Thiên Sơn Vạn Thủy
-
Chương 28
Chưa đến mấy ngày, Vạn Thái Thái liền gọi điện về nhà nói muốn dẫn bạn trai
về, ban đầu mẹ cô rất kích động, cảm thấy cuối cùng có thể gả con gái đi rồi. Nhưng vừa nghe nói chàng rể ở xa như vậy thì bà không hài lòng
nổi. Có điều bà vẫn bảo cô cứ dẫn về trước đã.
- Em còn chưa nói em mang thai, chỉ mới nói anh là người ở đâu, mẹ em đã không vui rồi. Haiz. Ôi cuộc đời, làm sao mà sống đây.
Vạn Thái Thái ủ rũ lắc đầu.
- Đời muốn sống thế nào thì sống, rồi sẽ qua thôi. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đừng lo lắng.
Đoàn Vũ Xuyên thu dọn quà cáp muốn mang theo, quy tắc cơ bản này anh vẫn biết.
Vạn Thái Thái nịnh nọt:
- Ừ. Có thể mẹ em vừa thấy anh là thanh niên tài giỏi thì sẽ đồng ý. Tục ngữ có câu, cha mẹ vợ càng nhìn con rể càng vừa mắt mà.
Đoàn Vũ Xuyên tính toán quà cáp:
- Trong nhà em có những ai?
- Ông bà nội, cha mẹ, hai chú thím không có nhà, em trai em chắc cũng không có nhà, hai thằng em họ chắc cũng không có nhà nốt.
Vạn Thái Thái đếm thành viên gia đình, đây đúng là một đại gia tộc.
Đoàn Vũ Xuyên gật gật đầu.
Hôm sau họ phong trần mệt mỏi về quê Vạn Thái Thái. Đoàn Vũ Xuyên lái xe, cảm thấy tự đi xe sẽ tiện hơn, dù sao cũng lùm đùm bao lớn bao nhỏ. Hơn tám giờ tối hôm đó họ mới về đến nhà cô. Mẹ cô đã nấu rất nhiều món để chào đón anh, trông bà rất hiền lành, cũng rất hài lòng với anh. Nhưng cha cô thì cả buổi không nói lời nào, cuối cùng chỉ bỏ lại một câu:
- Lái xe cả ngày cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, có gì để mai hẵng nói.
Ông từ chối trò chuyện.
Vạn Thái Thái theo trực giác thấy không ổn, Đoàn Vũ Xuyên cũng vậy.
Không lâu sau, mẹ bảo cô dọn dẹp phòng của em trai cho anh ngủ. Nửa đêm cô lẻn vào phòng anh ở đối diện, anh giật mình tỉnh dậy, kinh ngạc nhìn cô trong bóng tối. Cô không mở đèn, nói là sợ bị cha mẹ phát hiện, nhưng mà đã hơn nửa đêm, dù có mở đèn cũng chưa chắc bị phát hiện.
- Em sao thế?
Đoàn Vũ Xuyên vẫn còn ngái ngủ.
Cô tự giác chủ động chui vào lòng anh:
- Em không ngủ được.
Đoàn Vũ Xuyên ôm người nào đó ấm áp mềm mại vào lòng:
- Sao nào?
- Anh nói xem, thái độ của cha em hôm nay như vậy là ý gì?
Vạn Thái Thái không đoán được suy nghĩ của cha mình, nói ông hoan nghênh thì ông rất lãnh đạm, nói ông không hoan nghênh thì ông lại bảo anh ở lại. Không hiểu nổi không hiểu nổi.
- Có lẽ ông định ngày mai thẩm vấn anh một trận ra trò.
Đoàn Vũ Xuyên cười nói, kỳ thực anh cũng không hiểu.
Vạn Thái Thái không kiềm được trách móc:
- Lão hồ ly.
Đoàn Vũ Xuyên chế giễu cô:
- Vậy em là hồ ly tinh à?
Vạn Thái Thái lườm anh:
- Quyến rũ anh hồn bay phách lạc hả?
Đoàn Vũ Xuyên nghịch tay cô:
- Phải rồi, bây giờ không phải anh đang ở trong ổ hồ ly sao?
- Đúng đấy, ổ hồ ly không so được với nhà anh, anh ở tạm vậy.
Vạn Thái Thái biết anh soi mói với chỗ ngủ thế nào.
Đoàn Vũ Xuyên tốt bụng giải thích:
- Em ngủ được mà anh ngủ không được? Anh đã ngủ rồi nhưng bị em đánh thức đấy chứ.
- Hừ, vậy em đi đây!
Vạn Thái Thái vờ như muốn đi.
- Đừng đừng đừng, anh giỡn mà. Cho anh ôm cái nào.
Cả ngày nay anh vẫn chưa được ôm cô tử tế.
- Suỵt, nhỏ tiếng chút, mẹ em thính tai lắm.
Vạn Thái Thái cảnh cáo. Rồi cô lại chui vào lòng anh.
Đoàn Vũ Xuyên đùa:
- Hẹn hò lén lút thế này anh thích, giống như Niếp Tiểu Thiện và Ninh Thái Thần vậy. (1)
(1) Nhân vật trong “Liêu trai chí dị”.
Vạn Thái Thái cũng cười:
- Đáng ghét, rõ ràng em đẹp hơn Niếp Tiểu Thiện!
- Được rồi, hồ ly tinh mau về ngủ đi, hôm nay đã mệt cả ngày rồi.
Cô đang mang thai, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều.
Vạn Thái Thái ngáp:
- Ừ, buồn ngủ quá. Có phải mang thai dễ buồn ngủ không nhỉ?
Đoàn Vũ Xuyên buông tay ra:
- Ừ, đi ngủ đi.
Vạn Thái Thái lưu luyến rời khỏi ngực anh:
- Ừ, em đi nhá, ngủ ngon.
- Ừ, ngoan, ngủ ngon.
Đoàn Vũ Xuyên chợt có chút không quen khi không có cô trong lòng nhưng vẫn cố chịu. Dù sao đang ở dưới mắt cha vợ, cách mạng vẫn chưa thành công.
- Vậy em đi đây.
- Ừ.
Hôm sau Vạn Thái Thái ở nhà ngủ nướng, mặt trời lên cao ba thước mới chịu dậy, đã thấy Đoàn Vũ Xuyên ngồi ngay ngắn trong phòng khách. Cha Vạn tức giận:
- Con gái con đứa ngủ tới giờ này, không biết con gái nhà ai lười như vậy nữa!
Vạn Thái Thái cười hề hề, xoay người lại mới phát hiện, trời ạ!!! Cô bị trúng một vạn điểm công kích:
- Ông nội… chú hai… chú út… mọi người… sao lại tới đây???
Sao mới ngủ một giấc mà tỉnh lại thế giới đã thay đổi thế này?
Thằng em họ cười chế giễu cô:
- Chị, chị đúng là làm biếng.
- Khang Khang, sao em lại tới đây? Không phải em tham gia trại hè của trường không về sao?
Vạn Khang là con trai của chú hai cô, đang học năm nhất đại học.
- Chị… lần này chị dẫn bạn trai về ra mắt hả?
Người nói câu này là Vạn Hàn, con trai thứ hai của chú hai cô, hiện đang học lớp bốn tiểu học.
- Hàn Hàn, không phải em đang ở tỉnh T ư???
Vạn Thái Thái u mê.
- Chị, em bị cha ép về, chị đừng có nhìn em!
Em trai ruột của cô, Vạn Dương thấy ánh mắt u oán của chị gái nhìn mình thì vội vàng giải thích. Nửa đêm hôm qua cậu bị cha gọi về, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa, hóa ra là chị cả dẫn bạn trai về ra mắt. Cha đúng là không bình tĩnh mà.
- Cha?! Tại sao cha làm rầm rộ dữ vậy?
Khỏi phải nói, những người này đều là bị cha cô gọi tới. Hèn gì tối qua cha không nói chuyện mà để hôm nay nói, hóa ra đã có mưu tính từ trước, muốn kết bè kết đảng, mọi người đồng tâm hiệp lực, bảy đại kim cương hợp thể đây mà. Nham hiểm! Gian trá! Cáo già!
- Còn không mau đi rửa mặt? Rồi vào bếp phụ mẹ, bà nội với thím rửa rau kìa!
Cha không nhìn thẳng vào ánh mắt u oán của Vạn Thái Thái.
- Mọi người, không được phép bắt nạt anh ấy!
Vạn Thái Thái che chở Đoàn Vũ Xuyên như gà mẹ bảo vệ gà con. Anh nhìn cô thiên vị như vậy, trong lòng rất cảm động, cười nói với cô:
- Em đi rửa mặt ăn sáng trước đi, anh lo được mà. Ngoan.
Vạn Thái Thái bán tín bán nghi nhìn anh, anh gật đầu. Cô mới rời khỏi, còn không quên bỏ lại một câu:
- Không cho phép bắt nạt anh ấy!
Trong lòng cha Vạn có muôn vàn cảm xúc bất đắc dĩ, con gái hướng ra ngoài mà.
Vạn Thái Thái là cô con gái duy nhất trong nhà, nhà họ Vạn đến đời ông nội thì bà nội sinh tổng cộng ba người con trai, không có con gái. Vì không có được nên cả nhà đều mong ngóng như sao ngóng trăng, hi vọng trong gia đình có thể có một đứa con gái. Sau đó bác cả cuối cùng cũng sinh được Vạn Thái Thái. Quả thật là cả nhà chào đón! Họ cảm thấy nhà họ Vạn cuối cùng cũng có con gái rồi. Trong nhà đồ ăn ngon đồ chơi tốt gì đều thuộc về cô hết, thế nên mới khiến Vạn Thái Thái về sau béo như vậy. Sau Vạn Thái Thái, bác cả lại sinh con trai là Vạn Dương. Chú hai liên tiếp sinh được hai người con trai là Vạn Khang và Vạn Hàn, chú ba vì nguyên nhân do vợ nên đến nay vẫn chưa có đứa con nào. Cho nên, cục diện bây giờ chính là, Vạn Thái Thái là cô con gái duy nhất của nhà họ Vạn, là con gái chung của mọi người, là hòn ngọc quý trên tay cả nhà, hiện tại hòn ngọc quý ấy sắp bị người khác lấy đi, có thể không huy động rầm rộ chạy về sao? Đâu thể để cô bị heo tùy tiện lấy đi chứ! Trước đây là bốn đại kim cương, sau đó thành năm đại kim cương, sáu đại kim cương, cuối cùng là bảy đại kim cương, quả thực có thể triệu tập rồng thần rồi. (2)
(2) Lấy ý từ “Bảy viên ngọc rồng”: người thu thập đủ bảy viên ngọc rồng có thể gọi rồng thần xuất hiện, rồng thần sẽ ban cho người đó điều ước.
Vạn Thái Thái rửa mặt xong, vốn định vào phòng khách nhưng bị bảy đại kim cương ép lui, chỉ có thể chán nản đến phòng bếp. Thím thấy cô lơ đãng không tập trung thì giễu:
- Thái Thái của chúng ta cũng có lúc sợ à?
Thái Thái cười lúng túng, nói gì chứ, cảnh tượng như vậy bất kỳ ai cũng sợ mà? Một chọi bảy đó!
Vạn Thái Thái nhìn về phía phòng khách yên tĩnh hài hòa, lo lắng nói:
- Mọi người nói xem, họ có làm khó anh ấy không?
Thím hai trêu:
- Thái Thái của chúng ta e là thực sự không giữ được rồi.
- Không sao đâu, cứ để họ thử thách cậu ta, không chịu được thì không xứng làm con rể nhà họ Vạn.
Bà nội vừa rửa rau vừa an ủi. Nhưng đây là an ủi sao? Vạn Thái Thái càng thêm lo lắng, ai biết bảy đại kim cương này sẽ làm ra chuyện gì gây khó dễ Đoàn Vũ Xuyên chứ. Cô đột nhiên cảm thấy anh gặp phải cô đúng là xui xẻo.
Mẹ Vạn thấy con gái lo lắng như vậy thì an ủi:
- Được rồi, đừng lo, mọi người đâu có ăn thịt cậu ta đâu, chỉ là đàn ông nói chuyện với nhau mà thôi.
Vạn Thái Thái độc thoại trong lòng, đàn ông nói chuyện cũng phải công bằng chút chứ? Như vầy thì công bằng chỗ nào.
Cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến mức cánh phụ nữ đều đã nấu nướng cơm nước xong xuôi mà cuộc nói chuyện của cánh đàn ông vẫn chưa kết thúc. Không biết họ nói những gì nhỉ. Có nhiều thứ để nói như vậy sao? Vạn Thái Thái không hiểu, cô bây giờ như kiến bò chảo nóng.
Mẹ Vạn hô to với người trong phòng khách:
- Ăn cơm! Ăn cơm trước nào!
Sau đó thằng em họ nhỏ hăng hái chạy qua:
- Bác ơi bác, bữa trưa ăn gì thế?
Mẹ Vạn vỗ vỗ đầu cậu, nói:
- Là món mà Hàn Hàn thích ăn đấy.
Cậu nhóc vui vẻ gật đầu. Vạn Thái Thái nhanh tay nhanh mắt kéo cậu qua một bên hỏi dò:
- Hàn Hàn, chị có tốt với em không?
Hàn Hàn gật đầu. Vạn Thái Thái như thấy được tia sáng hi vọng, nhưng một giây sau liền tối đen.
- Nhưng mà, em sẽ không nói cho chị biết chúng em nói chuyện gì đâu. Đây là cuộc trò chuyện giữa đàn ông với nhau.
Sau đó nó lắc cái mông nhỏ kiêu ngạo rời đi. Vạn Thái Thái muốn nổi điên!
Trên bàn cơm, cô cố ý giành ngồi cạnh Đoàn Vũ Xuyên, không chịu di chuyển, dáng vẻ như bất kể động đất hay núi lở, ta đều không đi đâu hết. Anh cười ngọt ngào bất đắc dĩ. Cha Vạn không nói gì. Quy tắc của nhà họ Vạn là “ăn không nói ngủ không nói” nên bữa cơm này không ai nói câu nào, mạnh ai nấy ăn, thỉnh thoảng sẽ có người gắp thức ăn cho vợ. Vạn Thái Thái nhiều lần nhìn Đoàn Vũ Xuyên, Đoàn Vũ Xuyên nhìn lại cô, cười với cô. Sắc mặt anh như thường, bảy đại kim cương không làm khó anh sao? Không thể nào? Cô không giải thích được, lỡ gắp hơi nhiều rong biển. Anh nhanh tay nhanh mắt ngăn đũa cô sắp cho vào miệng, lắc đầu, khẽ nói:
- Lạnh, đừng ăn nhiều.
Vạn Thái Thái nhìn anh ăn rong biển của cô, rồi gắp cho cô miếng thịt gà. Cô ừm một tiếng, ăn thịt gà. Động tác tự nhiên hòa hợp, giống như vợ chồng già vậy, chồng không cho vợ ăn những thứ không nên ăn.
Vạn Thái Thái không chú ý người cả nhà vì động tác này của Đoàn Vũ Xuyên mà đều lộ ra nụ cười hài lòng. Sau bữa cơm, cô phụ trách đi rửa chén. Rửa chén xong bước ra, tình hình đã không còn giương cung tuốt kiếm nữa. Mỗi người làm việc của riêng mình. Vạn Dương và Vạn Khang ở trong phòng chơi game, ông nội và các chú đang nói chuyện làm ăn gần đây, phụ nữ ở một bên tán gẫu chuyện nhà. Đoàn Vũ Xuyên đang chơi với Vạn Hàn rất vui vẻ. Sao thế này, cô chỉ đi rửa chén thôi mà gió đã đổi chiều? Cảnh tượng hài hòa như vầy là chuyện gì xảy ra? Cứ như bầu không khí căng thẳng vừa nãy đều chỉ là ảo giác của cô vậy. Đoàn Vũ Xuyên thấy cô sững sờ đứng đó thì vẫy tay với cô. Cô bước tới, nhẹ giọng hỏi:
- Tình huống gì thế?
Anh nhướng nhướng mày:
- Thuận theo tự nhiên chứ sao.
Tim Vạn Thái Thái loạn hết cả lên, chẳng chút đầu mối.
- Chị, anh này thật lợi hại. Chơi rất lợi hại!
Vạn Hàn là đồ nịnh nọt vạn năm, chỉ sùng bái người lợi hại.
Vạn Thái Thái xoa đầu cậu em nhỏ:
- Phải, anh ấy không lợi hại thì sao chị lại yêu anh ấy chứ?
- Anh, anh thích gì ở chị em? Chị em ấy mà… chậc chậc chậc.
Vạn Hàn vẻ mặt tiếc hận, thấy biểu cảm tức giận của Vạn Thái Thái thì lập tức sửa miệng:
- Anh đúng là biết nhìn người, chị em tốt thế cơ mà!
Đoàn Vũ Xuyên buồn cười. Cậu nhóc này quá biết nhìn ánh mắt người khác nhỉ? Vạn Thái Thái lườm cậu nhóc:
- Hàn Hàn, chị nói cho em biết, là anh trai này khóc lóc van nài theo đuổi chị trước, chị thấy anh ấy đáng thương nên mới đồng ý. Hiểu chưa?
Vạn Thái Thái nghiêm túc vân vê mặt cậu em, ra sức trả thù, khiến mặt cậu nhóc biến dạng.
- Em! Biết! Rồi!
Vạn Hàn gắng sức thoát khỏi móng vuốt của cô, đúng là hung dữ chết đi được!
- Anh bảo trọng!
Sau đó cu cậu ù té chạy. Đoàn Vũ Xuyên cười đầy yêu thương, Vạn Thái Thái nhìn cậu em họ chạy xa, khẽ thở ra.
- Mọi người buổi sáng nói chuyện gì thế?
Đoàn Vũ Xuyên tránh nặng tìm nhẹ:
- Không có gì, chỉ là nói chuyện chút thôi.
Vạn Thái Thái đương nhiên không tin:
- Nói chuyện gì mà nói lâu như vậy?
- Ha ha ha. Đúng là không dễ lo liệu.
Kỳ thực trong lòng Đoàn Vũ Xuyên rất căng thẳng, anh chưa từng gặp chiến trận như vậy bao giờ. Còn căng thẳng hơn cả khi anh diễn thuyết trước sinh viên toàn trường hay khi anh đối mặt với mười mấy ban giám khảo, căng thẳng hơn bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ của anh. Có lẽ vì lần này anh thực sự quan tâm nên mới căng thẳng đến thế.
Vạn Thái Thái cười:
- Không sao đâu, thuận theo sở thích là được.
Đoàn Vũ Xuyên hỏi:
- Sở thích gì?
Vạn Thái Thái liệt kê sở thích của cả nhà như lòng bàn tay:
- Cha em thích chơi bài, không thích chơi mạt chược, còn rất ghét mạt chược, cho nên anh tuyệt đối đừng rủ cha em chơi mạt chược. Hãy chơi bài với ông ấy, biết chưa? Cả nhà chú hai em thì chỉ thích chơi mạt chược, không thích chơi bài nên lúc tiêu khiển với họ thì chơi mạt chược là tốt nhất. Chú út em thì thích chơi bài, thích hơn cả cha em nữa, nên anh cũng phải chơi bài với chú ấy. Ông nội em thì thích hát cải lương, cái này e là anh làm không được, ông thích xem cải lương lắm, lúc nào rảnh anh cùng xem cải lương với ông là được. Còn bà nội em rất hiền, không có sở thích gì đặc biệt, rất dễ lo liệu. Mẹ em thì nghe lời cha em, anh lo chỗ cha em xong thì cái gì cũng dễ nói. Còn Khang Khang và Dương Dương thì chơi game với chúng nó là được. Hàn Hàn thì thích chơi đồ chơi, anh chơi giỏi hơn nó là được.
Đoàn Vũ Xuyên nghiêm túc ghi nhớ, chợt cảm thấy cô rất giỏi, nắm rõ đến như vậy. Còn anh không hề biết sở thích của người nhà, anh hơi xấu hổ:
- Nhà em thật là, mỗi người mỗi sở thích. Làm con rể nhà em phải thập đại toàn năng đấy.
Vạn Thái Thái cười:
- Chính xác. Cánh cửa nhà họ Vạn không dễ vào đâu nhỉ?
Đoàn Vũ Xuyên nói rất tự tin:
- Cũng tạm, bạn trai em không gì là không thể.
- Phải, A Xuyên nhà em lợi hại nhất.
Vạn Thái Thái thật lòng khen anh. Anh gật đầu cười.
Không lâu sau, cha bảo Đoàn Vũ Xuyên chơi bài với ông. Cô nhìn anh, anh gật đầu, vỗ vỗ vào tay cô, để cô yên tâm. Anh thông minh lắm, Thái Sơn đại nhân (3) muốn gì thì anh chiều theo đó, chuyện gì cũng khéo léo khiến ông rất hài lòng. Anh cũng quan tâm đến cảm xúc của các chú, không đến mức khiến họ quá bất mãn. Chơi bài xong, anh đổi sang chơi mạt chược, cha không chơi nhưng chú thím đều ra trận, Đoàn Vũ Xuyên ra quân rất chặt chẽ cẩn thận, để thím thắng to, vô cùng vui vẻ. Đồng thời anh cũng để các chú thắng được ít tiền, khiến họ vui như nở hoa. Chơi xong mạt chược, Vạn Dương gọi anh đến làm hai ván, anh cũng chơi. Cuối cùng anh thắng Vạn Dương với tỷ số 3 – 2, không để cậu thua quá thảm. Vạn Khang cũng bảo Đoàn Vũ Xuyên lên bảng xếp hạng, Vạn Khang mừng rỡ như điên vì anh đã vượt qua mấy ải mà cậu đánh hoài mấy tháng nay cũng không qua, lên được vị trí đứng đầu bảng xếp hạng! Cậu quả thực phục anh sát đất. Tóm lại anh khiến cả nhà cô đều rất vui vẻ thoải mái.
(3) Thái Sơn đại nhân: từ dùng để ví von cha vợ.
Vạn Thái Thái lúc này mới ý thức được người đàn ông của cô rốt cuộc lợi hại cỡ nào, đó là người đàn ông của cô đấy. Trong lòng cô vui tươi hớn hở.
- Em còn chưa nói em mang thai, chỉ mới nói anh là người ở đâu, mẹ em đã không vui rồi. Haiz. Ôi cuộc đời, làm sao mà sống đây.
Vạn Thái Thái ủ rũ lắc đầu.
- Đời muốn sống thế nào thì sống, rồi sẽ qua thôi. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đừng lo lắng.
Đoàn Vũ Xuyên thu dọn quà cáp muốn mang theo, quy tắc cơ bản này anh vẫn biết.
Vạn Thái Thái nịnh nọt:
- Ừ. Có thể mẹ em vừa thấy anh là thanh niên tài giỏi thì sẽ đồng ý. Tục ngữ có câu, cha mẹ vợ càng nhìn con rể càng vừa mắt mà.
Đoàn Vũ Xuyên tính toán quà cáp:
- Trong nhà em có những ai?
- Ông bà nội, cha mẹ, hai chú thím không có nhà, em trai em chắc cũng không có nhà, hai thằng em họ chắc cũng không có nhà nốt.
Vạn Thái Thái đếm thành viên gia đình, đây đúng là một đại gia tộc.
Đoàn Vũ Xuyên gật gật đầu.
Hôm sau họ phong trần mệt mỏi về quê Vạn Thái Thái. Đoàn Vũ Xuyên lái xe, cảm thấy tự đi xe sẽ tiện hơn, dù sao cũng lùm đùm bao lớn bao nhỏ. Hơn tám giờ tối hôm đó họ mới về đến nhà cô. Mẹ cô đã nấu rất nhiều món để chào đón anh, trông bà rất hiền lành, cũng rất hài lòng với anh. Nhưng cha cô thì cả buổi không nói lời nào, cuối cùng chỉ bỏ lại một câu:
- Lái xe cả ngày cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, có gì để mai hẵng nói.
Ông từ chối trò chuyện.
Vạn Thái Thái theo trực giác thấy không ổn, Đoàn Vũ Xuyên cũng vậy.
Không lâu sau, mẹ bảo cô dọn dẹp phòng của em trai cho anh ngủ. Nửa đêm cô lẻn vào phòng anh ở đối diện, anh giật mình tỉnh dậy, kinh ngạc nhìn cô trong bóng tối. Cô không mở đèn, nói là sợ bị cha mẹ phát hiện, nhưng mà đã hơn nửa đêm, dù có mở đèn cũng chưa chắc bị phát hiện.
- Em sao thế?
Đoàn Vũ Xuyên vẫn còn ngái ngủ.
Cô tự giác chủ động chui vào lòng anh:
- Em không ngủ được.
Đoàn Vũ Xuyên ôm người nào đó ấm áp mềm mại vào lòng:
- Sao nào?
- Anh nói xem, thái độ của cha em hôm nay như vậy là ý gì?
Vạn Thái Thái không đoán được suy nghĩ của cha mình, nói ông hoan nghênh thì ông rất lãnh đạm, nói ông không hoan nghênh thì ông lại bảo anh ở lại. Không hiểu nổi không hiểu nổi.
- Có lẽ ông định ngày mai thẩm vấn anh một trận ra trò.
Đoàn Vũ Xuyên cười nói, kỳ thực anh cũng không hiểu.
Vạn Thái Thái không kiềm được trách móc:
- Lão hồ ly.
Đoàn Vũ Xuyên chế giễu cô:
- Vậy em là hồ ly tinh à?
Vạn Thái Thái lườm anh:
- Quyến rũ anh hồn bay phách lạc hả?
Đoàn Vũ Xuyên nghịch tay cô:
- Phải rồi, bây giờ không phải anh đang ở trong ổ hồ ly sao?
- Đúng đấy, ổ hồ ly không so được với nhà anh, anh ở tạm vậy.
Vạn Thái Thái biết anh soi mói với chỗ ngủ thế nào.
Đoàn Vũ Xuyên tốt bụng giải thích:
- Em ngủ được mà anh ngủ không được? Anh đã ngủ rồi nhưng bị em đánh thức đấy chứ.
- Hừ, vậy em đi đây!
Vạn Thái Thái vờ như muốn đi.
- Đừng đừng đừng, anh giỡn mà. Cho anh ôm cái nào.
Cả ngày nay anh vẫn chưa được ôm cô tử tế.
- Suỵt, nhỏ tiếng chút, mẹ em thính tai lắm.
Vạn Thái Thái cảnh cáo. Rồi cô lại chui vào lòng anh.
Đoàn Vũ Xuyên đùa:
- Hẹn hò lén lút thế này anh thích, giống như Niếp Tiểu Thiện và Ninh Thái Thần vậy. (1)
(1) Nhân vật trong “Liêu trai chí dị”.
Vạn Thái Thái cũng cười:
- Đáng ghét, rõ ràng em đẹp hơn Niếp Tiểu Thiện!
- Được rồi, hồ ly tinh mau về ngủ đi, hôm nay đã mệt cả ngày rồi.
Cô đang mang thai, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều.
Vạn Thái Thái ngáp:
- Ừ, buồn ngủ quá. Có phải mang thai dễ buồn ngủ không nhỉ?
Đoàn Vũ Xuyên buông tay ra:
- Ừ, đi ngủ đi.
Vạn Thái Thái lưu luyến rời khỏi ngực anh:
- Ừ, em đi nhá, ngủ ngon.
- Ừ, ngoan, ngủ ngon.
Đoàn Vũ Xuyên chợt có chút không quen khi không có cô trong lòng nhưng vẫn cố chịu. Dù sao đang ở dưới mắt cha vợ, cách mạng vẫn chưa thành công.
- Vậy em đi đây.
- Ừ.
Hôm sau Vạn Thái Thái ở nhà ngủ nướng, mặt trời lên cao ba thước mới chịu dậy, đã thấy Đoàn Vũ Xuyên ngồi ngay ngắn trong phòng khách. Cha Vạn tức giận:
- Con gái con đứa ngủ tới giờ này, không biết con gái nhà ai lười như vậy nữa!
Vạn Thái Thái cười hề hề, xoay người lại mới phát hiện, trời ạ!!! Cô bị trúng một vạn điểm công kích:
- Ông nội… chú hai… chú út… mọi người… sao lại tới đây???
Sao mới ngủ một giấc mà tỉnh lại thế giới đã thay đổi thế này?
Thằng em họ cười chế giễu cô:
- Chị, chị đúng là làm biếng.
- Khang Khang, sao em lại tới đây? Không phải em tham gia trại hè của trường không về sao?
Vạn Khang là con trai của chú hai cô, đang học năm nhất đại học.
- Chị… lần này chị dẫn bạn trai về ra mắt hả?
Người nói câu này là Vạn Hàn, con trai thứ hai của chú hai cô, hiện đang học lớp bốn tiểu học.
- Hàn Hàn, không phải em đang ở tỉnh T ư???
Vạn Thái Thái u mê.
- Chị, em bị cha ép về, chị đừng có nhìn em!
Em trai ruột của cô, Vạn Dương thấy ánh mắt u oán của chị gái nhìn mình thì vội vàng giải thích. Nửa đêm hôm qua cậu bị cha gọi về, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa, hóa ra là chị cả dẫn bạn trai về ra mắt. Cha đúng là không bình tĩnh mà.
- Cha?! Tại sao cha làm rầm rộ dữ vậy?
Khỏi phải nói, những người này đều là bị cha cô gọi tới. Hèn gì tối qua cha không nói chuyện mà để hôm nay nói, hóa ra đã có mưu tính từ trước, muốn kết bè kết đảng, mọi người đồng tâm hiệp lực, bảy đại kim cương hợp thể đây mà. Nham hiểm! Gian trá! Cáo già!
- Còn không mau đi rửa mặt? Rồi vào bếp phụ mẹ, bà nội với thím rửa rau kìa!
Cha không nhìn thẳng vào ánh mắt u oán của Vạn Thái Thái.
- Mọi người, không được phép bắt nạt anh ấy!
Vạn Thái Thái che chở Đoàn Vũ Xuyên như gà mẹ bảo vệ gà con. Anh nhìn cô thiên vị như vậy, trong lòng rất cảm động, cười nói với cô:
- Em đi rửa mặt ăn sáng trước đi, anh lo được mà. Ngoan.
Vạn Thái Thái bán tín bán nghi nhìn anh, anh gật đầu. Cô mới rời khỏi, còn không quên bỏ lại một câu:
- Không cho phép bắt nạt anh ấy!
Trong lòng cha Vạn có muôn vàn cảm xúc bất đắc dĩ, con gái hướng ra ngoài mà.
Vạn Thái Thái là cô con gái duy nhất trong nhà, nhà họ Vạn đến đời ông nội thì bà nội sinh tổng cộng ba người con trai, không có con gái. Vì không có được nên cả nhà đều mong ngóng như sao ngóng trăng, hi vọng trong gia đình có thể có một đứa con gái. Sau đó bác cả cuối cùng cũng sinh được Vạn Thái Thái. Quả thật là cả nhà chào đón! Họ cảm thấy nhà họ Vạn cuối cùng cũng có con gái rồi. Trong nhà đồ ăn ngon đồ chơi tốt gì đều thuộc về cô hết, thế nên mới khiến Vạn Thái Thái về sau béo như vậy. Sau Vạn Thái Thái, bác cả lại sinh con trai là Vạn Dương. Chú hai liên tiếp sinh được hai người con trai là Vạn Khang và Vạn Hàn, chú ba vì nguyên nhân do vợ nên đến nay vẫn chưa có đứa con nào. Cho nên, cục diện bây giờ chính là, Vạn Thái Thái là cô con gái duy nhất của nhà họ Vạn, là con gái chung của mọi người, là hòn ngọc quý trên tay cả nhà, hiện tại hòn ngọc quý ấy sắp bị người khác lấy đi, có thể không huy động rầm rộ chạy về sao? Đâu thể để cô bị heo tùy tiện lấy đi chứ! Trước đây là bốn đại kim cương, sau đó thành năm đại kim cương, sáu đại kim cương, cuối cùng là bảy đại kim cương, quả thực có thể triệu tập rồng thần rồi. (2)
(2) Lấy ý từ “Bảy viên ngọc rồng”: người thu thập đủ bảy viên ngọc rồng có thể gọi rồng thần xuất hiện, rồng thần sẽ ban cho người đó điều ước.
Vạn Thái Thái rửa mặt xong, vốn định vào phòng khách nhưng bị bảy đại kim cương ép lui, chỉ có thể chán nản đến phòng bếp. Thím thấy cô lơ đãng không tập trung thì giễu:
- Thái Thái của chúng ta cũng có lúc sợ à?
Thái Thái cười lúng túng, nói gì chứ, cảnh tượng như vậy bất kỳ ai cũng sợ mà? Một chọi bảy đó!
Vạn Thái Thái nhìn về phía phòng khách yên tĩnh hài hòa, lo lắng nói:
- Mọi người nói xem, họ có làm khó anh ấy không?
Thím hai trêu:
- Thái Thái của chúng ta e là thực sự không giữ được rồi.
- Không sao đâu, cứ để họ thử thách cậu ta, không chịu được thì không xứng làm con rể nhà họ Vạn.
Bà nội vừa rửa rau vừa an ủi. Nhưng đây là an ủi sao? Vạn Thái Thái càng thêm lo lắng, ai biết bảy đại kim cương này sẽ làm ra chuyện gì gây khó dễ Đoàn Vũ Xuyên chứ. Cô đột nhiên cảm thấy anh gặp phải cô đúng là xui xẻo.
Mẹ Vạn thấy con gái lo lắng như vậy thì an ủi:
- Được rồi, đừng lo, mọi người đâu có ăn thịt cậu ta đâu, chỉ là đàn ông nói chuyện với nhau mà thôi.
Vạn Thái Thái độc thoại trong lòng, đàn ông nói chuyện cũng phải công bằng chút chứ? Như vầy thì công bằng chỗ nào.
Cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến mức cánh phụ nữ đều đã nấu nướng cơm nước xong xuôi mà cuộc nói chuyện của cánh đàn ông vẫn chưa kết thúc. Không biết họ nói những gì nhỉ. Có nhiều thứ để nói như vậy sao? Vạn Thái Thái không hiểu, cô bây giờ như kiến bò chảo nóng.
Mẹ Vạn hô to với người trong phòng khách:
- Ăn cơm! Ăn cơm trước nào!
Sau đó thằng em họ nhỏ hăng hái chạy qua:
- Bác ơi bác, bữa trưa ăn gì thế?
Mẹ Vạn vỗ vỗ đầu cậu, nói:
- Là món mà Hàn Hàn thích ăn đấy.
Cậu nhóc vui vẻ gật đầu. Vạn Thái Thái nhanh tay nhanh mắt kéo cậu qua một bên hỏi dò:
- Hàn Hàn, chị có tốt với em không?
Hàn Hàn gật đầu. Vạn Thái Thái như thấy được tia sáng hi vọng, nhưng một giây sau liền tối đen.
- Nhưng mà, em sẽ không nói cho chị biết chúng em nói chuyện gì đâu. Đây là cuộc trò chuyện giữa đàn ông với nhau.
Sau đó nó lắc cái mông nhỏ kiêu ngạo rời đi. Vạn Thái Thái muốn nổi điên!
Trên bàn cơm, cô cố ý giành ngồi cạnh Đoàn Vũ Xuyên, không chịu di chuyển, dáng vẻ như bất kể động đất hay núi lở, ta đều không đi đâu hết. Anh cười ngọt ngào bất đắc dĩ. Cha Vạn không nói gì. Quy tắc của nhà họ Vạn là “ăn không nói ngủ không nói” nên bữa cơm này không ai nói câu nào, mạnh ai nấy ăn, thỉnh thoảng sẽ có người gắp thức ăn cho vợ. Vạn Thái Thái nhiều lần nhìn Đoàn Vũ Xuyên, Đoàn Vũ Xuyên nhìn lại cô, cười với cô. Sắc mặt anh như thường, bảy đại kim cương không làm khó anh sao? Không thể nào? Cô không giải thích được, lỡ gắp hơi nhiều rong biển. Anh nhanh tay nhanh mắt ngăn đũa cô sắp cho vào miệng, lắc đầu, khẽ nói:
- Lạnh, đừng ăn nhiều.
Vạn Thái Thái nhìn anh ăn rong biển của cô, rồi gắp cho cô miếng thịt gà. Cô ừm một tiếng, ăn thịt gà. Động tác tự nhiên hòa hợp, giống như vợ chồng già vậy, chồng không cho vợ ăn những thứ không nên ăn.
Vạn Thái Thái không chú ý người cả nhà vì động tác này của Đoàn Vũ Xuyên mà đều lộ ra nụ cười hài lòng. Sau bữa cơm, cô phụ trách đi rửa chén. Rửa chén xong bước ra, tình hình đã không còn giương cung tuốt kiếm nữa. Mỗi người làm việc của riêng mình. Vạn Dương và Vạn Khang ở trong phòng chơi game, ông nội và các chú đang nói chuyện làm ăn gần đây, phụ nữ ở một bên tán gẫu chuyện nhà. Đoàn Vũ Xuyên đang chơi với Vạn Hàn rất vui vẻ. Sao thế này, cô chỉ đi rửa chén thôi mà gió đã đổi chiều? Cảnh tượng hài hòa như vầy là chuyện gì xảy ra? Cứ như bầu không khí căng thẳng vừa nãy đều chỉ là ảo giác của cô vậy. Đoàn Vũ Xuyên thấy cô sững sờ đứng đó thì vẫy tay với cô. Cô bước tới, nhẹ giọng hỏi:
- Tình huống gì thế?
Anh nhướng nhướng mày:
- Thuận theo tự nhiên chứ sao.
Tim Vạn Thái Thái loạn hết cả lên, chẳng chút đầu mối.
- Chị, anh này thật lợi hại. Chơi rất lợi hại!
Vạn Hàn là đồ nịnh nọt vạn năm, chỉ sùng bái người lợi hại.
Vạn Thái Thái xoa đầu cậu em nhỏ:
- Phải, anh ấy không lợi hại thì sao chị lại yêu anh ấy chứ?
- Anh, anh thích gì ở chị em? Chị em ấy mà… chậc chậc chậc.
Vạn Hàn vẻ mặt tiếc hận, thấy biểu cảm tức giận của Vạn Thái Thái thì lập tức sửa miệng:
- Anh đúng là biết nhìn người, chị em tốt thế cơ mà!
Đoàn Vũ Xuyên buồn cười. Cậu nhóc này quá biết nhìn ánh mắt người khác nhỉ? Vạn Thái Thái lườm cậu nhóc:
- Hàn Hàn, chị nói cho em biết, là anh trai này khóc lóc van nài theo đuổi chị trước, chị thấy anh ấy đáng thương nên mới đồng ý. Hiểu chưa?
Vạn Thái Thái nghiêm túc vân vê mặt cậu em, ra sức trả thù, khiến mặt cậu nhóc biến dạng.
- Em! Biết! Rồi!
Vạn Hàn gắng sức thoát khỏi móng vuốt của cô, đúng là hung dữ chết đi được!
- Anh bảo trọng!
Sau đó cu cậu ù té chạy. Đoàn Vũ Xuyên cười đầy yêu thương, Vạn Thái Thái nhìn cậu em họ chạy xa, khẽ thở ra.
- Mọi người buổi sáng nói chuyện gì thế?
Đoàn Vũ Xuyên tránh nặng tìm nhẹ:
- Không có gì, chỉ là nói chuyện chút thôi.
Vạn Thái Thái đương nhiên không tin:
- Nói chuyện gì mà nói lâu như vậy?
- Ha ha ha. Đúng là không dễ lo liệu.
Kỳ thực trong lòng Đoàn Vũ Xuyên rất căng thẳng, anh chưa từng gặp chiến trận như vậy bao giờ. Còn căng thẳng hơn cả khi anh diễn thuyết trước sinh viên toàn trường hay khi anh đối mặt với mười mấy ban giám khảo, căng thẳng hơn bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ của anh. Có lẽ vì lần này anh thực sự quan tâm nên mới căng thẳng đến thế.
Vạn Thái Thái cười:
- Không sao đâu, thuận theo sở thích là được.
Đoàn Vũ Xuyên hỏi:
- Sở thích gì?
Vạn Thái Thái liệt kê sở thích của cả nhà như lòng bàn tay:
- Cha em thích chơi bài, không thích chơi mạt chược, còn rất ghét mạt chược, cho nên anh tuyệt đối đừng rủ cha em chơi mạt chược. Hãy chơi bài với ông ấy, biết chưa? Cả nhà chú hai em thì chỉ thích chơi mạt chược, không thích chơi bài nên lúc tiêu khiển với họ thì chơi mạt chược là tốt nhất. Chú út em thì thích chơi bài, thích hơn cả cha em nữa, nên anh cũng phải chơi bài với chú ấy. Ông nội em thì thích hát cải lương, cái này e là anh làm không được, ông thích xem cải lương lắm, lúc nào rảnh anh cùng xem cải lương với ông là được. Còn bà nội em rất hiền, không có sở thích gì đặc biệt, rất dễ lo liệu. Mẹ em thì nghe lời cha em, anh lo chỗ cha em xong thì cái gì cũng dễ nói. Còn Khang Khang và Dương Dương thì chơi game với chúng nó là được. Hàn Hàn thì thích chơi đồ chơi, anh chơi giỏi hơn nó là được.
Đoàn Vũ Xuyên nghiêm túc ghi nhớ, chợt cảm thấy cô rất giỏi, nắm rõ đến như vậy. Còn anh không hề biết sở thích của người nhà, anh hơi xấu hổ:
- Nhà em thật là, mỗi người mỗi sở thích. Làm con rể nhà em phải thập đại toàn năng đấy.
Vạn Thái Thái cười:
- Chính xác. Cánh cửa nhà họ Vạn không dễ vào đâu nhỉ?
Đoàn Vũ Xuyên nói rất tự tin:
- Cũng tạm, bạn trai em không gì là không thể.
- Phải, A Xuyên nhà em lợi hại nhất.
Vạn Thái Thái thật lòng khen anh. Anh gật đầu cười.
Không lâu sau, cha bảo Đoàn Vũ Xuyên chơi bài với ông. Cô nhìn anh, anh gật đầu, vỗ vỗ vào tay cô, để cô yên tâm. Anh thông minh lắm, Thái Sơn đại nhân (3) muốn gì thì anh chiều theo đó, chuyện gì cũng khéo léo khiến ông rất hài lòng. Anh cũng quan tâm đến cảm xúc của các chú, không đến mức khiến họ quá bất mãn. Chơi bài xong, anh đổi sang chơi mạt chược, cha không chơi nhưng chú thím đều ra trận, Đoàn Vũ Xuyên ra quân rất chặt chẽ cẩn thận, để thím thắng to, vô cùng vui vẻ. Đồng thời anh cũng để các chú thắng được ít tiền, khiến họ vui như nở hoa. Chơi xong mạt chược, Vạn Dương gọi anh đến làm hai ván, anh cũng chơi. Cuối cùng anh thắng Vạn Dương với tỷ số 3 – 2, không để cậu thua quá thảm. Vạn Khang cũng bảo Đoàn Vũ Xuyên lên bảng xếp hạng, Vạn Khang mừng rỡ như điên vì anh đã vượt qua mấy ải mà cậu đánh hoài mấy tháng nay cũng không qua, lên được vị trí đứng đầu bảng xếp hạng! Cậu quả thực phục anh sát đất. Tóm lại anh khiến cả nhà cô đều rất vui vẻ thoải mái.
(3) Thái Sơn đại nhân: từ dùng để ví von cha vợ.
Vạn Thái Thái lúc này mới ý thức được người đàn ông của cô rốt cuộc lợi hại cỡ nào, đó là người đàn ông của cô đấy. Trong lòng cô vui tươi hớn hở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook