Thiên Sứ Bị Thất Lạc
-
Chương 67: Ngoại truyện 3
Năm năm trôi qua cuộc sống của bọn họ thế nào, mọi người có thắc mắc không?
E hèm, được rồi chúng ta cùng tìm hiểu nào.
Trong phòng khách sang trọng, có ba cô gái đang cùng nahu trò chuyện thật vui vẻ, bổng nhiên một cô đứng bật dậy, vẻ mặt hốt hoảng sau khi nhìn đồng hồ.
-sao vậy Anna?
-thôi chết rồi em quên mất đến giờ ăn trưa của mấy đứa nhỏ rồi!!
Nói xong cô hớt hả chạy đi, về đến nhà, cô hớt hả vào xem tình hình đám nhóc, lúc đi bọn nhóc ngủ hết rồi, nhưng lo nói chuyện với Sam và July cô quên mất.
Đặp vào mắt cô là phòng khách hết sức bừa bộn, từ sofa đến sàn nhà điều toàn là thức ăn thừa, dưới bếp còn đang phát ra tiếng loảng xoảng của xoang nồi.
Cô hốt hoảng, nhà cô có trộm sao?
Cô bước từ từ vào bếp để xem, cô như muốn bốc hỏa tại chỗ, vì sao ư?
Vì một đám quỷ nhỏ, và một con quỷ lớn đang làm loạn trong bếp của cô, cô lấy giọng hét lên.
-RAY_RYO_RAIN_RIN_EMMA!!!!!
Tiếng hét làm mọi hoạt động trong bếp dừng lại, và đám nhóc quay lại nhìn cô, sao ba giây Ryo, Rain điều buông bỏ những thứ trong tay mà chạy đi mất, còn Rin đăng cầm quyển sách trong tay , bình thản nhìn cô rồi nói:
-con ngồi xem sách thôi, đống kia không liên quan đến con!
Còn nhóc con Emma, mới vừa tròn một tuổi, hết sức bò lại chân tên quỷ lớn, mà đòi hắn bế.
Miệng nhóc con còn phát ra tiếng cười khút khích.
Còn tên quỷ lớn kia, dùng ánh mắt hết sức vô tội nhìn cô, rồi giỡ giọng nũng nịu.
-không phải do anh mà, anh đang là thức ăn cho bốn đứa nó, chỉ là…chỉ là trong lúc ăn bọn nó dùng thức ăn ném nhau , đến khi anh phát giác thì mọi thứ…như em thấy đấy, anh vô tội mà! Nói xong hắn cười hề hề.
-anh đưa Emma cho em? Nhìn quần áo con bé kìa !
Hắn đưa nhóc con cho cô, cô hôn chụt lên má cô nhóc.
-con đó, mới tí tuổi đã học theo các anh phá phách rồi, xem mẹ trừng phạt con thế nào!
Nói xong cô liền thổi hù hù vào bụng cô nhóc, làm cô nhóc cười ngất ngay luôn.
-anh lôi hai tên nhóc kia ra tắm đi, còn Rin…
-người con không có dơ.
Cô chưa nói hết đã bị nhóc Rin cướp lời, phải nói trong ba đứa sinh ba thì Rin là đứa cá tính nhất, với lại thằng bé rất mê sách, nó có thể đọc sách mọi lúc mọi nơi.
-không dơ cũng phải tắm, chút nữa chúng ta sẽ đến nhà thăm bà và ông cố.
Cô nói mà nhóc Rin hình như chỉ chăm chú vào quyển sách trong tay, nhưng cô biết con cô mà.
-nhà ông cố có rất nhiều sách dạy kỹ năng!
Chỉ nói vậy thôi chưa đến ba giây nhóc Rin tự động đi tắm một mình , nó và hắn nhìn nhau mà phì cười.
Cô thấy vậy cũng vào thay tả và đồ cho bé Emma.
Nói về Emma, nếu nói thật sự thì nếu cô không giở trò thì chắc hẵn Emma sẽ không có trên đời rồi.
Năm đó sau khi sinh ba thiếu gia xong, cô có ý muốn sinh thêm nữa, trước đây hắn muốn sinh đến mươi mấy đứa kia mà, nên cô muốn thực hiện điều đó xem như thể hiện tình yêu với hắn.
Nhưng thái độ hắn thay đổi nhanh chống khi nghe nó nói vậy, hắn nhất quyết không chịu.
Nó phải hỏi mãi hắn mới nói lí do, chỉ vì hôm sinh ba thiếu gia hắn thấy cô đau đớn, làm hắn lo lắng đến nổi khóc xướt mướt, hắn sợ cô sẽ bỏ hắn, vì hắn nghe nói có nhiều người sinh con mà đến chết, nên hắn không muốn trãi qua chuyện đó lần nào nữa.
Cô cũng đã thử năng nỉ hắn nhưng vô ích, dù chuyện đó vẫn xảy ra điều độ nhưng mãi ba thiếu gia lên hai tuổi cô vẫn chưa có tin vui.
Có một hôm cô cho ba thiếu gia ngủ xong cô lên phòng thì thấy hắn đang đánh dấu gì đó trên lịch.
Vài ngày sau đó cô mới biết vì sao mãi vẫn chưa có tin vui, vì hắn nắm rõ chu kỳ của cô còn hơn chính bản thân cô nữa.
Sau đó cô để ý hơn đến ngày quan trọng cô mới ra sức quyến rũ hắn, lúc đầu hắn còn phản khán nhưng vài lần hắn thật sự thua cô, cô nghĩ lần này chắc ăn rồi, nhưng lúc cao trào hắn dừng lại và dừng lại và lấy trong tủ ra thứ gì đó… và rồi cô lại thất bại.
Cô lại hết cách rồi, nhưng chẳng biết thế nào khi ba thiếu gia lên bốn cô lại có tin vui, hắn sững sốt.
Hắn vội vàng lên phòng xem xét, sao đó lại hét to: RYO_RAIN!!!!
Sao này Rin mới kể cho cô nghe, hai thiếu gia kia lấy hộp bảo bối của hắn đem ra nghịch cái nào cũng bị đâm thủng bằng kim hết, haha đúng vậy chỉ là con nít thôi , bọ chúng không có tội.
Thế là tiểu công chúa Emma của tôi ra đời, nhưng không phải vì lí do không muốn mà hắn không thương con bé đâu, lúc cô mang thai, hắn chẳng biết sao lại bị nghén thay cô,vật vã vô cùng.
Gia đình sáu người bọn họ cùng nhau đến nhà Ông Arthur, bọn nhóc vừa đến là đi khám phá mọi thứ trong nhà, Rin thì khỏi nói cũng biết đi ngay đến phòng để sách.
Emma thì nằm trong vòng tay của mẹ hắn, con bé rất mến bà.
Chiều cũng dần buông, hắn và cô tạm gởi bọn trẻ ở nhà ông Arthur, còn hai người thì tình tứ đi dạo cùng nhau.
Tay trong tay , cùng nhau bước thật chậm, hắn nhìn qua cô.
-em có thấy nhanh không? mới đây chúng ta đã bên nhau năm năm rồi!
-đúng vậy, thời gian nhanh thật, nhớ ngày nào em mới vào làng, rồi nhiều chuyện xảy ra nữa…mà bây giờ em đã là mẹ của bốn đứa con rồi!
Hắn nắm tay nó chặt hơn, ánh mắt triều mến nhìn nó.
-em bây giờ không phải là mẹ của bốn đứa con đâu, mà còn là vợ anh nữa, có thể hứa với anh một chuyện không?
Cô vui vẻ gật đầu.
-hứa với anh, sau này dù có thế nào cũng phải nắm tay anh thật chặt như thế này, mãi mãi không buông tay!
-em hứa.
Cô và hắn trao nhau cái ôm gia diết, cùng lúc đó bầu trời đang ánh lên một màu đỏ rực của hoàng hôn, một màu tuyệt đẹp..
E hèm, được rồi chúng ta cùng tìm hiểu nào.
Trong phòng khách sang trọng, có ba cô gái đang cùng nahu trò chuyện thật vui vẻ, bổng nhiên một cô đứng bật dậy, vẻ mặt hốt hoảng sau khi nhìn đồng hồ.
-sao vậy Anna?
-thôi chết rồi em quên mất đến giờ ăn trưa của mấy đứa nhỏ rồi!!
Nói xong cô hớt hả chạy đi, về đến nhà, cô hớt hả vào xem tình hình đám nhóc, lúc đi bọn nhóc ngủ hết rồi, nhưng lo nói chuyện với Sam và July cô quên mất.
Đặp vào mắt cô là phòng khách hết sức bừa bộn, từ sofa đến sàn nhà điều toàn là thức ăn thừa, dưới bếp còn đang phát ra tiếng loảng xoảng của xoang nồi.
Cô hốt hoảng, nhà cô có trộm sao?
Cô bước từ từ vào bếp để xem, cô như muốn bốc hỏa tại chỗ, vì sao ư?
Vì một đám quỷ nhỏ, và một con quỷ lớn đang làm loạn trong bếp của cô, cô lấy giọng hét lên.
-RAY_RYO_RAIN_RIN_EMMA!!!!!
Tiếng hét làm mọi hoạt động trong bếp dừng lại, và đám nhóc quay lại nhìn cô, sao ba giây Ryo, Rain điều buông bỏ những thứ trong tay mà chạy đi mất, còn Rin đăng cầm quyển sách trong tay , bình thản nhìn cô rồi nói:
-con ngồi xem sách thôi, đống kia không liên quan đến con!
Còn nhóc con Emma, mới vừa tròn một tuổi, hết sức bò lại chân tên quỷ lớn, mà đòi hắn bế.
Miệng nhóc con còn phát ra tiếng cười khút khích.
Còn tên quỷ lớn kia, dùng ánh mắt hết sức vô tội nhìn cô, rồi giỡ giọng nũng nịu.
-không phải do anh mà, anh đang là thức ăn cho bốn đứa nó, chỉ là…chỉ là trong lúc ăn bọn nó dùng thức ăn ném nhau , đến khi anh phát giác thì mọi thứ…như em thấy đấy, anh vô tội mà! Nói xong hắn cười hề hề.
-anh đưa Emma cho em? Nhìn quần áo con bé kìa !
Hắn đưa nhóc con cho cô, cô hôn chụt lên má cô nhóc.
-con đó, mới tí tuổi đã học theo các anh phá phách rồi, xem mẹ trừng phạt con thế nào!
Nói xong cô liền thổi hù hù vào bụng cô nhóc, làm cô nhóc cười ngất ngay luôn.
-anh lôi hai tên nhóc kia ra tắm đi, còn Rin…
-người con không có dơ.
Cô chưa nói hết đã bị nhóc Rin cướp lời, phải nói trong ba đứa sinh ba thì Rin là đứa cá tính nhất, với lại thằng bé rất mê sách, nó có thể đọc sách mọi lúc mọi nơi.
-không dơ cũng phải tắm, chút nữa chúng ta sẽ đến nhà thăm bà và ông cố.
Cô nói mà nhóc Rin hình như chỉ chăm chú vào quyển sách trong tay, nhưng cô biết con cô mà.
-nhà ông cố có rất nhiều sách dạy kỹ năng!
Chỉ nói vậy thôi chưa đến ba giây nhóc Rin tự động đi tắm một mình , nó và hắn nhìn nhau mà phì cười.
Cô thấy vậy cũng vào thay tả và đồ cho bé Emma.
Nói về Emma, nếu nói thật sự thì nếu cô không giở trò thì chắc hẵn Emma sẽ không có trên đời rồi.
Năm đó sau khi sinh ba thiếu gia xong, cô có ý muốn sinh thêm nữa, trước đây hắn muốn sinh đến mươi mấy đứa kia mà, nên cô muốn thực hiện điều đó xem như thể hiện tình yêu với hắn.
Nhưng thái độ hắn thay đổi nhanh chống khi nghe nó nói vậy, hắn nhất quyết không chịu.
Nó phải hỏi mãi hắn mới nói lí do, chỉ vì hôm sinh ba thiếu gia hắn thấy cô đau đớn, làm hắn lo lắng đến nổi khóc xướt mướt, hắn sợ cô sẽ bỏ hắn, vì hắn nghe nói có nhiều người sinh con mà đến chết, nên hắn không muốn trãi qua chuyện đó lần nào nữa.
Cô cũng đã thử năng nỉ hắn nhưng vô ích, dù chuyện đó vẫn xảy ra điều độ nhưng mãi ba thiếu gia lên hai tuổi cô vẫn chưa có tin vui.
Có một hôm cô cho ba thiếu gia ngủ xong cô lên phòng thì thấy hắn đang đánh dấu gì đó trên lịch.
Vài ngày sau đó cô mới biết vì sao mãi vẫn chưa có tin vui, vì hắn nắm rõ chu kỳ của cô còn hơn chính bản thân cô nữa.
Sau đó cô để ý hơn đến ngày quan trọng cô mới ra sức quyến rũ hắn, lúc đầu hắn còn phản khán nhưng vài lần hắn thật sự thua cô, cô nghĩ lần này chắc ăn rồi, nhưng lúc cao trào hắn dừng lại và dừng lại và lấy trong tủ ra thứ gì đó… và rồi cô lại thất bại.
Cô lại hết cách rồi, nhưng chẳng biết thế nào khi ba thiếu gia lên bốn cô lại có tin vui, hắn sững sốt.
Hắn vội vàng lên phòng xem xét, sao đó lại hét to: RYO_RAIN!!!!
Sao này Rin mới kể cho cô nghe, hai thiếu gia kia lấy hộp bảo bối của hắn đem ra nghịch cái nào cũng bị đâm thủng bằng kim hết, haha đúng vậy chỉ là con nít thôi , bọ chúng không có tội.
Thế là tiểu công chúa Emma của tôi ra đời, nhưng không phải vì lí do không muốn mà hắn không thương con bé đâu, lúc cô mang thai, hắn chẳng biết sao lại bị nghén thay cô,vật vã vô cùng.
Gia đình sáu người bọn họ cùng nhau đến nhà Ông Arthur, bọn nhóc vừa đến là đi khám phá mọi thứ trong nhà, Rin thì khỏi nói cũng biết đi ngay đến phòng để sách.
Emma thì nằm trong vòng tay của mẹ hắn, con bé rất mến bà.
Chiều cũng dần buông, hắn và cô tạm gởi bọn trẻ ở nhà ông Arthur, còn hai người thì tình tứ đi dạo cùng nhau.
Tay trong tay , cùng nhau bước thật chậm, hắn nhìn qua cô.
-em có thấy nhanh không? mới đây chúng ta đã bên nhau năm năm rồi!
-đúng vậy, thời gian nhanh thật, nhớ ngày nào em mới vào làng, rồi nhiều chuyện xảy ra nữa…mà bây giờ em đã là mẹ của bốn đứa con rồi!
Hắn nắm tay nó chặt hơn, ánh mắt triều mến nhìn nó.
-em bây giờ không phải là mẹ của bốn đứa con đâu, mà còn là vợ anh nữa, có thể hứa với anh một chuyện không?
Cô vui vẻ gật đầu.
-hứa với anh, sau này dù có thế nào cũng phải nắm tay anh thật chặt như thế này, mãi mãi không buông tay!
-em hứa.
Cô và hắn trao nhau cái ôm gia diết, cùng lúc đó bầu trời đang ánh lên một màu đỏ rực của hoàng hôn, một màu tuyệt đẹp..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook