“Tô Mặc Vũ, muội muốn làm loạn gì nữa?” Da Luật Đình nhướng mày.

Thấy Da Luật Đình che chở Sở Khuynh Nguyệt, hàn ý dưới đáy mắt Tô Mặc Vũ nổi lên dày đặt.

Thật lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, có chút uỷ khuất lên tiếng:”Như thế nào? Không phải là do Da Luật bá bá lệnh ngươi chơi với ta sao? Hay là nói, cái danh thiên tài của ngươi chỉ có tiếng nhưng không có miếng, căn bản là không dám động thủ với ta?”

Nói xong lời này, Tô Mặc Vũ khiêu khích nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt:”Nhưng ta cũng nghe nói, từ đó đến nay, Sở gia đại tiểu thư luôn luôn bị người khác xem là phế vật, nay bỗng nhiên biến thành thiên tài, nội tình bên trong chắc cũng không có quỷ quái gì đó chứ? Sở Khuynh Nguyệt, ta hỏi ngươi một câu, ngươi có dám luyện với ta không?”

Hai tay Sở Khuynh Nguyệt khoanh trước ngực, nhàn nhàn nhìn người trước mắt.

Khoé môi khinh khỉnh, trong mắt, lộ ra vài phần châm biếm, sẳng giọng:”Được, ta luyện cùng ngươi là được! Chỉ là đao kiếm không có mắt, công chúa phải cẩn thận, vạn nhất làm bị thương, vậy cũng không trách được ai!”

Gió nổi lên, phất qua mạng che mặt của Sở Khuynh Nguyệt.

Dưới mạng che mặt, ấn ký màu đen kia như ẩn như hiện.

Chỉ trong một khắc kia, Tô Mặc Vũ chợt phát hiện gì đó, nàng phi người qua, định giật mạng che mặt của Sở Khuynh Nguyệt.

Cũng trong lúc đó, Sở Khuynh Nguyệt tránh người đi…

Tô Mặc Vũ đứng ở tại chỗ, cười lớn tiếng:”Ha ha ha ha! Thì ra bất quá ngươi cũng chỉ là một đứa xấu xí! Qủa nhiên lời đồn không thể tin, ta thấy ngươi chính là một đứa phế vật mà thôi!”

Ánh mắt của Sở Khuynh Nguyệt phát ra hàn ý.

Công chúa này, cứ hết lần này đến lần khác khiêu chiến nàng, luôn động vào điểm yếu của nàng.

Thân hình xẹt qua, Sở Khuynh Nguyệt lập tức từ trên người thị vệ đi theo phía sau Da Luật Đình, rút kiếm ra.

Lợi kiếm từ trong không khí xẹt qua, có âm thanh vang lên.

Ngay sau đó, kiếm kia, trực tiếp đặt ở trên cổ Tô Mặc Vũ---

Tiếng cười của Tô Mặc Vũ, lập tức im bặt.

Nàng trừng mắt, nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt:”Ngươi… Ngươi muốn làm gi?”

“Ân? Công chúa khôn phải nói là muốn luyện kiếm sao? Tất nhiên là cùng ngươi luyện kiếm!” Thanh kiếm bóng loáng, ở trên cổ Tô Mặc Vũ, khắc xuống một dấu vết.

Xúc cảm lạnh lẽo truyền đến, khiến cho Tô Mặc Vũ cả kinh.

Nàng muốn từ trong tay Sở Khuynh Nguyệt thoát ra, nhưng căn bản là trốn không thoát.

Quanh thân, thêm một chút ánh sáng màu lục thoáng hiện, Tô Mặc Vũ muốn tránh đi, nhưng mà, dù là nàng nỗ lực thế nào, cũng chỉ thấy Sở Khuynh Nguyệt giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

“Đình ca ca, huynh cứu ta, mau cứu ta.” Tô Mặc Vũ nhanh chóng hoảng loạn, nàng cầu cứu nhìn về phía Da Luật Đình.

Mặc dù Da Luật Đình không thích Tô Mặc Vũ, nhưng đến cùng nàng ta cũng là Thiên Khải công chúa, nếu như ở trong hoàng cung xảy ra chuyện gì, Sở Khuynh Nguyệt gánh không nổi trách nhiệm này.

“Khuynh Nguyệt… Nàng…”

“Thái tử ngươi đây là muốn làm cái gì? Không thấy ta đang cùng công chúa luyện kiếm sao?” Sở Khuynh Nguyệt cười nhìn về phía Tô Mặc Vũ:”Công chúa, phương thức như vậy, ngươi thích không?”

Sắc mặt thái tử cứng đờ.

Tô Mặc Vũ đầu tiên là kinh hách, sau đó lập tức khóc nức nở:”Ta không luyện, ta không luyện---“

Sở Khuynh Nguyệt nhìn Tô Mặc Vũ như vậy, khinh bỉ.

Thật sự là không có tiền đồ gì, mới có như vậy, đã bị doạ thành như thế? Kiêu ngạo mới vừa rồi đi đâu hết rồi?

Sở Khuynh Nguyệt vừa mới thu kiếm về, Tô Mặc Vũ liền sợ tới mức thối lui sang một bên, tránh ở phía sau Da Luật Đình.

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt đứng cách đó không xa, đáy mắt, tràn đầy phẫn hận.

Tô Mặc Vũ nàng, là công chúa được sủng ái nhất của Thiên Khải quốc, có khi nào bị sỉ nhục đến như vậy?

Sở Khuynh Nguyệt… Ngươi cứ chờ đó cho bản công chúa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương