi, mặt hắn đầy bi thương mở bao gạo kia ra, còm lưng, ở tại chỗ quay một vòng, hướng về phía mọi người mà xin ăn.

Đương nhiên, chỉ là biểu diễn.

Lúc học trò xưa dời đến bàn Lạc Vân Hi, cách rất xa, lại hát một lời hát, đột nhiên, chợt nghe Quân Lan Phong hét to một tiếng: "Không được!"

Hắn lắc người, đột nhiên nhảy lên bàn, tay phải lôi kéo, liền kéo ngườ ngồi phía bên phải Lạc Vân Hi ra phía sau.

Lạc Vân Hi đột nhiên bị va chạm, cùng Nhan Quốc Công bị kéo, kẻ kia lao về phía hoàng đế, Quân Lan Phong vung Tuyết Cẩm lên, lại che chở ba người sau lưng.

"Có thích khách!" Trong vườn "rào" một chút đã loạn cả lên.

Tất cả tân khách bị doạ tới chạy loạn lên.

"Hoàng thượng cẩn thận!" Nhan Quốc Công duỗi tay, cảm xúc ấm áp, hắn nâng lên nhìn, bị dọa giật nảy mình.

Lạc Vân Hi cũng sợ rồi, tay ông ngoại đầy máu tươi.

"Hoàng thượng!" Giọng Nhan Quốc Công bỗng nhiên cao lên, vô cùng thê lương, trong mắt những người khác, càng là vô cùng khủng khiếp sợ.

"Hoàng thượng bị thương!" Lạc Vân Hi trấn định lại, thấp giọng nói một câu, lẻn đến bên trái hoàng đế, hai bên trái phải cùng Nhan Quốc Công nhấc hắn lên.

"Bảo vệ hoàng thượng về tiền thính!" Quân Lan Phong nghe rõ ràng lời Lạc Vân Hi nói, nhưng không một chút hoảng loạn, trấn định tự nhiên hạ mệnh lệnh, một mặt Tuyết Cẩm đột nhiên hơi vạch, bay thẳng tới chỗ tên học trò xưa kia cuốn lấy hắn.

Thân cao kia vốn là học trò xưa cao một thước năm, không biết khi nào đã trở nên cao lớn tới một thước 7, 8 thân thể thẳng tắp, dùng song kiếm, than mình uy mãnh như hổ.

Hắn muốn chạy trốn, thế mà, căn bản không phải là đối thủ của Quân Lan Phong.

Chỉ sau mấy chiêu, liền bị Quân Lan Phong bắt, Tuyết Cẩm hai bên một đánh một đập, một tiếng trầm vang lên, học trò xưa vừa vặn ngã nhào xuống đất.

Mười mấy Ngự Lâm Quân từ bốn phía đột nhiên vọt lên, cùng nhau ấn học trò xưa kia ngã xuống đất, cao giọng hét: "Không được nhúc nhích!"

Lúc này cả hậu viên loạn tung lên, mọi người không rõ chân tướng đang trong vườn chạy tán loạn, dẫn tới trên đường nhỏ tới cửa sau đầy ắp người.

Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết ngược lại còn tốt, trầm giọng chỉ huy Ngự Lâm Quân lùng bắt thích khách, khai thông đám người.

Quân Lan Phong đứng trên bàn, từ trên cao nhìn xuống quét qua, vận khinh công, giọng nói trầm định vang lên bên trong vườn: "Thích khách đã được bắt lấy! Mọi người không cần khẩn trương! Ngự Lâm Quân đã bảo vệ bốn phía nghiêm ngặt!"


Lời nói trầm ổn của Quân Lan Phong quả nhiên thu được hiệu quả cực lớn.

Mọi người lập tức không chạy loạn nữa, có người lớn tuổi bắt đầu triệu tập thị vệ, tổ chức đến một nơi, trong vườn cấp tốc khôi phục sự yên lặng.

Quân Lan Phong nhìn học trò xưa không thể động đậy một chút nào, lạnh lùng phân phó: "Khóa hắn vào trong nhà kề, phái người tới trông chừng, không có mệnh lệnh của bản vương, bất kỳ kẻ nào cũng không được tới gần!"

"Vâng!" Một tiếng hô chỉnh tề vang lên trong vườn.

Ánh mắt Quân Lan Phong đảo cực nhanh, thấy ở đây đã sắp xếp thỏa đáng, lập tức nhảy xuống bàn, bước nhanh về hướng đám người Lạc Vân Hi đi mà đuổi theo.

Giữa lúc vội vàng, Nhan Quốc Công và Lạc Vân Hi nhanh chóng bước chân, đưa thẳng hoàng thượng đến tiền thính, phía sau tiền thính có một gian phòng nhỏ, bọn hắn đã đặt hoàng thượng ở trên nhuyễn tháp.

Ngự y đi theo lập tức tiến đến coi bệnh, nhóm người Ngự Lâm Quân lại cấp tốc vây cả tiền thính lại, ngay cả con ruồi cũng không bay vào được.

"Hoàng thượng sao rồi?" Nhan Quốc Công dễ kích động, lo lắng hỏi.

Nhớ tới cái gì, hắn nhanh quay đầu: "Hi nhi, mau tới xem một chút!"

Lạc Vân Hi gật đầu, đi lên phía trước.

Bởi ngự y trong cung quanh năm điều trị thân thể cho hoàng thượng, cho nên bọn hắn đối với tình huống thân thể của hoàng thượng rõ ràng nhất, vậy nên vừa rồi nàng không coi bệnh trước ngự y.

Vào lúc này nàng vẫn không quấy rầy ngự y, mà là nhẹ nhàng xé vạt áo phía ngực trái của hoàng đế ra, ống tay áo màu vàng đã sớm bị nhuộm thành mà đỏ, máu tươi còn đang không ngừng nhỏ giọt xuống.

Trong lòng Lạc Vân Hi hơi chấn động.

Nhan Quốc Công thấy thế, sắc mặt càng thêm khó coi, trấn định một chút, hắn rón rén vén vạt áo trước ngực hoàng đế qua một bên, liền trông thấy một mũi tên đâm vào ngực hoàng đế.

Vừa nhìn thấy vị trí mũi tên, Lạc Vân Hi liền có kết luận: "Không bị thương tới tim, chẳng qua, cũng rất nguy hiểm."

Trúng tên đã vào vị trí trọng yếu.

Lúc này Ngự y cũng mở mắt ra, khẳng định nói: "Rất nguy hiểm, khí tức của hoàng thượng có một chút yếu, thần muốn cho người dùng chút chỉ huyết hoàn."

"Ta có." Lạc Vân Hi từ bên hông lấy ra một cái bình nhỏ.

Nàng mang, đều là thuốc chế từ linh dược.

Ngự y vô cùng vui vẻ.

Nhan Quốc Công ở một bên lo âu nói: "Có thể chắc chắn sẽ chữa khỏi cho hoàng thượng không!"

Hoàng thượng bị đâm tại Nhan phủ, việc này nếu như nghiêm trọng, cả Nhan phủ bọn hắn đều không thể thoát khỏi chuyện bị lên lụy!

"Ông ngoại, đừng lo lắng." Lạc Vân Hi an ủi nói.

Cái lợi cái hại Trong này, nàng vừa nghĩ liền biết.

Thế gia, lực lượng to lớn, vẫn phải cúi đâu trước hoàng quyền, có lẽ vì hoàng quyền kiêng kỵ. Mà lực lượng của Tứ đại thế gia cũng ảnh hưởng, không phải quan lại bình thường có thể so sánh.

Bên giường mình, sao có thể để người khác ngủ say?

Hoàng đế không có chuyện gì thì không quan trọng lắm, nhiều nhất chỉ chịu chút trừng phạt, nếu như thật sự có chuyện không may, Nhan gia, phải chôn cùng!

"Hoàng thượng có sao không?" Người chưa tới giọng nói đã truyền tới, rèm cửa bị vừa nâng lên, một trận gió đêm thổi vào, sắc mặt Quân Lan Phong nghiêm túc đi vào phòng, trực tiếp tới hướng đầu giường.

"Hoàng thượng hiện tại hôn mê bất tỉnh, chỉ có ngực trái là bị trúng tên, điều trị tốt, sẽ không có chuyện gì." Lạc Vân Hi nhanh chóng trấn an hắn.

Quân Lan Phong thấy nàng và ngự y đều ở bên cạnh, lòng mới an ổn hơn.

"Phụ hoàng!" Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết thấy Quân Lan Phong rời khỏi, cũng đuổi sát theo.

Đoan Mộc Ly là người đầu tiên nhảy đến trước giường, thấp giọng hỏi: "Hi nhi, có bị thương nặng không?"

"Không có chuyện gì lớn."

Lạc Vân Hi để cho hắn một chỗ ngồi.

Sau đó Đoan Mộc Triết cũng đi tới, mày nhíu chặt, cũng muốn tới xem một chút, thế nhưng Lạc Vân Hi căn bản không nhường chỗ cho hắn, cùng Đoan Mộc Ly, Quân Lan Phong đứng một loạt sóng vai trước giường.

Đoan Mộc Ly là sư huynh nàng, y thuật cũng tốt, nàng tất nhiên sẽ để hắn tới gần kiểm tra trước, Đoan Mộc Triết thì tính là thứ gì!

Hiện tại, thái độ trong lòng nàng đối với Đoan Mộc Triết đã vô cùng khó chịu.

Đoan Mộc Ly vừa vặn tiếp nhận chỉ huyết hoàn, bởi hoàng đế đã uống thuốc, hắn đưa ra hai ngón tay như ngọc, nhặt một viên, nhẹ nhàng lăn ở ngoài vết thương.

Nhan Quốc Công đứng ở phía sau, hỏi Quân Lan Phong: "Lai lịch thích khách là gì?"

"Còn chưa biết." Quân Lan Phong trầm giọng nói: "Nhan Thiếu Khanh đang thẩm vấn. Vừa rồi lúc hắn ở gần, ta nhìn thấy trong tay áo của hắn ta lóe lên ánh bạc, tiếc thay, vẫn là không kịp đỡ."

Hắn nói, liếc nhìn về hướng Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi có chút không dễ chịu cúi đầu.

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nàng nhớ rõ ràng.

Lúc Quân Lan Phong nhảy lên, trực tiếp liền chạy đến trước mặt nàng, kéo nàng ra phía sau, thuận thế ngăn trở trước hoàng đế.

Nàng ở phía bên phải hoàng đế, lúc Quân Lan Phong kéo nàng đi, liền để vai trái hoàng đế lộ ra, thích khách nhất định chính là thừa dịp này mà bắn tên vào chỗ ngực trái hoàng đế.

Bởi tất cả xảy ra quá nhanh, chỉ trong nháy mắt, cho nên Quân Lan Phong tâm tư đều đặt trên người nàng, không để ý tới nơi khác.

Lúc ấy tình cảnh khá là hỗn loạn, trừ bỏ Nhan Quốc Công và Lạc Vân Hi đứng gần Hoàng đế, có thể nghĩ đến vấn đề này, những người khác, chắc chắn là không có nửa điểm phát hiện.

Nhan Quốc Công nhìn vị trí vết thương của hoàng đế, trong đầu thoáng qua tình cảnh vừa rồi.

Thân là võ tướng, tuy lớn tuổi, nhưng nhãn lực lại không hề kém chút nào, thấy rõ, Quân Lan Phong thực sự nghiêng về hướng bên phải một cái, đấy là đang kéo Hi nhi!

Nhìn về phía Quân Lan Phong, ánh mắt phức tạp. Không phải không thừa nhận, lúc đứng trước cửa ải sinh tử, Quân Lan Phong còn nhớ kỹ Lạc Vân Hi như vậy, điểm này làm hắn thấy chấn động.

Thời khắc này, hắn chợt thấy, Quân Lan Phong là người đáng giá để Lạc Vân Hi giao phó suốt đời.

Một số thời khắc, ý nghĩ thay đổi chỉ ở trong chớp mắt.

Nhan Quốc Công hiện tại đã chứng minh câu nói này rồi.

Lạc Vân Hi thấy ông ngoại cũng nhìn mình, môi đỏ mọng hơi mím: "Ta ra ngoài xem thử bên đó thế nào rồi."

Nàng quay đầu đi ngay ra ngoài.

"Bên ngoài nguy hiểm!" Quân Lan Phong nói nhỏ một câu, nhanh chân đi theo.

Bước chân Lạc Vân Hi rất nhanh, đã vòng qua bình phong, đi tới tiền thính.

"Hi nhi." Quân Lan Phong từ phía sau kéo chặt tay nàng, thấp giọng kêu.

"Lan Phong." Lạc Vân Hi xoay người lại, ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút hổ thẹn.

Quân Lan Phong khẽ mỉm cười, ánh mắt trong phút chốc trở nên vô cùng ôn nhu, duỗi tay vòng quanh eo nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi không sao thì tốt rồi."

"Ta . . . " Thân thể Lạc Vân Hi chấn động một cái, thêm vào là chút không biết làm sao, vùi mặt trong lòng hắn, đưa tay lục lọi trên lưng hắn, thanh âm như nước, nhưng không che giấu được nóng nảy trong giọng nói: "Ngươi không bị thương chứ?"

"Không có." Quân Lan Phong khẽ chạm trên trán nàng một cái, lắc đầu: "Chỉ có tên thích khách, đã giam rồi. Nương nàng không sao chứ?"

"Vừa rồi ta để Khinh Hồng và Vô Tràng đưa nàng ấy về viện rồi, không thể ở lại chỗ này được." Lạc Vân Hi nhẹ giọng nói.

Nàng và Nhan Quốc Công hộ tống hoàng đế chạy, một đám Ngự Lâm Quân đi theo phía sau, rất an toàn, liền để Khinh Hồng và Vô Tràng hộ tống Đại Duyệt. Có hai người bọn hắn ở đó, an toàn của nương tạm thời cũng không cần nàng e ngại.

Hai người đứng đối diện nhau không nói gì, chỉ là ánh mắt đối diện đã không dời ra, từ trong mắt nhau thấy sự quan tâm của đối phương, còn có mong nhớ và với quyến luyến sâu đậm.

"Khụ khụ." Chỗ bình phong tách tiền thính và trắc phòng truyền đến một tiếng ho nhẹ xấu hổ.

Quân Lan Phong dừng tay, nhưng không lập tức thả Lạc Vân Hi ra.

Lạc Vân Hi bị hắn ôm vào trong ngực, không nhìn thấy người bên kia, thế nhưng nghe tiếng ho khan, cũng biết là sư huynh.

Nàng hơi ngượng ngùng mà từ trong lồng ngực Quân Lan Phong chui ra, cúi đầu chỉnh vạt áo, đang muốn đi ra ngoài, quay đầu lại liếc mắt một cái, không biết nói gì.

Thì ra trừ Đoan Mộc Ly, thì Đoan Mộc Triết cũng đứng ở bình phong, đôi mắt sâu thẳm mà nhìn hai người.

Vừa rồi, hai người ôm nhau, cùng nhau trình diễn "tình thoại", hoàn toàn rơi xuống trong mắt bọn hắn.

Sắc mặt Đoan Mộc Triết đột nhiên tái nhợt, chỉ là dưới đèn đuốc mờ tối cũng không rõ ràng như vậy.

Hi nhi, Hi nhi của hắn, không chỉ thân phận đột nhiên thay đổi, thành thiên kim tiểu thư thế gia của Nhan phủ! Còn sẽ có một ngày nằm ở trong ngực nam nhân khác, thân mật cùng người khác như thế! Mà người này, lại là Trung Sơn Vương!

Nam nhân nói một không nói hai kia, nam nhân trong mắt hắn cũng thấy vô cùng  thần bí kia, hắn và Hi nhi, thật sự là quan hệ tám đời cũng không đánh tới, vậy mà lại . . . Thấy tình huống này, cái nam nhân đó đối với tình yêu vô cùng lạnh nhạt lại vô cùng yêu thương Hi nhi.

Thật sự là nhìn không ra.

Càng khiếp sợ, hắn càng thêm phẫn nộ.

Có thể, chính hắn đã sai rồi, từ đầu, hắn liền đặt bảo bối sai vị trí, thế nhưng, quá trình có thể đi nhầm, kết quả lại không thể sai!

Lạc Vân Hi, ta sẽ không dễ dàng khiến cho ngươi toại nguyện như vậy!

Trong con ngươi Đoan Mộc Triết bắn ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương