Edit + Beta: Nhã Đan

Thu tẫn đông chí, đông khứ xuân lai, đem về cảnh xuân mềm mại uyển chuyển lan toả khắp mặt đất, vạn vật lại đầy sức sống, lá xanh hồng hoa, khắp nơi phong cảnh đầy nắng, thì tin tức tại Thiên Triều thủ thiện dần dần truyền ra làm cho mọi người phấn chấn —— Thiên Tinh công chúa muốn lấy chồng.

Là hòn ngọc quý của Đương kim Hoàng thượng, được xưng là Triều đại Đệ nhất mỹ nhân Thiên Tinh công muốn lấy chồng, gả cho Tân khoa trạng nguyên Tô Bỉnh Tu vừa mới đậu trạng nguyên năm nay.

May mắn được khâm điểm làm Phò mã, được gia quan phong tước là điều hiển nhiên, Thánh thượng còn đặc biệt ban cho hắn một toà tráng lệ bên cạnh Triệu Vương phủ.

Không chỉ ban thưởng phủ đệ, biển trên phủ là do chính Thánh thượng tự mình viết lên.

Tô Trạng nguyên phủ.

Bốn chữ cứng cáp hữu lực, đã uy nghiêm lại có thần thái, không hổ là chữ viết của Thiên tử.

Mấy vị bách tính ở kinh thành vây quanh trước phủ Trạng nguyên chỉ chỏ, vẻ mặt kính phục ao ước không gì sánh bằng.

“Ôi, Tô trạng nguyên này đúng là một bước lên trời, cưới Thiên Tinh công chúa mà Hoàng thượng yêu thương nhất, sau này con đường làm quan tuyệt đối rộng rãi không thể xem thường.”

“Nếu là lấy công chúa khác cũng được, nhưng chính là làm sao bằng được vị này?”

“Đúng vậy, lấy công chúa khác nói không chừng còn có thể bị cười nhạo hai câu, nhưng lấy Thiên Tinh công chúa chính là khác biệt hoàn toàn.”

“Thế nào là lấy công chúa khác sẽ bị cười nhạo?” Một tiểu tử ở nông thôn từ ngoài thành tới hỏi.

“Ai, ngươi không hiểu được, ” người tóc hoa râm, vị thương nhân vải dệt thủ công khôn khéo giỏi giang giải thích, “Chúng ta ở kinh thành đã lâu, từ hồi nữ hoàng đế tới nay, công chúa Đại Đường quả thực ai ai cũng phong đáng, ai ai cũng ngang ngược, cưới các nàng trước tiên đừng nói đến gia quan tiến tước, trái lại còn đàng hoàng đợi bị cắm sừng.”

Thương nhân vải dệt thủ công vừa nói xong, mấy người lén bàn bạc được một trận cười to, có càng thêm nhiều bách tính vây lại, đem tiền để đầy trước phủ Trạng.

“Này nói cho đúng. Muốn cho ta lấy cái loại công chúa này, thà rằng một đi không trở lại.”

“Thiên Tinh công chúa không giống sao?” Tiểu tử ở nông lại lăng lăng đến hỏi.

“Đương nhiên không giống rồi!” Một người loè loẹt, xem ra là một văn nhân khẽ ngắt lời , “Thiên Tinh công chúa được Hoàng thượng vô cùng thương yêu, vừa là Triều đại Đệ nhất mỹ nhân, quản nàng ngoại tình làm gì, có thể mỗi ngày cùng tuyệt sắc giai nhân cũng là chuyện vui trong lòng a.” Hắn một mặt nói, một mặt rung đùi đắc ý ngâm một bài thơ.

“Mỹ nữ yêu thả nhàn. Thải tang lối rẽ đang lúc. Nhu con phân mềm rủ xuống. Lá rụng gì chỉ có.

Nhương tay áo gặp bàn tay trắng nõn. Hạo cổ tay hẹn kim hoàn. Trên đầu kim tước sai. Thắt lưng bội thúy đá đẹp.”

Bách tính vây xem đa số là vô tri, ai cũng cơ hồ nghe thư sinh thi rớt, lúc đầu còn chú ý nghe, không lâu sau tất cả đều không quan tâm đến hắn.

Huống chi, đầu đường bỗng nhiên truyền đến một trận gây rối.

“Công chúa cùng Phò mã gia tới! Bọn họ từ cửa cung đi ra.”

Không rõ là ai hô như thế, biển người đông nghịt vây xem càng thêm đông, đám kiễng chân, duỗi dài cái cổ, còn có người bò lên trên tường , đứng trên cây thang, chính là vì đế lấy một phạm vi nhìn tốt, thấy rõ bây giờ đường làm quan rộng mở của tân lang quân cùng Thiên Tinh công chúa xinh đẹp thiên tiên.

Quá không lâu sau, đoàn người cũng tiến vào phạm vi nhìn của mọi người.

Đúng là rất gần, hơn mười tên cấm vệ quân cùng binh khí, cưỡi một hắc sắc tuấn mã đi đầu đoàn người chính là Hạ Đình Vân tiếng tăm lẫy lừng.

Kế tiếp, là hai hàng tám cung nữ, ai ai cũng như hoa ngọc, thấy hai bên trái phải bách tính vô giúp đều ngây người.

Phía sau một con ngựa trắng hoàng gia yên vàng kim, ngồi phía trên tân lang quân một thân đỏ thẫm hỉ phục.

Kỳ quái nhất là, tân lang quan tuy rằng ngày thường mày kiếm mắt sáng, tướng mạo phi phàm, vậy mà khuôn mặt tuấn tú trên kia thần tình không có gì hưng phấn, chỉ có nét lạnh lùng.

“Không thể nào, lấy đến Thiên Tinh công chúa hắn còn không hài lòng?” Một người dân hạ giọng nói.

“Ngu ngốc! Đây mới gọi là khí thế. Đần độn như ngươi, chỉ biết cười khúc khích, còn gọi Phò mã gia sao?”

“Nói cho cùng!” Văn nhân mới vừa ngâm thơ quát một tiếng, vừa định mở miệng tái phát biểu vài câu thì xung quanh mình không khí bỗng dưng yên lặng làm hắn sửng sốt, “Làm sao vậy?”

“Xuỵt, đừng nói, ” người bên cạnh không nhịn được mà bắt hắn câm miệng, “Là công chúa tới rồi.”

Hắn theo chuyển động con ngươi, ánh mắt bình tĩnh dừng ngay tại hoàng liễn tỉnh xảo xa hoa.

Thần trí liền toàn bộ biến mất.

Không phải vì hoàng liễn màu sắc quá sức sặc sỡ, mà là bởi vì người ngồi ở trên kia.

Thiên Tinh công chúa.

Hồng sắc tú la hỉ phục trên người nàng vừa nhìn là biết ngay được lấy từ tú nương tốt nhất đất nước, rồi đặt trên mái tóc đen nhánh của nàng chính là mũ phượng khảm đầy các bảo thạch quý giá.

Mũ phượng thượng đích châu bảo lượng đắc nhượng người không thể nhìn gần, mà thẳng tắp thùy lạc đích bức rèm che canh lệnh người không thể bất tán thán.

Mặc dù bách tính nông cạn vô tri đến mấy đều nhìn ra được bức rèm che đó là vô giá, vô số viên trân châu được đính trên liêm mạc, đều tròn như nhau, ngay cả khe hở cũng có màu sắc ôn nhuận nhu hoà.

Tìm được viên trân châu như vậy cũng không khó, vấn đề chính là thế nào tìm được những viên trân châu giống nhau như thế? Đúng là khó như lên trời!

Bảo thạch có thể lại phát sáng còn trân châu lại rất khó tìm thấy, so ra thì thiên tiên giai nhân cũng thua kém y phục trên người nha.

Nàng tuy là trán nhẹ lả xuống, nhưng hoàng liễn mỗi lần vung lên, bức rèm che dung nhan của nàng cũng một trận phiêu diêu, mà tuyệt sắc dung nhan ẩn sau bức màn che đó cũng sẽ thoáng hiện ra.

Mặc dù chỉ là sợ hãi nhìn thoáng qua, nhưng đủ để cho người ta nhìn thấy trên dung nhan kia lăng thần có bao nhiêu loan mỹ, đỉnh mũi có bao nhiêu xinh đẹp, da thịt có bao nhiêu trong sáng.

Nếu như có thể thấy được mặt nàng thì rất tốt, vậy làm sao có thể nhìn toàn bộ dung nhan thanh lệ của nàng đây?

Mọi người chỉ mới nghĩ lung tung trong lòng, không biết từ nơi nào bỗng có bốn người lao ra, cỡ khoảng trẻ em năm tuổi, thân thể thấp bé yếu ớt ngã xuống đất, chính chính ở trước mặt công chúa.

Mọi người giật nảy mình, mấy tên cấm quân thị vệ phụ trách khiêng hoàng liễn, nếu không phải bản thân vốn thoăn thoắt, thì đã sớm để đầu của hoàng liễn rơi xuống mặt đất.

Tuy rằng không rơi xuống, nhưng hoàng liễn trên vai vẫn một trận lung lay, để ổn định, mấy tên thị vệ phải tạm thời buông hoàng liễn, an trí trên mặt đất.

“Tiểu quỷ từ đâu tới?” Một gã thị vệ trong đó tức giận quát, giọng cả kinh khiến hết thảy bách tính đến xem đều khiếp vía

Sự việc này có vẻ rất nghiêm trọng, mạo phạm toạ giá của công chúa, hài tử này sợ là khó thoát vận rủi, nói không chừng ngay cả bọn họ đến xem náo nhiệt cũng sẽ bị giận lây.

“Rốt cục là hài tử của ai? Còn không mau đi ra nhận tội!” Thị vệ lại một lần nữa quát lớn, ánh mắt lôi điện đảo qua từng người, lướt đến đâu mọi người ngay tức khắc tách ra, cũng không có một tiếng động, không ai dám can đảm trả một tiếng.

“Mà thôi.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên , tiếp đến một cánh tay vung lên sau tay áo đỏ thẫm, lộ ra một cái vòng bằng vàng chói mắt trên cổ tay trắng nõn cùng với năm ngón tay nhỏ nhắn, “Khởi giá đi.”

Giọng của Lý Băng chưa dứt, chỉ thấy tiểu hài tử mới vừa rồi ngã xuống đất không biết sao đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú như toả hoàng quang rực rỡ, tay chân cùng hoạt động, chỉ khoảng nửa khắc đã bò lên đến hoàng liễu của công chúa.

Ông trời ơi!

Mọi người đồng thời thở hốc vì kinh ngạc, trừng mắt tiểu quỷ này không biết sống chết.

Quả thực càng thêm đáng sợ, cái bàn tay nhỏ bé chết tiệt kia vẫn bướng bỉnh vươn ra cố sức kéo bức rèm che trên mặt công chúa ——

Trong lúc đang bình thường thì xuất hiện một tiếng vang lớn , vài chuỗi trân châu bị kéo rơi xuống đất, bách tính vây xem lập tức thu lại thành một đoàn.

Bọn họ sợ hãi, bởi vì lại có tiểu quỷ lai lịch bất minh dám mạo phạm công chúa.

Bọn họ e ngại bởi một khi công chúa giận dữ, mọi người đều gặp tai ương.

Bọn họ càng thêm mê võng, vì được thấy phía sau bức rèm che một nửa khuôn mặt của tuyệt thế mỹ nhan thanh lệ vô luân, dung nhan xuất trần, mỹ đắc bất phàm, không giống nhân gian phẩm chất khiến bọn hắn hô hấp cũng ngừng.

Nhất là đôi mắt đen kia trong veo mà trầm tĩnh, sâu sắc như hàn thiền, sáng như sao kim phía chân trời, ánh mắt chỉ là lỡ đãng liếc qua một cái thì chắc chắn rằng đêm nay bọn họ khó ngủ say giấc.

Vẻ mặt mê võng của bách tính tự nhiên toàn bộ rơi vào trong mắt của Tô Bỉnh Tu.

Sự thực tất cả mọi việc trải qua hắn đều rõ ràng trong đáy mắt nhưng lại cố ý không nói lời nào, không nhúng tay vào, chờ xem công chúa từ bé nuông chiều phản ứng làm sao khi không có bàn tay che chở của người khác.

Hắn nhịn không được suy nghĩ nàng sẽ đối phó thế nào với đứa bé không hiểu chuyện kia.

Hắn vốn nghĩ rằng nếu Thiên Tinh gây khó dễ cho hài tử đó, hắn lại phải nhúng tay, mà không nghĩ nàng cuối cùng sẽ dàn xếp ổn thoả sự tình như thế .

Hắn lại càng không nghĩ tới, ngay cả hắn cũng được nhìn thấy dung nhan thanh lệ động nhân đó.

“Công, công chúa, ” vài tên thị vệ bên cạnh nàng tựa hồ kinh sợ đến ngay người, vội vã đem tiểu quỷ không biết sống chết xuống dưới hoàng liễn, luôn miệng phát ra âm thanh sợ hãi “Đúng là bất hảo, tiểu nhân đáng chết!”

Bọn họ một mặt thỉnh tội, một mặt toàn bộ quỳ rạp xuống đất.

“Vì sao lại đáng chết?” Giọng nói trong trẻo của tuyệt sắc dung nhan phát ra một câu.

Bọn thị vệ không rõ vì sao nàng lại hỏi như vậy, càng thêm tâm hoảng ý loạn, “Tiểu nhân không bảo vệ tốt cho công chúa, không nên quấy nhiễu công chúa toạ giá…”

“Như vậy nên đáng chết sao?”

“Không, cái này là… nói chung…” đầu lĩnh thị vệ không biết giải thích thế nào, một lúc đứng lên nói năng lộn xộn.

May mà trước mắt thủ lĩnh đội Hạ Đình Vân không b iết xuất hiện từ khi nào, đúng lúc chặn hắn lại, “Công chúa điện hạ không hoảng sợ chứ?”

“Không.”

“Là thuộc hạ không tốt.” Hạ Đình Vân cao giọng nói, một mặt hạ ngựa quỳ một gối xuống đất, “Thỉnh công chúa trách phạt thuộc hạ.” Hắn nói một câu đem toàn bộ sai lầm ôm vào người.

“Ngươi muốn bản công chúa vì thế trách phạt ngươi?” Lý Băng bình tĩnh, ngữ âm không có một tia gợn sóng.

“Đúng.”

“Ta xem ra không có tất yếu.” Lý Băng bình tĩnh, bỗng đưa cao hai tay, chậm rãi dỡ mũ phượng xuống.

Mọi người một trận kinh hô, đến cả Tô Bỉnh Tu yên lặng xem cũng không khỏi ngạc nhiên.

Mọi người kinh sợ, là vì nàng lớn mật trước mặt mọi người dở mũ phượng xuống, hơn nữa sau khi bỏ mũ phượng xuống thì xem ra dù ai cũng nhìn thấy được thanh diễm lệ nhan.

Mọi người trước mặt dung mạo của tân nương tất nhiên kinh thế hãi tục, nhưng Đại Đường công chúa thời gian qua luôn coi thường lễ nghi, cũng không đáng chấn động như thế. Nhưng dung nhan kia—— Lão thiên ơi! Đây chính là tiên nữ hạ phàm sao? Nếu không phải, có thể nào lại có một nữ tử bình thường tuyệt mỹ thanh tươi đẹp như vậy? Ôi, thảo nào mọi người đồn đãi Thiên Tinh công chúa không phải người trần, cũng từng có một chân nhân nói rằng nàng chắc là ngôi sao trên trời chuyển thế, sở dĩ hiện nay Thánh thượng ban cho phong hào “Thiên Tinh”, hôm nay xem ra, truyền thuyết này vài phần có thể tin .

Tân lang quan Tô Bỉnh Tu này lại không giống như bách tính khiếp sợ. Tuy nói Thiên Tinh dung mạo quả thực rất đẹp làm hắn không thể tưởng tượng được, nhưng bên cạnh hắn luôn luôn có các giai nhân, Bạch Điệp biểu muội cực mỹ, năm ngoái vừa mới gặp lại Nguyệt Nha Nhi muội muội thanh lệ động nhân, bất quá hôm nay dung nhan của Thiên Tinh công chúa là một loại khí chất khác, một loại khác cách điệu, dù chỉ liếc qua hắn cũng không nhịn được một trần thất thần vì mỹ nhân thanh tuyệt tươi đẹp.

Hắn kinh ngạc nghe đối thoại của Lý Băng với Hạ Đình Vân.

“Bản công chúa đã sớm mang một mũ phượng nặng nề như vậy, hài tử này lại xé bức rèm che giúp ta một việc, sao lại sai?” Đang nói, một trận cuồng phong thình lình nổi lên làm , che một bên khuôn mặt của nàng, “Dù cho hắn sai, cũng không phải là tại ngươi, ta đâu có lý do gì để trách phạt ngươi?” Nàng vung bàn tay nhỏ và dài vén những sợi tóc không nghe lời “Đứng lên đi.”

“Vâng, tạ ơn công chúa.” Hạ Đình Vân bình tĩnh đáp, một mặt đứng thẳng dậy.

Trong lúc mọi người khiếp sợ như vậy, hắn còn có thể lãnh tĩnh như thế, cũng vì cá tính của hắn không sợ cường quyền, về phương diện khác cũng là hắn biết rõ một chút về Thiên Tinh công chúa.

Tính cách của nàng khác với thường nhân, cách nghĩ thì người bình thường lại khó có khả năng bắt lấy.

Tuy rằng hắn cùng với nàng số lần gặp mặt không nhiều lắm, nhưng nghe Lý Sâm miêu tả, ít nhiều thấy được những cá tính của nàng.

Nàng tính tình ít ham muốn, thậm chí còn không biết rõ cái gì là hỉ nộ ái ố.

Bởi vậy ở trong cung đình, nàng là đối với kẻ hầu rất tốt, vì nàng tuyệt đối sẽ không nổi giận trách phạt hạ nhân.

Nhưng nàng cũng là người khó thân cận nhất, bởi vì nàng khiến cho không ai có thể hiểu được nàng đang nghĩ cái gì.

Với nữ nhân mê dạng bất khả giải như vậy, Tô Bỉnh Tu lấy được nàng, đúng là vấn đề khó khăn, cũng là khiêu chiến.

Đừng nói sau này, mỗi lần đối mặt như thế này, khuôn mặt anh tuấn của hắn liền không thể giấu được một tầng mê hoặc.

Hạ Đình Vân nhìn tân lang lông mày xoăn lại, lộ ra khuôn mặt mù tịt, không khỏi đồng cảm, cũng âm thầm buồn cười.

Hắn nhìn Tô Bỉnh Tu giục ngựa tới gần toạ giá của Lý Băng, đưa cho nàng một đoạn ruy băng màu hồng.

“Làm cái gì?” Lý Băng ngước mắt lên nhìn hắn.

“Buộc tóc lại đi.” Tô Bỉnh Tu càu mày, giọng điệu có điểm thô lỗ, đợi nàng nhận đeo ruy băng liền giục ngựa xoay người.

Dường như khẩn cấp tránh xa nàng.

※ ※ ※

Có lẽ hắn là thực sự không muốn nhìn thấy nàng.

Qua đến giờ Tý, vị hôn phu rốt cục còn không thấy được dáng người.

Nghe cung nữ bên cạnh nàng nói của hồi môn đem đến rất nhiều, hỉ yến nghe nói cũng đã sớm tàn, đám tân khách cũng rõ ra biết điều, ý tứ mời Phò mã mấy chén liền cáo từ rời đi.

“Bọn họ có lẽ sợ công chúa sợ lâu, lại bực mình.” Cung nữ Đông Mai một mặt che miệng cười tinh quái, một mặt nói răng, “Bình thường đại đa số tân nương tử đều phải quy củ chờ qua đêm, nhưng những người đó tuyệt đối không ngốc tới nỗi để công chúa phải đợi như thế.”

“Đã như vậy, vì sao Tô Bỉnh Tu còn chưa tới?”

“Cái này… Đông Mai không biết.”

“Hoặc là do Phò mã uống quá nhiều rượu, đang tìm cách để thanh tỉnh lại đấy!” Xuân Lan dường như thận trọng suy đoán.

“Đúng vậy, hẳn là là như thế không sai.” Đông Mai nở nụ cười, “Chính là Xuân Lan tỷ tỷ thông minh.”

“Ân.” Lý Băng lên tiếng, với suy đoán của hai vị thị nữ từ chối không cho ý kiến.

“Như vậy đi. Công chúa điện hạ, để Đông Mai ra ngoài dò xét xem Phò mã hiện đang ở đâu.” Vừa mới nói như thế, thân thể nàng lược hiển êm dịu liền lao đi không thấy hình bóng.

Xuân Lan nhìn bóng lưng của nàng cau mày, “Đông Mai cũng thật là, cứ liều lĩnh như vậy.”

“Không sao, để nàng đi thôi.” Lý Băng thản nhiên một câu, theo màu đỏ thẫm trên hỉ giường đứng dậy, đến gần vòng tròn cửa sổ, dựa vào nó ngắm dạ sắc.

Nói không rõ tư vị như thế, dường như là vì bỗng nhiên đến nơi lạ lẫm, phải dung nhập sinh hoạt xa lạ, trong lòng có chút hơi bối rối.

Có thể nói là cuống cuồng, hứng thụ tựa hồ cũng có một phần, có thể là nàng chưa bao giờ hiểu rõ cái gì gọi là mê võng hoảng loạn, chưa bao giờ từng có loại cảm giác này, đến nỗi tâm tình hình như cũng không rõ ràng, giống như ánh trăng ngoài cửa sổ xa xôi kia, mông lung mịt mù.

Đang lung tung nghĩ, thanh âm từ xa xa truyền đến, không lâu sau liền có thể nghe rõ ràng.

“Công chúa.” Đông Mai gào to, giọng điệu không hề ngọt ngào, thần tình mang vẻ tức giận.

“Làm sao vậy?”

“Ta biết Phò mã gia ở nơi nào.” Nàng căm giận như thế tuyên bố, khuôn mặt gay gắt.

“Ở đâu?”

“Ở trong phòng một người tên là Bạch Điệp cô nương.”

※ ※ ※

“Tiểu Điệp, đừng như vậy, buông biểu ca ra.” Tô Bỉnh Tu hết cách nói, tuy là ngôn từ cự tuyệt, nhưng giọng điệu ôn nhu ấm áp.

“Không, biểu ca, ta không để ngươi đi, Tiểu Điệp không để ngươi đi…” Bạch Điệp hình như say mèm, lộ ra khuôn mặt đỏ toàn bộ, hai cánh tay nắm chặt vạt áo của Tô Bỉnh Tu, “Ngươi đi rồi sẽ không trở về nữa.”

“Thế nào không trở lại? Ta ở đây mà.”

“Không, không phải.” Bạch Điệp lắc đầu, cố sức cao giọng giải thích, “Ta là nói ngươi đến nơi công chúa đó, sẽ không thể để ý Tiểu Điệp nữa.”

“Thế nào lại như thế? Ngươi đừng suy nghĩ miên man.”

“Sẽ! Sẽ!” Bạch Điệp dậm chân mạnh, lại dựa vào.

Tại sao có thể như vậy ? Một cô nương xưa nay ôn nhu uyển chuyển như vậy sao khi uống rượu vào lại trở thành như vậy?

Tô Bỉnh Tu lắc đầu, có chút không giải thích được, lại thêm nhiều thương tiếc, hắn một tay giữ thân thể hoảng động của Bạch Điệp, tay kia ôn nhu xoa gò má non mịn của nàng.

“Được rồi, Tiểu Điệp, đừng náo loạn.” Hắn ôn nhu khuyên nàng, “Biểu ca đáp ứng ngươi không đi, ở chỗ này cùng ngươi có được hay không?

Ngươi mau ngủ đi, đêm đã khuya.”

“Ta không ngủ, không ngủ!” Nàng không nghe theo, vẫn đang ôm chặt lấy hắn không tha, “Ta ngủ ngươi sẽ đi.”

“Biểu ca đáp ứng ngươi, biểu ca không đi —— “

“Ngươi không thể đáp ứng nàng.” Một tiếng nói trong trẻo thản nhiên vang lên, đi vào chính là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần một thân đỏ tươi hỉ hục, nàng bước nhẹ nhàng, khi thân thể nàng yểu điệu kiên định đứng trước mặt thì hai con ngươi của hắn liền ngừng lại tại mỹ nhan thiên tiên đặc biệt này.

“Là ngươi!” Tô Bỉnh Tu lông mày nhất hiên, có chút kinh ngạc, có chút kinh diễm, cũng có tức giận mà chính mình cũng không hiểu tại sao, “Ngươi tới làm cái gì?”

“Ngươi không thể ở tại chỗ này.” Lý Băng bình tĩnh lặp lại câu vừa rồi.

“Vì sao không thể?”

“Hôm nay là ngày đại hỉ của ta và ngươi, tối nay là đêm động phòng hoa chúc, ngươi là phu quân, nên cùng ta quay về tân phòng.” Nàng bình tĩnh, ngữ thanh không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm.

Tô Bỉnh Tu không thích nàng dường như giọng điệu ngoan cố nói lý lẽ, “Ta không quay về, thế nào?”

“Vì sao?” Hắn tức giận trả lời khiến nàng kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là thản nhiên mà thôi.

“Đừng tưởng rằng ngươi là công chúa là có thể ra lệnh cho ta, ép buộc ta! Không ngại nói cho ngươi,” Hắn nheo lại mắt, con ngươi đen giờ nổi lên chút hoả diễm nguy hiểm, “Ta lấy ngươi chỉ là bởi vì vô pháp cãi lời thánh ý, cũng không có nghĩa ta sẽ biến chính mình thành chó vẩy đuôi chủ trước mặt ngươi.”

“Ngươi vì sao nói như vậy?”

“Nói như thế nào?”

“Nói ngươi là cẩu.” Lý Băng lắc đầu, mày ngài nghi hoặc chau lại, “Ta cũng không hy vọng phu quân của ta ở trước mặt ta chó vẩy đuôi mừng chủ a.”Nàng là đang cố ra vẻ sao? Hắn không tin nàng nghe không hiểu ý khiêu khích của hắn.

“Đừng nghĩ ở trước mặt ta ngoan cố, Thiên Tinh, ta —— “

Lý Băng ngưng mi cắt ngang lời hắn gầm nhẹ, “Ngươi không thể gọi như vậy.”

“Cái gì?”

“Ngươi không thể gọi thẳng phong hào của ta, phải làm gọi ta một tiếng công chúa.”

“Công chúa? !” Tô Bỉnh Tu điên cuồng gào thét một tiếng, bỗng dưng nhẹ nhàng đẩy Bạch Điệp ra khỏi đoạn đối thoại của hai người, bước càng gần thêm tới chỗ Lý Băng, khuôn mặt tuấn tú bao hàm cúi xuống uy hiếp, trách mắng nàng, “Ngươi đừng tưởng làm như vậy, đừng nghĩ sau nghĩ vào Tô gia còn muốn ta phải hành lễ!” Con ngươi đen thiêu đốt cuồng diễm, hắn băng lãnh ném ra mỗi một câu chữ, “Đã vào Tô gia thì phải theo quy củ của ta, ta là trượng phu, ngươi là thê tử, ta thích làm sao thì làm, muốn gọi phong hào của ngươi, gọi tên của ngươi cũng được, tùy ta vui vẻ.”

“Nhưng ta là công chúa…”

“Công chúa thế nào? Rất giỏi sao? Đã tôn quý như vậy, lúc trước ngươi không nên đòi gả cho dân thường thấp kém.”

“Ta chưa nói ngươi thấp kém…”

“Vậy đừng ở trước mặt ta bày ra cái tự kiêu của công chúa! Nói cho ngươi hay, không chịu phục tùng.” Hắn ngữ âm lãnh liệt, khóe miệng cong lên tự nói bóng gió, “Tuỳ ngươi ở trước mặt hoàng thượng nói sao cũng được, ta không quan tâm.”

“Ta vì sao lại trước mặt phụ hoàng tố cáo ngươi?” Nàng hỏi, sau đó bỗng lắc đầu, dường như cho rằng dù có hỏi cũng không thể biết được câu trả lời thoả đáng, khẽ thở dài, “Được rồi, ngươi gọi ta Thiên Tinh được rồi.”

“Thiên Tinh tên này không tốt, ta không gọi.” Hắn một câu khó hiểu.

“Vì sao?”

“Lý Băng tên này tương đối thích hợp với người như ngươi, ” hắn đùa cợt nói, “Coi ngươi không khóc không cười, không thích không giận, không phải là một khối hàn băng do thiên nhiên tạo nên sao?”

“Phải?” Nàng giống một khối hàn băng của thiên nhiên?

” ‘Băng’ bất quá cái tên này rất thích hợp với ngươi, ngươi nói đúng không? Băng nhi.” Hắn cố tình gọi một tiếng.

Lý Băng cả người run lên, đột nhiên nhìn lên .

Chưa từng người nào gọi nàng như thế, chưa từng nhân gọi thẳng tên của nàng.

Phụ hoàng cùng với mọi người đều gọi Thiên Tinh, lâu dần nàng hầu như đã quên đi tên thật của mình. Hôm nay hắn gọi một tiếng, không biết làm sao nhưng thân thể nàng rốt cục lại có một loại cảm giác khác len lỏi vào.

Cảm giác này —— không hề nghe lời nàng khiến cho nàng không biết phải làm sao.

Tha giật mình ngưng đọng tại chỗ, hai tròng mắt xinh đẹp chưa từng rời khỏi nét mặt hắn một giây , chăm chú nhìn chằm chằm.

Hắn hình như bị ánh mắt của nàng ảnh hưởng, hai hàng lông mày càng cau lại, mâu quang bất tri bất giác tránh né ánh mắt của nàng.”Ngươi trừng ta làm gì?” Hắn lớn tiếng hỏi.

Nàng trừng hắn?

Bị hắn hỏi như thế, Lý Băng mới phát hiện đôi mắt của mình không rời hắn một giây, như đọng lại trên ngũ quan phân minh tuấn nhan.

Sao như vậy? Nàng từ bao giờ học được cách trừng mắt nhìn người khác? Từ bao giờ học được cách nhìn chằm chằm vào người khác, đến nháy mắt cũng luyến tiếc?

Còn có cảm giác kỳ lạ không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Vì cái gì khi ở đây nhìn hắn thì tim lại đập từ từ nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể dường như cũng chậm rãi đi lên?

Vì sao nàng muốn nhìn hắn, rồi lại không dám trực tiếp nhìn hắn?

Chỉ cần đôi mắt giao nhau, nàng bèn nghĩ thân thể bốc hoả, nhịn không được liền bắt đầu đứng lên rời đi.

Giống như hiện tại.

Tô Bỉnh Tu đột nhiên quay lại hai con ngươi đen lấp lánh phát sáng, mâu quang ở trên khuôn mặt nàng

Lý Băng hô hấp căng thẳng, thu con ngươi xuống, “Ngươi muốn ta xin lỗi sao?”

“Xin lỗi?”

“Bởi vì ta mới vừa rồi trừng ngươi.”

Bởi vì trừng hắn nên ân hận? Tô Bỉnh Tu không tin trừng mắt nhìn nàng, vô pháp lý giải những suy nghĩ của nàng.

“Ngươi hối hận?”

“Không.” Lý Băng lắc đầu, “Công chúa không được ân hận.”

“Đây là cái gì ý tứ?” Lửa giận của hắn lại dấy lên, “Ý của ngươi là công chúa cao cao tại thượng không nên xin lỗi dân thường, để tránh khỏi tự hạ thấp tư cách của mình?”

Tự hạ tư cách của mình? Điều này nàng chưa từng nghĩ qua. Thế nhưng nàng đúng là một công chúa a, công chúa là không được xin lỗi đối với thường dân, cung đình lễ nghi luôn luôn giáo dục nàng như vậy mà.”Thiên tử phạm pháp cũng đồng tội với thứ dân. Những lời này ngươi hchưa từng nghe qua?” Hắn châm biếm hỏi tha, “Ngươi đọc qua sách chưa? Đã biết chữ chưa?”

“Ta từ nhỏ liền đọc sách biết chữ.” Cho dù nàng vô cảm thế nào cũng bị hắn đùa cợt, loan loan đôi mi hơi nhăn lại, có loại cảm giác khó chịu đi qua đáy lòng, “Đương nhiên biết những lời này.”

“Biết thế nào? Ngươi lý giải thử?”

“Ta giải thích những lời này là sai.” Cảm giác khó chịu càng ngày càng mãnh liệt.

“Sai?”

Nàng nhìn thẳng hắn, “Thiên tử có thể nào đánh đồng cùng thứ dân ? Thứ dân phạm pháp nhất định phải chịu tội, nhưng nếu là vương công quý tộc phạm pháp, tự nhiên có gia thế bối cảnh tha thứ cho hắn, cho dù không khỏi cũng nhẹ hơn rất nhiều, chỉ cần vị cao quyền trọng, huống hồ là thiên tử?”

Tô Bỉnh Tu cứng họng, nghe nàng nói bên ngoài lãnh tĩnh kiềm chế, lại bị nói trúng tim đen, khiến hắn không thể cãi lại.

Không sai, thánh hiền thư thượng có nói “Dân vi quý, quân vi khinh”, cường điệu “Thiên tử phạm pháp cũng đồng tội với thứ dân”, nhưng dù sao cũng là nói một chút mà thôi, vì chính là giáo dục qua các thời kỳ của đế vương với dân nhiều phương pháp, muốn chân chính đạt được bình đẳng giữa vạn dân còn khó khăn lắm.

Cho dù hiện nay pháp trị thái bình thế, hoàng gia quý tộc vẫn tự cho mình những đặc quyền khác.

Ngay cả Tô Bỉnh Tu hắn, cũng theo chế độ khoa cử mà thăng chức. Mục đích thi đỗ của hắn chẳng lẽ không phải ham danh lợi, để được gần gũi hơn với giai cấp thượng lưu sao?

Hắn mặt nhăn cau mày, từ trước trong đáy lòng cơ hồ có một thứ mình ghét đến hôm nay lại được làm rõ hơn, mà chán ghét của mình lại hoá thành cường liệt phản cảm đối với Lý Băng.

“Nói như vậy ngươi là dùng thân phận công chúa để áp bức ta.” Hắn giọng điệu băng lãnh, “Ngươi có thể làm như vậy, nhưng mơ tưởng ta bởi vậy thần phục.”

“Ta không có muốn ngươi thần phục.” Tha khẽ cắn răng, “Nếu như ngươi thật muốn ta xin lỗi, ta có thể xin lỗi.”

“Cái gì?” Hắn kinh ngạc.

“Xin lỗi.” Tha nói rõ ràng.

Tô Bỉnh Tu phút chốc hô hấp căng thẳng, mâu quang dừng lại, hết sức kinh hãi.

Nàng thực sự xin lỗi hắn? Nhưng nàng cần xin lỗi cái gì?

Nàng hình như vì hắn không chút nào giấu đi nhãn thần cả kinh, bỗng dưng xoay người, nhẹ nhàng thêm chút cấp bách, bóng hình xinh đẹp yểu điệu nhanh chóng lướt đi.

Mà Tô Bỉnh Tu vẫn là ngóng nhìn bóng dáng hồng sắc hỉ điệp lướt đi, thần tình có chút suy nghĩ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương