Thiên Sơn Khán Tà Dương
-
Quyển 2 - Chương 72
Trở lại phủ nguyên soái, ở đây vẫn bận rộn như thường.
Giang Tòng Loan nhìn thấy Đạm Du Nhiên bình yên vô sự trở về liền yên tâm, lập tức nhớ tới chức trách của mình, tức tốc trở về chỉ huy hạ nhân làm việc.
Vân Thâm bị đưa vào ngọa thất nhà giữa, khiêng lên giường. Các ngự y lần thứ hai kiểm tra, thảo luận mạch chứng, viết đơn thuốc mới. Sau đó, có người phi ngựa tiến cung lấy dược liệu, rồi gấp gáp chạy về.
Đoạn thời gian trước, Na Nhật Tùng liên tục uống thuốc, dụng cụ nấu thuốc vẫn còn đầy đủ, Giang Tòng Loan từ lâu đã phái người lấy ra. Dược đồng liền kê bếp nấu trong sương phòng, bắt đầu nấu thuốc.
Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy, Ninh Giác Phi tâm loạn như ma, đơn giản không đi để ý tới mấy việc vặt này, chỉ canh giữ bên người Vân Thâm. Kỳ thực chính hắn cũng đang bị thương, ngự y bắt hắn phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng hắn cố chấp không chịu đi. Đạm Thai Mục liền gọi người kê sạp vào phòng ngủ, để hắn nghỉ tạm, như vậy, các ngự y cứu trị cho Vân Thâm, thuận tiện cũng chẩn trị cho hắn.
Vết thương của hắn có chuyển biến xấu, nhưng mới bị thương chưa lâu, lại không ở chỗ hiểm, qua nhiều lần chăm sóc, tẩy rửa, bôi thuốc, băng bó nên sẽ không có nguy hiểm tính mạng, thế nhưng đã hai ngày một đêm rồi mà hắn vẫn còn chưa chợp mắt, trong đêm lạnh vẫn bôn ba làm việc, bệnh cũ có dấu hiệu tái phát, đây là vấn đề mà các ngự y lo nhất.
Trong phòng ấm áp, Ninh Giác Phi thực sự uể oải quá mức, lại lo lắng an nguy Vân Thâm, luôn ra sức chịu được. Các ngự y thấy hắn nhất định không chịu ngủ, liền bỏ thêm một ít dược liệu an thần vào chén thuốc của hắn. Uống xong thuốc, lúc này, hắn mới không chịu nổi mà nhắm mắt, rồi mê man, lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Đạm Thai Mục tự mình đem Ninh Giác Phi và Vân Thâm trở lại nhưng không hồi cung mà ở thư phòng Ninh Giác Phi xử lý tất cả sự vụ nhiệm vụ khẩn cấp, viết thánh chỉ. Văn thần võ tướng như nước chảy tiến tiến xuất xuất, cấm quân ba bước một tốp, năm bước một trạm, đề phòng sâm nghiêm trong phủ, xung quanh thư phòng tràn đầy ngự tiền Kiêu Kỵ vệ, người bình thường không được tới gần.
Phủ nguyên soái sống trong bầu không khí căng thẳng, nhưng bên ngoài vẫn mang dáng vẻ dễ dàng, thoải mái.
Bách tính bình dân chỉ mơ hồ biết trong thành có chuyện xảy ra nhưng tình hình cụ thể như thế nào cũng không rõ, đợi đến khi lệnh phong thành được giải trừ, tất cả nguy cơ đều đã giải trừ thì cũng chỉ biết vui mừng, ai cũng tự làm việc của mình, còn các lữ khách đi thăm người thân hay thương nhân vân du bốn phương thì đều vội vàng rời khỏi thành, sợ triều đình lại ra lệnh phong mà lỡ chuyện của mình. Trong thành cửa hàng Thông Đạt cũng có hai thương đội theo dòng người rời khỏi thành, chia ra hai hướng nam và tây mà tiến.
Bên trong hoàng thành người trong các phủ biết đã không còn lệnh giới nghiêm, tự do ra vào thì lập tức phái người ra ngoài mua hàng hóa, thăm người thân. Đoàn xe Tiên Vu Ký phái tới đưa hàng tết cũng xen lẫn trong sóng người này ra khỏi thành, đi về phía bắc.
Sau nửa canh giờ, Vân Dương dẫn người vây quanh cửa hàng Thông Đạt, bắt hết người trong cửa hàng. Song song đó còn lục soát không ít thư cục, cửa hàng tơ lụa, dược liệu, đồ cổ, gạo muối, quán trọ, thanh lâu. Võ quan đi bắt người đối với bố cục bên trong vô cùng hiểu biết, bao quát hầm ngầm, mật thất, bắt hết mọi người trốn trong đây, vô cùng cẩn thận.
Ngoài thành, Vân Đinh chỉ huy Ưng quân chia ra nhiều hướng, tiệt hạ hai thương đội của cửa hàng Thông Đạt, bắt hết mọi người, không ai chạy thoát.
Cùng lúc đó, Đại Đàn Sâm ở phía nam cũng động thủ, đem đảng phản bội mưu đồ phục quốc một lưới bắt hết, chỉ là tin tức còn chưa truyền tới Kế đô nhưng Đạm Thai Mục cũng đã biết. Trước đây, hắn phái Đại Đàn Sâm làm phó sứ, đi phía nam trấn an nạn dân sau chiến tranh, đồng thời cũng thăm dò hiện trường để trùng kiến thành trấn bị hủy nhưng tất cả đều là che giấu mục đích chính. Ý đồ thực là để Đại Đàn Sâm ở phía nam, thăm dò tình báo, điều tra phản nghịch, sau đó động thủ bắt người.
Còn hành động trong thành Lâm Truy là do Ninh Giác Phi, Đạm Thai Tử Đình và ba vị đại tướng quân Bộ Binh nghĩ kế, hôm nay kế hoạch quả nhiên đại công cáo thành. Tất cả đều đã được tính toán cẩn thận, chuyện ngoài ý muốn duy nhất là sự mất tích của Vân Thâm và chuyện phát sinh trong Lý vương phủ.
Với việc này, Ninh Giác Phi vô cùng tự trách, cho rằng nguyên do đều tại bản thân chuẩn bị chưa chu toàn, loại áy náy này khiến cho dù hắn vì dược liệu mà vào giấc ngủ cũng không thể yên ổn, thỉnh thoảng cảnh trong mơ không ngừng vỡ vụn, dường như có tiếng rên rỉ thống khổ gào thét lúc ẩn lúc hiện trong gió, làm hắn lo lắng vô cùng mà lại không thể cử động, lòng bừng bừng như lửa đốt.
Sau vài lần giãy giụa trong mơ, hắn rốt cục cũng thấy rõ Vân Thâm đứng ở trước mặt mình.
Y vẫn như bình thường nho nhã, mặc trường y trắng thuần hoa lệ tự mình thiết kế, gió nhẹ khẽ đung đưa tà áo. Y mỉm cười, nhẹ giọng gọi “Giác Phi”. Một lúc lâu, y chậm rãi xoay người, phiêu nhiên đi xa.
Ninh Giác Phi gấp gáp, giật mình tỉnh giấc, vừa kêu “Vân Thâm” vừa bật người ngồi dậy, vết thương đau nhức khiến hắn nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn rồi mới triệt để tỉnh táo lại.
Lập tức, hắn liền cảm thấy bầu không khí trong phòng sai khác, rồi nhìn qua chỗ Vân Thâm nằm.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, ngự y vây quanh giường, căng thẳng thảo luận với nhau. Bọn họ hoàn toàn che khuất Vân Thâm, căn bản nhìn không thấy y đang như thế nào.
Nghe được tiếng kêu của Ninh Giác Phi, bọn họ quay đầu ngẩn người, sau đó mới miễn cưỡng cười nói: “Vương gia, chúng ta ầm ĩ đến ngài sao?”
“Không, không phải.” Ninh Giác Phi giãy giụa xuống giường, đi đến bên giường hỏi, “Tình huống Vân Thâm thế nào rồi?”
Các ngự y có phần chần chờ, rồi lập tức nhìn sang y chính ngự y viện.
Vị danh y râu tóc bạc trắng do dự một lát rồi quyết định nói thật: “Ngoại thương Vân Thâm đại nhân không tổn hại gân cốt, nhìn qua không đáng lo nhưng ngài ấy lại ngâm mình trong tuyết lạnh quá lâu, nội ngoại tiên tiêu, nguyên khí đại thương, lại thêm thể chất Vân đại nhân luôn luôn thiên nhược, lúc này liền không chịu nổi. Ban ngày dương khí thịnh nhìn vẫn còn tốt, đến giờ tý bệnh tình chuyển tiếp đột ngột. Hiện nay chúng ta đang toàn lực thi cứu….” Nói đến đây, ông muốn nói lại thôi.
Trong lòng Ninh Giác Phi biết không ổn, vẫn giãy giụa không dám hỏi thêm, rồi lại vội vã muốn biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, mâu thuẫn một hồi cuối cùng đành hỏi, “Vân đại nhân có nguy hiểm đến tính mạng sao?”
Y chính biết hai người sắp thành hôn, trong lòng thấp thỏm nên không dám nói trực tiếp cho hắn mà chỉ khom người ôm quyền: “Rất khó nói, nếu như Vân đại nhân có thể chống đỡ qua ba ngày, thì sẽ không nguy đến tính mạng.”
Lời y chính nói rất khéo, nhưng Ninh Giác Phi cũng đã hiểu, tình hình Vân Thâm khẳng định cực kỳ hung hiểm. Hắn đi tới bên giường, nhìn người còn đang mê man bất tỉnh kia, một mực yên lặng không lên tiếng.
Sắc mặt Vân Thâm xám tro, hai má đỏ một cách không bình thường, hô hấp lúc chậm lúc nhanh, trong đêm tối tĩnh lặng càng làm cho người khác thêm lo lắng.
Ninh Giác Phi trầm mặc một hồi quay đầu nói với các ngự y: “Các ngươi tiếp tục, toàn lực cứu trị, nếu như… nếu thật có chuyện gì, ta cũng không trách.”
Mấy người ngự y trong lòng thở phào nhẹ nhõm, khom người, “Đa tạ vương gia, hạ quan nhất định toàn lực ứng phó.”
Lúc này đã sang giờ dần, Ninh Giác Phi ngồi bên cạnh giường, nhìn các ngự y bận rộn châm cứu, rót thuốc, chườm nóng. Không lâu sau, người hầu nội viện dựa theo yêu cầu đem hai chậu than vào phòng, khiến phòng càng thêm ấm áp. Ninh Giác Phi tâm loạn như ma bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh.
Khoảng chừng một canh giờ, Đạm Thai Mục ở trong cung vừa thức dậy đã phái người hỏi tình hình Vân Thâm và Ninh Giác Phi. Ngự y tự nhiên báo cáo chính xác. Đạm Thai Mục vừa nghe liền nóng nảy, lập tức muốn bãi triều, di giá đến phủ nguyên soái.
Đi vào trong phòng, hắn liếc nhìn sắc mặt trắng bệch xuất thần của Ninh Giác Phi. Trước đây, cho dù bị trọng thương, bệnh tật khó chịu đến thế nào, vị đại tướng quân này vẫn bình tĩnh như thường, hồn nhiên như không có việc gì, thế mà hôm nay, chiến thần thiên hạ nghe tiếng lại thất hồn lạc phách, như một đứa trẻ bất lực.
Đạm Thai Mục đến bên cạnh hắn, đưa tay cầm vai Ninh Giác Phi, ôn hòa an ủi: “Giác Phi, đừng nóng vội, Vân Thâm sẽ không sao, y nhất định có thể qua khỏi.”
Ninh Giác Phi ngẩng đầu nhìn hắn, một lát sau mới chậm rãi gật đầu.
Ngự y thấy hoàng đế đích thân tới nhanh chóng tiến tới vái chào. Đạm Thai Mục khoát tay áo, hỏi bệnh tình Vân Thâm.
Y chính xoa xoa mồ hôi trán, đem những lời nói với Ninh Giác Phi lập lại một lần nữa.
Đạm Thai Mục nhíu mày, có chút không vui, “Vân Thâm tuy rằng bị thương nặng, lại bị dằn vặt nhiều như vậy nhưng theo lý thuyết cũng coi như giải cứu đúng lúc, không kéo dài, các ngươi đều là đương đại danh y, sao lại không trị được? Có phải tất cả chỉ là hư danh hay không?”
Ngự y nghe thế thì run rẩy, tất cả quỳ rạp xuống dập đầu, liên tục nói “Không dám.”
Đạm Thai Mục tiến lên nhìn Vân Thâm, trong lòng không khỏi trầm xuống. Hắn kiến thức rộng rãi, tự nhiên liếc mắt là có thể nhìn ra, tình hình Vân Thâm quả thực dữ nhiều lành ít. Đạm Thai Mục ổn định tâm thần, xoay người ra lệnh: “Các ngươi không cần đa lễ, nhanh chóng cứu chữa cho Vân đại nhân.”
Mấy người ngự y lập tức “Tuân lệnh”, đứng dậy tiếp tục chẩn trị. Ai cũng căng thẳng ra một thân mồ hôi lạnh, hai tay đều run nhè nhẹ.
Đạm Thai Mục xoay người, ngồi xuống bên cạnh Ninh Giác Phi, nhẹ giọng nói: “Giác Phi, thân thể chính ngươi cũng rất quan trọng, hãy đi nghỉ ngơi đi.”
Ninh Giác Phi lắc đầu, trầm mặc một lát rồi cúi đầu nói: “Bệ hạ, nếu như ta có chuyện gì ngoài ý muốn thì với năng lực, thân phận của Báo vương là thích hợp nhất thống lĩnh quân đội nam bắc, để Báo vương chấp chưởng binh quyền toàn quốc là thích hợp nhất. Bên Ưng quân, Vân Đinh rất xứng chức, không cần lo lắng. Hiện tại mà xem thì đối với hàng tướng Nam Sở nên cẩn thận, không dám nói nhiều, e là không chính xác, nhưng dù thế nào danh tướng như Kinh Vô Song, Lý Thư, Du Hổ đều chân chính toàn tâm toàn ý hiệu lực vì nước, còn cần bệ hạ tiếp thêm động lực. Giang Tòng Loan trong phủ ta tuy danh phận là quản gia nhưng thực chất là bạn bè, sau này y có thể quay về Tây Vũ, khẩn cầu bệ hạ thả y rời đi. Na Nhật Tùng….”
Hắn nói được phân nửa thì Đạm Thai Mục liền hiểu, hắn đang nói di ngôn, trong lòng cả kinh, lập tức cắt đứt lời, “Giác Phi, ở đây không phải chỗ nói chuyện, ngươi theo trẫm.”
Ninh Giác Phi không do dự, lập tức đứng dậy, theo Đạm Thai Mục đi ra ngoài.
Ngoài viện đứng đầy hộ vệ, sừng sững trước gió đêm lạnh thấu xương, khi nhìn thấy Đạm Thai Mục bước ra, lập tức tránh đường, bảo vệ theo đến tận thư phòng.
Giang Tòng Loan đã lại đây, biết hoàng đế tới, nhanh chóng chỉ huy người hầu châm đèn thư phòng, nhóm lửa, nấu nước, ngâm trà, thông báo trù phòng tỉ mỉ đồ ăn, bận rộn chân không chạm đất.
Đạm Thai Mục cùng Ninh Giác Phi đi vào thư phòng sáng sủa ấm áp, ngồi đối diện nhau, không ai nói gì.
Trong phòng ngoài phòng đều vắng vẻ.
Một lát sau, Đạm Thai Mục mới chậm rãi nói: “Giác Phi, ngươi và Vân Thâm tình thâm ý trọng, trẫm hiểu. Năm xưa, trẫm cùng hoàng hậu cũng là ân ái như vậy, dù chính sự hay quân sự, trẫm đều bàn bạc với hoàng hậu, đôi bên chưa bao giờ xa cách. Cho dù trẫm muốn thay đổi chế độ cũ tổ tiên hay quyết ý nam hạ, hoàng hậu đều ủng hộ, luôn đứng bên cạnh trẫm, cùng trẫm kề vai chiến đấu, đến tận trúng tên bỏ mình trên chiến trường. Lúc ấy, trẫm cực kỳ bi thương, mất hết can đảm, cũng từng có tâm tư giống ngươi, muốn theo cô ấy. Thế nhưng, nhi tử của trẫm, bách tính của trẫm, quốc gia của trẫm đều cần trẫm, trẫm không thể ích kỷ như thế, bỏ họ qua như thế mà đi. Bởi vậy, trẫm tiếp tục sống. Giác Phi, trẫm muốn ngươi hứa với trẫm, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, Vân Thâm tuyệt đối không muốn ngươi có loại suy nghĩ này trong đầu. Hiện nay, sự tình còn chưa tới nông nỗi không thể vãn hồi, ngươi đã muốn buông tha như thế, vậy làm sao muốn Vân Thâm tiếp tục cố gắng sống sót?”
Ninh Giác Phi cúi đầu, một mực yên lặng lắng nghe, chờ Đạm Thai Mục nói xong, mới nhẹ nhàng nói lại: “Ý tốt của bệ hạ, thần vô cùng cảm kích. Bệ hạ tín nhiệm thần như vậy, đem toàn bộ quân đội giao cho thần, cũng như đem an uy xã tắc giao vào tay thần, lòng dạ này khiến thần bội phục vô cùng. Lần này thần cẩn thận mấy cũng vẫn có sơ sót, khiến Vân Thâm chịu thương tổn nặng nề, thực hổ thẹn không ngớt. Nếu Vân Thâm có thể kiên trì sống sót, thần dù sao chăng nữa cũng sẽ cố gắng, thế nhưng… nếu Vân Thâm có chuyện không hay xảy ra, đường tới hoàng tuyền, thần sẽ đi cùng y, không để y cô đơn thêm nữa. Thần sống đến hai đời, đời trước tuổi còn trẻ đã buông tay, phụ bạc thê tử phụ mẫu, đơn giản là vì quốc hy sinh, sống theo lý thường, mỗi lần nhớ tới, thần đều không tiếc nuối, kiếp này nếu Vân Thâm tráng niên tảo thệ thì lại là sai lầm của thần, thần thực không mặt mũi nào tiếp tục sống trên đời. Mong rằng bệ hạ thành toàn.”
“Ngươi… aiiii…. ngươi đó..” Đạm Thai Mục bùi ngùi thở dài, nhất thời cũng không biết nên khuyên bảo như thế nào. Qua một lúc lâu, Đạm Thai Mục mới trầm thống nói, “Việc này không phải lỗi ngươi, muốn nói tới trách nhiệm, phần lớn đều là do Báo vương. Báo vương phụ trách phòng vệ đế đô, hiện tại ra sai lầm lớn như vậy, nào không phải lỗi của hắn. Vân Thâm nếu như thực sự bất hạnh ra đi, ngươi cũng muốn đi theo y thì Báo vương làm sao còn mặt mũi mà sống. Trẫm cùng lúc mất đi ba trụ cột triều đình lẫn thân nhân, huynh đệ, ngươi muốn trẫm phải sống thế nào đây?”
Ninh Giác Phi nghẹn lời, ngẩn ngơ, hắn cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, trong lòng nặng ngàn cân, nặng trịch không thở nổi.
Đạm Thai Mục ngồi một hồi mới dần bình tĩnh lại: “Trẫm đã truyền lệnh cho họ, ngươi theo trẫm ăn uống. Bây giờ Vân Thâm còn đang nỗ lực cố gắng, ngươi không thể buông tay, có nghe thấy không?”
“Tuân lệnh.” Ninh Giác Phi hoàn toàn đồng ý với lời này của hắn, lập tức đứng dậy, “Xin Bệ hạ đợi chút, thần đi truyền lệnh.”
“Trên người ngươi còn thương tích, nên nghĩ ngơi đi.” Đạm Thai Mục xua tay, đè hắn ngồi xuống, xoay người ra cửa.
Giang Tòng Loan đứng ở bên ngoài, nghe lệnh Đạm Thai Mục, lập tức chạy đến trù phòng đốc xúc, chỉ huy đại nha hoàn nội viện cẩn thận hầu hạ, bưng đồ ăn lên bàn.
Đạm Thai Mục đứng ở mái hiên, nhìn lên rạng đông trên trời, nét mặt ngưng trọng vô cùng. Đạm Thai Tử Đình nhận được tin tức vội vã tới đây. Đạm Thai Mục nhìn hắn, trầm giọng nói: “Lập tức dán thông báo ra ngoài, quảng chiêu danh y thiên hạ cứu chữa quốc sư. Phàm người nào chữa được cho quốc sư, cho dù là ai, quân thưởng thiên kim, phong vạn hộ hầu.”
“Lĩnh chỉ, thần lập tức đi làm.” Đạm Thai Tử Đình chắp tay hành lễ, xoay người rời đi.
Đạm Thai Mục nhìn về phía nhà giữa đèn đuốc sáng trưng như cũ, khẽ nói: “Vân Thâm ơi là Vân Thâm, ngươi ngàn vạn lần phải cố gắng.”
Giang Tòng Loan nhìn thấy Đạm Du Nhiên bình yên vô sự trở về liền yên tâm, lập tức nhớ tới chức trách của mình, tức tốc trở về chỉ huy hạ nhân làm việc.
Vân Thâm bị đưa vào ngọa thất nhà giữa, khiêng lên giường. Các ngự y lần thứ hai kiểm tra, thảo luận mạch chứng, viết đơn thuốc mới. Sau đó, có người phi ngựa tiến cung lấy dược liệu, rồi gấp gáp chạy về.
Đoạn thời gian trước, Na Nhật Tùng liên tục uống thuốc, dụng cụ nấu thuốc vẫn còn đầy đủ, Giang Tòng Loan từ lâu đã phái người lấy ra. Dược đồng liền kê bếp nấu trong sương phòng, bắt đầu nấu thuốc.
Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy, Ninh Giác Phi tâm loạn như ma, đơn giản không đi để ý tới mấy việc vặt này, chỉ canh giữ bên người Vân Thâm. Kỳ thực chính hắn cũng đang bị thương, ngự y bắt hắn phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng hắn cố chấp không chịu đi. Đạm Thai Mục liền gọi người kê sạp vào phòng ngủ, để hắn nghỉ tạm, như vậy, các ngự y cứu trị cho Vân Thâm, thuận tiện cũng chẩn trị cho hắn.
Vết thương của hắn có chuyển biến xấu, nhưng mới bị thương chưa lâu, lại không ở chỗ hiểm, qua nhiều lần chăm sóc, tẩy rửa, bôi thuốc, băng bó nên sẽ không có nguy hiểm tính mạng, thế nhưng đã hai ngày một đêm rồi mà hắn vẫn còn chưa chợp mắt, trong đêm lạnh vẫn bôn ba làm việc, bệnh cũ có dấu hiệu tái phát, đây là vấn đề mà các ngự y lo nhất.
Trong phòng ấm áp, Ninh Giác Phi thực sự uể oải quá mức, lại lo lắng an nguy Vân Thâm, luôn ra sức chịu được. Các ngự y thấy hắn nhất định không chịu ngủ, liền bỏ thêm một ít dược liệu an thần vào chén thuốc của hắn. Uống xong thuốc, lúc này, hắn mới không chịu nổi mà nhắm mắt, rồi mê man, lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Đạm Thai Mục tự mình đem Ninh Giác Phi và Vân Thâm trở lại nhưng không hồi cung mà ở thư phòng Ninh Giác Phi xử lý tất cả sự vụ nhiệm vụ khẩn cấp, viết thánh chỉ. Văn thần võ tướng như nước chảy tiến tiến xuất xuất, cấm quân ba bước một tốp, năm bước một trạm, đề phòng sâm nghiêm trong phủ, xung quanh thư phòng tràn đầy ngự tiền Kiêu Kỵ vệ, người bình thường không được tới gần.
Phủ nguyên soái sống trong bầu không khí căng thẳng, nhưng bên ngoài vẫn mang dáng vẻ dễ dàng, thoải mái.
Bách tính bình dân chỉ mơ hồ biết trong thành có chuyện xảy ra nhưng tình hình cụ thể như thế nào cũng không rõ, đợi đến khi lệnh phong thành được giải trừ, tất cả nguy cơ đều đã giải trừ thì cũng chỉ biết vui mừng, ai cũng tự làm việc của mình, còn các lữ khách đi thăm người thân hay thương nhân vân du bốn phương thì đều vội vàng rời khỏi thành, sợ triều đình lại ra lệnh phong mà lỡ chuyện của mình. Trong thành cửa hàng Thông Đạt cũng có hai thương đội theo dòng người rời khỏi thành, chia ra hai hướng nam và tây mà tiến.
Bên trong hoàng thành người trong các phủ biết đã không còn lệnh giới nghiêm, tự do ra vào thì lập tức phái người ra ngoài mua hàng hóa, thăm người thân. Đoàn xe Tiên Vu Ký phái tới đưa hàng tết cũng xen lẫn trong sóng người này ra khỏi thành, đi về phía bắc.
Sau nửa canh giờ, Vân Dương dẫn người vây quanh cửa hàng Thông Đạt, bắt hết người trong cửa hàng. Song song đó còn lục soát không ít thư cục, cửa hàng tơ lụa, dược liệu, đồ cổ, gạo muối, quán trọ, thanh lâu. Võ quan đi bắt người đối với bố cục bên trong vô cùng hiểu biết, bao quát hầm ngầm, mật thất, bắt hết mọi người trốn trong đây, vô cùng cẩn thận.
Ngoài thành, Vân Đinh chỉ huy Ưng quân chia ra nhiều hướng, tiệt hạ hai thương đội của cửa hàng Thông Đạt, bắt hết mọi người, không ai chạy thoát.
Cùng lúc đó, Đại Đàn Sâm ở phía nam cũng động thủ, đem đảng phản bội mưu đồ phục quốc một lưới bắt hết, chỉ là tin tức còn chưa truyền tới Kế đô nhưng Đạm Thai Mục cũng đã biết. Trước đây, hắn phái Đại Đàn Sâm làm phó sứ, đi phía nam trấn an nạn dân sau chiến tranh, đồng thời cũng thăm dò hiện trường để trùng kiến thành trấn bị hủy nhưng tất cả đều là che giấu mục đích chính. Ý đồ thực là để Đại Đàn Sâm ở phía nam, thăm dò tình báo, điều tra phản nghịch, sau đó động thủ bắt người.
Còn hành động trong thành Lâm Truy là do Ninh Giác Phi, Đạm Thai Tử Đình và ba vị đại tướng quân Bộ Binh nghĩ kế, hôm nay kế hoạch quả nhiên đại công cáo thành. Tất cả đều đã được tính toán cẩn thận, chuyện ngoài ý muốn duy nhất là sự mất tích của Vân Thâm và chuyện phát sinh trong Lý vương phủ.
Với việc này, Ninh Giác Phi vô cùng tự trách, cho rằng nguyên do đều tại bản thân chuẩn bị chưa chu toàn, loại áy náy này khiến cho dù hắn vì dược liệu mà vào giấc ngủ cũng không thể yên ổn, thỉnh thoảng cảnh trong mơ không ngừng vỡ vụn, dường như có tiếng rên rỉ thống khổ gào thét lúc ẩn lúc hiện trong gió, làm hắn lo lắng vô cùng mà lại không thể cử động, lòng bừng bừng như lửa đốt.
Sau vài lần giãy giụa trong mơ, hắn rốt cục cũng thấy rõ Vân Thâm đứng ở trước mặt mình.
Y vẫn như bình thường nho nhã, mặc trường y trắng thuần hoa lệ tự mình thiết kế, gió nhẹ khẽ đung đưa tà áo. Y mỉm cười, nhẹ giọng gọi “Giác Phi”. Một lúc lâu, y chậm rãi xoay người, phiêu nhiên đi xa.
Ninh Giác Phi gấp gáp, giật mình tỉnh giấc, vừa kêu “Vân Thâm” vừa bật người ngồi dậy, vết thương đau nhức khiến hắn nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn rồi mới triệt để tỉnh táo lại.
Lập tức, hắn liền cảm thấy bầu không khí trong phòng sai khác, rồi nhìn qua chỗ Vân Thâm nằm.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, ngự y vây quanh giường, căng thẳng thảo luận với nhau. Bọn họ hoàn toàn che khuất Vân Thâm, căn bản nhìn không thấy y đang như thế nào.
Nghe được tiếng kêu của Ninh Giác Phi, bọn họ quay đầu ngẩn người, sau đó mới miễn cưỡng cười nói: “Vương gia, chúng ta ầm ĩ đến ngài sao?”
“Không, không phải.” Ninh Giác Phi giãy giụa xuống giường, đi đến bên giường hỏi, “Tình huống Vân Thâm thế nào rồi?”
Các ngự y có phần chần chờ, rồi lập tức nhìn sang y chính ngự y viện.
Vị danh y râu tóc bạc trắng do dự một lát rồi quyết định nói thật: “Ngoại thương Vân Thâm đại nhân không tổn hại gân cốt, nhìn qua không đáng lo nhưng ngài ấy lại ngâm mình trong tuyết lạnh quá lâu, nội ngoại tiên tiêu, nguyên khí đại thương, lại thêm thể chất Vân đại nhân luôn luôn thiên nhược, lúc này liền không chịu nổi. Ban ngày dương khí thịnh nhìn vẫn còn tốt, đến giờ tý bệnh tình chuyển tiếp đột ngột. Hiện nay chúng ta đang toàn lực thi cứu….” Nói đến đây, ông muốn nói lại thôi.
Trong lòng Ninh Giác Phi biết không ổn, vẫn giãy giụa không dám hỏi thêm, rồi lại vội vã muốn biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, mâu thuẫn một hồi cuối cùng đành hỏi, “Vân đại nhân có nguy hiểm đến tính mạng sao?”
Y chính biết hai người sắp thành hôn, trong lòng thấp thỏm nên không dám nói trực tiếp cho hắn mà chỉ khom người ôm quyền: “Rất khó nói, nếu như Vân đại nhân có thể chống đỡ qua ba ngày, thì sẽ không nguy đến tính mạng.”
Lời y chính nói rất khéo, nhưng Ninh Giác Phi cũng đã hiểu, tình hình Vân Thâm khẳng định cực kỳ hung hiểm. Hắn đi tới bên giường, nhìn người còn đang mê man bất tỉnh kia, một mực yên lặng không lên tiếng.
Sắc mặt Vân Thâm xám tro, hai má đỏ một cách không bình thường, hô hấp lúc chậm lúc nhanh, trong đêm tối tĩnh lặng càng làm cho người khác thêm lo lắng.
Ninh Giác Phi trầm mặc một hồi quay đầu nói với các ngự y: “Các ngươi tiếp tục, toàn lực cứu trị, nếu như… nếu thật có chuyện gì, ta cũng không trách.”
Mấy người ngự y trong lòng thở phào nhẹ nhõm, khom người, “Đa tạ vương gia, hạ quan nhất định toàn lực ứng phó.”
Lúc này đã sang giờ dần, Ninh Giác Phi ngồi bên cạnh giường, nhìn các ngự y bận rộn châm cứu, rót thuốc, chườm nóng. Không lâu sau, người hầu nội viện dựa theo yêu cầu đem hai chậu than vào phòng, khiến phòng càng thêm ấm áp. Ninh Giác Phi tâm loạn như ma bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh.
Khoảng chừng một canh giờ, Đạm Thai Mục ở trong cung vừa thức dậy đã phái người hỏi tình hình Vân Thâm và Ninh Giác Phi. Ngự y tự nhiên báo cáo chính xác. Đạm Thai Mục vừa nghe liền nóng nảy, lập tức muốn bãi triều, di giá đến phủ nguyên soái.
Đi vào trong phòng, hắn liếc nhìn sắc mặt trắng bệch xuất thần của Ninh Giác Phi. Trước đây, cho dù bị trọng thương, bệnh tật khó chịu đến thế nào, vị đại tướng quân này vẫn bình tĩnh như thường, hồn nhiên như không có việc gì, thế mà hôm nay, chiến thần thiên hạ nghe tiếng lại thất hồn lạc phách, như một đứa trẻ bất lực.
Đạm Thai Mục đến bên cạnh hắn, đưa tay cầm vai Ninh Giác Phi, ôn hòa an ủi: “Giác Phi, đừng nóng vội, Vân Thâm sẽ không sao, y nhất định có thể qua khỏi.”
Ninh Giác Phi ngẩng đầu nhìn hắn, một lát sau mới chậm rãi gật đầu.
Ngự y thấy hoàng đế đích thân tới nhanh chóng tiến tới vái chào. Đạm Thai Mục khoát tay áo, hỏi bệnh tình Vân Thâm.
Y chính xoa xoa mồ hôi trán, đem những lời nói với Ninh Giác Phi lập lại một lần nữa.
Đạm Thai Mục nhíu mày, có chút không vui, “Vân Thâm tuy rằng bị thương nặng, lại bị dằn vặt nhiều như vậy nhưng theo lý thuyết cũng coi như giải cứu đúng lúc, không kéo dài, các ngươi đều là đương đại danh y, sao lại không trị được? Có phải tất cả chỉ là hư danh hay không?”
Ngự y nghe thế thì run rẩy, tất cả quỳ rạp xuống dập đầu, liên tục nói “Không dám.”
Đạm Thai Mục tiến lên nhìn Vân Thâm, trong lòng không khỏi trầm xuống. Hắn kiến thức rộng rãi, tự nhiên liếc mắt là có thể nhìn ra, tình hình Vân Thâm quả thực dữ nhiều lành ít. Đạm Thai Mục ổn định tâm thần, xoay người ra lệnh: “Các ngươi không cần đa lễ, nhanh chóng cứu chữa cho Vân đại nhân.”
Mấy người ngự y lập tức “Tuân lệnh”, đứng dậy tiếp tục chẩn trị. Ai cũng căng thẳng ra một thân mồ hôi lạnh, hai tay đều run nhè nhẹ.
Đạm Thai Mục xoay người, ngồi xuống bên cạnh Ninh Giác Phi, nhẹ giọng nói: “Giác Phi, thân thể chính ngươi cũng rất quan trọng, hãy đi nghỉ ngơi đi.”
Ninh Giác Phi lắc đầu, trầm mặc một lát rồi cúi đầu nói: “Bệ hạ, nếu như ta có chuyện gì ngoài ý muốn thì với năng lực, thân phận của Báo vương là thích hợp nhất thống lĩnh quân đội nam bắc, để Báo vương chấp chưởng binh quyền toàn quốc là thích hợp nhất. Bên Ưng quân, Vân Đinh rất xứng chức, không cần lo lắng. Hiện tại mà xem thì đối với hàng tướng Nam Sở nên cẩn thận, không dám nói nhiều, e là không chính xác, nhưng dù thế nào danh tướng như Kinh Vô Song, Lý Thư, Du Hổ đều chân chính toàn tâm toàn ý hiệu lực vì nước, còn cần bệ hạ tiếp thêm động lực. Giang Tòng Loan trong phủ ta tuy danh phận là quản gia nhưng thực chất là bạn bè, sau này y có thể quay về Tây Vũ, khẩn cầu bệ hạ thả y rời đi. Na Nhật Tùng….”
Hắn nói được phân nửa thì Đạm Thai Mục liền hiểu, hắn đang nói di ngôn, trong lòng cả kinh, lập tức cắt đứt lời, “Giác Phi, ở đây không phải chỗ nói chuyện, ngươi theo trẫm.”
Ninh Giác Phi không do dự, lập tức đứng dậy, theo Đạm Thai Mục đi ra ngoài.
Ngoài viện đứng đầy hộ vệ, sừng sững trước gió đêm lạnh thấu xương, khi nhìn thấy Đạm Thai Mục bước ra, lập tức tránh đường, bảo vệ theo đến tận thư phòng.
Giang Tòng Loan đã lại đây, biết hoàng đế tới, nhanh chóng chỉ huy người hầu châm đèn thư phòng, nhóm lửa, nấu nước, ngâm trà, thông báo trù phòng tỉ mỉ đồ ăn, bận rộn chân không chạm đất.
Đạm Thai Mục cùng Ninh Giác Phi đi vào thư phòng sáng sủa ấm áp, ngồi đối diện nhau, không ai nói gì.
Trong phòng ngoài phòng đều vắng vẻ.
Một lát sau, Đạm Thai Mục mới chậm rãi nói: “Giác Phi, ngươi và Vân Thâm tình thâm ý trọng, trẫm hiểu. Năm xưa, trẫm cùng hoàng hậu cũng là ân ái như vậy, dù chính sự hay quân sự, trẫm đều bàn bạc với hoàng hậu, đôi bên chưa bao giờ xa cách. Cho dù trẫm muốn thay đổi chế độ cũ tổ tiên hay quyết ý nam hạ, hoàng hậu đều ủng hộ, luôn đứng bên cạnh trẫm, cùng trẫm kề vai chiến đấu, đến tận trúng tên bỏ mình trên chiến trường. Lúc ấy, trẫm cực kỳ bi thương, mất hết can đảm, cũng từng có tâm tư giống ngươi, muốn theo cô ấy. Thế nhưng, nhi tử của trẫm, bách tính của trẫm, quốc gia của trẫm đều cần trẫm, trẫm không thể ích kỷ như thế, bỏ họ qua như thế mà đi. Bởi vậy, trẫm tiếp tục sống. Giác Phi, trẫm muốn ngươi hứa với trẫm, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, Vân Thâm tuyệt đối không muốn ngươi có loại suy nghĩ này trong đầu. Hiện nay, sự tình còn chưa tới nông nỗi không thể vãn hồi, ngươi đã muốn buông tha như thế, vậy làm sao muốn Vân Thâm tiếp tục cố gắng sống sót?”
Ninh Giác Phi cúi đầu, một mực yên lặng lắng nghe, chờ Đạm Thai Mục nói xong, mới nhẹ nhàng nói lại: “Ý tốt của bệ hạ, thần vô cùng cảm kích. Bệ hạ tín nhiệm thần như vậy, đem toàn bộ quân đội giao cho thần, cũng như đem an uy xã tắc giao vào tay thần, lòng dạ này khiến thần bội phục vô cùng. Lần này thần cẩn thận mấy cũng vẫn có sơ sót, khiến Vân Thâm chịu thương tổn nặng nề, thực hổ thẹn không ngớt. Nếu Vân Thâm có thể kiên trì sống sót, thần dù sao chăng nữa cũng sẽ cố gắng, thế nhưng… nếu Vân Thâm có chuyện không hay xảy ra, đường tới hoàng tuyền, thần sẽ đi cùng y, không để y cô đơn thêm nữa. Thần sống đến hai đời, đời trước tuổi còn trẻ đã buông tay, phụ bạc thê tử phụ mẫu, đơn giản là vì quốc hy sinh, sống theo lý thường, mỗi lần nhớ tới, thần đều không tiếc nuối, kiếp này nếu Vân Thâm tráng niên tảo thệ thì lại là sai lầm của thần, thần thực không mặt mũi nào tiếp tục sống trên đời. Mong rằng bệ hạ thành toàn.”
“Ngươi… aiiii…. ngươi đó..” Đạm Thai Mục bùi ngùi thở dài, nhất thời cũng không biết nên khuyên bảo như thế nào. Qua một lúc lâu, Đạm Thai Mục mới trầm thống nói, “Việc này không phải lỗi ngươi, muốn nói tới trách nhiệm, phần lớn đều là do Báo vương. Báo vương phụ trách phòng vệ đế đô, hiện tại ra sai lầm lớn như vậy, nào không phải lỗi của hắn. Vân Thâm nếu như thực sự bất hạnh ra đi, ngươi cũng muốn đi theo y thì Báo vương làm sao còn mặt mũi mà sống. Trẫm cùng lúc mất đi ba trụ cột triều đình lẫn thân nhân, huynh đệ, ngươi muốn trẫm phải sống thế nào đây?”
Ninh Giác Phi nghẹn lời, ngẩn ngơ, hắn cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, trong lòng nặng ngàn cân, nặng trịch không thở nổi.
Đạm Thai Mục ngồi một hồi mới dần bình tĩnh lại: “Trẫm đã truyền lệnh cho họ, ngươi theo trẫm ăn uống. Bây giờ Vân Thâm còn đang nỗ lực cố gắng, ngươi không thể buông tay, có nghe thấy không?”
“Tuân lệnh.” Ninh Giác Phi hoàn toàn đồng ý với lời này của hắn, lập tức đứng dậy, “Xin Bệ hạ đợi chút, thần đi truyền lệnh.”
“Trên người ngươi còn thương tích, nên nghĩ ngơi đi.” Đạm Thai Mục xua tay, đè hắn ngồi xuống, xoay người ra cửa.
Giang Tòng Loan đứng ở bên ngoài, nghe lệnh Đạm Thai Mục, lập tức chạy đến trù phòng đốc xúc, chỉ huy đại nha hoàn nội viện cẩn thận hầu hạ, bưng đồ ăn lên bàn.
Đạm Thai Mục đứng ở mái hiên, nhìn lên rạng đông trên trời, nét mặt ngưng trọng vô cùng. Đạm Thai Tử Đình nhận được tin tức vội vã tới đây. Đạm Thai Mục nhìn hắn, trầm giọng nói: “Lập tức dán thông báo ra ngoài, quảng chiêu danh y thiên hạ cứu chữa quốc sư. Phàm người nào chữa được cho quốc sư, cho dù là ai, quân thưởng thiên kim, phong vạn hộ hầu.”
“Lĩnh chỉ, thần lập tức đi làm.” Đạm Thai Tử Đình chắp tay hành lễ, xoay người rời đi.
Đạm Thai Mục nhìn về phía nhà giữa đèn đuốc sáng trưng như cũ, khẽ nói: “Vân Thâm ơi là Vân Thâm, ngươi ngàn vạn lần phải cố gắng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook