Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư
-
Chương 209
Edior: thu thảo
Ngoài phòng, Quân Phi Như và đám người Đỗ Tình Yên đều nghe được rành mạch câu nói này, không khỏi đều hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Đỗ Tình Yên không đứng thẳng được, trước mắt choáng váng, thân mình đã thẳng tắp ngã xuống, lại ngã và vong tay Bạch Chỉ.
"Tiểu thư, tiểu thư!" Bạch Chỉ bị doạ tới tất cả nước mắt đều tuôn ra, liên tục kêu.
Quân Phi Như lập tức đến ấn vào huyệt nhân trung của nàng ta, Đỗ Tình Yên suy nhược mà mở mắt nhìn hắn, biểu thị mình không có việc gì.
"Đưa nàng trở về!" Ánh mắt Quân Phi Như trầm xuống, đưa tay đẩy cửa ra, khoan thai đi vào.
Gương mặt ôn hòa là một tầng hơi sương lạnh lẽo, mắt dán vào Quân Lan Phong, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?"
Quân Lan Phong thấy hắn xông vào, cũng không buồn bực, đứng lên, buông tay ôm Lạc Vân Hi ra, trầm thấp hô: "Cửu Sát "
Bóng đen như gió thổi qua, đã mang theo Lạc Vân Hi từ cửa sổ nhảy xuống, động tác thật nhanh, người phía dưới còn không kịp nhìn rõ ràng hai vóc người làm sao mà bay xuống, thì hai người kia đã vào đám đông trên phố rồi.
Đồng thời, Phi Vũ hiện thân, tay chân lanh lẹ mà gói thức ăn còn nóng trên bàn, muốn đóng gói mang đi.
Quân Phi Như cũng không ngăn cản hắn, chắp tay đứng thẳng, giọng nói trong trẻo thêm một phần nghiêm khắc: "Lan Phong, ngươi chính vì hắn muốn từ hôn với Đỗ gia sao?"
Quãng thời gian trước chuyện này huyên náo sôi sùng sục, hắn từng ngay thẳng tỏ thái độ, không nhúng tay vào hôn sự của nhi tử.
Chỉ là hôm nay nhìn thấy, thực sự ngoài ý muốn, Lan Phong là vì một nam nhân mà muốn hủy hôn! Vậy thì không thể nào cho phép!
"Ta từ hôn, không có quan hệ gì với hắn." Quân Lan Phong dốc hết sức để sự việc từ trên người Lạc Vân Hi mà bỏ qua một bên, trầm giọng nói: "Một đoạn hôn nhân không như ý, mang tới là cho hai bên tổn thương, phụ vương, ngài so với nhi tử sẽ hiểu càng sâu hơn, cần gì cưỡng bức nhi tử chứ?"
Lần này hắn vừa dứt tiếng, cả thân thể Quân Phi Như cứng đờ, gương mặt từ trắng tái xanh, từ xanh thành tím, ấy mà chẳng nói được câu nào, trơ mắt nhìn hắn đi ra khỏi phòng.
Đám người Bạch Chỉ đã khóc lóc ôm Đỗ Tình Yên về phòng của Nhan gia.
Quân Lan Phong không nhanh không chậm xuống lầu, cũng không vội đi qua, hắn còn có chút việc muốn làm.
Sau khi Quân Phi Như xuống đến nơi, eo dường như so với lúc trước càng còng hơn, trên mặt không còn tím tái nữa, mà có chút trắng, trong nháy mắt dường như già đi hơn 10 tuổi.
Lúc Hắn đi ngang qua bên người Quân Lan Phong, thấp giọng nói: "Chỉ cần không phải nam nhân, thì tùy ngươi."
Môi Quân Lan Phong khẽ nhếch, trong mắt chứa đựng một phần ý cười: "Vậy đa tạ phụ vương."
Đương nhiên không thể nào là nam nhân, hắn cũng không thích như vậy.
Mà trong phòng của Nhan gia, truyền ra loạt âm thanh: "Đại phu mau tới!"
Chỉ cần Đỗ Tình Yên ra ngoài, đại phu Đỗ gia đều sẽ theo hầu xung quanh, vừa gọi là đến tận nơi.
Nhan Quốc Công gấp đến mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, trách cứ Nhan Dung Kiều: "Nói trường hợp này đừng để Yên nhi đến, các ngươi lại cứ phóng túng nó! Ngươi xem, lần này xảy ra chuyện gì chứ?"
Nhan Dung Kiều ủy khuất nói: "Là trà hội, cũng không phải giải thi đấu hoa khôi! Yên nhi muốn đi, còn nói không biết có thể sống được mấy năm nữa, không muốn bỏ qua việc vui như vậy, ta nghe thấy cũng đau lòng."
Đỗ Tình Yên cũng không ngất, chỉ là thân thể suy yếu vô lực, nghe được tranh chấp bên tai, nàng ta dứt khoát nhắm hai mắt lại.
Bạch Chỉ khóc sướt mướt nói: "Đều do Trung Sơn Vương, hắn đang yên đang lành ôm nam nhân trong phòng . . . " Nàng ta đến cùng cũng chưa lấy chồng, câu nói kế tiếp khó nói ra, nhưng một chữ "ôm", lại khiến trong phòng kinh ngạc tới không một tiếng động.
"Còn lớn tiếng nói muốn từ hôn với tiểu thư, cưới nam tử kia!" Bạch Chỉ thêm dầu thêm mỡ nói: "Tiểu thư tức không nhịn nổi, mới có thể phát bệnh!"
"Hỗn trướng!" Đỗ Học Sĩ chợt vỗ một cái trên bàn: "Ta nói hắn tại sao phải từ hôn với Yên nhi, thì ra là như vậy!"
Mày Nhan Quốc Công nhíu chặt, không quá tin tưởng hỏi: "Thực sự là như vậy sao?"
"Thực sự, lão Vương gia cũng nghe thấy!" Bạch Chỉ lau nước mắt nói.
Mặt Nhan Dung Kiều đầy khiếp sợ, lẩm bẩm nói: "Sao có thể? Đứa nhỏ Lan Phong này, hắn thích nam nhân ư?"
Lẽ nào, các nàng trước kia suy đoán đều là sai?
Trong lúc cãi nhau, cửa phòng nhiều hơn một bóng dáng, mọi người nhìn lại, đúng là người bọn hắn đang bàn tới —— Quân Lan Phong.
"Lan Phong, ngươi có cái gì muốn giải thích sao?" Nhan Quốc Công ngồi trên ghế bành, mặt mày trầm lãnh hỏi.
Lúc này, bao động tĩnh trong phòng dĩ nhiên cũng ầm ỹ đến phòng khách lầu một, các khách nhân mặc dù không dám ngẩng đầu nhìn, tuy nhiên cũng vểnh tai lắng nghe, tiếng nhạc trên đài tự động bị lơ là.
Quân Lan Phong chậm rãi đi tới, mắt Đỗ Tình Yên chứa lệ nhìn bóng dáng nam nhân hùng vĩ rắn chắc bước vào phòng, ngũ quan sâu thẳm y như dĩ vãng, đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì.
"Quốc công gia." Quân Lan Phong trầm giọng kêu, tiếng nói của hắn tuy thấp, lại cực mạnh và xuyên thấu, đè âm thanh bản nhạc trên đài xuống, truyền vào trong tai mỗi người.
Nhan Quốc Công thấy thần sắc hắn nghiêm túc như thế, tâm thần nhẹ hoảng hốt.
Mặt Đỗ Học Sĩ tối tăm, nhắc nhở hắn: "Ngươi lại muốn nói cái gì? Hôm nay ngồi phía dưới đều là người ngoài, nói chuyện hoặc làm việc cũng phải cẩn thận một chút!"
Quân Lan Phong hơi nhấp môi một cái, mắt xếch lên, thản nhiên nói: "Ta muốn nói, cũng chỉ có một việc đó thôi."
Đỗ Học Sĩ giận dữ, phóng người lên, quát lên: "Quân Lan Phong, Yên nhi nhà ta đến cùng có lỗi gì với ngươi? Nó vừa hết bệnh không bao lâu, ngươi đã muốn từ hôn với nó, hại nó hôn mê một năm! Tỉnh lại còn chưa được ba tháng, ngươi lại muốn từ hôn! Ngươi rốt cuộc có coi nữ nhi của ta như người hay không?"
"Oanh" Một tiếng, trong đại sảnh sôi sùng sục.
Trung Sơn Vương cư nhiên từ hôn với Đỗ gia? Thế nhưng, dường như đã đề cập từ rất sớm rồi ư?
Mặt dân chúng lộ vẻ hiếu kỳ và hưng phấn, ân oán yêu hận của xã hội thượng lưu đúng là chuyện bọn hắn thích nghe nhất; mà quan chức triều đình lại hai mặt nhìn nhau, bọn hắn dự cảm thấy cục diện chính trị lại sắp có chấn động lớn.
Giọng Nhan Dung Kiều cũng nhiễm thêm mấy phân âm độc: "Thân thể Yên nhi suy kiệt, ngươi liền không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Quân Lan Phong nghe nàng ta nói như vậy, mày kiếm dựng lên, lạnh lùng nói: "Mợ, ngươi nói ta không chịu trách nhiệm, như vậy, khi Yên nhi sắp chết vài năm trên giường bệnh, ta vì sao không đề cập tới từ hôn, còn hối hả ngược xuôi tìm thầy hỏi thuốc cho nàng ta? Hiện tại, bệnh nàng ta gần như khỏi hẳn, ta mới đề cập tới chuyện từ hôn! Ngươi dám nói, ta từ hôn, là vì nguyên nhân thân thể của nàng ta sao?"
Hắn nói, Đỗ Tình Yên chỉ yên lặng rơi lệ bên cạnh.
Không chờ Nhan Dung Kiều nói chuyện, hắn lại cất giọng nói: "Đúng, ta đưa ra chuyện từ hôn, là ta không đúng! Thế nhưng, chuyện hôn sự này vốn không cân nhắc cảm thụ của ta và Yên nhi! Đưa hai người không có tình cảm đến với nhau, có hạnh phúc gì có thể nói đây!"
Nhan Quốc Công lạnh lùng nói: "Hôn sự của con cái, vốn là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, còn có thể tùy vào ngươi làm chủ sao? Nếu như ngươi thích, nạp 7, 8 thiếp, sẽ không có người nói ngươi nửa câu!"
Sắc mặt Quân Lan Phong trầm xuống nói: " Nạp không nạp thiếp đấy là một chuyện khác, nhưng ta tuyệt đối không cưới người không có tình cảm làm vợ! Nói ta không làm chủ được, thế gian này còn không có chuyện bổn vương không làm được!"
Hắn nói, từ áo lấy ra một tờ giấy, ném lên bàn nói: "Thường ngày bận tâm mặt mũi thế gia, bận tâm mặt mũi cữu cữu và mợ, nhưng các ngươi lại chưa bao giờ cân nhắc cảm thụ của bản vương!"
"Ngươi đây là làm cái gì!" Nhan Dung Kiều la hét hỏi.
"Một phong là thư từ hôn, một phong là hưu thư, tùy chọn!" Quân Lan Phong lạnh lùng nói.
"Hưu thư ư?" Người của hai nhà Nhan Đỗ cũng thay đổi sắc, Đỗ Tình Yên không thể tin được mà mở to hai mắt nhìn.
Trong đại sảnh càng là một mảnh hỗn loạn.
"Không lập gia đình, ở đâu ra hưu thư! Hỗn trướng!" Đỗ Học Sĩ tức đến xanh mét cả mặt mày.
Quân Lan Phong nói từng chữ từng chữ: "Phong hưu thư này sớm đã viết xong, nếu như không từ hôn, như vậy một ngày nào đó, nó sẽ phát huy tác dụng!"
"Ngươi —— " Nhan Quốc Công cũng tức giận đến nói không ra lời.
Nhan Thiếu Khanh đúng bên cạnh quan sát một lúc lâu, sắc mặt tất nhiên là không dễ nhìn, nhưng hắn ở Tông nhân phủ nhiều năm, ân tình thạo đời, nghĩ đến cũng khác so vớingười khác.
Hắn nhìn ra được, Quân Lan Phong đối với Đỗ Tình Yên là không hề yêu say đắm, dù cho thành hôn thật, sau đó cũng sẽ xảy ra chuyện.
Hắn suy nghĩ một lát, đi lên trước, cuốn tờ giấy vào trong tay áo, mở miệng nói: "Phụ thân, mới dật , hiện nay chuyện gấp gáp nhất là điều dưỡng tốt chất thể của cháu gái, dù cho lui hôn, thế gian này cũng chẳng phải chỉ có Trung Sơn Vương mới có thể xứng với Yên nhi? Cần gì đau khổ mà là tổn thương gân cốt chứ?"
"Hắn để mặt mũi hai nhà Nhan Đỗ chúng ta ở chỗ nào?" Đỗ Học Sĩ tức giận nói.
"Mặt mũi là chuyện nhỏ, hạnh phúc là chuyện lớn. Tất cả mọi người thương yêu Yên nhi như vậy, quả thật nguyện ý đưa Yên nhi đến Trung Sơn vương phủ sao? Chúng ta có ở đây, mà Trung Sơn Vương còn có thể như vậy, chúng ta không ở đó, hắn sẽ đối đãi như thế nào với Yên nhi chứ? Đến thời điểm, nó ở Trung Sơn vương phủ bị khổ, các ngươi liền yên tâm sao?" Nhan Thiếu Khanh trầm giọng thốt ra.
Nhan Quốc Công nhăn chặt mày lại: "Có hoàng đế và thái hậu ở đây, hắn dám!"
"Hắn tất nhiên không dám." Nhan Thiếu Khanh liếc nhìn Quân Lan Phong, nói: "Chỉ là, đẩy một cô gái vào lãnh cung, so với tổn thương về thân thể thì còn hại người hơn, chuyện phu thê người khác, chắc chắn là chúng ta có thể quản được sao?"
Hắn lời nói này, không thể không nói, đã làm dao động đám người Nhan Dung Kiều, Đỗ Học Sĩ và Nhan Quốc Công.
Thế nhưng, thế gian, làm gì còn nam nhân nào ưu tú hơn Trung Sơn Vương chứ? Bọn hắn cũng không muốn đưa Yên nhi vào cung đi chịu khổ.
"Dưa hái xanh không ngọt." Nhan Thiếu Khanh thản nhiên nói: "Hai lá thư này ta nhận lấy trước, nhưng đến cùng xử trí như thế nào còn phải xem Dung Kiều và Tân Dật quyết định, dù sao cũng là nữ nhi của hai người các ngươi."
"Lẽ nào việc này không thể vãn hồi mọt chút sao?" Đôi mắt Nhan Quốc Công chăm chú nhìn Quân Lan Phong: "Lan Phong, trong lòng ta, ngươi từ trước đến giờ đều là đứa bé hiểu chuyện, nể mặt lão già, ngươi thoái nhượng một chút cũng không được sao?"
Quân Lan Phong rũ lông mi xuống, mặt lộ vẻ áy náy: "Quốc công gia, chuyện tình cảm, ta thoái nhượng không nổi." Bởi vì, hắn vừa lui lại, thì bị thương chính là người hắn quan tâm nhất.
Nhan Quốc Công thở dài sâu, nói: "Thôi thôi."
Đỗ Tình Yên rơi lệ như suối, ngất trong lòng Bạch Chỉ, trong phòng chung truyền ra một loạt âm thanh khóc lóc.
Nhan Dung Kiều đứng lên, gương mặt vặn vẹo chỉ vào Quân Lan Phong nói: "Từ hôn cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một việc!"
"Việc gì?" Quân Lan Phong mà hỏi.
"Ngươi phải đợi Yên nhi lập gia đình mới được thành hôn!" Nhan Dung Kiều nói rõ ràng điều kiện của mình.
Quân Lan Phong hơi nhíu mày: "Cái này, không thể nào đáp ứng ngươi." Nếu như Đỗ Tình Yên cả đời không lập gia đình, vậy hắn cũng cả đời không thể cho Hi nhi danh phận sao? Sao có thể chứ!
Nhan Dung Kiều tức giận nói: "Ngươi rõ ràng chính là có người bên ngoài, vội vã muốn cưới nàng, nên mới vứt bỏ Yên nhi! Ngươi nói, nữ nhân không biết xấu hổ kia là ai!"
Lời này vừa nói ra, trong sảnh liền ngạc nhiên.
Lúc này, ngay cả ca khúc trên sàn nhảy cũng đã ngừng, tất cả mọi người đều tập chung tinh thần nghe âm thanh nói chuyện ở lầu hai.
Nhan Quốc Công, Đỗ Học Sĩ cùng với Nhan Thiếu Khanh đều có chút sững sờ, nheo con ngươi nhìn về phía Quân Lan Phong.
Nữ nhân?
"Là Cửu Vân! Là tam tiểu thư cái bị đuổi ra khỏi Lạc phủ, Lạc Vân Hi! Có phải không?" Nhan Dung Kiều gần như là hét ra: "Các ngươi sớm đã qua lại! Ngươi còn giả mù sa mưa dẫn nàng đến Đỗ gia chữa bệnh cho Yên nhi, chính là tới xem chuyện cười của nó, có phải không?"
Khiếp sợ, khiếp sợ, vẫn là khiếp sợ!
Yên tĩnh, yên tĩnh, vẫn là yên tĩnh!
Cả Thần lâu, lúc này nếu như có một cây kim rơi trên mặt đất, âm thanh yếu ớt kia cũng có thể nghe thấy được.
Biểu tình cảu tất cả mọi người dại ra.
Ánh mắt Quân Lan Phong lạnh lùng, không che giấu được tức giận khóe mắt, sát ý, không có dấu hiệu nào xông lên trong đầu, hắn cực lực ngăn chặn cảm giác đáng sợ như vậy, lạnh lùng quát: "Càn rỡ! Ai cho phép ngươi khinh bỉ người khác như vậy!"
Tiếng nói của hắn vô cùng uy nghiêm mà có tức giận, hầm hầm giận dữ, như mưa to gió lớn, lúc tiếng nói vang lên, kiến trúc cũng rung động mấy lần, nhiệt độ xung quanh rớt xuống vài độ.
Gã sai vặt ở cửa phòng không nhịn được rùng mình lạnh lẽo.
Rồng có vảy ngược, Lạc Vân Hi, chính là vảy ngược của Quân Lan Phong, bất luận người nào đều không được đụng vào.
Huống chi, Nhan Dung Kiều nói lời này, là gắng gượng đào ra trái tim hắn, khiến người hắn che giấu rất lâu kia trực tiếp bị đặt tới nơi đầu sóng ngọn gió, hắn làm sao không giận được?
Nắm chặt hai tay, hắn khống chế ý định muốn tiến lên trước đập bay Nhan Dung Kiều.
Đây là mợ của hắn! Là trường bối của hắn! Thế nhưng, gương mặt đó, hắn nhìn như thế nào cũng căm ghét!
Nhan Dung Kiều cũng bị khí thế của Quân Lan Phong gây kinh hãi, vốn là muốn nói tiếp lại quên hết rồi, không biết nên nói cái gì.
Nhan Quốc Công chậm rãi từ trong cơn chấn kinh tỉnh hồn lại, trong đầu lướt qua gương mặt Cửu Vân, đó là hài tử rất thông tuệ, lúc mặc nữ trang, cũng là cực kỳ mỹ lệ cơ trí.
Lan Phong, sẽ thích nàng sao?
Vốn chưa từng nghĩ như vậy, nhưng Nhan Dung Kiều vừa nói ra, hắn tâm lập tức chấn động.
Nữ hài kia hắn nhìn cũng rất thân thiết, nam tử trẻ tuổi thích nàng, xác thực chẳng phải chuyện khó! Vả lại, Quân Lan Phong đã sớm biết nàng, còn nàng đã tới mục An phủ.
Càng nghĩ, sắc mặt Nhan Quốc Công càng đáng sợ.
Mà Lạc Kính Văn dưới đài ngồi ở góc cũng là vẻ mặt hoá đá.
Trung Sơn Vương thích Lạc Vân Hi ư?
Đây đến cuối là thật hay không?
Nhớ tới yến tiệc cập kê Đại gia cử hành, tâm thần của hắn bắt đầu dao động.
Nếu là thật, như vậy . . . Lạc Kính Văn ảo não cực điểm, hắn vậy mà lại đuổi một nữ nhi là thần y ra khỏi nhà, điều này cũng đã làm hắn vô cùng hối hận rồi! Mà bây giờ, hắn cũng chỉ có thể lòng tràn đầy hối hận!
Thế nào trước đây không phát hiện, Hi nhi ưu tú như thế chứ?
Hắn cũng không ngờ, ban đầu là hắn suy tính quá nhiều, chỉ lo toàn gia bị Lạc Vân Hi liên lụy, mà kỳ thực, đầu tư càng lớn, nguy hiểm nó cũng càng lớn.
Quân Lan Phong tức giận chưa tan, lạnh lùng nói: "Việc này và Cửu Vân không có liên quan, bổn vương và nàng chỉ là bèo nước gặp nhau, nàng chẳng qua là nữ nhi một người bạn của bổn vương! Ngược lại Đỗ phu nhân, không lý do nói xấu thiên kim tiểu thư của quan viên trong triều, có phải muốn bức chết người ta không?"
Hắn nói rất nặng lời, dưới đài phát sinh một trận tiếng động thổn thức.
Sắc mặt Nhan Dung Kiều xanh trắng đan xen, cứng rắn bĩu môi nói: "Vậy ngươi vì sao không đáp ứng ta, Chờ Yên nhi thành hôn, ngươi mới cưới vợ?"
Quân Lan Phong cười lạnh, tóc đen không gió mà bay, châm biếm tiếng nói: "Bổn vương tại sao phải đáp ứng ngươi? Sau khitừ hôn, nam cưới vợ nữ lấy chồng, lại không liên quan tới nhau! Đạo lý đơn giản ấy ngươi cũng không hiểu sao? Ngay cả hôm nay ta từ hôn, ngày mai đã lên ngựa cưới vợ, cũng là chuyện của Quân Lan Phong ta, có chút quan hệ gì cùng Đỗ gia các ngươi không?"
Nhan Dung Kiều còn muốn lên tiếng, Quân Lan Phong lạnh lẽo nói chặn lời nàng ta: "Hay là nói, mợ cho rằng, Yên nhi cả đời không lập gia đình, bổn vương phải cùng nàng độc thân cả đời sao?"
Nhan Dung Kiều không có gì để nói, vốn là muốn tìm biểu hiện nhợt nhạt từ lúc Quân Lan Phong vừa mới nổi giận xong cũng biến thành vô lực, cũng không nói được gì.
Quân Lan Phong nói xong, xoay người mà đi.
Quản gia Đỗ phủ cũng ra ngoài, thấy tiếng nhạc phía dưới đã ngừng, lập tức nổi giận đùng đùng kêu lên: "Nhìn cái gì vậy, ca múa đi chứ?"
Tiền nương nhanh chóng sai người đứng thành hàng biểu diễn vũ khúc mới.
Lạc Vân Hi, giờ khắc này đang bưng một chén trà, ngồi lặng lẽ ở màn che cạnh hậu trường, ánh mắt lạc trên mặt nước xa xôi, duy trì tư thế này đã rất lâu rồi, cũng không ai biết nàng đang suy nghĩ gì.
Tiền nương bồi hồi đã lâu, mới nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Phượng thiếu gia, trà nguội lạnh, nô tỳ cho đổi một chén khác cho ngài!"
"A." Lạc Vân Hi đáp một tiếng, để nàng nâng chén trà ra ngoài.
Tiền nương nhận, bưng lại một chén trà nóng, cúi đầu phục tùng.
Hậu trường, còn ngồi 6, 7 thiếu nữ tên Nùng Trang Diễm Mạt, Tiểu Bích cùng Tiểu Thiến cầm kiếm đứng hai bên, ai cũng không dám lớn tiếng thở, chỉ lo quấy rầy Lạc Vân Hi.
Thần lâu, còn không biết "Phượng thiếu gia" là người chủ trước của các nàng.
Mặc kệ vừa rồi Đỗ phu nhân kêu lên là thật hay là giả, các nàng cũng không dám xằng bậy tự suy đoán.
Đang lúc này, gian ngoài vang lên vài tiếng bước chân hỗn loạn, màn che bị vội vã đẩy ra, một giọng nói dồn dập kêu lên: "Hi nhi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook