Thiên Sư Chấp Vị
Quyển 10 - Chương 11-2

Họ đỡ Ngân Bạch ra khu đất trống bên ngoài nhà. Ngân Mặc muốn biến thân giúp đỡ, bị Ngân Bạch cản lại, túm lấy thân rắn của hắn, cấm hắn lộn xộn. Lên xe, Ngân Bạch nghỉ ngơi một lúc lâu, mới nói: “Ta và đệ đệ biết pháp lực Trương Tuyết Sơn thâm hậu, không dám đến quá gần, ai ngờ giữa chừng đột nhiên truyền đến tiếng sấm, trong nhà Trương Tuyết Sơn vang lên tiếng đánh nhau, ta lo Trương Tuyết Sơn cũng gặp phải quái vật, liền vội vã chạy tới.”

Ai ngờ đúng lúc bọn họ đến gần cửa, pháp trận trấn tà liền khởi động, pháp môn vào rồi không ra được nữa, vây họ bên trong trận. Lúc trước Ngân Mặc bị Phó Yên Văn đả thương, không bao lâu liền biến về nguyên hình. Ngân Bạch đành phải vừa bảo vệ hắn, vừa nỗ lực tìm kiếm mắt trận yếu hơn, cứ thế lùi đến tầng hầm, trong lúc đó hắn còn nhiều lần dùng ý niệm liên lạc với Trương Huyền, nhưng đều kết thúc trong thất bại.

“Wow, đạo hạnh của Hàn Việt lợi hại vậy cơ à?”

“Phải nói là đạo giả hóa ma càng đáng sợ hơn.” Nhiếp Hành Phong trầm ngâm nói: “Nhưng Trương Tuyết Sơn vẽ bùa chú xung quanh căn nhà từ sớm, cho nên ông ta bày trận cũng không phải để đối phó với đám người Ngân Bạch.”

“Vậy đối phó với ai?” Trương Huyền cùng Khúc Tinh Thần đồng thanh hỏi.

“Ai đối phó ai.”

Trương Huyền im lặng, cậu nghĩ suy đoán của Nhiếp Hành Phong quá nửa là không sai, nếu Trương Tuyết Sơn đã là kẻ để đạt được mong muốn, ngay cả con gái ruột cũng có thể hy sinh, thì sống chết của người khác lão lại càng không để trong bụng.

“Mã tiên sinh nói sẽ đến, sao anh ta còn chưa tới?” Nhớ đến Mã Linh Xu, Trương Huyền quay đầu nhìn, Mã Linh Xu hẳn là không có trong phòng, bằng không Ngân Bạch sẽ không chật vật đến vậy.

“Có phải cũng gặp nguy rồi không?” Khúc Tinh Thần không dám chắc nói: “Trương Tuyết Sơn giảo hoạt như thế, biết đâu đã sớm nghĩ ra làm thế nào để đặt bẫy chúng ta.”

Nghe xong câu này, Trương Huyền vội vàng gọi điện thoại cho Mã Linh Xu, điện thoại kết nối được, cậu lập tức hỏi: “Mã tiên sinh, anh đang ở đâu? Không phải nói tới nhà Trương Tuyết Sơn à?”

“Vốn định đi, nhưng giữa chừng có tin khẩn xen vào.”

Giọng nói của Mã Linh Xu ôn hòa bình tĩnh, nhưng Trương Huyền nhạy bén bắt được âu lo trong lời nói của hắn, lầm bầm: “Đó nhất định là tin khẩn rất tệ.”

“Cậu xem tin tức chưa? Sự kiện liên quan đến tử thi xuất hiện trong cục cảnh sát?”

Trương Huyền đương nhiên có xem, đó còn không phải là tin tức do con chim không đáng tin cậy nhà cậu làm ra hay sao? Do đang là buổi chiều, thời gian eo hẹp, người ở chỗ này lại khá nhiều, nên cậu chưa nói chuyện về tử thi trong khe núi, nghe Mã Linh Xu nhắc tới tin tức, cậu hỏi: “Anh tra được gì?”

“Bởi vì cảm thấy quá kỳ lạ, nên giữa chừng liền đi đến, không ngờ người chết kia cũng là người tu đạo, còn là người của Kim gia Giang Ninh.”

Nếu không trải qua sự kiện thiên phạt, Trương Huyền tuyệt đối không biết Kim gia là thần thánh phương nào, lại nghe Mã Linh Xu nói tiếp: “Người này đã mất tích mấy chục năm trước, nhưng gương mặt anh ta vẫn trẻ như xưa, cho nên tôi nghi ngờ có liên quan đến sự xuất hiện của đám người Sách Nhân Phong.”

“Anh xác định ông ta chết thật rồi?”

“Chết rồi, song con ngươi anh ta xuất hiện hình thoi rất rõ, hơn nữa khí tức trên tử thi rất quái lạ, để không cho thi thể hóa ma, tôi tạm thời không thể rời khỏi cục cảnh sát.”

“Ông ta lại chui ra từ khe đá nào thế?”

Mã Linh Xu không trả lời, chỉ nói: “Đưa điện thoại cho Hành Phong.”

Trương Huyền quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, đưa điện thoại cho anh. Để không ảnh hưởng đến Ngân Bạch nghỉ ngơi, Nhiếp Hành Phong xuống xe nghe. Trương Huyền không biết họ nói gì, một lát sau, liền thấy Nhiếp Hành Phong quay lại, nói: “Tôi vừa nói với Mã tiên sinh về chuyện Trương Tuyết Sơn bám thân, anh ấy dặn chúng ta phải cẩn thận.”

“Vậy chúng ta tìm Trương Tuyết Sơn thế nào?” Khúc Tinh Thần giành hỏi trước Trương Huyền.

“Mã tiên sinh nói anh ấy sẽ liên lạc với thầy trò Trương Lạc, người của thiên sư môn đông đảo, lại đều từng học đạo pháp, tìm người nhanh hơn chúng ta.” Nhiếp Hành Phong nói xong, nhìn mọi người trong xe: “Hôm nay chạy cả ngày, mọi người đều mệt mỏi rồi, tôi đưa Khúc tiên sinh về bệnh viện trước, ngày mai lại cân nhắc biện pháp ứng phó.”

Khúc Tinh Thần vốn định khéo léo từ chối, nhưng nghe họ nói dù sao cũng phải tới bệnh viện thăm Chung Khôi, đành phải đồng ý. Nhiếp Hành Phong đưa Khúc Tinh Thần quay về, thấy Chung Khôi đã sớm đi ngủ, ti vi đối diện đang mở, trong tay y còn cầm điều khiển, nhìn qua không giống dáng vẻ vừa trải qua nguy hiểm.

“Ta đã nói không cần lo cho hắn mà.” Hamburger nhìn thấy, than thở: “Mã tiên sinh nói câu kia quá đúng — vô tri chính là hạnh phúc.”

◇◆◇

Đã khuya lắm rồi, lại thêm tinh thần Ngân Bạch mệt mỏi, mọi người liền nghỉ ngơi luôn một đêm trong bệnh viện. Sáng sớm hôm sau, Khúc Tinh Thần thức dậy đầu tiên, nói muốn tới gặp thầy trò Trương Lạc, mặc kệ lời khuyên của bác sĩ cần phải tĩnh dưỡng thêm, trực tiếp xuất viện rời đi.

Hiện giờ không có nhiều đầu mối, Nhiếp Hành Phong quyết định lấy tĩnh chế động, để mọi người nghỉ ngơi cho tốt, sau bữa cơm trưa mọi người mới về nhà. Buổi chiều Trương Huyền gọi Nhiếp Hành Phong tới nơi ở của Trương Tuyết Sơn thêm một chuyến, muốn dùng chú tìm người tìm manh mối, nhưng thử vài lần đều thất bại. Xem ra Trương Tuyết Sơn liệu trước cậu sẽ dùng chiêu này, đã cùng Hàn Việt liên thủ làm phòng ngự trước.

“Đúng là cáo già!” Trên đường về nhà, Trương Huyền oán hận nói: “Hy vọng lão không thể thuận lợi bám lên người Hàn Việt, bằng không  lại phải đau đầu.”

“Pháp thuật của Hàn Việt cao hơn Trương Tuyết Sơn nhiều, lại rất đề phòng nơi này. Chỉ sợ Trương Tuyết Sơn không dễ bám thân, tôi khá lo ông ta hiểu rõ Hàn Việt, sẽ lợi dụng hắn làm những chuyện khác.”

“Lợi dụng hắn làm việc quá phiền phức, cứ bám thẳng lên người không phải đơn giản hơn sao? Em nói với anh rồi mà Chủ tịch, pháp thuật cao không nhất định là vạn năng, chuyện những cao thủ võ lâm bị người qua đường giết chết cũng chẳng lạ lùng gì.”

Trương Huyền nói cũng có lý của cậu, Nhiếp Hành Phong cười vỗ vỗ vai cậu: “Vậy chúng ta chỉ có thể mau tìm ra lão hồ ly đó, để ông ta không thể làm chuyện xấu nữa.”

Nói là tìm kiếm nhưng nói thì dễ làm mới khó, không chỉ có Trương Tuyết Sơn bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả hành tung của Hàn Việt và Sách Nhân Phong cũng không tìm ra manh mối. Thiên Sư môn phái ra không ít người, nhưng đều không thu hoạch được gì. Ngược lại cỗ thi thể đặt trong phòng giải phẫu của cục cảnh sát kia lại hư thối với tốc độ cực nhanh. Mùi hôi thối bốc lên tận trời, dẫn đến cảnh sát phải lập tức mang đi hỏa táng. Trương Huyền vốn còn muốn đến kiểm tra thi thể, nghe nói tình hình như thế, chỉ đành thôi.

Một ngày cứ thế lãng phí qua đi, sáng hôm thứ hai Khúc Tinh Thần tới hỏi tình hình, nghe nói chưa có gì tiến triển, ông ta rất thất vọng, thở dài nói: “Không thể nào, sau khi Sách Nhân Phong biến thành quái vật, hình thể rất lớn, làm sao có thể giấu đi được?”

So với hôm trước, Khúc Tinh Thần xem ra còn thảm hại hơn, khiến Trương Huyền rất muốn nói với ông ta rằng tâm trạng nóng ruột tìm người của ông tôi có thể hiểu được, nhưng đừng làm mình bết bát như thế, bằng không ác quỷ còn chưa bắt được, người đã không chịu nổi trước rồi.

“Biết đâu Sách Nhân Phong đã biến về hình người, nếu hắn hợp lại với Hàn Việt, muốn ẩn núp thì khá đơn giản.” Ngân Bạch nói.

Tuy Nhiếp Hành Phong đã thông báo cho Tiêu Nhiên biết việc Trương Yên Hoa và Hàn Việt là phần tử nguy hiểm, nhưng vì họ không có ghi chép phạm tội, cảnh sát chỉ dựa vào nghi ngờ không thể chính thức hạ lệnh truy nã, khiến cho việc truy lùng gặp rất nhiều phiền phức. Trương Tuyết Sơn lại rất có tâm cơ, sản nghiệp lão mua ngay cả Trương Lạc cũng không biết, cứ mù mờ đi tìm thật sự như mò kim đáy bể.

Ở điểm này tất cả mọi người đều có cùng cảm giác, cuối cùng vẫn là Hamburger lên tiếng: “Vì sao không ai lo lắng cho Tố Vấn? Hắn bị bắt cóc một cách bí ẩn, sao cũng không ai đi tìm hắn?”

Đúng là cái con lắm lời.

Trương Huyền liếc mắt nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong chú ý thấy sau khi nghe Hamburger hỏi xong, Khúc Tinh Thần biến sắc, sửng sốt hỏi: “Tố Vấn làm sao? Bắt cóc cái gì?”

“Lúc cậu ta theo chúng tôi đi tìm Trương Yên Hoa thì mất tích, tôi đã báo cảnh sát, tin rằng cậu ấy sẽ không sao.”

Nhiếp Hành Phong nói rất không có sức thuyết phục, Khúc Tinh Thần cười nhạt: “Cậu khẳng định y không sao, là biết y ở đâu rồi đúng không? Nếu y bị Trương Tuyết Sơn bắt cóc thì làm sao?”

“Trương Tuyết Sơn không có lý do bắt cóc cậu ta, hơn nữa dù chúng ta lo lắng, cũng không ích gì.”

Nể mặt Khúc Tinh Thần, Trương Huyền không nói nếu thật sự Tố Vấn có chuyện, dù Sơ Cửu phải liều mạng cũng sẽ đi cứu y, căn bản không cần họ phải lo lắng, ngược lại lập trường của Khúc Tinh Thần rất kỳ quái, so với Tố Vấn, ông ta cố chấp chuyện truy tra Sách Nhân Phong và Hàn Việt hơn.

“Tôi đói rồi.” Bầu không khí hơi căng thẳng, Trương Huyền đổi đề tài, quay đầu quan sát xung quanh: “Chung Chung tiền bối đâu, cậu ta không làm bữa sáng à?”

“Đêm hôm qua cậu ta ở suốt trong phòng Tiểu Bạch tra tư liệu, giờ chắc vẫn đang tra thì phải, đừng trông mong vào cậu ta.” Ngân Bạch nằm úp sấp trên ghế salon lười biếng nói, thấy ánh mắt Trương Huyền tha thiết ném tới, hắn đáp lại bằng một nụ cười: “Cũng đừng trông mong vào ta, bây giờ ta đang là bệnh nhân.”

“Để tôi đến cửa hàng tiện lợi mua cho.” Khúc Tinh Thần đứng lên: “Vừa vặn tôi cũng chưa ăn sáng, cùng nhau ăn luôn nhé.”

“Hay là tôi đi cho, nơi này tôi quen thuộc nhất.”

Người hay chạy tới cửa hàng tiện lợi nhất trong Trương gia chính là Trương Huyền. Bình thường Nhiếp Hành Phong sẽ đến quán cà phê, huynh đệ Ngân Bạch tích cốc thành nghiện, Chung Khôi cũng không ăn cơm, Trương Huyền lại không thể dựa vào hạt dưa của Hamburger để lấp đầy bao tử, nên khi không có ai nấu cơm, cậu sẽ coi cửa hàng tiện lợi thành nơi rất tốt để giải quyết cơm nước.

Khúc Tinh Thần cảm thấy áy náy, đề nghị cùng đi với cậu, bị cậu từ chối. Trương Huyền mặc quần áo thể thao ở nhà, xỏ dép lên, loẹt quẹt đi đến cửa hàng tiện lợi gần nhà nhất. Trong cửa hàng rất vắng vẻ, cô nhân viên buộc tóc hai bên cúi đầu tính sổ sách trong quầy, còn có một vị khách đang xem tạp chí, thấy bộ dạng tập trung tinh thần của hắn, Trương Huyền đoán nội dung quyển tạp chí kia nhất định rất giật gân.

Cậu cầm làn mua đồ, chọn đồ ăn mọi người thích bỏ vào, sau khi xong cầm tới quầy hàng. Người đàn ông đang xem tạp chí kia cũng theo tới, Trương Huyền nhìn đồ ăn chất nửa cái làn của mình, đang nghĩ có nên nhường đối phương thanh toán trước không, liền thấy nhân viên cửa hàng ngẩng đầu liên, lại là một gương mặt quen thuộc.

“Trương Yên Hoa!”

Trương Huyền thất thanh kêu to, theo bản năng cậu quên mất chuyện Trương Yên Hoa đang bị bám thân.

Hôm nay Trương Yên Hoa ăn mặc rất quỷ dị, nhưng quỷ dị hơn chính là vẻ mặt tươi cười của cô ta, làm Trương Huyền nổi cả da gà, đang muốn lấy vũ khí phòng ngự, sau lưng truyền đến một trận điện giật đau đớn, trước khi ngất xỉu cậu chỉ muốn chửi một câu — thật xấu xa, dám dùng kìm chích điện đề phòng yêu râu xanh để đối phó với cậu!

◇◆◇

Sau khi Trương Huyền ra cửa, Nhiếp Hành Phong liền cảm thấy tâm thần không yên. Anh bỏ tờ báo xuống đi ra ngoài, Khúc Tinh Thần đuổi theo, hỏi: “Nhiếp tiên sinh, cậu đi đâu vậy?”

“Tôi đi cầm đồ giúp Trương Huyền.”

“Tôi đi với anh.” Khúc Tinh Thần theo anh cùng đi đến cửa hàng tiện lợi, bắt chuyện nói: “Quan hệ của các cậu thật tốt, chỉ một lát không nhìn thấy cũng không được.”

Trong lời nói có chút hâm mộ, Nhiếp Hành Phong nghĩ quá nửa là ông ta đang tự thương cảm về mối quan hệ với Tố Vấn, liền nói: “Nếu không để ý đến chuyện được mất, thì bất cứ việc gì cũng sẽ dễ dàng làm được.”

Khúc Tinh Thần như có điều suy nghĩ, bước chân không khỏi chậm lại. Nhiếp Hành Phong lại tăng nhanh tốc độ, bởi vì sau khi rẽ qua đầu đường, anh phát hiện có người đang đỡ một người từ cửa hàng tiện lợi đi ra, kế tiếp lại kéo cậu vào trong xe van gần đó, bên cạnh còn có một cô gái đang giúp đỡ. Thấy anh, cô gái lập tức quay vào cửa hàng, khoá lại từ bên trong cửa kính.

Hành động đột ngột dẫn đến sự nghi ngờ của Nhiếp Hành Phong, lại nhìn thấy đôi dép màu vàng đeo trên chân người kia thuộc về Trương Huyền, anh lập tức xông tới, quát lên: “Thả cậu ấy ra!”

Người nọ phản ứng rất nhanh, cùng lúc Nhiếp Hành Phong xông lên đưa kìm chích điện chĩa vào ngực Trương Huyền, tay khác cầm một tờ đạo bùa. Chẳng biết hắn dùng cách gì, đạo bùa mỏng dính giống như lưỡi dao sắc bén đặt trên cổ Trương Huyền, chỉ cần dùng sức một chút, có thể dễ dàng cắt đứt yết hầu cậu.

“Đừng đến đây!” Người đàn ông trầm mặt trừng Nhiếp Hành Phong và Khúc Tinh Thần theo sát anh chạy tới, quát lên: “Đừng ép tôi, tôi không muốn làm hại anh ta!”

“Bây giờ ngươi đang làm hại cậu ấy!”

Khí thế sắc bén của Nhiếp Hành Phong bao chùm lên người đàn ông. Nhưng đối với tình hình của hai bên, anh không làm ra hành động chọc giận đối phương, dừng bước lại, trên dưới quan sát người thanh niên mi thanh mục tú này, hỏi: “Ngươi chính là Hàn Việt phải không?”

Hàn Việt gật đầu, ánh mắt của hắn hơi loạn, chần chừ qua lại giữa Nhiếp Hành Phong và Khúc Tinh Thần, còn có xe van. Đây là biểu hiện của người rối loạn thần kinh, chứng tỏ tình trạng hiện giờ của hắn rất không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể làm hại người khác. Tuy Trương Huyền không chết được, nhưng nếu vì thế mà phải chịu đau đớn do cắt yết hầu, Nhiếp Hành Phong vẫn không nỡ.

“Ngươi muốn gì?”

Giờ hỏi những thứ khác đều rất dư thừa, anh chỉ muốn biết mục đích của Hàn Việt, Hàn Việt không có khả năng một mình tới đây, cho nên Trương Tuyết Sơn nhất định đang ở gần!

“Đưa lôi thần cho tôi!”

Nhiếp Hành Phong sửng sốt, hiểu lầm phản ứng của anh, Hàn Việt lần thứ hai kêu lên: “Trả ngay cho tôi! Đó là vật không lành, tôi cần dùng nó để giải trừ lời nguyền!”

“Chính là mấy con búp bê Trương Huyền lấy được kia.” Khúc Tinh Thần nhỏ giọng nói với Nhiếp Hành Phong: “Người này điên rồi, cứ trả búp bê cho hắn trước đi, đừng để hắn làm hại Trương Huyền.”

Nhiếp Hành Phong đương nhiên không thèm để ý đến giá trị của mấy con búp bê, nhưng anh đề phòng Trương Tuyết Sơn sẽ đột nhiên xuất hiện, không dám rời đi, đành phải để Khúc Tinh Thần quay lại lấy búp bê, rồi nói với Hàn Việt: “Đồ cầm tới ngay đây, ngươi thả cậu ấy ra trước!”

Nhìn ra anh lo lắng, Hàn Việt hơi buông lỏng tay, kéo Trương Huyền đến trước xe, đề phòng có người đánh lén từ phía sau, đến khi đứng vững mới nói: “Yên tâm, không phải vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không làm hại đồng môn, tôi chỉ muốn cứu người.”

“Dùng búp bê cứu sao?” Nhiếp Hành Phong hỏi lại: “Cậu đã nói nó không lành, lại mong chờ nó cứu người thế nào?”

“Giờ chỉ có một biện pháp này, sư huynh biến thành thế kia là do tôi làm hại, tôi không thể trơ mắt nhìn huynh ấy biến thành quái vật.”

Khi nói lời này, trong mắt Hàn Việt lộ ra vẻ mê man, ánh mặt trời chiếu xuống, phản chiếu con ngươi hắn, khiến bóng mờ hình thoi nổi lên rõ ràng. Nhiếp Hành Phong nghĩ có lẽ ngay chính bản thân hắn cũng không rõ mình đang làm gì. Hắn muốn cứu người, nhưng lại không biết đối với Sách Nhân Phong mà nói, sự hiện hữu của hắn mới là đáng sợ nhất.

“Là Trương Yên Hoa nói với cậu lôi thần có thể cứu người?”

“Đúng, cô ấy rất hiểu lôi thần, công lực cô ấy vượt qua cả giới hạn tuổi tác. Cô ấy là đạo giả giỏi nhất tôi từng gặp, nếu lúc trước gặp được cô ấy, mọi chuyện sẽ không trở nên tệ đến vậy.” Nói đến Trương Yên Hoa, Hàn Việt liền một lòng hướng về, lẩm bẩm nói: “Có cô ấy tương trợ, mọi chuyện đều có thể trở lại bình thường, loại trừ lôi thần, loại trừ lời nguyền không nên có, để sư phụ sống lại…”

Nhìn từ tuổi tác của Trương Yên Hoa, cô ta có đạo thuật như vậy đương nhiên sẽ khiến Hàn Việt kinh ngạc, nhưng thực ra đó chỉ là do Trương Tuyết Sơn khống chế cô ta mà thôi. Thân là sư huynh đệ đồng môn, Trương Tuyết Sơn hẳn là rất hiểu Hàn Việt. Nghĩ đến chuyện chắc chắn lão đã dùng rất nhiều lời nói dối để mê hoặc Hàn Việt, Nhiếp Hành Phong cảm thấy kinh hãi. Anh phát hiện Trương Tuyết Sơn bị nhốt vào bệnh viện tâm thần không hề nhầm chút nào, lão đúng là một kẻ điên từ đầu đến chân. Có người như thế làm kẻ địch, sẽ khiến người ta ăn không ngon ngủ không yên.

Bị vừa kéo vừa lôi, thần trí Trương Huyền dần dần tỉnh táo lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhưng lập tức bị Hàn Việt đè xuống. Thấy ánh mắt Trương Huyền mờ mịt, Nhiếp Hành Phong liền biết cậu vẫn chưa rõ tình hình. Anh vội vàng ra hiệu với cậu, bảo cậu đừng lộn xộn, cũng may Khúc Tinh Thần kịp thời chạy tới, dẫn đi lực chú ý của Hàn Việt.

“Đây là thứ ngươi muốn, mau thả người!”

Khúc Tinh Thần đưa cái túi đen trong tay về phía trước, quát lên với Hàn Việt, trên mặt Hàn Việt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng không bởi vậy mà lơi là Trương Huyền, nói: “Lấy đồ ra.”

Khúc Tinh Thần sau khi hơi do dự một chút, móc một con búp bê ra khỏi túi đen, thấy túi còn rất đầy, Hàn Việt nhíu mày hỏi: “Sao nhiều vậy?”

Trương Huyền nhếch miệng, cậu cũng rất muốn hỏi vì sao mọi người đều thích thu thập búp bê như thế? Lẽ nào đây là hoạt động của tôn giáo nào đó? Có điều sau khi bị điện giật đầu rất choáng, để giữ sức, cậu nén xúc động muốn nhạo báng xuống.

Khúc Tinh Thần quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, giống như không biết trả lời thế nào, cũng may Hàn Việt không hỏi nhiều, bảo ông ta lập tức đưa đến.

Khúc Tinh Thần ném búp bê về trong túi, theo mệnh lệnh của hắn đưa lên phía trước. Hàn Việt đang muốn đưa tay ra nhận, trước mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng lục. Một con vẹt xanh biếc xông đến trước mặt hắn, móng chim rất hung ác móc vào con ngươi hắn.

Đừng nhìn Hamburger bình thường luôn có bộ dạng mập ú lười biếng, một khi nó nổi bão, sự tàn nhẫn thuộc về âm ưng khiến người ta phải kinh sợ mà lùi bước. Để không làm mắt bị thương, Hàn Việt đành phải lui về phía sau, vì thế mất đi cơ hội lấy túi.

Chuyện xảy ra đột ngột, Khúc Tinh Thần ngơ ngác ngay tại chỗ, không biết nên đưa túi cho Hàn Việt hay rụt tay về, bị một cánh của Hamburger gạt ra, tiếp tục chộp về phía Hàn Việt.

Thừa lúc Hamburger tấn công, Trương Huyền đẩy Hàn Việt ra, nhưng không ngờ rằng do đẩy Hàn Việt mà lần thứ hai chạm vào kìm chích điện. Cánh tay Trương Huyền bị điện giật, co quắp thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cũng may được Nhiếp Hành Phong xông lên phía trước đỡ lấy. Khúc Tinh Thần cũng nhân cơ hội ném túi đựng búp bê sang một bên, đề phòng Hàn Việt dùng búp bê làm pháp thuật mê hoặc.

Bởi vì mọi người đều tự hành động dẫn đến hiện trường loạn cào cào. Hamburger chưa đạt được mục đích, mài mài móng vuốt trên không trung. Thấy Hàn Việt không lo tấn công Trương Huyền, chỉ một mực tới cướp túi búp bê, nó lại xông lên phía trước thò móng vuốt cào loạn. háp thuật Hàn Việt rất cao, nhưng động tác Hamburger quá nhanh, khiến hắn không chừa ra được khoảng không để đánh trả. Trong lúc cục diện trước mắt ngày càng hỗn loạn, trong cửa hàng tiện lợi đột nhiên truyền đến tiếng nổ, ầm ầm không ngừng, nháy mắt át cả tình hình bên ngoài.

Mặt đất dường như cũng bị tiếng nổ ảnh hưởng đến, chao đảo liên tục. Trương Huyền vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ mơ hồ, lảo đảo thiếu chút nữa lại ngã xuống. Cảm giác mặt đất chấn động, cậu bám vào tay Nhiếp Hành Phong để đứng vững, lầm bầm: “Chẳng lẽ là động đất?”

Grào!

Phía sau truyền đến một tiếng rống đáp lại nghi vấn của Trương Huyền, cậu theo tiếng động quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một thân thể quái vật bổ lên cửa kính của cửa hàng tiện lợi.

Quái vật không lớn lắm, nhưng thân thể lại giống như bọc trong một thân xác cứng rắn. Đầu ngón tay nó đỏ thẫm, không biết là màu sắc vốn có hay vết máu dính vào, phía dưới còn có hai thứ gì đó giống chân người, nhưng đứng không được vững lắm, điều này khiến nó điên cuồng giẫm đạp, nắm khung cửa không ngừng gầm rú. Mỗi một tiếng rống, mọi người liền cảm thấy tai đau thêm một phần. Dáng dấp quái vật giống Sách Nhân Phong, nhưng lại hung ác tàn nhẫn hơn ác thú do Sách Nhân Phong hóa thành.

Không ai biết vì sao nó lại xuất hiện trong cửa hàng, giống như nó từ trên không ngã xuống. Cửa bị chấn động lắc lư qua lại, kính cường lực cũng không chịu nổi va đập mãnh liệt của nó, rất nhiều chỗ bắt đầu rạn nứt, khiến cảnh vật bên trong trở nên không rõ. Nhưng mọi người vẫn thấy được cơ thể người bị quái vật đè vào kính. Đó là một cô gái buộc tóc hai bên, mặc đồng phục nhân viên cửa hàng trên người, Trương Huyền thất thanh kêu lên: “Trương Yên Hoa!”

Thực ra phải nói là Trương Yên Hoa bị Trương Tuyết Sơn bám thân. Linh thuật của cô ta cũng coi như không tệ, nhưng bây giờ cô ta hoàn toàn không phản kháng lại được, chỉ có thể mặc cho quái vật chèn lên kính, còn dùng móng vuốt đè xuống đầu mình. Ngũ quan của cô ta gần như bị bàn tay dã thú chụp lên, mọi người lờ mờ thấy hai tay cô ta liều mạng giãy dụa trên kính thủy tinh, gắng hết sức chạy trốn khỏi khu vực nguy hiểm.

Thấy tình thế nguy cấp, Khúc Tinh Thần và Hàn Việt đồng thời xông tới, nhưng đã chậm một bước, nửa bên mặt Trương Yên Hoa bị móng vuốt cào nát bấy, tiếp theo là đầu, ngực bụng, tứ chi. Không bao lâu, một con người từng sống sờ sờ cứ thế bị xé thành mảnh vụn, giống như con búp bê bị bẻ ra, từng khối xếp chồng lên trước mặt mọi người.

Thảm kịch xảy ra quá nhanh, ở đây không thiếu cao thủ tu đạo, nhưng lại trơ mắt nhìn người trước mắt bị hại mà bất lực. Họ thậm chí còn không nghe được tiếng cầu cứu người bị hại phát ra — tiếng kêu của quái vật quá vang, át cả những tiếng động khác.

“Khốn kiếp!”

Cảnh tượng tàn bạo chọc giận Khúc Tinh Thần, dẫn đầu xông tới, lại bị Hàn Việt giơ tay ngăn lại. Khúc Tinh Thần đỏ mắt, tiện tay cầm đoản kiếm trong tay đâm về phía Hàn Việt. Hàn Việt không đề phòng, sườn phải bị đâm trúng. Thừa dịp hắn bị đau buông lỏng tay, Khúc Tinh Thần lại bắn đạo bùa trừ tà về phía đối diện. Nhưng ngay sau đó đạo bùa bị kính thủy tinh đột nhiên nổ tung hất sang một bên.

Do quái vật đập phá dữ dội, toàn bộ kính thủy tinh bị vỡ nát, mảnh vỡ sắc nhọn theo nó lao ra bắn khắp nơi. Hamburger thấy tình thế không ổn, vỗ cánh bay đi trước tiên. Khúc Tinh Thần bị chấn động ngã xuống đất. Trương Huyền cũng quống quýt vung Tác Hồn Ti ra, ngăn chặn sát khí trào ra cho Nhiếp Hành Phong. Xung quanh bốc lên bụi bặm, làm mờ tầm mắt của mọi người. Mắt thấy quái vật băng qua họ chạy trốn, Hàn Việt muốn đứng lên bắt lại, lại bị lệ khí nó tạo ra đánh phải, lần thứ hai ngã ra ngoài.

Kém một bước như thế, quái vật đã thoát khỏi hiện trường, chỉ để lại bên ngoài cửa hàng một vật thể máu thịt lẫn lộn và vết máu kéo dài trên mặt đất. Mùi hôi thối kèm theo mùi máu tươi tràn ngập không trung. Khúc Tinh Thần che miệng phát ra tiếng nôn khan, Trương Huyền cũng vội vàng tìm thuốc thanh não hoàn, sờ soạng cả buổi mới nhớ cậu mặc quần áo ở nhà, trong túi không có gì cả.

Cuối cùng vẫn là Nhiếp Hành Phong phản ứng trước, quát lên: “Báo cảnh sát.”

Hamburger vâng theo lệnh, bay ra ngoài thật xa mới dừng lại gọi điện thoại báo cảnh sát. Cũng không biết nó nói thế nào, mọi người mới hơi bình tĩnh lại, đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Hàn Việt lấy lại tinh thần, đứng lên muốn chạy trốn, bị Khúc Tinh Thần xông lên trước đè lại, bắt chỉ quyết đang định ra tay với hắn, lại bị Trương Huyền giành trước, không nói hai lời, xông lên nhặt kìm chích điện rơi một bên, dí vào lưng Hàn Việt.

Thân thể Hàn Việt sau khi không ngừng co giật, một lần nữa nằm sấp xuống đất. Phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Khúc Tinh Thần, Trương Huyền nhìn kìm chích điện, nhét vào trong túi của mình.

“Cái này hữu dụng thật, lấy trước rồi tính.”

“Vậy hắn…”

Khúc Tinh Thần chỉ Hàn Việt, dường như không cam lòng vì không thể dùng pháp thuật với hắn, Trương Huyền trả lời: “Giao cho cảnh sát.”

“Nhưng hắn không bình thường!”

“Đó là việc cảnh sát cần phán đoán.”

Cảnh sát có thể giết quái vật sao?

Khúc Tinh Thần còn muốn hỏi lại, đã thấy Hamburger bay loạn xung quanh, kêu to: “Búp bê đâu? Túi búp bê kia không thấy đâu nữa!”

Lúc quái vật lao tới đã kéo theo khí tràng quá mạnh, mọi người cũng không chú ý chỗ để búp bê. Được Hamburger hỏi, Trương Huyền tìm qua tìm lại một hồi, rốt cuộc tìm được cái túi đen trong cây cảnh gần đấy, nhưng bên trong rỗng không.

“Nó bị lấy đi lúc nào?” Giũ cái túi trống không, Trương Huyền khó tin kêu lên.

Tuy rằng động tác quái vật rất nhanh, nhưng nhìn từ tình hình lúc đó, nó cũng không hề có động tác dừng lại nhặt đồ. Cuối cùng vẫn là Nhiếp Hành Phong giải đáp nghi vấn của cậu: “Có lẽ nó dùng ý niệm khống chế búp bê đi theo nó.”

“Nhìn thế nào cũng thấy nó giống một sinh vật thể cấp thấp hơn, làm sao có thể dùng ý niệm?”

Trương Huyền không tin vào cách giải thích này cho lắm, quay đầu hỏi Khúc Tinh Thần: “Lúc ông cầm khẳng định bên trong là búp bê?”

“Là chính tay Ngân Bạch đưa cho tôi.”

“Là Ngân Bạch lấy từ phòng sách của ngươi ra.” Hamburger ở bên cạnh phụ họa, nói với Trương Huyền: “Vừa rồi Khúc Tinh Thần đòi lấy rất gấp, chúng ta cũng không có thời gian hỏi nhiều. Nhưng mà so với việc đó, Trương nhân loại, ta nghĩ ngươi nên suy tính tiếp theo phải ứng phó thế nào thì hơn.”

Nó dùng cánh chỉ chỉ cảnh sát đang lục tục nhảy xuống từ xe cảnh sát. Trương Huyền còn muốn hỏi tiếp, liền thấy bóng xanh mập mạp trước mắt lóe lên, Hamburger đã bay mất dạng, mà chỗ nó đậu lúc trước xuất hiện một người bạn quen thuộc, người vừa được điều đến tổ trọng án chưa lâu – Ngụy Viêm.

“Ai có thể nói cho tôi biết, ở đây vừa xảy ra chuyện gì không?”

Ngụy Viêm trầm mặt đi đến trước mặt họ, sau khi thấy một đống máu me be bét trước mặt, sắc mặt anh ta càng khó coi. Cấp dưới theo phía sau có mấy người không nhịn được, chạy ra chỗ xa bắt đầu ói.

“Thì giống như giờ anh đang thấy đó, có người vừa bị giết, trong vòng mấy giây.” Trương Huyền quay đầu liếc nhìn cửa cửa hàng, cảnh tượng quá mức đẫm máu khiến cậu cũng không khỏi nhíu mày: “Cho nên chúng tôi không kịp cứu người.”

“Ai có thể xé nát người thành từng mảnh trong vòng mấy giây?”

“Không phải người, là một con quái vật có một cái sừng và hai cái đùi, có chút liên quan đến cỗ thi thể ném ở cục cảnh sát hai hôm trước.”

Ngụy Viêm bán tín bán nghi lời Trương Huyền, chuyển ánh mắt sang Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong gật đầu, tỏ ý sự thực đúng là như thế, lúc này anh ta mới tin, một lần nữa quan sát cảnh tượng đẫm máu trước mắt, than thở: “Tôi có phần hiểu được tâm trạng trước đây của Ngụy Chính Nghĩa và Tiêu Lan Thảo.”

“Vậy anh cũng muốn xin điều công tác tới phòng hồ sơ hả?”

“Không!”

Đáp lại Trương Huyền là một câu rất bực bội, sau khi phát hiện tình hình nơi này còn tệ hơn tưởng tượng, Ngụy Viêm không nói nhảm nữa, dùng tốc độ nhanh nhất liên lạc với trụ sở chính xin phái người chi viện, lại chỉ đạo cấp dưới căng dây cảnh giới, tránh làm hỏng hiện trường. Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa xong, anh ta bắt đầu làm ghi chép thẩm vấn, lúc Chung Khôi và huynh đệ Ngân Bạch nghe tin chạy tới, thẩm vấn đã kết thúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương