Như kế hoạch, Selina ko thể xuất hiện được vì vậy cô đã nghĩ ra cách níu chân Dason, ko để anh tham gia hoạt động, tiện cho việc Hebe và Ella hành động. Ella sẽ giả làm cô gái phục vụ phòng trong khách sạn và khi tiếp cận con mồi, cô biết mình cần làm gì. Hebe sẽ cho nổ tung hết các thang máy cũng như tạo ra vụ nổ ở sảnh lớn để phân tán lực lượng cảnh sát….và ngày giờ hành động đã tới!
Cô phục vụ phòng với mái tóc xoăn đánh nhẹ, có nụ cười khoe chiếc răng khểnh, thân hình xinh xắn trong chiếc váy ngắn và cả đôi mắt thiên thần trong cặp mắt kính thật to…ko thể làm bất cứ vị cảnh sát nào nghi ngờ cô là Ella Chen – sát thủ của “Sống còn”. Ngày nào vào giờ này Ella cũng đi đến phòng 4022 của con mồi để dọn dẹp, tạo sự quen thuộc cho mấy tên cảnh sát, cô biết đâu đó trong những dãy phòng này là nơi mà “Destroy Angel” đang ẩn nấp và chờ cô….đẩy xe gần qua khúc rẽ ngoặt, Ella nghe có tiếng ngừoi con gái đang khóc dữ dội. đứng lại trong im lặng, Ella lắng nghe
-Chun, anh ko thể nào quay lại nhìn em 1 lần sao? Tình cảm của em bao năm nay anh luôn biết mà….
-Anh xin lỗi em Angela! Anh thật sự chẳng thể nào quên được Ariel…
-Nhưng cô ấy đã chết hơn 2 năm nay! – Angela ôm mạnh lấy lưng Chun
-Angela…anh xin em! Hãy dừng lại đi – giọng Chun khổ sở
“vậy ra đây là người có cô bạn gái tên là Ariel…đã chết trong vụ nổ siêu thị HK! Anh ta cũng thật điên rồ, theo đuổi mình và mọi ngừoi đã mấy năm chỉ vì muốn trả thù cho cô gái đó….nỗi hận thù vì tình yêu thật có sức mạnh làm thay đổi mọi thứ! anh ấy vẫn 1 lòng yêu cô ta…cô Ariel đó thật may mắn…nhưng ngừoi tốt thường chẳng bao giờ có kết thúc tốt đẹp!” Ella nhún vai lắc đầu. đây ko là lúc cho cô nghĩ tới những chuyện đó! Cần
tập trung vào con mồi! liếc nhanh về phía mặt đồng hồ, gần tới giờ rồi… Ella mím môi đẩy xe tiến về phía phòng 4022…
Trong lúc Chun còn đang bận bịu vì Angela thì “bùm!!!”. Tiếng nổ lớn làm rung rinh mặt đất và cả mọi thứ chung quanh. Chun và Angela vừa đứng vững lại thăng bằng thì tiếp tục là nghe có tiếng còi báo cháy
“Alo, hiện nay chúng tôi có chút sự cố ở toà nhà bên trái. Xin các quý khách đang cư ngụ tại đó vui lòng ra khỏi phòng và đi theo sự hướng dẫn của chúng tôi. Xin quý khách cứ bình tĩnh…” Chun nhíu mày quay lại chỗ Jiro ngay lập tức nhưng anh đã kịp nhận ra tình cảnh đang rất nhốn nháo, khách các phòng ùa ra chạy toán loạn, cả nhân chứng phòng 4022 cũng mở cửa chạy ra ngoài, Chun lập tức cùng 4 viên cảnh sát chạy lại gần bảo vệ nhân chứng. Nhưng để di chuyển trong trường hợp này ko phải là dễ, khói bay mịt mù, dòng người xô đẩy nhau mà cháy thì càng lúc càng lan rộng và to hơn, các cửa thoát hiểm lại bị kẹt….thêm nhiều phụ nữ và trẻ em đang kẹt trên các tầng lầu, Chun và Jiro lại ko thể nhắm mắt làm ngơ. Jiro nhìu mày trong tíc tắc
-Chun! Cậu và Angela đưa nhân chứng ra cửa thoát hiểm và lên xe về Sở trước đi, tớ đã gọi cho chi viện rồi! nhớ là ko được rời xa ông ấy đấy!
Jiro nói rồi anh lao nhanh lên tầng lầu trên để cứu những ngừoi khác. Chun nhìn theo Jiro rồi anh nhanh chóng đẩy nhân chứng đi….qua tới tầng 1 thì Chun nghe có tiếng hét lên
-còn 1 cô gái kẹt trong phòng kia anh ơi, anh làm ơn giúp em với!
Chun quay lại trong anh thoáng ngần ngừ nhưng cô gái với bụi bám đầy mặt lại đang chảy rất nhiều máu…từ đây xuống tầng hầm chỉ còn mấy bước…mọi chuyện rồi sẽ ổn!
-Angela, hãy đưa cô gái này theo xuống dưới! anh sẽ quay lại ngay!
Ko kịp cho Angela kêu anh lại, Chun đã vội chạy ngược lại….có 1 nụ cừoi vừa thoáng nở trên môi ai đó.
--------------------------------
Angela bực bội nhưng cũng phải đưa nhân chứng lên xe trước, cô nhất định sẽ chờ anh….
“bụp!!chéo!!”
Có tiếng súng hãm thanh đâu đó vút lên, phản ứng nhanh Angela cuối xuống, lộn ngừoi qua xe….cô gái vừa bị thương khi nãy đã rút khăn ra lau sạch vết máu và trên tay còn đang cầm khẩu súng hãm thanh. Angela vội ấn đầu nhân chứng xuống, tra nhanh chìa vào ổ khoá. Cần ra khỏi chỗ này gấp! qua kiếng chiếu hậu, 3 cộng sự của cô đã nằm dứoi sàn…. Tăng ga nhanh, Angela lái xe về phía cửa nhưng có 1 ngừoi con gái khác nhảy ra ngay trước đầu xe, 1 phát của khẩu súng tên lửa tầm xa sẽ phá tan mọi thứ!
“bùm!!!”
Angela chỉ kịp nhảy ra khỏi xe, lăn tròn dứoi đất và bất lực nhìn nhân chứng trở thành vật thiêu!!! Quằn quại trong đám lửa! Angela vừa đứng dậy chưa kịp làm gì thì cô gái đó lập tức phóng tới đá 1 cước vào ngay cằm của Angela làm cô xịt cả máu và choáng váng mặt mày. Cô gái đó xoay ngừoi lại đá thêm 1 cú đá bồi làm Angela lăn ra bất tỉnh. Lúc này, cô gái vừa lau những vết máu giả đang bước lại gần
-để tớ giết nó! – Hebe lên đạn
Ella chỉ im lặng, ko có câu trả lời! nhưng chợt cô kéo Hebe ngả ngừoi ra sau, 1 viên đạn vừa bay xượt qua 2 ngừoi. Chun đã quay lại kịp và chính anh vừa bắn ra phát đạn cứu Angela. Ella bật ngừoi dậy ch**** nhanh khẩu súng vào đầu Angela
-anh muốn 1 phát hay 2 phát? – giọng Ella trở nên khô khốc
Sự đông cứng vừa trỗi dậy trong Chun…đúng như anh nghĩ, 2 ngừoi này đã dùng Angela để uy hiếp anh.
-bỏ súng xuống và bước lại gần đây! – Ella vẫn ko thay đổi – tôi biết là anh nhanh nhưng chắc anh biết là tôi cũng ko thua anh, chỉ cần anh có hành động khác…e rằng viên đạn của tôi cũng sẽ có chổ để đáp xuống!
Chun biết! cô là người đã bắn rơi chùm đèn lần trước…mục tiêu xa mà cô vẫn có thể nhắm chính xác, anh rất khâm phục tài bắn của cô. Chun thở dài, anh bước lại gần Ella và Hebe. Nhếch mép cừoi, Hebe tính bắn Chun nhưng Ella đã bước tới đập 1 cán súng vào đầu anh làm anh ngã lăn ra bất tỉnh….nhưng trong cơn mê anh còn thấy…
-sao cậu ko để tớ giết hắn? – Hebe nhíu mày – cậu ghét bọn cảnh sát lắm mà!
-anh ta là ngừoi tốt! đôi khi cũng có trường hợp ngoại lệ…
đó là tất cả những gì Chun còn thấy được và sau đó là anh bắt đầu mê man….trong cơn mơ anh thấy Ariel lại về và đang nhìn anh mỉm cười. cô chạy trước anh, ngoái đầu lại gọi tên anh thật to, vẫy tay với anh trong thứ ánh sáng chói loà…cô gần nhưng cũng xa mịt mờ…sao Ariel càng lúc càng xa anh vậy? anh đưa tay níu giữ cô lại, anh ko thể xa cô thêm nữa….nỗi nhớ khó chịu quá! Nhưng khi anh chụp được Ariel và cô xoay lại…anh lại nhìn thấy 1 khuôn mặt thiên thần khác….ko phải là đôi môi hay dẩu ra của Ariel mà là 1 bờ môi mềm mượt bướng bỉnh, ko phải là khuôn mặt bầu bĩnh của Ariel mà là gương mặt thiên thần hiền lành pha lẫn thông minh, không phải là đôi mắt dịu dàng của Ariel mà là cặp mắt biết nói pha lẫn chút buồn, có cả niềm vui nhìn anh…thiên thần đưa bàn tay chạm vào gò má anh…sự tiếp xúc làm tim anh chợt rộn lên niềm vui khó hiểu..nó rất êm ái và ấm áp, nỗi đau trong anh chợt tan biến. Thiên thần nhìn anh nở nụ cười và hình như đang nói gì đó nhưng anh nghe ko rõ….mọi thứ lại tối sầm!!!
-------------------------
Chun giật mình mở mắt ra, chung quanh là căn phòng trắng toát, đầu anh đã được băng kín, nhức như búa bổ.
-đây là đâu vậy? – Chun tự lẩm bẩm hỏi chính mình
“cạch!” có tiếng cửa mở. ngẩn đầu lên…..là Jiro! Thở dài nhìn Jiro, Chun nhớ lại chuyện ở bãi đậu xe và anh cảm thấy ân hận, nếu anh nghe lời Jiro thì….
-cậu ko sao chứ? May cho cậu là vết thương cũng ko nặng lắm – Jiro nheo mắt nhìn anh – mà sao họ lại ko bắn chết cậu??? ko lẽ vì mấy cô nàng đã phải lòng cậu?
-đừng có đùa! – Chun nhăn mặt…anh đang từ từ nhớ lại cơn mơ lúc này – cậu…đưa tớ vào đây à?
Lắc đầu nhìn Chun rồi Jiro nhún vai…anh cũng chẳng biết ai đưa Chun vào bệnh viện. anh chỉ nhận được điện thoại báo là Chun đang ở bệnh viện này thế thôi!…nhưng có 1 cái gì đó rơi ở dứoi đất, Jiro cuối xuống nhặt lên. Săm soi và nhìn kỹ 1 lúc, Jiro quay sang tính nói với Chun nhưng đã thấy anh rời khỏi giường bệnh bước tới bên cửa sổ
-có lẽ là mình nằm mơ…cậu biết ko Jiro? Khi nãy mình đã thấy 1 thiên thần, nhưng mà… - Chun tự cười với chính bản thân mình -…..thiên thần làm sao mà có thật trên đời! ngốc thật!
-có lẽ tớ biết cô thiên thần ấy tên gì và ở đâu! – Jiro chép miệng
Cô phục vụ phòng với mái tóc xoăn đánh nhẹ, có nụ cười khoe chiếc răng khểnh, thân hình xinh xắn trong chiếc váy ngắn và cả đôi mắt thiên thần trong cặp mắt kính thật to…ko thể làm bất cứ vị cảnh sát nào nghi ngờ cô là Ella Chen – sát thủ của “Sống còn”. Ngày nào vào giờ này Ella cũng đi đến phòng 4022 của con mồi để dọn dẹp, tạo sự quen thuộc cho mấy tên cảnh sát, cô biết đâu đó trong những dãy phòng này là nơi mà “Destroy Angel” đang ẩn nấp và chờ cô….đẩy xe gần qua khúc rẽ ngoặt, Ella nghe có tiếng ngừoi con gái đang khóc dữ dội. đứng lại trong im lặng, Ella lắng nghe
-Chun, anh ko thể nào quay lại nhìn em 1 lần sao? Tình cảm của em bao năm nay anh luôn biết mà….
-Anh xin lỗi em Angela! Anh thật sự chẳng thể nào quên được Ariel…
-Nhưng cô ấy đã chết hơn 2 năm nay! – Angela ôm mạnh lấy lưng Chun
-Angela…anh xin em! Hãy dừng lại đi – giọng Chun khổ sở
“vậy ra đây là người có cô bạn gái tên là Ariel…đã chết trong vụ nổ siêu thị HK! Anh ta cũng thật điên rồ, theo đuổi mình và mọi ngừoi đã mấy năm chỉ vì muốn trả thù cho cô gái đó….nỗi hận thù vì tình yêu thật có sức mạnh làm thay đổi mọi thứ! anh ấy vẫn 1 lòng yêu cô ta…cô Ariel đó thật may mắn…nhưng ngừoi tốt thường chẳng bao giờ có kết thúc tốt đẹp!” Ella nhún vai lắc đầu. đây ko là lúc cho cô nghĩ tới những chuyện đó! Cần
tập trung vào con mồi! liếc nhanh về phía mặt đồng hồ, gần tới giờ rồi… Ella mím môi đẩy xe tiến về phía phòng 4022…
Trong lúc Chun còn đang bận bịu vì Angela thì “bùm!!!”. Tiếng nổ lớn làm rung rinh mặt đất và cả mọi thứ chung quanh. Chun và Angela vừa đứng vững lại thăng bằng thì tiếp tục là nghe có tiếng còi báo cháy
“Alo, hiện nay chúng tôi có chút sự cố ở toà nhà bên trái. Xin các quý khách đang cư ngụ tại đó vui lòng ra khỏi phòng và đi theo sự hướng dẫn của chúng tôi. Xin quý khách cứ bình tĩnh…” Chun nhíu mày quay lại chỗ Jiro ngay lập tức nhưng anh đã kịp nhận ra tình cảnh đang rất nhốn nháo, khách các phòng ùa ra chạy toán loạn, cả nhân chứng phòng 4022 cũng mở cửa chạy ra ngoài, Chun lập tức cùng 4 viên cảnh sát chạy lại gần bảo vệ nhân chứng. Nhưng để di chuyển trong trường hợp này ko phải là dễ, khói bay mịt mù, dòng người xô đẩy nhau mà cháy thì càng lúc càng lan rộng và to hơn, các cửa thoát hiểm lại bị kẹt….thêm nhiều phụ nữ và trẻ em đang kẹt trên các tầng lầu, Chun và Jiro lại ko thể nhắm mắt làm ngơ. Jiro nhìu mày trong tíc tắc
-Chun! Cậu và Angela đưa nhân chứng ra cửa thoát hiểm và lên xe về Sở trước đi, tớ đã gọi cho chi viện rồi! nhớ là ko được rời xa ông ấy đấy!
Jiro nói rồi anh lao nhanh lên tầng lầu trên để cứu những ngừoi khác. Chun nhìn theo Jiro rồi anh nhanh chóng đẩy nhân chứng đi….qua tới tầng 1 thì Chun nghe có tiếng hét lên
-còn 1 cô gái kẹt trong phòng kia anh ơi, anh làm ơn giúp em với!
Chun quay lại trong anh thoáng ngần ngừ nhưng cô gái với bụi bám đầy mặt lại đang chảy rất nhiều máu…từ đây xuống tầng hầm chỉ còn mấy bước…mọi chuyện rồi sẽ ổn!
-Angela, hãy đưa cô gái này theo xuống dưới! anh sẽ quay lại ngay!
Ko kịp cho Angela kêu anh lại, Chun đã vội chạy ngược lại….có 1 nụ cừoi vừa thoáng nở trên môi ai đó.
--------------------------------
Angela bực bội nhưng cũng phải đưa nhân chứng lên xe trước, cô nhất định sẽ chờ anh….
“bụp!!chéo!!”
Có tiếng súng hãm thanh đâu đó vút lên, phản ứng nhanh Angela cuối xuống, lộn ngừoi qua xe….cô gái vừa bị thương khi nãy đã rút khăn ra lau sạch vết máu và trên tay còn đang cầm khẩu súng hãm thanh. Angela vội ấn đầu nhân chứng xuống, tra nhanh chìa vào ổ khoá. Cần ra khỏi chỗ này gấp! qua kiếng chiếu hậu, 3 cộng sự của cô đã nằm dứoi sàn…. Tăng ga nhanh, Angela lái xe về phía cửa nhưng có 1 ngừoi con gái khác nhảy ra ngay trước đầu xe, 1 phát của khẩu súng tên lửa tầm xa sẽ phá tan mọi thứ!
“bùm!!!”
Angela chỉ kịp nhảy ra khỏi xe, lăn tròn dứoi đất và bất lực nhìn nhân chứng trở thành vật thiêu!!! Quằn quại trong đám lửa! Angela vừa đứng dậy chưa kịp làm gì thì cô gái đó lập tức phóng tới đá 1 cước vào ngay cằm của Angela làm cô xịt cả máu và choáng váng mặt mày. Cô gái đó xoay ngừoi lại đá thêm 1 cú đá bồi làm Angela lăn ra bất tỉnh. Lúc này, cô gái vừa lau những vết máu giả đang bước lại gần
-để tớ giết nó! – Hebe lên đạn
Ella chỉ im lặng, ko có câu trả lời! nhưng chợt cô kéo Hebe ngả ngừoi ra sau, 1 viên đạn vừa bay xượt qua 2 ngừoi. Chun đã quay lại kịp và chính anh vừa bắn ra phát đạn cứu Angela. Ella bật ngừoi dậy ch**** nhanh khẩu súng vào đầu Angela
-anh muốn 1 phát hay 2 phát? – giọng Ella trở nên khô khốc
Sự đông cứng vừa trỗi dậy trong Chun…đúng như anh nghĩ, 2 ngừoi này đã dùng Angela để uy hiếp anh.
-bỏ súng xuống và bước lại gần đây! – Ella vẫn ko thay đổi – tôi biết là anh nhanh nhưng chắc anh biết là tôi cũng ko thua anh, chỉ cần anh có hành động khác…e rằng viên đạn của tôi cũng sẽ có chổ để đáp xuống!
Chun biết! cô là người đã bắn rơi chùm đèn lần trước…mục tiêu xa mà cô vẫn có thể nhắm chính xác, anh rất khâm phục tài bắn của cô. Chun thở dài, anh bước lại gần Ella và Hebe. Nhếch mép cừoi, Hebe tính bắn Chun nhưng Ella đã bước tới đập 1 cán súng vào đầu anh làm anh ngã lăn ra bất tỉnh….nhưng trong cơn mê anh còn thấy…
-sao cậu ko để tớ giết hắn? – Hebe nhíu mày – cậu ghét bọn cảnh sát lắm mà!
-anh ta là ngừoi tốt! đôi khi cũng có trường hợp ngoại lệ…
đó là tất cả những gì Chun còn thấy được và sau đó là anh bắt đầu mê man….trong cơn mơ anh thấy Ariel lại về và đang nhìn anh mỉm cười. cô chạy trước anh, ngoái đầu lại gọi tên anh thật to, vẫy tay với anh trong thứ ánh sáng chói loà…cô gần nhưng cũng xa mịt mờ…sao Ariel càng lúc càng xa anh vậy? anh đưa tay níu giữ cô lại, anh ko thể xa cô thêm nữa….nỗi nhớ khó chịu quá! Nhưng khi anh chụp được Ariel và cô xoay lại…anh lại nhìn thấy 1 khuôn mặt thiên thần khác….ko phải là đôi môi hay dẩu ra của Ariel mà là 1 bờ môi mềm mượt bướng bỉnh, ko phải là khuôn mặt bầu bĩnh của Ariel mà là gương mặt thiên thần hiền lành pha lẫn thông minh, không phải là đôi mắt dịu dàng của Ariel mà là cặp mắt biết nói pha lẫn chút buồn, có cả niềm vui nhìn anh…thiên thần đưa bàn tay chạm vào gò má anh…sự tiếp xúc làm tim anh chợt rộn lên niềm vui khó hiểu..nó rất êm ái và ấm áp, nỗi đau trong anh chợt tan biến. Thiên thần nhìn anh nở nụ cười và hình như đang nói gì đó nhưng anh nghe ko rõ….mọi thứ lại tối sầm!!!
-------------------------
Chun giật mình mở mắt ra, chung quanh là căn phòng trắng toát, đầu anh đã được băng kín, nhức như búa bổ.
-đây là đâu vậy? – Chun tự lẩm bẩm hỏi chính mình
“cạch!” có tiếng cửa mở. ngẩn đầu lên…..là Jiro! Thở dài nhìn Jiro, Chun nhớ lại chuyện ở bãi đậu xe và anh cảm thấy ân hận, nếu anh nghe lời Jiro thì….
-cậu ko sao chứ? May cho cậu là vết thương cũng ko nặng lắm – Jiro nheo mắt nhìn anh – mà sao họ lại ko bắn chết cậu??? ko lẽ vì mấy cô nàng đã phải lòng cậu?
-đừng có đùa! – Chun nhăn mặt…anh đang từ từ nhớ lại cơn mơ lúc này – cậu…đưa tớ vào đây à?
Lắc đầu nhìn Chun rồi Jiro nhún vai…anh cũng chẳng biết ai đưa Chun vào bệnh viện. anh chỉ nhận được điện thoại báo là Chun đang ở bệnh viện này thế thôi!…nhưng có 1 cái gì đó rơi ở dứoi đất, Jiro cuối xuống nhặt lên. Săm soi và nhìn kỹ 1 lúc, Jiro quay sang tính nói với Chun nhưng đã thấy anh rời khỏi giường bệnh bước tới bên cửa sổ
-có lẽ là mình nằm mơ…cậu biết ko Jiro? Khi nãy mình đã thấy 1 thiên thần, nhưng mà… - Chun tự cười với chính bản thân mình -…..thiên thần làm sao mà có thật trên đời! ngốc thật!
-có lẽ tớ biết cô thiên thần ấy tên gì và ở đâu! – Jiro chép miệng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook