Thiên Sơn Vạn Thủy
-
Chương 13
Vạn Thái Thái xuất viện là do Đoàn Vũ Xuyên làm thủ tục. Vẻ mặt anh không còn tệ như hồi sáng nữa. Nhìn anh chạy tới chạy lui,
cô chợt thấy ấm áp, cảm giác không giống với khi Ngụy Hiền giúp cô. Cụ
thể không giống chỗ nào, cô không nói rõ được, có lẽ với một người là
cảm kích, còn với một người khác là hạnh phúc. Vạn Thái Thái chưa từng
yêu đương, trừ hồi cấp ba thầm mến Dương Thuấn ra, cô cũng không rõ
thích một người là cảm giác thế nào. Khi Đoàn Vũ Xuyên rời đi, cô rất
tức giận rất buồn bã, nhưng thời gian trôi qua, cô cũng rất ít nhớ đến
anh. Mỗi khi nhớ đến anh, trong lòng cô vừa oán trách vừa khó chịu, bởi
thế cô càng không dám nhớ.
Mười mấy năm không gặp, trong quãng thời gian xa cách ấy, kỳ thực Vạn Thái Thái không còn nhớ rõ dáng hình anh, không ngờ vừa gặp mặt cô liền nhận ra anh. Hóa ra, dấu ấn của anh chưa bao giờ phai nhạt trong lòng cô, chỉ là cô tưởng nó đã phai nhạt mà thôi. Cô không biết mấy năm nay anh trải qua chuyện gì, không biết anh từng rung động chưa, từng yêu đương với ai chưa. Đương nhiên Đoàn Vũ Xuyên cũng không rõ về cô.
Vạn Thái Thái ngây người, Đoàn Vũ Xuyên quơ quơ tay trước mắt cô. Cái cô này, vẫn thích ngẩn người như vậy, lúc nào cũng suy nghĩ vẩn vơ như đi vào cõi thần tiên. Trước kia cũng vậy, anh giảng bài cho cô mà hồn cô cứ trôi tận đẩu tận đâu. Không biết bây giờ cô đang nghĩ gì, đang nhớ đến ai. Vạn Thái Thái hoàn hồn mới nhận ra mình đã ngẩn người hồi lâu. Cô cười xấu hổ:
- Xong rồi à? Đi được rồi?
Đoàn Vũ Xuyên gật đầu.
Vạn Thái Thái đứng dậy khỏi giường, đi ra ngoài. Anh nhìn bóng lưng cô, nhớ đến cô của năm xưa quá khác cô của bây giờ. Năm xưa cô rất khỏe mạnh mà giờ đây lại yếu ớt thế này. Mấy năm nay, trong thế giới mà anh không nhìn thấy, có lẽ cô đã trải qua rất nhiều chuyện. Trong lòng anh không rõ là cảm giác gì.
Dĩ vãng, anh chỉ là cảm thấy cô thú vị, vừa ngốc nghếch vừa nỗ lực, bối rối với môn toán mà chẳng biết làm gì. Đoàn Vũ Xuyên mấy năm đó còn là con cưng của trời, được trăm theo ngàn thuận, được nâng niu cưng chiều, tự tin gần như tự phụ. Nhưng chỉ có anh mới biết bản thân cô đơn cỡ nào, thế rồi trước mắt anh xuất hiện một người thú vị, tự ti, và cũng cô đơn giống anh. Điểm khác nhau giữa họ là, Đoàn Vũ Xuyên cô đơn vì kiêu ngạo, còn Vạn Thái Thái cô đơn vì tự ti. Đoàn Vũ Xuyên vốn không phải kiểu người thích giúp đỡ người khác, với chuyện gì cũng lãnh đạm gần như vô tâm, giúp Vạn Thái Thái là một ngoại lệ của anh. Chính anh cũng không rõ tại sao năm xưa mình lại giúp cô. Vì cái nhíu mày của cô? Vì đôi mắt chưa từng rực sáng của cô? Vì vẻ mặt cẩn thận dè dặt của cô? Hay vì vẻ mừng rỡ như điên của cô sau khi được anh vô tình giúp đỡ? Tóm lại anh đã giúp, hơn nữa còn rất mừng vì khi ấy mình đã giúp, nhờ thế mới phát hiện nội tâm chân thật của cô, nó đơn giản, thuần khiết và khát khao được quan tâm nhường ấy. Trước nay Đoàn Vũ Xuyên đã gặp rất nhiều rất nhiều cô gái, nhưng không ai giống cô, vừa dè dặt vừa vui vẻ gọi anh: A Xuyên. Khi thành tích cô tiến bộ, cô nhìn anh cười với ánh mắt long lanh, cảm giác cả thế giới như bừng sáng ấy anh chưa từng cảm nhận được.
Ánh mắt cô bây giờ không còn cô đơn nữa, thay vào đó là tự tin, lãnh đạm, thậm chí kiêu ngạo, ánh mắt xưa kia đã mất đi như thế nào? Đoàn Vũ Xuyên không biết, điều này khiến anh có cảm giác thất bại.
Anh đưa Vạn Thái Thái về nhà, dọc đường cô nhận điện thoại của Ngụy Hiền, lúc đó cô mới nhận ra mình quên nói với Ngụy Hiền. Cô liên tục xin lỗi, giải thích là có một người bạn biết cô nằm viện đã tới đón cô rồi. Ngụy Hiền cười tự nhiên nói không sao, cậu về rồi thì tốt. Ngày mai gặp ở trường. Vạn Thái Thái liên tục cảm ơn, Đoàn Vũ Xuyên không nói gì, cả quãng đường đều im lặng đưa cô đến cổng chung cư, rồi lại đưa cô đến cửa nhà.
Anh chú ý đến thông tin nhà bên cạnh cho thuê, trong lòng âm thầm tính toán. Vạn Thái Thái không biết tại sao anh đột nhiên dừng lại, bèn gọi anh:
- Vào đi, ngây người ở đó làm gì?
Đoàn Vũ Xuyên bước vào.
- Cậu muốn uống gì? Nhà mình chỉ có nước lọc.
Vì phải uống thuốc đông y nên đã lâu cô không uống gì khác ngoài nước lọc.
Đoàn Vũ Xuyên hỏi vặn lại:
- Vậy cậu còn hỏi làm gì?
- Ha ha, khách sáo mà. Nước lọc nhá.
Vạn Thái Thái hơi ngượng.
Lúc cô vào bếp lấy nước, Đoàn Vũ Xuyên chú ý đến túi thuốc đông y lớn trên bàn, phía trên in hàng chữ “Bác sĩ Ngụy đông y”. Anh nhớ lần trước thầy Ngụy nói với anh: thân thể con bé rất kém, thể hàn nghiêm trọng, cung hàn, khí huyết hư nhược nặng, về sau e rất khó mang thai, em phải đốc thúc con bé điều dưỡng cho tốt. Còn nữa, hình như con bé rất để ý chuyện mang thai, em đừng nói với con bé chuyện khó mang thai nhé.
Đoàn Vũ Xuyên không biết cô chăm sóc thân thể yếu ớt của mình ra sao. Chuyện không mang thai được không biết có đả kích lớn với cô hay không, hình như cô rất để ý chuyện này. Anh chợt hạ quyết tâm. Vạn Thái Thái bưng nước ra, thấy anh ngây người nhìn thuốc đông y của cô thì hơi xấu hổ:
- Thuốc đó của bác sĩ Ngụy kê, mình vẫn chưa uống xong.
Đoàn Vũ Xuyên ừ rồi nói:
- Nhớ uống thuốc đúng giờ, uống hết thì đi khám tiếp.
Vạn Thái Thái gật đầu nói:
- Chắc chắn rồi. Nếu có thể khiến dì cả mình bình thường trở lại thì không còn gì tốt hơn.
Kinh nguyệt của cô không đều từ hồi nghỉ hè thi đại học, lúc đó cô đi làm thêm, trong điều kiện làm việc nhiều dinh dưỡng ít khiến thân thể cô bỗng chốc gầy đi thấy rõ. Sau đó học đại học, đi tập huấn quân sự, lúc dì cả đến cô vẫn kiên trì tập luyện làm tổn thương nặng đến thân thể, nhiều lần kỳ kinh nguyệt kéo dài liên tiếp mười mấy ngày khiến sức khỏe cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cộng thêm sau đó không chú ý điều dưỡng, không biết yêu quý thân thể, dẫn đến kinh nguyệt của cô ngày càng bất ổn. Cho nên mới nói, con gái phải biết yêu quý dì cả. Vạn Thái Thái hiện tại hối hận không kịp.
Cô thấy anh không có ý định rời đi mà đã sắp đến giờ ăn tối bèn đuổi khách:
- Ờm, hôm nay cám ơn cậu, muộn rồi, cậu cũng phải ăn tối chứ nhỉ?
Đoàn Vũ Xuyên nheo mắt nhìn cô:
- Phải ăn chứ, mình đói nãy giờ rồi, còn tưởng cậu không đói. Hiếm khi có dịp, cậu không cần khách sáo, mời mình ăn ở nhà luôn đi.
Đoàn Vũ Xuyên nhàn nhã làm chủ. Vạn Thái Thái im lặng, không thể nhận sự giúp đỡ của người ta rồi đuổi người ta đi, chuyện như vậy, cô xấu hổ không làm được.
- Được thôi, mình xem trong tủ lạnh còn gì ăn không.
Vạn Thái Thái đã lâu không đi siêu thị mua đồ, cô vừa lười vừa chỉ ở một mình nên bình thường toàn mua một lần dùng cho cả nửa tháng cũng không ra ngoài. Nhưng bây giờ đã qua nửa tháng mất rồi. Mở tủ lạnh, may còn mấy trứng gà, một miếng thịt bò và mấy củ khoai tây, cô thuận miệng kêu lên:
- A Xuyên, tối nay ăn khoai tây hầm thịt bò với canh trứng gà nhé?
Cô vừa nói vừa lấy nguyên liệu ra, không chú ý lời mình vừa nói khiến Đoàn Vũ Xuyên nơi phòng khách chấn động thế nào, anh ngẩn người. Vạn Thái Thái thấy anh không phản ứng bèn lặp lại lần nữa:
- Cậu có nghe không đấy, ăn khoai tây hầm thịt bò nhé?
Đoàn Vũ Xuyên phục hồi lại tinh thần:
- Ừ, sao cũng được.
Anh chợt thấy mặt mình hơi ửng đỏ. Nhìn cô gái đang bận rộn nơi phòng bếp, trái tim anh rung động.
Rung động thật ra rất đơn giản, chỉ một việc nhỏ là có thể rung động với một người rồi.
Mười mấy năm không gặp, trong quãng thời gian xa cách ấy, kỳ thực Vạn Thái Thái không còn nhớ rõ dáng hình anh, không ngờ vừa gặp mặt cô liền nhận ra anh. Hóa ra, dấu ấn của anh chưa bao giờ phai nhạt trong lòng cô, chỉ là cô tưởng nó đã phai nhạt mà thôi. Cô không biết mấy năm nay anh trải qua chuyện gì, không biết anh từng rung động chưa, từng yêu đương với ai chưa. Đương nhiên Đoàn Vũ Xuyên cũng không rõ về cô.
Vạn Thái Thái ngây người, Đoàn Vũ Xuyên quơ quơ tay trước mắt cô. Cái cô này, vẫn thích ngẩn người như vậy, lúc nào cũng suy nghĩ vẩn vơ như đi vào cõi thần tiên. Trước kia cũng vậy, anh giảng bài cho cô mà hồn cô cứ trôi tận đẩu tận đâu. Không biết bây giờ cô đang nghĩ gì, đang nhớ đến ai. Vạn Thái Thái hoàn hồn mới nhận ra mình đã ngẩn người hồi lâu. Cô cười xấu hổ:
- Xong rồi à? Đi được rồi?
Đoàn Vũ Xuyên gật đầu.
Vạn Thái Thái đứng dậy khỏi giường, đi ra ngoài. Anh nhìn bóng lưng cô, nhớ đến cô của năm xưa quá khác cô của bây giờ. Năm xưa cô rất khỏe mạnh mà giờ đây lại yếu ớt thế này. Mấy năm nay, trong thế giới mà anh không nhìn thấy, có lẽ cô đã trải qua rất nhiều chuyện. Trong lòng anh không rõ là cảm giác gì.
Dĩ vãng, anh chỉ là cảm thấy cô thú vị, vừa ngốc nghếch vừa nỗ lực, bối rối với môn toán mà chẳng biết làm gì. Đoàn Vũ Xuyên mấy năm đó còn là con cưng của trời, được trăm theo ngàn thuận, được nâng niu cưng chiều, tự tin gần như tự phụ. Nhưng chỉ có anh mới biết bản thân cô đơn cỡ nào, thế rồi trước mắt anh xuất hiện một người thú vị, tự ti, và cũng cô đơn giống anh. Điểm khác nhau giữa họ là, Đoàn Vũ Xuyên cô đơn vì kiêu ngạo, còn Vạn Thái Thái cô đơn vì tự ti. Đoàn Vũ Xuyên vốn không phải kiểu người thích giúp đỡ người khác, với chuyện gì cũng lãnh đạm gần như vô tâm, giúp Vạn Thái Thái là một ngoại lệ của anh. Chính anh cũng không rõ tại sao năm xưa mình lại giúp cô. Vì cái nhíu mày của cô? Vì đôi mắt chưa từng rực sáng của cô? Vì vẻ mặt cẩn thận dè dặt của cô? Hay vì vẻ mừng rỡ như điên của cô sau khi được anh vô tình giúp đỡ? Tóm lại anh đã giúp, hơn nữa còn rất mừng vì khi ấy mình đã giúp, nhờ thế mới phát hiện nội tâm chân thật của cô, nó đơn giản, thuần khiết và khát khao được quan tâm nhường ấy. Trước nay Đoàn Vũ Xuyên đã gặp rất nhiều rất nhiều cô gái, nhưng không ai giống cô, vừa dè dặt vừa vui vẻ gọi anh: A Xuyên. Khi thành tích cô tiến bộ, cô nhìn anh cười với ánh mắt long lanh, cảm giác cả thế giới như bừng sáng ấy anh chưa từng cảm nhận được.
Ánh mắt cô bây giờ không còn cô đơn nữa, thay vào đó là tự tin, lãnh đạm, thậm chí kiêu ngạo, ánh mắt xưa kia đã mất đi như thế nào? Đoàn Vũ Xuyên không biết, điều này khiến anh có cảm giác thất bại.
Anh đưa Vạn Thái Thái về nhà, dọc đường cô nhận điện thoại của Ngụy Hiền, lúc đó cô mới nhận ra mình quên nói với Ngụy Hiền. Cô liên tục xin lỗi, giải thích là có một người bạn biết cô nằm viện đã tới đón cô rồi. Ngụy Hiền cười tự nhiên nói không sao, cậu về rồi thì tốt. Ngày mai gặp ở trường. Vạn Thái Thái liên tục cảm ơn, Đoàn Vũ Xuyên không nói gì, cả quãng đường đều im lặng đưa cô đến cổng chung cư, rồi lại đưa cô đến cửa nhà.
Anh chú ý đến thông tin nhà bên cạnh cho thuê, trong lòng âm thầm tính toán. Vạn Thái Thái không biết tại sao anh đột nhiên dừng lại, bèn gọi anh:
- Vào đi, ngây người ở đó làm gì?
Đoàn Vũ Xuyên bước vào.
- Cậu muốn uống gì? Nhà mình chỉ có nước lọc.
Vì phải uống thuốc đông y nên đã lâu cô không uống gì khác ngoài nước lọc.
Đoàn Vũ Xuyên hỏi vặn lại:
- Vậy cậu còn hỏi làm gì?
- Ha ha, khách sáo mà. Nước lọc nhá.
Vạn Thái Thái hơi ngượng.
Lúc cô vào bếp lấy nước, Đoàn Vũ Xuyên chú ý đến túi thuốc đông y lớn trên bàn, phía trên in hàng chữ “Bác sĩ Ngụy đông y”. Anh nhớ lần trước thầy Ngụy nói với anh: thân thể con bé rất kém, thể hàn nghiêm trọng, cung hàn, khí huyết hư nhược nặng, về sau e rất khó mang thai, em phải đốc thúc con bé điều dưỡng cho tốt. Còn nữa, hình như con bé rất để ý chuyện mang thai, em đừng nói với con bé chuyện khó mang thai nhé.
Đoàn Vũ Xuyên không biết cô chăm sóc thân thể yếu ớt của mình ra sao. Chuyện không mang thai được không biết có đả kích lớn với cô hay không, hình như cô rất để ý chuyện này. Anh chợt hạ quyết tâm. Vạn Thái Thái bưng nước ra, thấy anh ngây người nhìn thuốc đông y của cô thì hơi xấu hổ:
- Thuốc đó của bác sĩ Ngụy kê, mình vẫn chưa uống xong.
Đoàn Vũ Xuyên ừ rồi nói:
- Nhớ uống thuốc đúng giờ, uống hết thì đi khám tiếp.
Vạn Thái Thái gật đầu nói:
- Chắc chắn rồi. Nếu có thể khiến dì cả mình bình thường trở lại thì không còn gì tốt hơn.
Kinh nguyệt của cô không đều từ hồi nghỉ hè thi đại học, lúc đó cô đi làm thêm, trong điều kiện làm việc nhiều dinh dưỡng ít khiến thân thể cô bỗng chốc gầy đi thấy rõ. Sau đó học đại học, đi tập huấn quân sự, lúc dì cả đến cô vẫn kiên trì tập luyện làm tổn thương nặng đến thân thể, nhiều lần kỳ kinh nguyệt kéo dài liên tiếp mười mấy ngày khiến sức khỏe cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cộng thêm sau đó không chú ý điều dưỡng, không biết yêu quý thân thể, dẫn đến kinh nguyệt của cô ngày càng bất ổn. Cho nên mới nói, con gái phải biết yêu quý dì cả. Vạn Thái Thái hiện tại hối hận không kịp.
Cô thấy anh không có ý định rời đi mà đã sắp đến giờ ăn tối bèn đuổi khách:
- Ờm, hôm nay cám ơn cậu, muộn rồi, cậu cũng phải ăn tối chứ nhỉ?
Đoàn Vũ Xuyên nheo mắt nhìn cô:
- Phải ăn chứ, mình đói nãy giờ rồi, còn tưởng cậu không đói. Hiếm khi có dịp, cậu không cần khách sáo, mời mình ăn ở nhà luôn đi.
Đoàn Vũ Xuyên nhàn nhã làm chủ. Vạn Thái Thái im lặng, không thể nhận sự giúp đỡ của người ta rồi đuổi người ta đi, chuyện như vậy, cô xấu hổ không làm được.
- Được thôi, mình xem trong tủ lạnh còn gì ăn không.
Vạn Thái Thái đã lâu không đi siêu thị mua đồ, cô vừa lười vừa chỉ ở một mình nên bình thường toàn mua một lần dùng cho cả nửa tháng cũng không ra ngoài. Nhưng bây giờ đã qua nửa tháng mất rồi. Mở tủ lạnh, may còn mấy trứng gà, một miếng thịt bò và mấy củ khoai tây, cô thuận miệng kêu lên:
- A Xuyên, tối nay ăn khoai tây hầm thịt bò với canh trứng gà nhé?
Cô vừa nói vừa lấy nguyên liệu ra, không chú ý lời mình vừa nói khiến Đoàn Vũ Xuyên nơi phòng khách chấn động thế nào, anh ngẩn người. Vạn Thái Thái thấy anh không phản ứng bèn lặp lại lần nữa:
- Cậu có nghe không đấy, ăn khoai tây hầm thịt bò nhé?
Đoàn Vũ Xuyên phục hồi lại tinh thần:
- Ừ, sao cũng được.
Anh chợt thấy mặt mình hơi ửng đỏ. Nhìn cô gái đang bận rộn nơi phòng bếp, trái tim anh rung động.
Rung động thật ra rất đơn giản, chỉ một việc nhỏ là có thể rung động với một người rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook