Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
-
Chương 72: Thanh Thiếu tỉ mỉ cưng chiều
Edit + Beta:Tieumanulk
Diệp Vị Ương cảm giác lỗ tai nóng quá,thật là nóng,ách. . . . . . cô dám khẳng định,lỗ tai của cô nhất định rất đỏ.
Thanh Phong Tuấn hôn bá đạo mà ngọt ngào,Diệp Vị Ương đến bây giờ cũng không phát hiện mới vừa rồi mình không có đẩy ra hắn.
Cũng may đèn đường màu đỏ chuyển thành đèn xanh,Thanh Phong Tuấn không có làm tiếp bất kỳ cử động ái muội,chỉ nhìn sâu vào đôi má ửng hồng của cô,tâm trạng trở nên thật tốt,sau đó lần nữa nghiêm túc lái xe.
Xe ngừng lại trước một nhà hàng tao nhãkiểu Trung Quốc .
Hắn không nói lời nào lấy ra một cặp mắt kính râm đeo lên mắt Diệp Vị Ương.Động tác dọa Diệp Vị Ương giật mình,cho rằng hắn lại muốn làm chuyện gì. Cũng may trừ cảm giác trên mình có thêm cặp mắt kính râm ra Thanh Phong Tuấn không có làm tiếp những chuyện khác,điều này làm cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mắt kính thật to lập tức che đi một nửa gương mặt xinh đẹp sinh động của Diệp Vị Ương.Dáng vẻ có chút tức cười nhưng da cô trắng như tuyết,môi đỏ mọng như anh đào như cũ không giảm vẻ đẹp của cô.
Thanh Phong Tuấn nhìn cô cười cười, nói: “Tốt lắm,như vậy sẽ không ai nhận ra cô là người mẫu.”
Diệp Vị Ương ngẩn người,nghĩ thầm:A,hoá ra là vậy.Ừm,sớm nên đoán ra một người đàn ông ưu tú như hắn sẽ không bao giờ làm chuyện nhàm chán vô ý nghĩa, mặc dù chỉ một việc nhỏ hắn nhất định cũng có lý do.Mà hắn đeo kính râm cho cô,vì biết thân phận người mẫu của cô không thể ra ngoài ánh sáng ! Nghĩ cũng thật chu đáo! Vậy cũng tốt,nếu hắn đã nghĩ dùm cô,vậy chờ một chút ăn cơm tối cùng hắn.
Như cũ Thanh Phong Tuấn là người đầu tiên xuống xe, sau đó thân sĩ mở cửa xe cho Diệp Vị Ương.
Bộ dạng kia,động tác kia,giống như muốn mời một vị công chúa rất được nuông chiều.
Thanh Phong Tuấn dịu dàng chung đụng,cực kỳ tỉ mỉ có lễ phép.Giống như chỉ cần hắn nguyện ý,hắn có thể nuông chiều cô đến Thiên đường,che chở bội phần!
Diệp Vị Ương vẫn chưa phục hồi như cũ sau cú sốc nụ hôn bất ngờ ban nãy,không biết làm sao đối mặt Thanh Phong Tuấn,nhưng lại không thể quá kiểu cách,cho nên cô không nói gì,lựa chọn thuận theo động tác mở cửa của hắn lặng lẽ xuống xe.
Hai người như người yêu bình thường song song đi vào phòng ăn.Mỗi khi Diệp Vị Ương muốn bước chậm lại thụt phía sau một chút giữ khoảng cách để người ta tránh hiểu lầm,Thanh Phong Tuấn cũng không biến sắc thả chậm bước chân,tóm lại phía trước phía sau,hắn và cô vẫn bị xem như người yêu cùng đi vào.
Quản lý phòng ăn thế nhưng tự mình ra nghênh tiếp,cười nhẹ nhàng hỏi: “Thanh thiếu,hôm nay đại giá quang lâm,bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp.Ack,ngài muốn bao cả phòng ăn,hay cần một phòng riêng?Tôi sẽ an bài cho ngài. . . . . .”
Khi quản lý ân cần hỏi thăm,Thanh Phong Tuấn bớt thời gian xem xét vẻ mặt Diệp Vị Ương,phát hiện cô hơi nhíu lông mày,có chút không vui và sợ hãi. Vì vậy hắn lập tức cắt đứt quản lý phòng ăn nhiệt tình đề cử,trực tiếp nói:
“Không,cho chúng tôi một bàn thôi.”
Hắn lựa chọn là vị trí trong góc phòng ăn.
Lời vừa mới dứt,Thanh Phong Tuấn đã nhạy cảm phát hiện lông mày Diệp Vị Ương giãn ra.
Đúng vậy,Diệp Vị Ương rất không thích phô trương,nếu như chỉ ăn một bữa mà bao cả phòng ăn,còn phải yêu cầu mấy vị khách khác nhanh rời khỏi cô sẽ cảm thấy xa xỉ,là khoe của.Vốn nên chọn một phòng ăn yên tĩnh ăn cơm là tốt nhất,nhưng bởi vì sự kiện bị hôn trong xe,Diệp Vị Ương hiện tại thật sự ngượng ngùng không biết làm sao một mình đối mặt Thanh Phong Tuấn,cuối cùng lựa chọn ở đại sảnh tương đối khá chút.
Diệp Vị Ương ngẩng đầu kỳ quái nhìn Thanh Phong Tuấn,người đàn ông ưu tú này chẳng lẽ biết “Đọc tâm thuật”? Cư nhiên chọn đúng như suy nghĩ trong lòng cô ăn cơm trong góc đại sảnh?
Thật khó hiểu.Thật không thể tin được.Thật sự là người tỉ mĩ nhất mà cô từng gặp.Người như vậy. . . . . . quá nguy hiểm.Một khi yêu sẽ không trở lại được?
Diệp Vị Ương cảm giác lỗ tai nóng quá,thật là nóng,ách. . . . . . cô dám khẳng định,lỗ tai của cô nhất định rất đỏ.
Thanh Phong Tuấn hôn bá đạo mà ngọt ngào,Diệp Vị Ương đến bây giờ cũng không phát hiện mới vừa rồi mình không có đẩy ra hắn.
Cũng may đèn đường màu đỏ chuyển thành đèn xanh,Thanh Phong Tuấn không có làm tiếp bất kỳ cử động ái muội,chỉ nhìn sâu vào đôi má ửng hồng của cô,tâm trạng trở nên thật tốt,sau đó lần nữa nghiêm túc lái xe.
Xe ngừng lại trước một nhà hàng tao nhãkiểu Trung Quốc .
Hắn không nói lời nào lấy ra một cặp mắt kính râm đeo lên mắt Diệp Vị Ương.Động tác dọa Diệp Vị Ương giật mình,cho rằng hắn lại muốn làm chuyện gì. Cũng may trừ cảm giác trên mình có thêm cặp mắt kính râm ra Thanh Phong Tuấn không có làm tiếp những chuyện khác,điều này làm cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mắt kính thật to lập tức che đi một nửa gương mặt xinh đẹp sinh động của Diệp Vị Ương.Dáng vẻ có chút tức cười nhưng da cô trắng như tuyết,môi đỏ mọng như anh đào như cũ không giảm vẻ đẹp của cô.
Thanh Phong Tuấn nhìn cô cười cười, nói: “Tốt lắm,như vậy sẽ không ai nhận ra cô là người mẫu.”
Diệp Vị Ương ngẩn người,nghĩ thầm:A,hoá ra là vậy.Ừm,sớm nên đoán ra một người đàn ông ưu tú như hắn sẽ không bao giờ làm chuyện nhàm chán vô ý nghĩa, mặc dù chỉ một việc nhỏ hắn nhất định cũng có lý do.Mà hắn đeo kính râm cho cô,vì biết thân phận người mẫu của cô không thể ra ngoài ánh sáng ! Nghĩ cũng thật chu đáo! Vậy cũng tốt,nếu hắn đã nghĩ dùm cô,vậy chờ một chút ăn cơm tối cùng hắn.
Như cũ Thanh Phong Tuấn là người đầu tiên xuống xe, sau đó thân sĩ mở cửa xe cho Diệp Vị Ương.
Bộ dạng kia,động tác kia,giống như muốn mời một vị công chúa rất được nuông chiều.
Thanh Phong Tuấn dịu dàng chung đụng,cực kỳ tỉ mỉ có lễ phép.Giống như chỉ cần hắn nguyện ý,hắn có thể nuông chiều cô đến Thiên đường,che chở bội phần!
Diệp Vị Ương vẫn chưa phục hồi như cũ sau cú sốc nụ hôn bất ngờ ban nãy,không biết làm sao đối mặt Thanh Phong Tuấn,nhưng lại không thể quá kiểu cách,cho nên cô không nói gì,lựa chọn thuận theo động tác mở cửa của hắn lặng lẽ xuống xe.
Hai người như người yêu bình thường song song đi vào phòng ăn.Mỗi khi Diệp Vị Ương muốn bước chậm lại thụt phía sau một chút giữ khoảng cách để người ta tránh hiểu lầm,Thanh Phong Tuấn cũng không biến sắc thả chậm bước chân,tóm lại phía trước phía sau,hắn và cô vẫn bị xem như người yêu cùng đi vào.
Quản lý phòng ăn thế nhưng tự mình ra nghênh tiếp,cười nhẹ nhàng hỏi: “Thanh thiếu,hôm nay đại giá quang lâm,bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp.Ack,ngài muốn bao cả phòng ăn,hay cần một phòng riêng?Tôi sẽ an bài cho ngài. . . . . .”
Khi quản lý ân cần hỏi thăm,Thanh Phong Tuấn bớt thời gian xem xét vẻ mặt Diệp Vị Ương,phát hiện cô hơi nhíu lông mày,có chút không vui và sợ hãi. Vì vậy hắn lập tức cắt đứt quản lý phòng ăn nhiệt tình đề cử,trực tiếp nói:
“Không,cho chúng tôi một bàn thôi.”
Hắn lựa chọn là vị trí trong góc phòng ăn.
Lời vừa mới dứt,Thanh Phong Tuấn đã nhạy cảm phát hiện lông mày Diệp Vị Ương giãn ra.
Đúng vậy,Diệp Vị Ương rất không thích phô trương,nếu như chỉ ăn một bữa mà bao cả phòng ăn,còn phải yêu cầu mấy vị khách khác nhanh rời khỏi cô sẽ cảm thấy xa xỉ,là khoe của.Vốn nên chọn một phòng ăn yên tĩnh ăn cơm là tốt nhất,nhưng bởi vì sự kiện bị hôn trong xe,Diệp Vị Ương hiện tại thật sự ngượng ngùng không biết làm sao một mình đối mặt Thanh Phong Tuấn,cuối cùng lựa chọn ở đại sảnh tương đối khá chút.
Diệp Vị Ương ngẩng đầu kỳ quái nhìn Thanh Phong Tuấn,người đàn ông ưu tú này chẳng lẽ biết “Đọc tâm thuật”? Cư nhiên chọn đúng như suy nghĩ trong lòng cô ăn cơm trong góc đại sảnh?
Thật khó hiểu.Thật không thể tin được.Thật sự là người tỉ mĩ nhất mà cô từng gặp.Người như vậy. . . . . . quá nguy hiểm.Một khi yêu sẽ không trở lại được?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook