- Ella! cậu bắt đầu yêu 1 ai đó rồi phải ko? – Hebe nhìn chằm chằm vào Ella khi thấy cô đang tư lự ngoài lan can

- Ko có! – Ella chối và nén tiếng thở dài

- …..tốt nhất là thế! Cậu đừng bao giờ quên mình là ai! – Hebe nhìn Ella mà chỉ muốn ôm lấy cô vào lòng ….nhưng rồi cô lại ra ngoài và tìm 1 người khác.

----------------------

- anh hãy ngăn cản Ella lại! em xin anh! Hãy giúp em – Hebe gần như lạc giọng

Quay lại nhìn vào mắt Hebe, Calvin mỉm cừoi khẽ và lắc đầu từ chối

- tại sao? Anh là thầy, là bạn và là ngừoi mà Ella kính trọng nhất. Chỉ cần anh nói 1 lời thì nhất định Ella sẽ từ bỏ mọi chuyện….

- khi yêu 1 ai đó em nên làm cho họ hạnh phúc – Calvin chậm rãi ngồi xuống ghế - niềm vui của họ cũng là của mình…..khi em nhận ra tình yêu của mình đang đi vào 1 ngõ cụt và nếu nói nói ra chỉ làm họ thêm phiền lòng…thì hãy nên bằng lòng với những gì mình đang có. Hãy chấp nhận ở bên cạnh như 1 người thân…. Tình yêu của anh cũng chỉ có thế!

- Tình yêu của anh??? – Hebe kinh ngạc nhìn anh, chưa bao giờ cô biết rằng anh đã yêu 1 ai đó…..

- Anh yêu cái cách cô ấy thể hiện sự mạnh mẽ và chịu đựng của nỗi đau, yêu cái cách cô ấy đứng dậy và tiếp tục sống để có thể hướng về tương lai….và yêu cả cái cách cô ấy thay đổi trong thời gian qua….nhưng rồi anh nhận ra tình yêu của anh dành cho cô ấy ko thể làm xoa dịu mọi thứ. Anh nên im lặng và đi song hành bên cuộc đời cô ấy, giúp đỡ, lắng nghe và chăm sóc….như 1 người anh!

Thì ra ngoại trừ bề ngoài lịch lãm, trái tim lạnh lùng…như những gì Hebe biết, anh Calvin còn có 1 trái tim thật ấm áp và thấu hiểu….kinh ngạc đến nỗi ko tin vào lỗ tai mình, chưa bao giờ Hebe có thể nhận ra ánh mắt ấm áp và tình yêu của anh dành cho cô

gái nào. Cô luôn ở bên cạnh anh…vậy mà lẽ nào cô lại ko nhận ra? nhưng Calvin đã mỉm cười đứng dậy và tiễn Hebe ra về

- hãy im lặng và chờ đợi!em là 1 sát thủ mà… nếu em vẫn cho là điều này ko nên với Ella thì hãy đến tìm anh!

----------------------------

Đã 1 tuần nữa trôi qua, Ella vẫn mãi lơ đễnh với công việc và cả tổ chức. cô thấy nỗi ân hận và nhớ Chun hình như càng lúc càng day dứt. Nó chờn vờn trong cả những giấc mơ, trong cả suy nghĩ, trong cả ánh mắt…….nhưng nếu cô ko là Ella Chen của “Sống còn”, ko là Ella Chen gián tiếp hại chết Ariel thì có lẽ…đây là điều tuyệt vời nhất mà lâu rồi cô đã quên mất. ko tin vào tình yêu! Dason luôn ám ảnh cô, tình yêu đau khổ này luôn dằn vặt trái tim cô và giờ đây, nhìn cách Chun vẫn vì Ariel….cô biết, trái tim cô lại đang thôi thúc 1 lần nữa!... Ella thở dài lắc đầu xua tan mọi ý nghĩ, cô ngồi im lặng trong 1 góc phòng cố gắng tập trung cho môn Yoga….nhưng xem ra chẳng tý nào là hữu hiệu!

“reng……….”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, chậm chạp nhìn vào màn hình….là số của Selina.

- alo, mình nghe đây….

- Hebe đã đi giết Chun! Kể từ nay mọi trăn trở của cậu đã có thể bỏ xuống! – giọng Selina vang lên lạnh lùng – cậu….

“cạch….. tít..tít………”

Có tiếng điện thoại rơi xuống đất và đầu dây bên kia là đôi môi đang nở nụ cười của Selina……

Ella chạy tức tốc tới nhà Chun vừa khóc, mọi thứ chung quanh như mờ đi vì làn nước mắt của mình hay nước mưa? Ella cũng chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy lo lắng và khóc vì anh? Chẳng phải anh chết thì mọi chuyện đã được giải quyết sao? Nếu anh chết thì chẳng còn ai làm phiền cô và cũng ko ai truy đuổi “Hell Angel” nữa sao? Nhưng cô biết cái cô muốn ko phải là thế này! dù có phải tránh xa anh hay trốn đến 1nơi nào đó xa xăm ko 1 bóng ngừoi trên trái đất này thì cô cũng muốn anh được an toàn và vui vẻ....cô nhận ra ngay giờ phút này…..“Chun, hãy chờ em! Đừng xảy ra bất kỳ chuyện gì…em xin anh!”

-------------------------------

Chun bật lên bật xuống chiếc điện thoại của mình, anh đang phân vân xem mình nên gọi hay ko cho Ella nhỉ? Cũng đã lâu rồi từ bữa chiều anh ngỏ lời với cô đến bây giờ…Cô vẫn ko liên lạc với anh….liệu có là đường đột?

“reng….”

1 số điện thoại lạ hoắc hiện lên.

- Alo! Tôi là Wu Chun đây….

- Alo! Chúng tôi tìm thấy số điện thoại của anh trong máy của nạn nhân nên gọi cho anh. Hiện nay cô Ella Chen đang bị thương rất nặng. chúng tôi gọi từ bệnh viện BK…. Alo…alo…..

“tít…….tít………..”

Chun bật nhanh người khỏi ghế, với tay lấy chùm chìa khoá, Chun ào ra khỏi nhà quên cả áo khoác. Anh chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất bây giờ là gặp Ella….. Chúa trời ko thể lại mang thiên thần rời xa anh…ko thể như thế! “Ella, anh xin em! Hãy cố gắng lên và chờ anh! Anh còn rất nhiều thứ phải nói với em….”. Bấm mạnh vào thang máy nhưng hôm nay nó lại trêu anh, cứ nằm ì ra đấy, mãi mà cũng ko mở cửa mà anh lại đang gấp. Liếc nhanh về phía thang bộ, chẳng cần suy nghĩ, nó chính là cách duy nhất để anh chạy ngay tới chỗ của Ella.

“rầm…rầm….” có tiếng chân chạy từ trên xuống và…cả tiếng chạy từ dứoi lên….rồi tất cả im lặng….im lặng đến ko ngờ….họ đã gặp một nửa của mình ở lưng chừng cầu thang…..

- Ella? em ko sao chứ?– Chun kinh ngạc kêu lên và ôm lấy thân hình đang ướt sũng vì nước mưa của cô

- Chun hu..hu….. – Ella bật khóc ôm chặt lấy anh

Run rẩy, Chun dùng bàn tay mình ôm lấy gương mặt của Ella, anh đang lau những giọt nước mắt pha lê…..

- sao em lại khóc? – anh dịu dàng lo lắng hỏi

- em…em….hix…tưởng anh có…hix…có chuyện gì… - Ella nấc lên – hix…em…

- em khóc vì anh? – Chun ko tin vào lỗ tai mình…anh thấy mình đang bay trên mây – em…em lo lắng cho anh?

Ngước đôi mắt nâu còn đang đẫm nước của mình, Ella nhìn Chun gật nhẹ đầu…đây chính là lúc cô ko thể giấu bản thân mình…..nếu thật sự Chun có chuyện gì…. Trán Chun từ từ dãn ra, miệng anh từ từ…hình thành nên 1 nụ cười thật hạnh phúc. Anh ôm mạnh lấy Ella vào lòng, tay anh siết chặt lấy thân hình bé nhỏ này, ép chặt đầu cô vào ngực anh. Dụi mặt vào tóc Ella, Chun thì thầm

- anh chỉ muốn hỏi em 1 câu nữa thôi….em sẽ cho anh 1 cơ hội chứ?

- Yes! – Ella gật đầu và vòng tay quanh người anh, ôm chặt anh hơn nữa

Nếu ko có cuộc gặp mặt ngày hôm nay thì làm sao Ella biết được cô cần anh tới mức nào. Làm sao cô biết là anh có 1 vị trí quan trọng đến thế trong lòng cô. Những giây phút qua, Ella thật sự đã đánh mất bản thân, đã quên mất mình là ai? Và cô luôn xử sự bình tĩnh như thế nào…vậy mà giờ đây, xem cô đã làm gì nào? Chạy và khóc tức tửi trong mưa để đến nhà anh và rồi nhận ra mình đã lọt vào cái bẫy của Selina….chỉ vì cô ko dám nhìn vào tình cảm của mình! chỉ vì cô cũng thật sự…thật sự yêu anh mất rồi! “mình sẽ trân trọng những gì đang có…dù biết là ngày mai này mọi thứ lại sẽ vỡ tan. Hạnh phúc thật mong manh….nhưng mình nhất định sẽ giữ gìn những ngày này thật cẩn thận…..mình chỉ muốn hưởng hạnh phúc 1 lần thật sự trong đời…chỉ 1 thời gian thôi!”

----------------------------

- Calvin, em thật sự ko thể chịu đựng được nữa – giọng Hebe cáu bẳn – ngày nào tên cảnh sát ấy cũng làm phiền Ella……

Calvin rời mắt khỏi đống hồ sơ nhìn Hebe cười có vẻ nhạo báng. Ánh mắt anh nhìn cô với vẻ muốn nghe thấy sự thật.

- uhm…thì…đúng là ko làm phiền Ella nhưng cũng làm phiền em…. – Hebe thở dài ngồi xuống – em…ko muốn thế này….

- Tại sao vậy Hebe? – giọng Calvin giễu cợt – vì em yêu Ella? đó ko phải là tình yêu!

- Đừng nhạo báng tình yêu của em! – Hebe giận dữ đứng dậy đập mạnh lên mặt bàn – em có thể vì Ella làm mọi chuyện, có thể chết vì cô ấy…chỉ có em mới ko làm cô ấy đau khổ!

- Nhưng em ko cho Ella niềm vui – giọng Calvin bình thản như chẳng có gì xảy ra, anh lại tiếp tục nhìn vào xấp hồ sơ

- Anh…… - Hebe bất lực thừa nhận đó là sự thật….

- Gần đây Ella có vui ko?

- ……….có! – Hebe nhăn mặt lại

Calvin ngừng viết và ngẩng mặt lên nhìn Hebe cười cừoi

- Ra ngoài đi nhóc con! – giọng Calvin trêu đùa – khi nào em suy nghĩ kỹ hơn về chuyện Ella hãy tìm anh! Hãy nghĩ mình là em gái Ella…và em phải vui vì chị em vừa tìm lại được nụ cừoi!

Heeb tính trả lời lại Calvin nhưng anh đã cuối xuống tiếp tục với đống hồ sơ….và Hebe cũng biết 1 khi Calvin đã nói ko bàn tới thì ko nên tiếp tục nói về vấn đề đó nữa. Hy vọng cuối cùng có thể mang Ella ra khỏi Chun….xem ra cũng quá xa vời.

-------------------------

Ngồi nghịch nghịch mấy chậu bông treo trên lơ lửng, Hebe vừa suy nghĩ tới chuyện Ella và cả lời của Calvin….. Từ lâu rồi, cô cảm thấy tình cảm của mình dành cho Ella ko đơn thuần là tình bạn, nó có cái gì đó cứ thôi thúc mãnh liệt hơn trong cô. Nó giống như là….là….những khi Ella khóc, cô cũng cảm thấy muốn khóc và giết chết hay phá huỷ bất cứ thứ gì làm Ella đau khổ. Những lúc Ella cười, Hebe cũng cảm thấy mình trên mây, dễ chịu với tất cả….có lẽ mọi việc chỉ dừng ở đó nếu ko có 1 ngày…1 ngày mà Hebe cũng chẳng thể quên - cô bị thương trong 1 lần hành động, khi tỉnh lại cô nhận ra có 1 vật thật nặng đang đè lên tay mình….và đó là Ella. Gương mặt nằm nghiêng, mắt nhắm nghiền lộ rõ vẻ mệt mỏi vì chăm sóc cho Hebe…. nhẹ nhàng Hebe đặt 1 bàn tay sờ lên gò má Ella, 1 cảm xúc vừa nảy sinh và thấm sâu vào tận trong tim Hebe. Ngay lúc này đây, cô cảm thấy mình yêu Ella hơn bao giờ hết và nhận ra rằng Ella như 1 thiên thần đáng yêu, đáng được bảo vệ. Ngồi dậy và nhẹ nhàng rướn người tới gần Ella đang say ngủ, Hebe chạm nhẹ môi mình vào má Ella. chỉ 1 nụ hôn nhưng đã làm cho Hebe xác nhận được tình cảm của mình với Ella……... Hebe luôn hy vọng và chờ đợi 1 ngày cô sẽ thổ lộ tất cả tình cảm của mình với Ella nhưng bây giờ thì…… “anh Calvin chết tiệt, ko chịu giúp mình….làm sao mà mình có thể xem Ella như 1 người chị gái chứ hả? tình yêu của mình đâu có dễ dàng gì mà thay đổi như thế? Anh Calvin tưởng ai cũng như anh ấy à? Thật là…..nhưng khoan! Xem như chị gái á? Hôm bữa anh ấy nói là….xem như em gái….. vậy người anh ấy yêu là…..”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương