Thiên Sơn Khán Tà Dương
-
Quyển 2 - Chương 74
Dùng mười vạn binh mã đổi lấy một viên linh đan có thể cứu mạng Vân Thâm, có được không?
Đây là một vấn đề rất khó trả lời, Ninh Giác Phi nhất thời không nói gì mà chống đỡ được.
Thiết Lặc cũng không gấp, mỉm cười ngồi im, vừa uống trà vừa nhìn hắn.
Một lát sau, Ninh Giác Phi bình tĩnh đáp: “Đây là quốc sự, ta không thể tự làm chủ, phải bẩm báo cho hoàng thượng.”
Thiết Lặc thong dong gật đầu, “Được, tiểu vương đợi tin lành.”
Giác Phi liền đi ra ngoài phân phó chuẩn bị xe, Giang Tòng Loan vừa nghe hắn muốn vào cung lập tức nóng nảy: “Ngươi vừa thương vừa bệnh, không thể ra ngoài, nếu bị cả phong hàn thì không phải chuyện đùa đâu. Lúc đi, bệ hạ đã căn dặn ta, nếu ngươi có chuyện gì, ta lập tức báo vào cung. Ngươi có chuyện cần nói với hoàng thượng, vậy thì viết ra, ta đưa vào cung.”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút, liền không cố chấp nữa. Hiện tại chuyện bọn họ bàn liên quan đến an nguy của Vân Thâm, hắn lo cho tình hình Vân Thâm, lỡ như khi tiến cung thì ở đây xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy quả thật tiếc hận cả đời. Nghĩ đến đây, hắn liền kêu Vân Dương, “Ngươi tiến cung bẩm báo cho hoàng thượng, nói bên chỗ ta có chuyện vô cùng quan trọng, xin bệ hạ thu xếp bớt chút thời gian vào phủ, nhanh chóng hạ quyết định.”
“Tuân lệnh.” Vân Dương lập tức chạy đi.
Ninh Giác Phi nhìn Giang Tòng Loan, rồi lại nhìn Đạm Du Nhiên đứng xa xa ngoài viện, bần thần suy nghĩ rồi vươn tay vỗ vai Giang Tòng Loan, ôn hòa nói: “Tòng Loan, nếu như ngươi đã chấp nhận Du Nhiên, vậy hãy cùng hắn bên nhau, đừng lãng phí thời gian nữa, quý trọng trước mắt là quan trọng nhất.”
Giang Tòng Loan biết hắn đang cảm khái, mấy năm nay đã từng chứng kiến phân phân hợp hợp của hắn cùng với Vân Thâm, tình cảm trong lòng Giang Tòng Loan đối với hắn cũng bắt đầu phai nhạt, tới hôm nay, còn có gì mà không rõ nữa? Nghe Ninh Giác Phi nói vậy, y nhịn không được quay đầu nhìn về phía Đạm Du Nhiên.
Trên đất tuyết, thần thái Đạm Du Nhiên tự nhiên nho nhã, thấy Giang Tòng Loan nhìn về phía mình liền mỉm cười dịu dàng, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ thế mà thôi.
Trong lòng Giang Tòng Loan cảm thấy ấm áp vô cùng, cười quay đầu lại nói với Ninh Giác Phi: “Ngươi yên tâm, ta sẽ quý trọng.”
“Vậy là tốt rồi.” Ninh Giác Phi không cần phải nhiều lời nữa, xoay người trở về phòng.
“Giác Phi.” Giang Tòng Loan gọi hắn lại.
Ninh Giác Phi dừng chân, nhìn về phía y, “Chuyện gì?”
Giang Tòng Loan chần chờ một chút, thì thầm: “Kỳ Kỳ Cách… đập đầu vào tường tự sát rồi, người canh giữ không nghĩ tới Kỳ Kỳ Cách sẽ làm như vậy, không ngăn kịp.”
Ninh Giác Phi ngẩn ra, “Chuyện khi nào?”
“Nửa đêm.” Giọng của Giang Tòng Loan rất khẽ, “Bọn họ nghĩ ngươi còn ngủ, nên không tới bẩm báo. Vân Dương tướng quân tìm đến ta, đã đem thi thể của cô ấy đi thu liệm rồi. Ta còn chưa nói cho Na Nhật Tùng, nó còn chưa biết.”
Ninh Giác Phi cúi đầu suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng mà đáp: “Ngươi đi thu xếp hậu sự vậy, hậu táng.”
“Được.” Giang Tòng Loan gật đầu, “Ta đi làm ngay.”
Nhìn Giang Tòng Loan rời đi, Ninh Giác Phi lại nhìn về phía ngoại viện. Đạm Du Nhiên vẫn đứng đó, bình tĩnh nhìn thẳng hắn, cả người tỏa ra thần thái quang minh lỗi lạc. Ninh Giác Phi đi về phía hắn, khẽ nói: “Du Nhiên, ta đem Tòng Loan giao cho ngươi, hy vọng ngươi đừng làm y đau lòng.”
“Ta sẽ không làm y đau lòng.” Thần sắc Đạm Du Nhiên không đổi, ngữ khí rất khẳng định. “Ta chấp nhận y rồi thì sẽ kiên trì suốt đời. Chỉ cần y không thay đổi, ta cũng không thay đổi.”
“Vậy là tốt rồi.” Ninh Giác Phi mỉm cười, thành khẩn đáp. “Du Nhiên, cảm tạ ngươi.”
“Không cần khách sáo.” Đạm Du Nhiên cũng cười, chậm rãi nói, “”Bất chiến nhi khuất nhân chi binh, thiện chi thiện giả dã. (không cần đánh mà làm kẻ địch khuất phục mới được xem là sáng suốt nhất trong sự sáng suốt. – Binh pháp Tôn Tử) Giác Phi, ta kính nể ngươi.”
Ninh Giác Phi nắm chặt tay hắn, không cần nói thêm gì. Đạm Du Nhiên vui mừng nhìn Ninh Giác Phi, “Tổ phụ ta là người Tây Cực, là gia thần tổ phụ Lang Chủ, phụng mệnh đến Tây Vũ làm gián điệp rồi ở đó kết hôn sinh con đẻ cái, truyền đến ba đời. Tới đời ta, ý thức quốc gia đã từ từ phai nhạc, Tây Vũ cố nhiên không phải nhà của ta, Tây Cực cũng không phải, chỉ có ở đây, ta mới cảm thấy mình về nhà. Đại ca ta là trưởng tử, từ nhỏ đã bị tổ phụ và phụ thân nhồi nhét rất nhiều tư tưởng, ta luôn không ủng hộ những điều đó, vì thế gặp mặt là cãi nhau, aiiii. Khó có được một lần đại ca chịu nghe ta nói, thuyết phục Lang Chủ cải biến sách lược, cùng các ngươi hóa thù thành bạn, ta cảm thấy rất thoải mái, cũng thật cao hứng. Giác Phi, ta là thảo dân áo vải, theo lý thuyết, quốc gia đại sự cũng không tới phiên ta nói chen vào, chẳng qua, vì Tây Cực không bị vùi trong chiến hỏa, để bách tính có một cuộc sống an lành, ngươi nếu có thể giúp thì giúp Lang Chủ một lần, được không?”
Ninh Giác Phi lập tức nói: “Ta nhất định tận lực.”
“Đa tạ.” Trên mặt Đạm Du Nhiên khó có được xuất hiện sự chân thành tha thiết, cảm động vô cùng.
Ninh Giác Phi cười cười với hắn, ý bảo hắn yên tâm, rồi nói, “Bên ngoài lạnh lẽo, ngươi nên quay về phòng đi.”
Đạm Du Nhiên gật đầu, xoay người rời đi.
Ninh Giác Phi trở lại phòng, ngồi xuống uống một ngụm trà nóng rồi mới cảm thấy dễ chịu hơn. Đột nhiên hắn nhớ tới một người liền nhìn về phía Thiết Lặc, “Lang Chủ, ở Tây Vũ, Lão Hổ lĩnh, Tiểu Thương sơn, người bắn cung giết ta là ai?”
Thiết Lặc nở nụ cười, chậm rãi trả lời: “Trước đây, ở Nam Sở có một vị thần tiễn thủ tên Xuyên Vân Tiễn – Triệu Luân, đại nguyên soái còn nhớ rõ chứ?”
“Đúng, ta nhớ kỹ.” Ninh Giác Phi gật đầu, “Y từng làm ta bị thương, sau đó chết dưới đao ta trên chiến trường.”
“Đúng thế.” Thiết Lặc cười nói, “Tài bắn cung Triệu Luân thông thần đến thế, sư phụ dạy y không phải người Nam Sở. Mẫu thân của y là người Tây Vũ, vì bão tuyết mà lưu lạc đến quan nội, gặp phụ thân của Triệu Luân, sau đó thành hôn. Lúc Triệu Luân còn là thiếu niên, Tây Vũ đại hạn, rất nhiều trâu bò đều chết đói, cữu cữu y đành dẫn con từ Tây Vũ lại nương nhờ nhà họ, ở trong Triệu gia hơn mười năm, dạy Triệu Luân thần tiễn thuật. Sau đó, Triệu Luân chết trong tay ngươi, mẫu thân y bi phẫn vô cùng, viết thư cho đệ đệ, kể lại việc này. Cữu cữu Triệu Luân đã già, nhưng hai con ông đã trưởng thành, tài bắn cung còn trên cả Triệu Luân, nghe được tin tức liền quyết chí thề báo thù. Đại nhi tử tới Nam Sở, hiệu lực dưới trướng Thuần Vu Càn, tiểu nhi tử khinh thường Nam Sở suy nhược, cùng chúng ta kết minh. Tiễn thủ ở Tây Vũ và Lão Hổ lĩnh là tiểu nhi tử – Bác Cách, còn tiễn thủ trên Tiểu Thương sơn là ca ca – Bác Minh.”
Ninh Giác Phi suy tư một hồi, hỏi: “Huynh đệ bọn họ chỉ vì báo thù?”
“Đúng, mục tiêu của họ chỉ là ngươi.” Thiết Lặc khẽ lắc đầu, “Bọn họ là người Tây Vũ, Nam Sở chẳng liên can gì đến họ.”
Ninh Giác Phi hiểu chân tướng liền không hề hỏi nhiều ngược lại nói đến chuyện hướng đi của Thuần Vu Càn. Trước đây, hắn cho rằng Thuần Vu thị cấu kết với Thiết Lặc, hiện tại xem ra không phải, lúc này thái độ Thiết Lặc khá thành khẩn, hữu vấn tất đáp không giống giả bộ, Ninh Giác Phi liền trực tiếp hỏi.
Thiết Lặc thở dài, “Nói đến chuyện này, ta thật đúng là bội phục đại bá của ta. Cách thiên sơn vạn thủy, ông vẫn có bản lĩnh phái người liên hệ với Thuần Vu Càn. Năm xưa, ta quả thực có ước định với Thuần Vu Càn, thế nhưng sau khi Nam Sở diệt vong, y bị canh giữ trong vương phủ, có thể nói đã trắng tay rồi, ta cũng có phần khinh thị y, không muốn mạo hiểm giúp y bỏ trốn, mà muốn học theo ngươi, cướp lấy nửa giang san Nam Sở, cùng các ngươi chia sông mà trị, chiếm cứ vùng đất phía nam vừa giàu có vừa đông đúc, phục quốc liền có hi vọng. Đại khái Thuần Vu Càn biết không thể trông cậy vào ta, lập tức chuyển hướng về bên đại bá.
Hơn phân nửa là bọn họ có hiệp nghị gì đó, đại bá giúp đỡ bọn họ chạy thoát. Ta nghĩ, trốn khỏi Lâm Truy hẳn là người bên Thuần Vu Càn làm mà mang theo bọn họ chạy ra biên giới có thể là người của đại bá ta. Nếu như các ngươi vẫn chưa bắt được họ thì nói không chừng họ đã đến Tây Cực rồi.”
Nói đến đây, Vân Dương đi đến, dùng mắt ra hiệu cho Ninh Giác Phi.
Ninh Giác Phi hiểu, liền nói với Thiết Lặc: “Lang Chủ ngồi một chút, ta đi rồi trở lại ngay.”
“Nguyên soái xin cứ tự nhiên.” Thiết Lặc đoán rằng hoàng đế giá lâm, trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười, lễ phép đứng dậy đưa tiễn.
Đạm Thai Mục chờ trong phòng cách đó không xa, vừa thấy hắn là hỏi: “Giác Phi, có việc gấp à?”
Ninh Giác Phi đem cuộc nói chuyện của mình với Thiết Lặc tường tận kể lại.
Đạm Thai Mục chuyên chú mà nghe, nghe xong hắn đi lại trong phòng, ngẫm nghĩ, rồi nói: “Được, trẫm chấp nhận.”
“Bệ hạ suy xét.” Ninh Giác Phi khẩn thiết nói, “Mười vạn đại quân viễn chinh, việc này không phải chuyện đùa.”
Đạm Thai Mục mỉm cười, “Ở trong mắt ta, tính mạng Vân Thâm mới không phải chuyện đùa, lẽ nào ngươi không cho là vậy?”
“Ở trong lòng ta, đương nhiên Vân Thâm quan trọng nhất.” Ninh Giác Phi thở dài, “Thế nhưng, mười vạn binh sĩ phải chiến đấu trên đất khách quê người, lương thảo đồ quân nhu phí dụng vô số kể, những thứ này cần thận trọng cân nhắc.”
“Giác Phi, những chuyện này trẫm đều biết cả.” Đạm Thai Mục nhìn hắn, “Trẫm quyết ý trợ Thiết Lặc phục quốc, tính mạng Vân Thâm chỉ là một trong số những lý do mà thôi. Ngày hôm trước trẫm nhận được mật của thám tử Tây Vũ, đại quân Tây Cực đã đến sát bên, tiến công Tây Vũ. Độc Cô Yển dũng mãnh thiện chiến, suất liều mạng chống lại, thống khổ chống đỡ. Độc Cô Cập khẩn cấp triệu tập năm mươi vạn binh mã toàn quốc, ngự giá thân chinh, chạy tới tây cảnh tiếp viện. Tây Cực thế đến dũng mãnh, hơn nữa được Thuần Vu Càn tiếp ứng, nói rõ bọn họ một ngày chiếm lĩnh được thổ địa Tây Vũ có thể sẽ tấn công nước ta. Chúng ta nếu như phái binh đoạn đường lui của họ, rồi xuất kỵ binh đột kích, đem họ đánh tan thì mới có thể trừ khử mối họa vô hình trong tương lai. Đó là lý do thứ hai. Thứ ba là Thiết Lặc mất nước, lưu lạc nhiều năm, nóng lòng tìm kiếm chỗ đặt chân, bắt ép các bộ lạc tuyết vực quấy nhiễu phía nam nước ta cũng vì thế, nếu chúng ta giúp gã phục quốc, ngày sau, Tây Cực tự nhiên cũng trở thành vì huynh đệ chi bang với chúng ta, hoạ ngoại xâm được trừ, nội loạn bất sinh, thiên hạ đại trị. Giác Phi, ngươi nói, trẫm nghĩ đúng chứ.”
Ninh Giác Phi thán phục từ đáy lòng, “Bệ hạ nhìn xa trông rộng, suy nghĩ vô cùng chính xác.”
Đạm Thai Mục nở nụ cười, “Nếu như thế, ngươi đi mang Thiết Lặc lại đây, trẫm ngay mặt nói rõ cho gã, để gã đem linh đan ra. Chỉ cần Vân Thâm thoát khỏi nguy hiểm, trẫm liền cho gã mười vạn vạn hùng binh, trợ gã như nguyện.”
“Tuân chỉ.” Ninh Giác Phi chắp tay hành lễ, bước nhanh rời khỏi phòng, đi tìm Thiết Lặc.
Rất nhanh, Thiết Lặc gặp Đạm Thai Mục. Tính cánh hai người có phần giống nhau, nói chuyện mấy câu liền sinh ra cảm giác luyến mộ anh tài, nói chuyện rất hợp.
Sau khi được Đạm Thai Mục chính miệng chấp nhận mượn binh, Thiết Lặc rất hưng phấn, “Đa tạ bệ hạ tương trợ hùng hồn, tiểu vương xin lĩnh, còn có một yêu cầu quá đáng, mong mười vạn nhân mã này có thể do Ưng vương điện hạ tự mình suất lĩnh.”
“Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn.” Đạm Thai Mục không chấp nhận ngay nhưng cũng không từ chối, mỉm cười, “Lang Chủ, linh đan có tùy thân mang theo không? Có cần ra ngoài lấy?”
“Không cần. Thứ quan trọng như vậy, tiểu vương tự nhiên giữ kỹ bên mình.” Thiết Lặc sảng khoái lấy từ trong lòng ra một chiếc bình kim loại nhỏ, xem ra nắp đậy là bạch ngọc, dường như bên trong làm bằng ngọc. Gã lấy từ trong bình ra vài viên linh đan, phần lớn là màu xanh, trong đó có một viên màu xanh lá, hai màu sắc tuy rằng rất giống nhau nhưng viên linh đan màu xanh lá lại tản ra một loại ánh sáng óng ánh, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.
Thiết Lặc lấy viên linh đan màu xanh lá, trịnh trọng đưa cho Đạm Thai Mục, “Linh đan này đời đời tương truyền trong nhà ta, đã có mấy trăm năm lịch sử. Mỗi lần luyện chế đều không thay đổi, tìm dược liệu để chế luyện cũng phải mất hơn mười năm, vì vậy tổ tông nghiêm mệnh, chỉ tặng cho tôn tử trực hệ. Chỉ cần người các ngươi muốn cứu còn một hơi thở, ăn linh đan này vào, liền có thể chuyển nguy thành an.”
Đạm Thai Mục cẩn thận nhận lấy, đưa ngay cho Ninh Giác Phi, “Mau cầm cho y ăn.”
Thiết Lặc bổ sung, “Linh đan này vào miệng lập tức tan, có thể uống thêm chút nước cho dễ trôi, ngoài ra sau khi ăn không nên uống thêm thuốc thang gì nữa. Nếu bệ hạ và Ưng vương còn nghi ngờ, tiểu vương nguyện đem tính mạng ra bảo đảm.”
Ninh Giác Phi cảm kích gật đầu, “Đa tạ Lang Chủ.”
Trong phòng có vài ngự tiền Kiêu Kỵ vệ, lại có cả Vân Dương, Ninh Giác Phi không cần lo lắng an toàn của Đạm Thai Mục, liền dè dặt cầm linh đan ra khỏi phòng.
Chạy đến nhà giữa, hắn tự tay bỏ linh đan vào miệng Vân Thâm, sau đó cho y uống thêm chút nước ấm, rồi ngồi bên cạnh trông chừng tới sáng. Giờ này khắc này, ở sâu trong nội tâm hắn chỉ có một tín niệm: Sinh cùng sinh, tử cùng tử.
Chẳng biết qua bao lâu, sắc mặt Vân Thâm dần dần thay đổi, màu xám tro chuyển sang tái nhợt, nhưng đã có phần sáng bóng, phảng phất lực lượng sinh mạng từ từ hồi phục. Ninh Giác Phi lập tức nhận ra thay đổi, trong lòng không khỏi vừa vui vừa sợ, chăm chú nhìn vào y.
Qua một lúc sau, Vân Thâm giật mình, chậm rãi mở mắt, yếu ớt kêu một tiếng: “Giác Phi.”
Mắt Ninh Giác Phi nóng lên, cúi người khẽ hôn một cái lên trán y, cúi đầu thì thầm: “Ta ở đây.”
Vân Thâm gắng sức nhìn hắn, nhìn thật lâu, một lát sau, trên khuôn mặt không huyết sắc lộ ra tiếu ý vui sướng.
Đây là một vấn đề rất khó trả lời, Ninh Giác Phi nhất thời không nói gì mà chống đỡ được.
Thiết Lặc cũng không gấp, mỉm cười ngồi im, vừa uống trà vừa nhìn hắn.
Một lát sau, Ninh Giác Phi bình tĩnh đáp: “Đây là quốc sự, ta không thể tự làm chủ, phải bẩm báo cho hoàng thượng.”
Thiết Lặc thong dong gật đầu, “Được, tiểu vương đợi tin lành.”
Giác Phi liền đi ra ngoài phân phó chuẩn bị xe, Giang Tòng Loan vừa nghe hắn muốn vào cung lập tức nóng nảy: “Ngươi vừa thương vừa bệnh, không thể ra ngoài, nếu bị cả phong hàn thì không phải chuyện đùa đâu. Lúc đi, bệ hạ đã căn dặn ta, nếu ngươi có chuyện gì, ta lập tức báo vào cung. Ngươi có chuyện cần nói với hoàng thượng, vậy thì viết ra, ta đưa vào cung.”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút, liền không cố chấp nữa. Hiện tại chuyện bọn họ bàn liên quan đến an nguy của Vân Thâm, hắn lo cho tình hình Vân Thâm, lỡ như khi tiến cung thì ở đây xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy quả thật tiếc hận cả đời. Nghĩ đến đây, hắn liền kêu Vân Dương, “Ngươi tiến cung bẩm báo cho hoàng thượng, nói bên chỗ ta có chuyện vô cùng quan trọng, xin bệ hạ thu xếp bớt chút thời gian vào phủ, nhanh chóng hạ quyết định.”
“Tuân lệnh.” Vân Dương lập tức chạy đi.
Ninh Giác Phi nhìn Giang Tòng Loan, rồi lại nhìn Đạm Du Nhiên đứng xa xa ngoài viện, bần thần suy nghĩ rồi vươn tay vỗ vai Giang Tòng Loan, ôn hòa nói: “Tòng Loan, nếu như ngươi đã chấp nhận Du Nhiên, vậy hãy cùng hắn bên nhau, đừng lãng phí thời gian nữa, quý trọng trước mắt là quan trọng nhất.”
Giang Tòng Loan biết hắn đang cảm khái, mấy năm nay đã từng chứng kiến phân phân hợp hợp của hắn cùng với Vân Thâm, tình cảm trong lòng Giang Tòng Loan đối với hắn cũng bắt đầu phai nhạt, tới hôm nay, còn có gì mà không rõ nữa? Nghe Ninh Giác Phi nói vậy, y nhịn không được quay đầu nhìn về phía Đạm Du Nhiên.
Trên đất tuyết, thần thái Đạm Du Nhiên tự nhiên nho nhã, thấy Giang Tòng Loan nhìn về phía mình liền mỉm cười dịu dàng, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ thế mà thôi.
Trong lòng Giang Tòng Loan cảm thấy ấm áp vô cùng, cười quay đầu lại nói với Ninh Giác Phi: “Ngươi yên tâm, ta sẽ quý trọng.”
“Vậy là tốt rồi.” Ninh Giác Phi không cần phải nhiều lời nữa, xoay người trở về phòng.
“Giác Phi.” Giang Tòng Loan gọi hắn lại.
Ninh Giác Phi dừng chân, nhìn về phía y, “Chuyện gì?”
Giang Tòng Loan chần chờ một chút, thì thầm: “Kỳ Kỳ Cách… đập đầu vào tường tự sát rồi, người canh giữ không nghĩ tới Kỳ Kỳ Cách sẽ làm như vậy, không ngăn kịp.”
Ninh Giác Phi ngẩn ra, “Chuyện khi nào?”
“Nửa đêm.” Giọng của Giang Tòng Loan rất khẽ, “Bọn họ nghĩ ngươi còn ngủ, nên không tới bẩm báo. Vân Dương tướng quân tìm đến ta, đã đem thi thể của cô ấy đi thu liệm rồi. Ta còn chưa nói cho Na Nhật Tùng, nó còn chưa biết.”
Ninh Giác Phi cúi đầu suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng mà đáp: “Ngươi đi thu xếp hậu sự vậy, hậu táng.”
“Được.” Giang Tòng Loan gật đầu, “Ta đi làm ngay.”
Nhìn Giang Tòng Loan rời đi, Ninh Giác Phi lại nhìn về phía ngoại viện. Đạm Du Nhiên vẫn đứng đó, bình tĩnh nhìn thẳng hắn, cả người tỏa ra thần thái quang minh lỗi lạc. Ninh Giác Phi đi về phía hắn, khẽ nói: “Du Nhiên, ta đem Tòng Loan giao cho ngươi, hy vọng ngươi đừng làm y đau lòng.”
“Ta sẽ không làm y đau lòng.” Thần sắc Đạm Du Nhiên không đổi, ngữ khí rất khẳng định. “Ta chấp nhận y rồi thì sẽ kiên trì suốt đời. Chỉ cần y không thay đổi, ta cũng không thay đổi.”
“Vậy là tốt rồi.” Ninh Giác Phi mỉm cười, thành khẩn đáp. “Du Nhiên, cảm tạ ngươi.”
“Không cần khách sáo.” Đạm Du Nhiên cũng cười, chậm rãi nói, “”Bất chiến nhi khuất nhân chi binh, thiện chi thiện giả dã. (không cần đánh mà làm kẻ địch khuất phục mới được xem là sáng suốt nhất trong sự sáng suốt. – Binh pháp Tôn Tử) Giác Phi, ta kính nể ngươi.”
Ninh Giác Phi nắm chặt tay hắn, không cần nói thêm gì. Đạm Du Nhiên vui mừng nhìn Ninh Giác Phi, “Tổ phụ ta là người Tây Cực, là gia thần tổ phụ Lang Chủ, phụng mệnh đến Tây Vũ làm gián điệp rồi ở đó kết hôn sinh con đẻ cái, truyền đến ba đời. Tới đời ta, ý thức quốc gia đã từ từ phai nhạc, Tây Vũ cố nhiên không phải nhà của ta, Tây Cực cũng không phải, chỉ có ở đây, ta mới cảm thấy mình về nhà. Đại ca ta là trưởng tử, từ nhỏ đã bị tổ phụ và phụ thân nhồi nhét rất nhiều tư tưởng, ta luôn không ủng hộ những điều đó, vì thế gặp mặt là cãi nhau, aiiii. Khó có được một lần đại ca chịu nghe ta nói, thuyết phục Lang Chủ cải biến sách lược, cùng các ngươi hóa thù thành bạn, ta cảm thấy rất thoải mái, cũng thật cao hứng. Giác Phi, ta là thảo dân áo vải, theo lý thuyết, quốc gia đại sự cũng không tới phiên ta nói chen vào, chẳng qua, vì Tây Cực không bị vùi trong chiến hỏa, để bách tính có một cuộc sống an lành, ngươi nếu có thể giúp thì giúp Lang Chủ một lần, được không?”
Ninh Giác Phi lập tức nói: “Ta nhất định tận lực.”
“Đa tạ.” Trên mặt Đạm Du Nhiên khó có được xuất hiện sự chân thành tha thiết, cảm động vô cùng.
Ninh Giác Phi cười cười với hắn, ý bảo hắn yên tâm, rồi nói, “Bên ngoài lạnh lẽo, ngươi nên quay về phòng đi.”
Đạm Du Nhiên gật đầu, xoay người rời đi.
Ninh Giác Phi trở lại phòng, ngồi xuống uống một ngụm trà nóng rồi mới cảm thấy dễ chịu hơn. Đột nhiên hắn nhớ tới một người liền nhìn về phía Thiết Lặc, “Lang Chủ, ở Tây Vũ, Lão Hổ lĩnh, Tiểu Thương sơn, người bắn cung giết ta là ai?”
Thiết Lặc nở nụ cười, chậm rãi trả lời: “Trước đây, ở Nam Sở có một vị thần tiễn thủ tên Xuyên Vân Tiễn – Triệu Luân, đại nguyên soái còn nhớ rõ chứ?”
“Đúng, ta nhớ kỹ.” Ninh Giác Phi gật đầu, “Y từng làm ta bị thương, sau đó chết dưới đao ta trên chiến trường.”
“Đúng thế.” Thiết Lặc cười nói, “Tài bắn cung Triệu Luân thông thần đến thế, sư phụ dạy y không phải người Nam Sở. Mẫu thân của y là người Tây Vũ, vì bão tuyết mà lưu lạc đến quan nội, gặp phụ thân của Triệu Luân, sau đó thành hôn. Lúc Triệu Luân còn là thiếu niên, Tây Vũ đại hạn, rất nhiều trâu bò đều chết đói, cữu cữu y đành dẫn con từ Tây Vũ lại nương nhờ nhà họ, ở trong Triệu gia hơn mười năm, dạy Triệu Luân thần tiễn thuật. Sau đó, Triệu Luân chết trong tay ngươi, mẫu thân y bi phẫn vô cùng, viết thư cho đệ đệ, kể lại việc này. Cữu cữu Triệu Luân đã già, nhưng hai con ông đã trưởng thành, tài bắn cung còn trên cả Triệu Luân, nghe được tin tức liền quyết chí thề báo thù. Đại nhi tử tới Nam Sở, hiệu lực dưới trướng Thuần Vu Càn, tiểu nhi tử khinh thường Nam Sở suy nhược, cùng chúng ta kết minh. Tiễn thủ ở Tây Vũ và Lão Hổ lĩnh là tiểu nhi tử – Bác Cách, còn tiễn thủ trên Tiểu Thương sơn là ca ca – Bác Minh.”
Ninh Giác Phi suy tư một hồi, hỏi: “Huynh đệ bọn họ chỉ vì báo thù?”
“Đúng, mục tiêu của họ chỉ là ngươi.” Thiết Lặc khẽ lắc đầu, “Bọn họ là người Tây Vũ, Nam Sở chẳng liên can gì đến họ.”
Ninh Giác Phi hiểu chân tướng liền không hề hỏi nhiều ngược lại nói đến chuyện hướng đi của Thuần Vu Càn. Trước đây, hắn cho rằng Thuần Vu thị cấu kết với Thiết Lặc, hiện tại xem ra không phải, lúc này thái độ Thiết Lặc khá thành khẩn, hữu vấn tất đáp không giống giả bộ, Ninh Giác Phi liền trực tiếp hỏi.
Thiết Lặc thở dài, “Nói đến chuyện này, ta thật đúng là bội phục đại bá của ta. Cách thiên sơn vạn thủy, ông vẫn có bản lĩnh phái người liên hệ với Thuần Vu Càn. Năm xưa, ta quả thực có ước định với Thuần Vu Càn, thế nhưng sau khi Nam Sở diệt vong, y bị canh giữ trong vương phủ, có thể nói đã trắng tay rồi, ta cũng có phần khinh thị y, không muốn mạo hiểm giúp y bỏ trốn, mà muốn học theo ngươi, cướp lấy nửa giang san Nam Sở, cùng các ngươi chia sông mà trị, chiếm cứ vùng đất phía nam vừa giàu có vừa đông đúc, phục quốc liền có hi vọng. Đại khái Thuần Vu Càn biết không thể trông cậy vào ta, lập tức chuyển hướng về bên đại bá.
Hơn phân nửa là bọn họ có hiệp nghị gì đó, đại bá giúp đỡ bọn họ chạy thoát. Ta nghĩ, trốn khỏi Lâm Truy hẳn là người bên Thuần Vu Càn làm mà mang theo bọn họ chạy ra biên giới có thể là người của đại bá ta. Nếu như các ngươi vẫn chưa bắt được họ thì nói không chừng họ đã đến Tây Cực rồi.”
Nói đến đây, Vân Dương đi đến, dùng mắt ra hiệu cho Ninh Giác Phi.
Ninh Giác Phi hiểu, liền nói với Thiết Lặc: “Lang Chủ ngồi một chút, ta đi rồi trở lại ngay.”
“Nguyên soái xin cứ tự nhiên.” Thiết Lặc đoán rằng hoàng đế giá lâm, trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười, lễ phép đứng dậy đưa tiễn.
Đạm Thai Mục chờ trong phòng cách đó không xa, vừa thấy hắn là hỏi: “Giác Phi, có việc gấp à?”
Ninh Giác Phi đem cuộc nói chuyện của mình với Thiết Lặc tường tận kể lại.
Đạm Thai Mục chuyên chú mà nghe, nghe xong hắn đi lại trong phòng, ngẫm nghĩ, rồi nói: “Được, trẫm chấp nhận.”
“Bệ hạ suy xét.” Ninh Giác Phi khẩn thiết nói, “Mười vạn đại quân viễn chinh, việc này không phải chuyện đùa.”
Đạm Thai Mục mỉm cười, “Ở trong mắt ta, tính mạng Vân Thâm mới không phải chuyện đùa, lẽ nào ngươi không cho là vậy?”
“Ở trong lòng ta, đương nhiên Vân Thâm quan trọng nhất.” Ninh Giác Phi thở dài, “Thế nhưng, mười vạn binh sĩ phải chiến đấu trên đất khách quê người, lương thảo đồ quân nhu phí dụng vô số kể, những thứ này cần thận trọng cân nhắc.”
“Giác Phi, những chuyện này trẫm đều biết cả.” Đạm Thai Mục nhìn hắn, “Trẫm quyết ý trợ Thiết Lặc phục quốc, tính mạng Vân Thâm chỉ là một trong số những lý do mà thôi. Ngày hôm trước trẫm nhận được mật của thám tử Tây Vũ, đại quân Tây Cực đã đến sát bên, tiến công Tây Vũ. Độc Cô Yển dũng mãnh thiện chiến, suất liều mạng chống lại, thống khổ chống đỡ. Độc Cô Cập khẩn cấp triệu tập năm mươi vạn binh mã toàn quốc, ngự giá thân chinh, chạy tới tây cảnh tiếp viện. Tây Cực thế đến dũng mãnh, hơn nữa được Thuần Vu Càn tiếp ứng, nói rõ bọn họ một ngày chiếm lĩnh được thổ địa Tây Vũ có thể sẽ tấn công nước ta. Chúng ta nếu như phái binh đoạn đường lui của họ, rồi xuất kỵ binh đột kích, đem họ đánh tan thì mới có thể trừ khử mối họa vô hình trong tương lai. Đó là lý do thứ hai. Thứ ba là Thiết Lặc mất nước, lưu lạc nhiều năm, nóng lòng tìm kiếm chỗ đặt chân, bắt ép các bộ lạc tuyết vực quấy nhiễu phía nam nước ta cũng vì thế, nếu chúng ta giúp gã phục quốc, ngày sau, Tây Cực tự nhiên cũng trở thành vì huynh đệ chi bang với chúng ta, hoạ ngoại xâm được trừ, nội loạn bất sinh, thiên hạ đại trị. Giác Phi, ngươi nói, trẫm nghĩ đúng chứ.”
Ninh Giác Phi thán phục từ đáy lòng, “Bệ hạ nhìn xa trông rộng, suy nghĩ vô cùng chính xác.”
Đạm Thai Mục nở nụ cười, “Nếu như thế, ngươi đi mang Thiết Lặc lại đây, trẫm ngay mặt nói rõ cho gã, để gã đem linh đan ra. Chỉ cần Vân Thâm thoát khỏi nguy hiểm, trẫm liền cho gã mười vạn vạn hùng binh, trợ gã như nguyện.”
“Tuân chỉ.” Ninh Giác Phi chắp tay hành lễ, bước nhanh rời khỏi phòng, đi tìm Thiết Lặc.
Rất nhanh, Thiết Lặc gặp Đạm Thai Mục. Tính cánh hai người có phần giống nhau, nói chuyện mấy câu liền sinh ra cảm giác luyến mộ anh tài, nói chuyện rất hợp.
Sau khi được Đạm Thai Mục chính miệng chấp nhận mượn binh, Thiết Lặc rất hưng phấn, “Đa tạ bệ hạ tương trợ hùng hồn, tiểu vương xin lĩnh, còn có một yêu cầu quá đáng, mong mười vạn nhân mã này có thể do Ưng vương điện hạ tự mình suất lĩnh.”
“Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn.” Đạm Thai Mục không chấp nhận ngay nhưng cũng không từ chối, mỉm cười, “Lang Chủ, linh đan có tùy thân mang theo không? Có cần ra ngoài lấy?”
“Không cần. Thứ quan trọng như vậy, tiểu vương tự nhiên giữ kỹ bên mình.” Thiết Lặc sảng khoái lấy từ trong lòng ra một chiếc bình kim loại nhỏ, xem ra nắp đậy là bạch ngọc, dường như bên trong làm bằng ngọc. Gã lấy từ trong bình ra vài viên linh đan, phần lớn là màu xanh, trong đó có một viên màu xanh lá, hai màu sắc tuy rằng rất giống nhau nhưng viên linh đan màu xanh lá lại tản ra một loại ánh sáng óng ánh, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.
Thiết Lặc lấy viên linh đan màu xanh lá, trịnh trọng đưa cho Đạm Thai Mục, “Linh đan này đời đời tương truyền trong nhà ta, đã có mấy trăm năm lịch sử. Mỗi lần luyện chế đều không thay đổi, tìm dược liệu để chế luyện cũng phải mất hơn mười năm, vì vậy tổ tông nghiêm mệnh, chỉ tặng cho tôn tử trực hệ. Chỉ cần người các ngươi muốn cứu còn một hơi thở, ăn linh đan này vào, liền có thể chuyển nguy thành an.”
Đạm Thai Mục cẩn thận nhận lấy, đưa ngay cho Ninh Giác Phi, “Mau cầm cho y ăn.”
Thiết Lặc bổ sung, “Linh đan này vào miệng lập tức tan, có thể uống thêm chút nước cho dễ trôi, ngoài ra sau khi ăn không nên uống thêm thuốc thang gì nữa. Nếu bệ hạ và Ưng vương còn nghi ngờ, tiểu vương nguyện đem tính mạng ra bảo đảm.”
Ninh Giác Phi cảm kích gật đầu, “Đa tạ Lang Chủ.”
Trong phòng có vài ngự tiền Kiêu Kỵ vệ, lại có cả Vân Dương, Ninh Giác Phi không cần lo lắng an toàn của Đạm Thai Mục, liền dè dặt cầm linh đan ra khỏi phòng.
Chạy đến nhà giữa, hắn tự tay bỏ linh đan vào miệng Vân Thâm, sau đó cho y uống thêm chút nước ấm, rồi ngồi bên cạnh trông chừng tới sáng. Giờ này khắc này, ở sâu trong nội tâm hắn chỉ có một tín niệm: Sinh cùng sinh, tử cùng tử.
Chẳng biết qua bao lâu, sắc mặt Vân Thâm dần dần thay đổi, màu xám tro chuyển sang tái nhợt, nhưng đã có phần sáng bóng, phảng phất lực lượng sinh mạng từ từ hồi phục. Ninh Giác Phi lập tức nhận ra thay đổi, trong lòng không khỏi vừa vui vừa sợ, chăm chú nhìn vào y.
Qua một lúc sau, Vân Thâm giật mình, chậm rãi mở mắt, yếu ớt kêu một tiếng: “Giác Phi.”
Mắt Ninh Giác Phi nóng lên, cúi người khẽ hôn một cái lên trán y, cúi đầu thì thầm: “Ta ở đây.”
Vân Thâm gắng sức nhìn hắn, nhìn thật lâu, một lát sau, trên khuôn mặt không huyết sắc lộ ra tiếu ý vui sướng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook