Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em
-
Chương 62: Truy tìm người bí ẩn
Những ngày sau khi Vương Thiên Lâm mất,Thiên My luôn tự nhốt mình vào một góc.Không có ngày nào mà cô không khóc.Hàng đêm,giấc mơ về ba cứ hiện về khiến cô đau lòng mãi không thôi.Mà cô đâu thì Rin cũng đau.Anh ngày ngày đều đến thăm cô,làm nhiều thứ để hy vọng cô vui nhưng...Cô vẫn cứ như vậy khiến anh cảm thấy mình thật bất lực.
Hôm nay,cũng như mọi ngày,anh đến biệt thự Vương Gia cùng với một đống thức ăn.Anh nhẹ nhàng mở cổng rồi đi vào.Trong biệt thự rộng lớn chỉ có vài người giúp việc,bác quản gia và Thiên My.
- Tiểu bảo bối,anh đến đây.- Rin vừa vào đến cửa liền gọi lớn.
Thiên My nhìn thấy anh liền vui mừng chạy đến ôm lấy anh.Cả người cô mệt mỏi dựa vào anh,lấy người anh làm trụ.Cô lại đau lòng đến mức rơi nước mắt.
- Ngoan.Đừng khóc,có anh đây.- Rin nhẹ nhàng bế cô ngồi trên sô pha rồi lấy tay lau đi những giọt nước mắt của cô,anh cười nhẹ an ủi.
- Rin,...Đưa em đi chỗ khác ở được không???Em không muốn ở đây nữa.Em rất nhớ ba.- Thiên My nhìn Rin nói.
- Được rồi.Anh sẽ đưa em đến nhà anh.Bây giờ thì phải ăn sáng đã.Ngoan,ăn mau lên,em ốm lắm rồi đấy.- Rin vuốt vuốt tóc cô rồi thúc đốc cô ăn.
- Ừm...- Cô vui vẻ ăn những thứ Rin mua đén.Cả đời cô có lẽ phải nhờ đến anh chăm sóc rồi.
Cả hai cứ như vậy,vui vẻ xử lý hết đống thức ăn rồi lên xe đi đến biệt thự của Rin ở.Thấy cô ngày một vui vẻ lên như vậy,anh cũng cảm thấy ấm lòng.Hy vọng,cô vẫn sẽ mãi mãi cười thật tươi như bây giờ.
Ở một nơi khác,trong căn phòng trắng tinh,một chàng trai đẹp như thiên sứ đang say giấc trên giường.Đôi mắt anh mệt mỏi nhắm nghiền lại.Nhìn anh như vậy trông thật yên bình.Bên cạnh anh là một cô gái nào đó,cũng rất xinh đẹp.
Nhưng đôi mắt của cô lại thâm lên.Có lẽ do mất ngủ.Tay cô cứ nắm chặt lấy tay anh rồi để lên mặt mình.Cô cứ chăm chú nhìn anh như sợ rằng khi cô rời mắt khỏi anh thì anh sẽ đi mất vậy.
- Nguyên Nguyên,anh mau tỉnh lại đi.Anh nằm ngủ 2 ngày rồi đó.Anh không mỏi sao.- Người con gái đó không ai khác mà là Trúc.
Đã hai ngày rồi,cô vẫn không rời khỏi giường bệnh của Nguyên Nguyên nữa bước.Cô cứ ngồi bên cạnh anh và độc thoại một mình.Khung cảnh thật thương tâm.
- Anh à,...Em xin anh đấy.Tỉnh lại đi mà.- Trúc vừa nói vừa cố gắng kìm nén giọt nước mắt.
Bất chợt,một ngón tay của anh cửa động.Rồi hai ngón,ba ngón,bốn ngón và cả bàn tay cử động.Trúc vui mừng lay lay người anh rồi gọi lớn như để đánh thức anh sau giấc ngủ dài.
- Nguyên Nguyên,anh tỉnh lại đi.
- Ưm...
Nguyên Nguyên cựa quậy người.Có lẽ do anh nằm quá lâu nen người hơi mỏi.Anh mở mắt ra,cố gắng nhìn mọi thứ.Khung cảnh mờ mờ ảo ảo màu trắng hiện ra trước mắt anh.Anh mờ hồ nhớ lại mọi thứ.Từ chuyện cướp lô hàng cho đến chuyện bọn anh bị mắc lừa và đánh nhau với lão Vương.Nhưng sao anh lại nằm ở đây???
Anh mệt mỏi dời ánh mắt của mình về phía Trúc.Cô đang chăm chú nhìn từng hành động của anh.Thấy cô,anh vui mừng không thôi.Anh cứ nghĩ rằng mình đã chết và sẽ không về gặp Trúc được nữa chứ.
- Nguyên Nguyên...Anh thấy em không???- Trúc nằm lấy tay Nguyên Nguyên rồi lay mạnh.
- Bà cô già...Sao anh có thể không thấy em được chứ.- Nguyên Nguyên vừa tỉnh dậy,nhìn thấy Trúc liền không kìm lòng được mà trêu chọc cô.
- Hức...Hức...Anh tỉnh lại thật rồi.Em cứ tưởng mình đã mất anh rồi chứ.- Nghe Nguyên Nguyên nói như vậy liền vui mừng đến rơi nước mắt.Cô thuề thào nói.
- Sao vậy???Sao lại khóc.Không phải anh đã tỉnh lại rồi sao.Đừng khóc.Em khóc anh sẽ rất đau lòng.- Nguyên Nguyên cười nhẹ rồi ôm lấy cô vào lòng.
- Hức...Hức...Anh đáng chết.Sao lại đi vào chỗ nguy hiểm như vậy chứ.Anh mà có mệnh hệ gì thì em sống sao đây.- Trúc rời khỏi vòng tay của Nguyên Nguyên,tức giận nhìn anh quát lớn.
- Được rồi.Anh biết rồi,anh thề,lần sau anh sẽ không như vậy nữa mà hơn như vậy.- Nguyên Nguyên thề thố rồi nói nhỏ câu "mà hơn như vậy."
- Anh...- Trúc nhất thời cứng họng.Mới tỉnh dậy mà đã có sức để trêu chọc cô rồi sao.Sức khỏe của anh cũng không tồi nhỉ.
- Này,..Mắt em sao vậy.Nhìn cứ như con gấu trúc ấy.- Nguyên Nguyên nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi cười lớn.
- Anh còn cười sao.Nếu không phải em lo cho anh đến mất ăn mất ngủ thì đâu có thành ra như vậy.Nếu biết anh mới tỉnh dậy đã đáng ghét như vậy thì em đã không thèm chăm sóc anh mà bỏ đi chơi bar cho rồi.- Trúc hờn gỗi quay mặt đi.
- Thôi được rồi.Lão bà bà,anh xin lỗi.Được chưa.- Nguyên Nguyên nắm lấy tay Trúc,kéo cô nằm lên người mình,ôn nhu nói.
Đúng lúc đó,cảnh cửa được mở ra.Từ bên ngoài,Duy,Long,Trân,Nhi và Khôi bước vào.Thấy cảnh tượng mờ ám của Nguyên và Trúc,mọi người liền bịt miệng cười khẽ vì sợ cặp kia ngại.
- Aiyo...Mới tỉnh dậy đã sung sức như vậy rồi sao.-Duy cười nham hiểm nhìn tỉnh cảnh của hai người bọn họ.
Trúc nghe Duy nói vậy thì đỏ hết cả mặt.Cô vùng vẫy để thoát khỏi người Nguyên nhưng bị Nguyên giữ lại và càng ôm chặt hơn.Anh nhìn Duy thách thức rồi mỉa mai.
- Tao biết mày không có người yêu nên ghen tỵ với tau chứ gì.Ở đay ai cũng là một couple,chỉ có mình mày cô đơn thôi Duy ạ.- Nguyên Nguyên cười đểu nhìn Duy.
- Mày,...Tao có lòng tốt đến thăm mày vậy mà..Hừ.- Duy hừ lạnh nhìn Nguyên đầy căm phẫn.
- Hai thằng bây thôi đi.Suốt ngày đấu võ miệng không chán sao???- Khôi lắc đầu nhìn Duy và Nguyên.Hai thằng này mà cứ ở gần nhau là thể nào cũng xảy ra tranh chấp.
Duy và Nguyên nghe vậy thì không thèm đoái hoài gì đến nhau nữa.Một thằng một nơi,không thèm nhìn mặt nhau.
Sau khit hăm bệnh Nguyên Nguyên xong,cả bọn kéo nhau về biệt thự White Rose vì hắn gọi điện nói có chuyện cần tìm hiểu.Vừa vào đến đại sảnh thì bọn hắn đã thấy hắn và Thiên,Hưng,Minh đã ngồi đợi sẳn.
- Có chuyện gì vậy???- Long,Khôi và Duy ngồi xuống.Thay mặt cả bọn,Khôi hỏi.
- Chuyện về người bí ẩn đã giúp chúng ta.- Hắn ngửa người ra ghế sô pha,ảm đạm nói.
- Tao nghĩ người đó là do mày phái đến nên tao không để ý cho lắm.- Khôi nhìn hắn nói.
- Không phải tao.Tao không biết người đó là ai cả.Nghe giọng rất quen,hình như là tao gặp ở đâu rồi thì phải.- Hắn trầm ngâm suy nghĩ như để nhớ ra điều gì đó.
- Mấy đứa đang nói đến người nào vậy???- Hưng mơ hồ hỏi.Vì lúc đó anh bị lão Vương bắt nên không biết về người bí ẩn đó.
- Chuyện là lúc bọn em đánh nhau với người của Vương Thiên Lâm thì có một bóng đen nào đó chạy đến giúp.- Thiên Minh giải thích.
- Thì ra là vậy.- Hưng gật gật gù gù.
- Nhắc mới nhớ.Lúc tôi đang mai phục thì có một cái phi tiêu bay đến báo rằng mọi người đang đánh nhau với người Vương Thiên Lâm.Lúc tôi đến thì đã thấy Vương Thiên Lâm đưa súng bắn Phi rồi.Lẽ nào cái phi tiêu đó là của bóng đen ấy.- Thiên Thiên lên tiếng.
- Rốt cuộc người đó là ai???Tại sao lại giúp chúng ta???- Gia Long hoang mang hỏi.
- Chuyện đó có lẽ phải nhờ Thiên Thiên tìm hiêu rồi.- Hắn quay sang Thiên Thiên,mở lời nhờ cậy giúp đỡ.
- Được rồi.Tôi sẽ cho người điều tra thân thế về bóng đen đó.- Thiên Thiên gật đầu,nhìn hắn đầy tự tin.Những phi vụ như vậy thì anh không thể nào bỏ qua được.Hấp dẫn quá mà.
- Cảm ơn anh lần này đã giúp R.I.P.- Hắn cảm kích nhìn Thiên Thiên.
- Không có gì.- Thiên cười nhẹ.
- Tốt rồi.Mọi người về nghỉ ngơi đi.Khôi,Minh và Long.Ba người hãy về nhà tịnh dưỡng cho thật tốt.Ba người bị thương không nhẹ đâu.-Hắn nhẹ nhàng quan tâm.
Nói xong,hắn đi thẳng ra ngoài.Hắn nhanh chân bước lên con xe và phóng vụt trên đường lớn.Khoảng 5' sau,con xe của hắn dừng lại trước biệt thự Moon.Thấy chiếc xe quen thuộc,bác bảo vệ vội vàng mở cổng cho hắn vào.
Bước nhẹ nhàng đến đại sảnh,hắn ngạo nghễ đi vào như một ông hoàng.Mọi người đang xem ti vi,thấy hắn liền vui mừng chạy đến dò hỏi.
- Phi,con về đây có chuyện gì sao???- Nội hắn vừa nắm lấy tay hắn vừa ngước nhìn hắn đầy yêu thương.
- Con về thăm ba và nội.- Hắn cười cười nắm lấy tay bà rồi vỗ vỗ nhẹ.Vừa nói,hắn vừa đưa mắt nhìn xung quanh như để tìm kiếm ai đó.
- Được rồi,mau đến đây.- Nội nói xong liền đưa hắn đến ngồi xuống bên cạnh bà.
- Phi,chuyện về nhóc Key và mẹ con sao rồi??? - Ông Kiệt lo lắng hỏi khi thấy hắn đã yên vị.
- Không sao đâu ba.Vài ngày nữa con sẽ đón mẹ và em về.- Hắn nhẹ nhàng nói.
- Vậy thì tốt rồi.Mà tay con sao vậy???Sao lại băng bó thế này???- Ông Kiệt lo lắng nhìn miếng vải trắng trên khủy tay hắn rồi hỏi.
- Dạ,không có gì đâu.Con chỉ bị thương nhẹ thôi.- Hắn cười trấn an nội và ba.- Mà Uyên đâu rồi ba???- Hắn vừa hỏi vừa đưa mắt liếc nhìn xung quanh.
- À,con bé ở trong phòng ấy.Gì Trương,mau gọi Sun đến đây.- Ông Kiệt nói với hắn xong liền quay sang bà Trương ra lệnh.
- Vâng thưa chủ tịch.- Bà Trương cung kính gật đầu rồi đi nhanh vào phòng gọi nó.
Khoảng 5' sau,nó bước ra trong tình trạng đang ngáy ngủ.Thấy hắn,nó bừng tỉnh,lấy hai tay dui dụi mắt như để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.Khi đã xác định được,nó vội vàng đi đến rồi cúi đầu chào:
- Con chào bà chủ,chủ tịch.Chào thiếu gia.
Hắn hơi nhíu mày khi nghe cách gọi đầy xa lạ của nó.Hôm bữa mới đuổi nó về đây ở mà bây giờ đã lạnh nhạt như vậy sao???Cái gì mà thiếu gia chứ???Thật khó nghe.
Hắn không nói gì,chỉ lẳng lặng đứng dậy rồi cúi chào nội,ba và kéo nó đi trước con mắt ngạc nhiên của mọi người.Có ai làm ơn cho mọi người biết,thần thánh phương nào nhập vào hắn không???Từ lúc Lâm Khắc Thiên My chết,hắn chưa hề động đến một đứa con gái nào vậy mà bây giờ còn nắm tay nữa chứ.Thật là khó tin!!!
--------------------END CHAPTER 62-----------------
Hôm nay,cũng như mọi ngày,anh đến biệt thự Vương Gia cùng với một đống thức ăn.Anh nhẹ nhàng mở cổng rồi đi vào.Trong biệt thự rộng lớn chỉ có vài người giúp việc,bác quản gia và Thiên My.
- Tiểu bảo bối,anh đến đây.- Rin vừa vào đến cửa liền gọi lớn.
Thiên My nhìn thấy anh liền vui mừng chạy đến ôm lấy anh.Cả người cô mệt mỏi dựa vào anh,lấy người anh làm trụ.Cô lại đau lòng đến mức rơi nước mắt.
- Ngoan.Đừng khóc,có anh đây.- Rin nhẹ nhàng bế cô ngồi trên sô pha rồi lấy tay lau đi những giọt nước mắt của cô,anh cười nhẹ an ủi.
- Rin,...Đưa em đi chỗ khác ở được không???Em không muốn ở đây nữa.Em rất nhớ ba.- Thiên My nhìn Rin nói.
- Được rồi.Anh sẽ đưa em đến nhà anh.Bây giờ thì phải ăn sáng đã.Ngoan,ăn mau lên,em ốm lắm rồi đấy.- Rin vuốt vuốt tóc cô rồi thúc đốc cô ăn.
- Ừm...- Cô vui vẻ ăn những thứ Rin mua đén.Cả đời cô có lẽ phải nhờ đến anh chăm sóc rồi.
Cả hai cứ như vậy,vui vẻ xử lý hết đống thức ăn rồi lên xe đi đến biệt thự của Rin ở.Thấy cô ngày một vui vẻ lên như vậy,anh cũng cảm thấy ấm lòng.Hy vọng,cô vẫn sẽ mãi mãi cười thật tươi như bây giờ.
Ở một nơi khác,trong căn phòng trắng tinh,một chàng trai đẹp như thiên sứ đang say giấc trên giường.Đôi mắt anh mệt mỏi nhắm nghiền lại.Nhìn anh như vậy trông thật yên bình.Bên cạnh anh là một cô gái nào đó,cũng rất xinh đẹp.
Nhưng đôi mắt của cô lại thâm lên.Có lẽ do mất ngủ.Tay cô cứ nắm chặt lấy tay anh rồi để lên mặt mình.Cô cứ chăm chú nhìn anh như sợ rằng khi cô rời mắt khỏi anh thì anh sẽ đi mất vậy.
- Nguyên Nguyên,anh mau tỉnh lại đi.Anh nằm ngủ 2 ngày rồi đó.Anh không mỏi sao.- Người con gái đó không ai khác mà là Trúc.
Đã hai ngày rồi,cô vẫn không rời khỏi giường bệnh của Nguyên Nguyên nữa bước.Cô cứ ngồi bên cạnh anh và độc thoại một mình.Khung cảnh thật thương tâm.
- Anh à,...Em xin anh đấy.Tỉnh lại đi mà.- Trúc vừa nói vừa cố gắng kìm nén giọt nước mắt.
Bất chợt,một ngón tay của anh cửa động.Rồi hai ngón,ba ngón,bốn ngón và cả bàn tay cử động.Trúc vui mừng lay lay người anh rồi gọi lớn như để đánh thức anh sau giấc ngủ dài.
- Nguyên Nguyên,anh tỉnh lại đi.
- Ưm...
Nguyên Nguyên cựa quậy người.Có lẽ do anh nằm quá lâu nen người hơi mỏi.Anh mở mắt ra,cố gắng nhìn mọi thứ.Khung cảnh mờ mờ ảo ảo màu trắng hiện ra trước mắt anh.Anh mờ hồ nhớ lại mọi thứ.Từ chuyện cướp lô hàng cho đến chuyện bọn anh bị mắc lừa và đánh nhau với lão Vương.Nhưng sao anh lại nằm ở đây???
Anh mệt mỏi dời ánh mắt của mình về phía Trúc.Cô đang chăm chú nhìn từng hành động của anh.Thấy cô,anh vui mừng không thôi.Anh cứ nghĩ rằng mình đã chết và sẽ không về gặp Trúc được nữa chứ.
- Nguyên Nguyên...Anh thấy em không???- Trúc nằm lấy tay Nguyên Nguyên rồi lay mạnh.
- Bà cô già...Sao anh có thể không thấy em được chứ.- Nguyên Nguyên vừa tỉnh dậy,nhìn thấy Trúc liền không kìm lòng được mà trêu chọc cô.
- Hức...Hức...Anh tỉnh lại thật rồi.Em cứ tưởng mình đã mất anh rồi chứ.- Nghe Nguyên Nguyên nói như vậy liền vui mừng đến rơi nước mắt.Cô thuề thào nói.
- Sao vậy???Sao lại khóc.Không phải anh đã tỉnh lại rồi sao.Đừng khóc.Em khóc anh sẽ rất đau lòng.- Nguyên Nguyên cười nhẹ rồi ôm lấy cô vào lòng.
- Hức...Hức...Anh đáng chết.Sao lại đi vào chỗ nguy hiểm như vậy chứ.Anh mà có mệnh hệ gì thì em sống sao đây.- Trúc rời khỏi vòng tay của Nguyên Nguyên,tức giận nhìn anh quát lớn.
- Được rồi.Anh biết rồi,anh thề,lần sau anh sẽ không như vậy nữa mà hơn như vậy.- Nguyên Nguyên thề thố rồi nói nhỏ câu "mà hơn như vậy."
- Anh...- Trúc nhất thời cứng họng.Mới tỉnh dậy mà đã có sức để trêu chọc cô rồi sao.Sức khỏe của anh cũng không tồi nhỉ.
- Này,..Mắt em sao vậy.Nhìn cứ như con gấu trúc ấy.- Nguyên Nguyên nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi cười lớn.
- Anh còn cười sao.Nếu không phải em lo cho anh đến mất ăn mất ngủ thì đâu có thành ra như vậy.Nếu biết anh mới tỉnh dậy đã đáng ghét như vậy thì em đã không thèm chăm sóc anh mà bỏ đi chơi bar cho rồi.- Trúc hờn gỗi quay mặt đi.
- Thôi được rồi.Lão bà bà,anh xin lỗi.Được chưa.- Nguyên Nguyên nắm lấy tay Trúc,kéo cô nằm lên người mình,ôn nhu nói.
Đúng lúc đó,cảnh cửa được mở ra.Từ bên ngoài,Duy,Long,Trân,Nhi và Khôi bước vào.Thấy cảnh tượng mờ ám của Nguyên và Trúc,mọi người liền bịt miệng cười khẽ vì sợ cặp kia ngại.
- Aiyo...Mới tỉnh dậy đã sung sức như vậy rồi sao.-Duy cười nham hiểm nhìn tỉnh cảnh của hai người bọn họ.
Trúc nghe Duy nói vậy thì đỏ hết cả mặt.Cô vùng vẫy để thoát khỏi người Nguyên nhưng bị Nguyên giữ lại và càng ôm chặt hơn.Anh nhìn Duy thách thức rồi mỉa mai.
- Tao biết mày không có người yêu nên ghen tỵ với tau chứ gì.Ở đay ai cũng là một couple,chỉ có mình mày cô đơn thôi Duy ạ.- Nguyên Nguyên cười đểu nhìn Duy.
- Mày,...Tao có lòng tốt đến thăm mày vậy mà..Hừ.- Duy hừ lạnh nhìn Nguyên đầy căm phẫn.
- Hai thằng bây thôi đi.Suốt ngày đấu võ miệng không chán sao???- Khôi lắc đầu nhìn Duy và Nguyên.Hai thằng này mà cứ ở gần nhau là thể nào cũng xảy ra tranh chấp.
Duy và Nguyên nghe vậy thì không thèm đoái hoài gì đến nhau nữa.Một thằng một nơi,không thèm nhìn mặt nhau.
Sau khit hăm bệnh Nguyên Nguyên xong,cả bọn kéo nhau về biệt thự White Rose vì hắn gọi điện nói có chuyện cần tìm hiểu.Vừa vào đến đại sảnh thì bọn hắn đã thấy hắn và Thiên,Hưng,Minh đã ngồi đợi sẳn.
- Có chuyện gì vậy???- Long,Khôi và Duy ngồi xuống.Thay mặt cả bọn,Khôi hỏi.
- Chuyện về người bí ẩn đã giúp chúng ta.- Hắn ngửa người ra ghế sô pha,ảm đạm nói.
- Tao nghĩ người đó là do mày phái đến nên tao không để ý cho lắm.- Khôi nhìn hắn nói.
- Không phải tao.Tao không biết người đó là ai cả.Nghe giọng rất quen,hình như là tao gặp ở đâu rồi thì phải.- Hắn trầm ngâm suy nghĩ như để nhớ ra điều gì đó.
- Mấy đứa đang nói đến người nào vậy???- Hưng mơ hồ hỏi.Vì lúc đó anh bị lão Vương bắt nên không biết về người bí ẩn đó.
- Chuyện là lúc bọn em đánh nhau với người của Vương Thiên Lâm thì có một bóng đen nào đó chạy đến giúp.- Thiên Minh giải thích.
- Thì ra là vậy.- Hưng gật gật gù gù.
- Nhắc mới nhớ.Lúc tôi đang mai phục thì có một cái phi tiêu bay đến báo rằng mọi người đang đánh nhau với người Vương Thiên Lâm.Lúc tôi đến thì đã thấy Vương Thiên Lâm đưa súng bắn Phi rồi.Lẽ nào cái phi tiêu đó là của bóng đen ấy.- Thiên Thiên lên tiếng.
- Rốt cuộc người đó là ai???Tại sao lại giúp chúng ta???- Gia Long hoang mang hỏi.
- Chuyện đó có lẽ phải nhờ Thiên Thiên tìm hiêu rồi.- Hắn quay sang Thiên Thiên,mở lời nhờ cậy giúp đỡ.
- Được rồi.Tôi sẽ cho người điều tra thân thế về bóng đen đó.- Thiên Thiên gật đầu,nhìn hắn đầy tự tin.Những phi vụ như vậy thì anh không thể nào bỏ qua được.Hấp dẫn quá mà.
- Cảm ơn anh lần này đã giúp R.I.P.- Hắn cảm kích nhìn Thiên Thiên.
- Không có gì.- Thiên cười nhẹ.
- Tốt rồi.Mọi người về nghỉ ngơi đi.Khôi,Minh và Long.Ba người hãy về nhà tịnh dưỡng cho thật tốt.Ba người bị thương không nhẹ đâu.-Hắn nhẹ nhàng quan tâm.
Nói xong,hắn đi thẳng ra ngoài.Hắn nhanh chân bước lên con xe và phóng vụt trên đường lớn.Khoảng 5' sau,con xe của hắn dừng lại trước biệt thự Moon.Thấy chiếc xe quen thuộc,bác bảo vệ vội vàng mở cổng cho hắn vào.
Bước nhẹ nhàng đến đại sảnh,hắn ngạo nghễ đi vào như một ông hoàng.Mọi người đang xem ti vi,thấy hắn liền vui mừng chạy đến dò hỏi.
- Phi,con về đây có chuyện gì sao???- Nội hắn vừa nắm lấy tay hắn vừa ngước nhìn hắn đầy yêu thương.
- Con về thăm ba và nội.- Hắn cười cười nắm lấy tay bà rồi vỗ vỗ nhẹ.Vừa nói,hắn vừa đưa mắt nhìn xung quanh như để tìm kiếm ai đó.
- Được rồi,mau đến đây.- Nội nói xong liền đưa hắn đến ngồi xuống bên cạnh bà.
- Phi,chuyện về nhóc Key và mẹ con sao rồi??? - Ông Kiệt lo lắng hỏi khi thấy hắn đã yên vị.
- Không sao đâu ba.Vài ngày nữa con sẽ đón mẹ và em về.- Hắn nhẹ nhàng nói.
- Vậy thì tốt rồi.Mà tay con sao vậy???Sao lại băng bó thế này???- Ông Kiệt lo lắng nhìn miếng vải trắng trên khủy tay hắn rồi hỏi.
- Dạ,không có gì đâu.Con chỉ bị thương nhẹ thôi.- Hắn cười trấn an nội và ba.- Mà Uyên đâu rồi ba???- Hắn vừa hỏi vừa đưa mắt liếc nhìn xung quanh.
- À,con bé ở trong phòng ấy.Gì Trương,mau gọi Sun đến đây.- Ông Kiệt nói với hắn xong liền quay sang bà Trương ra lệnh.
- Vâng thưa chủ tịch.- Bà Trương cung kính gật đầu rồi đi nhanh vào phòng gọi nó.
Khoảng 5' sau,nó bước ra trong tình trạng đang ngáy ngủ.Thấy hắn,nó bừng tỉnh,lấy hai tay dui dụi mắt như để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.Khi đã xác định được,nó vội vàng đi đến rồi cúi đầu chào:
- Con chào bà chủ,chủ tịch.Chào thiếu gia.
Hắn hơi nhíu mày khi nghe cách gọi đầy xa lạ của nó.Hôm bữa mới đuổi nó về đây ở mà bây giờ đã lạnh nhạt như vậy sao???Cái gì mà thiếu gia chứ???Thật khó nghe.
Hắn không nói gì,chỉ lẳng lặng đứng dậy rồi cúi chào nội,ba và kéo nó đi trước con mắt ngạc nhiên của mọi người.Có ai làm ơn cho mọi người biết,thần thánh phương nào nhập vào hắn không???Từ lúc Lâm Khắc Thiên My chết,hắn chưa hề động đến một đứa con gái nào vậy mà bây giờ còn nắm tay nữa chứ.Thật là khó tin!!!
--------------------END CHAPTER 62-----------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook