Edior: thu thảo

Gã sai vặt nghe Lạc Vân Hi nói chuyện vô cùn chắ chắn, giọng nói vang dội cũng rất có khí thế, cũng không nói nhiều, đi vào bẩm báo.

Chẳng mấy chốc, mấy người vội vã ra ngoài phủ, cầm đầu là nam tử trung niên nhìn có vẻ trắng trẻo, mặt tròn, là tướng có phúc có hậu.

"Ca!" Hai gò Tam di nương má kích động đến đỏ bừng, ánh mắt tập trung nhìn người đang tới.

Trung niên nam tử, tên là Thế Nhiệm, nhìn khi thấy nàng ấy, mặt đầy kinh ngạc  "Duyệt Nhi ư? Ngươi là Duyệt Nhi phải không?"

Tam di nương nghe được xưng hô thân thiết đó, nước mắt ào ào rơi xuống, gật đầu liên tục.

Mắt người phụ nữ trung niên bên cạnh Thế Nhiệm đỏ lên nói: "Duyệt Nhi trở lại tốt rồi, đi vào trước đi!"

"Chị dâu, thực xin lỗi." Mặt Tam di nương đầy xấu hổ nhìn về phía người phụ nữ đó.

Trong mắt Đại phu nhân chứa lệ, khoát khoát tay, nhìn về phía Lạc Vân Hi, bên trong mấy người này, thiếu nữ này là chói mắt nhất.

Tam di nương liền tranh thủ kéo Lạc Vân Hi qua giới thiệu: "Đây là con gái ta, Hi nhi, đây là cậu mợ ngươi."

"Chào cữu cữu, mợ." Lạc Vân Hi tiến lên một bước, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, quỳ gối, hành lễ đến nơi đến chốn.

Thế Nhiệm gật đầu, dẫn mấy người vào phủ.

Ở phòng khách của Đại gia, trong lúc Thế Nhiệm và Tam di nương ôn chuyện, Lạc Vân Hi cũng biết được chuyện đã xảy ra trước kia.

Đại gia từ nhỏ đã nghèo, bán Tam di nương cho Nhan gia làm nha hoàn, sau này nàng ấy không nghe ca ca và chị dâu cảnh cáo, vì một chuyện khác mà trở mặt với Nhan phủ, trốn đi, chỉ liên quan đến Đại gia, nhưng cũng cắt đứt liên hệ, cho tới bây giờ, mười mấy năm qua đi, cũng không đến gặp bọn hắn một lần.

"Ta làm thiếp cho Lạc Thái Úy, trong phủ không hề có địa vị. Vốn đã làm ra chuyện trái ý ca và tẩu, sau này sống không tốt, lại sợ liên lụy ca tẩu, vẫn muốn để sau này gặp lại." Tam di nương vẫn khóc rưng rức.

"Sống không tốt" theo lời nàng ấy quá nửa là chỉ chuyện gặp phải đám người Đại phu nhân không thích, sợ ảnh hưởng tới nhà mẹ đẻ.

"Vậy tiểu thư ngươi thì sao?" Thế Nhiệm thở dài hỏi: "Nàng ấy chết thật rồi sao?"

Tam di nương dùng khăn nhỏ lau nước mắt, nhìn về phía Lạc Vân Hi: "Hi nhi, ngươi đi xem phòng một chút, chờ ta một lúc rồi đi ngủ."

Lạc Vân Hi "vâng" một tiếng, theo quản gia đi ra khỏi phòng khách. Dường như Tam di nương không muốn để nàng biết, nàng cũng không muốn ép.

Thế Nhiệm, dựa vào sức một người, làm tại Lại bộ, tuy địa vị không cao, nhưng tục ngữ nói quan lại kinh thành mạnh hơn quan địa phương, hắn tích trữ nhiều năm, ngược lại cũng tích được chút bạc, mới mua được chỗ ở này.

Dạ Đô đều là tấc đất tấc vàng, sau khi Đại gia mua tòa nhà liền sa sút, miệng cọp gan thỏ, nhìn từ bề ngoài thì rực rỡ, nhưng bên trong sớm đã nỏi dông bão, mỗi bước khó khăn, từ trên xuống dưới Đại gia từ đồ ăn, vật dụng, có thể thấy được thói quen tiết kiệm.

Tuy vậy, vợ chồng Thế Nhiệm đối với Tam di nương mang theo gánh nặng nhờ vả vẫn cứ cảm thấy vô cùng cao hứng, lúc bữa tối cũng an bài không ít thức ăn ngon chiêu đãi.

Trên bàn cơm, ăn uống linh đình, phòng khách tuy nhỏ, nhưng bầu không khí rất náo nhiệt.

Đại Văn Quyên là con gái duy nhất của vợ chồng Thế Nhiệm, có hơi muộn, cùng tuổi lại nhỏ hơn Lạc Vân Hi vài tháng, sinh ra cũng thanh tú, lúc ăn cơm không ngừng nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi khó hiểu, mỉm cười hỏi nàng ấy: "Vì sa Văn Quyên nhìn ta vậy?"

Mặt Đại Văn Quyên đỏ lên, liếc nhìn mẹ mình, có chút xấu hổ nói: "Ta thấy bộ dạng biểu tỷ thật xinh đẹp."

Đại phu nhân cũng cười khanh khách nhìn Lạc Vân Hi, nghĩ thầm, tiểu thư của thế gia quả là không giống còn nhà bình thường.

Tuy kinh thành có lời đồn về tam tiểu thư phế vật của Lạc gia đến tai nàng ấy cũng chẳng phải lần một lần hai, nhưng chưa từng nghĩ, kia sẽ là cháu gái của mình . . . Hôm nay gặp mặt, mới biết mắt thấy là thực, tai nghe là giả!

Thiếu nữ trên người đầ khí chất cao quý, ngồi phía sau yên tĩnh ăn cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh nến chiếu rọi nhìn cực kỳ tinh xảo, cử chỉ ung dung rộng lượng, biểu lộ hết phong cách quý phái, lại giống không làm bộ chút nào.

Tiếc thay, việc hưu thư hai năm trước huyên náo sôi sùng sục, làm thanh danh nàng tổn thất lớn.

Đại phu nhân có chút thương tiếc hỏi: "Duyệt Nhi, Hi nhi hiện tại có hôn ước không?" Nàng ấy cũng không tiện trực tiếp nhắc tới vấn đề hưu thư.

Sắc mặt Tam di nương âm u, lắc đầu nói: "Thanh danh Hi nhi là phế vật truyền nhiều năm như vậy, sớm đã in sâu vào lòng người. Đều tại ta, vốn tưởng rằng cùng Lương gia đặt ra hôn ước từ bé liền hết chuyện, Lương gia Đại thiếu gia dù cho hiểu nhầm một chút, nhưng sau khi thành hôn sẽ phát hiện nó tốt, quý trọng gấp đôi, lại không nghĩ rằng sự việc diễn ra như vậy." Nàng ấy thở dài.

"Biểu tỷ không phải phế vật, cần gì phải giả trang chứ?" Đại Văn Quyên tò mò hỏi.

Tam di nương không nói, Đại phu nhân trừng mắt nhìn nàng ấy, chuyện trong đại gia tộc, đâu thể nói rõ chứ?

Nhưng dù nói thế nào, Lạc Vân Hi có phong thái như tiên, lại bị thanh danh của nàng làm liên lụy.

"Văn Quyên thì sao? Đính hôn chưa?" Tam di nương hỏi.

"Ừm, là nhà buôn bán, tuy địa vị không cao, nhưng người khá tốt." Đại phu nhân cười nói: "Những ngày sau này tốt là được, quan tâm những thứ hư danh này làm gì?"

Đại Văn Quyên cũng xem như tiểu thư, tiểu thư quan gia cùng thân phận thương nhân quả thật có khác biệt, hiếm có người nhìn thoáng như Đại phu nhân vậy.

Lạc Vân Hi tán thưởng nói: "Tư tưởng của mợ rất phóng khoáng, ta thích."

Đại phu nhân nhếch môi cười nói: "Hạnh phúc mới là quan trọng nhất. Hi nhi đẹp như vậy, mợ nhất định sẽ tìm một mối hôn nhân tốt cho ngươi!"

Lạc Vân Hi ngạc nhiên, vừa muốn cự tuyệt, mặt Tam di nương đầy vui vẻ nói: "Chị dâu, vậy thì phiền ngươi, một năm này, hàng đêm ta ngủ không yên, chỉ lo lắng chuyện đại sự cả đời của Hi nhi."

"Ngươi cũng đừng quá chịu khổ." Đại phu nhân nắm chặt tay nàng ấy than nhẹ: "Những năm này, người tiều tụy không ít đâu."

Lạc Vân Hi bình tĩnh nhìn Tam di nương, lời muốn nói lại không nói ra được.

Một năm này, nàng phối không ít thánh phẩm dưỡng da cho Tam di nương, nhưng không thấy tác dụng, thì ra, nàng ấy vẫn yên lặng mà bận tâm về mình . . . Nghĩ vậy, trong lòng nàng cảm giác rất khó chịu.

Nhưng hôn nhân đại sự, sao có thể gấp vậy chứ?

Một bên, Đại phu nhân đã đang thấp giọng giới thiệu với Tam di nương vài thiếu niên ưu tú mình quen, Lạc Vân Hi nghe không nổi, đã tìm lý do rời khỏi phòng khách.

Bước chậm dưới ánh trăng, thần sắc nàng có chút ngơ ngác.

Bên ngoài tường rào, từ xa truyền đến tiếng hỗn loạn, bước chân hỗn loạn, đèn đuốc chập chờn, trong ánh lửa có người kêu lên: "Qua bên kia!"

Lạc Vân Hi khẽ nhíu mày, ngắm nghía độ cao tường rào một chút, hơi vận khí, nhún mũi chân, thân hình đã nhảy lên đầu tường, híp mắt nhìn.

Một loạt quân lính mang đao nhanh chân đi về hướng này, ở giữa có mấy người nâng cao đuốc đi về hướng hai bên sân, ở giữa là một đoàn người đi thẳng về hướng cửa lớn của Đại phủ.

"Lục soát cẩn thận, một người cũng không được bỏ sót!"

Lạc Vân Hi khẽ cau mày, tai nghe tiếng cửa phủ bị gõ "thùng thùng", liền phi thân từ đầu tường nhảy xuống, bước nhanh trở về phòng khách.

Vài nữ quyến bước nhanh qua gió đêm đến tập trung tại trước cửa phòng, Thế Nhiệm và quản gia đứng ở bên cửa phủ, vài thị vệ áo đen đi vào, người đi sau cùng đang thấp giọng nói gì đó cùng Thế Nhiệm, trước mặt cũng có mấy ánh mắt sắc bén đảo qua trên mặt Đại phu nhân, Đại Văn Quyên.

Thế Nhiệm nghe vậy, mày khẽ cau, nói: "Nếu như vậy, các ngươi cứ việc tìm, nếu thật sự có thích khách trốn ở đây, Đại mỗ còn phải cảm ơn mọi người đã thay ta loại bỏ uy hiếp." Thị vệ kia thả vạt áo xuống, che khuất lệnh bài đeo bên hông, cười nói: "Đại đại nhân thật biết nói chuyện."

Hắn liếc mắt về hướng bên này một cái, hỏi: "Có thể đi vào phòng khách không?"

Đại phu nhân mỉm cười, từ xa kêu lên: "Mời quan gia!"

Lạc Vân Hi trốn ở góc khuất, đánh giá những khách không mời mà đến này, những người này mặc quần áo đen thông thường, là trang phục bình thường của thị vệ kinh đô, không thể nhận rõ thân phận, nhưng ở Dạ Đô, việc truy nã thích khách là chuyện bình thường.

Nàng chậm rãi hiện thân, đi đến phòng khách, nhìn tình hình này, Tam di nương còn ở trong phòng, không nên bị dọa sợ mới tốt!

Thấy nàng đi ra, Đại phu nhân lo âu kêu lên: "Hi nhi, đi về phía ta."

Đại Văn Quyên thấy thế, cũng đi xuống, ngoắc tay về hướng Lạc Vân Hi.

"Hi nhi ư? Là Hi nhi nào?" Trong tiểu viện vang lên tiếng hỏi hưng phấn, đồng thời, thị vệ đang bước đến cửa phòng khách bất chợt quay trở lại, thân hình nhanh chóng, trực tiếp đẩy Đại Văn Quyên, xông thẳng đến trước mặt Lạc Vân Hi.

Đại Văn Quyên bị hắn vừa va một cái, hô một tiếng lập tức té sang bên cạnh.

Lạc Vân Hi nhanh chóng tiến lên, trực tiếp đỡ nàng ấy, dưới chân Đại Văn Quyên vẫn lung lay, cả người nghiêng ngả.

Thị vệ đụng phải ánh mắt lạnh lùng đầy lửa giận của Lạc Vân Hi.

"Xin lỗi!" Nàng nói ngắn gọn hai chữ.

Thị vệ ngẩn ra, cảm nhận được áp lực cực lớn, không dám nhìn hai con ngươi đen nhánh kia nữa, hơi do dự một chút, khom lưng cúi đầu, nói với Đại Văn Quyên: "Thực xin lỗi."

Đại Văn Quyên kinh ngạc vô cùng, thường ngày những thị vệ này xông vào trong nhà người ta, thông thường đều cực kỳ kiêu ngạo, dù cho làm việc gì sai, cũng chỉ cười xin lỗi, chưa từng thấy họ thấp giọng như vậy?

Một khắc kia, nàng ấy cảm nhận được sự uy lực của bề trên, không khỏi ngưng mắt nhìn về hướng Lạc Vân Hi, mặt thiếu nữ không hề có cảm xúc, nhưng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như kiếm rút ra khỏi vỏ, mang theo vài phần ngạo mạn, Đại Văn Quyên không khỏi cúi đầu, nàng ấy nhìn thấy thiên kim thế gia mới cao quý và quyết đoán nhưu vậy.

Sau thị vệ nhận lỗi, vui mừng đánh giá Lạc Vân Hi, trong giọng nói khó nén kích động: "Xin hỏi là Lạc tiểu thư sao?"

Lạc Vân Hi nheo mắt lại, không có cảm tình hỏi ngược lại: "Ngươi tìm ta sao?"

"Đúng! Đúng!" Thị vệ lớn tiếng kêu lên: "Ở đây! Ta tìm được rồi!"

Cửa viện bị một đám thị vệ áo đen vây lại, Lạc Vân Hi đột nhiên giận dữ, thế nhưng, ánh mắt thoáng nhìn về nét mặt đầy kinh ngạc của Thế Nhiệm, nàng cưỡng chế ấp tức giận xuống, hỏi từng chữ: "Ai tìm ta?"

Sự việc xảy ra rất nhanh, Thế Nhiệm chỉ nghe thị vệ kêu to, bị dọa giật mình, vội chạy tới, giữ chặt thị vệ kia, nhét vào trong tay hắn một thỏi bạc, hạ thấp gióng, cười xòa nói: "Quan gia, đây là cháu gái ta, không biết nàng phạm lỗi gì, mong ngài châm chước một chút."

Thị vệ cầm nén bạc, phân lượng cũng khá nặng, sau khi hắn phản ứng, liền trả nén bạc cho Thế Nhiệm, cười nói: "Đại đại nhân, không phải phạm sai lầm, nói không chừng còn là chuyện tốt đó."

Đùa giỡn, bạc này hắn dám thu sao?

Thế Nhiệm có chút khó hiểu, muốn hỏi nhiều hơn, thị vệ kia lại đột nhiên khom lưng với Lạc Vân Hi, giọng cực kỳ lấy lòng nói: "Lạc tiểu thư, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi, chúng ta đi ngay đây."

Lạc Vân Hi lạnh nhạt nhìn bóng lưng bọn hắn, ánh mắt chợt lóe lên, cũng không có ý hỏi thêm.

Sẽ là ai đây? Ở Dạ Đô mà chú ý nàng, thái độ tốt đối với nàng không nhiều lắm, chỉ có mấy người Đoan Mộc gia mà thôi, đương nhiên, còn có người kia.

Chỉ là, bất kể là ai, bây giờ nàng đều không có tâm tình gì, không muốn biết.

Mới vừa biết thân thích mới, nàng mong có một đoạn tháng ngày bình yên, bởi vì, chỉ cần liên hệ với bất luận một ai trong bọn hắn, sẽ không thể tránh khỏi va chạm vào vòng tròn với người kia. . . Ừm, trừ bỏ Tề Sính Đình, sau khi rời khỏi kinh thành, nếu nói là từng liên hệ với ai, vậy chỉ có Tề Sính Đình.

Nàng ấy ở phủ thái tử tứ cố vô thân, Lạc Vân Hi luôn vụng trộm duy trì viết thư qua lại với nàng ấy.

Thế Nhiệm và Đại phu nhân vây quanh, Tam di nương cũng đi ra phòng khách, nghi hoặc hỏi: "Hi nhi, là ai vậy nhỉ?"

Nàng ấy tưởng rằng là người Lạc phủ phái đến tìm nàng ấy, cho nên ở trong phòng không dám ra.

"Ta nói ta không quen biết, nương tin sao?" Ánh mắt Lạc Vân Hi chân thành.

Đại phu nhân cười kéo tay nàng: "Không quen biết thì không quen biết, làm sao không tin chứ? Đi, về phòng khách."

Mọi người vây quanh về phòng khách, không hề đề cập tới việc này.

Buổi chiều, Lạc Vân Hi về nhà kề nghỉ ngơi rất sớm, nàng và Tam di nương cùng ở một viện, một người ở đầu đông, một người ở đầu Tây.

Thổi đèn nằm xuống, Lạc Vân Hi quả thực ngủ không được, nhìn nóc giường, hai tay sờ loạn trên ván giường, giường xa lạ, tất cả xa lạ, nhưng cố tình lại có một chỗ quen thuộc, làm nàng không thể nào ngủ được?

Song cửa sổ, "kẽo kẹt" một tiếng nhỏ, hai lỗ tai Lạc Vân Hi lập tức dựng đứng.

Có người vượt qua bệ cửa sổ, nhảy lên trên mặt đất.

Xác nhận mình không nghe lầm, Lạc Vân Hi lắc người, chân đã chạm đát, đứng ở cuối giường, không tạo ra một âm thanh nào, mắt  sáng như sao, cảnh giác nhìn về hướng người tới.

Người kia đứng bất động thật lâu ở dưới cửa sổ, nhưng qua hơi thở của hắn, Lạc Vân Hi biết là người nào.

Nàng không tự chủ nắm chặt hai tay, lại chậm rãi thả ra, đè hơi thở hổn hển xuống, thấp giọng nói: "Đã lâu không gặp."

Vẻn vẹn một câu nói, người kia đã từ trong bóng tối vọt tới, đôi tay cứng cáp ôm thật chặt eo nữ tử, ấn đầu nàng vào lồng ngực, nơi đó kịch liệt phập phòng, giọng của nam nhân cso chút nghiến răng nghiến lợi: "Lạc Vân Hi, ngươi thật tàn nhẫn!"

Sắc mặt Lạc Vân Hi thản nhiên, giống như một cái xác chết để mặc hắn ôm lấy, hỏi: "Trung Sơn Vương, ngươi và Đỗ tiểu thư thành thân rồi sao? "

Thân thể Quân Lan Phong chấn động một cái, buông tay ra, một tay nâng cằm nàng lên, mắt híp lại.

Lạc Vân Hi thấy rõ, trên cằm nam nhân mọc đầy râu, nàng hơi ngạc nhiên, hắn như vậy, lại nhiều hơn mấy phần thành thục.

Bình tĩnh nhìn nàng nửa ngày, Quân Lan Phong thả nàng ra, xoay người đến phía trước cửa sổ, khàn khàn nói: "Chuyện này ta đang làm."

"Đang làm gì?" Lạc Vân Hi hơi nhíu mày.

"Ta nói chính là chuyện từ hôn!"

"A, từ hôn sao?" Lạc Vân Hi buồn cười cong môi: "Ta không có hứng thú nghe những thứ này, ta muốn ngủ, mời ngươi về đi!"

Thật sự muốn từ hôn, thì một năm này để làm gì đây?

Quân Lan Phong quay đầu, trầm giọng hỏi: "Ngươi không có ý định nghe ta giải thích sao?"

"Ta không thích nghe người khác giải thích." Lạc Vân Hi ngồi vào đầu giường, nhẹ nhàng nói.

Quân Lan Phong bước từng bước một đi về phía nàng, ngừng lại một thước trước giường, mắt sâu thẳm, trầm giọng nói: "Ta đã sớm đưa ra việc từ hôn với hai nhà Nhan Đỗ, đã gần một năm, ta không bước vào của Nhan gia."

Lạc Vân Hi hơi mím môi, lòng bàn tay nắm lại.

"Chẳng qua, Yên nhi lâm vào hôn mê, nàng ấy đã hôn mê một năm." Quân Lan Phong nói một câu kế tiếp, khiến Lạc Vân Hi sợ ngây người.

"Hôn mê sao?" Tin tức này, nàng vốn không nghe Tề Sính Đình nói tới.

Quân Lan Phong "ừ" một tiếng: "Thái hậu vốn vì thân thể của nàng ấy, mà lùi lễ cập kê của nàng ấy lại, vốn dĩ tháng 3 năm trước sẽ làm, không ngờ lại phát sinh việc ngoài ý muốn này." Lạc Vân Hi yên lặng một lát, nhếch khóe miệng cười lạnh: "Ngươi có ý gì đây? Đỗ Tình Yên hôn mê, ngươi đau lòng, không làm gì được, cho nên tới trách ta sao?"

Con ngươi Quân Lan Phong rụt lại, ánh mắt lộ ra sự không dám tin, giọng nói lạnh tới cực điểm: "Ngươi nghĩ vậy sao? Lạc Vân Hi! Ngươi thấy không?"

Hắn bắt được hai vai Lạc Vân Hi, nâng lên thân thể nàng còn đang hởi dựa ở trên gối, dùng mặt nàng quay về phía mình, lửa giận hừng hực cháy trong mắt hắn.

Đỗ Tình Yên hôn mê, hai nhà Nhan Đỗ vốn không đồng ý từ hôn, hắn hoặc là không từ hôn, hoặc là mạnh mẽ từ hôn, nhưng kết quả mạnh mẽ từ hôn lại mang đến chỗ bẩn cực lớn trong đời Đỗ Tình Yên. . .

Lạc Vân Hi tránh né ánh mắt hắn: "Chuyện của ngươi không có quan hệ gì với ta, Quân Lan Phong, ta không có bất kỳ ý kiến gì, ngươi cũng đừng đến chỗ ta kể khổ, ta không thích cùng một nam tử có hôn ước dây dưa như vậy."

"Kể khổ sao? Dây dưa ư?" Quân Lan Phong lập lại mấy chữ, bỗng nhiên nhào lên, nặng nề áp đảo thân thể Lạc Vân Hi trên giường, lạnh giọng nói: "Thế này có phải là dây dưa không? "

Vừa dứt lời, hắn đã cúi người, tiến quân thần tốc tấn công vào giữa hàm răng Lạc Vân Hi, ngậm bờ môi như hoa, mạnh mẽ mút vào, vị ngọt nhung nhớ đã lâu vọt vào đầu lưỡi, làm hắn ngọt đến xương cốt mềm nhũn.

Lạc Vân Hi chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Tim Quân Lan Phong run lên, ánh mắt rời khỏi gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng, dán sát mặt ở cổ nàng, kiên quyết nói: "Hi nhi, ngày mai ta sẽ mạnh mẽ từ hôn, ta muốn ngươi, chỉ cần ngươi."

Lạc Vân Hi không nói, nhìn nóc giường, đây là chuyện của hắn.

Chẳng qua, đã không yêu, vẫn nên kịp thời buông ra!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương