Edior: thu thảo

Lạc Vân Hi nhẹ nhàng dùng công chạy cực nhanh, leo lên cây cạnh vách núi, nhanh chóng lên núi đỉnh động, muốn theo đường cũ trở lại, lấy binh khí, rồi về đây.

Bên tai nghe được tiếng lo lắng kêu to: "Hi nhi!"

Quân Lan Phong mặc áo tím đột nhiên xuất hiện ở cửa động, bay tới, lập tức ôm nàng, sắc mặt hơi trầm hơi nhu hòa xuống.

"Ngươi đi đâu?" Lạc Vân Hi thấy hắn, hết sức cao hứng, khó nén vui vẻ, nắm chặt ống tay áo của hắn hỏi.

Thấy rõ nàng mặt đầy vui mừng, Quân Lan Phong ngẩn ra một lúc, khuôn mặt vui vẻ, trầm giọng nói: "Ta ở sau lưng ngươi."

Lạc Vân Hi khó hiểu: "Cái gì?"

"Vừa rồi trong sơn động, ta ở sau lưng ngươi, ngươi không thấy ta." Quân Lan Phong lập lại một lần.

Lạc Vân Hi ngạc nhiên, nhìn hắn nửa ngày, mặt chợt biến sắc, hất tay hắn ra, xoay người chạy về hướng ngược lại.

"Hi nhi!" Mặt Quân Lan Phong hiện lên vẻ xấu hổ, bước chân xê dịch, đã đuổi đến, cản trước mặt nàng.

Lạc Vân Hi ngẩng đầu lên, khi nhìn về phía hắn, ánh mắt đã không ngừng mơ hồ, quay mặt, cắn môi.

"Hi nhi, đừng nóng giận, là ta không đúng, ta nên ra sớm." Quân Lan Phong hối hận không thôi, mềm giọng dỗ dành.

Nếu như chẳng phải vừa rồi thấy Lạc Vân Hi nhìn thấy mình mà mừng rỡ như vậy, hắn thật không biết . . . Dù sao, cuối cùng hắn cũng ra rồi, tất cả tâm tư Lạc Vân Hi đều tập trung trên người Đoan Mộc Ly.

Quân Lan Phong thấy mặt nàng đầy vẻ ủy khuất, đau lòng không thôi, ôm chặt lấy nàng, chân tay cuống cuồng dụ dỗ: "Ta sai rồi, ta không lên tiếng, là sợ quấy rối việc của ngươi, ta muốn ở phía sau bảo vệ ngươi."

Lạc Vân Hi vùi mặt trong lòng hắn, đánh vào lồng ngực hắn, oán hận nói: "Ngươi không biết vừa rồi ta. . . "

Kể được một nửa nàng lại nuốt về.

"Vừa rồi sao vậy?" Quân Lan Phong cúi đầu, vò đầu bứt tai hỏi, rất muốn biết đáp án phía sau.

Mặt Lạc Vân Hi đỏ lên, giẫm chân, sao nàng nói được đây, chẳng lẽ nói vừa rồi nàng rất nhớ hắn à?

Trước đây một thân một mình đã quen, chưa bao giờ phải lo lắng, nhưng từ khi tới nơi này, nàng lại có thêm một phần gọi là lo lắng, cho dù tin tưởng mình, nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn dựa vào một người khác.

Chỉ cần hắn ở đây, nàng liền có lòng tin gấp bội.

Quân Lan Phong thấy nàng không nói, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, khuôn mặt không nhịn được nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Hi nhi, nếu như ngươi đồng ý để ta nhúng tay vào chuyện của ngươi, ta cũng rất muốn cùng ngươi sóng vai đứng chung một chỗ."

Lạc Vân Hi bĩu môi, ngẩng đầu lên, giữ chặt tay hắn, chạy vào trong sơn động: "Sư huynh vẫn ở bên trong, hắn và Đoan Mộc Triết đang giao đấu!"

"Không cần vội!" Quân Lan Phong dừng chân lại, trầm giọng nói: "Võ nghệ của Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết cũng tương đương nhau, một chút thời gian cũng không thể phân thắng bại ngay được."

Lạc Vân Hi có chút nóng nảy quay đầu lại, đang muốn nói cái gì, bất chợt nhìn thấy cách đó không xa có một làn bụi bay tới.

Tốc độ rất nhanh, mấy con ngựa đã cấp tốc vọt tới, một người cầm đầu, thì ra là Hoa hoàng tử vừa thấy tại bãi săn.

Hắn phóng ngựa đến gần đó, tung người xuống ngựa, chắp tay về hướng Trung Sơn Vương, không nói lời nào, liền mang người nhảy xuống sơn động.

Đầu óc Lạc Vân Hi mơ hồ, nghiêng đầu liếc nhìn Quân Lan Phong, mày Quân Lan Phong cau lại, nắm chặt tay nàng, nheo con ngươi nhìn về phía trong động.

Rất nhanh, Đoan Mộc Ly từ trong sơn động nhảy ra, tóc đen ngổn ngang, quần áo màu trắng có chút nhăn, nhiễm không ít vết máu, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, khí thế cao quý lại không giảm chút nào.

Lạc Vân Hi vội vàng chạy tới hỏi: "Sư huynh, ngươi có bị thương không?"

Thấy là nàng, khóe miệng Đoan Mộc Ly nhếch lên một nụ cười: "Không có chuyện gì." Hắn lướt qua đỉnh đầu Lạc Vân Hi, liếc nhìn Quân Lan Phong, lạnh nhạt mở miệng: "Trung Sơn Vương, chúc mừng ngươi, ngư ông đắc lợi."

Nói rồi, hai ngón tay phải của hắn gập lại, đưa lên môi, thổi lên một tiếng huýt sáo.

Một bóng màu hồng từ trong động nhảy lên, thân hình cao lớn của Xích Xuyết xuất hiện ở trên mặt đất, dáng người thon dài của Đoan Mộc Ly ung dung nhảy lên ngựa, tuy trông hắn lúc này vẻ quẫn bách, nhưng cúi đầu nhìn về phía Lạc Vân Hi, sắc mặt vẫn nhu hòa, duỗi tay về phía nàng: "Hi nhi, đi!"

Lạc Vân Hi quay đầu lại, liếc nhìn Quân Lan Phong.

Gương mặt nam nhân như đao khắc căng chặt, mắt phượng nhìn thẳng về phía nàng.

Nghĩ đến việc Đoan Mộc Ly có thể bị thương, Lạc Vân Hi nghiến răng, đặt tay lên cổ tay của hắn. Đoan Mộc Ly liếc nhìn Quân Lan Phong, nụ cười càng trở nên thuần tuý, cổ tay dùng lực, kéo Lạc Vân Hi ngồi lên ngựa, hai chân vừa kẹp, Xích Huyết liền chạy như bay ra ngoài.

"Kẽo kẹt —— " Sắc mặt Quân Lan Phong lạnh lẽo như băng, năm ngón tay phải lần lượt nắm chặt lại, sinh ra tiếng vang lanh lảnh.

Lúc này Đoan Mộc Triết mới từ sơn trong động đi tới, dáng vẻ của hắn so với Đoan Mộc Ly còn chật vật hơn, mất cả đoạn quần áo, máu tươi trên cánh tay phải ứa ra, hắn che cánh tay phải, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.

Liếc nhìn Quân Lan Phong bên cạnh, mặt hắn lạnh lùng, không nói gì, lên ngựa rời khỏi đó.

Hoa hoàng tử đi theo phía sau hắn, mặt nở nụ cười khanh khách.

Quân Lan Phong âm u liếc mắt nhìn hắn.

Hoa hoàng tử sờ mũi một cái, ra hiệu cho mấy người bên cạnh tránh đi, đi lên trước, có chút lấy lòng kêu một tiếng: "Chủ tử."

"Ngươi bây giờ là hoàng tử của Hòa Nguyệt, đừng ăn nói linh tinh như vậy!" Quân Lan Phong lạnh lùng quở trách.

Hoa hoàng tử cười hì hì: "Nếu không có ngài, ta sớm đã thành một cỗ thi thể rồi. Trong lòng ta luôn luôn vô cùng kính phục với ngài, nếu không làm chủ tử, thì người liền làm đại ca ta vậy! Không đúng, ngươi vẫn luôn là đại ca của ta."

Sắc mặt Quân Lan Phong sầm lại, không để ý tới hắn, huýt sáo một tiếng, Tuyết Luyện như đoàn như tuyết trắng từ trong sơn động nhảy ra, vui sướng cọ eo Quân Lan Phong, không biết mình bị Lạc Vân Hi tàn nhẫn vứt bỏ ở đây chút nào.

Quân Lan Phong sờ nó đầu, nghĩ tới nữ tử vừa rời đi, trầm thấp than một tiếng, nói: "Ta đi trước!"

Lạc Vân Hi và Đoan Mộc Ly về thẳng dịch quán.

Đoan Mộc Ly bị thương không nặng, chỉ là cánh tay và sườn cổ có chút vết thương, hắn kịp thời uống thuốc, lại dùng thuốc bột cầm máu, Lạc Vân Hi chỉ giúp hắn băng bó đơn giản alf xong.

Đoan Mộc Ly trên ngồi ghế, nâng cằm lên, nhìn thẳng nàng, trong ánh mắt chứa ý cười nhợt nhạt.

"Sư huynh, ngươi không trách ta sao?" Lạc Vân Hi trầm thấp mà hỏi.

"Ngươi và Đoan Mộc Triết cùng nhau lớn lên, đây không phải lỗi của ngươi." Đoan Mộc Ly mỉm cười nói: "Hơn nữa, chuyện của nam nhân, không có quan hệ với nữ nhân."

Lạc Vân Hi nghĩ đến một việc, tay đột nhiên run lên.

"Hự—— " Đoan Mộc Ly đau đến nhíu mày.

"Thực xin lỗi!" Lạc Vân Hi mau chóng lên tiếng, trong lòng một mảnh hồ đồ.

Sư huynh không trách nàng, là bởi vì hắn còn chưa biết nàng kỳ thực đã từng làm rất nhiều chuyện khiến hắn tổn thương? Không biết Thần lâu đã từng là nơi nàng dùng để đối phó hắn?

Sau khi băng bó Đoan Mộc Ly xong, nàng tìm một cái cớ để trở về phòng, ngơ ngác, có chút váng đầu hoa mắt.

Tề Sính Đình và Đại Văn Quyên đều đã sớm trở về, thấy nàng, hai người đồng loạt chạy lên.

"Hi nhi, ngươi không sao chứ?" Tề Sính Đình lo âu hỏi.

Lạc Vân Hi lắc đầu: "Ta không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được, đừng quấy rầy ta."

Nàng lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, chỉnh sửa tâm tư.

Tề Sính Đình và Đại Văn Quyên rón rén rót trà cho nàng, rồi lùi về sau bình phong, không phát ra âm thanh.

"Vô Tràng!" Lạc Vân Hi đứng dậy kêu lên.

Vô Tràng từ góc tối hiện thân, khom người nói: "Tiểu thư!"

Lạc Vân Hi gọi hắn tới, dặn vài câu, Vô Tràng nghe vậy, có chút ngơ ngác, nhưng lập tức gật đầu, quay người xuống lầu.

U Nhi về Thiên Dạ, như vậy, nàng cũng không thể không làm gì.

Hiện tại, trừ bỏ U Nhi, tất cả những người khác ở Thần lâu đều ở trong tay nàng, như vậy, đây tuyệt đối là thời cơ tốt nhất để xử lý U Nhi!

Nàng gọi Vô Tràng chính là để hắn truyền tin trở về để Tiền Nương và Tiểu Bích, chờ U Nhi trở về, liền khống chế nàng ta lại.

Hít sâu một hơi, giải quyết việc này, Lạc Vân Hi bớt đi một chuyện phiền muộn, vòng qua bình phong, ngồi vào bên người Tề Sính Đình.

Tề Sính Đình đang im lặng uống trà, nhẹ giọng hỏi: "Hi nhi, cô gái mặc áo đen trên sân hôm nay ngươi biết sao?"

Hai người động thủ, các nàng không thấy, cho nên không biết U Nhi là muốn giết Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi cười gật đầu, không muốn nhiều lời về việc này, hỏi: "Trân Châu quận chúa sao rồi?"

Lông mày Tề Sính Đình nhíu chặt, thấp giọng thở dài: "Sợ là bị hủy dung rồi."

"Nghiêm trọng như thế sao?" Lạc Vân Hi nhíu mày, thuận miệng hỏi.

Hủy dung ư? So với việc nàng ta muốn giết mình, chỉ bị như vậy cũng coi như là nhẹ rồi! Chẳng qua đối với nữ nhân yêu quý dung mạo mà nói, bị hủy dung nhan, so với chết còn đau khổ hơn.

"Ừm." Mặt Đại Văn Quyên cũng đầy vẻ thương tiếc.

Tề Sính Đình cười lạnh một tiếng nói: "Chẳng qua, đây cũng là nàng ta tự chuốc lấy phiền phức mà thôi. Nhóm người bênh cạnh nàng ta đều nói, Hoa hoàng tử nhìn trúng ngươi, làm vị quận chúa này không cao hứng, quận chúa này là Hoàng tử phi mà hoàng hậu đã chọn sẵn cho Hoa hoàng tử, có thể là sau này sẽ làm thái tử phi. Nhưng lại đố kị như vậy, sau này làm sao có thể tha cho người khác đây?"

Lạc Vân Hi nghĩ tới vị Hoa hoàng tử kia, thần sắc chợt trở nên nghiêm túc.

Hoa hoàng tử, nàng có quen sao?

Nhưng nhìn thế nào, cũng cảm thấy có chút quen thuộc.

Nàng hỏi thử Tề Sính Đình và Đại Văn Quyên, chẳng qua hai người cũng không nhận ra Hoa hoàng tử, cũng chưa từng thấy hắn.

Tề Sính Đình nói: "Đêm nay trong cung có thể tổ chức cung yến, nếu ngươi muốn biết, chúng ta có thể đi nghe ngóng."

Lạc Vân Hi gật đầu.

Hiện tại Trân Châu quận chúa bị thương, hoàng hậu còn đang bực bội  cũng không biết sẽ như thế nào đây! Chẳng qua, thế nào cũng không thể tìm được đầu mối liên quan tới nàng.

Buổi chiều lúc, ở ngoài dịch quán thắp lên vô số đèn lồng, Lạc Vân Hi, Tề Sính Đình và Đại Văn Quyên cùng xuống lầu, ngồi xe ngựa tiến cung.

Một đường không xảy ra chuyện gì, hiện tại ai mà không biết uy danh của Lạc Vân Hi, chẳng còn ai dám đến gây sự với nàng.

Trong Nguyệt Nha Điện, so với yến hội lần trước đều là tiếng nói tiếng cười, thì bây giờ lại im lặng mấy phần.

Vừa rối mới có tin tức từ cung điện của hoàng hậu truyền ra, thái y đối với vết thương trên mặt Trân Châu quận chúa đều không có cách nào, bọn hắn nhất trí đề nghị hoàng hậu mời Cửu Vân đồ đệ của thần y Cửu Khúc Chỉ tới xem một chút.

Tên thần y Lạc Vân Hi, đã truyền khắp tam quốc.

Cho nên, nàng mới vừa vào phòng khách, một tên thái giám tổng quản đã tiến lên đón, cung kính kêu lên: "Lạc tiểu thư, hoàng hậu cho mời!"

Trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, nàng bình tĩnh đi theo thái giám tổng quản vào nội cung.

Còn chưa tiến cung, đã nghe được tiếng Thôi Trân Châu liên tục kêu to: "Đau quá ~ , ô ô, đau quá! Lạc Vân Hi chết tiệt!"

Lạc Vân Hi nghe vậy hơi nhíu mày, mặt thái giám tổng quản bên cạnh cũng đen lại.

Nàng vén rèm vào, lại nghe được ma ma bên cạnh nhỏ giọng ngăn cản: "Quận chúa, cũng không thể chửi Lạc tiểu thư như vậy, lát nữa nàng ấy sẽ tới xem bệnh cho ngươi đó."

"Xem bệnh, hừ hừ." Thôi Trân Châu hừ vài tiếng, nghĩ thầm, Lạc Vân Hi cũng sống không được bao lâu, có thể suy nghĩ lại, nếu quả thật phải mất thêm gương mặt như hoa như ngọc này của mình, vậy cũngg không đáng giá!

Lạc Vân Hi vừa tiến đến, đã thúy thanh nói: "Trân Châu quận chúa, cắn ngươi rõ ràng là con chó điên, nhưng ngươi mắng ta, ý ngươi là gì đây?"

Hoàng hậu đang mặt mày ủ rũ ngồi một bên, nghe được giọng của nàng, cũng không thể không hạ giọng, treo lên gương mặt tươi cười, đứng dậy nói: "Lạc tiểu thư, ngươi đừng để ý, Trân Châu chỉ lỡ miệng thôi."

Lạc Vân Hi đi tới, ngồi vào đầu giường, nhìn về phía gò má phải Thôi Trân Châu bị vải trắng quấn thật dầy, ánh mắt chợt lóe lên.

Thôi Trân Châu phòng ngừa nhìn nàng.

Lạc Vân Hi cũng không nói chuyện, trực tiếp đưa tay muốn cởi lớp vải.

"Ngươi làm gì?" Thôi Trân Châu quắc mắt trừng trừng nhìn nàng.

Lạc Vân Hi lập tức đứng lên, nói: "Hoàng hậu mời danh y khác đi!"

Hoàng hậu gấp đến mắng lên: "Trân Châu, ngươi câm miệng cho bản cung! Nếu như không nghe lời, khuôn mặt này cả đời cứ thế đi!" Vừa cười giữ Lạc Vân Hi lại.

Thôi Trân Châu thấy hoàng hậu như vậy, tức giận đến nước mắt tràn ra, nhưng vì mặt mũi, nàng ta vẫn nhịn xuống.

Lúc Lạc Vân Hi đứng dậy, chú ý tới Hoa hoàng tử đứng cách đó không xa, hắn đang nâng mặt đánh giá mình, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi.

Trong đầu giống như có ánh sáng lóe lên, Lạc Vân Hi bất chợt bắt lấy một ánh mắt đặc biệt quen thuộc.

Sao có thể?

Nàng nhìn mắt Hoa hoàng tử, lần nữa cảm thấy, ánh mắt khiêu khích và không phục như vậy, quả thực cực kỳ giống một người . . .

Rất nhanh thu hồi tâm tư, nàng dỡ vải trắng trên mặt Thôi Trân Châu xuống, lúc trông thấy mặt nàng ta, dạ dày hơi nhộn nhạo một chút.

Trên gò má phải, một khối thịt lớn nứt ra, thịt đỏ lật ra ngoài, máu ở miệng vết đã đông lại, có  dịch màu vàng trắng, cực kỳ đáng sợ.

Lúc này Lạc Vân Hi nói: "Thương thế này chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, nhưng sau khi vết thương lanh sẽ để lại vết sẹo."

Thôi Trân Châu nghe nàng nói thế, tức giận nói: "Thần y cái chó má gì, cút ra ngoài!"

Lạc Vân Hi cũng không tức giận, mặt nữ nhân này bị hủy thành như vậy, cáu kỉnh cũng là chuyện thường, nàng có thể hiểu được.

Khẽ mỉm cười đứng dậy, nàng cáo biệt với hoàng hậu.

Mặt Hoàng hậu đầy vẻ âm u.

Hoa hoàng tử đưa Lạc Vân Hi đi ra, chờ lúc đi tới dưới bậc thềm, hắn hạ thấp giọng mở miệng: "Con chó kia, dù sao cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện tại bãi săn, lòng dạ ngươi xác thực rất ác độc, chỉ có điều, ngươi có thể trị hết mặt cho nàng ta."

Dù cho hắn thay đổi âm điệu, Lạc Vân Hi vẫn rất chấn động, quả nhiên là người đó! Thanh âm này, nàng sẽ không nhận lầm.

Nàng lập tức xoay người, nghiêm túc đánh giá Hoa hoàng tử.

Nam tử thân cao hơn bảy thước, gương mặt tuấn lãng, làn da ngăm đen, đôi mắt như chim ưng trong chỗ tối, chăm chú nhìn Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi cười nhạt: "Có thể Hoàng tử không biết, bên trong đôi giày ta đi kia có cắm ngân châm độc, cây kim kia, cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện dưới đáy giày."

Hoa hoàng tử nhắm mắt lại, trên mặt cũng không có gì là bất ngờ.

Hắn muốn nói cái gì đó, Lạc Vân Hi đã bỏ đi mấy bước, nhẹ cong môi, quay đầu lại bổ sung: "Ta mới tới Hòa Nguyệt, hoàng tử đã triệu kiến ta, lại ở trước mặt Trân Châu quận chúa bảo vệ ta, về phần còn làm cái gì nữa không, ta cũng không biết được, Trân Châu quận chúa bởi vậy mà hận ta tận xương. Người xưa thường nói mượn đao giết người, cổ nhân nói đúng là không sai!"

Hoa hoàng tử thấy nàng nói hết tâm tư của mình ra, hoàn toàn biến sắc, lạnh lùng nói: "Ta với ngươi không quen biết, vì sao phải mượn đao giết người?"

Lạc Vân Hi nở nụ cười thản nhiên như trước: "Cái này, chỉ sợ hoàng tử phải tự hỏi mình rồi."

Nàng nói xong, cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng bước ra khỏi trung cung.

Phía sau, sắc mặt Hoa hoàng tử trắng bệch, nắm thật chặt quả đấm, trong ánh mắt, lóe ra vẻ khiếp sợ kịch liệt!

Hay cho một nữ tử thông tuệ! Quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn! Thậm chí ngay cả tâm tư hắn đều có thể nhìn thấu, thực sự quá mức kinh sợ! Khó trách, khó trách . . .

Nếu như nữ tử này là địch nhân, chắc chắn là không thể lưu lại.

Chỉ có điều, hiện tại, hắn đã không còn muốn động tới nàng, cũng không thể động nổi.

Hắn ngơ ngác đứng một lúc lâu, sóng lớn mãnh liệt trong tâm tư mới chậm rãi thu hồi.

Trong chỗ tối, Quân Lan Phong chú ý đến bên này, nghe được lời Lạc Vân Hi nói, trong mắt lộ ra tán thưởng và kính phục, nhìn bóng lưng Lạc Vân Hi, hắn cũng không đuổi theo, mà là dọc theo một con đường khác, chậm rãi đi về hướng Nguyệt Nha Điện.

Tranh tài hôm nay kết thúc, Thiên Dạ Quốc thu được vị trí thứ hai, Hòa Nguyệt thứ nhất, Diệu Tinh thứ ba, dùng cái này xác định mức tiến cống năm thứ hai.

Hoàng đế Hòa Nguyệt đế vui mừng, cho vũ nữ vào điện biểu diễn, bóng mờ của chuyện ban ngày xảy ra chậm rãi từ trong lòng mọi người tản đi, mọi người cạn ly, bầu không khí càng ngày càng náo nhiệt.

Lạc Vân Hi cùng hai người Tề Sính Đình và Đại Văn Quyên tìm một chỗ hẻo lánh ngồi, đột nhiên, nghe được bản thân bị điểm danh.

"Vị thần y của Thiên Dạ, thân thủ lại cực tốt, lại là nữ tử, nàng tên Lạc Vân Hi sao? Để trẫm nhìn thử rốt cuộc là nữ tử thế nào lại tìa giỏi như vậy."

Lạc Vân Hi sửng sờ, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Quần áo màu lam nhạt, ngắn gọn hào phóng, tóc đen kéo cao, cắm trâm ngọc bích, cao quý tao nhã, tôn lên gương mặt thanh lệ tinh khiết của nàng.

Nàng lúc này, dịu dàng hoàn mỹ, làm gì còn là thiếu niên anh tuấn rong ruổi như gió ở trên lưng ngựa ban ngày kia, chênh lệch to lớn, khiến cho mọi người có cảm giác hiếu kỳ và hưng phấn.

Hòa Nguyệt đế cười ha ha, rất hài lòng nói: "Ngươi đã có bản lĩnh của nam nhi, nhưng không biết, về bản lĩnh của nữ tử ngươi sẽ biết cái gì?"


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương