Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
-
Chương 34: Bị đánh một bạt tai!
Thế nào,sợ tôi bán em?” Hắn vẫn nhíu mày tà mị cười hỏi cô.
“Không,tôi không sợ,muốn bán anh đã sớm bán,tôi mặc dù cảm thấy. . . . . . có lúc anh thật khó ưa,nhưng tuyệt đối không phải người xấu,nếu
không anh cũng sẽ không nhiều lần cứu tôi,tôi tin tưởng trực giác của
mình.”
Thanh Phong Tuấn có thâm ý khác nhìn sang cô,ánh mắt thâm thúy khó hiểu nói: “Tốt.Em phải nhớ lời hôm nay đã nói.”
Cô nói,tôi không phải người xấu.
Cô nói,cô tin tưởng trực giác của mình.
Đợi đến một ngày chân tướng rõ ràng,cô có còn cho rằng như vậy? Cô chắc chắn sẽ hận tôi! Thanh Phong Tuấn cau mày không kiềm được nghĩ như vậy.
Vừa lúc chuyển đổi đèn đường,Thanh Phong Tuấn không cho phép mình suy nghĩ nhiều, nói một câu:”Nếu không sợ tôi bán em,vậy trước khi về nhà phải đi với tôi đến một chỗ!”
Nói xong giống như đang phát tiết cảm xúc nặng nề,hắn dùng tốc độ nhanh như chớp lái xe đi!
Chỉ chốc lát sau đã đến một phòng khám bệnh tư nhân,Diệp Vị Ương không biết hắn tại sao muốn đưa cô đến đây,đợi cô mới vừa cởi ra nịt an toàn trên người mình,Thanh Phong Tuấn đã ôm ngang lấy cô!
“A. . . . . .” Thân thể đột nhiên bay lên không,Diệp Vị Ương theo bản năng ôm cổ Thanh Phong Tuấn,”Anh làm gì đấy?”
“Nếu như em không muốn vết thương tôi lần nữa nứt ra,tốt nhất ngoan ngoãn phối hợp,không nên lộn xộn.” Thanh Phong Tuấn thần sắc như thường, bước chân vững vàng,nói bình tĩnh lãnh đạm.
Chậc chậc Diệp Vị Ương chớp chớp mắt không khỏi cảm thán,người này quả nhiên không giống người bình thường,bị thương còn bước đi như bay,thân thủ cùng định lực phải luyện phải luyện bao nhiêu năm mới có được a.
Diệp Vị Ương bất giác nhớ lại cô dầu gì cũng coi như đại minh tinh,vội vàng hốt hoảng vuốt lại mái tóc xốc xếch không chịu nổi,che bớt khuôn mặt xinh đẹp nhưng vô cùng tái nhợt.
“Không cần che,che cũng vô dụng,không thể so sánh tin tức nổi bật hôm nay,sau khi về nhà em có thể mở ti vi xem một chút.Chúc mừng em ha ha.” Thanh Phong Tuấn không quên nhạo báng cô.
Diệp Vị Ương sợ không nhẹ: “Ack . . . . . Anh nói tin tức giải trí gì? Có liên quan đến tôi? Không phải là. . . . . .” Trong lòng cô nổi lên dự cảm không tốt.Hỏng bét, sau khi trở về làm sao nói với mẹ đây.
Cho nên tiếp theo Thanh Phong Tuấn ôm cô vào phòng cứu thương,bảo người bạn bó chân lại cô trọn cả quá trình cô đều không yên lòng thường xuyên mất hồn.
Tựa như nhìn ra cô muốn nanh về nhà,Thanh Phong Tuấn tiếp theo không trêu chọc cô,lời nói cũng ít đi,rất nhanh đưa cô an toàn về nhà.
Người này ngay chữ “gặp lại” cũng không nói,chẳng lẽ chắc chắn cô và hắn sẽ gặp lại nữa?
Còn nữa. . . . . . Người này dọc theo đường đi dường như không hề hỏi thăm địa chỉ nhà cô,chẳng lẽ hắn đã biết trước? Hay hắn điều tra qua cô?
Diệp Vị Ương mang theo nghi ngờ khập khễnh đi vào cửa nhà ———
“Bốp!” Chân trước mới vừa bước vào cô bị mẹ cho một bạt tai vào mặt
Thanh Phong Tuấn có thâm ý khác nhìn sang cô,ánh mắt thâm thúy khó hiểu nói: “Tốt.Em phải nhớ lời hôm nay đã nói.”
Cô nói,tôi không phải người xấu.
Cô nói,cô tin tưởng trực giác của mình.
Đợi đến một ngày chân tướng rõ ràng,cô có còn cho rằng như vậy? Cô chắc chắn sẽ hận tôi! Thanh Phong Tuấn cau mày không kiềm được nghĩ như vậy.
Vừa lúc chuyển đổi đèn đường,Thanh Phong Tuấn không cho phép mình suy nghĩ nhiều, nói một câu:”Nếu không sợ tôi bán em,vậy trước khi về nhà phải đi với tôi đến một chỗ!”
Nói xong giống như đang phát tiết cảm xúc nặng nề,hắn dùng tốc độ nhanh như chớp lái xe đi!
Chỉ chốc lát sau đã đến một phòng khám bệnh tư nhân,Diệp Vị Ương không biết hắn tại sao muốn đưa cô đến đây,đợi cô mới vừa cởi ra nịt an toàn trên người mình,Thanh Phong Tuấn đã ôm ngang lấy cô!
“A. . . . . .” Thân thể đột nhiên bay lên không,Diệp Vị Ương theo bản năng ôm cổ Thanh Phong Tuấn,”Anh làm gì đấy?”
“Nếu như em không muốn vết thương tôi lần nữa nứt ra,tốt nhất ngoan ngoãn phối hợp,không nên lộn xộn.” Thanh Phong Tuấn thần sắc như thường, bước chân vững vàng,nói bình tĩnh lãnh đạm.
Chậc chậc Diệp Vị Ương chớp chớp mắt không khỏi cảm thán,người này quả nhiên không giống người bình thường,bị thương còn bước đi như bay,thân thủ cùng định lực phải luyện phải luyện bao nhiêu năm mới có được a.
Diệp Vị Ương bất giác nhớ lại cô dầu gì cũng coi như đại minh tinh,vội vàng hốt hoảng vuốt lại mái tóc xốc xếch không chịu nổi,che bớt khuôn mặt xinh đẹp nhưng vô cùng tái nhợt.
“Không cần che,che cũng vô dụng,không thể so sánh tin tức nổi bật hôm nay,sau khi về nhà em có thể mở ti vi xem một chút.Chúc mừng em ha ha.” Thanh Phong Tuấn không quên nhạo báng cô.
Diệp Vị Ương sợ không nhẹ: “Ack . . . . . Anh nói tin tức giải trí gì? Có liên quan đến tôi? Không phải là. . . . . .” Trong lòng cô nổi lên dự cảm không tốt.Hỏng bét, sau khi trở về làm sao nói với mẹ đây.
Cho nên tiếp theo Thanh Phong Tuấn ôm cô vào phòng cứu thương,bảo người bạn bó chân lại cô trọn cả quá trình cô đều không yên lòng thường xuyên mất hồn.
Tựa như nhìn ra cô muốn nanh về nhà,Thanh Phong Tuấn tiếp theo không trêu chọc cô,lời nói cũng ít đi,rất nhanh đưa cô an toàn về nhà.
Người này ngay chữ “gặp lại” cũng không nói,chẳng lẽ chắc chắn cô và hắn sẽ gặp lại nữa?
Còn nữa. . . . . . Người này dọc theo đường đi dường như không hề hỏi thăm địa chỉ nhà cô,chẳng lẽ hắn đã biết trước? Hay hắn điều tra qua cô?
Diệp Vị Ương mang theo nghi ngờ khập khễnh đi vào cửa nhà ———
“Bốp!” Chân trước mới vừa bước vào cô bị mẹ cho một bạt tai vào mặt
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook