Thiên Sư Không Làm Huyền Học
-
Chương 3: Oán xà linh
Bởi vì tình huống hiện tại của Hà Lệ, đám người Sở Đại quyết định lái xe đưa cô về trước. Trên đường đi, mọi người đều không nói gì.
Hà Lệ ngồi ở ghế phó lái đờ đẫn nhìn bên ngoài cửa sổ thủy tinh, phong cảnh ngoài xe lướt qua, mơ hồ có thể thấy được đôi má tái nhợt xấu xí của cô trên cửa sổ xe. Hôm nay cuộc sống của Hà Lệ có thể là nói trải qua đại hỉ đại bi, lại từ đại bi rồi đại hỉ.
Bây giờ người cô không sao, người cô từng để ý như thế, trong một ngày ngắn ngủi đã trở thành một người cách xa nhất không đáng nhớ nhất trong cuộc sống của cô. Số phận có đôi khi thật sự rất kỳ diệu, trong lúc lơ đãng mất đi một vài thứ, cũng sẽ nhận được một vài thứ.
Như bây giờ rất tốt, cô thấy rõ bản chất của tên cặn bã, không cần đánh mất hôn nhân của mình. Mặc dù trong quá trình quên đi tên xấu xa kia, cô chịu một chút khiếp sợ, cũng may bình yên vượt qua.
Bây giờ chuyện cô muốn làm nhất đó là sớm quay về bên cạnh cha mẹ, làm con gái dường như cũng vậy thôi, cho dù chịu tủi thân ở đâu, chỉ cần trở về bên cha mẹ đều có thể vượt qua.
Nghĩ đến cha mẹ, vành mắt Hà Lệ đỏ lên.
Đưa Hà Lệ đến trước cửa khách sạn cô ở, Hà Lệ xuống xe, Sở Đại nhìn Phượng Tiêu một cái từ gương chiếu hậu, dùng ánh mắt ra hiệu hắn đi xuống đưa người ta về. Dáng vẻ này của Hà Lệ, nơi đây lại là cửa khách sạn, trên xe lại là một đám đàn ông thô kệch, nếu tất cả đi xuống, đứng ở đó, chắc chắn có những kẻ rỗi hơi sẽ nói xấu.
Mấu chốt nhất là Phượng Tiêu lại là ân nhân cứu mạng của Hà Lệ, bọn họ đi xuống đều không thích hợp.
Phượng Tiêu nhìn lạnh lùng cao ngạo không dính khói lửa trần gian, nhưng sư phụ hắn rất thế tục, thuở nhỏ hắn nghe những chuyện tầm thường này lớn lên, bị Sở Đại liếc nhìn như thế, hắn bèn đẩy cửa xuống xe.
Trong cái nhìn của người ngoài, hai người xuống xe cũng chỉ là chuyện trước sau.
Hà Lệ nhìn về phía Phượng Tiêu, thật tâm thật ý cảm ơn hắn, sau đó cô tỏ ý muốn trả tiền cho hắn. Ngày thường Hà Lệ cũng không tin mấy chuyện này, nhưng cô có cô bạn thân rất tin những cái này, cô cũng biết một vài điều kiêng kị.
Nghe nói người như Phượng Tiêu, sau khi bốc quẻ cho người ta đều sẽ thu tiền.
Phượng Tiêu rất hài lòng với sự chủ động của Hà Lệ, từ lúc hắn sinh ra đã ở trong miếu trên núi với sư phụ, tiền của trong tay ít đến thảm thương. Lúc sư phụ hắn sắp chết ngoài cho hắn một cái túi rách ra một xu tiền cũng không có.
Bây giờ Hà Lệ muốn trả tiền, mắt hắn không khỏi sáng lên, càng không hề do dự lấy điện thoại trong rúi ra mở mã thanh toán nào đó đưa tới.
Hà Lệ nhìn hắn phì cười một tiếng, vì để tránh cho hiểu lầm, cô vội nói: “Anh Phượng đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy bây giờ anh đột nhiên có mấy phần sức sống.” Mấu chốt là, Phượng Tiêu luôn mồm nói đừng mê tín, nhưng lúc nhận số tiền này lại chẳng phân vân. Người như vậy, nhìn đã cảm thấy vô cùng thú vị.
Phượng Tiêu không hiểu lắm nhìn cô một cái, Hà Lệ cũng không giải thích nhiều, cô dùng di động chuyển mười nghìn tệ cho Phượng Tiêu.
Cô hơi xấu hổ nói: “Trong thẻ tôi chỉ có thể chuyển nhiều từng này, hôm sau tôi sẽ bổ sung.”
“Không cần, vậy là đủ rồi.” Phượng Tiêu thản nhiên nói, khoảnh khắc Hà Lệ bỏ tiền, ân tình giữa họ đã hết, việc này xem như trôi qua ở đây.
Hà Lệ nhìn ra Phượng Tiêu nói thật lòng, nên không nói gì nữa.
Lúc cô chuẩn bị lên tiếng tạm biệt Phượng Tiêu, một người đàn ông bước xuống xe taxi, hai bên má gã đều có dấu bàn tay rất sâu, vẻ mặt lo âu, đang định đi vào trong khách sạn.
Vẻ lặng lơ đãng nhìn thấy Hà Lệ bên cạnh, gã trai sững sờ chốc lát, hôm nay gã là chú rể thảm nhất, về khách sạn cũng vì thu dọn đồ quên mang đi.
Nhìn thấy dáng vẻ của Hà Lệ, gã có phần khiếp sợ, nhưng nhìn thấy người đứng bên cạnh Hà Lệ, trong lòng gã nặng nề, sau khi nhìn thấy gương mặt sắc bén tuấn tú của Phượng Tiêu, khiếp sợ trên mặt bị tức giận thay thế.
Tâm trạng vừa chua vừa chát.
Gã bước nhanh đi đến trước mặt Hà Lệ phẫn nộ nói: “Hà Lệ, hôm nay cô cố tình hủy sân khấu của tôi hủy lễ cưới của tôi đúng không, chính cô có trai bao, còn chạy đến đây giả tình sâu với tôi. Tôi nói mà, sao lại trùng hợp như thế, khách sạn cô ở và khách sạn tôi làm lễ cưới cùng một nơi, tôi thấy cô đã nghe ngóng từ lâu rồi, cố ý khiến tôi khó xử, còn mình dễ gánh vác cái tiếng tình sâu bị lừa, chỉ tôi thành tên cặn bã trong miệng mọi người. Tôi vốn còn nghĩ đến hai năm vừa rồi của chúng ta, cho cô chút bồi thường, bây giờ nghĩ lại, tôi đúng là bị mù.”
Nhìn gã đàn ông tức giận đến cực hạn, Hà Lệ rất mất hồn, đây chính là bạn trai cô Hàn Quang, trước kia mắt cô có lẽ bị dính phân, vậy mà không phát hiện mặt mũi người này đáng ghét như vậy. Ngẫm lại mình từng móc tim móc phổi thích một người đến thế, Hà Lệ chỉ cảm thấy ghê tởm muốn nôn.
“Ê, tôi nói này, cậu nói chuyện kiểu gì đấy?” Sở Đại thấy tình huống bất thường, mở cửa xe ra bước xuống, anh ta nhét điếu thuốc vào miệng, đứng bên cạnh Phượng Tiêu, rất có cảm giác áp bách.
Thuở thiếu thời Sở Đại dù sao cũng từng lăn lộn xã hội mấy ngày, sự vô lại còn sót trên người anh ta dùng đối phó với loại hèn nhát như Hàn Quang thì dư xài.
Hàn Quang bị Sở Đại dọa lùi lại một bước, gã nhìn Hà Lệ lại hơi liếc nhìn Phượng Tiêu cuối cùng nhìn hai người trong xe, gã mấp máy môi nhưng không nói nổi một lời.
Gã không nói, Hà Lệ lại nổi giận, thật ra cô là người khá ôn hòa, ngày thường vô cùng cởi mở hoạt bát, rất ít cãi nhau với Hàn Quang.
Bây giờ Hàn Quang nói xấu như thế, cộng thêm một loạt chuyện gặp phải đêm nay, ngọn lửa trong lòng cô hoàn toàn bị đốt lên, cô đi đến trước mặt Hàn Quang nghiêm túc nói: “Lời này của anh là người nói hả?”
Hàn Quang bị ánh mắt của cô nhìn đến mức mặt mũi tràn đầy chột dạ, chỉ cảm thấy má trái đau dữ dội.
Hà Lệ lại không im ngay, sau khi cô kể ra, mọi người mới biết. Hà Lệ với Hàn Quang yêu xa, cha mẹ Hà Lệ không thích Hàn Quang lắm, không đồng ý cho hai người qua lại.
Hà Lệ vì Hàn Quang vẫn đang làm công tác tư tưởng cho cha mẹ, quá trình đương nhiên vất vả, Hàn Quang cũng rất thông cảm cho cô, thường xuyên nói mấy lời như bảo cô đừng cãi nhau với cha mẹ.
Mỗi ngày hai người gọi video không giảm, Hàn Quang biết rõ sở thích của Hà Lệ, ngày lễ ngày tết chưa bao giờ thiếu quà. Lần này khó khăn lắm cha mẹ mới nới lỏng, Hà Lệ xin nghỉ đến Vân Châu, trước đó cũng không nói một tiếng với Hàn Quang, muốn cho gã một bất ngờ.
Hà Lệ tới trước khi Hàn Quang kết hôn.
Kết quả thì sao, Hà Lệ đến Vân Châu chỉ cảm thấy đâu đâu cũng không thuận lợi. Đầu tiên là vì mấy lời của Phượng Tiêu, cô rất tức giận, ngồi trên xe taxi, cô làm thế nào cũng không gọi được cho Hàn Quang.
Cô tưởng là Hàn Quang bận việc, không nghe thấy điện thoại của cô, Hà Lệ hết cách bèn tự đến khách sạn đăng ký vào ở trước. Tầng hai khách sạn là nhà hàng, lúc đó Hà Lệ đi ăn gì cũng không để ý.
Nhưng ông trời có mắt, ở chỗ rẽ cô nhìn thấy ảnh cưới của Hàn Quang và cô gái khác.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, đầu Hà Lệ nháy mắt trống rỗng, cô cũng không biết mình đi lên như thế nào. Cô chỉ biết là sau khi chắc chắn chú rể hôm nay là Hàn Quang, cô lao thẳng đến hiện trường hôn lễ, cho gã một bạt tai thật mạnh trong vẻ kinh ngạc không biết làm sao của Hàn Quang.
Vì để tránh bị người khác cho rằng đầu óc có vấn đề tới phá phách, Hà Lệ còn lấy chứng cứ ra với sự bình tĩnh đến chính cô cũng ngỡ ngàng, tại hiện trường kể câu chuyện máu chó bạn trai đương nhiệm muốn kết hôn, cô dâu không phải tôi.
Nói xong, Hà Lệ thẳng lưng rời đi.
Cô chạy ra khỏi khách sạn vẫy đại một chiếc taxi ngồi vào, khóc như mưa trong xe.
Tài xế hỏi cô muốn đi đâu, cô nói bừa một cái tên, tài xế dẫn cô tới đó. Khi Hà Lệ lau khô nước mắt, cô nhận ra mình tới nhà Hàn Quang.
Nhưng nơi này đã phá dỡ, nhà mới xây thay thế nhà cũ, một nhóm người trở thành phú ông. Ở nơi lạ nước lạ cái, cô không biết mình phải đi đâu, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Lúc Hà Lệ chuẩn bị trở về khách sạn, trời đã tối. Cô nhìn xung quanh, định đi qua một con đường nhỏ gọi xe. Khi bước một chân vào đường nhỏ, trong lòng cô giật mình, ớn lạnh không giải thích được, cô nhìn thấy mấy tên đàn ông đứng dựa vào tường, có lẽ bọn họ uống rượu, còn nói thầm cô gái này cũng được phết.
Hà Lệ nhớ đến lời nói của Phượng Tiêu, không nói hai lời quay người bỏ chạy. Cô đi giày cao gót, nghe đằng sau hét lớn bảo cô đứng lại và tiếng bước chân, cô dứt khoát cởi giày cao gót ra chạy chân trần.
Mấy người kia cười ha ha sau lưng cô, miệng nói lời trêu chọc, bảo cô chạy chậm thôi.
Hà Lệ vừa chạy vừa kêu cứu, lúc bị đám người bắt được, cả người cô sắp điên luôn, sau đó Phượng Tiêu xuất hiện ngay lúc này. Chẳng biết tại sao, khoảnh khắc nhìn thấy Phượng Tiêu, Hà Lệ cảm thấy mình được cứu rồi.
Mấy người kia bảo Phượng Tiêu xéo đi, đừng làm chậm trễ chuyện tốt của họ.
Như suy nghĩ của Hà Lệ, Phượng Tiêu nhanh chóng trừng trị mấy tên cặn bã này. Có lẽ Phượng Tiêu từng luyện võ, ra tay rất nhanh, mấy người trực tiếp bị hắn đánh ngất.
“Nếu anh cảm thấy có vấn đề, có thể đến cục cảnh sát hỏi thăm.” Cuối cùng Hà Lệ lạnh lùng mở miệng.
Trước cửa khách sạn người đến người đi, đối với hôn lễ mang tính tai nạn xảy ra vào hôm nay những người làm việc ở đây đều nghe thấy. Bây giờ thấy nam nữ chính của sự kiện, người trông cửa bên cạnh cũng không nhịn được liếc nhìn.
Đương nhiên, đối tượng bị khiển trách là Hàn Quang.
Hàn Quang chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, ngoài thật sự đau ra, nhiều hơn đó là bị kích thích bởi những ánh mắt của đám người.
Hàn Quang nhìn Hà Lệ, mặt đỏ bừng, môi run rẩy lại không nói nổi một câu.
Hà Lệ cười, biểu cảm khinh thường, cô nói: “Tôi thật sự xem thường anh, tôi cho rằng chí ít anh nói tiếng xin lỗi với tôi với vợ anh. Nhưng bây giờ tôi không cần nữa, anh thật sự rất thảm thương.”
Nói xong lời này, Hà Lệ chuyển sang Phượng Tiêu, cô mỉm cười khéo léo nói: “Rất xin lỗi, để bạn trai trước của tôi hiểu lầm anh, quả thực là ô uế thân phận của anh. Để tránh lần nữa bị tiểu nhân hiểu lầm, tôi tự lên là được, nơi đây rất an toàn.”
Phượng Tiêu không lên tiếng, từ đầu đến cuối không cho Hàn Quang lấy một ánh nhìn.
Lời này của Hà Lệ có gai, đâm Hàn Quang rởn cả lông khắp người nhưng lại không tìm được lời để nói cũng không dám vặc lại.
Sở Đại nhìn người xem náo nhiệt ở cửa khách sạn, cảm thấy Hà Lệ nói rất đúng, trước mắt bao người là an toàn nhất.
Sở Đại nhìn thoáng qua Hàn Quang, rít một hơi thuốc, anh ta cũng chẳng muốn nói chuyện với loại người này.
Một nhóm người lái xe rời đi, Hàn Quang chạy đi trong sự chỉ trỏ của mọi người, ngay cả chuyện đến khách sạn lấy đồ cũng quên mất.
Trên đường Lý Đại Thuận phát hiện Sở Đại không lái xe về phía công trường, chú hơi lo lắng nên hỏi ra.
Sở Đại cười nói: “Tối nay mọi người đều vất vả, tôi cũng không phải ông chủ Chu lột da[1], tôi tìm khách sạn đăng ký mấy phòng cho mọi người, nghỉ ngơi cho tốt.” Biết Lý Đại Thuận lo lắng chuyện gì, Sở Đại lại nói: “Yên tâm, tính theo tiền lương.”
[1] Chu lột da là “địa chủ ác bá” hư cấu nổi tiếng dưới ngòi bút của tác gia Cao Ngọc Bảo, vai chính phản diện nổi tiếng trong “Gà gáy nửa đêm”, tên gốc là Chu Xuân Phú.
Lý Đại Thuận thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy ngại, gương mặt ngăm đem cũng hơi đỏ lên, Triệu Thiết ngày thường tương đối hoạt bát cũng không lên tiếng.
Hình như cậu ta có tâm sự gì, luôn không yên lòng.
Sở Đại nhàn rỗi nhàm chán nói: “Cô gái này rất thú vị, người ta chia tay đều là bạn trai cũ, lần đầu tiên tôi nghe thấy từ bạn trai trước[2] đấy, rất mới lạ.”
“Trong lòng cô ấy, cô ấy hi vọng người này đã chết rồi.” Phượng Tiêu mãi không mở miệng nói chuyện thản nhiên nói: “Chết rồi, còn không phải bạn trai trước sao.”
Sở Đại: “...”
[2] bạn trai cũ 前男友 [qián nányǒu]; bạn trai trước 先男友 [xiān nányǒu]; chữ trước 先 còn có nghĩa là người quá cố
*
Sở Đại sắp xếp cho ba người họ ở khách sạn tốt nhất Vân Châu, còn mình thì về nhà. Con người anh ta lưu luyến gia đình, cho dù làm việc đến rất muộn, cũng sẽ trở về.
Lý Đại Thuận và Triệu Thiết đời này chưa bao giờ đến nơi cao cấp như vậy, có cảm giác không biết nên đặt chân ở đâu. Phương Tiêu lại rặt vẻ bình tĩnh, đồ vật đẹp đẽ thế nào đi nữa đặt trước mắt hắn hình như đều không đổi lại được một cái nhìn nghiêm túc của hắn.
Đêm đó, tại khách sạn, lần đầu tiên Phượng Tiêu nằm mơ, trong mơ dường như hắn đứng ở một nơi rất cao, có người nào đó vẻ mặt đau khổ nói gì đó với hắn… Phương Tiêu muốn nhìn mặt của người này, không đợi hắn đến gần, hắn đã tỉnh rồi.
Vừa tỉnh lại là một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau Phương Tiêu đi ra ngoài, sắc mặt cũng không có thay đổi quá lớn, mà Lý Đại Thuận và Triệu Thiết đã chờ hắn ở cửa, dưới mắt hai người có quầng thâm, xem ra là một đêm không ngủ.
Ba người quay lại công trường, Sở Đại đã tới, cũng ngắt đầu bỏ đuôi thông báo cho những người khác chuyện xảy ra tối qua, lúc ba người đến đám người nhiệt liệt vỗ tay cho họ.
Ngày hôm nay rất yên ả, nhưng trong lòng Triệu Thiết có việc, làm việc luôn thất thần ngẩn người, một lần nghiêm trọng nhất đó là suýt nữa bị cốt thép cắm vào tay. Sở Đại cho rằng do tối qua cậu ta ngủ không ngon, quở trách cậu ta một trận, bảo cậu ta về nghỉ nửa ngày.
Sau khi Triệu Thiết liên tục cam đoan mình không có vấn đề, Sở Đại mới bảo cậu ta làm mấy việc vặt.
Giữa trưa sau khi tan việc, Triệu Thiết nhìn Phượng Tiêu còn có Sở Đại bên cạnh, cậu ta tiến lên trước nhỏ giọng nói: “Thầy… thầy Phượng, trong nhà tôi mấy năm nay xảy ra một vài chuyện kỳ lạ, anh có thể xem giúp không?”
Hà Lệ ngồi ở ghế phó lái đờ đẫn nhìn bên ngoài cửa sổ thủy tinh, phong cảnh ngoài xe lướt qua, mơ hồ có thể thấy được đôi má tái nhợt xấu xí của cô trên cửa sổ xe. Hôm nay cuộc sống của Hà Lệ có thể là nói trải qua đại hỉ đại bi, lại từ đại bi rồi đại hỉ.
Bây giờ người cô không sao, người cô từng để ý như thế, trong một ngày ngắn ngủi đã trở thành một người cách xa nhất không đáng nhớ nhất trong cuộc sống của cô. Số phận có đôi khi thật sự rất kỳ diệu, trong lúc lơ đãng mất đi một vài thứ, cũng sẽ nhận được một vài thứ.
Như bây giờ rất tốt, cô thấy rõ bản chất của tên cặn bã, không cần đánh mất hôn nhân của mình. Mặc dù trong quá trình quên đi tên xấu xa kia, cô chịu một chút khiếp sợ, cũng may bình yên vượt qua.
Bây giờ chuyện cô muốn làm nhất đó là sớm quay về bên cạnh cha mẹ, làm con gái dường như cũng vậy thôi, cho dù chịu tủi thân ở đâu, chỉ cần trở về bên cha mẹ đều có thể vượt qua.
Nghĩ đến cha mẹ, vành mắt Hà Lệ đỏ lên.
Đưa Hà Lệ đến trước cửa khách sạn cô ở, Hà Lệ xuống xe, Sở Đại nhìn Phượng Tiêu một cái từ gương chiếu hậu, dùng ánh mắt ra hiệu hắn đi xuống đưa người ta về. Dáng vẻ này của Hà Lệ, nơi đây lại là cửa khách sạn, trên xe lại là một đám đàn ông thô kệch, nếu tất cả đi xuống, đứng ở đó, chắc chắn có những kẻ rỗi hơi sẽ nói xấu.
Mấu chốt nhất là Phượng Tiêu lại là ân nhân cứu mạng của Hà Lệ, bọn họ đi xuống đều không thích hợp.
Phượng Tiêu nhìn lạnh lùng cao ngạo không dính khói lửa trần gian, nhưng sư phụ hắn rất thế tục, thuở nhỏ hắn nghe những chuyện tầm thường này lớn lên, bị Sở Đại liếc nhìn như thế, hắn bèn đẩy cửa xuống xe.
Trong cái nhìn của người ngoài, hai người xuống xe cũng chỉ là chuyện trước sau.
Hà Lệ nhìn về phía Phượng Tiêu, thật tâm thật ý cảm ơn hắn, sau đó cô tỏ ý muốn trả tiền cho hắn. Ngày thường Hà Lệ cũng không tin mấy chuyện này, nhưng cô có cô bạn thân rất tin những cái này, cô cũng biết một vài điều kiêng kị.
Nghe nói người như Phượng Tiêu, sau khi bốc quẻ cho người ta đều sẽ thu tiền.
Phượng Tiêu rất hài lòng với sự chủ động của Hà Lệ, từ lúc hắn sinh ra đã ở trong miếu trên núi với sư phụ, tiền của trong tay ít đến thảm thương. Lúc sư phụ hắn sắp chết ngoài cho hắn một cái túi rách ra một xu tiền cũng không có.
Bây giờ Hà Lệ muốn trả tiền, mắt hắn không khỏi sáng lên, càng không hề do dự lấy điện thoại trong rúi ra mở mã thanh toán nào đó đưa tới.
Hà Lệ nhìn hắn phì cười một tiếng, vì để tránh cho hiểu lầm, cô vội nói: “Anh Phượng đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy bây giờ anh đột nhiên có mấy phần sức sống.” Mấu chốt là, Phượng Tiêu luôn mồm nói đừng mê tín, nhưng lúc nhận số tiền này lại chẳng phân vân. Người như vậy, nhìn đã cảm thấy vô cùng thú vị.
Phượng Tiêu không hiểu lắm nhìn cô một cái, Hà Lệ cũng không giải thích nhiều, cô dùng di động chuyển mười nghìn tệ cho Phượng Tiêu.
Cô hơi xấu hổ nói: “Trong thẻ tôi chỉ có thể chuyển nhiều từng này, hôm sau tôi sẽ bổ sung.”
“Không cần, vậy là đủ rồi.” Phượng Tiêu thản nhiên nói, khoảnh khắc Hà Lệ bỏ tiền, ân tình giữa họ đã hết, việc này xem như trôi qua ở đây.
Hà Lệ nhìn ra Phượng Tiêu nói thật lòng, nên không nói gì nữa.
Lúc cô chuẩn bị lên tiếng tạm biệt Phượng Tiêu, một người đàn ông bước xuống xe taxi, hai bên má gã đều có dấu bàn tay rất sâu, vẻ mặt lo âu, đang định đi vào trong khách sạn.
Vẻ lặng lơ đãng nhìn thấy Hà Lệ bên cạnh, gã trai sững sờ chốc lát, hôm nay gã là chú rể thảm nhất, về khách sạn cũng vì thu dọn đồ quên mang đi.
Nhìn thấy dáng vẻ của Hà Lệ, gã có phần khiếp sợ, nhưng nhìn thấy người đứng bên cạnh Hà Lệ, trong lòng gã nặng nề, sau khi nhìn thấy gương mặt sắc bén tuấn tú của Phượng Tiêu, khiếp sợ trên mặt bị tức giận thay thế.
Tâm trạng vừa chua vừa chát.
Gã bước nhanh đi đến trước mặt Hà Lệ phẫn nộ nói: “Hà Lệ, hôm nay cô cố tình hủy sân khấu của tôi hủy lễ cưới của tôi đúng không, chính cô có trai bao, còn chạy đến đây giả tình sâu với tôi. Tôi nói mà, sao lại trùng hợp như thế, khách sạn cô ở và khách sạn tôi làm lễ cưới cùng một nơi, tôi thấy cô đã nghe ngóng từ lâu rồi, cố ý khiến tôi khó xử, còn mình dễ gánh vác cái tiếng tình sâu bị lừa, chỉ tôi thành tên cặn bã trong miệng mọi người. Tôi vốn còn nghĩ đến hai năm vừa rồi của chúng ta, cho cô chút bồi thường, bây giờ nghĩ lại, tôi đúng là bị mù.”
Nhìn gã đàn ông tức giận đến cực hạn, Hà Lệ rất mất hồn, đây chính là bạn trai cô Hàn Quang, trước kia mắt cô có lẽ bị dính phân, vậy mà không phát hiện mặt mũi người này đáng ghét như vậy. Ngẫm lại mình từng móc tim móc phổi thích một người đến thế, Hà Lệ chỉ cảm thấy ghê tởm muốn nôn.
“Ê, tôi nói này, cậu nói chuyện kiểu gì đấy?” Sở Đại thấy tình huống bất thường, mở cửa xe ra bước xuống, anh ta nhét điếu thuốc vào miệng, đứng bên cạnh Phượng Tiêu, rất có cảm giác áp bách.
Thuở thiếu thời Sở Đại dù sao cũng từng lăn lộn xã hội mấy ngày, sự vô lại còn sót trên người anh ta dùng đối phó với loại hèn nhát như Hàn Quang thì dư xài.
Hàn Quang bị Sở Đại dọa lùi lại một bước, gã nhìn Hà Lệ lại hơi liếc nhìn Phượng Tiêu cuối cùng nhìn hai người trong xe, gã mấp máy môi nhưng không nói nổi một lời.
Gã không nói, Hà Lệ lại nổi giận, thật ra cô là người khá ôn hòa, ngày thường vô cùng cởi mở hoạt bát, rất ít cãi nhau với Hàn Quang.
Bây giờ Hàn Quang nói xấu như thế, cộng thêm một loạt chuyện gặp phải đêm nay, ngọn lửa trong lòng cô hoàn toàn bị đốt lên, cô đi đến trước mặt Hàn Quang nghiêm túc nói: “Lời này của anh là người nói hả?”
Hàn Quang bị ánh mắt của cô nhìn đến mức mặt mũi tràn đầy chột dạ, chỉ cảm thấy má trái đau dữ dội.
Hà Lệ lại không im ngay, sau khi cô kể ra, mọi người mới biết. Hà Lệ với Hàn Quang yêu xa, cha mẹ Hà Lệ không thích Hàn Quang lắm, không đồng ý cho hai người qua lại.
Hà Lệ vì Hàn Quang vẫn đang làm công tác tư tưởng cho cha mẹ, quá trình đương nhiên vất vả, Hàn Quang cũng rất thông cảm cho cô, thường xuyên nói mấy lời như bảo cô đừng cãi nhau với cha mẹ.
Mỗi ngày hai người gọi video không giảm, Hàn Quang biết rõ sở thích của Hà Lệ, ngày lễ ngày tết chưa bao giờ thiếu quà. Lần này khó khăn lắm cha mẹ mới nới lỏng, Hà Lệ xin nghỉ đến Vân Châu, trước đó cũng không nói một tiếng với Hàn Quang, muốn cho gã một bất ngờ.
Hà Lệ tới trước khi Hàn Quang kết hôn.
Kết quả thì sao, Hà Lệ đến Vân Châu chỉ cảm thấy đâu đâu cũng không thuận lợi. Đầu tiên là vì mấy lời của Phượng Tiêu, cô rất tức giận, ngồi trên xe taxi, cô làm thế nào cũng không gọi được cho Hàn Quang.
Cô tưởng là Hàn Quang bận việc, không nghe thấy điện thoại của cô, Hà Lệ hết cách bèn tự đến khách sạn đăng ký vào ở trước. Tầng hai khách sạn là nhà hàng, lúc đó Hà Lệ đi ăn gì cũng không để ý.
Nhưng ông trời có mắt, ở chỗ rẽ cô nhìn thấy ảnh cưới của Hàn Quang và cô gái khác.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, đầu Hà Lệ nháy mắt trống rỗng, cô cũng không biết mình đi lên như thế nào. Cô chỉ biết là sau khi chắc chắn chú rể hôm nay là Hàn Quang, cô lao thẳng đến hiện trường hôn lễ, cho gã một bạt tai thật mạnh trong vẻ kinh ngạc không biết làm sao của Hàn Quang.
Vì để tránh bị người khác cho rằng đầu óc có vấn đề tới phá phách, Hà Lệ còn lấy chứng cứ ra với sự bình tĩnh đến chính cô cũng ngỡ ngàng, tại hiện trường kể câu chuyện máu chó bạn trai đương nhiệm muốn kết hôn, cô dâu không phải tôi.
Nói xong, Hà Lệ thẳng lưng rời đi.
Cô chạy ra khỏi khách sạn vẫy đại một chiếc taxi ngồi vào, khóc như mưa trong xe.
Tài xế hỏi cô muốn đi đâu, cô nói bừa một cái tên, tài xế dẫn cô tới đó. Khi Hà Lệ lau khô nước mắt, cô nhận ra mình tới nhà Hàn Quang.
Nhưng nơi này đã phá dỡ, nhà mới xây thay thế nhà cũ, một nhóm người trở thành phú ông. Ở nơi lạ nước lạ cái, cô không biết mình phải đi đâu, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Lúc Hà Lệ chuẩn bị trở về khách sạn, trời đã tối. Cô nhìn xung quanh, định đi qua một con đường nhỏ gọi xe. Khi bước một chân vào đường nhỏ, trong lòng cô giật mình, ớn lạnh không giải thích được, cô nhìn thấy mấy tên đàn ông đứng dựa vào tường, có lẽ bọn họ uống rượu, còn nói thầm cô gái này cũng được phết.
Hà Lệ nhớ đến lời nói của Phượng Tiêu, không nói hai lời quay người bỏ chạy. Cô đi giày cao gót, nghe đằng sau hét lớn bảo cô đứng lại và tiếng bước chân, cô dứt khoát cởi giày cao gót ra chạy chân trần.
Mấy người kia cười ha ha sau lưng cô, miệng nói lời trêu chọc, bảo cô chạy chậm thôi.
Hà Lệ vừa chạy vừa kêu cứu, lúc bị đám người bắt được, cả người cô sắp điên luôn, sau đó Phượng Tiêu xuất hiện ngay lúc này. Chẳng biết tại sao, khoảnh khắc nhìn thấy Phượng Tiêu, Hà Lệ cảm thấy mình được cứu rồi.
Mấy người kia bảo Phượng Tiêu xéo đi, đừng làm chậm trễ chuyện tốt của họ.
Như suy nghĩ của Hà Lệ, Phượng Tiêu nhanh chóng trừng trị mấy tên cặn bã này. Có lẽ Phượng Tiêu từng luyện võ, ra tay rất nhanh, mấy người trực tiếp bị hắn đánh ngất.
“Nếu anh cảm thấy có vấn đề, có thể đến cục cảnh sát hỏi thăm.” Cuối cùng Hà Lệ lạnh lùng mở miệng.
Trước cửa khách sạn người đến người đi, đối với hôn lễ mang tính tai nạn xảy ra vào hôm nay những người làm việc ở đây đều nghe thấy. Bây giờ thấy nam nữ chính của sự kiện, người trông cửa bên cạnh cũng không nhịn được liếc nhìn.
Đương nhiên, đối tượng bị khiển trách là Hàn Quang.
Hàn Quang chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, ngoài thật sự đau ra, nhiều hơn đó là bị kích thích bởi những ánh mắt của đám người.
Hàn Quang nhìn Hà Lệ, mặt đỏ bừng, môi run rẩy lại không nói nổi một câu.
Hà Lệ cười, biểu cảm khinh thường, cô nói: “Tôi thật sự xem thường anh, tôi cho rằng chí ít anh nói tiếng xin lỗi với tôi với vợ anh. Nhưng bây giờ tôi không cần nữa, anh thật sự rất thảm thương.”
Nói xong lời này, Hà Lệ chuyển sang Phượng Tiêu, cô mỉm cười khéo léo nói: “Rất xin lỗi, để bạn trai trước của tôi hiểu lầm anh, quả thực là ô uế thân phận của anh. Để tránh lần nữa bị tiểu nhân hiểu lầm, tôi tự lên là được, nơi đây rất an toàn.”
Phượng Tiêu không lên tiếng, từ đầu đến cuối không cho Hàn Quang lấy một ánh nhìn.
Lời này của Hà Lệ có gai, đâm Hàn Quang rởn cả lông khắp người nhưng lại không tìm được lời để nói cũng không dám vặc lại.
Sở Đại nhìn người xem náo nhiệt ở cửa khách sạn, cảm thấy Hà Lệ nói rất đúng, trước mắt bao người là an toàn nhất.
Sở Đại nhìn thoáng qua Hàn Quang, rít một hơi thuốc, anh ta cũng chẳng muốn nói chuyện với loại người này.
Một nhóm người lái xe rời đi, Hàn Quang chạy đi trong sự chỉ trỏ của mọi người, ngay cả chuyện đến khách sạn lấy đồ cũng quên mất.
Trên đường Lý Đại Thuận phát hiện Sở Đại không lái xe về phía công trường, chú hơi lo lắng nên hỏi ra.
Sở Đại cười nói: “Tối nay mọi người đều vất vả, tôi cũng không phải ông chủ Chu lột da[1], tôi tìm khách sạn đăng ký mấy phòng cho mọi người, nghỉ ngơi cho tốt.” Biết Lý Đại Thuận lo lắng chuyện gì, Sở Đại lại nói: “Yên tâm, tính theo tiền lương.”
[1] Chu lột da là “địa chủ ác bá” hư cấu nổi tiếng dưới ngòi bút của tác gia Cao Ngọc Bảo, vai chính phản diện nổi tiếng trong “Gà gáy nửa đêm”, tên gốc là Chu Xuân Phú.
Lý Đại Thuận thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy ngại, gương mặt ngăm đem cũng hơi đỏ lên, Triệu Thiết ngày thường tương đối hoạt bát cũng không lên tiếng.
Hình như cậu ta có tâm sự gì, luôn không yên lòng.
Sở Đại nhàn rỗi nhàm chán nói: “Cô gái này rất thú vị, người ta chia tay đều là bạn trai cũ, lần đầu tiên tôi nghe thấy từ bạn trai trước[2] đấy, rất mới lạ.”
“Trong lòng cô ấy, cô ấy hi vọng người này đã chết rồi.” Phượng Tiêu mãi không mở miệng nói chuyện thản nhiên nói: “Chết rồi, còn không phải bạn trai trước sao.”
Sở Đại: “...”
[2] bạn trai cũ 前男友 [qián nányǒu]; bạn trai trước 先男友 [xiān nányǒu]; chữ trước 先 còn có nghĩa là người quá cố
*
Sở Đại sắp xếp cho ba người họ ở khách sạn tốt nhất Vân Châu, còn mình thì về nhà. Con người anh ta lưu luyến gia đình, cho dù làm việc đến rất muộn, cũng sẽ trở về.
Lý Đại Thuận và Triệu Thiết đời này chưa bao giờ đến nơi cao cấp như vậy, có cảm giác không biết nên đặt chân ở đâu. Phương Tiêu lại rặt vẻ bình tĩnh, đồ vật đẹp đẽ thế nào đi nữa đặt trước mắt hắn hình như đều không đổi lại được một cái nhìn nghiêm túc của hắn.
Đêm đó, tại khách sạn, lần đầu tiên Phượng Tiêu nằm mơ, trong mơ dường như hắn đứng ở một nơi rất cao, có người nào đó vẻ mặt đau khổ nói gì đó với hắn… Phương Tiêu muốn nhìn mặt của người này, không đợi hắn đến gần, hắn đã tỉnh rồi.
Vừa tỉnh lại là một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau Phương Tiêu đi ra ngoài, sắc mặt cũng không có thay đổi quá lớn, mà Lý Đại Thuận và Triệu Thiết đã chờ hắn ở cửa, dưới mắt hai người có quầng thâm, xem ra là một đêm không ngủ.
Ba người quay lại công trường, Sở Đại đã tới, cũng ngắt đầu bỏ đuôi thông báo cho những người khác chuyện xảy ra tối qua, lúc ba người đến đám người nhiệt liệt vỗ tay cho họ.
Ngày hôm nay rất yên ả, nhưng trong lòng Triệu Thiết có việc, làm việc luôn thất thần ngẩn người, một lần nghiêm trọng nhất đó là suýt nữa bị cốt thép cắm vào tay. Sở Đại cho rằng do tối qua cậu ta ngủ không ngon, quở trách cậu ta một trận, bảo cậu ta về nghỉ nửa ngày.
Sau khi Triệu Thiết liên tục cam đoan mình không có vấn đề, Sở Đại mới bảo cậu ta làm mấy việc vặt.
Giữa trưa sau khi tan việc, Triệu Thiết nhìn Phượng Tiêu còn có Sở Đại bên cạnh, cậu ta tiến lên trước nhỏ giọng nói: “Thầy… thầy Phượng, trong nhà tôi mấy năm nay xảy ra một vài chuyện kỳ lạ, anh có thể xem giúp không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook