Thiên Sư Ở Rể
9: Tiểu Đệ


Diệp Quý Ca có được tin tức cứu trợ bản thân mong muốn nên rời đi trước còn Lăng Hạo Uyên trong lòng muốn bắt quỷ thì dẫn Trì Ưng Dương theo mình hồi phủ.
Nhưng mà y sẽ không mang Trì Ưng Dương đến Tướng Quân phủ to lớn huy hoàng.
Nếu để Bạc tiên sinh thấy được phủ đệ giàu nứt đố đổ vách của bản thân trong khi hắn ta lại muốn ở rể thì khác nào chuột sa chĩnh gạo đâu chứ.
Nghĩ như thế nên y chỉ mang hắn đến một biệt viện nhỏ của mình.
Nhưng mà dù cái viện này chỉ thuộc loại nhỏ lại ở một góc khuất trong kinh thành nhưng đối với Bạc tiên sinh không một xu dính túi cũng đủ khiến hai mắt hắn sáng lập lòe, tay nóng lòng sờ sờ túi.
Trì Ưng Dương sờ sư tử đá hai bên cửa chính nói: "Đây là sư tử đá trấn trạch 400 năm tuổi, người bình thường không thể dùng nhưng mà tiểu huynh đệ à ngươi thì có thể."
Chính mắt Lăng Hạo Uyên nhìn thấy Bạc tiên sinh sờ sờ nắn nắn chân tượng đá đã kéo ra năm sáu tàn hồn màu xám dáng vẻ dữ tợn rồi nhanh chóng nhét vào trong túi tiền bạc màu của bản thân.
Bên sư tử đá còn lại hắn cũng làm như thế, sau khi xong Bạc tiên sinh liền liếc mắt nhìn vào trong biệt viện, trong đôi mắt xinh đẹp lung linh ánh lên sự thèm nhỏ dãi.
Ngón tay mới vừa rồi nắm đầu chúng quỷ vẫn thon dài trắng trẻo sạch sẽ không chút tì vết chẳng giống vừa làm cái việc khiến người ta sợ vỡ mật kia.
Lăng Hạo Uyên: "..."
Cảnh tượng Quốc sư và đồ đệ bắt quỷ y đã từng thấy rồi, là cái kiểu dùng kiếm gỗ đào lấy hết sức bình sinh mới có thể chém thành công một con quỷ, còn không bằng bản thân y nhả chút sát khí ra ngoài áp chế khiến chúng không thể đến gần người mình.
Đây là lần đầu tiên trong đời y nhìn thấy "bắt" quỷ đúng nghĩa là như thế nào.
Tuy rằng yêu tiền nhưng mà hắn đúng thật sự là thiên sư hàng thật giá thật.
Không biết Bạc tiên sinh có thể bắt được nhiều hay ít.
Lăng Hạo Uyên ho nhẹ, tự mình đẩy cửa ra, mời "thiên sư" đi vào, vừa nói: "Tiên sinh quá khen đây đều là sản nghiệp thừa hưởng từ tổ tiên, khi đó đã có đôi sư tử đá này thế nên vẫn cứ đặt ở đó.

Tiên sinh nói âm khí trên người ta nặng là do nguyên nhân từ căn nhà này sao?"
Nếu không phải thế thì sư tử đá sao lại đè nhiều âm hồn như vậy?
Trì Ưng Dương vẫy tay: "Điều này vẫn phải chờ xem xét kĩ lưỡng."
Biệt viện mà Lăng Hạo Uyên dẫn người tới này chỉ có một ít binh lính, không tàn thì cũng là người lớn tuổi cư ngụ.

Lăng Hạo Uyên ra hiệu cho bọn họ không cần chào hỏi "Tướng quân" hay "Vương gia" như thường mà chỉ cần hô: "Lão gia!"

Bọn họ chỉ đóng giả làm một hộ gia đình bình thường dính âm khí nặng nề mà thôi.
Lăng Hạo Uyên gật đầu liền có binh lính lớn tuổi pha trà chiêu đãi khách quý.
Người lính già đi đến phòng bếp, ông vô cùng hưng phấn vừa pha trà vừa kích động buôn dưa với chiến hữu nhiều năm của mình: "Ha! Ông có thấy người đàn ông đầu tiên mà tướng quân dẫn về nhà chưa?"
"Đúng, đàn ông ăn mặc mỹ mạo nhường này tôi chưa thấy qua bao giờ, quá hiếm gặp!"
"Nhưng mà sao không đưa người ta về Phủ Tướng quân mà lại đến nơi tồi tàn này?"
"Hẳn là mới quen không lâu nếu đột ngột làm lộ ra thân phận thật sự có thể khiến người ta sợ hãi."
.........
Nhóm lính già hào hứng pha trà còn Trì Ưng Dương thì theo chân Lăng Hạo Uyên đi vào, hắn không vội vàng đi xem xét thế nhà hay vào phòng tiếp khách ngồi mà chỉ vào chỗ có giếng trời, hắn nói Lăng Hạo Uyên đứng vào giữa giếng trời nơi có ánh sáng rực rỡ chiếu rọi.
Lăng Hạo Uyên nghe lời đi tới.
Y mặc xiêm y đen tuyền dù có đứng nơi ánh sáng soi xuống thì vẫn có vẻ lạnh lùng, âm trầm.

Sát khí hung bạo vốn có thể đe dọa quỷ quái quanh người lúc này có vẻ hiền hòa lại, tựa như có thể tự động biến hóa theo ý niệm.
Lúc hắn "Xem" thì không rõ ràng lắm, bây giờ Trì Ưng Dương cũng đi theo đứng ngay chỗ giếng trời, hắn nhìn kĩ thì có thể thấy vầng trán đầy đặn*, mũi huyền đảm (**), môi dày, không chỉ là tướng người đại phú đại quý, phúc khí tràn đầy hơn nữa tính tình không khó khăn khắc nghiệt mà là giàu có hào phóng.
Bên trái có vết sẹo chém ngang mày khiến khuôn mặt đẹp trai có thêm phần anh tuấn hào hiệp, vô cùng đặc sắc.
Nhưng điều Trì Ưng Dương cả hai lần đều không xem được chính là kiếp trước cùng tương lai sau này của y.
Xem tướng người khác có thể nhìn thấu cả cuộc đời con người, phần lớn sẽ kết thúc trong lòng đất, Trì Ưng Dương có thể tính tuổi thọ của họ nhưng của Lăng Hạo Uyên thì không thể, ắt hẳn do y là người có nhân duyên cùng bản thân nên mới không thể nhìn thấu.
Trì Ưng Dương lại lần nữa ngắm từ đầu đến chân Lăng Hạo Uyên.
Gần như song nhi trời sinh khung xương không lớn như khung chậu nở, họ nhu nhược thướt tha, Lăng Hạo Uyên thì không như vậy, y kiệt ngạo dã tính, vai rộng eo thon, chân tay thon dài, vì nhiều năm chinh chiến rèn luyện nên đường cong đầy đủ khiến quần áo căng ra, không hổ danh là tướng quân trăm trận trăm thắng!
Nếu không phải nốt son trên trán thì chẳng người nào có thể nhận ra đây là một song nhi cả, mọi người chỉ có thể cảm thán quả là nam tính.
Thân thể này hẳn có khả năng khuân vác cả trăm cân không mệt mỏi.
Trì Ưng Dương nghiêm túc nghiền ngẫm đánh giá y, hắn phát hiện thiên mệnh nhân duyên ông trời xếp đặt cho bản thân từ sát khí, khuôn mặt đến thân thể đều hợp khẩu vị chính mình.
Lăng Hạo Uyên khoanh tay trước ngực mặc kệ hắn quan sát nhưng thấy ánh mắt tên này cứ láo liên khiến y không nhịn nổi nữa "hừ" một tiếng hỏi: "Tiên sinh đang xem tướng sao?"

Xem tướng gì mà cần thiết phải quan sát người ta từ đầu đến đuôi hai ba lượt như thế.
Bạc tiên sinh này đúng là có khả năng bắt quỷ nhưng đường đường là đàn ông lại ăn mặc hoa hòe như vậy còn ánh mắt "dâm dê" này nữa...
Chân mày rậm, con mắt đào hoa không cần nói cũng mỉm cười, làn da trắng nõn mịn màng kia, bộ quần áo đỏ rực như đào...!lại còn nhìn chằm chằm y không dời mắt, tâm sinh tướng, người này chắc không đàng hoàng là mấy.
Tiểu Diệp Tử lúc này cũng bị bộ dạng này của hắn câu mất hồn phách, Lăng Hạo Uyên nhướng mày hỏi thẳng: "Xem tướng cần phải xem toàn thân à?"
Trì Ưng Dương lúc này đã vòng đến phía sau Lăng Hạo Uyên, lại vòng thêm một vòng khác mới gật đầu, vô cùng chính trực đáp lời: "Đúng vậy, xem tướng ngoại trừ xem tướng mạo, còn có thân tướng, diện mạo bên ngoài, thanh tướng, tay tướng...!Phải biết rằng âm khí quấn thân ngươi có nguyên nhân từ đâu, muốn biết điều này ta cần quan sát càng kĩ càng tốt.

Tiểu huynh đệ à, đưa bàn tay cho ta xem chỉ tay nào."
Ôi chao, giọng nói này, trong vắt như suối, âm điệu chính trực nghiêm túc vô cùng.
Lăng Hạo Uyên nhẫn nhịn, Bạc tiên sinh có tay nghề bắt quỷ đỉnh như vậy thì biết xem chỉ tay cũng là chuyện dễ hiểu, y mở tay phải ra cho Trì Ưng Dương xem.
Trì Ưng Dương yêu cầu: "Cần xem cả hai tay nha."
Nói xong bàn tay thon dài của Trì Ưng Dương nắm lấy tay trái Lăng Hạo Uyên, chạm lên ngón giữa của y, để hai bàn tay xòe ra được tắm trong ánh mặt trời, cặp mắt hoa đào vô cùng nghiêm túc quan sát, vừa đoan trang vừa tỉ mỉ.

Chỉ thế thôi vẫn chưa đủ, ngón tay Trì Ưng Dương còn khẽ khàng chạm lên từng ngón tay Lăng Hạo Uyên, không bỏ sót ngón nào.
Bàn tay của hắn thì mềm mại uyển chuyển sờ lên những vết chai dày, những vết thương lớn nhỏ đan xen lộn xộn, cảm giác tựa như sờ vỏ cây, sần sùi thô ráp.
Trong phòng khách, hai người lính già mang trà lên thấy được tình huống này thì vô cùng kích động đến nỗi khay pha trà trên tay xém chút rơi xuống đất.
Chẳng khác nào những chú mèo lém lỉnh tò mò, bọn họ nhanh chóng đặt trà lên bàn rồi lén lút trốn cạnh bên cửa, ló đầu ngó hai người trẻ ngoài kia, họ thì thầm:
"Ban ngày ban mặt mà công khai sờ tay nhau, không ngờ được, Tướng quân nhà chúng ta cũng biết chơi quá."
"Đúng vậy, người Tướng quân mang về chẳng những không sợ ngài ấy mà còn có thể tung hứng thỏa mãn ngài, quá tuyệt."
"Ừm, vị công tử đẹp trai ấy sẽ báo danh ở rể sao?"
.........
Vết chai trên tay Lăng Hạo Uyên rất dày, bị người ta sờ vừa ngứa vừa nhột khó mà quen được.


Nhất là khi Bạc tiên sinh quá đẹp, tay vừa trắng lại mịn, lạnh lạnh mềm mềm, Lăng Hạo Uyên trước nay chưa từng sờ đôi tay nào thế này, giờ người ta xem tướng như thế này làm y cảm thấy rất ngại ngùng.
Lăng Hạo Uyên nhịn cảm giác muốn xông lên đấm người nào đó một trận tơi bời, hối thúc hắn: "Người sờ...!Không, đã xem xong rồi sao, có nhìn ra được gì không?"
Trì Ưng Dương nghe xong không hề dừng lại mà lật mu tay Lăng Hạo Uyên lên tiếp tục nhìn ngắm rồi mới chán nản nói: "Không nhìn ra gì cả, hai tay đầy vết chai cùng vết thương đã che dấu hết chỉ tay rồi."
Lăng Hạo Uyên: "..."
Nếu Bạc tiên sinh là tên xấu xí thì hẳn là bản thân mình bị tên khốn kiếp dê xồm rồi.

Dám lấy danh nghĩa xem chỉ tay để lợi dụng, sờ nắn xong rồi còn không đưa ra được kết luận gì nữa.

Y cảm thấy bản thân mình nên đè tên này ra đất mà nện một trận tơi bời.
Nhưng Lăng Hạo Uyên chỉ rút tay về, nhướng mày: "Ngươi xem chỉ tay cho người khác cũng như vậy sao?"
Lật qua lật lại, hết sờ lại bóp.
Y là một song nhi thô ráp, đôi tay cũng như vậy có gì đẹp đẽ để sờ đâu chứ, hay là mắt Bạc tiên sinh có vấn đề?
Nếu vậy khác nào y mới là người "dê xồm" người ta.
Trì Ưng Dương buồn rầu nói: "Nào có, người khác ta chỉ cần nhìn tướng mặt là xong việc."
Lăng Hạo Uyên sờ mặt của mình nói: "Mặt ta ngươi nhìn không ra sao?"
Thì ra chỉ cần nhìn mặt cũng có thể đoán được tướng mệnh.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy Trì Ưng Dương bắt quỷ dưới sư tử đá, Lăng Hạo Uyên sẽ nghĩ hắn ta là lên "thiên sư" đẹp mã chứ không có trình độ thực thụ.
Trì Ưng Dương gật đầu nói: "Ngươi là người có tướng đại phú đại quý, còn lại trừ việc đẹp trai ra thì ta chẳng nhìn được gì nữa hết."
Lăng Hạo Uyên: "..."
Y sớm nên biết Bạc tiên sinh này không đứng đắn chút nào.
Lăng Hạo Uyên: "Nếu không xem được vậy thỉnh tiên sinh bắt hết quỷ hồn trong nhà đi."
Lăng Hạo Uyên định rút trong ngực áo ra một lá vàng mỏng – hừm, vàng này là do y trấn lột trên người thủ hạ, bình thường y không hay mang theo vàng bạc dư thừa.
Năng lực bắt quỷ như này không phải ai cũng có, xét thấy vừa nãy Bạc tiên sinh thấy Tiểu Diệp Tử cho ít bạc mà đã vui vẻ đến vậy thì khỏi cần phải nói lá vàng này hấp dẫn cỡ nào.
Quên đi.
Lăng Hạo Uyên tìm trong ngực áo mãi mới thấy nửa lạng bạc vụn, hỏi: "Chừng này đã đủ thù lao hay chưa?"
Trì Ưng Dương vừa thấy hai mắt đã sáng lập lòe.

Nửa lạng bạc vụn! Vừa đưa quỷ cho hắn ăn, lại còn cho hắn tiền nữa!
Tuyệt!
Trì Ưng Dương vui vẻ ngẩng đầu cười: "Được, ta bắt đầu đây, nhưng mà tiểu huynh đệ à, ta không dám giấu ngươi— "
Lăng Hạo Uyên hơi hoảng khi đối mặt với gương mặt tươi cười sáng ngời như hoa này: "Ta không phải gọi là tiểu huynh đệ, ta họ Lăng, Bạc tiên sinh có thể gọi ta là Quảng Trấn huynh."
Quảng Trấn là tên tự mà Đương kim Thánh thượng ban cho y sau trận chiến với Bắc quốc.
Trì Ưng Dương chớp chớp mắt: "Ta cũng không phải họ Bạc mà, Quảng Trấn hiền đệ có thể gọi ta là Trì chân nhân nha."
Huynh cái gì chớ, hắn là tiểu đệ, không thể gọi là huynh được.
Quảng Trấn "đệ" Lăng Hạo Uyên: "..."
Y lớn lên nhìn giống "đệ đệ" lắm sao.
Y năm nay đã hai tám.
Khí độ bản thân uy nghiêm, trong quân nào có ai dám gọi y là đệ đệ, dù có là Thái Tử và Nhị Hoàng tử cũng gọi y là Tướng quân.
Lăng Hạo Uyên nhướng mày: "Trì chân nhân tuổi tác thế nào vì sao lại gọi ta là Quảng Trấn đệ?"
Trì Ưng Dương trả lời: "Ta sao, vài trăm rồi, nhớ không rõ nữa."
Lăng Hạo Uyên: "..."
Mấy trăm tuổi mà thiếu tiền đến mức thấy bạc là sáng mắt như này sao, y mà tin thì gặp quỷ.
Lăng Hạo Uyên "hừ" một tiếng nói: "A~, ta tin ngươi, Trì chân nhân, mời."
Thôi bỏ đi, mời tiên sinh đến bắt quỷ, mặc kệ huynh hay đệ, có thể giúp y ngủ ngon là được.
Bạc tiên sinh chỉ cần nửa lạng bạc đã có thể mời ra tay bắt quỷ đúng là một tiên sinh "tốt".
Trì Ưng Dương lại nói: "Được rồi hiền đệ.

Chuyện là thế này, hiền đệ âm khí nặng, thể chất có thể chiêu hồn hút quỷ, ta có thể bắt hết bọn trong nhà lần này nhưng thời gian dài quỷ hồn sẽ lại tụ tập, chỉ có tăng chứ không giảm."
Tóm lại, đây chính là trường kì kim chủ của hắn, thích chết đi được!
Lăng Hạo Uyên: "..."
Cho nên, không những gọi y là hiền đệ mà còn không đảm bảo diệt trừ lũ quỷ hồn hoàn toàn sao?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương