Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một
-
Chương 46: Hổ dữ không ăn thịt con 3
Thân hình tung bay, lưu loát tránh được công kích của Sở Dịch, hành động này thậm chí ngay cả Sở Dịch cũng không thể theo kịp.
Sở Dịch biết thực lực Sở Khuynh Nguyệt không tệ, nhưng không hề nghĩ tới nàng có thể thoái mái tránh được công kích của hắn như thế. Phải biết là, một kích mới vừa rồi, nếu đổi lại là người khác, không chết cũng bị thương!
Nhìn ra Sở Dịch giật mình, Sở Khuynh Nguyệt cười lạnh.
Buồn cười, thực nghĩ nàng là phế vật sao? Kiếp trước của nàng, là làm sát thủ.
Làm một sát thủ đủ tư cách, tốc độ, là quan trọng nhất!
Sở Khuynh Nguyệt lười nhác dựa vào một bên. Nàng chậm rãi nâng tầm mắt, mang theo vài phần trêu tức, vài phần trào phún, nhìn về phía Sở Dịch:”A, Sở tướng quân thật đúng là động thủ được, xem ra quả đúng là bị ta nói trúng rồi. Sở tướng quân ngươi người không chịu làm, vì sao lại cứ thích biến thành cái loại súc sinh cũng không bằng vậy! Ai? Ta nói này Sở tướng quân, làm cái thứ đó, chơi rất vui sao?”
“Ngươi mới là cái thứ đó!”
“Nga, thì ra Sở tướng quân không phải là cái thứ đó a…” Sở Khuynh Nguyệt tiếp tục nở nụ cười:”Tướng quân, ngươi nhắc nhở đúng rồi, mới vừa rồi quả thực là ta đã lầm.”
Sắc mặt Sở Dịch trắng thành một mảnh, hắn không nghĩ tới, bản thân nhất thời sơ hở trong lời nói, không ngờ lại bị nàng chui vào chỗ trống.
Hàn quang nơi đáy mắt càng thêm nồng liệt, quanh thân Sở Dịch, tiếp tục phóng ra lãnh ý vô tận:”Sở Khuynh Nguyệt, mưu sát nhị nương cùng muội muội ruột, quả thật là đại nghịch bất đạo. Hôm này, ta liền thay ông trời, trừ đi ả yêu nghiệt này!”
Khuynh Nguyệt lạnh lùng nhếch môi---
“Yêu nghiệt? Ta đây là yêu nghiệt, nghe nói cũng chính là nòi giống của Sở tướng quân đây…”
“Bản tướng quân không có nữ nhi bất hiếu như ngươi!” Sở Dịch tức giận đến nổi râu đều dựng đứng cả lên, gầm lên từng tiếng.
Nghe lời này, Sở Khuynh Nguyệt cười càng thêm rạng rỡ.
Tốt, tốt lắm, nàng muốn, chính là câu nói này.
Mí mắt nhẹ giương, nàng cười có chút quỷ dị:”Sở tướng quân, đây chính là ngươi nói, ngươi không có nữ nhi như ta. Một khi đã như vậy, ta cũng không làm Sở tướng quân khó xử nữa. Bắt đầu từ ngày mai ta liền chuyển khỏi Sở phủ, từ đây về sau, cùng Tướng quân phủ của ngươi không còn liên quan gì nữa. Ngày sau, nếu như xảy ra chuyện gì, Sở tướng quân ngàn vạn lần đừng nhận bừa thân thích!”
Sở Dịch bị tức đến sắc mặt một trận hồng rồi đến một trận trắng.
Hắn là hộ quốc Đại tướng quân quyền cao chức trọng của Phong Lạc quốc này, từ trước đến nay đều được vạn dân kính ngưỡng.
Mấy ngày gần đây, từ sau khi tính tình Sở Khuynh Nguyệt biến hoá, trong phủ xảy ra chuyện không ngừng, người bên ngoài cũng luôn luôn chỉ trỏ hắn.
Sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm.
Thoáng chốc, tất cả oán giận tích tụ trong thời gian qua, hết thảy đều vọt ra, ào ào bộc phát---
Ánh sáng màu lam phát ra chói mắt, lúc này đây, Sở Dịch cơ hồ đã dùng hết mười tần lực đạo!
Thân hình loé lên, trong nháy mắt, mười tầng lực đạo, mãnh liệt phóng thẳng về phía Sở Khuynh Nguyệt.
Hắn rốt cuộc không thể dung nổi Sở Khuynh Nguyệt, giữ lại Sở Khuynh Nguyệt, cũng chính là một mầm móng tai hoạ!
Trong chớp mắt, giống như ngay ca không khí cũng đều trở nên yên lặng hơn bình thườn.
Cẩm Nhi tránh ở cách đó không xa trừng to mắt, nhìn cảnh này, lòng nóng như lửa đốt.
Cẩm Nhi biết thực lực của Sở Khuynh Nguyệt.
Tuy rằng thực lực của Sở Khuynh Nguyệt không tệ, nhưng muốn chân chính đối kháng với Sở Dịch, chỉ có chịu thiệt mà thôi!
Ánh sáng màu lam, từ giữa không trung lướt qua, Cẩm Nhi sắp lao ra thay Sở Khuynh Nguyện ngăn trở.
Nhưng cũng trong tích tắc, biến cố liền nổi lên…
“Phanh---“ Chỉ nghe một tiếng âm vang mãnh liệt vang lên.
Một lam một tím, hai ánh sáng, cường ngạnh va chạm vào nhau, nơi va vào, một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt thoáng hiện.
Sở Dịch bị chấn kinh, sau đó liền thối lui.
Hắn bưng kín lồng ngực, giống như đã chịu tổn thương.
Đợi khi ánh sáng trắng trước mắt tản đi, hắn giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt….
Sở Dịch biết thực lực Sở Khuynh Nguyệt không tệ, nhưng không hề nghĩ tới nàng có thể thoái mái tránh được công kích của hắn như thế. Phải biết là, một kích mới vừa rồi, nếu đổi lại là người khác, không chết cũng bị thương!
Nhìn ra Sở Dịch giật mình, Sở Khuynh Nguyệt cười lạnh.
Buồn cười, thực nghĩ nàng là phế vật sao? Kiếp trước của nàng, là làm sát thủ.
Làm một sát thủ đủ tư cách, tốc độ, là quan trọng nhất!
Sở Khuynh Nguyệt lười nhác dựa vào một bên. Nàng chậm rãi nâng tầm mắt, mang theo vài phần trêu tức, vài phần trào phún, nhìn về phía Sở Dịch:”A, Sở tướng quân thật đúng là động thủ được, xem ra quả đúng là bị ta nói trúng rồi. Sở tướng quân ngươi người không chịu làm, vì sao lại cứ thích biến thành cái loại súc sinh cũng không bằng vậy! Ai? Ta nói này Sở tướng quân, làm cái thứ đó, chơi rất vui sao?”
“Ngươi mới là cái thứ đó!”
“Nga, thì ra Sở tướng quân không phải là cái thứ đó a…” Sở Khuynh Nguyệt tiếp tục nở nụ cười:”Tướng quân, ngươi nhắc nhở đúng rồi, mới vừa rồi quả thực là ta đã lầm.”
Sắc mặt Sở Dịch trắng thành một mảnh, hắn không nghĩ tới, bản thân nhất thời sơ hở trong lời nói, không ngờ lại bị nàng chui vào chỗ trống.
Hàn quang nơi đáy mắt càng thêm nồng liệt, quanh thân Sở Dịch, tiếp tục phóng ra lãnh ý vô tận:”Sở Khuynh Nguyệt, mưu sát nhị nương cùng muội muội ruột, quả thật là đại nghịch bất đạo. Hôm này, ta liền thay ông trời, trừ đi ả yêu nghiệt này!”
Khuynh Nguyệt lạnh lùng nhếch môi---
“Yêu nghiệt? Ta đây là yêu nghiệt, nghe nói cũng chính là nòi giống của Sở tướng quân đây…”
“Bản tướng quân không có nữ nhi bất hiếu như ngươi!” Sở Dịch tức giận đến nổi râu đều dựng đứng cả lên, gầm lên từng tiếng.
Nghe lời này, Sở Khuynh Nguyệt cười càng thêm rạng rỡ.
Tốt, tốt lắm, nàng muốn, chính là câu nói này.
Mí mắt nhẹ giương, nàng cười có chút quỷ dị:”Sở tướng quân, đây chính là ngươi nói, ngươi không có nữ nhi như ta. Một khi đã như vậy, ta cũng không làm Sở tướng quân khó xử nữa. Bắt đầu từ ngày mai ta liền chuyển khỏi Sở phủ, từ đây về sau, cùng Tướng quân phủ của ngươi không còn liên quan gì nữa. Ngày sau, nếu như xảy ra chuyện gì, Sở tướng quân ngàn vạn lần đừng nhận bừa thân thích!”
Sở Dịch bị tức đến sắc mặt một trận hồng rồi đến một trận trắng.
Hắn là hộ quốc Đại tướng quân quyền cao chức trọng của Phong Lạc quốc này, từ trước đến nay đều được vạn dân kính ngưỡng.
Mấy ngày gần đây, từ sau khi tính tình Sở Khuynh Nguyệt biến hoá, trong phủ xảy ra chuyện không ngừng, người bên ngoài cũng luôn luôn chỉ trỏ hắn.
Sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm.
Thoáng chốc, tất cả oán giận tích tụ trong thời gian qua, hết thảy đều vọt ra, ào ào bộc phát---
Ánh sáng màu lam phát ra chói mắt, lúc này đây, Sở Dịch cơ hồ đã dùng hết mười tần lực đạo!
Thân hình loé lên, trong nháy mắt, mười tầng lực đạo, mãnh liệt phóng thẳng về phía Sở Khuynh Nguyệt.
Hắn rốt cuộc không thể dung nổi Sở Khuynh Nguyệt, giữ lại Sở Khuynh Nguyệt, cũng chính là một mầm móng tai hoạ!
Trong chớp mắt, giống như ngay ca không khí cũng đều trở nên yên lặng hơn bình thườn.
Cẩm Nhi tránh ở cách đó không xa trừng to mắt, nhìn cảnh này, lòng nóng như lửa đốt.
Cẩm Nhi biết thực lực của Sở Khuynh Nguyệt.
Tuy rằng thực lực của Sở Khuynh Nguyệt không tệ, nhưng muốn chân chính đối kháng với Sở Dịch, chỉ có chịu thiệt mà thôi!
Ánh sáng màu lam, từ giữa không trung lướt qua, Cẩm Nhi sắp lao ra thay Sở Khuynh Nguyện ngăn trở.
Nhưng cũng trong tích tắc, biến cố liền nổi lên…
“Phanh---“ Chỉ nghe một tiếng âm vang mãnh liệt vang lên.
Một lam một tím, hai ánh sáng, cường ngạnh va chạm vào nhau, nơi va vào, một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt thoáng hiện.
Sở Dịch bị chấn kinh, sau đó liền thối lui.
Hắn bưng kín lồng ngực, giống như đã chịu tổn thương.
Đợi khi ánh sáng trắng trước mắt tản đi, hắn giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook