Thiên Sư Hạ Sơn
-
34: Cùng Dùng Bữa
“Đồ khốn nạn nhà anh, tôi không hỏi việc đó, tôi hỏi anh có nhìn ra điều gì không?”
Liễu Băng Thanh kiềm chế cơn giận, hỏi.
“Ờm, cô không nên ra ngoài đường!”
Lưu Minh nghiêm túc quan sát tấm hình hồi lâu, sau đó tổng kết 1 câu.
“Tôi làm sao, tại sao không được ra ngoài đường?”
Liễu Băng Thanh tưởng rằng Lưu Minh nhận ra gì đó, vội vã hỏi.
“Bởi vì tôi sợ mọi người sẽ nói cô đem theo 2 quả bóng đè chết người!”
“Tên chó má, tôi nói chuyện nghiêm túc, đầu óc anh toàn cái gì thế hả, toàn thứ ô uế!”
Liễu Băng Thanh cuối cùng cũng bùng nổ, trực tiếp gọi tới.
“Chuyện nghiêm túc gì chứ?”
Lưu Minh có chút hoang mang, anh còn tưởng cô cảnh sát đêm dài cô đơn nên mới phát phúc lợi, không ngờ lại là chính sự.
“Không lẽ nửa đêm gửi hình gợi cảm như vậy là chính sự ư?”, Lưu Minh hỏi.
“Từ hôm ở mộ tập thể, trên người tôi xuất hiện rất nhiều đốm đỏ, khám đông y lẫn tây y họ đều bảo không rõ nguồn cơn, vậy nên tôi mới hỏi anh!”
Liễu Băng Thanh nén cơn tức, tường thuật lại cho Lưu Minh.
“Hic, có phải những đốm đỏ đều tập trung ở bên phải thân dưới?”
“Sao anh biết?”
Liễu Băng Thanh có chút bất ngờ, phải chăng Lưu Minh là cao nhân trong lời đồn.
“Phí lời, trong ảnh rõ thế kia, da cô lại trắng như vậy, tôi không nhìn thấy chắc!”
“Tên chết dẫm, nếu đã nhìn thấy sao không nói, dám trêu tôi, tin tôi gông cổ anh lên đồn uống trà không?”
Nữ cảnh sát thị uy thật đáng sợ, giọng nói nghiêm nghị trong điện thoại khiến lỗ tai Lưu Minh tê dại.
“Xí, có phải vấn đề gì lớn đâu, hung dữ thế làm gì! Cậy xinh đẹp muốn làm gì thì làm à? Tính khí nóng nảy, nói năng quát tháo, đây chính là dấu hiệu của bệnh bà cô!”
“Bệnh bà cô là bệnh gì?”
Liễu Băng Thanh không kiềm được hỏi lại, nói thật lòng, đây là lần đầu tiên cô ta nghe thấy chứng bệnh này.
“Tức là cô nên kiếm bạn trai đi!”, Lưu Minh cười he he đáp.
“Tên chết tiệt, tôi có bạn trai hay không liên quan quái gì!”
Liễu Băng Thanh nổi đóa, vừa nhắc đến chuyện bạn trai cô ta liền bực mình, mấy ngày nay mẹ cô ta đã gọi mấy lần giục đi xem mắt.
Nhưng Liễu Băng Thanh là ai cơ chứ? Bạn trai cô ta chí ít phải là 1 anh hùng!
“Tôi hỏi chính sự đây, rốt cuộc xử lý mấy nốt đỏ đó kiểu gì?”
Liễu Băng Thanh bực dọc nói, quan trọng là chúng không chỉ xuất hiện trên người, mà còn lan đến cả nửa mặt, như vậy cô ta làm sao ra ngoài đường?
Giờ cô ta còn không dám đi làm, xin nghỉ trốn ở nhà suốt.
Lưu Minh thấy Liễu Băng Thanh sắp nổi giận, nếu còn trêu đùa nữa, e là cô ta thực sự sẽ đến tận nhà tính sổ mất.
“Là kí hiệu lão Lí để lại, cô phơi nắng 1 ngày là hết!”
“Ok, tạm tin anh lần này, nếu không được, anh coi chừng tôi!”
Liễu Băng Thanh dứt lời liền cúp máy.
“Ê, ê, tôi còn chưa hỏi vụ phần thưởng, sao đã tắt rồi!”
Lưu Minh buồn rầu, đang định nhắn tin cho Liễu Băng Thanh thì thấy chấm than, hiển nhiên anh đã bị chặn.
“A!”
“Đúng là phụ nữ!”
Lưu Minh bất lực thở dài, sau đó đặt điện thoại lên đầu giường.
Hôm sau anh thức dậy từ sáng sớm, dù sao cũng là chủ nhà, để khách thuê phòng nấu cơm mãi cũng ngại, vậy nên anh quyết định tự mình chuẩn bị 1 bữa.
Nhưng đến khi bước vào bếp anh mới nhận ra, phòng bếp ‘sạch sẽ’ hơn anh nghĩ nhiều, chẳng có chút rau quả nào.
Thế là Lưu Minh lại chạy ra chợ mua ít bánh bao và mì.
“Chủ nhà, anh dậy sớm thế?”
Lý Duyệt Nhiễm vừa tỉnh dậy, trên người mặc bộ đồ ngủ đáng yêu, lười biếng ngáp 1 cái.
“Ừm, tôi mua đồ ăn sáng, cô rửa mặt rồi cùng ăn đi!”, Lưu Minh cười đáp.
Hai người ngồi đối diện dùng bữa, không khí yên bình tựa như đôi vợ chồng chục năm.
“Chủ nhà, hôm nay anh đi ra ngoài làm gì thế?”
Lý Duyệt Nhiễm bắt chuyện trước.
“Tôi cũng chưa biết”, Lưu Minh ngập ngừng đôi chút, sau đó lắc đầu nói.
Đây đúng là câu hỏi khó, trước đây ở trên núi, nếu không tu luyện thì đi khắp nơi cùng lão bất tử, giờ đột nhiên nhàn rỗi, với cả vừa trở về nhà, anh cũng chưa biết phải làm gì.
Chẳng trách mấy người cao tuổi nghỉ hưu xong đều nhàn rỗi phát chán, toàn phải kiếm việc giết thời gian.
Lưu Minh nhìn bát mì, thở dài 1 hơi.
“Nếu anh rảnh, có thể đến Nam Hồ thay đổi không khí, bên đó phong cảnh đẹp, thời tiết cũng dễ chịu!”
Lý Duyệt Nhiễm nuốt miếng bánh, nói không liền mạch.
“Ừ!”
Lưu Minh gật đầu, đáp: “Hồi nhỏ, mẹ từng đưa tôi đến đó, không biết giờ thay đổi ra sao!”
“Chủ nhà, cảm ơn vì bữa sáng, tôi ăn no rồi, hôm nay có tiết, tôi đi trước đây!”
Lý Duyệt Nhiễm đặt đũa, sau đó liền trở về phòng thay đồ.
Lưu Minh nhanh chóng xử lý hết chỗ đồ ăn, rửa bát đũa, chuẩn bị ra ngoài.
Sau mấy hồi xem xét, anh quyết định đi Nam Hồ 1 chuyến, bởi ngoài chỗ đó ra anh cũng chưa nghĩ ra địa điểm nào khác..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook