Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một
-
Chương 16: Sở Khuynh Nguyệt điên rồi 16
Sở Khuynh Nguyệt đi lên, cận thận nhìn mớ y phục cùng trang sức này.
Chợt, mắt nàng nhanh chóng phát hiện ở một góc bên cạnh quần áo có một mạng che mặt cùng loại.
Trong mắt Sở Khuynh Nguyệt hiện lên vài phần trêu tức.
Nam tử kia, rốt cuộc là người phương nào?
Ngay cả việc này cũng thay nàng lo lắn chu đáo.
Đã đến trình độ như vậy, hình như nếu nàng không đi, thì thật sự sẽ có lỗi với hắn…
Hai ngày sau.
Sáng sớm, mặt trời phóng thích năng lượng.
Hậu viện, có ma ma đi đến---
“Đại tiểu thư, nhanh một chút a, Hoàng Thượn triệu tiểu thư vào cung!”
“Đại tiểu thư… Ngươi nhanh chút đi… Mọi người ở bên ngoài đều đang chờ ngươi, ngươi đừng liên luỵ mọi người đến muộn, đến lúc đó Hoàng Thượng trách tội xuống, ai cũng không thể gánh nổi.” Ma ma đã sớm không còn kiên nhẫn.
Chẳng qua là một đứa xấu xí mà thôi, có tiền đồ gì?
Trên mặt ma ma tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, nếu không phải là do Tướng quân phân phó, bà cũng sẽ không đến cái hậu viện này!
“Đại tiểu thư, nếu như ngươi không ra, chúng ta sẽ đi trước đây…”
“Ma ma ngươi gấp cái gì? Nay không phải đã đi ra rồi sao?” Tiếng nói lành lạnh vang lên, ngay sau đó, một nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt xinh đẹp đi ra.
Tóc nữ tử vắn kiểu lưu vân phức tạp, làm nổi bật lên chu sai*(có lẽ là cây trâm) nhìn qua đơn giản nhưng lại cực kỳ tinh mỹ.
Y phục vàng nhạt chất liệu lụa mỏng, trên mặt, cũng là đội mạng che nửa mặt màu vàng.
Chẳng những không có cảm giác trói buộc, ngược lại càng làm cho nàng có vẻ thần bí động lòng người.
Ma ma cả kinh sững sờ đứng tại chỗ…
Đây… Là ai?
Sẽ không phải là cái người xấu xí kia đi?
Ma ma nghi ngờ, ngay sau đó, giọng nói của nữ tử, chứng minh ý tưởng của bà.
Nhưng nghe trong giọng nói của Sở Khuynh Nguyệt lại tăng thêm vài độ lạnh---
“Ma ma, còn không đi? Ngươi không phải nói là mọi người đan sốt ruột chờ đợi sao?”
Ma ma phục hồi tinh thần lại, giờ phút này, Sở Khuynh Nguyệt sớm đã đi lên phía trước.
Ma ma ở phía sau, dụi dụi mắt…
Đây… Là cái người xấu xí kia sao
Vì sao hôm nay lại trở nên không giống như trước?
Không đúng… Rõ ràng là thay đổi thành một người khác!
Lúc Sở Khuynh Nguyệt đi tới tiền viện, tất cả mọi người ở tiền viện, đều kinh ngạc trừng lớn tròng mắt.
Nhất là Sở Lưu Ly.
Sở Lưu Ly hôm nay, y phục xinh đẹp màu hồng, trang điểm cũng là loại tinh xảo động lòng người.
Vốn là đệ nhất mỹ nhân Phong Lạc, hôm nay sau khi tỉ mỉ trang điểm, càng khiến cho người ta sững sờ.
Chỉ tiếc, Sở Khuynh Nguyệt vừa đến, tầm mắt của mọi người đều bị nàng cướp đi.
Mọi người kinh ngạc nhìn Sở Khuynh Nguyệt, chỉ nửa gương mặt để lộ ra bên ngoài, thật là tinh xảo.
“Thì ra… Đại tiểu thư nếu như không có vết bớt, cũng là một mỹ nhân a, nhìn qua như vậy, cũng không thua kém nhị tiểu thư…” Có người khẽ lầm bầm thành tiếng.
“Còn không phải sao? Một cái chớp mắt vừa rồi kia, ta còn tưởng là thiên tiên hạ phàm đấy, không thể ngờ chúng ta trong ngày thường đều nhìn nhầm…”
Hai người vụng trộm nghị luận.
Bọn họ không biết là, lời bàn tán của bọn họ đã sớm bị Sở Lưu Ly nghe vào tai.
Sở Lưu Ly phẫn hận trừng mắt, khăn trong tay đã sớm bị vò thành một cục.
Đôi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Khuynh Nguyệt, giốn như muốn đem nàng nhìn thấu.
Phế vật này…
Tại sao lại có xiêm y hoa lệ như vậy!
Còn có trang sức này! Tuy rằng đơn giản, nhưng nhìn qua liền biết là thứ cực kỳ quý trọng!
Nhìn Sở Khuynh Nguyệt, thật lâu sau, mới từ từ bình ổn trở lại.
Môi nàng ta khẽ giương lên, nở nụ cười---
Hừ… Sở Khuynh Nguyệt, ngươi chẳng qua chỉ là bao cỏ mà thôi!
Bề ngoài trang điểm cho đẹp thì sao, ngươi cũng chỉ là một phế vật mà thôi!
Khoé môi nàn, chậm rãi gợi lên một tia tươi cười tà ác quỷ dị.
Chờ xem…
Đợi đến cung yến, ta nhìn ngươi lên mặt thế nào!
Chợt, mắt nàng nhanh chóng phát hiện ở một góc bên cạnh quần áo có một mạng che mặt cùng loại.
Trong mắt Sở Khuynh Nguyệt hiện lên vài phần trêu tức.
Nam tử kia, rốt cuộc là người phương nào?
Ngay cả việc này cũng thay nàng lo lắn chu đáo.
Đã đến trình độ như vậy, hình như nếu nàng không đi, thì thật sự sẽ có lỗi với hắn…
Hai ngày sau.
Sáng sớm, mặt trời phóng thích năng lượng.
Hậu viện, có ma ma đi đến---
“Đại tiểu thư, nhanh một chút a, Hoàng Thượn triệu tiểu thư vào cung!”
“Đại tiểu thư… Ngươi nhanh chút đi… Mọi người ở bên ngoài đều đang chờ ngươi, ngươi đừng liên luỵ mọi người đến muộn, đến lúc đó Hoàng Thượng trách tội xuống, ai cũng không thể gánh nổi.” Ma ma đã sớm không còn kiên nhẫn.
Chẳng qua là một đứa xấu xí mà thôi, có tiền đồ gì?
Trên mặt ma ma tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, nếu không phải là do Tướng quân phân phó, bà cũng sẽ không đến cái hậu viện này!
“Đại tiểu thư, nếu như ngươi không ra, chúng ta sẽ đi trước đây…”
“Ma ma ngươi gấp cái gì? Nay không phải đã đi ra rồi sao?” Tiếng nói lành lạnh vang lên, ngay sau đó, một nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt xinh đẹp đi ra.
Tóc nữ tử vắn kiểu lưu vân phức tạp, làm nổi bật lên chu sai*(có lẽ là cây trâm) nhìn qua đơn giản nhưng lại cực kỳ tinh mỹ.
Y phục vàng nhạt chất liệu lụa mỏng, trên mặt, cũng là đội mạng che nửa mặt màu vàng.
Chẳng những không có cảm giác trói buộc, ngược lại càng làm cho nàng có vẻ thần bí động lòng người.
Ma ma cả kinh sững sờ đứng tại chỗ…
Đây… Là ai?
Sẽ không phải là cái người xấu xí kia đi?
Ma ma nghi ngờ, ngay sau đó, giọng nói của nữ tử, chứng minh ý tưởng của bà.
Nhưng nghe trong giọng nói của Sở Khuynh Nguyệt lại tăng thêm vài độ lạnh---
“Ma ma, còn không đi? Ngươi không phải nói là mọi người đan sốt ruột chờ đợi sao?”
Ma ma phục hồi tinh thần lại, giờ phút này, Sở Khuynh Nguyệt sớm đã đi lên phía trước.
Ma ma ở phía sau, dụi dụi mắt…
Đây… Là cái người xấu xí kia sao
Vì sao hôm nay lại trở nên không giống như trước?
Không đúng… Rõ ràng là thay đổi thành một người khác!
Lúc Sở Khuynh Nguyệt đi tới tiền viện, tất cả mọi người ở tiền viện, đều kinh ngạc trừng lớn tròng mắt.
Nhất là Sở Lưu Ly.
Sở Lưu Ly hôm nay, y phục xinh đẹp màu hồng, trang điểm cũng là loại tinh xảo động lòng người.
Vốn là đệ nhất mỹ nhân Phong Lạc, hôm nay sau khi tỉ mỉ trang điểm, càng khiến cho người ta sững sờ.
Chỉ tiếc, Sở Khuynh Nguyệt vừa đến, tầm mắt của mọi người đều bị nàng cướp đi.
Mọi người kinh ngạc nhìn Sở Khuynh Nguyệt, chỉ nửa gương mặt để lộ ra bên ngoài, thật là tinh xảo.
“Thì ra… Đại tiểu thư nếu như không có vết bớt, cũng là một mỹ nhân a, nhìn qua như vậy, cũng không thua kém nhị tiểu thư…” Có người khẽ lầm bầm thành tiếng.
“Còn không phải sao? Một cái chớp mắt vừa rồi kia, ta còn tưởng là thiên tiên hạ phàm đấy, không thể ngờ chúng ta trong ngày thường đều nhìn nhầm…”
Hai người vụng trộm nghị luận.
Bọn họ không biết là, lời bàn tán của bọn họ đã sớm bị Sở Lưu Ly nghe vào tai.
Sở Lưu Ly phẫn hận trừng mắt, khăn trong tay đã sớm bị vò thành một cục.
Đôi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Khuynh Nguyệt, giốn như muốn đem nàng nhìn thấu.
Phế vật này…
Tại sao lại có xiêm y hoa lệ như vậy!
Còn có trang sức này! Tuy rằng đơn giản, nhưng nhìn qua liền biết là thứ cực kỳ quý trọng!
Nhìn Sở Khuynh Nguyệt, thật lâu sau, mới từ từ bình ổn trở lại.
Môi nàng ta khẽ giương lên, nở nụ cười---
Hừ… Sở Khuynh Nguyệt, ngươi chẳng qua chỉ là bao cỏ mà thôi!
Bề ngoài trang điểm cho đẹp thì sao, ngươi cũng chỉ là một phế vật mà thôi!
Khoé môi nàn, chậm rãi gợi lên một tia tươi cười tà ác quỷ dị.
Chờ xem…
Đợi đến cung yến, ta nhìn ngươi lên mặt thế nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook