Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
-
Chương 177: Thanh Phong Tuấn ghen đến nổi điên!
Edit:Dực
Beta:Tieumanulk
Một loại tội ác dâng lên trong lòng,nếu không để ý sẽ ngày càng trở nên đau đớn,cô từ chối giằng co muốn tránh thoát.
Dạ Phi Phàm không thể không rời khỏi môi cô cũng không có buông cô ra,hơi thở có chút hổn hển nhưng vẫn nóng rực như cũ phả lên mặt cô,nói thẳng ” Em không cố ý,tôi cũng không cố ý!”
Nói xong một câu không rõ ý nghĩa,không đợi Diệp Vị Ương phản ứng,hắn ôm cô nhảy lên bờ..
Động tác nhảy lên của hắn phá vỡ sự im lặng của cô,chuyển động mạnh khiến cô theo bản năng ôm chặt lấy cổ hắn,rồi lại cảm thấy không thích hợp lập tức đỏ mặt buông tay ra.
“Em bị trặc chân rất nặng!” Dạ Phi Phàm nói sự thật.
“Nhưng………”
“Không nhưng nhị gì hết,nếu như hắn hiểu nhầm cái gì,tôi sẽ ra mặt giải thích giúp em.”
Thì ra hắn có thể nhìn thấy lo lắng của cô,điều này khiến cho ánh mắt của cô không biết nên để ở đâu,hôm nay thân phận của cả hai như vậy gặp nhau thật lúng túng.Thế nhưng vừa nhìn thấy cô liền cả kinh sợ hãi “Cánh tay của anh cũng bị thương! Đang chảy máu!”
Đúng rồi,nhất định là do lúc nãy rơi xuống hồ nước để tránh đầu cô bị thương nên tay hắn mới bị như vậy.
Mặc dù bây giờ muốn giữ khoảng cách với hắn nhưng không thể làm người yêu cũng có thể làm bạn bình thường.Huống chi Thanh Phong Tuấn cũng có hợp tác qua lại với hắn.Không thể không nói Dạ Phi Phàm đã chiếm một vị trí riêng trong lòng được,không yêu nhưng không thể làm bộ không biết,dù sao thì cả hai cũng quen nhau nhiều năm.
Nhìn hắn vì mình bị thương,đôi mày lá liễu của Diệp Vị Ương nhíu lại,việc cô có thể làm thì rất ít nhưng ít ra cũng có thể giúp hắn băng bó vết thương một chút.
Dạ Phi Phàm cũng không chú ý tới sự kháng nghị của cô trực tiếp ôm cô trở về phòng của mình,nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Đầu tiên là đưa cho cô một chiếc khăn lông khô thật lớn,sau đó lấy hòm thuốc ra.
“Đầu tiên là lau hết nước trên người,sau đó xoa ít dầu,nhẫn nại một chút lập tức sẽ không sao.Bằng không ngày mai chân của em sẽ sưng rất lớn!”
Thanh âm của hắn vẫn ôn hòa như cũ,cả người bình thản ung dung giống như trước đây giữa hai người chuyện gì cũng chưa có xảy ra.Nếu thái độ của hắn như vậy,Diệp Vị Ương cùng thực sự không muốn trách móc hoặc nói ra vừa rồi là hắn cố ý hôn cô. Quên đi là tốt nhất.
Dù sao lấy thân phận của hai người bây giờ,nụ hôn kia……………tuyệt đối không hợp lẽ.Thậm chí hôm nay cô còn hết sức từ chối nó.
Một người trong quá khứ cao ngạo lãnh khốc như Dạ Phi Phàm, nhưng bây giờ lại đem thân hình cao lớn tuấn lãng hạ mình nửa ngồi,chỉ vì để bôi rượu thuốc giúp cô xoa bóp chân bị trẹo.
Có người nói,nếu như có người đàn ông nào chịu vì một người con gái mà khom lưng giúp mang giày,như vậy cô gái đó chính là công chúa của hắn,đó là hóa thân của nữ thần tình yêu.
Diệp Vị Ương nhìn Dạ Phi Phàm bình tĩnh trầm ổn có chút giống như muốn khóc,nhưng chỉ có thể cười khổ.Số mạng vốn trêu cợt người như vậy,đến khi cô không còn yêu hắn lại đặc biệt để ý đến cô.
Hắn dùng dôi tay vẫn còn chảy máu vì cô bôi thuốc,cho dù cô ngăn cản thế nào,hắn cũng làm như không nghe thấy gì.
Mũi có chút chua chua,trước giờ hắn chưa từng đối tốt với cô như vậy.
Chờ Dạ Phi Phàm bôi xong thuốc,đứng dậy,xách theo hòm thuốc định ra ngoài,suy nghĩ một chút Diệp Vị Ương kéo cổ tay hắn lại.
Hắn nhìn cô nhíu mày,không hiểu cô kéo tay hắn là có ý gì, nhưng lại vô cùng kiên nhẫn chờ cô nói.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn mảnh khảnh cứ như vậy nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn,bàn tay của cô hơi lạnh mà lại rất mềm mại, ánh mắt như một chú nai con sáng ngời mà kiên định.
“………Tay của anh cũng bị thương,hiện tại để tôi bôi thuốc cho anh” Mấp máy môi,cô nói có chút khó khăn,hi vọng hắn sẽ không hiểu nhầm.
Liếc mắt nhìn vẻ mặt của cô,hắn tự giễu cười một tiếng “Không cần,tôi có thể tự bôi thuốc,tôi sẽ gọi nữ quản gia tới giúp em tắm, em nhất định phải lập tức tắm bằng nước nóng, nếu không nhất định sẽ bị cảm.”
Nói xong,hắn từ từ lấy tay cô ra,lòng bàn tay ấm áp của cô gái này đã từng sưởi ấm lòng hắn nhưng lúc đó hắn không nhận ra cũng không biết quý trọng.
Sau đó………Hắn xoay người rời đi.
……………………………………………………..
Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn phản chiếu lại ánh sáng mặt trời,để một đống tài liệu lớn chưa phê duyệt,Thanh Phong Tuấn cũng đang mất hồn.
Mấy ngày không thấy,hắn rất nhớ cô gái nhỏ đó.
Ấn điện thoại nội bộ,không tới một phút liền có một người giống như cận vệ đi vào.
“Thiếu chủ,người có điều gì phân phó?” Thuộc hạ toàn thân âu phục màu đen cung kính chờ mệnh lệnh của hắn.
Thanh Phong Tuấn khẽ xoa cằm “Đem băng ghi hình ngày hôm nay của cô ấy ra đây!”
“Da,thiếu chủ,xin chờ một chút!”
Vệ sĩ chẳng cần phải hỏi nhiều cũng viết “cô ấy” trong miệng Thanh Phong Tuấn là ai.Đây là việc mà mấy ngày gần đây Thiếu chủ nhất định phải làm.
Chỉ là……….hôm nay lại sớm hơn.
Đúng vậy,Thanh Phong Tuấn cũng nhìn thời gian hiển thị trên máy vi tính một chút,mới có chính giờ sáng thôi,một phần tư của ngày cũng chưa có tới,thế mà hắn đã vội muốn xem băng ghi hình của cô rồi.Đây không phải là cách giám sát Diệp Vị Ương,chỉ là một cách để nhớ.Thông qua băng ghi hình biết mỗi ngày cô làm những cái gì,sau đó cũng có cảm giác như mình đang làm bạn với cô.
Đây là một loại tâm tình chờ mong rất kì diệu.
Sẵn lúc vệ sĩ đi ra ngoài lấy cái gì đó,Thanh Phong Tuấn bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian kỳ dệu hắn cùng Diệp vị Ương ăn ý sống chung.
Hắn có thói quen rất bận rộn rất ít khi trở về tòa biệt thự kia. Hắn cũng không phải là người hay nói nhiều,ngược lại trời sinh lại có chút kiệm lời.
Cho nên bất kể cô nói cái gì,hắn cũng chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng cười với cô một chút để cô biết hắn đang lắng nghe.
Nhưng dù là vậy,nha đầu kia dường như rất có kiên nhẫn,nói với hắn rất nhiều,nói cho hắn biết lúc hắn không có ở đây cô sống như thế nào,học được những gì,vẻ mặt kia rất thuần khiết cũng rất chân thành.
Xem ra,lúc hắn không có ở đây,một mình cô quả thực quá mức cô đơn rồi.Cho tới khi hắn xuất hiện thì cô lại giống như một đứa bé lảm nhảm,kể lại cuộc sống mỗi ngày của cô.
Hắn không biết cách mình đối xử với cô có tàn nhẫn hay không, nhưng……..không thể phủ nhận,hắn rất thích cô gần gũi kể chuyện cho hắn nghe.Cho hắn thêm một chút thời gian,qua một khoảng thời gian nữa,hắn có thể ngày đêm ở bên cạnh làm bạn với cô,đi tới đâu cũng có thể quan minh chính đại mang theo cô.
Đèm cửa cảm ứng sáng lên ba hồi,hắn cho vệ sĩ vào,cầm lấy cuộn băng ghi hình trên tay thuộc hạ.
“Tốt lắm, cậu có thể lui ra!”
Vệ sĩ teo lời cung kính lui ra,Thanh Phong Tuấn do dự rốt cuộc hắn có nên xem cuốn băng ghi hình trên tay hay không?
Thật ra thì qua mấy ngày trước quan sát,nhắm mắt lại hắn cũng biết hiện tại cô đang làm gì,cô gái bình tĩnh dịu dàng thuần khiết của hắn.
Tay Thanh Phong Tuấn nhẹ vuốt cuốn băng ghi hình,trong đầu hiện ra bộ dạng tinh khiết ngọt ngào của Diệp Vị Ương.
A,hắn tại thời điểm này,cô nói cho hắn biết trong lúc hắn không có ở đây cả ngày cô làm những gì.
Nhưng cô không biết là…………….Trong biệt thự kia có gắn rất nhiều camera không chân ở khắp mọi nơi,ghi lại nhất cử nhất động của cô.Từng lúc từng chỗ,chỉ cần hắn phân phó sẽ có người cắt nối các đoạn băng ghi hình đưa đến cho hắn.
Hình thức cuộc sống của cô từng ly từng tý hắn đều rất rõ ràng.
Nhưng,cứ mỗi lần cô bắt đầu kể chuyện thì hắn lại không thể cắt ngang. Hắn sẽ vừa uống cà phê,vừa nghe cô kể chuyện. Như vậy thanh âm dịu dàng của cô lọt vào tai Thanh Phong Tuấn rất dễ nghe,cũng mang theo sự quyễn rũ của một người phụ nữ khiến cho hắn điên cuồng vì công việc lại khôi phục sự bình thản.
Tiết tấu cuộc sống của cô gái của hắn vô cùng có quy luật
Nhắm mắt lại,Thanh Phong Tuấn bắt đầu mở……………..
Ách,cô sẽ dậy rất sớm,so với người làm việc điên cuồng như hắn sáng dậy còn phải chào buổi sáng.
Sau đó cô sẽ tự mặc những bộ đồ thanh nhã mà cô đã chọn, không một tiếng động đi chuẩn bị bữa sáng. Ăn xong bữa sáng đơn giản mình làm giống như không làm phiền tới bất cứ người nào,cô sẽ nhự nhàng dạo trong vườn hoa một chút. Chăm sóc hoa cỏ,tới hồ cho cá ăn,đây chính là thú vui nhỏ mỗi ngày của cô.
Bảy giờ cũng chính là lúc cô vào nhà.Sau bữa trưa cô sẽ ngủ một chút, tiếp theo là đọc sách, đi dạo vườn hoa môt lần nữa.
Gần tối,cô sẽ lại tự mình vào bếp,thử khả năng nghe người làm báo cáo,những món ăn cô làm rất ngon miệng,chỉ cần một chút ít nguyên liệu với tài nấu nướng của cô sẽ biến hóa ra những món ăn vô cùng tuyệt. Có lẽ cô rất có thiên phú về việc nấu ăn và thiếu kế tạo mẫu.
Vì thiên phú này,không cần cô cho phép hắn trực tiếp mời đầu bếp của khách sạnvề dạy cô nấu ăn.
Hắn biết cô đã từng học khóa học lễ nghi,vốn là người mẫu bây giờ nhìn cô càng thanh nhã cao quý hơn.
Hắn biết cô học trà đạo,chỉ vì hắn có thói quen uống trà sau bữa an,thong thả hưởng thụ hương trà lượn lờ.
Lão sư tới,cô nghiêm túc chăm chỉ học tập; Lão sư đi, cô tận dụng thời gian học cái khác.Trên nguyên tắc,cô đem hết toàn bộ thời gian toàn lực học tập thật tốt.
______________ Như vậy,cô hiện tại đang làm gì? Có phải hiện tại cũng đang chịu khó học tập?
Thanh Phong Tuấn nhìn tời gian hiển thị trên màn hình rông………….
Mới đầu,khóe môi hắn khẽ gợi lên,cặp mắt thâm thúy kia chăm chú nhìn lên hình ảnh cô gái đang chăm sóc cành hoa trên màn hình.
Cô trong biển hoa như một nàng tiên hoa,tà váy dài lượn lờ trên mặt đất lại không chạm phải một bụi cỏ nào.
Đột nhiên,nụ cười trên khóe miệng Thanh Phong Tuấn cứng lại! Ánh mắt cũng bất tri bất giác mang một chút nguy hiểm!
Đem điều khiến ti vi ấn xuống một cái,hình ảnh ngay lập tức ngừng lại ở đoạn cô chuẩn bị ngã xuống hồ nước thì Dạ Phi Phàm xuất hiện,một màn che chở cô trong ngực.Hắn nhìn thấy rõ ràng măt mắt cô có ngạc nhiên hoảng hốt,biết đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà!
“…………………..Chết tiệt!” Nhìn chằm chằm vào đôi tay Dạ Phi Phàm đặt ở eo cô,đó hoàn toàn là bộ dạng bảo vệ nhưng hắn lại cảm thấy cực ký chướng mắt! Cho dù bây giờ hắn và Dạ Phi Phàm bắt tay hợp tác cũng không được! Cho dù hành động này của Dạ Phi Phàm là vì không để cho người phụ nữ của hắn rơi xuống nước cũng không được!
Hơn nữa………….Tên kia sau khi cứu cô chưa đến một giây có thể buông lỏng tay,buông cô ra không phải sao?
Hắn không rõ lắm cơn tức giận ở trong lồng ngực này là từ đâu mà đến,chỉ có cảm giác vật sở hữu của mình bị người khác xâm chiếm rồi……………………
Chăm chú nhìn màn hình,nhìn một màn kia khiến hắn giận dữ vô cùng,hắn không thể nhịn dục vọng xuống.
Tâm tình tốt trước đó hoàn toàn đã bị phá hư! Đang muốn dùng hộp điều khiến ném vỡ màn hình ti vi,nhưng tay lại không cẩn thận đè vào nút mở hình! Vì vậy………….
Hình ảnh chuyển động giống như đang diễn một cảnh tình cảm lãng mạn dưới nước,một màn lại một màn DIệp Vị Ương và Dạ Phi Phàm ôm nhau thâm tình hiện ra trước mắt Thanh Phong Tuấn!
“Rầm!” Hộp điều khiển ti vi bị một lực mạnh bóp náy phát ra âm thanh khô khốc.
Bởi vì lực quá lớn mà cắm thẳng vào lòng bàn tay trắng noãn của hắn! Ngay lập tức máu chảy ra,nhỏ xuống một vùng rộng trên đống tài liệu.
Nhưng mà Thanh Phiong Tuấn lại không chút nào để ý tới những thứ này,dường như không cảm thấy đau đớn,đôi mắt sắc bén đầy lo lắng vẫn nhìn chằm chằm vào những thông số thời gian trên màn hình.Nhìn hình ảnh trên đó,Thanh Phong Tuấn cũng không hề phát hện ra chân Diệp Vị Ương đã bị trật nghiêm trọng.
Hắn chỉ biết trước tiên cô không hề đẩy Dạ Phi Phàm ra! Không lẽ………Trong lòng cô vẫn không thể vứt bỏ hình dáng của Dạ Phi Phàm? Vẫn còn yêu hắn?
Cô và Dạ Phi Phàm ôm nhau.Thận chí còn….hôn!
Từ góc độ hình ảnh quay được chính là Diệp Vị Ương rơi xuống nước sau đó chủ động ngẩng đầu lên hôn Dạ Phi Phàm! Mà chỉ là một nụ hôn cực kỳ ngắn ngủi lại đủ khiến hắn hoàn toàn nổi điên!
Ha ha…….ha ha h a!
Tại sao hắn lại ghen đến phát điên!
“Rầm!” Chén nước inox mạ vàng đặc chế cứng rắn đập tới! Trong khoảnh khắc,màn hình hiển thị chỉ còn là một màu đen!
Thanh Phong Tuấn u ám cầm chia khóa lên xe thể thao đi ra ngoài! Nhưng hắn vừa mới cầm chìa khóa xe ra khỏi phòng làm việc, một nam thư kí lập tức run rẩy chạy tới.
Nam thư ký khúm núm cẩn thận nói ” Tổng…….tổng tài, ngài……….ngài muốn đi đâu? Sắp tới sẽ có một cuộc hội nghị lớn vô cùng quan trọng cần ngài chủ trì.Là lão gia cũng với một doanh nghiệp bên Bắc mĩ xung đột vì thống nhất kế hoạch, ngài có nói qua là rất quan trọng.”
“Lùi thời gian lại!”
Thanh âm lạnh như băng không có chút nhiệt độ nào, Thanh Phong Tuấn sau khi lạnh lùng ném lại mấy chữ này,liền để lại rất nhiều người đang chờ cuộc họp đại cổ đông.
Nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của hắn,nam thư ký vuốt vuốt mồ hôi trên trán,nhỏ giọng nói thầm ” Nhưng mà……….nhưng mà…………..” Thế nhưng nếu hội nghị không diễn ra thì công ty lập tức sẽ tổn thật ít nhất cũng phải mấy chục triệu.
Haizzz,tổng tài từ trước đến giờ lấy công việc làm trọng,tác phong làm việc lại vô cùng mạnh mẽ dứt khoát,hôm nay rốt cuộc là thế nào vậy? Mấy bản hợp đồng đã đưa vào rất lâu rồi mà vẫn chưa thất hắn phê duyệt.Thế mà hiện tại lại bỏ lại bao nhiêu cổ đông cùng khách hàng mà chạy?
Vậy,…………….Vậy hắn phải ăn nói thế nào với mấy lão cổ đông đây? Mò hôi từng giọt từng giọi, chảy trên gương mặt đen xì của nam thư ký.
Chiếc xe thể thao màu đen chạy trên đường đi nhanh như chớp, chủ lái xe sắc mặt lạnh đến cực điểm!
Bình thường đến đó ít nhất phải mười lăm phút,lần này Thanh Phong Tuấn chỉ dùng không đến mười phút để trở về.
Nữ quản gia tới mở cửa cũng cảm nhận được cơn giận của hắn, mặc dù…từ đầu đến cuối hắn một chữ cũng không nói!
Beta:Tieumanulk
Một loại tội ác dâng lên trong lòng,nếu không để ý sẽ ngày càng trở nên đau đớn,cô từ chối giằng co muốn tránh thoát.
Dạ Phi Phàm không thể không rời khỏi môi cô cũng không có buông cô ra,hơi thở có chút hổn hển nhưng vẫn nóng rực như cũ phả lên mặt cô,nói thẳng ” Em không cố ý,tôi cũng không cố ý!”
Nói xong một câu không rõ ý nghĩa,không đợi Diệp Vị Ương phản ứng,hắn ôm cô nhảy lên bờ..
Động tác nhảy lên của hắn phá vỡ sự im lặng của cô,chuyển động mạnh khiến cô theo bản năng ôm chặt lấy cổ hắn,rồi lại cảm thấy không thích hợp lập tức đỏ mặt buông tay ra.
“Em bị trặc chân rất nặng!” Dạ Phi Phàm nói sự thật.
“Nhưng………”
“Không nhưng nhị gì hết,nếu như hắn hiểu nhầm cái gì,tôi sẽ ra mặt giải thích giúp em.”
Thì ra hắn có thể nhìn thấy lo lắng của cô,điều này khiến cho ánh mắt của cô không biết nên để ở đâu,hôm nay thân phận của cả hai như vậy gặp nhau thật lúng túng.Thế nhưng vừa nhìn thấy cô liền cả kinh sợ hãi “Cánh tay của anh cũng bị thương! Đang chảy máu!”
Đúng rồi,nhất định là do lúc nãy rơi xuống hồ nước để tránh đầu cô bị thương nên tay hắn mới bị như vậy.
Mặc dù bây giờ muốn giữ khoảng cách với hắn nhưng không thể làm người yêu cũng có thể làm bạn bình thường.Huống chi Thanh Phong Tuấn cũng có hợp tác qua lại với hắn.Không thể không nói Dạ Phi Phàm đã chiếm một vị trí riêng trong lòng được,không yêu nhưng không thể làm bộ không biết,dù sao thì cả hai cũng quen nhau nhiều năm.
Nhìn hắn vì mình bị thương,đôi mày lá liễu của Diệp Vị Ương nhíu lại,việc cô có thể làm thì rất ít nhưng ít ra cũng có thể giúp hắn băng bó vết thương một chút.
Dạ Phi Phàm cũng không chú ý tới sự kháng nghị của cô trực tiếp ôm cô trở về phòng của mình,nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Đầu tiên là đưa cho cô một chiếc khăn lông khô thật lớn,sau đó lấy hòm thuốc ra.
“Đầu tiên là lau hết nước trên người,sau đó xoa ít dầu,nhẫn nại một chút lập tức sẽ không sao.Bằng không ngày mai chân của em sẽ sưng rất lớn!”
Thanh âm của hắn vẫn ôn hòa như cũ,cả người bình thản ung dung giống như trước đây giữa hai người chuyện gì cũng chưa có xảy ra.Nếu thái độ của hắn như vậy,Diệp Vị Ương cùng thực sự không muốn trách móc hoặc nói ra vừa rồi là hắn cố ý hôn cô. Quên đi là tốt nhất.
Dù sao lấy thân phận của hai người bây giờ,nụ hôn kia……………tuyệt đối không hợp lẽ.Thậm chí hôm nay cô còn hết sức từ chối nó.
Một người trong quá khứ cao ngạo lãnh khốc như Dạ Phi Phàm, nhưng bây giờ lại đem thân hình cao lớn tuấn lãng hạ mình nửa ngồi,chỉ vì để bôi rượu thuốc giúp cô xoa bóp chân bị trẹo.
Có người nói,nếu như có người đàn ông nào chịu vì một người con gái mà khom lưng giúp mang giày,như vậy cô gái đó chính là công chúa của hắn,đó là hóa thân của nữ thần tình yêu.
Diệp Vị Ương nhìn Dạ Phi Phàm bình tĩnh trầm ổn có chút giống như muốn khóc,nhưng chỉ có thể cười khổ.Số mạng vốn trêu cợt người như vậy,đến khi cô không còn yêu hắn lại đặc biệt để ý đến cô.
Hắn dùng dôi tay vẫn còn chảy máu vì cô bôi thuốc,cho dù cô ngăn cản thế nào,hắn cũng làm như không nghe thấy gì.
Mũi có chút chua chua,trước giờ hắn chưa từng đối tốt với cô như vậy.
Chờ Dạ Phi Phàm bôi xong thuốc,đứng dậy,xách theo hòm thuốc định ra ngoài,suy nghĩ một chút Diệp Vị Ương kéo cổ tay hắn lại.
Hắn nhìn cô nhíu mày,không hiểu cô kéo tay hắn là có ý gì, nhưng lại vô cùng kiên nhẫn chờ cô nói.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn mảnh khảnh cứ như vậy nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn,bàn tay của cô hơi lạnh mà lại rất mềm mại, ánh mắt như một chú nai con sáng ngời mà kiên định.
“………Tay của anh cũng bị thương,hiện tại để tôi bôi thuốc cho anh” Mấp máy môi,cô nói có chút khó khăn,hi vọng hắn sẽ không hiểu nhầm.
Liếc mắt nhìn vẻ mặt của cô,hắn tự giễu cười một tiếng “Không cần,tôi có thể tự bôi thuốc,tôi sẽ gọi nữ quản gia tới giúp em tắm, em nhất định phải lập tức tắm bằng nước nóng, nếu không nhất định sẽ bị cảm.”
Nói xong,hắn từ từ lấy tay cô ra,lòng bàn tay ấm áp của cô gái này đã từng sưởi ấm lòng hắn nhưng lúc đó hắn không nhận ra cũng không biết quý trọng.
Sau đó………Hắn xoay người rời đi.
……………………………………………………..
Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn phản chiếu lại ánh sáng mặt trời,để một đống tài liệu lớn chưa phê duyệt,Thanh Phong Tuấn cũng đang mất hồn.
Mấy ngày không thấy,hắn rất nhớ cô gái nhỏ đó.
Ấn điện thoại nội bộ,không tới một phút liền có một người giống như cận vệ đi vào.
“Thiếu chủ,người có điều gì phân phó?” Thuộc hạ toàn thân âu phục màu đen cung kính chờ mệnh lệnh của hắn.
Thanh Phong Tuấn khẽ xoa cằm “Đem băng ghi hình ngày hôm nay của cô ấy ra đây!”
“Da,thiếu chủ,xin chờ một chút!”
Vệ sĩ chẳng cần phải hỏi nhiều cũng viết “cô ấy” trong miệng Thanh Phong Tuấn là ai.Đây là việc mà mấy ngày gần đây Thiếu chủ nhất định phải làm.
Chỉ là……….hôm nay lại sớm hơn.
Đúng vậy,Thanh Phong Tuấn cũng nhìn thời gian hiển thị trên máy vi tính một chút,mới có chính giờ sáng thôi,một phần tư của ngày cũng chưa có tới,thế mà hắn đã vội muốn xem băng ghi hình của cô rồi.Đây không phải là cách giám sát Diệp Vị Ương,chỉ là một cách để nhớ.Thông qua băng ghi hình biết mỗi ngày cô làm những cái gì,sau đó cũng có cảm giác như mình đang làm bạn với cô.
Đây là một loại tâm tình chờ mong rất kì diệu.
Sẵn lúc vệ sĩ đi ra ngoài lấy cái gì đó,Thanh Phong Tuấn bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian kỳ dệu hắn cùng Diệp vị Ương ăn ý sống chung.
Hắn có thói quen rất bận rộn rất ít khi trở về tòa biệt thự kia. Hắn cũng không phải là người hay nói nhiều,ngược lại trời sinh lại có chút kiệm lời.
Cho nên bất kể cô nói cái gì,hắn cũng chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng cười với cô một chút để cô biết hắn đang lắng nghe.
Nhưng dù là vậy,nha đầu kia dường như rất có kiên nhẫn,nói với hắn rất nhiều,nói cho hắn biết lúc hắn không có ở đây cô sống như thế nào,học được những gì,vẻ mặt kia rất thuần khiết cũng rất chân thành.
Xem ra,lúc hắn không có ở đây,một mình cô quả thực quá mức cô đơn rồi.Cho tới khi hắn xuất hiện thì cô lại giống như một đứa bé lảm nhảm,kể lại cuộc sống mỗi ngày của cô.
Hắn không biết cách mình đối xử với cô có tàn nhẫn hay không, nhưng……..không thể phủ nhận,hắn rất thích cô gần gũi kể chuyện cho hắn nghe.Cho hắn thêm một chút thời gian,qua một khoảng thời gian nữa,hắn có thể ngày đêm ở bên cạnh làm bạn với cô,đi tới đâu cũng có thể quan minh chính đại mang theo cô.
Đèm cửa cảm ứng sáng lên ba hồi,hắn cho vệ sĩ vào,cầm lấy cuộn băng ghi hình trên tay thuộc hạ.
“Tốt lắm, cậu có thể lui ra!”
Vệ sĩ teo lời cung kính lui ra,Thanh Phong Tuấn do dự rốt cuộc hắn có nên xem cuốn băng ghi hình trên tay hay không?
Thật ra thì qua mấy ngày trước quan sát,nhắm mắt lại hắn cũng biết hiện tại cô đang làm gì,cô gái bình tĩnh dịu dàng thuần khiết của hắn.
Tay Thanh Phong Tuấn nhẹ vuốt cuốn băng ghi hình,trong đầu hiện ra bộ dạng tinh khiết ngọt ngào của Diệp Vị Ương.
A,hắn tại thời điểm này,cô nói cho hắn biết trong lúc hắn không có ở đây cả ngày cô làm những gì.
Nhưng cô không biết là…………….Trong biệt thự kia có gắn rất nhiều camera không chân ở khắp mọi nơi,ghi lại nhất cử nhất động của cô.Từng lúc từng chỗ,chỉ cần hắn phân phó sẽ có người cắt nối các đoạn băng ghi hình đưa đến cho hắn.
Hình thức cuộc sống của cô từng ly từng tý hắn đều rất rõ ràng.
Nhưng,cứ mỗi lần cô bắt đầu kể chuyện thì hắn lại không thể cắt ngang. Hắn sẽ vừa uống cà phê,vừa nghe cô kể chuyện. Như vậy thanh âm dịu dàng của cô lọt vào tai Thanh Phong Tuấn rất dễ nghe,cũng mang theo sự quyễn rũ của một người phụ nữ khiến cho hắn điên cuồng vì công việc lại khôi phục sự bình thản.
Tiết tấu cuộc sống của cô gái của hắn vô cùng có quy luật
Nhắm mắt lại,Thanh Phong Tuấn bắt đầu mở……………..
Ách,cô sẽ dậy rất sớm,so với người làm việc điên cuồng như hắn sáng dậy còn phải chào buổi sáng.
Sau đó cô sẽ tự mặc những bộ đồ thanh nhã mà cô đã chọn, không một tiếng động đi chuẩn bị bữa sáng. Ăn xong bữa sáng đơn giản mình làm giống như không làm phiền tới bất cứ người nào,cô sẽ nhự nhàng dạo trong vườn hoa một chút. Chăm sóc hoa cỏ,tới hồ cho cá ăn,đây chính là thú vui nhỏ mỗi ngày của cô.
Bảy giờ cũng chính là lúc cô vào nhà.Sau bữa trưa cô sẽ ngủ một chút, tiếp theo là đọc sách, đi dạo vườn hoa môt lần nữa.
Gần tối,cô sẽ lại tự mình vào bếp,thử khả năng nghe người làm báo cáo,những món ăn cô làm rất ngon miệng,chỉ cần một chút ít nguyên liệu với tài nấu nướng của cô sẽ biến hóa ra những món ăn vô cùng tuyệt. Có lẽ cô rất có thiên phú về việc nấu ăn và thiếu kế tạo mẫu.
Vì thiên phú này,không cần cô cho phép hắn trực tiếp mời đầu bếp của khách sạnvề dạy cô nấu ăn.
Hắn biết cô đã từng học khóa học lễ nghi,vốn là người mẫu bây giờ nhìn cô càng thanh nhã cao quý hơn.
Hắn biết cô học trà đạo,chỉ vì hắn có thói quen uống trà sau bữa an,thong thả hưởng thụ hương trà lượn lờ.
Lão sư tới,cô nghiêm túc chăm chỉ học tập; Lão sư đi, cô tận dụng thời gian học cái khác.Trên nguyên tắc,cô đem hết toàn bộ thời gian toàn lực học tập thật tốt.
______________ Như vậy,cô hiện tại đang làm gì? Có phải hiện tại cũng đang chịu khó học tập?
Thanh Phong Tuấn nhìn tời gian hiển thị trên màn hình rông………….
Mới đầu,khóe môi hắn khẽ gợi lên,cặp mắt thâm thúy kia chăm chú nhìn lên hình ảnh cô gái đang chăm sóc cành hoa trên màn hình.
Cô trong biển hoa như một nàng tiên hoa,tà váy dài lượn lờ trên mặt đất lại không chạm phải một bụi cỏ nào.
Đột nhiên,nụ cười trên khóe miệng Thanh Phong Tuấn cứng lại! Ánh mắt cũng bất tri bất giác mang một chút nguy hiểm!
Đem điều khiến ti vi ấn xuống một cái,hình ảnh ngay lập tức ngừng lại ở đoạn cô chuẩn bị ngã xuống hồ nước thì Dạ Phi Phàm xuất hiện,một màn che chở cô trong ngực.Hắn nhìn thấy rõ ràng măt mắt cô có ngạc nhiên hoảng hốt,biết đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà!
“…………………..Chết tiệt!” Nhìn chằm chằm vào đôi tay Dạ Phi Phàm đặt ở eo cô,đó hoàn toàn là bộ dạng bảo vệ nhưng hắn lại cảm thấy cực ký chướng mắt! Cho dù bây giờ hắn và Dạ Phi Phàm bắt tay hợp tác cũng không được! Cho dù hành động này của Dạ Phi Phàm là vì không để cho người phụ nữ của hắn rơi xuống nước cũng không được!
Hơn nữa………….Tên kia sau khi cứu cô chưa đến một giây có thể buông lỏng tay,buông cô ra không phải sao?
Hắn không rõ lắm cơn tức giận ở trong lồng ngực này là từ đâu mà đến,chỉ có cảm giác vật sở hữu của mình bị người khác xâm chiếm rồi……………………
Chăm chú nhìn màn hình,nhìn một màn kia khiến hắn giận dữ vô cùng,hắn không thể nhịn dục vọng xuống.
Tâm tình tốt trước đó hoàn toàn đã bị phá hư! Đang muốn dùng hộp điều khiến ném vỡ màn hình ti vi,nhưng tay lại không cẩn thận đè vào nút mở hình! Vì vậy………….
Hình ảnh chuyển động giống như đang diễn một cảnh tình cảm lãng mạn dưới nước,một màn lại một màn DIệp Vị Ương và Dạ Phi Phàm ôm nhau thâm tình hiện ra trước mắt Thanh Phong Tuấn!
“Rầm!” Hộp điều khiển ti vi bị một lực mạnh bóp náy phát ra âm thanh khô khốc.
Bởi vì lực quá lớn mà cắm thẳng vào lòng bàn tay trắng noãn của hắn! Ngay lập tức máu chảy ra,nhỏ xuống một vùng rộng trên đống tài liệu.
Nhưng mà Thanh Phiong Tuấn lại không chút nào để ý tới những thứ này,dường như không cảm thấy đau đớn,đôi mắt sắc bén đầy lo lắng vẫn nhìn chằm chằm vào những thông số thời gian trên màn hình.Nhìn hình ảnh trên đó,Thanh Phong Tuấn cũng không hề phát hện ra chân Diệp Vị Ương đã bị trật nghiêm trọng.
Hắn chỉ biết trước tiên cô không hề đẩy Dạ Phi Phàm ra! Không lẽ………Trong lòng cô vẫn không thể vứt bỏ hình dáng của Dạ Phi Phàm? Vẫn còn yêu hắn?
Cô và Dạ Phi Phàm ôm nhau.Thận chí còn….hôn!
Từ góc độ hình ảnh quay được chính là Diệp Vị Ương rơi xuống nước sau đó chủ động ngẩng đầu lên hôn Dạ Phi Phàm! Mà chỉ là một nụ hôn cực kỳ ngắn ngủi lại đủ khiến hắn hoàn toàn nổi điên!
Ha ha…….ha ha h a!
Tại sao hắn lại ghen đến phát điên!
“Rầm!” Chén nước inox mạ vàng đặc chế cứng rắn đập tới! Trong khoảnh khắc,màn hình hiển thị chỉ còn là một màu đen!
Thanh Phong Tuấn u ám cầm chia khóa lên xe thể thao đi ra ngoài! Nhưng hắn vừa mới cầm chìa khóa xe ra khỏi phòng làm việc, một nam thư kí lập tức run rẩy chạy tới.
Nam thư ký khúm núm cẩn thận nói ” Tổng…….tổng tài, ngài……….ngài muốn đi đâu? Sắp tới sẽ có một cuộc hội nghị lớn vô cùng quan trọng cần ngài chủ trì.Là lão gia cũng với một doanh nghiệp bên Bắc mĩ xung đột vì thống nhất kế hoạch, ngài có nói qua là rất quan trọng.”
“Lùi thời gian lại!”
Thanh âm lạnh như băng không có chút nhiệt độ nào, Thanh Phong Tuấn sau khi lạnh lùng ném lại mấy chữ này,liền để lại rất nhiều người đang chờ cuộc họp đại cổ đông.
Nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của hắn,nam thư ký vuốt vuốt mồ hôi trên trán,nhỏ giọng nói thầm ” Nhưng mà……….nhưng mà…………..” Thế nhưng nếu hội nghị không diễn ra thì công ty lập tức sẽ tổn thật ít nhất cũng phải mấy chục triệu.
Haizzz,tổng tài từ trước đến giờ lấy công việc làm trọng,tác phong làm việc lại vô cùng mạnh mẽ dứt khoát,hôm nay rốt cuộc là thế nào vậy? Mấy bản hợp đồng đã đưa vào rất lâu rồi mà vẫn chưa thất hắn phê duyệt.Thế mà hiện tại lại bỏ lại bao nhiêu cổ đông cùng khách hàng mà chạy?
Vậy,…………….Vậy hắn phải ăn nói thế nào với mấy lão cổ đông đây? Mò hôi từng giọt từng giọi, chảy trên gương mặt đen xì của nam thư ký.
Chiếc xe thể thao màu đen chạy trên đường đi nhanh như chớp, chủ lái xe sắc mặt lạnh đến cực điểm!
Bình thường đến đó ít nhất phải mười lăm phút,lần này Thanh Phong Tuấn chỉ dùng không đến mười phút để trở về.
Nữ quản gia tới mở cửa cũng cảm nhận được cơn giận của hắn, mặc dù…từ đầu đến cuối hắn một chữ cũng không nói!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook