Hiển nhiên Tần Hà đã vui vẻ quá sớm.


Cái gọi là mỗi ngày có bảy thứ phải lo: củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà; củi là xếp ở vị trí đầu tiên, không có củi, sáu thứ đằng sau đều xịt.


Đốt xác là một việc rất tiêu tốn nhiên liệu.


Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng còn cách nào khác, Tần Hà chỉ có thể đi xung quanh đây thu thập.


Thật ra hắn từng nghĩ đến việc mang thi thể về lò hỏa táng, nhưng mà căn bản không thể làm như vậy.


Than đá được sử dụng trong lò hỏa táng là rất ít, số lượng không có dư thừa, hơn nữa ban ngày ban mặt vận chuyển xác, rất dễ bị người ta phát hiện.


Bãi tha ma phong thủy xấu, trơ trơ trụi trụi, Tần Hà chỉ có thể đi xa hơn để lấy củi.


Việc này vừa làm liền làm hơn một canh giờ, chờ gom đủ củi lửa trở lại bãi tha ma.


Rất tốt, đàn chó hoang đã trở lại rồi, đang đầy khắp núi đồi giành ăn đây này.


Tần Hà quát lớn một tiếng, bỏ lại củi lửa lập tức vọt lên.


Chó hoang đang giành nhau đỏ mắt, thấy Tần Hà vọt đến, cũng không biết là con chó nào rú lên một tiếng, cả lũ nhao nhao xông thẳng về phía Tần Hà.


Người cùng chó trong nháy mắt nổ ra đại chiến, Tần Hà có nội kình gia trì, xẻng sắt vung vẩy lên xuống, số lượng chó hoang nhiều, ăn thịt người đều sinh ra một chút biến dị, răng như bọc sắt, móng sắc như ưng, vài con cường tráng như nghé con, e là ngay cả sói cũng cản không được.


Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Tần Hà lấy năm, ba vết rách trên quần áo đổi lấy được thắng lợi.


Bầy chó bị ép từ bỏ hố thi thể rút lui.


Tần Hà kiểm tra lại, rất tốt, trong hố chỉ còn lại hai bộ thi thể chôn ở dưới cùng.



Chậm thêm một chút thì đến lông cũng không thừa.


Tuy nhiên, hai bộ cũng là thu hoạch lớn rồi, trước tiên Tần Hà đem thi thể thanh lý cho sạch sẽ, sửa sang lại dung nhan, xem nơi nào khuyết thiếu thì bổ sung lại.


Đây là trình tự đốt xác không thể thiếu, mỗi một mục đều phải làm đến nơi đến chốn, cho dù đây là bãi tha ma.


Cũng may hai bộ thi thể này là bị đói bụng mà chết, tứ chi không có thiếu hụt, cho nên xử lý cũng rất nhanh chóng.


Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Tần Hà gác củi nhóm lửa, bắt đầu đốt xác.


Nhiệt độ cháy của củi vẫn thấp hơn so với than đá một chút, đợi đến khi đốt xong hai bộ thi thể, mặt trời đã ngả về tây.


Rối bóng biểu diễn, hai bộ thi thể, một người là lưu dân ngoại lai, một người là dân bản địa do bị phá sản mà trở thành tên ăn mày lưu lạc đầu đường.


Lưu dân đến từ vùng khác thì không có ý gì mới, nạn dân chạy nạn xin cơm, ngược lại thì tên ăn mày bản địa lại giúp cho Tần Hà tăng thêm không ít tri thức về bản địa, chí ít có thể nhận ra toàn bộ các con đường ở kinh thành cùng với Thông Châu.


Thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen nhẹ nâng lên, phần thưởng của lưu dân là Thuật đào đất, còn phần thưởng của tên ăn mày là Thuận phong nhĩ.


Thuật đào đất: Khi ngài đào đất, ngài sẽ không có bất lợi nào.


Thuận phong nhĩ: Trong vòng trăm bước, ngài có thể nghe được chuột đất nói mê.


Phần thưởng rất không tồi, thuật đào đất vừa phát huy ra, đất xung quanh đều do Tần Hà nắm giữ, nơi nào dễ đào, nơi nào đào không được đều trong lòng bàn tay, Thuận phong nhĩ thì càng lợi hại, trong vòng trăm bước, hết thảy toàn bộ âm thanh đều thu hết vào tai.


Lấp lại hố thi thể, đợi đến khi Tần Hà vác xẻng về đến lò hỏa táng, trời đã gần tối.


Binh mã ty đến đưa thi thể, xe lại xếp thành hàng dài.


Quan sai trực ban đang bận rộn phân phối thi thể, Từ Trường Thọ trông thấy Tần Hà liền vẫy tay với hắn.


“Quan gia.


” Tần Hà tiến đến.


“ Lưu dân doanh xảy ra bạo loạn, chết rất nhiều người, nhiệm vụ của chúng ta đêm nay rất nặng, ngươi phải thật cẩn thận.

” Từ Trường Thọ dặn dò.


Tần Hà nghe xong, không hề có chút nào giác ngộ về hai chữ “gian khổ”, xoa xoa tay hỏi: “Quan gia, vậy đêm nay có thể đốt mấy bộ.



“Ít nhất hai bộ nhiều nhất ba bộ.

” Từ Trường Thọ trả lời.


“Được rồi, phân cho ta ba bộ đi.

” Đương nhiên Tần Hà sẽ không bỏ qua cơ hội này.


Vẻ mặt Từ Trường Thọ nhìn Tần Hà như nhìn một thằng đần, nói: “Sợi gân nào của ngươi bị lắp sai rồi, ta đang cùng ngươi bày mưu để cho ngươi được phân ít đi một bộ đấy, lò hỏa táng một lần đốt nhiều nhất được hai bộ, ba bộ thì phải phân làm hai lần đốt, đêm dài lắm mộng, đó hoàn toàn chính là lấy mạng ra gõ.



“Quan gia, thật ra ta!.



Tần Hà tất nhiên là không vui lòng rồi, không duyên cớ lại thiếu mất một bộ thi thể.


Hơn nữa đây còn không cần tự mình đi nhặt củi lửa, còn có thể lấy thêm mười lăm đồng tiền một bộ thi thể nữa.


“Đừng nói nhảm, đêm nay không biết sẽ chết bao nhiêu người, ngươi để tâm chút đi.

” Từ Trường Thọ trực tiếp cắt ngang hắn, quay người đi sắp xếp.


Không được coi như thua thiệt.



Đầu óc Tần Hà tính toán thanh kỳ như thế đó.


Thi thể nhiều, thời gian đốt xác cũng sớm hơn, dù sao ở đâu cũng đều là một câu kia, quy củ là chết, người là sống.


Trời vừa tối, đóng cửa khóa lại, vì phòng ngừa thi thể gây ra rối loạn, Phi Ngư Vệ còn phái ra Sai trong xưởng ra để trấn thủ, dẫn dầu là Thường Ôn Thường Bách hộ.


Đặt hai bộ thi thể lên bàn thanh lý, Tần Hà kiểm tra qua, một người áo sam rách rưới, là lưu dân, một người mặc trang phục đen sai dịch, chắc hẳn là binh sĩ giữ gìn trật tự lưu dân doanh.


Lưu dân là bị đâm chết, một đao xuyên qua tim, còn binh sĩ là bị vũ khí cùn đập chết, óc chảy đầy mặt.


Cùng là đột tử, từ vết máu đến xem, thời gian tử vong đã khá lâu, nhưng làn da lại trở nên cứng rắn, tứ chi lại không hề bị cương cứng, rõ ràng là bị biến dị.


Không thể nghi ngờ, đối với lò hỏa táng mà nói, đêm nay là một trận tai nạn, không biết có bao nhiêu người còn có thể sống sót.


Nhưng đấy là người khác, tất nhiên Tần Hà không nằm trong số đó.


Mặc kệ nó có biến đổi hay không, trước tiên thoát được đinh trấn thi rồi nói.


Đốt giấy để tang, dùng nước lau sạch thi thể, khâu lại khe hở trên vết thương, sửa soạn xong xuôi tất cả rồi đặt lên lò đốt xác.


Nhóm lửa thông gió, mở lò đốt xác.


Trong ngọn lửa cháy hừng hực, binh sĩ xảy ra dị biến, định bật thi tấn công người, nhưng ngay khi nó vừa có động tĩnh, Tần Hà đã lập tức bắn ra hai mươi cây đinh trấn thi.


Tức thì ngoan ngoãn.


Một canh giờ sau, từ kịch chiếu bóng của người chết, Tần Hà thấy được chuyện xảy ra ở lưu dân doanh.


Bốn chữ, cực kỳ thảm thiết.


Những năm qua, phương bắc của triều Đại Lê này xảy ra thiên tai, binh tai, nhân họa thay nhau chà đạp, lưu dân càng ngày càng nhiều, Hoàng đế hạ chỉ cứu tế lưu dân, đem quốc khố rách nát nạo vét một lần, lấy chút bạc xây lưu dân doanh ở ngoài thành, phát cháo cứu tế.


Thời điểm ban đầu còn có chút hiệu quả, mặc dù tiền trợ cấp đi qua tầng tầng tham nhũng đã mười không còn một, nhưng lưu dân không nhiều, vẫn có thể uống vài ngụm cháo loãng, dần dần tin tức như vậy lưu truyền khắp tứ phương, nên lưu dân cũng trở nên nhiều hơn.



Sư nhiều cháo ít, lưu dân doanh bắt đầu có người chết đói, hơn nữa tình thế cực nhanh chuyển biến xấu.


Đói khát cộng thêm số lượng càng ngày càng nhiều thêm đã khiến lưu dân trở thành một đoàn thể không ổn định, sau đó lại xảy ra chuyện ăn cướp giết người tạo phản, trải qua đàn áp mới không gây ra đại họa.


Quan phủ rất lo lắng, điều động quan binh vây xung quanh lưu dân doanh, cấm vào cấm ra, ai vi phạm thì chém.


Nhưng tin tức đó lại không truyền ra, lưu dân khắp bốn phương vẫn hội tụ về lưu dân doanh, bởi vì nơi đó là hy vọng cuối cùng của lưu dân.


Thế là, hy vọng này đã trở thành địa ngục nhân gian.


Tất nhiên sẽ có một quy luật, khi đồ ăn thiếu cực kỳ nghiêm trọng, động vật sẽ bắt đầu ăn đồng loại.


Con người cũng không hề ngoại lệ.


Chuyện người ăn thịt người đã xảy ra.


Không ai biết là từ người nào bắt đầu, sau đó thì càng ngày càng nhiều người bắt chước, bắt đầu ăn chính là người chết vừa tắt thở, người chết không đủ thì bắt đầu ăn kẻ già yếu, cuối cùng ngay cả thanh niên trai tráng cũng trở thành đối tượng.


Dưới bầu không khí kinh khủng đó, lưu dân không thể tránh khỏi việc nhanh chóng kết nhóm, phân chia khu vực, bắt đầu giết hại lẫn nhau.


Hôm nay đất Dự giết Tấn Tây, ngày mai Thiểm Nam giết Tấn Bắc, ngày mốt Tấn Bắc lại liên hợp với đất Dự cùng đánh Thiểm Nam,! Người sống ăn thịt, người chết thì bị ăn.


Phát triển đến cuối cùng tất nhiên là mất khống chế, lưu dân có tổ chức sơ bộ bắt đầu thay đổi đầu mâu, hỗn loạn trở thành bạo loạn.


Lưu dân cướp đoạt kho binh khí, quan binh thiếu quá nhiều nên gom góp một ít du côn vô lại cho đủ số, rất nhanh đã bị lưu dân xung phong liều chết làm cho đại loạn, quan phủ khẩn cấp điều binh phản công, mới đem tình thế trấn áp xuống.


Số lượng tử thương cụ thể là bao nhiêu thì Tần Hà không có cách nào từ trong rối bóng biểu diễn biết được, nhưng từ số lượng thi thể bị dị biến đến xem, nhất định là núi thây biển máu.


Bởi vì xác suất thi thể bị dị biến khoảng chừng 1%, hôm nay lò hỏa táng thành Đông chuyển đến tất cả khoảng sáu mươi bộ thi thể dị biến.


Đổi qua tính lại là sáu ngàn người, mà Binh mã ty tất cả có bốn lò hỏa táng, Phi Ngư Vệ có hai thiêu thi đường, tính lại là chừng ba mươi hai ngàn người.


Ít nhất cũng chết hơn phân nửa.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương