Thiên Quỷ Không Thể Sống Một Cuộc Sống Bình Thường
-
Chương 1: Tên ngốc nhà Dimitry
Hans, một người hầu của gia đình Nam tước Dimitry, không thể che giấu bất an của mình trước những hành vi bất thường của vị chủ nhân.
"Vậy ta là con trai cả của nhà Dimitry?"
"Ý ta là, đây là Vương quốc Cairo trên Lục địa Salamander. Thế giới mang tên Moorim thậm chí còn không tồn tại."
Nó thật lạ.
Mọi người thường nói rằng ngài ấy không được thông minh, nhưng ngài ấy không thể hiện sự ngu ngốc của mình như thế này.
Hans tự hỏi liệu vị chủ nhân có đang say hay không.
Gần đây, sự ra đi của những đứa trẻ trong các gia đình quý tộc đã trở thành một vấn đề xã hội, và đó là một vấn đề đáng ngờ đối với Gia chủ nhà Roman Dimitry.
Tên ngốc của nhà Dimitry.
Ở cái tuổi 25, Roman Dimitry phải ở vùng ngoại ô đổ nát này. Trong khi những người em trai đã chuyển đến thủ đô và trưởng thành ổn định ở đó.
Hans bình tĩnh nói.
“ Thưa thiếu gia. Hôm nay là ngày con gái của gia đình Lawrence, người đã hứa gả cho cậu chủ, đến thăm điền trang của Dimitry. Có thể ngài đã nghe nói, con gái của gia đình Lawrence là một người coi trọng nhân phẩm và lịch sự như một quý tộc. Vì vậy, tốt hơn là ngài nên chuẩn bị trước. Đây là lần đầu tiên hai vị nhìn thấy nhau, vì vậy phải để lại một ấn tượng tốt .... "
"Có một thứ quan trọng hơn thế."
Cắt ngang câu nói của Hans với một giọng nói với trọng lượng khác với bình thường.
Cho dù Hans có nhìn vào Roman thế nào đi nữa, thì trong đầu của ông vị thiếu gia này dường như đang nghĩ khác.
"Đưa ta đến gặp người lớn tuổi nhất ở đây. Điều quan trọng đối với ta lúc này là tìm hiểu thế giới mà ta sẽ sống trong tương lai hơn là người con gái nào đó mà ta không biết."
Đối với một người đã sống trong nhà của Dimitry trong 25 năm mà phải tìm hiểu về thế giới trong tương lai. Nó thực sự rất kỳ lạ.
Nhưng đó không phải là điều mà Hans cần nghĩ lúc này.
"Tôi hiểu rồi, Thiếu gia."
Vai trò của Hans là hoàn thành nghĩa vụ của một người hầu.
Nơi Hans đến là một ngôi làng bên ngoài lâu đài Dimitry.
Sau thời chiến, lâu đài không thể chứa tất cả cư dân thường trú, vì vậy một ngôi làng được hình thành bên ngoài lâu đài.
Ban đầu, các ngôi làng vẫn còn khá ổn định, nhưng khi chúng tôi di chuyển vào bên trong, tỷ lệ các túp lều tồi tàn dần dần tăng lên.
Hans cau mày khi dẫm lên mặt nước bùn.
Trước mùi hôi thối bốc lên từ mọi hướng, ông liếc nhìn vào mắt Roman.
"Ngài có thực sự muốn gặp người lớn tuổi nhất trong điền trang của Dimitry không? Nếu nó liên quan đến lịch sử của lãnh thổ mà Ngài đang nói đến, tốt hơn là mời nhà hiền triết của Dimitry hoặc tới thư viện. Bây giờ quay lại lâu đài được chứ ạ?"
Roman không quan tâm đến xung quanh.
Giống như Hans, anh ấy bước xuống vũng nước bùn mà không do dự, và gấu quần của anh ấy bị bắn ướt nước bùn.
'Này, quần của tôi ướt hết rồi.'
Hans bối rối.
Đương nhiên, tôi mong đợi Roman với chiếc quần ướt sẽ làm ầm lên, nhưng Roman không có phản ứng gì đặc biệt.
Đó là một tình huống mà Hans không thể hiểu được.
Gia đình Dimitry không phải là một gia đình danh giá, nhưng Roman là một người thường khá e dè về việc mình là con của một gia đình quý tộc.
Sự xuất hiện của Roman như một nhà quý tộc không có tài năng về một môn học nào,trở thành để tài đồn thổi của những cư dân thường trú tại điền trang, họ đồn về Roman là đồ ngốc của nhà Dimitry.
Nhưng nó như thế này
Ngay cả mệnh lệnh hiện tại của Thiếu gia, ta cũng nghi ngờ không biết có phải là cùng một người với người không muốn rời khỏi lâu đài dù phải chết.
'Ngài ấy có bị thương ở đầu không?'
Sau khi đi bộ không do dự, cuối cùng cả hai đã đến đích.
Họ dừng lại trước cái lều đang được phá bỏ, và Hans nhìn Roman với ánh mắt thận trọng.
"Nó đây rồi. Ông ấy là một người đã đi theo lãnh chúa ngay cả trước khi ngài ấy được ban cho điền trang đầu tiên của Dimitry, và ông ấy đã từng làm nghề rèn trong một tiệm rèn. Ông ấy đã chín mươi tuổi rồi, vì vậy sẽ không có gì lạ nếu ông ấy chết. Vấn đề là Thiếu gia đến hơi bất ngờ, nên tôi phải vào trong để nói chuyện với ông ấy. "
Anh từ từ nhìn xung quanh.
Mùi hôi thối nồng nặc đến nghẹt mũi, mạng nhện giăng khắp lều khiến người xem không khỏi nhíu mày.
Hoàn toàn không có không gian cho con cái của các gia đình quý tộc bước vào.
Vì vậy, Hans liên tục hỏi ý kiến trên đường đi, nhưng Roman đã tiếp tục trước khi anh ta có thể nói xong.
"Chờ ở ngoài."
Ặc.
Không có do dự ở đây.
Với tay và dọn mạng nhện, Roman vào trong và kiểm tra xung quanh.
"Ngươi là chủ nhân của ngôi nhà này?"
"Làm thế nào mà cậu lại đến nơi tồi tàn này, Doryun?"
Ông già nằm bên trong giật mình.
Ông vội vàng đứng dậy chui qua chiếc chăn kín mít, nhưng ông không thể vì ông không thể sử dụng chân của mình được.
"Ngồi xuống và lắng nghe."
Roman ngồi xuống trước mặt ông.
Ông lão không biết phải làm gì khi ngồi bệt xuống nền đất bẩn thỉu, vì vậy ông chỉ nhìn vào mắt Roman.
"Tôi muốn biết mọi thứ về điền trang của nhà Dimitry. Nơi này là loại đất gì và lịch sử của nó như thế nào? Có lẽ sẽ là một câu chuyện dài, vậy tại sao chúng ta không nói chuyện chậm rãi trong khi thấm cổ họng của ông với rượu ta mang theo?”
Roman đưa chiếc lọ treo trên thắt lưng ra.
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của ông lão với đôi mắt mở to, Roman mỉm cười để làm tan đi sự cảnh giác trong long ông ta.
Từng chạm đáy của cuộc sống.
Roman đã chọn cách thích nghi với thế giới theo cách riêng của mình.
Lúc đầu, ông già không thể nói được.
Tuy nhiên, khi cơn say bắt đầu nổi lên và Roman tỏ thái độ nghiêm túc lắng nghe thì sự cảnh giác của ông cũng được giải tỏa.
"Lãnh Chúa Dimitry ban đầu là một thợ rèn nổi tiếng. Ngài đang điều hành một công việc kinh doanh kiếm lợi nhuận bằng cách bán những mảnh sắt của chính mình, nhưng Ngài lại có cơ hội cung cấp vũ khí cho Vương quốc Cairo. Vì trong khoản thời gian đó đã có chiến tranh diễn ra, đó là một cơ hội tuyệt vời để vượt qua giới hạn về địa vị. Sau chiến tranh, lãnh chúa đã nhận được cấp bậc nam tước tại Nongong Haengsang (論功行賞) ... "
Cuộc nói chuyện kéo dài.
Hầu hết những gì mà con trai cả của nhà Dimitry nên biết, nhưng ông già không kiềm chế đã kể lại tất cả những câu chuyện mà ông biết.
Nhận định của Roman đã đúng.
Cậu đã hỏi Hans ông lão thích gì, và Hans trả lời rằng ông già không thể dùng rượu, vì vậy cậu chủ ý pha chế đồ uống cho phù hợp với khẩu vị của ông ấy.
Nhờ lão,mà ta đã có thể có được tất cả các thông tin mong muốn.
Bản thân, vốn chưa quen với người tên Roman, dần dần tích tụ thông tin mới trong đầu.
'Roman.'
Roman Dimitry.
Không, tên ban đầu của cậu là Baek Joong-hyuk.
Đó cũng là cuộc đời mà Baek Jung-hyuk sống với tư cách là người đứng đầu Cheonma Shingyo (天 魔神 敎), nơi thống nhất Moorim.
Baek Joong-hyeok, người đã sống một cuộc đời khốc liệt như một chiến binh.
Sau tất cả mọi việc, cậu đã bình thản đón nhận cái chết.
Thật là một may mắn khi được hưởng tất cả thứ tốt trên đời và chết đi. Nhưng khi cậu mở mắt ra, đó là xác của Roman Dimitry.
Thật là vô lý.
Trên thực tế, vào thời điểm qua đời, Baek Jung-hyuk đã bước vào cõi Deungseon (登仙).
Mặc dù có một nguồn năng lượng thánh thiện bao trùm tâm hồn, nhưng Baek Joong-hyuk không muốn một cuộc sống mà cậu không thể sống như một con người.
Vì vậy, cậu từ chối bước lên.
Hầu hết các chiến binh đều muốn ở một vị trí duy nhất, nhưng Baek Jung-hyuk lại muốn chết như một con người.
Và bây giờ.
Trước ngã rẽ của một sự lựa chọn mới, Baek Joong-hyuk nhanh chóng chấp nhận thực tế.
'Đây là một chiếu chỉ, hay là sự trừng phạt của Chúa cho việc từ chối vươn lên dẫn đầu?'
Cái gì cũng được
Cuộc sống mới.
Môi trường mới.
Đối với Baek Joong-hyuk, điều đó rất quan trọng.
Những năm cuối cùng của cậu như một con thiên mã thật nhạt nhẽo và buồn tẻ, nhưng cảnh vật xung quanh cậu hiện tại đã mang lại sức sống cho cuộc sống của mới.
'Con người phải sống có mục đích. Tuy rằng ta đã làm được nhiều thứ và hòa thành chũng một cách hoàn hảo, nhưng ta không thể sống như một con người. Đúng hơn, đó là một điều tốt. Roman Dimitry, Vương quốc Cairo. Thế giới đầy ẩn số này sẽ là một thử thách mới đối với ta.'
Tim ta đập loạn nhịp.
Baek Joong-hyuk đã sống một cuộc đời sẽ còn mãi trong lịch sử của Moorim, nhưng bây giờ nhìn lại, trước đó, khi cuộc sống của cậu ấy mỗi ngày đầy rủi ro và khốc liệt, đã khiến cậu ấy sống như một con người hơn là những năm tháng yên bình cuối cùng của mình. .
Một người không thể sống bình thường.
Baek Joong-hyuk là một người như vậy.
"Đây là tất cả những gì tôi biết."
Cuộc nói chuyện đã kết thúc.
Chắc đã lâu lắm rồi, và ông lão, người lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt, giờ lại cảm thấy quen thuộc.
"Cảm ơn, nó đã giúp ta rất nhiều. Ta sẽ bù đắp riêng cho việc này, sau."
"Không, thưa thiếu gia. Chỉ cần được trò chuyện với một người cao quý như thiếu gia đã là một may mắn lớn đối với tôi."
Baek Joong-hyuk, không, Roman cười.
Đến lượt ta thức tỉnh trong cơn mơ của cuộc đời trước.
Nhưng ngay lúc đó.
Tiếng nổ!
Bang!
"Đồ khốn nạn!"
Tiếng ồn ào từ bên ngoài.
Dường như có điều gì đó đang diễn ra ở ngoài kia.
Điều đó đã xảy ra rất bình thường ở đây.
Khi ra ngoài, ta thấy một nhóm đàn ông đang đánh một bé trai chưa đến tuổi thành niên.
Bụp!Bụp bụp!
"Đồ khốn nghèo nàn."
"Chỉ cẩn ném nó đi!"
Cậu bé không rên lên một tiếng nào mặc dù bị đánh đập dữ dội.
Có lẽ điều đó càng kích động sự tức giận của những người đàn ông, và những người đàn ông đã đánh đập cậu bé nhiều hơn và với ý định giết chết.
Cơ thể cậu bé rung lên theo âm thanh.
Làn da bên ngoài quần áo đã lấm tấm máu đỏ bầm, khuôn mặt cũng rối bời và máu mũi chảy ròng ròng.
Mọi người vây quanh trong tình cảnh hỗn loạn.
Nhưng khi nhìn thấy những hình xăm răng nanh trên cơ thể của mấy gã đàn ông, họ kinh ngạc quay đi.
"Chuyện gì vậy?"
"Thiếu gia!"
Roman đứng cạnh Hans.
Hans đang xem cảnh đó, và anh ấy nói với giọng thận trọng khi Roman xuất hiện.
"Bọn dường như là thành viên của Nanh Máu(Blood Fang). Đó là một nhóm cho vay nặng lãi hoạt động không chỉ trong điền trang Dimitry mà còn ở các điền trang xung quanh. Chúng làm vậy, có vẻ như cậu bé mắc nợ Blood Fang rất nhiều. . Ngài cứ giả vờ như không biết. Rối rắm có gì hay đâu. "
Ánh mắt của Roman nhìn vào đám người Blood Fang.
Cho vay nặng lãi.
Họ đã vay tiền và không trả đúng hẹn, dù lại rất cao nên bạo lực đã xảy ra.
Vấn đề là.
'Hình phạt không phải là trách nhiệm của Yeongji-min bình thường.'
Đây là vùng đất của Dimitry.
Theo giải thích của ông già, họ có nghĩa vụ phán xét và giải quyết bất kỳ vấn đề nào của lãnh chúa.
Roman Dimitry.
Ta vẫn chưa tìm ra cách đóng vai Roman.
Điều chắc chắn là Roman đã chết.
Những thứ đầu tiên anh tìm thấy khi tỉnh dậy là một bức thư tuyệt mệnh do Roman viết và ma túy vương vãi trên sàn.
Nội dung của bản di chúc cho thấy “Roman” yếu đuối như thế nào.
Vương quốc Cairo là một vương quốc luôn bị đe dọa bởi chiến tranh, và vì lý do đó, có luật buộc mỗi gia đình phải lựa chọn một lực lượng quân đội nhất định và một người đại diện cho gia đình và buộc phải thực hiện nhiệm vụ bảo vệ quốc gia trong hai năm. .
Roman đã được chọn làm nhiệm vụ đó.
Vì không thể ép chết hai người em trai của mình, gia chủ của Dimitry đã quyết định cử Roman ra chiến trường.
Vì vậy, Roman đã chọn cái chết.
Run rẩy với đủ thứ lời đồn đại kinh hoàng về chiến trường, anh quyết định tự kết liễu đời mình vào ngày đó.
'Từ bây giờ, ta là Roman Dimitry.'
Kiếp trước sẽ bị bỏ qua.
Không cần biết Roman đã sống ở kiếp nào, chỉ cần sở hữu thân hình này, từ nay về sau anh ấy sẽ tin và làm theo 'các giá trị của Baek Joong-hyuk'.
"Dừng lại."
"Đừng, thiếu gia!"
Trước hành động đột ngột của Roman, Hans đã giật mình và ngăn Roman lại.
Nhưng đã quá muộn.
Giọng của Roman rất lớn, mấy tên Blood Fang, đã ngừng đánh và nhìn Roman với ánh mắt khó hiểu.
"Roman Dimitry?"
Đó là một cảnh tượng để xem.
Vấn đề là danh tiếng của Roman không thể ngăn cản họ.
Người đàn ông có khuôn mặt hung dữ, có vẻ là thủ lĩnh của băng nhóm, phun ra lời nói với nụ cười trên môi.
"Đừng bận tâm đến, thiếu gia của Dimitry. Đây là công việc kinh doanh của chúng tôi. "
"Ngươi cứ là con của gia đình quý tộc của ngươi."
"Sao dừng lại, đồ khốn nạn. Đá tiếp đi, đồ khốn nạn."
Cả nhóm thì thầm từ phía sau và cười lớn.
Nghe một giọng nói khá lớn như để lắng nghe, Hans nói với giọng trầm lắng, sợ rằng Roman có thể mắc sai lầm.
"Thiếu gia Roman. Ngài có thể sẽ chết. Blood Fang là bang đảng của lũ kh*n. Nếu có vấn đề xảy ra, ngay cả bên ngoài lâu đài, vầng hào quang của gia tộc Dimitry cũng không thể làm gì được. Vì vậy, hãy bình tĩnh ... . "
"Hans."
Roman nhìn Hans.
Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ thu hút sự chú ý của Hans, người đang run lên vì sợ hãi.
"Ta chưa biết rõ luật pháp của nơi này. Vậy giải thích đi. Ai đã phá vỡ pháp luật của Dimitry ở đây? Và vì vi phạm pháp luật, hình phạt nào là thích hợp?"
Hans đã ngưng thở. Ông cảm thấy như bị hút vào mắt của Roman.
Tên ngốc của nhà Dimitry.
Người đàn ông khó coi ngày nào còn sống trong khoái lạc đã bắt lấy ông bằng một lực lượng mạnh mẽ mà bây giờ ông không thể nào thoát ra được.
Trong tình huống hiện tại, chạy trốn là đúng.
Tuy nhiên, Hans đã vô tình nói ra 'sự thật'.
"Thằng bé phạm tội vì không trả nợ đúng hạn. Nó chắc chắn đáng bị trừng phạt, nhưng băng Blood Fang không có quyền trừng phạt nó trực tiếp. Hơn hết, chúng đã dám nói những lời xúc phạm con trai cả của gia đình Dimitry ở tại điền trang Dimitry's. Đó là một trọng tội không thể tha thứ ngay cả tính mạng. Theo luật, việc họ lãnh án tử hình không có gì là lạ ".
Hans cúi đầu.
Tim Hans đập thình thịch và chân run lên, nhưng bây giờ ông cảm thấy mình phải nói chuyện lịch sự với Roman.
Một không gian mà sự tĩnh lặng lắng đọng.
Những người xem nín thở, và một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên khuôn mặt của băng Blood Fang.
OK.
"Ngươi đã vi phạm luật của Dimitry. Ngươi đáng bị quăng vào lò luyện."
Roman bước tới.
Trước sự chứng kiến của mọi người, anh ta nhặt một cành cây từ dưới đất lên và chĩa vào băng đảng Blood Fang như một thanh kiếm.
"Kể từ bây giờ, với tư cách là con trai cả của gia đình Dimitry, tôi sẽ thi hành bản án cho những người đã phạm luật."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook