Thiên Sư Hạ Sơn
-
22: Rắc Rối Tìm Đến
So với Bách Quỷ Đồ, Lưu Minh càng thích gọi nó là Mỹ Đồ, từ nhỏ anh đã lập chí thu phục 100 nữ quỷ lớn mạnh, biến Bách Quỷ Đồ trở thành Bách Mỹ Đồ.
Mặc dù là nhà cũ trong thành phố, nhưng đồ đạc vẫn rất đầy đủ, Lưu Minh vào vệ sinh, xả bồn nước, thư thái ngâm mình, sau đó mở wechat, đây là thói quen nhiều năm của anh, mỗi tối rảnh rỗi anh đều mở wechat, kể về thành tựu trong ngày với mấy tên cạ cứng, sau đó tán gẫu công việc.
Hòa thượng không muốn làm hòa thượng: “Tinh hoàng lại vào rồi à?”
Truyền nhân Âm Dương: “Đường đường là truyền nhân thuật Quan Tinh, ngày nào cũng chạy tới cổng trường tiểu học xem bói cho nữ sinh, muốn không vào cũng khó! Thế gian này bị sao rồi, người trong trắng thuần khiết như tôi lại hiếm hoi đến vậy!”
“Được rồi, đủ rồi đó, như nhau cả, giả bộ trong trắng gì chứ”.
Lưu Minh không nhịn được, nói.
“Ài, đúng là xã hội ngày càng đi xuống!”, truyền nhân Âm Dương thở dài cảm thán.
Lưu Minh bày tỏ: “Tôi lại cảm thấy thế giới này rất tốt, vừa xuống núi liền gặp được chị gái xinh đẹp trên máy bay, chủ nhà thuộc kiểu chị đẹp bá đạo lạnh lùng, hôm nay về nhà thì phát hiện khách thuê phòng là 1 cô gái xinh đẹp, ngày tháng tươi đẹp hơn trên núi nhiều!”
“Tiểu quỷ, tôi phát hiện từ khi xuống núi anh càng ngày càng sa đọa, tối nào cũng nói về người đẹp, bọn họ đều độc thân chứ?”
Truyền nhân Âm Dương gửi kèm icon giận dữ.
“Hôm qua giúp người đẹp chủ nhà ‘trừ ma diệt quỷ’, hôm nay ở cùng người đẹp thuê phòng, lại còn đăng lên nhóm chat khoe khoang! Đã bảo cùng nhau độc thân, anh lại lén lút xuống núi, mấy hôm nữa đừng nói anh sẽ cùng người đẹp này nọ, chuẩn bị cho chúng tôi uống rượu mừng nhé?”
“Haiz, xem ra ngày tháng sau này Thiên sư khó mà tồn tại trong group, các anh hùa nhau bắt nạt tôi, không nói chuyện nữa, tôi đi tắm đây!”
Nói xong, Lưu Minh đặt điện thoại qua chỗ khác.
“Ngâm nước nóng thật là thoải mái, nhà vẫn là nơi tuyệt nhất”.
Lưu Minh ngửa cổ, thư thái ngâm mình, vẻ mặt thỏa mãn.
“Sương Nhi!”
Lưu Minh ngoắc tay, 1 mỹ nữ cổ trang lập tức xuất hiện phía sau anh.
“Tướng công, mệt rồi phải công, nô xoa bóp cho ngài!”
Sương Nhi cười yêu kiều, bắt đầu xoa bóp phần vai Lưu Minh.
Sương Nhi là 1 trong 7 quỷ nô, đồng thời là 1 trong 2 quỷ vương có thực lực.
Quỷ hồn tu luyện đến cảnh giới quỷ vương không khác với người thường là bao, vậy nên Lưu Minh hay gọi Sương Nhi ra giúp anh xoa bóp khi tắm.
“Tướng công, sau này chúng ta sẽ ở đây à? Nơi này linh khí kém quá!”
Sương Nhi yêu kiều hỏi.
“Trước tiên đành ở đây!”, Lưu Minh gật đầu đáp.
Hôm sau Lưu Minh bị tiếng ồn đánh thức, 2 hôm nay quá mệt mỏi, lại thêm được xoa bóp thoải mái, anh liền ngủ quên trong bồn tắm, đang định đứng dậy ra ngoài xem thế nào thì đã thấy Lý Duyệt Nhiễm hớt hải chạy vào: “Lưu Minh, không hay rồi, có đám người tụ tập ở ngoài cổng, đòi tìm anh báo thù!”
“Á, sao anh không mặc quần áo!”
Lý Duyệt Nhiễm bắt gặp Lưu Minh đang trần như nhộng, vội vàng bịt mắt lại.
“À, cô ra ngoài trước đi, tôi mặc đồ xong sẽ ra liền!”
Lưu Minh bối rối nói.
Lý Duyệt Nhiễm gật đầu, sau đó chợt phát hiện Lưu Minh đang cầm chậu rửa mặt che thứ trọng yếu, nhưng đáng giận ở chỗ đó là chậu rửa mặt cô ta thường dùng.
Lúc này có không ít người đang tụ tập ngoài cổng nhà họ Lưu, khiến cho người khác chú ý.
“Mẹ kiếp, nhìn cái gì, chưa bao giờ thấy nhiều người như này à, chuyện của Bang Mãnh Hổ, mau mau cút đi!”
Một tên hung hãn gầm lên, khiến người qua đường sợ hãi lùi về sau.
Hai kẻ cầm đầu, 1 là Hậu Tông Dư hôm qua vừa bị Lưu Minh đánh, đầu quấn băng gạc trắng; kẻ còn lại vừa lùn vừa mập, áo vest là lượt, trông rất lịch sự, gã ta còn đeo kính cận, miệng nở nụ cười thân thiện.
Tên mập lùn này là A Hổ, kẻ đầu sỏ xã hội đen khu phía nam Đường Hải, cũng là đại ca có tiếng trong giới.
Đừng thấy gã ta mập mạp trắng trẻo, ăn mặc lịch thiệp mà tưởng lầm, gã ta chính là 1 tên súc sinh vô lại chân chính, ăn thịt không nhả xương, làm việc âm hiểm, người khác thường gọi gã ta là Tiếu Diện Hổ.
Hôm nay Hậu Tông Dư tới đây vớt vát mặt mũi, mấy thứ như quân tử báo thù, 10 năm chưa muộn chẳng có nghĩa lý gì với gã ta, gã ta vốn là kẻ có thù ắt phải trả ngay.
Từ đâu ra 1 tên quê mùa cướp phụ nữ của mình, lại còn cho gã ta 1 trận trước mặt bao nhiêu người, Hậu Tông Dư làm sao nuốt trôi cục tức này.
“A Hổ, thằng nhãi đó là kẻ luyện võ, từng này người có đủ không?”
Hậu Tông Dư quét mắt, bất giác nhíu mày, hôm qua gã ta đã được chứng kiến sự lợi hại của Lưu Minh.
“Cậu chủ Hậu, cứ yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý đâu ra đó”.
A Hổ khẽ nhếch mép, vô cùng tự tin..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook