Tử Đồng trực tiếp ném một ánh mắt khinh khỉnh về phía hắn, “Không nói đừng nói, có gì đặc biệt hơn người!”

Phía đối diện, Bách Thảo tiên sinh cười ha ha một tiếng, “Đồ nhi à, vi sư ngày mai phải đi. Trước khi đi, ta muốn nhắc nhở ngươi một chút.” Nói đến đây, Bách Thảo tiên sinh thu lại vẻ mặt hời hợt ban nãy, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Kỳ thật, tinh thuật cũng tốt, thuật luyện đan cũng tốt, đều tốt như nhau cả, chỉ là một bên là vì giết người, một bên là vì cứu người mà thôi. Ta tin tưởng với tư chất thiên phú của ngươi, rất nhanh sẽ đến Tinh Y Cốc tìm ta. Việc tu luyện trước đây hoàn toàn không cần ta dạy ngươi, tối hôm qua ta quan sát ngươi suốt một đêm, phương pháp tu luyện của ngươi hoàn toàn chính xác. Ta hiện tại chỉ muốn nhắc nhở ngươi một việc, nha đầu Tử Đồng, ngươi phải nhớ kĩ, làm một tinh thuật sư giết người như ngóe, hay làm một đan sư tế thế cứu người, toàn bộ đều tùy ý niệm của ngươi!”

Ánh mắt của hắn nhìn nàng thật bình tĩnh, lại chỉ liếc mắt một cái, tựa hồ đã nhìn thấu nàng.

Mặc dù đây là lần đầu gặp mặt, Tử Đồng lại có cảm giác, người này, hiểu nàng!

“Sư phụ hy vọng nhất là ta làm người như thế nào?”

“Không phải ta hy vọng ngươi làm người như thế nào, mà là ngươi tự chọn mình sẽ làm người như thế nào!” Bách Thảo tiên sinh huơ huơ cánh tay, để tiểu hầu gia Đồng nhi đáp vào, “Ta cũng muốn xem một chút, ta là dạy dỗ ra một cái mầm gieo họa bốn phương, hay là một cái thiên tài khiếp sợ thiên hạ.”

Tử Đồng đứng lên, cười hỏi, “Người sẽ không sợ ta phá hủy danh tiếng của ngươi?”

“Hắc …” Bách Thảo tiên sinh vỗ vỗ bả vai gầy gò của nàng, “Đồ nhi ngoan, danh tiếng chỉ là thứ chó má gì đó, vi sư không thèm để ý đâu, đừng sợ, buông tay mà làm, sư phụ ta giữ lời nói, liền tính tương lai ngươi thực sự trở thành một cái kẻ gieo họa, sư phụ cũng sẽ không cho phép kẻ nào bắt nạt ngươi!”

Lão giả kia cười cong cong khóe mắt. Trong đôi mắt ôn hòa khiêm tốn kia, lời nhàn nhạt nói ra lại là lời hứa hẹn nặng nhất.

Đây đến cùng là thưởng thức nàng đến mức nào, mới có thể nói ra lời như vậy?!

Nhìn lão giả trước mắt, Tử Đồng không kìm lòng được mà nghĩ đến gia gia đã qua đời của mình trước đây, khi nàng chưa có xuyên qua, năm đó gia gia cũng sủng ái nàng như thế này, dù nàng làm ra chuyện sai lầm lớn như nào, gia gia cũng chưa từng mắng nàng một câu.

Nàng nhìn chăm chú lão Bách Thảo tiên sinh, nghiêm nghị đáp ứng, “Tử Đồng sẽ không làm ngài bẽ mặt!”

Bách Thảo tiên sinh đưa tay, đầu ngón tay có ánh sáng màu lam nhàn nhạt, kéo tay nàng qua, hắn đưa ngón tay điểm ở lòng bàn tay nàng.

“Hảo nha đầu, ta sẽ ở tinh y cốc chờ ngươi!”

Ánh sáng màu lam trực tiếp chui vào mu bàn tay nàng, thời điểm Tử Đồng ngẩng đầu lên, Bách Thảo tiên sinh đã chạy đến cửa quán cơm.

‘Tinh Y Cốc đến tột cùng là ở nơi nào?” Tử Đồng vội vàng hỏi.

Bách Thảo tiên sinh xoay mặt cười với nàng, "Đến lúc đó, bản thân ngươi tất sẽ rõ.”

Tử Đồng đuổi theo đến cửa, Bách Thảo tiên sinh đã không thấy bóng dáng.

“Hảo, vậy chúng ta liền gặp ở Tinh Y Cốc.”

Tử Đồng ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, giờ ngọ rồi, lại cười cười, sải bước rời đi.

La Ẩn cấp thẻ Tử Đồ, trong thẻ có đến mười mấy vạn kim tệ, đủ để nàng mua nguyên liệu chế thuốc, hơn nữa có Tử Đồ hỗ trợ, mấy việc mua nguyên liệu hoàn toàn là Tử Đồ chịu trách nhiệm, mà nàng chỉ cần ở trong nhà chuyên tâm luyện tập đan thuật.

Bách Thảo tiên sinh đã nói qua, nàng muốn gặp hắn, nhất định phải luyện ra Địa giai Cửu Tinh đan dược trở lên, trong tay nàng có nhiều nhất là đan thư Địa giai Thất tinh, nếu như muốn có đan thư cao cấp hơn, nàng phải thắng được đan dược sư Tử Diệu Thành, tiến vào thánh đan Tử gia mới có cơ hội.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương