Thiên Sư Chấp Vị
-
Quyển 10 - Chương 8
Đến nhà trọ của Vương Tứ Bình, nếu nói nơi ở của Trương Yên Hoa là cũ kỹ, thì nơi này chính là nhếch nhác, phía dưới nhà trọ chồng đống rất nhiều thứ linh tinh không dùng đến. Trương Huyền đang tính thương lượng thế nào với chủ nhà thì điện thoại chợt vang lên, cậu còn tưởng là Sơ Cửu gọi lại, lấy ra mới phát hiện là Ngân Bạch.
Ngân Bạch khá hiếm gọi điện thoại cho cậu. Là thức thần có ký khế ước, phần lớn thời gian họ dùng pháp thuật để trao đổi. Trương Huyền nổi lên lòng nghi hoặc nhận điện thoại, chợt nghe giọng nói gấp gáp ở đối diện: Chủ nhân mau quay về, bên chúng ta có rắc rối!”
“Rắc rối bên ta lớn hơn, ra ngoài một chuyến, ta ném mất toi tiền…”
Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang, Ngân Bạch nói: “Nếu không muốn tốn thêm tiền trùng tu nhà cửa thì bây giờ tốt nhất ngài nên lập tức trở về.”
Lúc Trương Huyền muốn hỏi thêm, điện thoại đã cúp, sau khi trầm mặc mấy giây, cậu nói với Nhiếp Hành Phong: “Hình như em bị thức thần của mình đe dọa.”
“Hắn chỉ muốn cho em biết tình hình cấp bách hiện tại.”
Nhiếp Hành Phong liếc nhà trọ gần trong gang tấc, không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, anh từ bỏ ý định chia nhau hành động trong đầu, kéo Trương Huyền tới đầu đường trước mặt gọi xe, về việc truy xét đầu mối Vương Tứ Bình, chỉ đành tạm thời gác lại.
Cũng may không phải giờ cao điểm, trên đường không bị kẹt xe, hai người nhanh chóng chạy về nhà. Trương Huyền vừa vào sân, đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ bên trong, nghĩ đến đủ loại đồng cổ đồ gốm trưng bày dưới lầu, cậu đau lòng, xông vào mở cửa.
Theo cửa phòng mở ra, một thứ gì đó nhỏ vụn văng về phía cậu. Trương Huyền phản ứng nhanh nhạy, hai ngón tay kẹp lấy đạo bùa che trước mắt. Đạo bùa làm ra một bức tường từ trường trước mặt, chặn mấy thứ kia lại, theo tiếng loạt soạt đồng loạt rơi xuống đất, cậu cúi đầu nhìn, ngây cả người.
Nếu như không nhìn lầm, hình như đây là… hạt gạo thì phải?
“Xảy ra chuyện gì?”
Hành vi lãng phí lương thực là khó tha thứ nhất, Trương Huyền quát hỏi. Ai ngờ đầu vừa ngẩng lên, trước mặt liền thấy một bình hoa sứ men xanh ném tới, lần này là Nhiếp Hành Phong xông lên trước, kịp thời bắt được cổ bình.
Xung lực bình hoa rất lớn, lại dễ dàng bị anh cản lại, Trương Huyền ở bên cạnh nhìn đến ngây người, đang muốn vỗ tay khen Chủ tịch thân thủ tốt, chợt nghe choang một tiếng, một bình hoa đôi khác đập vào bức tường bên cạnh họ, rơi xuống nát bét.
Tất cả đồ trang trí trong nhà đều là Nhiếp Hành Phong mua, nên giá trị bình hoa Trương Huyền cũng không biết, nhưng nghĩ hẳn là không quá rẻ, quay đầu liền thấy phòng khách mấy tiếng đồng hồ trước còn gọn gàng sạch sẽ giờ đã không còn nguyên hình nguyên trạng nữa. Tất cả đồ đạc đều rời khỏi chỗ, sô pha đệm mềm bình thường cậu hay ngồi bay lên cầu thang, nhìn tiếp lên trên, đèn pha lê treo cũng vỡ quá nửa, chỉ chừa lại nửa phần hài cốt đu đưa trên không.
Trên bàn rơi vãi toàn gạo, Ngân Bạch ngồi xếp bằng một bên, vận công chống lại lệ khí thỉnh thoảng ập đến. Góc tường bên cạnh hắn còn dựng một cái ô giấy dầu cỡ lớn, nhìn kỹ lại, dưới tán ô có người, không phải Chung Khôi thì còn ai?
Ánh kim xẹt qua trước mắt, bén nhọn đến mức gần như có thể dễ dàng bóp nát xương cổ tay. Trương Huyền vội vàng né về phía sau, chỉ thấy thứ chụp đến là một đôi vuốt ưng, đầu móng sắc nhọn, hiện lên ánh kim nhàn nhạt, chính là nguyên hình âm ưng của Hamburger. Thấy cậu né được, âm ưng lại cúi đầu dùng mỏ mổ. Nếu không phải Nhiếp Hành Phong kịp thời ném bình sứ men xanh đến, ép lui âm ưng, cánh tay Trương Huyền nhất định đã bị bổ ra một lỗ.
“Con bà nó, chuyện gì thế này? Nó cắn nhiều thuốc quá à?”
Nhìn bình sứ cổ bị mổ nát, Trương Huyền cảm thấy còn nhức nhối hơn mổ chính mình. Trong nháy mắt cậu vỗ đạo bùa về phía đầu âm ưng, đầu chim ưng bị đụng phải, mất thăng bằng, đau đớn ré lên lắc lư sang một bên, láng máng như tiếng la hét của con người. Thấy một linh hồn rất nhạt bám trên người âm ưng, lại nhìn gạo vung vãi đầy đất, Trương Huyền hiểu chuyện gì xảy ra, chạy tới trước mặt Chung Khôi, tóm lấy ô giấy dầu trong tay y, hơi khép tán ô lại, cắn rách ngón trỏ, chập ngón tay lại vẽ liên tiếp mấy bùa chú.
Sau khi âm ưng bị đánh ra rất nhanh đã bình tĩnh lại, đụng phải địch thủ, nó đột nhiên giận dữ, bổ nhào vào Trương Huyền. Lần này Trương Huyền không tránh, đợi mỏ chim mổ vào mũi nhọn của ô, cậu mở ô ra lần nữa. Trong tiếng soạt, kim quang bùa chú trên ô bắn ra bốn phía, nhất thời âm ưng cùng hồn thể bám trên người nó bị úp vào trong.
Trương Huyền lại rung cán ô, ô giấy dầu vọt lên không trung, âm ưng không chịu nổi xung lực, theo mặt ô lăn xuống đất, vừa vặn rơi vào dưới ô, ánh mặt trời chiếu vào, xuyên qua mặt ô chiếu bùa chú bên trên xuống đất. Âm khí cùng kim quang tỏa sáng lẫn nhau, chính là khí tràng âm ưng và hồn thể sợ nhất. Nó kêu gào hai tiếng, rũ cánh biến về hình dạng vẹt, mà hồn thể vì bám vào người nó, cũng không thể thoát được, ở dưới tán ô oa oa kêu gào.
Mọi người nhìn kỹ lại, phát hiện âm hồn giống cơ thể người, lại giống quái thú chỉ có hai chi, nhe răng trợn mắt cực kỳ hung ác, không ngừng kéo dài thân thể, bộ dạng muốn ăn thịt người, nếu không phải bị cái ô trấn áp, nó nhất định sẽ tiếp tục làm càn trong nhà.
“Giờ ta vô cùng mong đợi được gặp lại thần mộc, để con chim đần này cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện biến lại âm ưng.”
Nhìn con vẹt bị người chiếm thần trí thao túng, lại quay đầu nhìn phòng khách như bị bão quét qua, Trương Huyền rất hối hận lúc đó không có dũng khí đi tìm thần thụ thông thiên về.
“Chủ nhân, không ngờ ngài vẫn còn có chút tài năng.”
Nguy cơ được giải trừ, Ngân Bạch thu lại linh khí phòng ngự, híp mắt khen ngợi Trương Huyền. Đáng tiếc người sau bất động như núi, chống ô giấy dầu xuống đất, hai tay khoanh trước ngực, lạnh giọng hỏi: “Ai nói cho ta biết, đây là chuyện gì?”
Ngân Bạch vỗ về con rắn đen quấn trên cổ tay mình không nói gì. Trương Huyền lại chuyển ánh mắt về phía Chung Khôi. Chung Khôi thoạt nhìn chật vật nhất, mái tóc được chăm chút tỉ mỉ biến thành ổ gà, áo còn bị vuốt ưng xé thành rất nhiều vết. Nếu không phải y là con quỷ có năng lực tự chữa trị, với sự tàn bạo của âm ưng, đủ cào y máu thịt lẫn lộn.
“Mọi người ngồi xuống từ từ nói đi.”
Quần chúng nghe tình hình cũng biết vừa rồi là loại nguy hiểm như thế nào, Nhiếp Hành Phong đẩy sô pha còn coi như toàn vẹn ra chỗ sàn trống, ý bảo mọi người ngồi xuống nói chuyện tường tận.
Chủ tịch lên tiếng, Trương Huyền không truy hỏi nữa, dùng ánh mắt ý bảo bọn họ ngồi xuống. Về phần cái ô, bị cậu tiện tay chống xuống đất, giữ nguyên trạng thái đứng vững không đổ, ổn thỏa chụp con quỷ bám trên người con vẹt.
Chung Khôi đứng lên, sau khi phát hiện nguy hiểm quả thực đã biến mất. Y chạy vào phòng bếp rót trà cho mọi người, bản thân uống một ngụm lớn cho đỡ sợ trước, lúc này mới nói: “Nguyên nhân gây ra xem như là do tôi. Tôi bắt con quỷ về, không ngờ sau khi về nhà vừa vặn gặp Ngân Bạch đang làm phép, không biết pháp thuật của hắn làm sao lại trùng với khí tràng của quỷ, liền khiến cho con quỷ chạy lên người Hamburger, sau đó Hamburger biến thân, hóa rồ đập phá nát bét nhà.”
“Không phải đập phá nát bét nhà, mà là nó muốn xơi tái chúng ta.” Ngân Bạch nâng chén trà lên, để em trai có thể uống được, giải thích: “Đó là lệ quỷ do động vật hóa thành, cho nên nó muốn mượn linh lực của Hamburger để tăng cường cho bản thân. Chỉ là việc Hamburger khinh địch trúng chiêu nằm ngoài dự liệu của ta, xem ra bình thường nó ngoài tán dóc hóng hớt ra cũng chỉ làm được người đưa tin thôi.”
“Huynh đệ các ngươi cướp bát cơm quả thực cũng ngoài dự liệu của ta.” Trương Huyền dùng đầu ngón tay gõ gõ bàn trà đối diện, gạo vung vãi bên trên còn bị bắn ra: “Ta không hỏi kết quả, mà hỏi nguyên nhân gây ra vụ việc. Vì sao trong lúc ta không có mặt, thức thần của ta lấy gạo ra hỏi?”
“Bởi vì không tìm được vong linh tuần cảnh, ta liền nghĩ dù sao cũng nhàn rỗi, để Ngân Mặc lấy sinh thần bát tự của họ, phối hợp với thuật bói toán độc nhất vô nhị của chúng ta thử một chút xem sao.”
Ngân Bạch trả lời nhẹ như mây gió, dường như thảm trạng trước mặt chẳng hề liên quan chút nào đến hắn, cho em trai uống trà xong, mình tiếp tục uống, nói: “Gạo đều là gạo lâu năm, chưa hề qua ánh mặt trời, thích hợp hỏi gạo nhất…”
“Ta không hỏi ngươi trình tự hỏi gạo.”
Trương Huyền liếc mắt, tuy cậu không phải bà hỏi gạo, nhưng trường phái huyền học kế thừa lẫn nhau, kiến thức cơ bản này cậu vẫn hiểu được. Hỏi gạo chẳng qua chính là dẫn hồn lên người, để chúng tụ họp với thân nhân ở dương gian. Nhưng người cũng rất tổn tại thân thể. Nên so với việc ấy, cậu thà rằng tốn thêm ít tiền trao đổi trực tiếp với quỷ sai. Không ngờ Ngân Bạch thừa dịp họ không có nhà giở chiêu này. Nhớ đến cái túi mua sắm Ngân Mặc xách trong tay lúc mình rời đi, cậu hiểu ra, hóa ra trong đó toàn là đồ tế.
“Vậy nên ngươi định mời quỷ lên người ai?” Cậu khiêm tốn xin chỉ bảo.
Câu trả lời của Ngân Bạch là cạch một tiếng đập con búp bê lên bàn. Thứ này rất giống mấy con người gỗ Trương Huyền lấy được lúc trước. Ngay khi cậu cho rằng sẽ xuất hiện búp bê E thì đầu búp bê rơi xuống. Thì ra là dùng một củ khoai tây khắc cho rẻ, bên trên viết sinh thần bát tự của người mất, thoạt nhìn còn rất nghiêm túc.
“Vậy ra chính ngươi dùng nó mời ác quỷ lên?”
“Ác quỷ không phải chúng ta mời, là Chung Khôi mang về.” Ngân Bạch chỉ chỉ tên đầu sỏ thứ hai gây ra thế chiến phòng khách.
Hắn vốn nghĩ có Hamburger hỗ trợ, mời quỷ sẽ tương đối dễ dàng. Thế nhưng mời cả buổi không có kết quả, ngay lúc hắn đang cân nhắc có nên kết thúc nghi thức không thì Chung Khôi trở về, trong tay còn cầm một cái ô giấy dầu, vừa vào cửa liền mở ô ra. Kết quả con quỷ núp trong tán ô đột nhiên nổi đóa xông tới. Khí tràng Hamburger âm nhất, liền bị ác quỷ đánh bậy đánh bạ bám vào người.
“Nói đến cuối cùng, còn ai có thể so sánh được với tiền bối Chung Khôi?”
Nghe Ngân Bạch giải thích, Trương Huyền chuyển ánh mắt sang Chung Khôi. Chung Khôi đang chống má nghe chuyện, bộ dạng y như bản thân là người ngoài cuộc, say mê nghe câu chuyện kia của y khiến Trương Huyền ngay cả móc mỉa cũng lười phun ra, vẫn là Nhiếp Hành Phong giải thích giúp cậu: “Có lẽ trên người Chung Khôi ngoài âm khí còn có cương khí, lúc trước oan hồn Mã Ngôn Triệt còn không làm gì được cậu ấy, chứ nói gì đến một u hồn.”
Cách giải đáp này Trương Huyền tạm thời tán thành, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì chính là tình trạng hiện giờ, cũng may chủ nhân quay về nhanh, bằng không nhà của chúng ta thật sự bị phá hủy rồi.”
Phớt lờ cái cười hữu hảo Ngân Bạch ném tới, Trương Huyền cười nhạt: “Xin hãy ném cái nhân xưng số nhiều ấy đi. Đây là nhà của ta, mà vì các ngươi làm loạn, nhà của ta hiện giờ trở thành bãi rác, ai chịu trách nhiệm?”
Huynh đệ Ngân Bạch đồng nhất chí hướng, một người một rắn đồng thời chỉ về phía Chung Khôi. Chung Khôi lấy lại tinh thần, lại chỉ Hamburger. Theo hướng ngón tay y nhìn sang, mọi người phát hiện Hamburger ủ rũ nằm bẹp trên mặt đất, hồn thể kia bám sát nó, nhưng bởi vì quá to lớn, chỉ thấy cái bóng che đi sự tồn tại của nó. Ác quỷ còn không ngừng phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, như không cam lòng bị nhốt dưới ô.
“Kia rốt cuộc là dã thú nào biến thành, xấu thế.”
Trương Huyền chán ghét rời đường nhìn đi chỗ khác, nghĩ đến chuyện Tố Vấn vừa mới biến mất, ngay sau đó trong nhà đã thêm một sinh vật quái dị, phải xử lý thứ này thế nào cũng là một vấn đề, không khỏi nhức đầu, hỏi Chung Khôi: “Thân là một con quỷ, ông anh, em nhờ anh có chút tự giác làm quỷ được không? Tôi bảo cậu đi tìm hồn phách tuần cảnh, cậu tìm một con ác quỷ động vật khó coi như thế về làm gì? Cậu sợ tôi không đủ bận, kiếm hộ tôi chút việc để làm phải không?”
“Biết đâu nó chính là hồn phách tuần cảnh?” Cái sự thần kinh thô của Chung Khôi khiến y không tiếp thu được nỗi bực dọc của Trương Huyền, rất nghiêm túc trả lời: “Nửa đường tôi gặp phải nó, vừa mở ô ra, nó liền tự động bay vào, về nhà hỏi gạo, nó lại tự động bám lên người Hamburger, cho nên…”
“Cho nên toàn bộ tổn thất tạo ra trong nhà hôm nay do cậu bồi thường!”
“Được thôi, nhưng tôi phải ghi sổ, anh cũng biết mà, tôi không có lương.”
Chiêu không có lương này thực sự là cái cớ tốt nhất. Cái thái độ lợn chết không sợ nước sôi này ngay cả Trương Huyền cũng hết cách với y. Nghĩ đến chuyện vì sự giúp đỡ của những người này, tình hình hiện tại càng trở nên bận rộn, cậu dựa lưng vào ghế sô pha, uể oải nói: “Nếu đã cầm loại ô này, thì nên mặc một bộ Đường trang nó mới phong cách, nói không chừng ngoài gặp quỷ ra, có khi còn gặp được cả ông bầu.”
“Bị anh nói trúng rồi, dọc đường đi tôi quả thực gặp được hai người chạy tới bắt chuyện. Đáng tiếc đều là người, mục tiêu khác tôi, tôi không để ý. Còn cái ô, là tôi lấy ở nhà Mã tiên sinh, bởi vì ô giấy dầu tụ âm, tương đối dễ tìm hồn phách, cũng tiện mang theo.”
Tiện mang theo quỷ hồn bên cạnh sao?
Trương Huyền đột nhiên phát hiện mình không thể nào theo kịp suy nghĩ của Chung Khôi, nghe y nhắc tới Mã Linh Xu, cậu nhíu mày hỏi: “Là Mã tiên sinh?”
“Phải, cho nên ngàn vạn lần không được làm hỏng nó, bằng không tôi sẽ bị Mã tiên sinh mắng.”
“Chiêu ô giấy dầu tụ âm này cũng là cậu nghe Mã tiên sinh nói?”
“Là trong ghi chép bắt quỷ của Tiểu Bạch nói, Mã tiên sinh còn chưa biết tôi lấy trộm ô của anh ấy đi bắt quỷ đâu.” Nói đến đây, tư duy của Chung Khôi mới đáp xuống tuyến đường bình thường, nhìn ô giấy dầu dựng thẳng dưới ánh mặt trời, nói: “Trương Huyền, anh mau bắt con quỷ kia đi, tôi phải thừa dịp Mã tiên sinh còn chưa quay về trả lại cho anh ấy.”
Nếu bắt được thì cậu đã sớm bắt, còn cần đợi tới giờ sao?
Trương Huyền tức giận nói: “Tôi chỉ biết giết nó.”
Đối với loại quỷ vất vưởng không biết do ác thú gì biến thành này, cách giết là đơn giản nhất. Bắt quỷ còn phải ăn nói với âm sai bên kia, mà bây giờ âm sai thu quỷ hồn bình thường đều đang bận sấp mặt, đâu còn rảnh rỗi để ý đến một con quỷ thú?
Cắt ngang suy nghĩ của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong hỏi Chung Khôi: “Có thể dẫn chúng tôi đến chỗ cậu bắt quỷ xem một chút được không?”
“Được.”
“Làm gì?”
Người đáp trước là Chung Khôi, sau là Trương Huyền, đối mặt với sự khó hiểu của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong nói: “Tôi nghĩ con quỷ thú này thực sự là hồn phách tuần cảnh.”
Ngân Bạch khá hiếm gọi điện thoại cho cậu. Là thức thần có ký khế ước, phần lớn thời gian họ dùng pháp thuật để trao đổi. Trương Huyền nổi lên lòng nghi hoặc nhận điện thoại, chợt nghe giọng nói gấp gáp ở đối diện: Chủ nhân mau quay về, bên chúng ta có rắc rối!”
“Rắc rối bên ta lớn hơn, ra ngoài một chuyến, ta ném mất toi tiền…”
Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang, Ngân Bạch nói: “Nếu không muốn tốn thêm tiền trùng tu nhà cửa thì bây giờ tốt nhất ngài nên lập tức trở về.”
Lúc Trương Huyền muốn hỏi thêm, điện thoại đã cúp, sau khi trầm mặc mấy giây, cậu nói với Nhiếp Hành Phong: “Hình như em bị thức thần của mình đe dọa.”
“Hắn chỉ muốn cho em biết tình hình cấp bách hiện tại.”
Nhiếp Hành Phong liếc nhà trọ gần trong gang tấc, không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, anh từ bỏ ý định chia nhau hành động trong đầu, kéo Trương Huyền tới đầu đường trước mặt gọi xe, về việc truy xét đầu mối Vương Tứ Bình, chỉ đành tạm thời gác lại.
Cũng may không phải giờ cao điểm, trên đường không bị kẹt xe, hai người nhanh chóng chạy về nhà. Trương Huyền vừa vào sân, đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ bên trong, nghĩ đến đủ loại đồng cổ đồ gốm trưng bày dưới lầu, cậu đau lòng, xông vào mở cửa.
Theo cửa phòng mở ra, một thứ gì đó nhỏ vụn văng về phía cậu. Trương Huyền phản ứng nhanh nhạy, hai ngón tay kẹp lấy đạo bùa che trước mắt. Đạo bùa làm ra một bức tường từ trường trước mặt, chặn mấy thứ kia lại, theo tiếng loạt soạt đồng loạt rơi xuống đất, cậu cúi đầu nhìn, ngây cả người.
Nếu như không nhìn lầm, hình như đây là… hạt gạo thì phải?
“Xảy ra chuyện gì?”
Hành vi lãng phí lương thực là khó tha thứ nhất, Trương Huyền quát hỏi. Ai ngờ đầu vừa ngẩng lên, trước mặt liền thấy một bình hoa sứ men xanh ném tới, lần này là Nhiếp Hành Phong xông lên trước, kịp thời bắt được cổ bình.
Xung lực bình hoa rất lớn, lại dễ dàng bị anh cản lại, Trương Huyền ở bên cạnh nhìn đến ngây người, đang muốn vỗ tay khen Chủ tịch thân thủ tốt, chợt nghe choang một tiếng, một bình hoa đôi khác đập vào bức tường bên cạnh họ, rơi xuống nát bét.
Tất cả đồ trang trí trong nhà đều là Nhiếp Hành Phong mua, nên giá trị bình hoa Trương Huyền cũng không biết, nhưng nghĩ hẳn là không quá rẻ, quay đầu liền thấy phòng khách mấy tiếng đồng hồ trước còn gọn gàng sạch sẽ giờ đã không còn nguyên hình nguyên trạng nữa. Tất cả đồ đạc đều rời khỏi chỗ, sô pha đệm mềm bình thường cậu hay ngồi bay lên cầu thang, nhìn tiếp lên trên, đèn pha lê treo cũng vỡ quá nửa, chỉ chừa lại nửa phần hài cốt đu đưa trên không.
Trên bàn rơi vãi toàn gạo, Ngân Bạch ngồi xếp bằng một bên, vận công chống lại lệ khí thỉnh thoảng ập đến. Góc tường bên cạnh hắn còn dựng một cái ô giấy dầu cỡ lớn, nhìn kỹ lại, dưới tán ô có người, không phải Chung Khôi thì còn ai?
Ánh kim xẹt qua trước mắt, bén nhọn đến mức gần như có thể dễ dàng bóp nát xương cổ tay. Trương Huyền vội vàng né về phía sau, chỉ thấy thứ chụp đến là một đôi vuốt ưng, đầu móng sắc nhọn, hiện lên ánh kim nhàn nhạt, chính là nguyên hình âm ưng của Hamburger. Thấy cậu né được, âm ưng lại cúi đầu dùng mỏ mổ. Nếu không phải Nhiếp Hành Phong kịp thời ném bình sứ men xanh đến, ép lui âm ưng, cánh tay Trương Huyền nhất định đã bị bổ ra một lỗ.
“Con bà nó, chuyện gì thế này? Nó cắn nhiều thuốc quá à?”
Nhìn bình sứ cổ bị mổ nát, Trương Huyền cảm thấy còn nhức nhối hơn mổ chính mình. Trong nháy mắt cậu vỗ đạo bùa về phía đầu âm ưng, đầu chim ưng bị đụng phải, mất thăng bằng, đau đớn ré lên lắc lư sang một bên, láng máng như tiếng la hét của con người. Thấy một linh hồn rất nhạt bám trên người âm ưng, lại nhìn gạo vung vãi đầy đất, Trương Huyền hiểu chuyện gì xảy ra, chạy tới trước mặt Chung Khôi, tóm lấy ô giấy dầu trong tay y, hơi khép tán ô lại, cắn rách ngón trỏ, chập ngón tay lại vẽ liên tiếp mấy bùa chú.
Sau khi âm ưng bị đánh ra rất nhanh đã bình tĩnh lại, đụng phải địch thủ, nó đột nhiên giận dữ, bổ nhào vào Trương Huyền. Lần này Trương Huyền không tránh, đợi mỏ chim mổ vào mũi nhọn của ô, cậu mở ô ra lần nữa. Trong tiếng soạt, kim quang bùa chú trên ô bắn ra bốn phía, nhất thời âm ưng cùng hồn thể bám trên người nó bị úp vào trong.
Trương Huyền lại rung cán ô, ô giấy dầu vọt lên không trung, âm ưng không chịu nổi xung lực, theo mặt ô lăn xuống đất, vừa vặn rơi vào dưới ô, ánh mặt trời chiếu vào, xuyên qua mặt ô chiếu bùa chú bên trên xuống đất. Âm khí cùng kim quang tỏa sáng lẫn nhau, chính là khí tràng âm ưng và hồn thể sợ nhất. Nó kêu gào hai tiếng, rũ cánh biến về hình dạng vẹt, mà hồn thể vì bám vào người nó, cũng không thể thoát được, ở dưới tán ô oa oa kêu gào.
Mọi người nhìn kỹ lại, phát hiện âm hồn giống cơ thể người, lại giống quái thú chỉ có hai chi, nhe răng trợn mắt cực kỳ hung ác, không ngừng kéo dài thân thể, bộ dạng muốn ăn thịt người, nếu không phải bị cái ô trấn áp, nó nhất định sẽ tiếp tục làm càn trong nhà.
“Giờ ta vô cùng mong đợi được gặp lại thần mộc, để con chim đần này cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện biến lại âm ưng.”
Nhìn con vẹt bị người chiếm thần trí thao túng, lại quay đầu nhìn phòng khách như bị bão quét qua, Trương Huyền rất hối hận lúc đó không có dũng khí đi tìm thần thụ thông thiên về.
“Chủ nhân, không ngờ ngài vẫn còn có chút tài năng.”
Nguy cơ được giải trừ, Ngân Bạch thu lại linh khí phòng ngự, híp mắt khen ngợi Trương Huyền. Đáng tiếc người sau bất động như núi, chống ô giấy dầu xuống đất, hai tay khoanh trước ngực, lạnh giọng hỏi: “Ai nói cho ta biết, đây là chuyện gì?”
Ngân Bạch vỗ về con rắn đen quấn trên cổ tay mình không nói gì. Trương Huyền lại chuyển ánh mắt về phía Chung Khôi. Chung Khôi thoạt nhìn chật vật nhất, mái tóc được chăm chút tỉ mỉ biến thành ổ gà, áo còn bị vuốt ưng xé thành rất nhiều vết. Nếu không phải y là con quỷ có năng lực tự chữa trị, với sự tàn bạo của âm ưng, đủ cào y máu thịt lẫn lộn.
“Mọi người ngồi xuống từ từ nói đi.”
Quần chúng nghe tình hình cũng biết vừa rồi là loại nguy hiểm như thế nào, Nhiếp Hành Phong đẩy sô pha còn coi như toàn vẹn ra chỗ sàn trống, ý bảo mọi người ngồi xuống nói chuyện tường tận.
Chủ tịch lên tiếng, Trương Huyền không truy hỏi nữa, dùng ánh mắt ý bảo bọn họ ngồi xuống. Về phần cái ô, bị cậu tiện tay chống xuống đất, giữ nguyên trạng thái đứng vững không đổ, ổn thỏa chụp con quỷ bám trên người con vẹt.
Chung Khôi đứng lên, sau khi phát hiện nguy hiểm quả thực đã biến mất. Y chạy vào phòng bếp rót trà cho mọi người, bản thân uống một ngụm lớn cho đỡ sợ trước, lúc này mới nói: “Nguyên nhân gây ra xem như là do tôi. Tôi bắt con quỷ về, không ngờ sau khi về nhà vừa vặn gặp Ngân Bạch đang làm phép, không biết pháp thuật của hắn làm sao lại trùng với khí tràng của quỷ, liền khiến cho con quỷ chạy lên người Hamburger, sau đó Hamburger biến thân, hóa rồ đập phá nát bét nhà.”
“Không phải đập phá nát bét nhà, mà là nó muốn xơi tái chúng ta.” Ngân Bạch nâng chén trà lên, để em trai có thể uống được, giải thích: “Đó là lệ quỷ do động vật hóa thành, cho nên nó muốn mượn linh lực của Hamburger để tăng cường cho bản thân. Chỉ là việc Hamburger khinh địch trúng chiêu nằm ngoài dự liệu của ta, xem ra bình thường nó ngoài tán dóc hóng hớt ra cũng chỉ làm được người đưa tin thôi.”
“Huynh đệ các ngươi cướp bát cơm quả thực cũng ngoài dự liệu của ta.” Trương Huyền dùng đầu ngón tay gõ gõ bàn trà đối diện, gạo vung vãi bên trên còn bị bắn ra: “Ta không hỏi kết quả, mà hỏi nguyên nhân gây ra vụ việc. Vì sao trong lúc ta không có mặt, thức thần của ta lấy gạo ra hỏi?”
“Bởi vì không tìm được vong linh tuần cảnh, ta liền nghĩ dù sao cũng nhàn rỗi, để Ngân Mặc lấy sinh thần bát tự của họ, phối hợp với thuật bói toán độc nhất vô nhị của chúng ta thử một chút xem sao.”
Ngân Bạch trả lời nhẹ như mây gió, dường như thảm trạng trước mặt chẳng hề liên quan chút nào đến hắn, cho em trai uống trà xong, mình tiếp tục uống, nói: “Gạo đều là gạo lâu năm, chưa hề qua ánh mặt trời, thích hợp hỏi gạo nhất…”
“Ta không hỏi ngươi trình tự hỏi gạo.”
Trương Huyền liếc mắt, tuy cậu không phải bà hỏi gạo, nhưng trường phái huyền học kế thừa lẫn nhau, kiến thức cơ bản này cậu vẫn hiểu được. Hỏi gạo chẳng qua chính là dẫn hồn lên người, để chúng tụ họp với thân nhân ở dương gian. Nhưng người cũng rất tổn tại thân thể. Nên so với việc ấy, cậu thà rằng tốn thêm ít tiền trao đổi trực tiếp với quỷ sai. Không ngờ Ngân Bạch thừa dịp họ không có nhà giở chiêu này. Nhớ đến cái túi mua sắm Ngân Mặc xách trong tay lúc mình rời đi, cậu hiểu ra, hóa ra trong đó toàn là đồ tế.
“Vậy nên ngươi định mời quỷ lên người ai?” Cậu khiêm tốn xin chỉ bảo.
Câu trả lời của Ngân Bạch là cạch một tiếng đập con búp bê lên bàn. Thứ này rất giống mấy con người gỗ Trương Huyền lấy được lúc trước. Ngay khi cậu cho rằng sẽ xuất hiện búp bê E thì đầu búp bê rơi xuống. Thì ra là dùng một củ khoai tây khắc cho rẻ, bên trên viết sinh thần bát tự của người mất, thoạt nhìn còn rất nghiêm túc.
“Vậy ra chính ngươi dùng nó mời ác quỷ lên?”
“Ác quỷ không phải chúng ta mời, là Chung Khôi mang về.” Ngân Bạch chỉ chỉ tên đầu sỏ thứ hai gây ra thế chiến phòng khách.
Hắn vốn nghĩ có Hamburger hỗ trợ, mời quỷ sẽ tương đối dễ dàng. Thế nhưng mời cả buổi không có kết quả, ngay lúc hắn đang cân nhắc có nên kết thúc nghi thức không thì Chung Khôi trở về, trong tay còn cầm một cái ô giấy dầu, vừa vào cửa liền mở ô ra. Kết quả con quỷ núp trong tán ô đột nhiên nổi đóa xông tới. Khí tràng Hamburger âm nhất, liền bị ác quỷ đánh bậy đánh bạ bám vào người.
“Nói đến cuối cùng, còn ai có thể so sánh được với tiền bối Chung Khôi?”
Nghe Ngân Bạch giải thích, Trương Huyền chuyển ánh mắt sang Chung Khôi. Chung Khôi đang chống má nghe chuyện, bộ dạng y như bản thân là người ngoài cuộc, say mê nghe câu chuyện kia của y khiến Trương Huyền ngay cả móc mỉa cũng lười phun ra, vẫn là Nhiếp Hành Phong giải thích giúp cậu: “Có lẽ trên người Chung Khôi ngoài âm khí còn có cương khí, lúc trước oan hồn Mã Ngôn Triệt còn không làm gì được cậu ấy, chứ nói gì đến một u hồn.”
Cách giải đáp này Trương Huyền tạm thời tán thành, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì chính là tình trạng hiện giờ, cũng may chủ nhân quay về nhanh, bằng không nhà của chúng ta thật sự bị phá hủy rồi.”
Phớt lờ cái cười hữu hảo Ngân Bạch ném tới, Trương Huyền cười nhạt: “Xin hãy ném cái nhân xưng số nhiều ấy đi. Đây là nhà của ta, mà vì các ngươi làm loạn, nhà của ta hiện giờ trở thành bãi rác, ai chịu trách nhiệm?”
Huynh đệ Ngân Bạch đồng nhất chí hướng, một người một rắn đồng thời chỉ về phía Chung Khôi. Chung Khôi lấy lại tinh thần, lại chỉ Hamburger. Theo hướng ngón tay y nhìn sang, mọi người phát hiện Hamburger ủ rũ nằm bẹp trên mặt đất, hồn thể kia bám sát nó, nhưng bởi vì quá to lớn, chỉ thấy cái bóng che đi sự tồn tại của nó. Ác quỷ còn không ngừng phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, như không cam lòng bị nhốt dưới ô.
“Kia rốt cuộc là dã thú nào biến thành, xấu thế.”
Trương Huyền chán ghét rời đường nhìn đi chỗ khác, nghĩ đến chuyện Tố Vấn vừa mới biến mất, ngay sau đó trong nhà đã thêm một sinh vật quái dị, phải xử lý thứ này thế nào cũng là một vấn đề, không khỏi nhức đầu, hỏi Chung Khôi: “Thân là một con quỷ, ông anh, em nhờ anh có chút tự giác làm quỷ được không? Tôi bảo cậu đi tìm hồn phách tuần cảnh, cậu tìm một con ác quỷ động vật khó coi như thế về làm gì? Cậu sợ tôi không đủ bận, kiếm hộ tôi chút việc để làm phải không?”
“Biết đâu nó chính là hồn phách tuần cảnh?” Cái sự thần kinh thô của Chung Khôi khiến y không tiếp thu được nỗi bực dọc của Trương Huyền, rất nghiêm túc trả lời: “Nửa đường tôi gặp phải nó, vừa mở ô ra, nó liền tự động bay vào, về nhà hỏi gạo, nó lại tự động bám lên người Hamburger, cho nên…”
“Cho nên toàn bộ tổn thất tạo ra trong nhà hôm nay do cậu bồi thường!”
“Được thôi, nhưng tôi phải ghi sổ, anh cũng biết mà, tôi không có lương.”
Chiêu không có lương này thực sự là cái cớ tốt nhất. Cái thái độ lợn chết không sợ nước sôi này ngay cả Trương Huyền cũng hết cách với y. Nghĩ đến chuyện vì sự giúp đỡ của những người này, tình hình hiện tại càng trở nên bận rộn, cậu dựa lưng vào ghế sô pha, uể oải nói: “Nếu đã cầm loại ô này, thì nên mặc một bộ Đường trang nó mới phong cách, nói không chừng ngoài gặp quỷ ra, có khi còn gặp được cả ông bầu.”
“Bị anh nói trúng rồi, dọc đường đi tôi quả thực gặp được hai người chạy tới bắt chuyện. Đáng tiếc đều là người, mục tiêu khác tôi, tôi không để ý. Còn cái ô, là tôi lấy ở nhà Mã tiên sinh, bởi vì ô giấy dầu tụ âm, tương đối dễ tìm hồn phách, cũng tiện mang theo.”
Tiện mang theo quỷ hồn bên cạnh sao?
Trương Huyền đột nhiên phát hiện mình không thể nào theo kịp suy nghĩ của Chung Khôi, nghe y nhắc tới Mã Linh Xu, cậu nhíu mày hỏi: “Là Mã tiên sinh?”
“Phải, cho nên ngàn vạn lần không được làm hỏng nó, bằng không tôi sẽ bị Mã tiên sinh mắng.”
“Chiêu ô giấy dầu tụ âm này cũng là cậu nghe Mã tiên sinh nói?”
“Là trong ghi chép bắt quỷ của Tiểu Bạch nói, Mã tiên sinh còn chưa biết tôi lấy trộm ô của anh ấy đi bắt quỷ đâu.” Nói đến đây, tư duy của Chung Khôi mới đáp xuống tuyến đường bình thường, nhìn ô giấy dầu dựng thẳng dưới ánh mặt trời, nói: “Trương Huyền, anh mau bắt con quỷ kia đi, tôi phải thừa dịp Mã tiên sinh còn chưa quay về trả lại cho anh ấy.”
Nếu bắt được thì cậu đã sớm bắt, còn cần đợi tới giờ sao?
Trương Huyền tức giận nói: “Tôi chỉ biết giết nó.”
Đối với loại quỷ vất vưởng không biết do ác thú gì biến thành này, cách giết là đơn giản nhất. Bắt quỷ còn phải ăn nói với âm sai bên kia, mà bây giờ âm sai thu quỷ hồn bình thường đều đang bận sấp mặt, đâu còn rảnh rỗi để ý đến một con quỷ thú?
Cắt ngang suy nghĩ của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong hỏi Chung Khôi: “Có thể dẫn chúng tôi đến chỗ cậu bắt quỷ xem một chút được không?”
“Được.”
“Làm gì?”
Người đáp trước là Chung Khôi, sau là Trương Huyền, đối mặt với sự khó hiểu của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong nói: “Tôi nghĩ con quỷ thú này thực sự là hồn phách tuần cảnh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook