Thiên Sư Chấp Vị
-
Quyển 12 - Chương 8
Càng đi về phía trước, ngoài những mảnh xương vỡ rải rác thì thi thể cũng xuất hiện nhiều hơn, phóng mắt nhìn ra không thấy chỗ nào có hơi người. Giữa đường thỉnh thoảng lại xuất hiện lũ chim đen và sói hoang nhảy ra đánh lén họ, nhưng bởi vì số lượng không nhiều, nên nhanh chóng bị đánh tan. Đến khi tuyết ngừng rơi, trăng treo cao giữa trời, phía trước sáng tỏ hơn. Từ xa nhìn lại, họ thấy một tòa nhà nằm trong bóng đêm, đèn lồng đỏ treo cao giữa những tầng gác, chiếu đỏ cả lan can, lại kết hợp với tuyết trắng dưới ánh trăng, quả là cảnh đẹp động lòng người. Bên trong còn thỉnh thoảng vọng ra tiếng đàn, khiến người ta như rơi vào cõi mộng.
Song một tiếng kêu quái ác phá vỡ không gian ấm áp ngắn ngủi vừa rồi. Trương Huyền theo tiếng đi tới, thấy có mấy con chim đen đứng trên mái hiên, chúng tạm thời không có ý tấn công, chỉ đi lại trên nền tuyết lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đám khách không mời mà đến, hệt như coi họ là bữa ăn trong bụng, không cần phải gấp gáp nuốt chửng làm gì.
“Muốn ta làm thịt bọn nó không?” Hamburger giơ cánh lên nóng lòng muốn thử.
“Đám đó đợi xử lý cuối cùng cũng được.”
Trương Huyền nhìn về tòa nhà, bức hoành phi bên trên có viết mấy chữ to đùng màu vàng, nhưng lại bị gãy ở giữa, một nửa lủng lẳng giữa không trung, bị tuyết phủ lên trên, không thể nhìn rõ là chữ gì. Cậu nhìn sang Nhiếp Hành Phong, anh gật đầu khẳng định: “Nơi này rất giống chỗ Vũ Nguyệt xuất hiện.”
Nhìn cách bài trí xa hoa, hẳn không phải là nơi mà người bình thường có thể sở hữu được. Cả tòa thành gần như trong tình trạng hoang phế, chỉ có nơi này là đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng là có vấn đề. Trương Huyền giành đi vào trước, thấy lầu gác trong sân còn sáng sủa hơn. Ánh sáng phản chiếu xuống nền tuyết trắng làm người ta chói mắt.
Giữa không trung vang lên tiếng kêu giống quạ đen, lũ chim đen kia cũng bị dọa sợ, bay rào rào về phía trước. Hamburger đuổi theo, những người khác theo sau nó, chạy về phía lầu gác đang loáng thoáng vang lên tiếng động. Họ nhìn thấy khá nhiều thi thể nằm rải rác trên đường, dưới nền tuyết còn văng đầy chất lỏng màu đỏ. Tình hình không giống cảnh tàn sát cả thôn dưới chân núi mà Trương Huyền nhìn thấy lúc trước. Nơi này tràn ngập mùi máu tanh và sát khí.
“Chẳng lẽ không phải làm từ sốt cà chua à?”
Trương Huyền tự hỏi, ngay sau đó có người cho cậu đáp án, một vật thể còn một nửa rơi về phía cậu. Trương Huyền lắc người né tránh, thứ kia rơi bịch xuống đất, máu me văng lên bốn phía. Hóa ra đó là một cánh tay có móng dài sắc nhọn, cánh tay vẫn còn giãy dụa trong tuyết, theo đó đằng trước vang lên tiếng kêu thảm thiết, cánh tay bốc lên một làn khói đen, biến mất tăm hơi.
“Tôi không rõ đó là kỹ xảo điện ảnh hay là thực sự xảy ra nữa.” Nhìn hiện tượng lạ trước mắt, Trương Huyền lầm bầm nói.
Đó cũng là điều cậu lo lắng nhất.
Nhiếp Hành Phong chạy theo tiếng đánh nhau đến sân sau. Khoảng sân đằng sau tòa nhà rộng thênh thang, ở giữa trang trí hòn non bộ, đình nghỉ mát. Đèn lồng đỏ treo dưới mái hiên lắc lư theo gió. Giả như bỏ qua thảm trạng của trận chiến ác liệt trước mắt, thì phong cảnh nơi này rất đẹp. Nhưng đáng tiếc lúc này mỹ cảnh đã bị chết chóc và mùi máu tanh bao phủ. Vô số bóng đen quỷ mị đang vây đánh một người ở giữa. Người bắt mắt nhất trong số đó chính là một phụ nữ mặc váy lụa màu trắng, quần áo trang điểm y hệt em gái kia. Nhiếp Hành Phong liếc mắt đã nhận ra cô ấy chính là em gái hóa trang trong rạp chiếu phim, cũng chính là chiếc mặt nạ mà Ngân Bạch vẽ cho Chung Khôi.
Chung Khôi cũng hiện lên ký ức giống vậy, không nhịn được sờ lên mặt mình. Vừa không cẩn thận một cái đã bị móng tay sắc nhọn cứa phải, cậu ta liền nhảy dựng lên vì đau.
Trong lúc mọi người đang ngẩn ra, một cơ thể người bị chém khác bay ra. Một vài thân thể rơi xuống đất liền bất động, một vài cỗ thi thể khác lại hóa thành khói đen tiêu tan trong không trung. Hamburger nhìn chằm chằm, nói đầy lo lắng: “Thi thể hóa thành khói chính là ảo ảnh do Phó Yên Văn làm ra, còn người ngã xuống đất là nhân vật trong phim… Họ mặc quần áo giống nhau, rất khó nhận ra, khốn kiếp!”
Những bóng đen kia dồn về một góc, từ từ lộ ra người bị vây đánh. Đó là một người thanh niên trẻ tuổi mặc đạo bào giống Trương Huyền, hắn cầm trường kiếm đánh nhau kịch liệt với đám yêu quỷ. Vũ Nguyệt cũng bị hắn đả thương, ngã sang một bên, kéo cả cây đàn cổ rơi xuống đất, vang lên tiếng ù ù ong tai. Cô ta vùng vẫy đứng dậy, muốn liều mạng thêm lần nữa. Nhưng thấy đám người Trương Huyền đến, cô ta liền thất thanh gọi: “Huyền Minh!”
Chiến trường đang ác liệt bất chợt yên ắng lại. Trương Huyền sầm mặt, lần đầu tiên có người gọi tên thật mà cậu lại có xúc động muốn phủ nhận. Hamburger đúng lúc tiến lên nhắc nhở bên tai Trương Huyền: “Đây là Vũ Nguyệt, trong phim thiết lập cô ta là hoa khôi lầu xanh, có một đoạn tình duyên với ngươi nhưng lại bị đày đọa trong phong trần. Muốn biết kết cục của bộ phim thì mau vào vai đi hỏi cô ta đi.”
Là đương sự trong bộ phim, Trương Huyền cho rằng Vũ Nguyệt cũng chưa chắc đã biết kết cục tiếp theo. Nhưng bị mọi người nhìn trừng trừng, cậu đành phải cắn răng đi đến. Đang đau đầu không biết nên nói lời thoại nào, Vũ Nguyệt đã xông tới trước mặt Trương Huyền, chỉ vào thanh niên mặc đạo bào đối diện: “Ta đã điều tra ra, Huyền Không mới là quỷ. Hắn dùng pháp thuật điều khiển ác quỷ và yêu mị giết người đoạt hồn. Huynh mau diệt trừ hắn!”
“Huyền Không?”
Mọi người nhìn theo ngón tay Vũ Nguyệt, thấy nam thanh niên kia có dáng vẻ đường hoàng, nhưng giữa chân mày tích đầy khí đen, trường kiếm trong tay cũng nhuốm đỏ màu máu. Sau khi nhìn lớp hóa trang chắc là dành cho vai ác kia, Hamburger vội vàng mở tấm poster ra, giảng giải: “Đây là sư đệ của nhân vật chính. Hắn tưởng rằng hoa khôi quấn lấy Huyền Minh sẽ cản trở tu vi của sư huynh. Cho nên với suy đoán của ta, lời thoại lúc này hẳn là ‘sư huynh, đệ là người tốt, ác quỷ mới là Vũ Nguyệt’.”
Quả nhiên, sau khi phát hiện ra họ, sắc mặt Huyền Không liền thay đổi, bất chấp quỷ mị đang áp sát đến mình, bước thật nhanh về phía họ. Ngay khi Hamburger cho rằng hắn sẽ nói ra lời thoại mình vừa cung cấp, thì hắn lại hô lên: “Chủ tịch, Hamburger, mọi người cũng tới đây à? Chung Khôi đâu?”
Cả khoảng sân lần thứ hai rơi vào im lặng, sau đó Trương Huyền nhỏ giọng lầm bầm: “Tiên đoán của chiêu tài miêu rốt cuộc đã linh nghiệm rồi.”
“Ngân Mặc, là anh à?” Chung Khôi xông tới, nhiệt tình nói: “Tôi là Chung Khôi đây!”
“Nói bậy, ngươi rõ ràng là yêu!”
Lời phản bác của Vũ Nguyệt bị phớt lờ, Ngân Mặc đang bám trên người Huyền Không nhìn về phía Chung Khôi với vẻ nghi ngờ. Chung Khôi đành phải quay đầu nói với Trương Huyền: “Trương Huyền, đưa kính chiếu yêu cho anh ta. Để anh ta nhìn hình dáng của mình bây giờ.”
“Trương Huyền?”
Ngân Mặc lại chuyển ánh mắt hoài nghi sang Trương Huyền, cậu thân thiện xua tay: “Chính là tại hạ.”
“Chẳng phải ngài và anh trai bị Phó Yên Văn bắt đi rồi cơ mà?”
Đối diện với câu hỏi nghiêm túc của Ngân Mặc, Trương Huyền trợn trắng mắt, rất muốn phản bác Ngân Bạch cũng là một kẻ đồng lõa trong việc bắt cóc mình, có điều tình hình trước mắt quá nguy cấp, không cho phép họ nói chuyện phiếm ở đây.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng. Nói chung bây giờ tôi bị kẹt ở đây, còn bị ép bám thân…”
Nói được một nửa, trước mắt Trương Huyền chợt tối sầm. Mấy con quỷ mị màu đen giơ vuốt lao về phía cậu. Trương Huyền phi đạo bùa ra theo bản năng, một con trong số đó theo tiếng biến mất, những con còn lại lại bất chấp cương khí trên đạo bùa, chụp lấy hai cánh tay cậu. May mà Nhiếp Hành Phong và Ngân Mặc nhanh chóng nhìn ra nguy hiểm, đồng thời vung vũ khí lên chém giết đám quỷ mị.
“Xem ra mấy con quỷ này đều do Phó Yên Văn dùng pháp lực tạo ra.”
Hamburger gật đầu phán đoán, Ngân Mặc lại không hiểu, đang định hỏi lại. Đột nhiên Vũ Nguyệt chạy tới, nhặt một thanh kiếm gãy dưới đất đâm về phía hắn. Dường như Ngân Mặc không phát giác ra, không hề né tránh, may có Trương Huyền kịp thời kéo hắn ra. Vũ Nguyệt đâm trượt, tức giận chất vấn Trương Huyền: “Dù hắn là sư đệ của huynh, nhưng bây giờ đã biến thành quỷ. Hắn đã giết toàn bộ người trên trấn và người trong tòa lầu này. Vì sao huynh còn bảo vệ hắn?”
Bởi vì hắn không phải là Huyền Không, mà là Ngân Mặc. Bị trách cứ, Trương Huyền cảm thấy mình rất vô tội, đang chọn lựa từ ngữ thích hợp để trao đổi với cô gái trong phim này, thì Ngân Mặc lại cười lạnh trước: “Kẻ hóa quỷ là ngươi mới phải. Lúc ta tới nơi này hình như ngươi đang giết người.”
“Họ đã biến thành quỷ. Ta buộc phải giết họ để tự vệ.”
“Thế móng tay của ngươi thì sao?” Ngân Mặc chỉ vào móng tay sắc lẻm đen thui của cô ta, hỏi: “Con người tại sao lại có móng tay của yêu quái?”
“Không biết, ta không biết! Nhất định là ngươi đã dùng yêu thuật để hãm hại ta.” Bị chỉ trích, Vũ Nguyệt tỏ vẻ kinh hoàng, giấu hai tay ra sau lưng, tiếp tục kêu lên: “Cả người ngươi toàn yêu khí. Kẻ có vấn đề chính là ngươi. Huyền Minh, mau giết hắn đi!”
Trương Huyền đỡ trán không thốt nên lời, nghe hai người cãi nhau, cậu thấy đầu óc rối tinh rối mù, có cảm giác mình rơi vào một bộ phim quê mùa, thế mà mình còn là nhân vật chính trong bộ phim này.
Đang lúc nói chuyện, lại có mấy bóng đen lẻn vào. Trương Huyền giơ hai tay lên, đàm phán: “Có thể tạm thời hợp tác để đối phó với kẻ địch được không?”
“Không được!”
Hai người đang cãi nhau lúc này lại rất ăn ý, kết quả một bóng đen đột nhiên xông vào tấn công họ. Ngân Mặc vung kiếm đối phó với nó. Còn Vũ Nguyệt bị Nhiếp Hành Phong kéo ra ngoài, sau đó anh giơ đao chém bóng đen đó, chỉ thấy khói đen bốc lên, biến mất trong tuyết.
Vũ Nguyệt nhân cơ hội lao đến trước mặt Trương Huyền, giữ lấy tay cậu, gấp gáp nói: “Tối nay trăng tròn, âm khí của yêu quỷ vô cùng mạnh mẽ. Huynh mau giết chết bọn chúng đi. Sau đó chúng ta có thể cao chạy xa bay.”
Bị ánh mắt thâm tình của cô ta nhìn chăm chú, vẻ mặt Trương Huyền càng cứng đờ, cậu chỉ muốn lợi dụng việc bắt quỷ để tránh bị cô gái này quấn lấy. Nhưng đáng tiếc đám quỷ kia bị Ngân Mặc và Chung Khôi cản lại, khiến cậu phải đối diện với tình cảm xấu hổ này. Trương Huyền thử đẩy bàn tay đang nắm chặt của Vũ Nguyệt ra, cố gắng nghĩ một cái cớ gì đó để thăm dò tình hình. Nào ngờ Vũ Nguyệt bất chợt trợn trắng mắt, ngã xuống đất.
Trương Huyền chớp chớp mắt, thấy Nhiếp Hành Phong cầm ngược chuôi đao đang đứng đằng sau Vũ Nguyệt. Bấy giờ cậu mới phản ứng kịp: “Chủ tịch, không phải anh đánh ngất cô ta đấy chứ? Ha ha, mặc dù em rất vui khi thấy anh ghen thẳng thắn như vậy. Nhưng có phải anh ra tay mạnh quá rồi không?”
Nhiếp Hành Phong chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, vừa rồi Vũ Nguyệt đã nói lộ ra một đầu mối rất quan trọng: trong đêm trăng sáng, âm khí rất mạnh, họ nhất định phải giải quyết mọi việc trước giờ Sửu. Để mặc Trương Huyền ngộ nhận, Nhiếp Hành Phong nhờ Chung Khôi đỡ Vũ Nguyệt vào đình nghỉ mát, rồi bảo mọi người cùng đến gần.
Sau một hồi bị họ đánh trả, bóng đen tạm thời lùi ra, trốn trong bóng đêm rình cơ hội đánh lén. Nhiếp Hành Phong nhân cơ hội hỏi Ngân Mặc tình hình trước. Ngân Mặc cũng trải qua tình huống giống Chung Khôi, nhưng điểm hạ cánh của hắn lại là khoảng sân của tòa kỹ viện này. Lúc đến đây hắn phát hiện khắp nơi toàn là thi thể, tiếp đó lại bị quỷ quái vây đánh. Hắn cũng không rõ Vũ Nguyệt rốt cuộc là người hay là yêu, nhưng ít nhất không phải là quỷ. Bởi vì muốn biết tình hình nơi này mà hắn nương tay không giết Vũ Nguyệt, nào ngờ bị cắn ngược một phát.
“Cũng may ngươi còn chưa giết cô ta. Nếu không đất diễn của vai phụ như cô ta sẽ càng ít hơn.”
Hamburger thuận miệng nói một câu khiến Nhiếp Hành Phong chú ý. Em gái kia giở trò dọa ma ở trong rạp chiếu phim là vì đất diễn của mình quá ít, có thể thấy được sự tồn tại của cô ấy trong bộ phim này không quan trọng, cũng tương đương với việc cô ấy không được thiết lập làm yêu. Yêu quái chỉ có thể là một trong mấy người họ. Nếu buộc phải diệt trừ yêu quái theo kịch bản bộ phim mới có thể quay về thế giới hiện thực, vậy thì rốt cuộc ai mới là yêu?
Ánh mắt Nhiếp Hành Phong lần lượt quét qua từng người. Hamburger nhảy ra khỏi vòng đầu tiên, tỏ ý mình không liên quan đến chuyện này. Nhìn theo ánh mắt anh, Trương Huyền giơ tay lên nói: “Nhân vật chính cũng có thể loại trừ, bây giờ chỉ còn lại hai người.”
“Tôi không ngại hi sinh bản thân mình.” Chung Khôi hiểu ý của họ, chủ động bước lên trước một bước: “Tôi bám thân vào người chim, rất có khả năng là vai ác. Chủ tịch, nếu anh cho rằng phán đoán của mình không sai thì cứ giết tôi đi.”
“Tuy rằng vẫn chưa biết tiền căn hậu quả thế nào. Nhưng thân là thức thần, bất kể chủ nhân đưa ra kết luận gì, ta cũng sẽ chấp nhận.”
Nghe thấy Ngân Mặc bình tĩnh nói vậy, Hamburger không nhịn được lại bay trở về, liên tục gật đầu với hắn: “Nhìn không ra huynh đệ các ngươi bình thường có nhiều vấn đề, mà thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin. Nhưng bây giờ không phải là vấn đề giết một người có thể cứu được cả nhà, mà là cơ hội chỉ có một lần, tuyệt đối không được giết nhầm.”
“Không đúng.” Nhiếp Hành Phong lắc đầu phủ nhận: “Là không thể giết được.”
Mọi người không hiểu, đồng loạt nhìn về phía anh. Trương Huyền vỗ vai Nhiếp Hành Phong, cười hì hì giải thích: “Ý của Chủ tịch là bất kể ai là quỷ, anh ấy cũng không thể giết được. Phó Yên Văn đã đoán đúng anh ấy sẽ chọn lựa như thế, nên mới không lo ngại gì.”
Trong này vừa có người yêu của anh vừa có bạn của anh, Nhiếp Hành Phong không thể nghi ngờ lung tung bất kể ai trong này chỉ vì muốn thoát ra. Không thể dùng cái chết của người khác để kéo dài mạng sống của mình, bởi vậy anh thà đánh cuộc một lần còn hơn: “Cùng tới thì cùng về!”
Ngân Mặc không nói gì, nhìn về phía Chung Khôi. Chung Khôi gật đầu lại quay sang nhìn Trương Huyền. Cậu dửng dưng như không, nhún vai: “Tôi cũng chẳng hề gì. Dù sao Chủ tịch ở đâu thì tôi ở đó.”
Cuối cùng chỉ còn lại Hamburger, nó bay vài vòng trên không trung, nhìn thấy lũ chim yêu đen thùi lùi tụ tập ngày càng đông, hẳn là do Phó Yên Văn dùng pháp thuật làm ra. Trong bầy chim thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu huyên náo, mang theo sát khí nồng nặc chuẩn bị tấn công, có lẽ không bao lâu nữa chúng sẽ đồng loạt xông tới. Dù đám người họ ai cũng biết pháp thuật, nhưng không thể chống đỡ với số lượng yêu quái quá lớn. Đến lúc đó chưa biết chừng hồn phi phách tán còn là may, chỉ sợ hồn phách bị xé tan nát sau đó bị nuốt trọn, muốn khôi phục lại cũng không được.
Có điều nó cũng biết nếu Nhiếp Hành Phong đã nói ra miệng thì sẽ không bao giờ thay đổi. Hơn nữa anh không giết người nào, bản thân nó muốn tự tìm đường chạy thoát cũng là điều không thể. Nghĩ qua nghĩ lại, Hamburger liền cắn răng đậu lên vai Trương Huyền, dõng dạc tuyên bố: “Ta dù có chết cũng sẽ không chùn bước, đi theo Chủ tịch đại nhân!”
Trương Huyền vỗ nó một phát, không vui nói: “Ai bảo sẽ chết hả? Chúng ta phải cùng nhau sống sót rời khỏi đây. Vận may của Chủ tịch cộng thêm pháp thuật của ta, trên đời này còn có cửa ải nào mà không vượt qua được?”
Cũng vì ai đó có thứ pháp thuật nửa vời, nên nó mới lo lắng đấy!
Hamburger quay đầu nhìn những người khác, để không phá hỏng bầu không khí hăng hái này, nó cố gắng nuốt lại lời nhạo báng, ngóc cao đầu, tỏ ý mình rất tin tưởng vào họ.
Lúc này vật đổi sao dời, mây đen tản đi, lộ ra vầng trăng tròn màu vàng nhạt. Ánh trăng chiếu xuống lầu son tuyết trắng, phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh. Gió lạnh thổi qua, làm bốc lên mùi máu tanh nồng đậm sau trận chém giết, cũng mang theo sự nôn nóng của dã thú, yêu mị. Mọi người tựa lưng vào nhau, đứng thành một vòng tròn, căng thẳng nhìn bốn phía, chuẩn bị nghênh đón một trận ác chiến nữa. Tràng cảnh chém giết vừa rồi chỉ là màn mở đầu của một cuộc chiến ác liệt, cuộc tranh giành sự sống và cái chết bây giờ mới chuẩn bị bắt đầu.
“Có đúng là giết chết hết quỷ mị ở nơi này thì chúng ta sẽ có hi vọng không?” Chung Khôi nắm chặt một thanh đoản kiếm nhặt được ở dưới đất, hỏi với vẻ không chắc lắm.
“Không biết.” Ngân Mặc cho cậu ta một đáp án rất vô tình: “Biết đâu đây là một vòng tuần hoàn chết. Dù có giết chết yêu quỷ, cũng không ra được.”
“Vậy tôi sẽ nhớ Mã tiên sinh.”
“Ta cũng sẽ nhớ anh trai ta.”
“Đời người không phải dùng để nhớ nhung.” Lạnh giọng cắt ngang đối thoại của họ, Trương Huyền nhìn về phía từng tấm màn đen đang áp sát đến gần theo ánh trăng dần sáng tỏ, quát lên: “Cuộc đời chỉ dùng để hưởng thụ. Không muốn chết thì khiến chúng chết!”
Dường như đáp lại lời cậu, bên cạnh chợt vang lên tiếng xoèn xoẹt, cành mai mọc ngang ở gần đó bị cắt làm đôi. Đao phong vô hình kia mang theo khí thế mạnh mẽ, sau khi chặt gãy càng mai, lại quét về phía lan can đỏ thẫm, khiến hàng lan can được điêu khắc tinh xảo thủng một lỗ to, sau đó ầm ầm đổ sụp xuống.
“Wow, hiệu ứng âm thanh ánh sáng ghê gớm quá, xem rất chân thực.”
Hamburger vừa dứt lời, liền thấy đao gió vòng nửa vòng trên không trung, sau đó lao về phía họ. Tuyết đọng trên những tán cây xung quanh bị quét phải, đồng loạt tung bay. Nhiếp Hành Phong phải nheo mắt lại trước ánh tuyết sáng chói, thấy trong gió lờ mờ lộ ra hình dáng trường đao, hai tay anh siết chặt Tê Nhận. Lúc đao phong đến gần, anh bất chợt vung pháp khí ra, đột nhiên tiếng rít chói tai không ngừng vang lên. Cơn gió dữ bị Tê Nhận cắt đứt, hóa thành một làn sương đen tiêu tán trong không trung.
Nhiếp Hành Phong sử dụng chiêu này rất nhẹ nhàng, nhưng anh lại không dám khinh thường chút nào. Lúc đánh tan đao phong, anh đã cảm nhận được sát ý thuộc về Phó Yên Văn. Hắn coi đây là trận chiến cuối cùng, nên đã đánh cược toàn bộ thần lực của mình vào đây. Điều này cũng chứng tỏ kế tiếp chính là trận chiến ác liệt đẫm máu nhất. Bất kể anh có thích số phận như thế hay không, vì người thân và bạn bè, anh vẫn phải đánh ván bạc này với Phó Yên Văn.
Đao phong đi qua để lại sự yên ắng ngắn ngủi, nhưng bầu không khí vắng lặng ấy nhanh chóng bị tiếng kêu gào của thú hoang phá vỡ. Cùng tiếng gầm gào vang trời, vô số tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng truyền tới. Cửa của Đình Lan Nguyệt lần lượt bị xổ đổ, hơi thở tàn ác của dã thú ập về phía đám người Nhiếp Hành Phong theo sự tấn công của bầy sói.
“Lại là đám súc sinh vừa rồi!”
Trương Huyền thấp giọng mắng một câu, thấy chúng nháy mắt đã đến gần, miệng sói há ngoác, lộ ra răng nanh, mang theo dáng dấp của loài ác thú đầy tham lam. Chung Khôi và Ngân Mặc vội vàng vung kiếm đỡ đòn, Trương Huyền sờ túi, đạo bùa của cậu đều là giả, hơn nữa số lượng cũng không nhiều, ngoài ra cậu cũng không có giấy để vẽ thêm bùa. Trương Huyền dứt khoát cắn rách ngón tay, vận công để máu bắn lên không trung, đồng thời chập ngón tay đỡ lấy giọt máu nhanh chóng vẽ bùa.
Giữa không trung dường như đang treo một tờ giấy bùa vàng rực, cậu tùy ý vẽ chữ lên trên, chẳng mấy chốc đã vẽ được mấy lá. Sau đó Trương Huyền vung hai tay ra, máu đỏ tươi liên kết từng lá bùa chú trừ tà này lại với nhau rồi bay thẳng về phía bầy sói.
Từng tiếng kêu gào đau đớn liên tiếp vang lên, sói hoang bị đạo bùa đánh phải lập tức tiêu tan. Đám sói phía sau chúng cũng bị dọa sợ, đồng loạt lùi về sau vì kiêng kỵ cương khí trên đạo bùa. Nhưng lũ sói hoang đằng sau vẫn tiếp tục xông lên, khiến đằng trước đằng sau đâm sầm vào nhau, nhất thời hỗn loạn.
Không ngờ thời khắc quan trọng, Trương Huyền lại thi triển pháp thuật ngầu như vậy, Chung Khôi không khỏi nhìn cậu với vẻ mặt thán phục. Trương Huyền nhướng mày với cậu ta, ý bảo chiêu này chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng bầy sói chỉ tạm thời lùi lại, chúng lại nhanh chóng ngẩng đầu xông tới, mang theo khí thế rời non lấp bể, dường như đằng sau đang bị một thần lực vô hình xua đuổi. Dù e sợ cương khí từ đạo bùa của Trương Huyền, chúng vẫn lớp lớp xông lên tấn công họ.
Nhìn thấy cảnh ấy, đôi mắt Trương Huyền sâu thêm. Cậu lại giơ tay lên không trung vẽ đạo bùa. Ngân Mặc, Chung Khôi và Hamburger cùng tiến lên trợ giúp. Nào ngờ trên đỉnh đầu họ vang lên tiếng chim kêu, trên mái hiên bốn phía đậu đầy chim đen. Hệt như ngửi thấy mùi thức ăn ngon, chúng phát ra tiếng kêu chói tai, bay phành phạch đầy trời theo thế tấn công của bầy sói.
“Cẩn thận phân và nước tiểu của chúng!”
Trương Huyền hét lên cảnh cáo, lại ngẩng đầu vẽ đạo bùa lên không trung. Đầu đuôi đạo bùa nối liền với nhau theo tay cậu vẽ. Trên đỉnh đầu mọi người hiện ra một lớp lưới màu đỏ thẫm, ánh sáng vàng kim rực rỡ chạy dọc chạy ngang giữa tấm lưới. Lưới trời ngày càng lan rộng, chặn lại lũ chim đen. Cũng may chúng không thông minh như Trương Huyền nói, biết dùng nước tiểu và phân làm vũ khí, chỉ cắm đầu cắm cổ lao vào lưới. Nhưng mỗi khi chạm phải kim quang bùa chú trên lưới liền lập tức tan biến, tạm thời không thể tạo ra mối nguy hại nào.
Tuy bớt đi được một làn sóng kình địch, nhưng mọi người chưa kịp thờ phào, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên. Vô số bóng đen leo tường vào trong sân, người nào cũng hóa trang quái dị như đội thêm sừng, dán thêm mắt, mặt mũi bôi vẽ nguệch ngoạc, dường như sợ người khác không biết mình là quỷ. Trương Huyền không nhịn được phải thốt lên:
“Đây không phải là người trong phim đấy chứ?”
Đáp lại Trương Huyền là một con quỷ một sừng cầm trong tay thứ gì đó như sừng trâu tấn công về phía cậu. Không biết bộ phim thiết lập đây là vai gì, cậu bắn bùa chú ra nhưng vô dụng, đối phương vẫn hung hãn xông tới. Trương Huyền vỗ đầu một cái, cậu nhớ ra những người này không bị trúng đạo bùa thật, phải dùng đạo cụ trong phim.
Trương Huyền lấy số đạo bùa giả còn lại trong túi quăng ra. Lần này hiệu quả rất tốt, mấy con quỷ vồ tới đều bị cậu đánh ngã. Nhưng không đợi Trương Huyền lấy hơi, trước mặt lại có vô số bóng đen lao tới. Tốc độ của đối phương quá nhanh, cậu không thể phán đoán thật giả, bị trúng ngay một cước đau, khom người ngã ra ngoài.
Nhiếp Hành Phong nhìn thấy, tung người nhảy lên, tay trái cầm đao chống đỡ kẻ địch, tay phải đỡ lấy hông Trương Huyền, vội vàng hỏi: “Không sao chứ?”
“Đau quá.” Nhờ có Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền đứng vững được, sờ khóe miệng bị đánh đau, cười nhạt nhìn phía trước: “Nhưng kẻ có sao là bọn chúng.”
Cậu bị chọc giận, quyết không tha cho bất cứ kẻ nào dù là thật hay giả.
Trong chốc lát, lũ quỷ quái, chim muông vây quanh họ ngày càng nhiều. Tấm lưới trên đầu Trương Huyền sắp không chống đỡ nổi, kim quang chạy ngang dọc ngày càng nhanh, đây là dấu hiệu tấm lưới sắp sụp đổ. Vậy mà bóng đen ở bốn phía vẫn không ngừng tăng lên như vô hạn, dường như trời đất vô hình trung nối liền lại với nhau, hòa cùng đêm đen tạo thành một tấm màn trướng dày đặc không thể xé rách, bao trùm lên mấy người họ, không sao thoát ra được.
Sự tấn công của đối phương ngày càng sắc bén, kẻ nào cũng sát khí đằng đằng. Lúc này đã không thể phân biệt thật giả, đám người Trương Huyền đều biết trừ họ ra, những người khác đều là kẻ địch. Đây là một trận chiến sinh tử, không được khoan nhượng một chút nào, bởi vậy họ đều tập trung chống địch, không dám lơ là. Ngay cả Hamburger cũng khôi phục thân hình âm ưng, liều mạng tấn công đối thủ.
Nhưng ngay cả như vậy, bóng đen và yêu quỷ vẫn vây chặt lấy họ. Đứng trước sự sống và cái chết, Trương Huyền lại tỏ ra thản nhiên, số đạo bùa đạo cụ đã dùng hết từ lâu, cậu không hề hoảng hốt, hai tay cùng giơ lên bầu trời đêm nhanh chóng vẽ bùa. Chỉ thấy hai bên trái phải xuất hiện hai lá bùa, nét vẽ mạnh mẽ hữu lực. Sau đó cậu lại dùng pháp thuật bắn bùa chú về phía đối thủ. Lũ yêu quỷ áp sát lại gần bị giết sạch cả hài cốt.
Có Trương Huyền canh giữ, những người khác có thể thở phào. Nhìn cậu một mình tung ra thần lực đối mặt với đông đảo yêu quỷ, đạo bùa thật giả được sử dụng luân phiên thành thạo. Chung Khôi không khỏi líu lưỡi, phải thốt lên: “Có thể học thuộc bùa chú giả trong thời gian ngắn, lại còn sử dụng linh hoạt thế kia, Trương Huyền quả là lợi hại. Mã tiên sinh nói không sai, anh ấy là kỳ tài huyền học. Chỉ cần anh ấy đặt chút tâm tư vào đạo thuật, thì không biết sẽ bỏ xa những người tự nhận là đại sư kia mấy con phố?”
Nghe Chung Khôi lên tiếng khen ngợi từ đáy lòng, Nhiếp Hành Phong không khỏi mỉm cười, không đành lòng phá vỡ ảo giác tốt đẹp của cậu ta: Lúc có thể kiếm được nhiều tiền, Trương Huyền sẽ phát huy pháp thuật ở mức cao nhất.
Nhưng dù dũng mãnh đến đâu cũng sẽ có lúc sức tàn lực kiệt, nhất là Trương Huyền bây giờ không phải nguyên hình, có rất nhiều linh lực cậu không thể tùy ý sử dụng. Mỗi khi bị đối phương chiếm thế thượng phong, lại nhìn thấy tấm lưỡi vàng kim trên đỉnh đầu bị rách một lỗ lớn, chim đen không ngừng xông vào qua lỗ hổng, có lẽ không bao lâu nữa sẽ phá tan kết giới, cậu lại nôn nóng, than thở: “Sư phụ đâu rồi? Trong lúc quan trọng thế này, xin người hãy đốt mấy tờ đạo bùa xuống đây.”
“Có lẽ không phải là ông ấy không đốt, mà vì đây không phải thế giới thực, nên dù có đốt chúng ta cũng không nhận được.”
Những lời của Nhiếp Hành Phong đã nhắc nhở Trương Huyền. Mắt thấy cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, cậu nhíu mày, đang suy nghĩ biện pháp phù hợp, trước mắt bỗng nhiên có một bóng trắng lóe lên, vô cùng bắt mắt giữa đám yêu quỷ như tấm màn đen. Ra là Vũ Nguyệt tỉnh lại, phát hiện họ đang gặp nguy, vội vàng lao tới gần.
Lúc này đã là giờ Sửu, ánh trăng sáng ngời, đáng tiếc bị tấm màn đen trên bầu trời che lại, không nhìn thấy chút ánh sáng nào. Vũ Nguyệt dường như bị yêu khí ảnh hưởng, con ngươi đỏ sẫm, móng tay nhọn hoắt ghê người. Cô ta bất chấp yêu quái và quỷ mị đang đằng đằng sát khí ở bên cạnh, chỉ nhìn chằm chằm Trương Huyền, chậm rãi đi về phía cậu. Trương Huyền bị cô ta nhìn mất cả tự nhiên, nhỏ giọng nói với Nhiếp Hành Phong: “Căn cứ vào kinh nghiệm xem phim của em, trùm cuối quá nửa chính là cô ta. Có cần phải giết không?”
Nhiếp Hành Phong cũng nghĩ vậy, nhưng nhìn gương mặt trắng bệch của cô, lại liên tưởng đến chiếc mặt nạ lúc trước của Chung Khôi và gương mặt của em gái trong rạp chiếu phim. Nhớ đến cái chết thảm của em gái đó, dù biết nơi này là không gian hư ảo, nhưng anh vẫn không thể lạnh lùng ra tay.
Trong nháy mắt do dự ấy, Vũ Nguyệt đã đến trước mặt Trương Huyền, run rẩy đưa tay về phía cậu, như đang cầu xin giúp đỡ. Nhìn đôi mắt đẫm lệ, chan chứa tình cảm của cô ta, Trương Huyền khẽ động lòng. Cậu đang thắc mắc không biết Vũ Nguyệt muốn biểu đạt điều gì, thì móng tay sắc nhọn của cô ta đã chộp về phía cậu. Trương Huyền không kịp né tránh, chỉ cảm thấy nửa bên gò má tê dại, móng tay kia như lưỡi dao sắc lẻm, cắt mấy vết sâu trên mặt cậu, máu tươi lập tức túa ra.
Chuyện đột ngột xảy ra, những người khác đều sững sờ, không rõ cô gái chỉ yêu mình Huyền Minh vì sao lại đột nhiên ra tay lạnh lùng như vậy. Nhiếp Hành Phong càng hoảng sợ hơn, chạy lại kiểm tra vết thương của Trương Huyền, chỉ thấy máu chảy như suối, không sao ngừng được. Dù đây không phải là gương mặt của Trương Huyền, nhưng anh vẫn hết hồn hết vía, đánh mất cả sự bình tĩnh cần có khi đối đầu với kẻ địch, cuống cuồng móc túi áo, muốn tìm khăn cầm máu cho cậu.
Trương Huyền thì ngược lại, không coi vết thương này ra gì, chỉ lạnh mắt nhìn Vũ Nguyệt. Cô ta cũng trừng trừng nhìn lại cậu, ánh mắt toát lên vẻ tuyệt vọng và lạnh lùng, chỉ vào Trương Huyền, run rẩy nói: “Ta biết hết rồi. Là người. ngươi mới thực sự là quỷ. Ngươi vẫn luôn lợi dụng yêu quái và quỷ mị để giết người, củng cố danh vọng của ngươi. Ngươi giết chết những đồng đạo gây trở ngại cho mình, còn cả những thôn dân vô tội kia. Người nhà của ta cũng là tại ngươi hại chết. Ta biến thành bộ dạng này chắc chắn cũng là do ngươi gài bẫy…”
“Ồ? Sao cô biết?”
Trương Huyền hỏi vô cùng bình tĩnh, dường như đang đặt mình vào bộ phim, sau khi bị bóc trần chân tướng, cậu lộ ra vẻ mặt đắc ý chẳng hề sợ hãi, khiến tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía Vũ Nguyệt, đợi câu trả lời của cô ta.
“Vừa rồi nhìn thấy pháp thuật người sử dụng, ta đã nghĩ ra. Ác quỷ trong truyền thuyết cũng dùng loại pháp thuật này để khống chế yêu quỷ giết chết người nhà của ta cách đây hơn mười năm. Ta nhớ rất rõ, tuyệt đối không nhầm được!”
“Thật sao?” Trương Huyền thản nhiên trả lời: “Vậy thì sao?”
“Đúng, có thể làm gì được chứ?”
Bị hỏi như vậy, ánh mắt Vũ Nguyệt nhìn cậu càng thêm tuyệt vọng, quên cả đám quỷ quái đang rình rập bốn phía, chậm rãi lùi về sau, lẩm bẩm: “Chuyện đến nước này phải làm thế nào đây? Mệt cho ta vẫn luôn coi ngươi là người thân thiết nhấ, cho rằng chỉ cần dùng ta làm mồi nhử, sẽ dụ được ác quỷ ra để diệt trừ. Mọi chuyện đều kết thúc rồi, không ngờ ngươi lại dùng ta như mồi nhử để giết chết kẻ thfu của mình. Ta lại nối giáo cho giặc…”
Nói đến đây, Vũ Nguyệt bật cười một tràng. Bóng đen bên cạnh cùng lao tới tấn công cô ta, cô ta lắc người né tránh, tiện thể cướp binh khí của đối phương. Nhìn thấy Trương Huyền lạnh lùng bước nhanh về phía mình, Vũ Nguyệt ném mạnh vũ khí về phía cậu, nhưng cậu giơ tay bắt lại được. Rất nhiều bóng đen ở bên cạnh chập chờn hiện ra, thế tấn công mạnh mẽ, lại bị Trương Huyền và Vũ Nguyệt cùng phớt lờ, chỉ nhìn chằm chằm nhau, dường như trong trời đất chỉ còn hai người họ.
Trương Huyền dường như đã nhập vai!
Ngân Mặc nhìn ra vấn đề, muốn tới giúp đỡ, lại bị Nhiếp Hành Phong ngăn cản, ý bảo hắn đừng manh động. Trương Huyền vung vũ khí, đánh cho những bóng đen lao tới dạt sang hai bên, quát lên với Vũ Nguyệt: “Thế nào là người? Thế nào là quỷ? Thiện ác lại là thế nào? Nếu trong lòng cô không có cái ác, vì sao lại mặc kệ sống chết của người khác, chỉ dể dẫn dụ ác quỷ ra? Không phải là ta biến cô thành quỷ, mà là bản thân cô đã là quỷ từ lâu. Vì báo thù, cô không hề suy xét đến sống chết của người khác!”
Lời nói của Trương Huyền vô cùng hùng hồn, Vũ Nguyệt không còn gì để nói. Đám quỷ mị kia dần áp sát lại gần mà cô ta không hề hay biết, chỉ lảo đảo lùi về sau, chạm đến ranh giới của kết giới do bùa chú tạo ra. Trương Huyền dừng bước, Vũ Nguyệt vẫn không có ý đứng lại. Cánh tay bị quỷ mị túm được, nhưng cô ta chỉ thờ ơ liếc nhìn, ánh mắt mờ mịt, dường như người bị bắt không phải là mình.
Trương Huyền giơ tay cho Vũ Nguyệt, có ý cứu cô ta. Nhưng cô ta không đáp lại, để mặc cho lũ quỷ mị kéo mình đi. Trương Huyền không biết có nên cứu Vũ Nguyệt hay không, trong nháy mắt do dự ấy, cô ta đã bị đông đảo quỷ mị kéo vào trong màn sương đen như mực.
“Nếu ta là ác, thì hãy diệt trừ ta trước đi. Huyền Minh, ta đợi ngươi trong địa ngục…”
Trong tiếng cắn xé hãi hùng, loáng thoáng vọng ra một câu nói thê lương như thế. Trương Huyền nghe được, trên mặt hiện lên nụ cười chế nhạo. Phía sau vang lên tiếng bước chân, Nhiếp Hành Phong dẫn theo những người khác đuổi tới. Họ đều nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của Trương Huyền và Vũ Nguyệt, ai nấy đều tỏ ra sợ hãi, dường như không thể chấp nhận được sự thật này.
Sao mọi người đều có vẻ mặt như trời sắp sập đến nơi vậy?
Trương Huyền hết cách, đành phải cười ha hả để xoa dịu bầu không khí trước: “Diễn xuất của tôi thế nào? Nếu thực sự đi đóng phim, chắc chắn tôi sẽ được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Nhưng quan trọng là kịch bản này viết khá hay, quỷ lại chính là nhân vật chính. Đưa ra lựa chọn khó khăn như thế mà cũng bị tôi đoán đúng. Quả là không thể không bội phục mình!”
Sự lạc quan của cậu không lan tỏa được cho ai cả, Nhiếp Hành Phong sầm mặt, thấp giọng nói: “Thì ra kết cục là vậy.”
“Đúng vậy, cho nên Chủ tịch mau giết em đi, xong rồi mọi người có thể ra khỏi đây.”
Nhiếp Hành Phong không trả lời cậu, nhìn Nhiếp Hành Phong với ánh mắt sắc bén. Trương Huyền lại cười hì hì, ngũ quan góc cạnh tuấn tú, nhưng vì nửa mặt bê bết máu mà nụ cười ấy lại có phần quái dị. Vết thương do Vũ Nguyệt gây ra trên mặt cậu vẫn không ngừng chảy máu, khiến cho quần áo đỏ thẫm. Từng giọt nhỏ tong tong xuống nền tuyết trắng, dường như mang theo màu sắc méo mó có ma tính. Khiến trái tim Nhiếp Hành Phong như thắt lại.
Trong chớp mắt anh đã hoàn toàn nghĩ thông suốt kết cục của bộ phim, cũng hiểu mưu đồ của Phó Yên Văn. Chỉ khi giết chết Trương Huyền, họ mới có thể rời khỏi không gian hư ảo này. Nhưng nếu Trương Huyền chết, anh tồn tại cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Có thể nói Phó Yên Văn không đánh mà thắng, diệt trừ được hai người họ. Nếu không giết Trương Huyền, thì họ bị kẹt mãi mãi ở đây, đồng thời chứng tỏ thanh Tê Nhận trong tay anh là giả. Phó Yên Văn càng không cần phải sợ hãi nữa. Cho nên bất kể thế nào, Phó Yên Văn đều đứng ở thế bất bại.
“Chủ tịch, anh còn chờ đợi gì nữa? Mau động đao đi!” Thấy Nhiếp Hành Phong không nhúc nhích, chỉ sững sờ nhìn mình, Trương Huyền vội vàng giục.
Âm khí xung quanh ngày càng nặng, đỉnh đầu vang lên những tiếng kêu chói tai, tấm lưới phong ấn đã hoàn toàn bị phá vỡ. Từng nhóm chim đen giương cánh, ùn ùn bay xuống. Trong lúc nguy cấp, Chung Khôi và Ngân Mặc cùng vung vũ khí lên ngăn cản, Hamburger thì tập trung đối phó với bầy sói và yêu ma quỷ quái chẳng phân biệt được thật giả ở xung quanh. Trong thời khắc đứng trước sự sống và cái chết, nhưng không ai lên tiếng thúc giục, để lại lựa chọn cuối cùng cho hai người họ.
Nhiếp Hành Phong vẫn đứng im không động đậy. Trương Huyền liếc nhìn tay phải của anh, bàn tay ấy đang nắm thanh pháp khí mà bản thân cậu vô cùng quen thuộc, tuy siết chặt nhưng từ đầu đến cuối không hề có dấu hiệu vung lên. Cậu mỉm cười, năm đó cậu có thể khiến người đàn ông này liều mạng, dù đồng quy vu tận cũng phải giết chết mình, vậy mà hôm nay cậu lại có thể khiến đối phương dẫu chết cũng không ra tay. Coi như người thực sự chiến thắng chính là cậu!
Kết luận này khiến tâm trạng Trương Huyền tốt lên nhiều, cậu chủ động đi về phía Nhiếp Hành Phong, mỉm cười nhìn anh, giục: “Anh ra tay đi, hãy tin vào vận may của em. Em sẽ không sao đâu!”
“Trương Huyền!”
“Chủ tịch, anh có biết nhược điểm lớn nhất của anh là gì không? Đó chính là quá do dự vào thời khắc quan trọng, quá coi trọng một người. Người đó sẽ trở thành tâm ma của anh. Mà hiện giờ em chính là tâm ma lớn nhất của anh.”
Thì ra là thế.
Trong tiếng quỷ thét sói gào, giọng nói rủ rỉ của cậu vẫn truyền được đến tai Nhiếp Hành Phong. Anh giơ Tê Nhận lên, để khẳng định quyết tâm của mình, tay trái anh nắm lấy cổ tay phải, dùng tư thế hai tay cầm đao chĩa về phía Trương Huyền.
Trương Huyền vẫn đang cười, gương mặt nửa đỏ nửa trắng ánh lên trong tuyết, nét yêu mị ngạo nghễ kiên cường ấy át đi tất cả lũ yêu ma quỷ quái, đẹp đến mức anh không mở nổi mắt. Nhiếp Hành Phong nghĩ Huyền Minh trong phim chính là một người như vậy, Trương Huyền chỉ đang diễn ra hình ảnh của nhân vật này mà thôi.
“Thì ra là thế.” Anh khẽ nói: “Trái tim có thể là thiên đường, cũng có thể là địa ngục. Nếu trái tim là địa ngục, thì bất kể đi đến đâu cũng không thể thoát khỏi địa ngục. Trương Chính là thế mà Trương Tuyết Sơn cũng vậy. Mỗi người đều có tâm ma của mình. Chẳng lẽ Phó Yên Văn lại không có?”
Trương Huyền nhướng mày, mỉm cười nhìn anh, đáp: “Người khác thế nào em không biết. Nhưng trái tim em là thiên đường, để kẻ khác xuống địa ngục đi.”
Bị sự kiêu ngạo của cậu dọa sợ, Nhiếp Hành Phong kìm lòng không đặng siết chặt chuôi đao. Lúc này người phản chiếu trong tròng mắt anh là gương mặt thuộc về Trương Huyền. Đôi mắt lam tràn đầy tự tin, cởi mở kia đang nhìn thẳng vào Nhiếp Hành Phong, khiến trái tim anh đập như trống nổi, huyết mạch sôi trào, chỉ cảm thấy vì người trước mắt này, bất kể làm gì cũng đáng giá.
Nhiếp Hành Phong hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tai nghe những tiếng động mê hoặc của lũ quỷ mị bốn phía, sát khí đang rục rịch không ngừng ép họ vào đường cùng. Nhưng giờ khắc này tâm trạng của anh lại bình tĩnh không gì sánh được. Trương Huyền nói đúng, nếu đây chính là tâm ngục, vậy thì giải trừ tâm ngục, tự khắc sẽ ra ngoài được. Về phần cái ác, chỉ cần thế gian còn tồn tại, cái ác vĩnh viễn không thể diệt trừ.
“Trương Huyền!”
Trong tiếng hét to, kim quang của Tê Nhận cắt qua chân trời đen như mực, bổ về phía trước.
Ánh sáng rực rỡ phút chốc tỏa ra, hệt như một đóa pháo hoa nổ giữa bầu trời, bất thình lình chiếu sáng toàn bộ không gian. Ánh sáng vô cùng chói chang lấy Tê Nhận làm trung tâm bắt đầu lan ra bốn phía, khiến người khác không mở nổi mắt. Ánh sáng ấy cứ thế kéo dài mãi không dứt, cương khí bao phủ toàn bộ trời đất, trong nháy mắt nuốt chửng toàn bộ yêu ma quỷ quái cùng không gian tối tăm.
Song một tiếng kêu quái ác phá vỡ không gian ấm áp ngắn ngủi vừa rồi. Trương Huyền theo tiếng đi tới, thấy có mấy con chim đen đứng trên mái hiên, chúng tạm thời không có ý tấn công, chỉ đi lại trên nền tuyết lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đám khách không mời mà đến, hệt như coi họ là bữa ăn trong bụng, không cần phải gấp gáp nuốt chửng làm gì.
“Muốn ta làm thịt bọn nó không?” Hamburger giơ cánh lên nóng lòng muốn thử.
“Đám đó đợi xử lý cuối cùng cũng được.”
Trương Huyền nhìn về tòa nhà, bức hoành phi bên trên có viết mấy chữ to đùng màu vàng, nhưng lại bị gãy ở giữa, một nửa lủng lẳng giữa không trung, bị tuyết phủ lên trên, không thể nhìn rõ là chữ gì. Cậu nhìn sang Nhiếp Hành Phong, anh gật đầu khẳng định: “Nơi này rất giống chỗ Vũ Nguyệt xuất hiện.”
Nhìn cách bài trí xa hoa, hẳn không phải là nơi mà người bình thường có thể sở hữu được. Cả tòa thành gần như trong tình trạng hoang phế, chỉ có nơi này là đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng là có vấn đề. Trương Huyền giành đi vào trước, thấy lầu gác trong sân còn sáng sủa hơn. Ánh sáng phản chiếu xuống nền tuyết trắng làm người ta chói mắt.
Giữa không trung vang lên tiếng kêu giống quạ đen, lũ chim đen kia cũng bị dọa sợ, bay rào rào về phía trước. Hamburger đuổi theo, những người khác theo sau nó, chạy về phía lầu gác đang loáng thoáng vang lên tiếng động. Họ nhìn thấy khá nhiều thi thể nằm rải rác trên đường, dưới nền tuyết còn văng đầy chất lỏng màu đỏ. Tình hình không giống cảnh tàn sát cả thôn dưới chân núi mà Trương Huyền nhìn thấy lúc trước. Nơi này tràn ngập mùi máu tanh và sát khí.
“Chẳng lẽ không phải làm từ sốt cà chua à?”
Trương Huyền tự hỏi, ngay sau đó có người cho cậu đáp án, một vật thể còn một nửa rơi về phía cậu. Trương Huyền lắc người né tránh, thứ kia rơi bịch xuống đất, máu me văng lên bốn phía. Hóa ra đó là một cánh tay có móng dài sắc nhọn, cánh tay vẫn còn giãy dụa trong tuyết, theo đó đằng trước vang lên tiếng kêu thảm thiết, cánh tay bốc lên một làn khói đen, biến mất tăm hơi.
“Tôi không rõ đó là kỹ xảo điện ảnh hay là thực sự xảy ra nữa.” Nhìn hiện tượng lạ trước mắt, Trương Huyền lầm bầm nói.
Đó cũng là điều cậu lo lắng nhất.
Nhiếp Hành Phong chạy theo tiếng đánh nhau đến sân sau. Khoảng sân đằng sau tòa nhà rộng thênh thang, ở giữa trang trí hòn non bộ, đình nghỉ mát. Đèn lồng đỏ treo dưới mái hiên lắc lư theo gió. Giả như bỏ qua thảm trạng của trận chiến ác liệt trước mắt, thì phong cảnh nơi này rất đẹp. Nhưng đáng tiếc lúc này mỹ cảnh đã bị chết chóc và mùi máu tanh bao phủ. Vô số bóng đen quỷ mị đang vây đánh một người ở giữa. Người bắt mắt nhất trong số đó chính là một phụ nữ mặc váy lụa màu trắng, quần áo trang điểm y hệt em gái kia. Nhiếp Hành Phong liếc mắt đã nhận ra cô ấy chính là em gái hóa trang trong rạp chiếu phim, cũng chính là chiếc mặt nạ mà Ngân Bạch vẽ cho Chung Khôi.
Chung Khôi cũng hiện lên ký ức giống vậy, không nhịn được sờ lên mặt mình. Vừa không cẩn thận một cái đã bị móng tay sắc nhọn cứa phải, cậu ta liền nhảy dựng lên vì đau.
Trong lúc mọi người đang ngẩn ra, một cơ thể người bị chém khác bay ra. Một vài thân thể rơi xuống đất liền bất động, một vài cỗ thi thể khác lại hóa thành khói đen tiêu tan trong không trung. Hamburger nhìn chằm chằm, nói đầy lo lắng: “Thi thể hóa thành khói chính là ảo ảnh do Phó Yên Văn làm ra, còn người ngã xuống đất là nhân vật trong phim… Họ mặc quần áo giống nhau, rất khó nhận ra, khốn kiếp!”
Những bóng đen kia dồn về một góc, từ từ lộ ra người bị vây đánh. Đó là một người thanh niên trẻ tuổi mặc đạo bào giống Trương Huyền, hắn cầm trường kiếm đánh nhau kịch liệt với đám yêu quỷ. Vũ Nguyệt cũng bị hắn đả thương, ngã sang một bên, kéo cả cây đàn cổ rơi xuống đất, vang lên tiếng ù ù ong tai. Cô ta vùng vẫy đứng dậy, muốn liều mạng thêm lần nữa. Nhưng thấy đám người Trương Huyền đến, cô ta liền thất thanh gọi: “Huyền Minh!”
Chiến trường đang ác liệt bất chợt yên ắng lại. Trương Huyền sầm mặt, lần đầu tiên có người gọi tên thật mà cậu lại có xúc động muốn phủ nhận. Hamburger đúng lúc tiến lên nhắc nhở bên tai Trương Huyền: “Đây là Vũ Nguyệt, trong phim thiết lập cô ta là hoa khôi lầu xanh, có một đoạn tình duyên với ngươi nhưng lại bị đày đọa trong phong trần. Muốn biết kết cục của bộ phim thì mau vào vai đi hỏi cô ta đi.”
Là đương sự trong bộ phim, Trương Huyền cho rằng Vũ Nguyệt cũng chưa chắc đã biết kết cục tiếp theo. Nhưng bị mọi người nhìn trừng trừng, cậu đành phải cắn răng đi đến. Đang đau đầu không biết nên nói lời thoại nào, Vũ Nguyệt đã xông tới trước mặt Trương Huyền, chỉ vào thanh niên mặc đạo bào đối diện: “Ta đã điều tra ra, Huyền Không mới là quỷ. Hắn dùng pháp thuật điều khiển ác quỷ và yêu mị giết người đoạt hồn. Huynh mau diệt trừ hắn!”
“Huyền Không?”
Mọi người nhìn theo ngón tay Vũ Nguyệt, thấy nam thanh niên kia có dáng vẻ đường hoàng, nhưng giữa chân mày tích đầy khí đen, trường kiếm trong tay cũng nhuốm đỏ màu máu. Sau khi nhìn lớp hóa trang chắc là dành cho vai ác kia, Hamburger vội vàng mở tấm poster ra, giảng giải: “Đây là sư đệ của nhân vật chính. Hắn tưởng rằng hoa khôi quấn lấy Huyền Minh sẽ cản trở tu vi của sư huynh. Cho nên với suy đoán của ta, lời thoại lúc này hẳn là ‘sư huynh, đệ là người tốt, ác quỷ mới là Vũ Nguyệt’.”
Quả nhiên, sau khi phát hiện ra họ, sắc mặt Huyền Không liền thay đổi, bất chấp quỷ mị đang áp sát đến mình, bước thật nhanh về phía họ. Ngay khi Hamburger cho rằng hắn sẽ nói ra lời thoại mình vừa cung cấp, thì hắn lại hô lên: “Chủ tịch, Hamburger, mọi người cũng tới đây à? Chung Khôi đâu?”
Cả khoảng sân lần thứ hai rơi vào im lặng, sau đó Trương Huyền nhỏ giọng lầm bầm: “Tiên đoán của chiêu tài miêu rốt cuộc đã linh nghiệm rồi.”
“Ngân Mặc, là anh à?” Chung Khôi xông tới, nhiệt tình nói: “Tôi là Chung Khôi đây!”
“Nói bậy, ngươi rõ ràng là yêu!”
Lời phản bác của Vũ Nguyệt bị phớt lờ, Ngân Mặc đang bám trên người Huyền Không nhìn về phía Chung Khôi với vẻ nghi ngờ. Chung Khôi đành phải quay đầu nói với Trương Huyền: “Trương Huyền, đưa kính chiếu yêu cho anh ta. Để anh ta nhìn hình dáng của mình bây giờ.”
“Trương Huyền?”
Ngân Mặc lại chuyển ánh mắt hoài nghi sang Trương Huyền, cậu thân thiện xua tay: “Chính là tại hạ.”
“Chẳng phải ngài và anh trai bị Phó Yên Văn bắt đi rồi cơ mà?”
Đối diện với câu hỏi nghiêm túc của Ngân Mặc, Trương Huyền trợn trắng mắt, rất muốn phản bác Ngân Bạch cũng là một kẻ đồng lõa trong việc bắt cóc mình, có điều tình hình trước mắt quá nguy cấp, không cho phép họ nói chuyện phiếm ở đây.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng. Nói chung bây giờ tôi bị kẹt ở đây, còn bị ép bám thân…”
Nói được một nửa, trước mắt Trương Huyền chợt tối sầm. Mấy con quỷ mị màu đen giơ vuốt lao về phía cậu. Trương Huyền phi đạo bùa ra theo bản năng, một con trong số đó theo tiếng biến mất, những con còn lại lại bất chấp cương khí trên đạo bùa, chụp lấy hai cánh tay cậu. May mà Nhiếp Hành Phong và Ngân Mặc nhanh chóng nhìn ra nguy hiểm, đồng thời vung vũ khí lên chém giết đám quỷ mị.
“Xem ra mấy con quỷ này đều do Phó Yên Văn dùng pháp lực tạo ra.”
Hamburger gật đầu phán đoán, Ngân Mặc lại không hiểu, đang định hỏi lại. Đột nhiên Vũ Nguyệt chạy tới, nhặt một thanh kiếm gãy dưới đất đâm về phía hắn. Dường như Ngân Mặc không phát giác ra, không hề né tránh, may có Trương Huyền kịp thời kéo hắn ra. Vũ Nguyệt đâm trượt, tức giận chất vấn Trương Huyền: “Dù hắn là sư đệ của huynh, nhưng bây giờ đã biến thành quỷ. Hắn đã giết toàn bộ người trên trấn và người trong tòa lầu này. Vì sao huynh còn bảo vệ hắn?”
Bởi vì hắn không phải là Huyền Không, mà là Ngân Mặc. Bị trách cứ, Trương Huyền cảm thấy mình rất vô tội, đang chọn lựa từ ngữ thích hợp để trao đổi với cô gái trong phim này, thì Ngân Mặc lại cười lạnh trước: “Kẻ hóa quỷ là ngươi mới phải. Lúc ta tới nơi này hình như ngươi đang giết người.”
“Họ đã biến thành quỷ. Ta buộc phải giết họ để tự vệ.”
“Thế móng tay của ngươi thì sao?” Ngân Mặc chỉ vào móng tay sắc lẻm đen thui của cô ta, hỏi: “Con người tại sao lại có móng tay của yêu quái?”
“Không biết, ta không biết! Nhất định là ngươi đã dùng yêu thuật để hãm hại ta.” Bị chỉ trích, Vũ Nguyệt tỏ vẻ kinh hoàng, giấu hai tay ra sau lưng, tiếp tục kêu lên: “Cả người ngươi toàn yêu khí. Kẻ có vấn đề chính là ngươi. Huyền Minh, mau giết hắn đi!”
Trương Huyền đỡ trán không thốt nên lời, nghe hai người cãi nhau, cậu thấy đầu óc rối tinh rối mù, có cảm giác mình rơi vào một bộ phim quê mùa, thế mà mình còn là nhân vật chính trong bộ phim này.
Đang lúc nói chuyện, lại có mấy bóng đen lẻn vào. Trương Huyền giơ hai tay lên, đàm phán: “Có thể tạm thời hợp tác để đối phó với kẻ địch được không?”
“Không được!”
Hai người đang cãi nhau lúc này lại rất ăn ý, kết quả một bóng đen đột nhiên xông vào tấn công họ. Ngân Mặc vung kiếm đối phó với nó. Còn Vũ Nguyệt bị Nhiếp Hành Phong kéo ra ngoài, sau đó anh giơ đao chém bóng đen đó, chỉ thấy khói đen bốc lên, biến mất trong tuyết.
Vũ Nguyệt nhân cơ hội lao đến trước mặt Trương Huyền, giữ lấy tay cậu, gấp gáp nói: “Tối nay trăng tròn, âm khí của yêu quỷ vô cùng mạnh mẽ. Huynh mau giết chết bọn chúng đi. Sau đó chúng ta có thể cao chạy xa bay.”
Bị ánh mắt thâm tình của cô ta nhìn chăm chú, vẻ mặt Trương Huyền càng cứng đờ, cậu chỉ muốn lợi dụng việc bắt quỷ để tránh bị cô gái này quấn lấy. Nhưng đáng tiếc đám quỷ kia bị Ngân Mặc và Chung Khôi cản lại, khiến cậu phải đối diện với tình cảm xấu hổ này. Trương Huyền thử đẩy bàn tay đang nắm chặt của Vũ Nguyệt ra, cố gắng nghĩ một cái cớ gì đó để thăm dò tình hình. Nào ngờ Vũ Nguyệt bất chợt trợn trắng mắt, ngã xuống đất.
Trương Huyền chớp chớp mắt, thấy Nhiếp Hành Phong cầm ngược chuôi đao đang đứng đằng sau Vũ Nguyệt. Bấy giờ cậu mới phản ứng kịp: “Chủ tịch, không phải anh đánh ngất cô ta đấy chứ? Ha ha, mặc dù em rất vui khi thấy anh ghen thẳng thắn như vậy. Nhưng có phải anh ra tay mạnh quá rồi không?”
Nhiếp Hành Phong chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, vừa rồi Vũ Nguyệt đã nói lộ ra một đầu mối rất quan trọng: trong đêm trăng sáng, âm khí rất mạnh, họ nhất định phải giải quyết mọi việc trước giờ Sửu. Để mặc Trương Huyền ngộ nhận, Nhiếp Hành Phong nhờ Chung Khôi đỡ Vũ Nguyệt vào đình nghỉ mát, rồi bảo mọi người cùng đến gần.
Sau một hồi bị họ đánh trả, bóng đen tạm thời lùi ra, trốn trong bóng đêm rình cơ hội đánh lén. Nhiếp Hành Phong nhân cơ hội hỏi Ngân Mặc tình hình trước. Ngân Mặc cũng trải qua tình huống giống Chung Khôi, nhưng điểm hạ cánh của hắn lại là khoảng sân của tòa kỹ viện này. Lúc đến đây hắn phát hiện khắp nơi toàn là thi thể, tiếp đó lại bị quỷ quái vây đánh. Hắn cũng không rõ Vũ Nguyệt rốt cuộc là người hay là yêu, nhưng ít nhất không phải là quỷ. Bởi vì muốn biết tình hình nơi này mà hắn nương tay không giết Vũ Nguyệt, nào ngờ bị cắn ngược một phát.
“Cũng may ngươi còn chưa giết cô ta. Nếu không đất diễn của vai phụ như cô ta sẽ càng ít hơn.”
Hamburger thuận miệng nói một câu khiến Nhiếp Hành Phong chú ý. Em gái kia giở trò dọa ma ở trong rạp chiếu phim là vì đất diễn của mình quá ít, có thể thấy được sự tồn tại của cô ấy trong bộ phim này không quan trọng, cũng tương đương với việc cô ấy không được thiết lập làm yêu. Yêu quái chỉ có thể là một trong mấy người họ. Nếu buộc phải diệt trừ yêu quái theo kịch bản bộ phim mới có thể quay về thế giới hiện thực, vậy thì rốt cuộc ai mới là yêu?
Ánh mắt Nhiếp Hành Phong lần lượt quét qua từng người. Hamburger nhảy ra khỏi vòng đầu tiên, tỏ ý mình không liên quan đến chuyện này. Nhìn theo ánh mắt anh, Trương Huyền giơ tay lên nói: “Nhân vật chính cũng có thể loại trừ, bây giờ chỉ còn lại hai người.”
“Tôi không ngại hi sinh bản thân mình.” Chung Khôi hiểu ý của họ, chủ động bước lên trước một bước: “Tôi bám thân vào người chim, rất có khả năng là vai ác. Chủ tịch, nếu anh cho rằng phán đoán của mình không sai thì cứ giết tôi đi.”
“Tuy rằng vẫn chưa biết tiền căn hậu quả thế nào. Nhưng thân là thức thần, bất kể chủ nhân đưa ra kết luận gì, ta cũng sẽ chấp nhận.”
Nghe thấy Ngân Mặc bình tĩnh nói vậy, Hamburger không nhịn được lại bay trở về, liên tục gật đầu với hắn: “Nhìn không ra huynh đệ các ngươi bình thường có nhiều vấn đề, mà thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin. Nhưng bây giờ không phải là vấn đề giết một người có thể cứu được cả nhà, mà là cơ hội chỉ có một lần, tuyệt đối không được giết nhầm.”
“Không đúng.” Nhiếp Hành Phong lắc đầu phủ nhận: “Là không thể giết được.”
Mọi người không hiểu, đồng loạt nhìn về phía anh. Trương Huyền vỗ vai Nhiếp Hành Phong, cười hì hì giải thích: “Ý của Chủ tịch là bất kể ai là quỷ, anh ấy cũng không thể giết được. Phó Yên Văn đã đoán đúng anh ấy sẽ chọn lựa như thế, nên mới không lo ngại gì.”
Trong này vừa có người yêu của anh vừa có bạn của anh, Nhiếp Hành Phong không thể nghi ngờ lung tung bất kể ai trong này chỉ vì muốn thoát ra. Không thể dùng cái chết của người khác để kéo dài mạng sống của mình, bởi vậy anh thà đánh cuộc một lần còn hơn: “Cùng tới thì cùng về!”
Ngân Mặc không nói gì, nhìn về phía Chung Khôi. Chung Khôi gật đầu lại quay sang nhìn Trương Huyền. Cậu dửng dưng như không, nhún vai: “Tôi cũng chẳng hề gì. Dù sao Chủ tịch ở đâu thì tôi ở đó.”
Cuối cùng chỉ còn lại Hamburger, nó bay vài vòng trên không trung, nhìn thấy lũ chim yêu đen thùi lùi tụ tập ngày càng đông, hẳn là do Phó Yên Văn dùng pháp thuật làm ra. Trong bầy chim thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu huyên náo, mang theo sát khí nồng nặc chuẩn bị tấn công, có lẽ không bao lâu nữa chúng sẽ đồng loạt xông tới. Dù đám người họ ai cũng biết pháp thuật, nhưng không thể chống đỡ với số lượng yêu quái quá lớn. Đến lúc đó chưa biết chừng hồn phi phách tán còn là may, chỉ sợ hồn phách bị xé tan nát sau đó bị nuốt trọn, muốn khôi phục lại cũng không được.
Có điều nó cũng biết nếu Nhiếp Hành Phong đã nói ra miệng thì sẽ không bao giờ thay đổi. Hơn nữa anh không giết người nào, bản thân nó muốn tự tìm đường chạy thoát cũng là điều không thể. Nghĩ qua nghĩ lại, Hamburger liền cắn răng đậu lên vai Trương Huyền, dõng dạc tuyên bố: “Ta dù có chết cũng sẽ không chùn bước, đi theo Chủ tịch đại nhân!”
Trương Huyền vỗ nó một phát, không vui nói: “Ai bảo sẽ chết hả? Chúng ta phải cùng nhau sống sót rời khỏi đây. Vận may của Chủ tịch cộng thêm pháp thuật của ta, trên đời này còn có cửa ải nào mà không vượt qua được?”
Cũng vì ai đó có thứ pháp thuật nửa vời, nên nó mới lo lắng đấy!
Hamburger quay đầu nhìn những người khác, để không phá hỏng bầu không khí hăng hái này, nó cố gắng nuốt lại lời nhạo báng, ngóc cao đầu, tỏ ý mình rất tin tưởng vào họ.
Lúc này vật đổi sao dời, mây đen tản đi, lộ ra vầng trăng tròn màu vàng nhạt. Ánh trăng chiếu xuống lầu son tuyết trắng, phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh. Gió lạnh thổi qua, làm bốc lên mùi máu tanh nồng đậm sau trận chém giết, cũng mang theo sự nôn nóng của dã thú, yêu mị. Mọi người tựa lưng vào nhau, đứng thành một vòng tròn, căng thẳng nhìn bốn phía, chuẩn bị nghênh đón một trận ác chiến nữa. Tràng cảnh chém giết vừa rồi chỉ là màn mở đầu của một cuộc chiến ác liệt, cuộc tranh giành sự sống và cái chết bây giờ mới chuẩn bị bắt đầu.
“Có đúng là giết chết hết quỷ mị ở nơi này thì chúng ta sẽ có hi vọng không?” Chung Khôi nắm chặt một thanh đoản kiếm nhặt được ở dưới đất, hỏi với vẻ không chắc lắm.
“Không biết.” Ngân Mặc cho cậu ta một đáp án rất vô tình: “Biết đâu đây là một vòng tuần hoàn chết. Dù có giết chết yêu quỷ, cũng không ra được.”
“Vậy tôi sẽ nhớ Mã tiên sinh.”
“Ta cũng sẽ nhớ anh trai ta.”
“Đời người không phải dùng để nhớ nhung.” Lạnh giọng cắt ngang đối thoại của họ, Trương Huyền nhìn về phía từng tấm màn đen đang áp sát đến gần theo ánh trăng dần sáng tỏ, quát lên: “Cuộc đời chỉ dùng để hưởng thụ. Không muốn chết thì khiến chúng chết!”
Dường như đáp lại lời cậu, bên cạnh chợt vang lên tiếng xoèn xoẹt, cành mai mọc ngang ở gần đó bị cắt làm đôi. Đao phong vô hình kia mang theo khí thế mạnh mẽ, sau khi chặt gãy càng mai, lại quét về phía lan can đỏ thẫm, khiến hàng lan can được điêu khắc tinh xảo thủng một lỗ to, sau đó ầm ầm đổ sụp xuống.
“Wow, hiệu ứng âm thanh ánh sáng ghê gớm quá, xem rất chân thực.”
Hamburger vừa dứt lời, liền thấy đao gió vòng nửa vòng trên không trung, sau đó lao về phía họ. Tuyết đọng trên những tán cây xung quanh bị quét phải, đồng loạt tung bay. Nhiếp Hành Phong phải nheo mắt lại trước ánh tuyết sáng chói, thấy trong gió lờ mờ lộ ra hình dáng trường đao, hai tay anh siết chặt Tê Nhận. Lúc đao phong đến gần, anh bất chợt vung pháp khí ra, đột nhiên tiếng rít chói tai không ngừng vang lên. Cơn gió dữ bị Tê Nhận cắt đứt, hóa thành một làn sương đen tiêu tán trong không trung.
Nhiếp Hành Phong sử dụng chiêu này rất nhẹ nhàng, nhưng anh lại không dám khinh thường chút nào. Lúc đánh tan đao phong, anh đã cảm nhận được sát ý thuộc về Phó Yên Văn. Hắn coi đây là trận chiến cuối cùng, nên đã đánh cược toàn bộ thần lực của mình vào đây. Điều này cũng chứng tỏ kế tiếp chính là trận chiến ác liệt đẫm máu nhất. Bất kể anh có thích số phận như thế hay không, vì người thân và bạn bè, anh vẫn phải đánh ván bạc này với Phó Yên Văn.
Đao phong đi qua để lại sự yên ắng ngắn ngủi, nhưng bầu không khí vắng lặng ấy nhanh chóng bị tiếng kêu gào của thú hoang phá vỡ. Cùng tiếng gầm gào vang trời, vô số tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng truyền tới. Cửa của Đình Lan Nguyệt lần lượt bị xổ đổ, hơi thở tàn ác của dã thú ập về phía đám người Nhiếp Hành Phong theo sự tấn công của bầy sói.
“Lại là đám súc sinh vừa rồi!”
Trương Huyền thấp giọng mắng một câu, thấy chúng nháy mắt đã đến gần, miệng sói há ngoác, lộ ra răng nanh, mang theo dáng dấp của loài ác thú đầy tham lam. Chung Khôi và Ngân Mặc vội vàng vung kiếm đỡ đòn, Trương Huyền sờ túi, đạo bùa của cậu đều là giả, hơn nữa số lượng cũng không nhiều, ngoài ra cậu cũng không có giấy để vẽ thêm bùa. Trương Huyền dứt khoát cắn rách ngón tay, vận công để máu bắn lên không trung, đồng thời chập ngón tay đỡ lấy giọt máu nhanh chóng vẽ bùa.
Giữa không trung dường như đang treo một tờ giấy bùa vàng rực, cậu tùy ý vẽ chữ lên trên, chẳng mấy chốc đã vẽ được mấy lá. Sau đó Trương Huyền vung hai tay ra, máu đỏ tươi liên kết từng lá bùa chú trừ tà này lại với nhau rồi bay thẳng về phía bầy sói.
Từng tiếng kêu gào đau đớn liên tiếp vang lên, sói hoang bị đạo bùa đánh phải lập tức tiêu tan. Đám sói phía sau chúng cũng bị dọa sợ, đồng loạt lùi về sau vì kiêng kỵ cương khí trên đạo bùa. Nhưng lũ sói hoang đằng sau vẫn tiếp tục xông lên, khiến đằng trước đằng sau đâm sầm vào nhau, nhất thời hỗn loạn.
Không ngờ thời khắc quan trọng, Trương Huyền lại thi triển pháp thuật ngầu như vậy, Chung Khôi không khỏi nhìn cậu với vẻ mặt thán phục. Trương Huyền nhướng mày với cậu ta, ý bảo chiêu này chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng bầy sói chỉ tạm thời lùi lại, chúng lại nhanh chóng ngẩng đầu xông tới, mang theo khí thế rời non lấp bể, dường như đằng sau đang bị một thần lực vô hình xua đuổi. Dù e sợ cương khí từ đạo bùa của Trương Huyền, chúng vẫn lớp lớp xông lên tấn công họ.
Nhìn thấy cảnh ấy, đôi mắt Trương Huyền sâu thêm. Cậu lại giơ tay lên không trung vẽ đạo bùa. Ngân Mặc, Chung Khôi và Hamburger cùng tiến lên trợ giúp. Nào ngờ trên đỉnh đầu họ vang lên tiếng chim kêu, trên mái hiên bốn phía đậu đầy chim đen. Hệt như ngửi thấy mùi thức ăn ngon, chúng phát ra tiếng kêu chói tai, bay phành phạch đầy trời theo thế tấn công của bầy sói.
“Cẩn thận phân và nước tiểu của chúng!”
Trương Huyền hét lên cảnh cáo, lại ngẩng đầu vẽ đạo bùa lên không trung. Đầu đuôi đạo bùa nối liền với nhau theo tay cậu vẽ. Trên đỉnh đầu mọi người hiện ra một lớp lưới màu đỏ thẫm, ánh sáng vàng kim rực rỡ chạy dọc chạy ngang giữa tấm lưới. Lưới trời ngày càng lan rộng, chặn lại lũ chim đen. Cũng may chúng không thông minh như Trương Huyền nói, biết dùng nước tiểu và phân làm vũ khí, chỉ cắm đầu cắm cổ lao vào lưới. Nhưng mỗi khi chạm phải kim quang bùa chú trên lưới liền lập tức tan biến, tạm thời không thể tạo ra mối nguy hại nào.
Tuy bớt đi được một làn sóng kình địch, nhưng mọi người chưa kịp thờ phào, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên. Vô số bóng đen leo tường vào trong sân, người nào cũng hóa trang quái dị như đội thêm sừng, dán thêm mắt, mặt mũi bôi vẽ nguệch ngoạc, dường như sợ người khác không biết mình là quỷ. Trương Huyền không nhịn được phải thốt lên:
“Đây không phải là người trong phim đấy chứ?”
Đáp lại Trương Huyền là một con quỷ một sừng cầm trong tay thứ gì đó như sừng trâu tấn công về phía cậu. Không biết bộ phim thiết lập đây là vai gì, cậu bắn bùa chú ra nhưng vô dụng, đối phương vẫn hung hãn xông tới. Trương Huyền vỗ đầu một cái, cậu nhớ ra những người này không bị trúng đạo bùa thật, phải dùng đạo cụ trong phim.
Trương Huyền lấy số đạo bùa giả còn lại trong túi quăng ra. Lần này hiệu quả rất tốt, mấy con quỷ vồ tới đều bị cậu đánh ngã. Nhưng không đợi Trương Huyền lấy hơi, trước mặt lại có vô số bóng đen lao tới. Tốc độ của đối phương quá nhanh, cậu không thể phán đoán thật giả, bị trúng ngay một cước đau, khom người ngã ra ngoài.
Nhiếp Hành Phong nhìn thấy, tung người nhảy lên, tay trái cầm đao chống đỡ kẻ địch, tay phải đỡ lấy hông Trương Huyền, vội vàng hỏi: “Không sao chứ?”
“Đau quá.” Nhờ có Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền đứng vững được, sờ khóe miệng bị đánh đau, cười nhạt nhìn phía trước: “Nhưng kẻ có sao là bọn chúng.”
Cậu bị chọc giận, quyết không tha cho bất cứ kẻ nào dù là thật hay giả.
Trong chốc lát, lũ quỷ quái, chim muông vây quanh họ ngày càng nhiều. Tấm lưới trên đầu Trương Huyền sắp không chống đỡ nổi, kim quang chạy ngang dọc ngày càng nhanh, đây là dấu hiệu tấm lưới sắp sụp đổ. Vậy mà bóng đen ở bốn phía vẫn không ngừng tăng lên như vô hạn, dường như trời đất vô hình trung nối liền lại với nhau, hòa cùng đêm đen tạo thành một tấm màn trướng dày đặc không thể xé rách, bao trùm lên mấy người họ, không sao thoát ra được.
Sự tấn công của đối phương ngày càng sắc bén, kẻ nào cũng sát khí đằng đằng. Lúc này đã không thể phân biệt thật giả, đám người Trương Huyền đều biết trừ họ ra, những người khác đều là kẻ địch. Đây là một trận chiến sinh tử, không được khoan nhượng một chút nào, bởi vậy họ đều tập trung chống địch, không dám lơ là. Ngay cả Hamburger cũng khôi phục thân hình âm ưng, liều mạng tấn công đối thủ.
Nhưng ngay cả như vậy, bóng đen và yêu quỷ vẫn vây chặt lấy họ. Đứng trước sự sống và cái chết, Trương Huyền lại tỏ ra thản nhiên, số đạo bùa đạo cụ đã dùng hết từ lâu, cậu không hề hoảng hốt, hai tay cùng giơ lên bầu trời đêm nhanh chóng vẽ bùa. Chỉ thấy hai bên trái phải xuất hiện hai lá bùa, nét vẽ mạnh mẽ hữu lực. Sau đó cậu lại dùng pháp thuật bắn bùa chú về phía đối thủ. Lũ yêu quỷ áp sát lại gần bị giết sạch cả hài cốt.
Có Trương Huyền canh giữ, những người khác có thể thở phào. Nhìn cậu một mình tung ra thần lực đối mặt với đông đảo yêu quỷ, đạo bùa thật giả được sử dụng luân phiên thành thạo. Chung Khôi không khỏi líu lưỡi, phải thốt lên: “Có thể học thuộc bùa chú giả trong thời gian ngắn, lại còn sử dụng linh hoạt thế kia, Trương Huyền quả là lợi hại. Mã tiên sinh nói không sai, anh ấy là kỳ tài huyền học. Chỉ cần anh ấy đặt chút tâm tư vào đạo thuật, thì không biết sẽ bỏ xa những người tự nhận là đại sư kia mấy con phố?”
Nghe Chung Khôi lên tiếng khen ngợi từ đáy lòng, Nhiếp Hành Phong không khỏi mỉm cười, không đành lòng phá vỡ ảo giác tốt đẹp của cậu ta: Lúc có thể kiếm được nhiều tiền, Trương Huyền sẽ phát huy pháp thuật ở mức cao nhất.
Nhưng dù dũng mãnh đến đâu cũng sẽ có lúc sức tàn lực kiệt, nhất là Trương Huyền bây giờ không phải nguyên hình, có rất nhiều linh lực cậu không thể tùy ý sử dụng. Mỗi khi bị đối phương chiếm thế thượng phong, lại nhìn thấy tấm lưỡi vàng kim trên đỉnh đầu bị rách một lỗ lớn, chim đen không ngừng xông vào qua lỗ hổng, có lẽ không bao lâu nữa sẽ phá tan kết giới, cậu lại nôn nóng, than thở: “Sư phụ đâu rồi? Trong lúc quan trọng thế này, xin người hãy đốt mấy tờ đạo bùa xuống đây.”
“Có lẽ không phải là ông ấy không đốt, mà vì đây không phải thế giới thực, nên dù có đốt chúng ta cũng không nhận được.”
Những lời của Nhiếp Hành Phong đã nhắc nhở Trương Huyền. Mắt thấy cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, cậu nhíu mày, đang suy nghĩ biện pháp phù hợp, trước mắt bỗng nhiên có một bóng trắng lóe lên, vô cùng bắt mắt giữa đám yêu quỷ như tấm màn đen. Ra là Vũ Nguyệt tỉnh lại, phát hiện họ đang gặp nguy, vội vàng lao tới gần.
Lúc này đã là giờ Sửu, ánh trăng sáng ngời, đáng tiếc bị tấm màn đen trên bầu trời che lại, không nhìn thấy chút ánh sáng nào. Vũ Nguyệt dường như bị yêu khí ảnh hưởng, con ngươi đỏ sẫm, móng tay nhọn hoắt ghê người. Cô ta bất chấp yêu quái và quỷ mị đang đằng đằng sát khí ở bên cạnh, chỉ nhìn chằm chằm Trương Huyền, chậm rãi đi về phía cậu. Trương Huyền bị cô ta nhìn mất cả tự nhiên, nhỏ giọng nói với Nhiếp Hành Phong: “Căn cứ vào kinh nghiệm xem phim của em, trùm cuối quá nửa chính là cô ta. Có cần phải giết không?”
Nhiếp Hành Phong cũng nghĩ vậy, nhưng nhìn gương mặt trắng bệch của cô, lại liên tưởng đến chiếc mặt nạ lúc trước của Chung Khôi và gương mặt của em gái trong rạp chiếu phim. Nhớ đến cái chết thảm của em gái đó, dù biết nơi này là không gian hư ảo, nhưng anh vẫn không thể lạnh lùng ra tay.
Trong nháy mắt do dự ấy, Vũ Nguyệt đã đến trước mặt Trương Huyền, run rẩy đưa tay về phía cậu, như đang cầu xin giúp đỡ. Nhìn đôi mắt đẫm lệ, chan chứa tình cảm của cô ta, Trương Huyền khẽ động lòng. Cậu đang thắc mắc không biết Vũ Nguyệt muốn biểu đạt điều gì, thì móng tay sắc nhọn của cô ta đã chộp về phía cậu. Trương Huyền không kịp né tránh, chỉ cảm thấy nửa bên gò má tê dại, móng tay kia như lưỡi dao sắc lẻm, cắt mấy vết sâu trên mặt cậu, máu tươi lập tức túa ra.
Chuyện đột ngột xảy ra, những người khác đều sững sờ, không rõ cô gái chỉ yêu mình Huyền Minh vì sao lại đột nhiên ra tay lạnh lùng như vậy. Nhiếp Hành Phong càng hoảng sợ hơn, chạy lại kiểm tra vết thương của Trương Huyền, chỉ thấy máu chảy như suối, không sao ngừng được. Dù đây không phải là gương mặt của Trương Huyền, nhưng anh vẫn hết hồn hết vía, đánh mất cả sự bình tĩnh cần có khi đối đầu với kẻ địch, cuống cuồng móc túi áo, muốn tìm khăn cầm máu cho cậu.
Trương Huyền thì ngược lại, không coi vết thương này ra gì, chỉ lạnh mắt nhìn Vũ Nguyệt. Cô ta cũng trừng trừng nhìn lại cậu, ánh mắt toát lên vẻ tuyệt vọng và lạnh lùng, chỉ vào Trương Huyền, run rẩy nói: “Ta biết hết rồi. Là người. ngươi mới thực sự là quỷ. Ngươi vẫn luôn lợi dụng yêu quái và quỷ mị để giết người, củng cố danh vọng của ngươi. Ngươi giết chết những đồng đạo gây trở ngại cho mình, còn cả những thôn dân vô tội kia. Người nhà của ta cũng là tại ngươi hại chết. Ta biến thành bộ dạng này chắc chắn cũng là do ngươi gài bẫy…”
“Ồ? Sao cô biết?”
Trương Huyền hỏi vô cùng bình tĩnh, dường như đang đặt mình vào bộ phim, sau khi bị bóc trần chân tướng, cậu lộ ra vẻ mặt đắc ý chẳng hề sợ hãi, khiến tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía Vũ Nguyệt, đợi câu trả lời của cô ta.
“Vừa rồi nhìn thấy pháp thuật người sử dụng, ta đã nghĩ ra. Ác quỷ trong truyền thuyết cũng dùng loại pháp thuật này để khống chế yêu quỷ giết chết người nhà của ta cách đây hơn mười năm. Ta nhớ rất rõ, tuyệt đối không nhầm được!”
“Thật sao?” Trương Huyền thản nhiên trả lời: “Vậy thì sao?”
“Đúng, có thể làm gì được chứ?”
Bị hỏi như vậy, ánh mắt Vũ Nguyệt nhìn cậu càng thêm tuyệt vọng, quên cả đám quỷ quái đang rình rập bốn phía, chậm rãi lùi về sau, lẩm bẩm: “Chuyện đến nước này phải làm thế nào đây? Mệt cho ta vẫn luôn coi ngươi là người thân thiết nhấ, cho rằng chỉ cần dùng ta làm mồi nhử, sẽ dụ được ác quỷ ra để diệt trừ. Mọi chuyện đều kết thúc rồi, không ngờ ngươi lại dùng ta như mồi nhử để giết chết kẻ thfu của mình. Ta lại nối giáo cho giặc…”
Nói đến đây, Vũ Nguyệt bật cười một tràng. Bóng đen bên cạnh cùng lao tới tấn công cô ta, cô ta lắc người né tránh, tiện thể cướp binh khí của đối phương. Nhìn thấy Trương Huyền lạnh lùng bước nhanh về phía mình, Vũ Nguyệt ném mạnh vũ khí về phía cậu, nhưng cậu giơ tay bắt lại được. Rất nhiều bóng đen ở bên cạnh chập chờn hiện ra, thế tấn công mạnh mẽ, lại bị Trương Huyền và Vũ Nguyệt cùng phớt lờ, chỉ nhìn chằm chằm nhau, dường như trong trời đất chỉ còn hai người họ.
Trương Huyền dường như đã nhập vai!
Ngân Mặc nhìn ra vấn đề, muốn tới giúp đỡ, lại bị Nhiếp Hành Phong ngăn cản, ý bảo hắn đừng manh động. Trương Huyền vung vũ khí, đánh cho những bóng đen lao tới dạt sang hai bên, quát lên với Vũ Nguyệt: “Thế nào là người? Thế nào là quỷ? Thiện ác lại là thế nào? Nếu trong lòng cô không có cái ác, vì sao lại mặc kệ sống chết của người khác, chỉ dể dẫn dụ ác quỷ ra? Không phải là ta biến cô thành quỷ, mà là bản thân cô đã là quỷ từ lâu. Vì báo thù, cô không hề suy xét đến sống chết của người khác!”
Lời nói của Trương Huyền vô cùng hùng hồn, Vũ Nguyệt không còn gì để nói. Đám quỷ mị kia dần áp sát lại gần mà cô ta không hề hay biết, chỉ lảo đảo lùi về sau, chạm đến ranh giới của kết giới do bùa chú tạo ra. Trương Huyền dừng bước, Vũ Nguyệt vẫn không có ý đứng lại. Cánh tay bị quỷ mị túm được, nhưng cô ta chỉ thờ ơ liếc nhìn, ánh mắt mờ mịt, dường như người bị bắt không phải là mình.
Trương Huyền giơ tay cho Vũ Nguyệt, có ý cứu cô ta. Nhưng cô ta không đáp lại, để mặc cho lũ quỷ mị kéo mình đi. Trương Huyền không biết có nên cứu Vũ Nguyệt hay không, trong nháy mắt do dự ấy, cô ta đã bị đông đảo quỷ mị kéo vào trong màn sương đen như mực.
“Nếu ta là ác, thì hãy diệt trừ ta trước đi. Huyền Minh, ta đợi ngươi trong địa ngục…”
Trong tiếng cắn xé hãi hùng, loáng thoáng vọng ra một câu nói thê lương như thế. Trương Huyền nghe được, trên mặt hiện lên nụ cười chế nhạo. Phía sau vang lên tiếng bước chân, Nhiếp Hành Phong dẫn theo những người khác đuổi tới. Họ đều nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của Trương Huyền và Vũ Nguyệt, ai nấy đều tỏ ra sợ hãi, dường như không thể chấp nhận được sự thật này.
Sao mọi người đều có vẻ mặt như trời sắp sập đến nơi vậy?
Trương Huyền hết cách, đành phải cười ha hả để xoa dịu bầu không khí trước: “Diễn xuất của tôi thế nào? Nếu thực sự đi đóng phim, chắc chắn tôi sẽ được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Nhưng quan trọng là kịch bản này viết khá hay, quỷ lại chính là nhân vật chính. Đưa ra lựa chọn khó khăn như thế mà cũng bị tôi đoán đúng. Quả là không thể không bội phục mình!”
Sự lạc quan của cậu không lan tỏa được cho ai cả, Nhiếp Hành Phong sầm mặt, thấp giọng nói: “Thì ra kết cục là vậy.”
“Đúng vậy, cho nên Chủ tịch mau giết em đi, xong rồi mọi người có thể ra khỏi đây.”
Nhiếp Hành Phong không trả lời cậu, nhìn Nhiếp Hành Phong với ánh mắt sắc bén. Trương Huyền lại cười hì hì, ngũ quan góc cạnh tuấn tú, nhưng vì nửa mặt bê bết máu mà nụ cười ấy lại có phần quái dị. Vết thương do Vũ Nguyệt gây ra trên mặt cậu vẫn không ngừng chảy máu, khiến cho quần áo đỏ thẫm. Từng giọt nhỏ tong tong xuống nền tuyết trắng, dường như mang theo màu sắc méo mó có ma tính. Khiến trái tim Nhiếp Hành Phong như thắt lại.
Trong chớp mắt anh đã hoàn toàn nghĩ thông suốt kết cục của bộ phim, cũng hiểu mưu đồ của Phó Yên Văn. Chỉ khi giết chết Trương Huyền, họ mới có thể rời khỏi không gian hư ảo này. Nhưng nếu Trương Huyền chết, anh tồn tại cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Có thể nói Phó Yên Văn không đánh mà thắng, diệt trừ được hai người họ. Nếu không giết Trương Huyền, thì họ bị kẹt mãi mãi ở đây, đồng thời chứng tỏ thanh Tê Nhận trong tay anh là giả. Phó Yên Văn càng không cần phải sợ hãi nữa. Cho nên bất kể thế nào, Phó Yên Văn đều đứng ở thế bất bại.
“Chủ tịch, anh còn chờ đợi gì nữa? Mau động đao đi!” Thấy Nhiếp Hành Phong không nhúc nhích, chỉ sững sờ nhìn mình, Trương Huyền vội vàng giục.
Âm khí xung quanh ngày càng nặng, đỉnh đầu vang lên những tiếng kêu chói tai, tấm lưới phong ấn đã hoàn toàn bị phá vỡ. Từng nhóm chim đen giương cánh, ùn ùn bay xuống. Trong lúc nguy cấp, Chung Khôi và Ngân Mặc cùng vung vũ khí lên ngăn cản, Hamburger thì tập trung đối phó với bầy sói và yêu ma quỷ quái chẳng phân biệt được thật giả ở xung quanh. Trong thời khắc đứng trước sự sống và cái chết, nhưng không ai lên tiếng thúc giục, để lại lựa chọn cuối cùng cho hai người họ.
Nhiếp Hành Phong vẫn đứng im không động đậy. Trương Huyền liếc nhìn tay phải của anh, bàn tay ấy đang nắm thanh pháp khí mà bản thân cậu vô cùng quen thuộc, tuy siết chặt nhưng từ đầu đến cuối không hề có dấu hiệu vung lên. Cậu mỉm cười, năm đó cậu có thể khiến người đàn ông này liều mạng, dù đồng quy vu tận cũng phải giết chết mình, vậy mà hôm nay cậu lại có thể khiến đối phương dẫu chết cũng không ra tay. Coi như người thực sự chiến thắng chính là cậu!
Kết luận này khiến tâm trạng Trương Huyền tốt lên nhiều, cậu chủ động đi về phía Nhiếp Hành Phong, mỉm cười nhìn anh, giục: “Anh ra tay đi, hãy tin vào vận may của em. Em sẽ không sao đâu!”
“Trương Huyền!”
“Chủ tịch, anh có biết nhược điểm lớn nhất của anh là gì không? Đó chính là quá do dự vào thời khắc quan trọng, quá coi trọng một người. Người đó sẽ trở thành tâm ma của anh. Mà hiện giờ em chính là tâm ma lớn nhất của anh.”
Thì ra là thế.
Trong tiếng quỷ thét sói gào, giọng nói rủ rỉ của cậu vẫn truyền được đến tai Nhiếp Hành Phong. Anh giơ Tê Nhận lên, để khẳng định quyết tâm của mình, tay trái anh nắm lấy cổ tay phải, dùng tư thế hai tay cầm đao chĩa về phía Trương Huyền.
Trương Huyền vẫn đang cười, gương mặt nửa đỏ nửa trắng ánh lên trong tuyết, nét yêu mị ngạo nghễ kiên cường ấy át đi tất cả lũ yêu ma quỷ quái, đẹp đến mức anh không mở nổi mắt. Nhiếp Hành Phong nghĩ Huyền Minh trong phim chính là một người như vậy, Trương Huyền chỉ đang diễn ra hình ảnh của nhân vật này mà thôi.
“Thì ra là thế.” Anh khẽ nói: “Trái tim có thể là thiên đường, cũng có thể là địa ngục. Nếu trái tim là địa ngục, thì bất kể đi đến đâu cũng không thể thoát khỏi địa ngục. Trương Chính là thế mà Trương Tuyết Sơn cũng vậy. Mỗi người đều có tâm ma của mình. Chẳng lẽ Phó Yên Văn lại không có?”
Trương Huyền nhướng mày, mỉm cười nhìn anh, đáp: “Người khác thế nào em không biết. Nhưng trái tim em là thiên đường, để kẻ khác xuống địa ngục đi.”
Bị sự kiêu ngạo của cậu dọa sợ, Nhiếp Hành Phong kìm lòng không đặng siết chặt chuôi đao. Lúc này người phản chiếu trong tròng mắt anh là gương mặt thuộc về Trương Huyền. Đôi mắt lam tràn đầy tự tin, cởi mở kia đang nhìn thẳng vào Nhiếp Hành Phong, khiến trái tim anh đập như trống nổi, huyết mạch sôi trào, chỉ cảm thấy vì người trước mắt này, bất kể làm gì cũng đáng giá.
Nhiếp Hành Phong hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tai nghe những tiếng động mê hoặc của lũ quỷ mị bốn phía, sát khí đang rục rịch không ngừng ép họ vào đường cùng. Nhưng giờ khắc này tâm trạng của anh lại bình tĩnh không gì sánh được. Trương Huyền nói đúng, nếu đây chính là tâm ngục, vậy thì giải trừ tâm ngục, tự khắc sẽ ra ngoài được. Về phần cái ác, chỉ cần thế gian còn tồn tại, cái ác vĩnh viễn không thể diệt trừ.
“Trương Huyền!”
Trong tiếng hét to, kim quang của Tê Nhận cắt qua chân trời đen như mực, bổ về phía trước.
Ánh sáng rực rỡ phút chốc tỏa ra, hệt như một đóa pháo hoa nổ giữa bầu trời, bất thình lình chiếu sáng toàn bộ không gian. Ánh sáng vô cùng chói chang lấy Tê Nhận làm trung tâm bắt đầu lan ra bốn phía, khiến người khác không mở nổi mắt. Ánh sáng ấy cứ thế kéo dài mãi không dứt, cương khí bao phủ toàn bộ trời đất, trong nháy mắt nuốt chửng toàn bộ yêu ma quỷ quái cùng không gian tối tăm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook