Thiên Sư Hạ Sơn
-
78: Hầu Hạ Cậu Em
Lưu Minh chỉ cảm thấy cơ thể sảng khoái dễ chịu, không nhịn được hừ hừ hai tiếng, toàn bộ cơ thể thả lỏng, cứ vậy anh tiến vào giấc mộng, thấp thoáng hình như nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục váy ngắn đi về phía mình.
Cô gái mặc đồng phục rất đẹp, khuôn mặt có nét giống Mạc Liên Y, có nét giống Lý Phượng Hoàng, còn có nét giống người phụ nữ mà Lưu Minh sợ thấu xương cốt, hơn nữa thân hình cũng vô cùng bốc lửa.
Cô gái trực tiếp ngồi vào lòng Lưu Minh, hai tay bám lên cổ anh như rắn nước, thấp thoáng anh còn nghe thấy tiếng cười mê hoặc lòng người.
Khuôn mặt đó sát gần Lưu Minh từng chút, thậm chí anh còn có thể ngửi thấy mùi hương cơ thể, khiến Lưu Minh hơi lâng lâng, là một thanh niên còn chưa biết gì như anh, đâu từng bị mê hoặc quyến rũ thế này, hơi thở trở nên dồn dập, đôi môi hướng về khuôn mặt đó theo bản năng.
Nhưng liền sau đó, một tiếng hừ lạnh lùng vang lên tận sâu thẳm trong đầu Lưu Minh, khiến trong lòng anh run lên, bỗng ngồi bật dậy.
Lưu Minh mơ hồ nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn nằm trên giường của câu lạc bộ.
Rốt cuộc vừa nãy là thế nào?
Day cái trán hơi đau, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nhớ lại tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra.
Hình như mình ngủ quên?
Chẳng lẽ mình nằm mơ?
Giống như Nhâm Tử Huyên đã trải qua?
Nơi này quả nhiên có điều cổ quái!
Lưu Minh trực tiếp nhảy xuống giường, đi đến bên ngoài, phát hiện nữ cảnh sát Liễu Băng Thanh cũng nghiêng đầu ngủ gục, tư thế ngủ của cô ta vô cùng thô, hai chân gác lên bàn trà, một tay chống mặt, hơn nữa khóe miệng còn có tia ánh bạc, hình như là nước miếng.
“Này này, đừng ngủ nữa, chảy cả nước miếng rồi.
Mau tỉnh dậy đi”.
Lưu Minh lay vai của nữ cảnh sát, gọi cô ta dậy.
“Tôi bị làm sao vậy, sao mơ mơ màng màng liền ngủ gục rồi?”
Liễu Băng Thanh day đầu, cau mày, hơi thắc mắc tự lẩm bẩm nói.
“Bảo cô ở đây canh chừng, cô lại ngủ mất!”
Lưu Minh nói.
“Này, anh có phát hiện ra gì không?”
Nữ cảnh sát không nhịn được hỏi.
Lưu Minh lắc đầu, nhưng không nói chuyện mình ngủ quên cho Liễu Băng Thanh, nếu không với tính khí nóng nảy của nữ cảnh sát này, chắc chắn sẽ liều mạng với mình.
Lưu Minh mở cửa, định quay người đi, thì phát hiện cô gái trang điểm xinh đẹp vừa nãy chạy nhanh đến: “Xin chào anh, tôi là giám đốc quản lý ở đây, tôi là Nhan Như Sương, thật xin lỗi, tất cả thợ matxa của chúng tôi đều bận, để anh đợi lâu rồi”.
“Tất cả đều không rảnh? Vậy tôi còn ở đây làm cái gì, cô tưởng tôi có nhiều thời gian lắm à, chẳng lẽ bố Mã không nói với cô thời gian là vàng bạc hả?”
*Bố Mã: chỉ Mã Vân
Lưu Minh giả bộ tức giận nói, thợ không đến lại hay, không cần làm nữa, dù sao hình như anh đã phát hiện ra chút manh mối.
“Xin lỗi, thưa anh, chúng tôi làm việc sơ suất, để tỏ lòng hối lỗi, bà chủ chúng tôi sẽ đến ngay, sẽ làm matxa miễn phí cho anh!”
Nhan Như Sương tỏ vẻ mặt áy náy nói.
“Bà chủ của các cô có đẹp không? Tôi nói với cô, nếu không đẹp, thì đừng trách tôi trở mặt đập phá câu lạc bộ này của cô!”
Lưu Minh vừa dứt lời, một người phụ nữ quyến rũ lắc cái hông từ tầng ba đi xuống, dưới sự điểm xuyết của ánh nắng, khuôn mặt yêu mị đó vô cùng mê hoặc lòng người.
Người phụ nữ đó ăn mặc vô cùng phóng khoáng, mặc một chiếc váy liền thân cổ chữ V khoét sâu màu đỏ tươi, toát lên thân hình hoàn hảo một cách tinh tế.
“Cậu em, đừng nổi nóng như thế, có hơi lạ mặt, lần đầu tiên đến chỗ chị chơi hả?”
Cùng với làn gió thơm, người phụ nữ từ từ đi đến trước mặt Lưu Minh, ánh mắt xinh đẹp không ngừng lóe lên, vô cùng phong tình, giọng nói ngấy mỡ, Lưu Minh nghe mà run lên.
Người phụ nữ này chính là một yêu tinh mê hoặc chúng sinh!
So với cô ta, Lý Phượng Hoàng chỉ là một cô gái thuần khiết.
Mỗi một cái nhíu mày mỗi một nụ cười, mỗi một cử chỉ của người phụ nữ này đều toát ra sức hấp dẫn mê hoặc lòng người.
Là một người phụ nữ yêu mị đến xương cốt.
Lưu Minh thầm nói trong lòng, ngoài mặt không thể hiện gì.
“Sao thế, cậu em chê chị đây không đủ xinh đẹp, không thích chị phục vụ cho cậu em sao?”
Người phụ nữ nhìn Lưu Minh một cái vô cùng yêu mị, cười duyên dáng nói.
“Đâu có, tôi chỉ chấn động bởi sắc đẹp của chị thôi!”
Lưu Minh cười ha ha nhìn khoảng trắng tuyết trước ngực cô ta một cái, sau đó kéo tay của người phụ nữ đi vào phòng.
“Ôi, bạn gái của cậu em rất đẹp mà!”
Vừa vào cửa, người phụ nữ đã nhìn thấy nữ cảnh sát ngồi trên bàn trà.
“Chị hiểu lầm rồi, cô ta xấu xí như vậy, làm sao có thể là bạn gái tôi chứ? Cô ta là nữ thư ký riêng của bố tôi sắp xếp cho tôi, phụ trách việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày của tôi!”
Lưu Minh giả bộ dáng vẻ cậu ấm lụa là, quay đầu nhìn nữ cảnh sát cười: “Phải không, thư ký Liễu!”
“Hừ!”
Ánh mắt nữ cảnh sát nhìn Lưu Minh suýt nữa bốc hỏa, cô ta rất muốn nổi điên, nhưng vì để điều tra rõ ràng tình hình câu lạc bộ này, vẫn phải nhẫn nhịn.
“Cậu em, cậu thư giãn đi, để chị hầu hạ cậu em!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook