Edior: thu thảo

Lạc Vân Hi ngạc nhiên: "Hóa ra còn có người làm những chuyện như vậy!"

"Ừm." Quân Lan Phong khẽ mỉm cười.

Những người đua ngựa và Ngự Lâm Quân đều nhìn tới sững sờ, sáng sớm sắc mặt Trung Sơn Vương đã âm trầm, trái tim của bọn hắn đều như bị nắm chặt lấy, xảy ra chuyện như vậy, bọn hắn đều đoán được, Trung Sơn Vương nhất định sẽ nổi giận, mấy hôm nay, đều sẽ phải nhìn Vương gia bày bộ mặt lạnh, nhưng lại không ngờ, bây giờ hắn lại còn cười!

Lúc này, một người đua ngựa gan lớn hơn một chút, thấy Lạc Vân Hi dường như không biết rõ chuyện xảy ra ở đây, liền chủ động giải thích: "Đương nhiên là có người dùng những thủ đoạn bẩn thủy như vậy rồi, ba nước thi đấu hữu nghị, nói là hữu nghị, kỳ thực, là một trận cạnh tranh mà thôi, dựa theo thứ tự để lấy những thứ sang năm các nước nhỏ tiến cống. Nước đứng đầu, sang năm sẽ được các nước nhỏ tiến cống nhiều nhất, hơn nữa giữa mỗi thứ tự tiến cống chênh lệch cũng không phải là ít thứ."

Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, thì ra còn có quy củ này!

Quân Lan Phong gật đầu: "Vì vậy ta không đồng ý cho bọn hắn ra ngoài uống rượu, ở yên trong dịch quán, như vậy thì không phải sẽ không xảy ra chuyện gì sao?"

Hắn liếc nhìn sắc trời, nói: "Sắp bắt đầu rồi, đi ra ngoài thôi."

Nói rồi ra hiệu cho Lạc Vân Hi đi cùng với hắn tới chỗ ghế ngồi ở khán đài.

Lạc Vân Hi cùng hắn ra ngoài, thấp giọng hỏi: "Ngươi không tham gia sao? Kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi cũng tốt lắm không phải sao?"

Quân Lan Phong cười sờ đầu nàng, nói: "Người trong hoàng thất không được phép tham gia."

"Vậy à." Lạc Vân Hi bĩu môi.

Quân Lan Phong không tham gia thi đấu, nhưng lần này lại là giám khảo, cho nên hắn chỉ có thể nhìn theo Lạc Vân Hi đi xa, mình đứng ở dưới khán đài chờ.

Lạc Vân Hi quay về nam nhân có vẻ hiểu biết nhiều thỉnh giáo: "Không biết đua ngựa khó khăn thế nào?"

Nam nhân kia nhìn nàng một cái, cười nói: "Độ khó khá cao đấy, ở giữa có lửa bồn, có núi đao, cái này đều không phải mấu chốt, ra đường đua này." Hắn khoa tay nói: "Sự sống chết của ngươi sẽ không do ngươi nắm giữ."

"Lời này nghĩa là sao?" Lạc Vân Hi rất tò mò, Tề Sính Đình cùng Đại Văn Quyên và những xung quanh khác cũng đều tập chung nghe.

Nam nhân kia vuốt ve râu trên cằm, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Trận đấu này cũng không có hạn chế võ lực, cho nên, năm vừa rồi, rất nhiều người đều bị khiêng về."


Người bốn phía đều phát ra một tiếng khí lạnh.

Nhưng thần sắc Lạc Vân Hi lại không giống bọn hắn, đôi mắt phát sáng, giống như tia sáng rực rỡ nhất trên bầu trời, tế bào cả người càng hưng phấn như bơm tiết gà.

"Lại có thể ác liệt như vậy!" Nàng cười híp mắt.

Nam nhân kia kỳ quái liếc nhìn nàng: "Đúng vậy, năm ngoái tiến hành ở Thiên Dạ, đúng là như vậy."

Lạc Vân Hi liên tục gật đầu, vừa rồi thấy Quân Lan Phong tức giận như vậy, trong lòng nàng chợt sinh một ý nghĩ, Quân Lan Phong không cách nào đi dự thi, nhưng nàng có thể nha!

Chớ xem thường kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng, trong tổ chức cũng là số một số hai, chỉ có Lang và nàng là không phân cao thấp. Mà cuộc tranh tài này không giới hạn võ lực, ha ha, coi bản lĩnh ám sát của nàng đã dùng nhiều năm như vậy, chỉ đánh lén người khác tuyệt đối không phải vấn đề.

Nàng đã quyết định được chủ ý, đương nhiên, tiền đề chính là không dám nói cho Quân Lan Phong.

Nếu như là đua ngựa thông thường, có thể hắn sẽ đồng ý để nàng tham gia cuộc đua, nhưng trận đấu nguy hiểm như vậy, hắn là tuyệt đối sẽ không để nàng tự mình tham gia.

Thời gian chênh lệch không nhiều, thừa dịp Quân Lan Phong và nhân viên công tác bên cạnh trò chuyện, nàng cấp tốc xuống khỏi ghế dựa, thuận theo đường vừa rồi mò vào đại doanh của Thiên Dạ, giờ khắc này, tất cả tay đua ngựa đều vây quanh ngựa của mình, làm công tác chuẩn bị trước lúc thi.

Lạc Vân Hi thấy thế, ánh mắt khóa chặt lên người Lâm Quân tham gia thi đấu thay, thân thể nghiêng về hướng người kia kêu lên: " Đại ca Ngự Lâm Quân!"

Các kỵ thủ đều bị sự xuất hiện đột nhiên của nàng dọa giật mình, đội Ngự Lâm Quân bên cạnh khiếp sợ nhìn sang, mới phát hiện có người âm thầm đi vào.

Chẳng qua, trông thấy là Lạc Vân Hi, trong đầu mọi người lập tức nhớ tới bóng dáng nàng cùng Trung Sơn Vương vừa mới ra khỏi doanh trại, còn có, cảnh tượng Trung Sơn Vương vươn tay, thân thiết xoa xoa tóc nàng.

Mọi người đối với nàng căn bản không có bất kỳ phòng bị nào, thậm chí, còn mang theo một tia lấy lòng.

Ai biết thiếu niên này là gì của Trung Sơn Vương?

Ngự Lâm Quân thay thế kia vội vàng chạy tới hỏi: "Ngươi kêu ta sao?"


"Ừm, Trung Sơn Vương lệnh cho ta tới, nói mấy câu với ngươi." Lạc Vân Hi nói dối không chớp mắt, nhanh chân đi về hướng doanh trại, vén rèm đi vào.

Những người khác càng không nghi ngờ, ai có thể nghĩ được, nàng sẽ mượn danh nghĩa Trung Sơn Vương để nói dối chứ? Trên đời này e là cũng chỉ có một người dám làm như vậy!

Ngự Lâm Quân không hề hoài nghi, đi vào theo, thế mà, hắn vừa tiến vào phòng, cái ót đã bị nện một đòn, trước mắt lóe sáng, cái gì hắn cũng chưa kịp phản ứng, đã ngất đi.

Khóe miệng Lạc Vân Hi lộ ra nụ cười đắc ý, trong thời gian ngắn nhất thay đổi y phục của hai người, kéo Ngự Lâm Quân tới để sau rương gỗ, cũng không vội ra ngoài.

Bên ngoài vang lên tiếng trọng tài kêu gào: "Ai vào chỗ nấy!"

Người thi đấu cưỡi ngựa chậm chạp không thấy hai người đi ra, gấp thành một đoàn, lúc này, Lạc Vân Hi đẩy màn che ra, đeo mặt nạ, như gió thổi đi về phía ngựa, xoay người lên ngựa, không có nửa điểm chần chờ, cho nên mọi người cũng không thấy rõ thân hình của nàng rốt cuộc là cao hay thấp, sau khi ngồi trên lưng ngựa, càng khó mà phân biệt.

Sáu người, sáu con ngựa, cùng mười hai tên tuyển thủ của hai nước khác ở vạch xuất phát, chỉ chờ trọng tài hạ khẩu lệnh.

"Vương gia, Viên Mã đâu rồi? Người thay thế hắn là ai?" Cửu Sát đứng bên người Quân Lan Phong, từ xa nhìn về phía mười hai con ngựa ở vạch xuất phát.

Quân Lan Phong khẽ cau mày, chỗ này cách hàng bắt đầu một khoảng cách nhất định, hắn không thấy rõ dung mạo những người đó, nhưng có thể nhìn thấy, bóng lưng và thân hình người kia không hề giống Ngự Lâm Quân hắn chọn!

"Chuyện gì thế này?" Hắn lạnh lùng chất vấn một người sai vặt từ giữa trận ra tới.

Gã sai vặt bị hắn hỏi đầu óc mơ hồ.

"Người kia là ai?" Quân Lan Phong một chỉ Lạc Vân Hi phía xa, sắc mặt âm trầm như tuyết rơi.

Hắn xác định, kia không phải Ngự Lâm Quân! Không có Ngự Lâm Quân nào gầy gò thế này!

"Hắn . . . " Gã sai vặt cũng đáp không nổi.

Mà lúc này, tiếng huýt sáo bén nhọn thổi lên, 12 con ngựa, đồng loạt chạy như gió phóng ra ngoài.

Gã sai vặt vỗ mạnh cái ót, nhớ tới cái gì, nói: "Vừa rồi tiểu thiếu niên kia đã tới, nói ngài có chuyện nói với Ngự Lâm Quân đó, đó chẳng phải ngài an bài sao?"

Tiểu thiếu niên ư? Quân Lan Phong ngẩn ra, sau đó mắt bắn về phía chỗ ngồi của Lạc Vân Hi.

Nơi đó trống không.

Đột nhiên hắn muốn kêu một tiếng cũng không được, vừa rồi chỉ cho là Lạc Vân Hi đi nhà cầu, hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ . . . người trên lưng ngựa kia là Lạc Vân Hi!

Sắc mặt lập tức khắc trở nên trắng bệch, hắn quát lên: "Cửu Sát, chuẩn bị ngựa cho ta!"

Cửu Sát cũng ý thức được chuyện gì xảy ra, hiếm có khi hoảng loạn nói: "Vương gia, chuyện này không thích hợp, đây là chuyện phá quy tắc!"

"Chuẩn bị ngựa!" Quân Lan Phong quát lạnh một tiếng.

Cửu Sát hết cách rồi, hắn biết, cho dù phá hỏng lần tranh tài này, cho dù là xoá bỏ tư cách thi đấu, cũng không quan trọng bằng mạng Lạc Vân Hi.

Tiểu tổ tông kia, nàng đến cùng có biết trận đua ngựa này rốt cuộc là trận đấu có tính chất gì hay không!

Hắn chạy vội đi dắt Tuyết Luyện tới, Quân Lan Phong nắm chặt dây cương, xoay mình phi lên lưng ngựa, không do dự nữa, hai chân bỗng nhiên kẹp một cái, Tuyết Luyện rất đau đớn, "vù" một tiếng như mũi tên, phóng ra khỏi cung mà chạy, tốc độ nhanh tới kỳ lạ, tất cả mọi người chỉ cảm thấy một tia chớp đánh qua, lúc nhìn lại, một người một ngựa đã xuất hiện giữa sân, chạy đi xa. "Ai da ngăn hắn lại, mau ngăn cản Trung Sơn Vương!" Trọng tài gấp đến kêu to.

Như thế này không thể được, trong tất cả các quốc gia, người nào không biết Trung Sơn Vương của Thiên Dạ có dũng mãnh cỡ nào, hắn xông vào như vậy, tuyển thủ những quốc gia khác đều là một chữ —— chết!

Cuộc so tài này chỉ sẽ hỏng bét.

Cửu Sát nhanh chóng tiến lên giải thích: "Vương gia nhà ta chỉ là đi tìm một người, đợi lát nữa liền đi ra "

Lời nói này chính hắn nói cũng thấy ngại, đây là cái gì chứ, dù cho tìm ra Lạc Vân Hi, trận đấu cũng coi như bỏ đi, sự việc nếu như truyền tới Thiên Dạ, còn không biết hoàng đế lại giận chó đánh mèo Lạc Vân Hi như thế nào!

Chỗ Lạc Vân Hi, tóc dài bị gió thổi tung lên, tiếng vang không dứt bên tai, giờ khắc này nàng đang cưỡi ngựa, bỏ lại tất cả mọi người, dẫn trước phía xa.

"Vèo vèo vèo vèo!" Vô số ám khí từ sau lưng phóng tới, khóe miệng nữ tử nhếch lên nụ cười khinh thường, Tuyết Cẩm bay ra khỏi tay, cũng không quay đầu lại, cái ót giống như có mắt, cổ tay vung lên một cái, liền xoắn tất cả ám khí đến một chỗ, vung về phía sau, những ám khí kia tức khắc chia làm 12 đường, bắn về phía tất cả tuyển thủ sau lưng.

Mà nàng, lại phóng ngựa nhanh như bay, trong nháy mắt ném họ lại cách trăm mét.

Quân Lan Phong một ngựa đuổi tới, đợi đến lúc nhìn thấy ám khí cùng phát ra, tim hắn đều nhảy tới cuống họng, đợi nhìn thấy chiêu thức ấy của Lạc Vân Hi, không nhịn được cao giọng kêu một tiếng: "Tốt!"

Lạc Vân Hi nghe được giọng nói truyền ra trong gió, lòng "hồi hộp" một cái, vẫn bị người kia phát hiện.

Nhưng nàng không có ý dừng ngựa chút nào, trái lại đánh ngựa nhanh chóng hơn.

Tuy con ngựa này không tốt như Tuyết Luyện, nhưng đã rất tốt rồi, tốc độ cũng không kém, mà Quân Lan Phong, tận mắt nhìn thấy Lạc Vân Hi tài tình như vậy, lại vượt xa sự tưởng tượng của hắn, vừa vui mừng lại chấn động, tim cũng buông xuống, đánh ngựa đuổi tới, nhưng không thúc giục nàng rời đi, vẫn theo sát ở không xa, trông như hộ tống vậy.

Lạc Vân Hi chạy đến dưới chân núi săn bắn, nhìn thấy trên mặt đất cắm 12 cây cờ đỏ, thuận tay giật một cái, dung mạo bốc lên ý cười, quay ngược lại, tốc độ không giảm, chạy theo đường cũ trở lại.

Quân Lan Phong nhường đường, kêu lên: "Hi nhi, cẩn thận một chút!"

Hắn lại đánh ngựa đuổi tới, chỉ lo nàng làm ra nửa điểm sai lầm.

Những tuyển thủ kia còn chưa tới điểm cuối, đã trông thấy Lạc Vân Hi dẫn theo cờ đỏ đi vòng vèo, vừa hận lại vừa ghen gét, không hẹn mà hành động, cùng nhau chạy lên cướp cờ, vài tuyển thủ Thiên Dạ lập tức xông lên hộ giá.

Quân Lan Phong từ trên eo lấy ra mười cái châm bạc, nắm chặt, mười châm cùng phát ra, đốivới hắn cũng không phải việc khó, chỉ là rất nhiều năm không cần dùng đến chiêu này, mà bây giờ, lực chú ý của hắn đều tập trung ở bốn phía xung quanh Lạc Vân Hi, chỉ đợi những người kia có động tác, hắn liền động thủ.

Lạc Vân Hi không sợ hãi chút nào, ngược lại đắc ý cười, ngựa trắng dưới người đến cùng cũng uyển chuyển vô cùng, trái xông phải đột, theo vũ thế của Tuyết Cẩm, người bên cạnh tiến công mà nửa điểm cũng không tiến công vào nổi.

Chờ đúng thời cơ, Lạc Vân Hi bất chợt như một con cá chép vượt long môn, đột nhiên nhảy lên, trực tiếp bay đến trên lưng ngựa người phía ngoài cùng, xách tuyển thủ Diệu Tinh kia lên, vứt về hướng đầu kia, không hèm quay đầu lại điều khiển ngựa hắn chạy như bay.

Bởi ngựa vẫn đang chạy, động tác Lạc Vân Hi vứt người lại cực kỳ lưu loát, lực lượng vứt cũng không nhỏ, hung bạo đụng gảy sống mũi một tuyển thủ khác người Hòa Nguyệt, máu tươi ứa ra.

Dù là như vậy, vẫn có bốn tên tuyển thủ đầy sinh lực đuổi theo.

Lạc Vân Hi quay đầu lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, Tuyết Cẩm quấn trên cổ tay, tay trái tay phải cùng vung ra, vô số ngân châm bắn ra, bốn người kia kinh ngạc thốt lên một tiếng, múa kiếm ngăn cản, hơn nữa không sợ chết mà tiếp tục đuổi.

Thế mà, bọn hắn cũng không ngờ, trên ngân châm kia đã bị Lạc Vân Hi hà kịch độc, độc này là thông qua đường hô hấp tiến vào thân thể, cũng không cần chạm vào người, chỉ tản ra trong không khí, đầu óc bốn tuyển thủ kia đã choáng quáng, lại không thể cưỡi ngựa được dưới tình huống này, đành phải chạy chậm lại.

Mà có hai con ngựa mã, không chịu được độc này nữa, trực tiếp mềm chân, đầu gối trước gập lại, làm hai người trên lưng ngựa rơi xuống.

Quân Lan Phong thấy khác thường, che miệng mũi, đuổi tới thật nhanh.

Lạc Vân Hi quay đầu lại, lè lưỡi cười khẽ về hướng hắn.

Ân, người này vẫn còn không ngốc!

Quân Lan Phong trông thấy nàng làm mặt quỷ, tim cũng buông xuống, nhưng sắc mặt vẫn căng thẳng như cũ, vốn là lo lắng cuống lên, lại không nghĩ rằng, thân thủ Hi nhi lại tốt như thế! Thế mà, nhưng nàng có hành vi mạo hiểm như vậy, mình sẽ không dễ dàng hãy tha thứ!

Lạc Vân Hi cực dễ dàng đến điểm cuối, ném cờ đỏ xuống đất, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt và ủng hộ của quan dân Thiên Dạ.

"Thành tích này không tính!" Trọng tài mặt lạnh, lớn tiếng nói.

Sau đó Quân Lan Phong mới tới, lạnh nhạt liếc mắt nhìn trọng tài, cũng không nói lời nào.

Lạc Vân Hi lạnh giọng hỏi ngược lại: "Sao không tính? Sau khi Trung Sơn Vương vào sân, không hề làm gì cả! Không tin, ngươi có thể mời hỏi những tuyển thủ khác, nếu như không phục, có thể thi lại một lần nữa!"

Người Thiên Dạ càng kích động đứng dậy, nhao nhao nói không công bằng.

Trọng tài là người Hòa Nguyệt Quốc, hắn cao giọng nói: "Trung Sơn Vương phá quy củ, coi như là bỏ quyền! Không có cơ hội làm lại!"

Lạc Vân Hi tức không có chỗ đánh, quay đầu lại, hung ác trợn mắt nhìn Quân Lan Phong: "Ai bảo ngươi quản việc không đâu!"

Lời này vừa nói ra, trường đua ngựa vừa rồi còn tranh luận kịch liệt liền rơi vào cảnh hoàn toàn tĩnh mịch.

Tuyển thủ này lại dám chống đối Trung Sơn Vương trước mọi người?

Tuy hắn liều sống liều chết lấy được vị trí đầu tiên không dễ dàng, nhưng hắn có nghĩ tới không, dù cho đạt được vị trí thứ nhất, Trung Sơn Vương vẫn là Trung Sơn Vương!

Quân Lan Phong cực kỳ xấu hổ, sắc mặt cũng bởi vậy càng lạnh hơn, tức giận không tự chủ được từ lồng ngực dựng lên, giục ngựa tiến lên, mạnh mẽ xách trọng tài kia từ trên ghế dựa xuống dưới, trực tiếp ném trên mặt đất, giọng lạnh băng giống như từ địa ngục truyền đến: "Ngươi lặp lại lần nữa!"

Mắt phượng sâu thẳm dâng lên sát ý che ngợp bầu trời! Mọi người vì thế chấn động.

Trọng tài kia bị doạ đến mức run lẩy bẩy, đang muốn nói gì, một người mặc phục bước nhanh từ chỗ ngồi của Hòa Nguyệt chạy tới, kêu lên: "Trung Sơn Vương, chuyện gì cũng từ từ nói!"

Mặt Quân Lan Phong âm trầm nói: "Để công bằng, thi lại một lần nữa!"

Lạc Vân Hi hừ một tiếng nói: "Vậy chẳng phải ta uổng phí đánh một trận ư, vậy cũng không được!"

"Ngươi câm miệng!" Quân Lan Phong ngắt lời của nàng.

Lạc Vân Hi tức giận đến nắm chặt roi ngựa, mạnh mẽ ngồi thẳng người: "Được, làm lại cũng được, lần này, ta tuyệt đối không hạ thủ lưu tình!"

A, khiến cho những người kia mang thi thể trở về đi!

Quân Lan Phong phát cáu nói: "Lần này, không cho phép ngươi tham gia!"

"Không được!" Lạc Vân Hi quật cường nói, bản lãnh của nàng, chẳng phải hắn không nhìn thấy, tại sao không cho? Bá đạo như vậy!

Quân Lan Phong cũng giận, thấy nàng như vậy, lạnh lùng nói: "Đây là mệnh lệnh!"

Lạc Vân Hi cắn môi tập trung nhìn hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương