Editor: tiểu mao

Beta: Linh Phương

Nguồn: Cung Quảng Hằng

“Đừng đuổi việc em!” Trần Hi sợ hãi nhìn Lục tổng lãnh khốc vô tình.

đã, đã nghe được hoàn cảnh đáng thương của cô, thế mà không thông cảm chút nào, còn muốn đuổi việc...

cô rưng rưng nước mắt nhìn Lục tổng.

Mặc dù công việc khác cũng kiếm được tiền, nhưng rõ ràng Lục tổng mới là đùi vàng!

“Sau này phải nghe anh, nếu không sẽ đuổi việc em, để em lưu lạc đầu đường.” Lục tổng chợt nhớ tới sáng nay khi Trần Hi gặp đại tiểu thư Triệu gia, cô hình như có chút bài xích lẫn kháng cự, anh khựng lại nhưng rồi cũng không hỏi sao cô lại không thích Triệu thị...Ghét Triệu thị còn cần lý do chắc? ╮(﹀_﹀)╭

Lục tổng vốn đã cảm thấy Triệu thị vô cùng khó ưa, ghét đến độ hận không thể khiến Triệu thị phá sản ngay trong ngày mai! anh cảm thấy mình với Trần Hi đúng là tâm ý tương thông, nên tâm trạng rất vui vẻ, lái thẳng về biệt thự Lục gia. Lúc này, biệt thự đang chìm trong ánh hoàng hôn, nhuộm một vầng hào quang mờ ảo, một vẻ đẹp tĩnh lặng đẹp đẽ.

Trần Hi vừa bước vào cửa đã thấy trợ lý Trương đang vô cảm bưng đồ ăn ra.

cô vội thả cặp sách xuống, chạy theo trợ lý Trương, cùng phụ một tay.

Trợ lý Trương lén liếc Lục Chinh một cái, thấy người đàn ông cao lớn anh tuấn đang khoanh tay đứng tựa vào cửa phòng ăn, ánh mắt tập trung trên người cô bé đang bận rộn bê đồ kia, không có ý định mở miệng ngăn cản, coi đó là chuyện bình thường.

“Đúng rồi, anh Lục Cảnh đâu?” Trần Hi tò mò nhìn quanh rồi hỏi.

“Nhị thiếu hôm nay có một thông báo, chắc tối mới về được.” Sao trợ lý Trương cứ muốn tăng lương, là vì anh ta nắm rõ lịch trình của Lục nhị thiếu như lòng bàn tay, không nhận được một khoản lương ngang với quản lý thì đúng là không được mà.

anh ta bình tĩnh nói xong, thấy Trần Hi gật đầu, mới quay sang nói với Lục Chinh, “Lục tổng, phía bên phim điện ảnh kia đã bắt đầu chuẩn bị. Ngày mốt Hà Phương sẽ gia nhập đoàn phim. Nhị thiếu có phải cũng nên chuẩn bị một chút không?” Bộ dạng anh ta là việc công xử theo phép công, còn Lục Chinh thì lại nhấc bước đi vào phòng ăn ngồi cạnh Trần Hi, thấy cô cũng đang tò mò nhìn mình, anh đột nhiên hỏi, “Em muốn tới đoàn phim xem thử không?”

“Hà Phương cũng tham gia phim này ạ?” Trần Hi vừa nghe qua cái tên này từ miệng Khương Noãn, giờ lại nghe thấy làm hai mắt cô bỗng sáng lên.

Lục tổng im lặng.

Trợ lý Trương cũng im lặng.

anh ta thật lo ông chú đẹp trai kia sẽ bị Lục tổng trùm bao tải.

“Trần Hi, em thần tượng Hà Phương ở điểm nào thế? Đúng là không ngờ đấy,” trợ lý Trương bình tĩnh đẩy mắt kính, thấy Trần Hi nhìn mình, vẫn mặt không đổi sắc nói, “Tuổi anh ta cũng lớn rồi, hơn ba mươi...” Trợ lý Trương thấy ánh mắt lạnh băng của Lục tổng tỉa trúng mình thì lập tức ngậm miệng, nhớ tới ông chủ nhà mình cũng độc thân hơn ba mươi năm rồi, mãi một lúc sau mới nói tiếp, “Nhưng mà đàn ông tuổi ba mươi là một nhành hoa, tuổi này là lúc đàn ông đẹp trai nhất, ánh mắt em không tệ.”

anh ta lại đón nhận ánh mắt lạnh băng của Lục tổng, trong lòng chửi thầm một tiếng, kiếm lương một năm trăm vạn sao mà vất vả thế.

rõ khó hầu hạ.

Rốt cuộc muốn trợ lý tôi đây phải làm thế nào?!

“Tôi không biết người này là ai? Nhưng Khương Noãn thích thì chắc hẳn là một người rất tuyệt.” Trần Hi không biết Hà Phương là thần tượng hay nam minh tinh gì, nhưng nghe thấy trợ lý Trương khen ngợi liền gật đầu nói, “Em cũng thấy ánh mắt Khương Noãn không tệ.” (cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi này)

cô nhẹ nhàng nói xong, nhiệt độ trên bàn ăn lập tức ấm lại, trợ lý Trương cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy lúc này Trần Hi giống như một nàng thiên sứ nhỏ vậy. trên gương mặt vô cảm đậm chất tinh anh cũng bất giác nở nụ cười, thấy Lục Chinh cúi đầu gắp đồ ăn cho Trần Hi, anh ta lại thấy hơi là lạ.

Thái độ của Lục Chinh với Trần Hi khác biệt một cách kỳ lạ.

So với trước kia hình như tăng thêm chút hương vị hòa nhã.

Kỳ quái.

Bộ dạng thật cẩn thận nhưng lại giấu dịu dàng trong đó làm trợ lý Trương tí nữa tưởng Lục tổng bị hỏng đầu.

“không để phần cơm cho anh Lục Cảnh ạ?” Thấy Lục Chinh gắp hết đồ ăn ngon vào bát mình, Trần Hi vừa ăn trong vui vẻ lại vừa lo Lục Cảnh về sẽ bị đói bụng. cô lo lắng cho Lục Cảnh như vậy, Lục Chinh cười hờ một tiếng, thờ ơ nói, “Nó phải qua bữa tối mới về.”

anh tiện tay cầm quyển tạp chí tài chính và giải trí bên cạnh, thấy trên bìa tạp chí kinh tế đều khuôn mặt mình, từ tốn để trước mặt Trần Hi, rồi mới nhìn qua quyển tạp chí giải trí kia.

Đối với vị đại boss quản lý nguyên cái tập đoàn không lồ thì loại tạp chí tầm phào như này đối với anh đều là rác rưởi.

Nhưng Lục Cảnh trở thành minh tinh, mỗi ngày Lục tổng đều rất miệt mài lật xem mấy cái tuần san này.

Lục nhị thiếu thường xuyên dính tin đồn, tâm trạng của Lục Chinh cũng dần lạnh đi.

Chỉ là tuần san này hiển nhiên không đào quá sâu gì về Lục nhị thiếu, ngược lại bùng nổ về bạn Lục Cảnh, là cô người mẫu trước đây có gút mắc tình cảm với anh chàng.

Lục Chinh nhíu mày nhìn tạp chí, bạn trai cũ của cô người mẫu này tự ý xuất hiện, tuôn ra rất nhiều bí mật đời tư của cô người mẫu này, anh nhìn mà nhíu mày ghét bỏ. anh rất ghét mấy tên đàn ông sau khi chia tay, lấy một ít bí mật cá nhân của bạn gái cũ để lăng xê bản thân, chỉ thấy nhân phẩm mấy tên đó tồi đến tận cùng, nhưng mà nghĩ ra Lục Cảnh cũng bị vướng vào đó, Lục Chinh liền thuận tay ném tập báo này cho trợ lý Trương đang ngồi đối diện.

“Bảo tiểu tử này im miệng.” Nếu tên Lục Cảnh mà phun ra từ miệng tên tiểu tử này thì hình tượng Lục Cảnh hoàn toàn xong rồi. (chắc đây là lạn đào hoa mà Trần Hi nhắc)

Trước kia thì bảo mình đi đối phó với đủ loại phụ nữ, giờ còn bắt mình đi giải quyết đàn ông.

“Tôi hiểu rồi.”

“Đó là gì thế?” Trần Hi tò mò nhìn mấy tấm hình rực rỡ sắc màu, trong đó có mấy tấm chụp một cô gái vô cùng xinh đẹp nhưng ăn mặc kiệm vải. cô mới liếc thoáng qua, Lục Chinh đã đè tay che mắt cô, “Đừng nhìn.”

Đó là mấy tấm hình riêng tư mà bạn trai của Michelle tuồn ra...Có một số cô gái yêu đương thật lòng, có vẻ như chụp ảnh, quay video với người mình thích khi yêu là một cách để thể hiện tình cảm, khiến bạn trai vui, mà họ cũng thấy vui.

Nhưng Lục Chinh cảm thấy họ lạ thật.

Khi bạn gái không muốn mà vẫn cố ép phải chụp hình, quay video, loại đàn ông này sao cứ nhất định phải ở cùng làm gì?

Lỡ như xảy ra biến cố, đàn ông có lương tâm thì không sao, còn gặp trúng tên nào khốn nạn, nhưng bức ảnh, video này có thể dễ dàng hủy đi cuộc đời của một cô gái.

anh cụp mắt, từ tốn nói với Trần Hi, “Em đừng tùy tiện chụp hình kiểu này.”

“Em đương nhiên sẽ không chụp.” Trần Hi còn không nghĩ tới chuyện yêu đương nữa mà.

cô bỏ bàn tay to của Lục Chinh đang che mắt mình ra, cảm thấy anh đúng là lạ ghê, cô đành nghiêm túc nói, “Em không thích ảnh kiểu này.” cô hình như hiểu được ý của Lục Chinh, hơi tiếc nuối nhìn đại mỹ nữ trong hình, lẩm bẩm, “Em nghĩ so với việc ảnh bị người ta nhìn rồi bàn luận làm cô ấy tổn thương, thì điều khiến cô ấy đau lòng nhất có lẽ là phát hiện hóa ra người đàn ông mình từng yêu cũng chỉ đến mức ấy.” cô thấy buồn thay cho người con gái trong ảnh, bởi vì cô là một người rất dễ mềm lòng. Lục Chinh rót cho cô một ly nước trái cây, bảo cô uống, đừng nghĩ tới chuyện khiến bản thân buồn nữa.

“Lục Chinh, anh có thể khiến người phơi bày mấy tấm hình này im lặng không?” Trần Hi đột nhiên hỏi.

“Được.” Lục Chinh chỉ nói một chữ đơn giản.

Trần Hi lập tức thấy nhẹ lòng.

“Lục Chinh, anh thật sự là một người rất rất tốt.” cô nhìn Lục Chinh nói.

Lục Chinh hừ lạnh một tiếng.

Trần Hi nói anh là người tốt, lời này nên nói cho mấy người từng bị Lục thị ép phá sản và thu mua trong mấy năm nay nghe mới đúng.

Trợ lý Trương nhìn Trần Hi dùng ánh mắt sáng lấp lánh hướng về phía Lục Chinh, giống như Lục tổng đây chính là đại anh hùng, anh ta chỉ hạ mắt không nói, trở tay lật thêm một tờ báo, không để mình đối diện với mấy tấm hình quá hở hang ấy.

anh ta luôn rất tôn trọng phụ nữ, cũng không khinh thường những cô gái vì được người thương yêu cầu mà chụp những tấm hình như vậy, lại càng không vừa cười đáng khinh vừa lật xem... Có thời gian sao không tự xách mông sang Mỹ tìm người yêu đi? Cứ phải nhìn thân thể con gái người ta rồi chảy nước miếng mới thấy vui à?

anh ta suy nghĩ, hiểu ra tại sao dạo gần đây Lục Cảnh hay liên lạc điện thoại với cô người mẫu kia.

cô gái nào gặp phải chuyện như vậy cũng suy sụp tinh thần cả thôi.

Bởi vậy trợ lý Trương cảm thấy dạo này mình nên lương thiện một chút, miễn cưỡng mắt nhắm mắt mở cho Lục Cảnh lén đi an ủi cô người mẫu này.

anh ta vừa nghĩ gần đây mình nên chú ý tới chuyện của Lục Cảnh một chút, thì bên này, Trần Hi đã đảm bảo xong với Lục Chinh, cúi đầu ăn tiếp.

cô cảm thấy đồ ăn ở Lục gia đúng là hợp khẩu vị của mình, không phải mấy món sơn hào hải vị gì, nhưng dù là món rau sào nhà làm cũng vô cùng ngon. Hôm nay món chính là món bánh bò được làm vô cùng bắt mắt, trắng trắng tròn tròn, Trần Hi ăn không ngừng miệng, tới khi bụng no căng, cô lúc này mới thấy thỏa mãn dừng đũa.

Thuận tiện uống ly nước sơn tra Lục Chinh rót cho để cho dễ tiêu.

Thấy cô thích món này, Lục Chinh vừa cúi đầu lau dầu mỡ dính bên khóe miệng cô vừa nói.

“Nếu em thích ăn bánh bò thì mai anh sẽ bảo nhà bếp làm tiếp.”

Đôi mắt xinh đẹp của Trần Hi sáng lên.

Bàn tay to của anh khẽ dừng bên khóe miệng cô, rồi mới tiếp tục lau.

“Thích ăn đến thế à?”

“Thích ạ.” Trần Hi không che giấu việc mình thích cái gì, nghe thấy Lục Chinh mở miệng hỏi liền nghiêm túc gật đầu, rất có nề nếp, cứ như học sinh trả lời câu hỏi của giáo viên vậy.

“Tốt lắm. Sau này cũng phải thành thật như vậy.” Thấy Trần Hi gật đầu đáp ứng, Lục Chinh mới nhướng mày cười hừ một tiếng. anh giữ Trần Hi ngồi lại làm bài tập, còn mình thì rót một ly cà phê rồi ngồi lật xem mấy dự án hợp tác gần đây của công ty.

Hai người ngồi trong phòng khách, rõ ràng rất yên tĩnh, nhưng khi trợ lý Trương đi ra khỏi phòng ăn lại thấy ấm áp đến lạ. anh ta khựng lại một lúc, im lặng rời đi mà không quấy rầy đến Trần Hi và Lục Chinh, một lát sau, Trần Hi nhìn đồng hồ trong biệt thự, lúc này quay sang nói với Lục Chinh, “Lục Chinh, em phải về rồi.”

cô đứng dậy, nhưng người làm bên cạnh lại có phần khó xử nói, “Trần tiểu thư, bên ngoài đang mưa rất lớn, sao cô về được?”

không biết mưa to hơn từ khi nào, mưa to tầm tã, nước bắn tung tóe khắp nơi, có vẻ rất khó để về.

Trần Hi ngơ ngác nhìn cơn mưa lớn này, rồi lại bối rối nhìn cái cặp to của mình.

Khóe miệng Lục Chinh nhanh chóng nhếch lên, cảm thấy trời mưa rất tốt!

“Mưa to như vậy đường không dễ đi, anh có lái xe cũng không nhìn rõ đường.” Lục Chinh trực tiếp nói với cô bé đang mím môi kia, “Em ở lại đi. Đương nhiên...” anh ngạo mạn hất nhẹ cằm, rất lạnh lùng nói tiếp, “Em ở phòng cho khách.”

P/s: Vâng, chúng ta vừa có một cái bánh tráng nhân dưa bở (Lục bánh tráng thích tưởng bở)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương