Thiên Sư Lộ
-
Chương 27: Kiếm Món Hời 2
Tôi cười ha hả: “Em nào có bản lĩnh ấy, chỉ là muốn thử vận may một chút mà thôi.”
Nhìn đồ cổ thì tôi không biết, nhưng tôi lại hết sức nhạy cảm đối với âm khí, đây cũng là thiên phú bẩm sinh mà tôi có. Tôi nghĩ có lẽ chỉ cần tìm được thứ đồ có âm khí, thì tám chín phần đó là pháp khí có thể chứa đựng được âm hồn.
Tôi cũng không có ý định vào những tiệm đồ cổ lớn bởi vì giá cả quá đắt, trong túi tôi chỉ có vẻn vẹn năm trăm đồng, thế thì mua được gì?
Cho nên mục tiêu của tôi chính là những sạp bên đường, ở đó đồ tạp nham nhiều, dễ vợt được đồ quý.
Mang tiếng là dẫn tôi tới nhưng anh Trần cũng thích thú, liên tục mua mấy món. Mặc dù thứ đắt tiền nhất cũng chỉ có hơn một trăm đồng, nhưng anh ta lại rất vui vẻ, cứ hăng hái hỏi tôi đó có khả năng là bảo bối gì không.
Đương nhiên là tôi cũng lựa lời khen lấy lệ vài câu, nhưng ánh mắt thì vẫn chăm chú vào các quầy hàng bên đường. Đi dạo hơn nửa tiếng, tôi rất thất vọng bởi vì chẳng thấy món nào có âm khí cả.
Nhưng tôi lại phát hiện trong chợ đồ cổ có không ít quán coi bói, đa số bảng hiệu đều là ‘một quẻ ngàn vàng, tính toán như thần’.
Còn có cửa hiệu xem phong thủy, nhưng trông có vẻ khí phách hơn. Triệu Dương nói với tôi: “Mấy ông già xem phong thủy này đều là bịp người ta lấy tiền thôi. Có thấy Trấn Nam Trai ở phía trước kia không? Như thế mới gọi là ‘sang xịn mịn’, bên trong có một đại sư phong thủy trấn giữ, nghe nói thu nhập mỗi tháng ít nhất cũng phải hai trăm ngàn, thật khiến người ta ngưỡng mộ mà.”
Tôi há hốc mồm, khó tin hỏi: “Còn có người kiếm tiền nhờ xem bói và phong thủy nữa hả?”
Tôi biết phong thủy và coi bói có thể kiếm tiền, khi còn bé cũng có mấy lần thấy người mù coi bói ở chợ, nhưng bọn họ trông rất nghèo túng, ăn mặc rách rưới, làm ăn cũng không tốt.
Sau đó người tin vào những thứ này càng ngày càng ít, nên bát cơm này cũng ngày càng khó kiếm, người làm nghề coi bói hay xem phong thủy cũng cực kỳ ít.
Ánh mắt anh Trần đầy vẻ hâm mộ cùng ghen tị: “Dĩ nhiên là kiếm được rồi, hơn nữa còn là rất nhiều tiền ấy chứ! Tôi nói cho cậu biết, người không tin vào thứ này có lẽ sẽ không bỏ ra một xu, nhưng nếu ai tin thì dù có tốn bao nhiêu cũng chịu. Nhất là đám nhà giàu, bị người ta lừa mất cả tám mươi, một trăm ngàn mà vẫn một mực cung kính với mấy tay xem phong thủy này, thật đúng là chặt chém ghê gớm. Mẹ kiếp, không nói thì thôi, nhắc đến lại thấy tức. Sang năm tôi tốt nghiệp mà tiền lương cao lắm cũng chỉ được có bảy tám ngàn, còn không bằng số lẻ nữa, đời đúng bất công!”
Trong lòng tôi gợn sóng, lời anh ta nói có tác động rất lớn đối với tôi.
Lần đầu tiên trong đời, tôi có chút oán trách ông ngoại. Một nghề có tiềm lực phát triển lớn thế mà sao ông lại không cho tôi đi theo con đường này nhỉ?
Vì tâm trạng lúc này đang không tốt nên tôi tránh những quầy coi bói, xem tướng kia, tiến về một góc trong chợ Quỷ Mã.
Ở bên này đều là những sạp nhỏ lẻ tẻ, tình cờ có được ít đồ cũ mới mang đến đây bày sạp, chỉ làm một chuyến rồi đi, cho nên rất vắng người.
Nhưng mà may mắn thay đôi khi lại có lúc thần kỳ như vậy, khi tôi đi ngang qua một sạp nhỏ, tâm niệm chợt động, cảm ứng thấy âm khí.
Tôi cúi đầu nhìn mới phát hiện trên một sạp nhỏ bày ít tiền đồng, dao đồng các loại dính đầy gỉ sắt.
Chủ sạp là một gã trung niên rất khôn khéo, từ gương mặt có thể nhìn ra tên này tâm tính xảo quyệt, giữa hai chân mày lộ ra vẻ khắc nghiệt, điều này không phải do bẩm sinh mà do làm những việc tổn hại âm đức.
Liên tưởng đến những lời mà anh Trần nói, nơi này có nhiều kẻ trộm mộ đến để thủ tiêu tang vật, rất có thể tên này cũng là một trong số đó, tới đây muốn tuồn đồ trộm được ra ngoài.
Âm khí tỏa ra từ những đồng tiền kia, tôi vừa nhìn đã biết, trong lòng mừng như điên, bởi vì chỗ này có đến khoảng mười đồng, rải rác lẻ tẻ.
Tôi đưa tay nhặt một đồng lên, quả nhiên bỗng nổi da gà, đây chính là thứ mình muốn tìm rồi.
Tôi cầm chặt đồng tiền, xem tiếp những thứ khác. Trên sạp nhỏ còn có một cái la bàn sứt một góc khá nổi bật, bên trên đầy rỉ sắt, bề ngoài khó coi.
Tôi chỉ lướt qua rồi rời mắt đi nơi khác, nhưng thật kỳ lạ, giọng của chị vợ lại đột nhiên vang lên bên tai: “Mua nó!”
Nhìn đồ cổ thì tôi không biết, nhưng tôi lại hết sức nhạy cảm đối với âm khí, đây cũng là thiên phú bẩm sinh mà tôi có. Tôi nghĩ có lẽ chỉ cần tìm được thứ đồ có âm khí, thì tám chín phần đó là pháp khí có thể chứa đựng được âm hồn.
Tôi cũng không có ý định vào những tiệm đồ cổ lớn bởi vì giá cả quá đắt, trong túi tôi chỉ có vẻn vẹn năm trăm đồng, thế thì mua được gì?
Cho nên mục tiêu của tôi chính là những sạp bên đường, ở đó đồ tạp nham nhiều, dễ vợt được đồ quý.
Mang tiếng là dẫn tôi tới nhưng anh Trần cũng thích thú, liên tục mua mấy món. Mặc dù thứ đắt tiền nhất cũng chỉ có hơn một trăm đồng, nhưng anh ta lại rất vui vẻ, cứ hăng hái hỏi tôi đó có khả năng là bảo bối gì không.
Đương nhiên là tôi cũng lựa lời khen lấy lệ vài câu, nhưng ánh mắt thì vẫn chăm chú vào các quầy hàng bên đường. Đi dạo hơn nửa tiếng, tôi rất thất vọng bởi vì chẳng thấy món nào có âm khí cả.
Nhưng tôi lại phát hiện trong chợ đồ cổ có không ít quán coi bói, đa số bảng hiệu đều là ‘một quẻ ngàn vàng, tính toán như thần’.
Còn có cửa hiệu xem phong thủy, nhưng trông có vẻ khí phách hơn. Triệu Dương nói với tôi: “Mấy ông già xem phong thủy này đều là bịp người ta lấy tiền thôi. Có thấy Trấn Nam Trai ở phía trước kia không? Như thế mới gọi là ‘sang xịn mịn’, bên trong có một đại sư phong thủy trấn giữ, nghe nói thu nhập mỗi tháng ít nhất cũng phải hai trăm ngàn, thật khiến người ta ngưỡng mộ mà.”
Tôi há hốc mồm, khó tin hỏi: “Còn có người kiếm tiền nhờ xem bói và phong thủy nữa hả?”
Tôi biết phong thủy và coi bói có thể kiếm tiền, khi còn bé cũng có mấy lần thấy người mù coi bói ở chợ, nhưng bọn họ trông rất nghèo túng, ăn mặc rách rưới, làm ăn cũng không tốt.
Sau đó người tin vào những thứ này càng ngày càng ít, nên bát cơm này cũng ngày càng khó kiếm, người làm nghề coi bói hay xem phong thủy cũng cực kỳ ít.
Ánh mắt anh Trần đầy vẻ hâm mộ cùng ghen tị: “Dĩ nhiên là kiếm được rồi, hơn nữa còn là rất nhiều tiền ấy chứ! Tôi nói cho cậu biết, người không tin vào thứ này có lẽ sẽ không bỏ ra một xu, nhưng nếu ai tin thì dù có tốn bao nhiêu cũng chịu. Nhất là đám nhà giàu, bị người ta lừa mất cả tám mươi, một trăm ngàn mà vẫn một mực cung kính với mấy tay xem phong thủy này, thật đúng là chặt chém ghê gớm. Mẹ kiếp, không nói thì thôi, nhắc đến lại thấy tức. Sang năm tôi tốt nghiệp mà tiền lương cao lắm cũng chỉ được có bảy tám ngàn, còn không bằng số lẻ nữa, đời đúng bất công!”
Trong lòng tôi gợn sóng, lời anh ta nói có tác động rất lớn đối với tôi.
Lần đầu tiên trong đời, tôi có chút oán trách ông ngoại. Một nghề có tiềm lực phát triển lớn thế mà sao ông lại không cho tôi đi theo con đường này nhỉ?
Vì tâm trạng lúc này đang không tốt nên tôi tránh những quầy coi bói, xem tướng kia, tiến về một góc trong chợ Quỷ Mã.
Ở bên này đều là những sạp nhỏ lẻ tẻ, tình cờ có được ít đồ cũ mới mang đến đây bày sạp, chỉ làm một chuyến rồi đi, cho nên rất vắng người.
Nhưng mà may mắn thay đôi khi lại có lúc thần kỳ như vậy, khi tôi đi ngang qua một sạp nhỏ, tâm niệm chợt động, cảm ứng thấy âm khí.
Tôi cúi đầu nhìn mới phát hiện trên một sạp nhỏ bày ít tiền đồng, dao đồng các loại dính đầy gỉ sắt.
Chủ sạp là một gã trung niên rất khôn khéo, từ gương mặt có thể nhìn ra tên này tâm tính xảo quyệt, giữa hai chân mày lộ ra vẻ khắc nghiệt, điều này không phải do bẩm sinh mà do làm những việc tổn hại âm đức.
Liên tưởng đến những lời mà anh Trần nói, nơi này có nhiều kẻ trộm mộ đến để thủ tiêu tang vật, rất có thể tên này cũng là một trong số đó, tới đây muốn tuồn đồ trộm được ra ngoài.
Âm khí tỏa ra từ những đồng tiền kia, tôi vừa nhìn đã biết, trong lòng mừng như điên, bởi vì chỗ này có đến khoảng mười đồng, rải rác lẻ tẻ.
Tôi đưa tay nhặt một đồng lên, quả nhiên bỗng nổi da gà, đây chính là thứ mình muốn tìm rồi.
Tôi cầm chặt đồng tiền, xem tiếp những thứ khác. Trên sạp nhỏ còn có một cái la bàn sứt một góc khá nổi bật, bên trên đầy rỉ sắt, bề ngoài khó coi.
Tôi chỉ lướt qua rồi rời mắt đi nơi khác, nhưng thật kỳ lạ, giọng của chị vợ lại đột nhiên vang lên bên tai: “Mua nó!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook