Bóng người ấy bước lại gần, lộ rõ khuôn mặt dưới ánh lửa sáng rực.

Sắc mặt Mộ Tình tối sầm, đứng yên không nói thêm câu nào.

Phong Tín bám chặt lấy Tạ Liên: "Lúc ở Tiên Kinh, ta đang đi tìm người, đột nhiên có kẻ đánh lén sau lưng ta. Nếu không, làm sao ta có thể ngã xuống đây được!"

Tạ Liên giật mình, trừng mắt nhìn Phong Tín: "Là hắn đánh ngươi?"

Phong Tín khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Không sai, chính là hắn!"

Tạ Liên nói: "Hắn đánh ngươi, sau đó ngươi lập tức hôn mê?"

Phong Tín đáp: "Đại loại là như thế! Nói chung là, Điện hạ, ngươi phải cẩn thận, tránh xa hắn ra hoặc mau bắt hắn lại đi!"

Mộ Tình không nhịn được, liền lên tiếng: "Thả ngươi..."

Tạ Liên vội chen ngang: "Từ từ! Phong Tín, việc này có uẩn khúc. Nếu hắn đi theo sau đánh lén ngươi, ngươi lại hôn mê ngay lập tức... Vậy làm thế nào mà ngươi biết được kẻ đánh ngươi chính là Mộ Tình?"

Phong Tín không nghĩ rằng y sẽ hỏi vấn đề này, hơi sửng sốt một chút.

Mộ Tình lập tức bắt được hạt sạn này, liền to tiếng: "Lúc đó Tiên Kinh bốc cháy, ai cũng loạn cả lên, nếu có người không cẩn thận đánh ngất ngươi cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên. Hết lần này đến lần khác, ngươi đều đổ mọi chuyện lên đầu ta, đến tận bây giờ ngươi cũng không chịu thừa nhận mình đã hiểu lầm hay sao?"

Phong Tín bám vào người Tạ Liên, gắng sức đứng vững, trầm giọng: "Không phải, nhất định là ngươi!"

Mộ Tình cười nhạt: "Ngươi dựa vào cái gì mà vu khống ta?"

Phong Tín nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Cũng chính là bởi vì lúc đó Tiên Kinh bốc cháy, khắp nơi đều là ánh lửa, trên mặt đất mới phản chiếu lại một cái bóng. Tuy ta chưa kịp quay đầu, thế nhưng lúc ta ngã xuống đã kịp nhìn thấy hết thân hình và chiêu thức của kẻ đó. Không thể lầm được, chắc chắn là ngươi!"

Tạ Liên tập trung nghe hai người họ lời qua tiếng lại.

Mộ Tình cũng không tỏ ra yếu thế: "Nói tới nói lui, vẫn là ngươi không nhìn thấy tận mắt. Hình bóng phản chiếu có sự sai lệch là điều quá bình thường, ngươi lại có thể nhìn một cái bóng mà kết luận đó là ta? Đã thế, ngươi vừa bị đánh đã hôn mê rồi, còn có thể nhìn rõ được cái gì?"

Phong Tín nói: "Ta đã hiểu ngươi rõ ràng đến thế nào, còn có thể không nhận ra hay sao? Đến ngay cả Điện hạ cũng có thể nhận ra nữa kìa."

Đương nhiên Tạ Liên hiểu điều này. Dù thế nào thì ba người bọn họ cũng từng lớn lên với nhau, cùng nhau tu hành, tất cả dáng dấp, thân hình và cả chiêu thức đều không thể quen thuộc hơn nữa. Kể cả không trông thấy mặt cũng nhận ra chắc chắn được tám phần!

Phong Tín nói: "Điện hạ, ngươi đi cùng với hắn ư? Trên đường hắn có làm chuyện gì đáng ngờ không?"

Tạ Liên bối rối: "Cái này..."

Thật ra thì, suốt cả đoạn đường, Mộ Tình đều cư xử rất đáng nghi. Thế nhưng ở trong tình huống này, y cũng không tiện nói ra ngay trước mặt hắn.

Phong Tín lại nói tiếp: "Không đúng! Nghĩ kĩ lại thì... Hắn đến đây đã là quá khả nghi rồi. Với tính cách của hắn, thật sự là hắn sẽ cùng ngươi vượt qua hiểm nguy để đi cứu người hay sao? Đây mà là Mộ Tình á?"

Sắc mặt Mộ Tình càng tối sầm lại: "Nói năng đừng có quả quyết như vậy. Ngươi sinh ra một đứa con trai thì không phải chuyện lớn chắc? Ngươi thì vô tội lắm à?"

"..."

Tạ Liên cảm thấy cuộc nói chuyện này đã đi quá xa rồi, vội lên tiếng: "Được rồi, đừng có ồn ào nữa, yên lặng một chút đi!!"

Mộ Tình vẫn làm ngơ, nói: "Hơn nữa, nếu như ta đánh ngươi ngất xỉu, cần gì phải phí công đem bọn họ tới tìm ngươi?"

Phong Tín đáp lại: "Chính là vì ngươi không nghĩ tới, ngươi đánh lén sau lưng ta nhưng vẫn bị ta nhận ra! Hơn nữa, chẳng ai biết đây là chỗ quái nào, ngươi dẫn Điện hạ vào đây cũng chưa chắc là để tìm ta. Huyết Vũ Thám Hoa đang đi được nửa đường với các ngươi thì biến mất đúng không?"

Mộ Tình nói: "Ngươi cho rằng ta là hàng giả, cố ý dẫn Điện hạ chui vào cái bẫy rập đúng không? Xin lỗi, Thái tử điện hạ và Huyết Vũ Thám Hoa đi chung với ta suốt cả đoạn đường, nếu như ta là giả, chẳng lẽ bọn họ còn không phát hiện ra?"

Tạ Liên lẩm bẩm: "Tuy là thế nhưng mà..."

Dù sao thì, đó cũng chỉ là Mộ Tình lúc ở trên mặt đất. Ai mà biết được, khi đi xuống Hoàng thành Ô Dung ở dưới lòng đất, thừa dịp bọn họ không để ý, Mộ Tình có bị đánh tráo hay không? Cái này không có cách nào bảo đảm được.

Mộ Tình nhìn chằm chằm Phong Tín: "Điện hạ, ta nghĩ ngươi cũng nên đứng xa hắn ra một chút thì tốt hơn. Chúng ta vừa tới nơi đã thấy hắn nằm ở chỗ này, Huyết Vũ Thám Hoa thì đột nhiên biến mất, hắn lại giở trò gây xích mích, chẳng phải càng giống hàng giả hay sao?"

Bạch Vô Tướng đã từng biến thành bộ dáng của hai người họ, bây giờ lại biến thêm lần nữa cũng không có gì kỳ lạ.

Tạ Liên chau mày, nói: "Hay là thế này, các ngươi nói một chuyện mà chỉ ba người chúng ta biết, để ta thử nghiệm một chút đi!"

Mộ Tình hỏi: "Chuyện gì?"

Tạ Liên suy nghĩ một lúc, thuận miệng nói: "Ở trên đỉnh núi tuyết, hai người đã nói cái gì thế?"

Y vừa dứt lời, sắc mặt hai người họ liền đông lại.

Tạ Liên khoanh tay nghiêm túc: "Nếu như hai người các ngươi không thể trả lời, vậy thì mọi chuyện đã rõ, các ngươi không phải Phong Tín, Mộ Tình thật. Chúng ta nên xác định rõ thân phận trước đã, mọi chuyện khác để nói sau."

Hai người kia lặng lẽ nhìn nhau, không nói lời nào lại càng khiến Tạ Liên tò mò hơn, không biết bọn họ đang giấu cái gì.

Một lúc sau, Phong Tín cũng không trả lời y, chỉ nói: "Các ngươi nhầm trọng điểm rồi. Ta vốn đâu có hoài nghi hắn là hàng giả chứ."

Mộ Tình cau mày: "Ý của ngươi là?"

Phong Tín nói thẳng: "Ngay từ đầu ta đã biết hắn là Mộ Tình thật rồi. Hắn nhìn rất bình thường, có làm cái gì kỳ quái đâu."

Mộ Tình nắm chặt tay, khớp xương vang lên răng rắc, tung một chưởng thẳng về phía Phong Tín!

Phong Tín đang bị thương nặng, miễn cưỡng né qua một bên.

Việc hai người này lao vào đánh nhau đều đã nằm trong dự tính của Tạ Liên, thế nhưng y vẫn cảm thấy vô cùng đau đầu: "Yên lặng một chút đi... Hay là... Chúng ta giải quyết bằng một ván bài vậy?"

Hắn vừa động thủ, Tạ Liên đã cảm thấy sát khí xung quanh càng nặng nề hơn. Ánh lửa bay loạn khắp nơi, chiếu sáng cả gian phòng. Lúc này, Tạ Liên mới nhìn rõ, ở trên tường, bốn phương tám hướng đều treo đầy đao, thương, cung, kiếm toát ra hàn khí lạnh buốt.

Thì ra nơi này là một kho binh khí. Thảo nào đứng từ ngoài cửa đã cảm nhận được sát khí lạnh như băng!

Lúc trước, Tạ Liên cũng từng có một kho binh khí mà y vô cùng yêu thích, thường dành thời gian ở đó rất lâu, lưu luyến không muốn rời. Thế nhưng, nơi này lại khiến y cảm thấy thật sự rất khó chịu, không muốn đứng lại thêm một khắc nào. Vậy mà hai cái người kia lại cãi nhau loạn cả lên, làm y chẳng biết nên tin ai, nên đánh ai... Nói thật, cả hai người đều khả nghi chẳng khác gì nhau!

Cuối cùng, Tạ Liên không còn cách nào khác, đành hô lớn: "Nhược Da!"

Trước tiên cứ trói hết lại đã rồi nói gì thì nói sau!

Nhược Da chờ mãi mới có cơ hội được thể hiện, hưng phấn nhảy dựng cả lên. Ai ngờ, lụa trắng còn chưa được tung ra, Tạ Liên chợt cảm thấy một hơi lạnh kinh người truyền tới từ phía sau.

Y lập tức chuyển đổi tư thế, thu Nhược Da lại, vung ra sau lưng. Cảm thấy lụa trắng đã tóm được thứ gì đó, Tạ Liên dùng sức kéo thật mạnh, vậy mà nó vẫn không hề nhúc nhích.

Y bắt đầu cảm thấy lo lắng. Sau một khắc, y đột nhiên bị Nhược Da kéo ngược lại, vừa vặn ngã vào trong lòng ai đó, còn bị thứ gì cưng cứng, lạnh như băng va vào hông.

Tạ Liên: "???"

Tuy rằng thân thể của y nhìn qua cũng không to lớn vững chắc cho lắm, thế nhưng sức mạnh thì chắc chắn không thua kém ai. Trừ phi đối phương là quái vật khổng lồ, nếu không thì làm sao có thể kéo y dễ dàng như vậy?

Tạ Liên đang định trở tay tung ra một chưởng, đột nhiên, một bàn tay vòng qua ôm lấy hông y: "Ca ca, là ta."

Tạ Liên ngạc nhiên: "Tam Lang?"

Y cúi đầu xuống nhìn. Quả nhiên, trên cánh tay đang vòng qua eo mình có đeo một chiếc bao tay bằng bạc điêu khắc đủ những con hồ điệp, mãnh thú thật tinh xảo. Vừa quay mặt lại, y liền trông thấy một nam nhân áo đỏ, phong thái ung dung nhàn hạ, đeo bên người một loan đao bằng bạc sắc bén. Thứ vừa rồi va vào người y có lẽ chính là chiếc chuôi đao này.

Là Hoa Thành!

Tạ Liên lập tức hiểu ra. Lúc nãy, chính là Nhược Da chủ động kéo y về phía Hoa Thành, khiến y chẳng khác nào lấy một chọi hai, đương nhiên bị lôi sang ngay tức khắc rồi!

Y tóm lấy Nhược Da, gằn giọng: "Ngươi đúng là ăn cây táo, rào cây sung..."

Nhược Da cũng chỉ còn cách giả chết, nằm yên không nhúc nhích tí nào.

Tạ Liên cũng hết cách với nó, quay sang nói với Hoa Thành: "Tam Lang, chuyện gì đã xảy ra vậy? Không phải đệ vẫn luôn đi phía sau ta sao? Còn sư phụ đâu?"

Hoa Thành đáp: "Nơi này rất quỷ dị, ta đi được nửa đường bỗng nhận ra trước sau đều đã bị phong ấn, hơi khó giải quyết nên mất một chút thời gian."

Đến Hoa Thành còn nói là khó giải quyết, vậy xem ra đúng là rất vướng tay vướng chân rồi.

Trong lòng Tạ Liên cảm thấy có chút bất an: "Đệ không sao chứ?"

Hoa Thành nói: "Đương nhiên là không sao. Nhưng quốc sư đi về hướng nào thì ta không rõ, có khả năng đã đi sâu vào bên trong rồi. Nhân tiện, sao hai người kia lại đánh nhau ầm ĩ như vậy?"

Tạ Liên thở dài: "À... Bọn họ..."

Phong Tín và Mộ Tình cũng đã chú ý tới Tạ Liên.

Mộ Tình lập tức hô to: "Này! Ngươi cẩn thận một chút đi! Đừng tới gần mấy kẻ đột nhiên xuất hiện!"

Hai người tạm thời đình chiến, Phong Tín cũng thêm lời: "Điện hạ, ngươi đừng có cái kiểu cứ thấy hắn là vội vàng nhào tới như thế!"

Tạ Liên vội vàng giải thích: "Cái gì! Cái gì mà cứ thấy hắn là vội vàng nhào tới? Không phải ta chủ động chạy tới chỗ đệ ấy, là do Nhược Da..."

Nói đến đây, y chợt nhận ra tại sao bọn họ lại hoảng hốt như vậy.

Nếu Phong Tín và Mộ Tình đều bị nghi ngờ lại hàng giả, vậy... Chẳng phải Hoa Thành cũng có thể là hàng giả sao?

Người đang đứng trước mặt y, có phải là "Hoa Thành" thật hay không?

Hoa Thành nhướn mày: "Các ngươi đang nghi ngờ ta là đồ giả, phải chứ?"

Tạ Liên đưa tay nâng cằm, nghiêng đầu, nghiêm túc quan sát từ trên xuống dưới.

Hoa Thành hiểu được ánh mắt hoài nghi của y, cũng đưa mắt nhìn y thật chăm chú.

"..."

Tạ Liên bị hắn nhìn chằm chằm, không tập trung nổi nữa liền quay mặt đi, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ta cảm thấy đệ ấy là thật."

Mộ Tình tức giận: "Ngươi cảm thấy thì chắc gì đã đúng. Đừng quên ngươi đang ở đâu, chính là sào huyệt của Bạch Vô Tướng, cái gì đột ngột xuất hiện cũng đều kỳ quái. Ngươi nên nghĩ ra biện pháp để thử hắn một chút đi!"

Hoa Thành mỉm cười: "Cái này quá đơn giản. Ca ca, qua đây, ta cho huynh biết một biện pháp rất tốt, lập tức có thể nhìn ra được."

Tạ Liên nghe hắn nói vậy liền bước lại gần, khiêm tốn hỏi: "Biện pháp gì thế?"

Mộ Tình cáu gắt: "Ngươi đừng có nghe hắn bảo làm cái gì liền làm cái đấy có được không? Hắn là thật hay giả còn chưa biết nữa kìa."

Hoa Thành ung dung nói: "Huynh niệm nửa câu trước của khẩu lệnh thông linh cho ta nghe, ta niệm nửa câu sau cho huynh nghe, huynh liền biết ngay ta có phải hàng thật hay không."

"..."

Hai người thì thầm với nhau vài câu, Tạ Liên lập tức xoay người, ho nhẹ một tiếng: "Người này... Người này là thật."

Thấy vậy, Phong Tín dường như cũng bớt căng thẳng.

Mộ Tình vẫn chưa hết hoài nghi: "Ngươi tin chắc là thế sao? Ngươi chỉ vừa mới nhìn thấy mặt hắn đã sung sướng tới thất điên bát đảo rồi, còn phân biệt được thật giả không?"

Tạ Liên đỏ mặt: "Ta đã khẳng định với các ngươi đây không phải là giả. Nếu còn không tin, vậy các ngươi thử nói xem, như thế nào mới là thật???"

Hoa Thành chen ngang: "Được rồi, chuyện đã giải quyết xong xuôi. Quay lại vấn đề... Ca ca, thế cuối cùng thì tại sao bọn họ lại đánh nhau?"

Tạ Liên giải thích ngắn gọn mọi chuyện cho hắn, lấy tay đỡ trán, nói: "Chính là như vậy... Thật sự thì ta cũng không biết ai đáng nghi hơn ai."

Hoa Thành nói: "Cái này huynh còn phải hỏi nữa sao? Đương nhiên là hắn đáng nghi hơn."

Hoa Thành chỉ về phía Mộ Tình.

Mộ Tình tức giận quát: "Các ngươi ngậm máu phun người cũng phải có bằng chứng chứ!? Đừng có chuyện gì cũng đổ hết lên đầu ta!"

Hoa Thành cười nhạt: "Được. Vậy ta hỏi ngươi một câu. Thứ ở trên cổ tay ngươi là cái gì?"

Nghe vậy, sắc mặt của Mộ Tình đột nhiên biến đổi.

Hắn vội lùi về phía sau, thế nhưng lại bị Phong Tín nhanh tay bắt được: "Trên cổ tay?"

Quả nhiên, thắt chặt trên cổ tay hắn, không thứ gì khác chính là một chú gông nguyền rủa!

Mộ Tình đẩy Phong Tín ra, gân xanh giật đùng đùng, trợn mắt nhìn hắn.

Tạ Liên trông thấy vật đó liền nắm chặt cánh tay hắn, ngạc nhiên: "Mộ Tình, thứ này...?"

Mộ Tình tối sầm mặt mày, không nói thêm một lời.

Hoa Thành trầm giọng: "Đề nghị ngươi trả lời thành thật tất cả những vấn đề sau đây: Tại sao Quân Ngô lại gọi ngươi đến điện Thần Võ? Hắn đã nói gì với ngươi? Tại sao so với những thần quan khác, ngươi lại mạnh khỏe, lành lặn, không bị thương chút nào? Tại vì sao mà thái độ của ngươi lại khác thường, còn chủ động muốn tới núi Đồng Lô cứu người? Làm thế nào mà thứ kia lại ở trên tay ngươi? Vì lý do gì mà dẫn chúng ta tới đây?"

Mộ Tình thấy tình thế không ổn, liền lùi lại một bước, vội vàng nói: "Khoan đã! Các ngươi đừng có ra tay vội! Nghe ta giải thích trước đã!"

Hoa Thành chậm rãi hạ tay xuống: "Mời. Nói đi."

Phong Tín chen ngang: "Trước hết, ngươi có phải kẻ đã đánh ngất ta hay không?"

Yên lặng một lúc, Mộ Tình mới cắn răng nói: "... Cứ cho là vậy đi. Nhưng không phải như các ngươi nghĩ đâu!"

Phong Tín vừa nổi giận đùng đùng thì bị Tạ Liên ngăn lại: "Để hắn nói tiếp."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương