Mấy vị đại nhân Binh mã ty lên tiếng, trọng thưởng thiêu thi năm lượng bạc, cấp ngay.


Nhóm thợ thiêu thi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám nhận.


Tiền này, có mạng cầm không có mạng mà tiêu.


Các vị đại nhân sốt ruột, Từ Trường Thọ cũng nôn nóng.


Nếu không thể hoàn thành chuyện này, các đại nhân nhiều nhất cũng chỉ là mất chức, Từ Trường Thọ hắn lại khó tránh khỏi bị khai đao hỏi tội.


Ai bảo thi biến trốn mất đúng lúc hắn ta đang trực cơ chứ.


Nhưng chuyện không hợp quy củ này, ngay trước mặt thị lang đại nhân cũng không thể ép buộc.


Lại nói, ép buộc cũng không thể được a, dù sao cũng là việc mất mạng, nếu là thợ thiêu thi náo loạn lên cũng sẽ rất khó coi.


Đang lúc căng thẳng như vậy, Tần Hà giơ tay lên, “Đại nhân, ta làm.



Từ Trường Thọ thấy vậy, vui mừng quá đỗi, chuyện này các vị đại nhân ra mặt, lại có người tiếp nhận công việc, việc hắn phải gánh trách nhiệm cũng coi như đi qua.


Lại nhìn Tần Hà, thằng ngốc này trông như thế nào cũng rất thuận mắt.


Vài ngày trước còn xin mình một thùng tro cốt, nói không chừng là đầu óc hắn hơi có vấn đề.


Thợ thiêu thi lắc đầu, nhao nhao rời đi.


Không ai chê cười Tần Hà, chuyện này nếu là an toàn trôi qua, coi như rời đi lò hỏa táng, năm lượng bạc cũng coi như có thể dùng một thời gian, không chừng còn có thể tìm một công việc kiếm sống khác, chưa chắc kém hơn với việc ở lì lại lò hỏa táng này chờ chết.



Cứ như vậy, Tần Hà nhận lấy năm lượng bạc, tiếp nhận thi thể cháu trai Liễu đại nhân.


Sau khi trời tối đóng cửa khóa lại, đốt than đá trong lò, một ngày làm việc mới bắt đầu.


Tần Hà xem xét bộ thi thể này, ôi, phải nói là ưa nhìn, môi như bôi mỡ, mặt như quan ngọc, mày như kiếm sắc, toàn thân áo lụa trắng, quý khí bức người, rõ ràng là một công tử phong độ ngời ngời.


Vết thương trên ngực, chắc là bị bộ thi biến móc tim phổi.


Có vết máu, nhưng không coi là nhiều, cơ bản coi như sạch sẽ.


Đốt giấy để tang, trước tiên Tần Hà xử lý vết máu một chút, cởi ra quần áo chỗ vết thương, lại phát hiện ra vết thương không ngờ đã khép lại hơn phân nửa, thiếu chút nữa là đã kết vảy.


Tử thi mọc thịt, đại hung.


Đúng lúc này, thi thể bỗng nhiên mở mắt, không ngờ đồng tử lại dựng đứng màu hổ phách.


Trái tim Tần Hà run lên, đây nào phải con người a, yêu quái.


Thi thể thấy vẻ mặt của Tần Hà biến đổi, cười hắc hắc, miệng ngoác đến tận mang tai, lưỡi rắn phun ra nuốt vào giữa miệng đầy răng nanh.


“Ba ba ba ba!”

Vô ảnh thủ.


Sau một hơi thở, adrenalin của Tần Hà bộc phát, ngay lập tức đóng hai trăm cây đinh trấn thi kia lên thân thể tên yêu quái kia.


Yêu quái bất động, là không thể động đậy, hai trăm cây đinh trấn thi, ngay cả mí mắt cũng bị đóng lên, trong con ngươi dựng thẳng tràn đầy không thể tưởng tượng nổi cùng với sự sợ hãi.


Tần Hà lau qua mồ hôi trên trán, rồi lập tức chuyển thi thể lên lò, kéo ống bễ da trâu phình lên, lửa lớn đốt xác.



Khi đó, cái thời không kia, phim ảnh trên TV đều có một điểm giống nhau, kẻ mà hành động không đủ mau lẹ, nói nhảm quá nhiều thì đều đã chết.


Đêm dài! lắm mộng.


Yêu quái thấy Tần Hà hành động nhanh chóng như vậy, thầm hô to ĐM vô tình, bị đốt ra chân thân, rõ ràng là một con rắn lớn.


Sau hai canh giờ, rắn lớn hóa thành xác cháy.


Màn sân khấu xám trắng từ từ buông xuống, chiếu bóng biểu diễn, Tần Hà thấy được cuộc đời của con rắn lớn kia.


Nó là dòng dõi xà tiên Trường Bạch Sơn vùng Đông Bắc, tu luyện hơn trăm năm hóa hình thành người, lấy tên là Liễu Thương, được một trưởng lão xà tiên phái đi kinh thành Đại Lê, giúp đỡ người tên là Liễu Trường An, nói với bên ngoài là chú cháu, không có nhiệm vụ cụ thể, khi nào Liễu Trường An cần, sử dụng một vài thủ đoạn để giúp đỡ ông ta.


Liễu Thương từ rừng sâu núi thẳm đi đến kinh thành Đại Lê phồn hoa này, rất nhanh đã mê mẩn, lưu luyến với yên hoa liễu hạn, vui đến quên cả trời đất.


Nhưng cũng không hề làm chậm trễ chuyện gì, xà tiên trăm năm đạo hạnh, có bản lĩnh lớn, dựa vào sự giúp đỡ của hắn ta, Liễu Trường An từ một học sĩ tòng ngũ phẩm Viện Hàn Lâm nho nhỏ, một bước lên mây, ngắn ngủi bốn năm liền thăng đến Binh bộ Tả thị lang chính tam phẩm, cai quản việc quân cơ trọng yếu.


Hôm qua, Liễu Thương từ chỗ hoa khôi Di Hồng Viện đi ra, đang bừng bừng ca hát, đột nhiên bị một bộ thi thể tập kích, nếu là bình thường, cho dù không đánh lại bộ thi biến kia, cũng không đến nỗi bị thương, nhưng hôm qua vui vẻ phóng ngựa, lại uống nhiều rượu, phản ứng chậm hơn rất nhiều, bị thi biến móc tim.


Nhưng nó cũng chưa chết, mà là dùng bí pháp bảo vệ tim mạch, chết giả một thời gian.


Sau khi trở về bàn bạc cùng Liễu Trường An, thân phận cháu trai này không thể tiếp tục sử dụng, bị thương nặng như vậy lại không chết, sẽ khiến cho người khác nghi ngờ.


Hai người cũng là tinh ranh, dăm ba câu đã bàn bạc ra được biện pháp.


Đưa đến lò hỏa táng, đi qua lò hỏa táng một lần, bằng không dựa theo trình tự chính quy, Liễu Thương phải bị giao cho Phi Ngư Vệ xử lý.


Phi Ngư Vệ, đấy chính là nơi chuyên xử lý các sự kiện linh dị của triều Đại Lê, nếu là Liễu Thương tiến vào nơi đó, dù có là xà tiên trăm năm cũng khó thoát khỏi cái chết, hơn nữa nhất định sẽ bị tra ra thân phận xà tiên.



Kế hoạch rất đơn giản, trước tiên Liễu Thương đi đến lò hỏa táng, buổi tối chạy trốn, nói với bên ngoài là thi biến, sau này đổi một thân phận khác trở lại.

Tiện thể còn có thể cắn nuốt máu thịt của một tên thợ thiêu thi để chữa thương, một mũi tên trúng hai con chim, còn không khiến người khác có điều hoài nghi.


Kết quả là, có cảnh chạng vạng tối tiễn đưa thi kia.


Nhưng mà tính toán cẩn thận thông minh bao nhiêu, sai lầm một cái mất mạng.


Liễu Thương gặp Tần Hà, một người đàn ông vừa biết Vô ảnh thủ, còn làm hai trăm cây đinh trấn thi.


Càng tìm đường chết hơn đó là, hắn ta còn muốn dọa Tần Hà.


Nếu như nhân lúc Tần Hà giật mình trong nháy mắt kia lập tức đánh giết, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển.


Nhưng mà thế gian này quả gì cũng có, chính là không có “nếu như”, bị hai trăm cây đinh trấn thi vô tình chẳng chút nương tay đâm thành con nhím.


Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: Khách trăm năm mênh mông rừng núi, mải mê hồng trần chẳng phải tiên, bi thương thay.


Lần này, cân thẩm phán nâng lên thật cao, đợi gợn sóng tản đi.


Trong đầu Tần Hà có thêm một bộ công pháp: «Cật Tiên Công»

Ghi chú: Nắm được môn công pháp này, ngài có thể ăn thành tiên phàm trần.


Quyết đoán học tập, đây chính là công pháp.


Những đại hiệp triều Đại Lê xông xáo giang hồ kia, ai ai cũng đều tu luyện nội kình.


Phổ thông chút như quan sai lò hỏa táng, cao cấp hơn thì như cang đầu, bang đầu của Tào bang, Cước bang, cao cấp hơn nữa chính là cao thủ ngoại kình.


Cao thủ ngoại kình ở nơi biên cương, thống lĩnh một quân là không có vấn đề, nội kình vừa rơi xuống, có thể xuyên sắt thép, đánh vỡ đá, ai cũng là tuyệt đỉnh cao thủ.


Tào tướng quân, thống lĩnh Thiết kỵ Quan Ninh, Dũng Quan Cửu Biên lớn nhỏ, chính là cao thủ ngoại kình nổi danh, nghe đồn đại nội hoàng cung cũng có cao thủ ngoại kình bảo vệ.



Thời gian học tập công pháp ngắn hơn rất nhiều so với Tần Hà tưởng, chỉ nghe tiếng tanh tách trong miệng, từng chiếc răng liên tiếp rụng đi, một bộ “răng đồng răng sắt” một lần nữa mọc ra, trắng chói mắt.

Trong bụng cũng nhộn nhạo, tạo ra một bộ dạ dày có thể tiêu hóa kim thiết.


Cật tiên công, không cần ngày ngày đánh quyền luyện thể, chỉ cần ăn no liền có thể tăng công lực, quả thật là rất thần kỳ.


Trước mắt không ăn không uống, Tần Hà cũng không có cách nào nghiệm chứng sự thần kỳ của công pháp này.


Nhưng công pháp nhờ xà tiên trăm năm đổi lấy được, chắc cũng không kém.


Trên lò thiêu thi, xác rắn dần dần hóa thành tro tàn.


Ai có thể nghĩ đến, đường đường Binh bộ tả thị lang triều Đại Lê, lại là xuất mã đệ tử tới từ phương bắc, xuất mã tiên đứng sau lại là xà tiên Liễu gia thanh danh vang dội.


Sau khi Liễu Thương hóa thành người, mấy lần cũng trưởng lão trong gia tộc ra vào kim trướng Địch Lỗ, khắp trướng đều là Kim tiền thử vĩ.


(Kim tiền thử vĩ: Một kiểu tóc của người Địch Lỗ.

)

Nửa năm trước, tám vạn binh mã gặp phải mai phục ở Đại Lâm Hà, bị ba vạn Địch Lỗ diệt toàn quân, không biết có bao nhiêu liên quan với vị Binh bộ tả thị lang này.


Vương triều tranh bá, chung quy là không thể thiếu bóng dáng của yêu ma quỷ quái.


Ngay cả bộ thi biến tập kích Liễu Thương kia, tựa như cũng không phải tấn công người tùy ý, mà là có ý định tập kích.


Nhưng mà, những chuyện này tạm thời không có quan hệ gì với Tần Hà.


Hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng cũng khổ.


Hưng vong thiên hạ, âm mưu của kẻ ăn thịt.


Hắn chỉ là một thợ thiêu thi nho nhỏ, cái gì cũng chẳng phải.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương