"Chủ nhân!"
Đang nghĩ ngợi lung tung thì một tiếng hô vang lên trong đầu Cảnh Duệ. Đây chính là thông báo đến từ Cảnh Linh mà anh để lại.
"Chuyện gì?"
"Tiểu thư trúng độc." Cảnh Linh nhanh chóng đáp lại. Nhưng cũng không có tác dụng gì, lúc này Đường Tam đã sắp điên rồi, Vũ Văn ở trong phòng chờ cũng điên chẳng kém. Bọn họ biết trận này sẽ có người bị thương, đặc biệt là Vũ Văn, cậu là người đã đọc qua đoạn truyện này, nhưng cậu lại không lường trước được chuyện Sử Lai Khắc Thất Quái của nguyên tác lại thắng thảm như vậy. Tiểu Vũ trúng độc nằm la liệt, những người khác cũng không còn sức đứng, chỉ còn một mình Đường Tam đang đứng trên sân ép hỏi Diệp Linh Linh cứu đồng bạn.
Khi Cảnh Duệ trở về chính là thấy cảnh Diệp Linh Linh sử dụng hồn kĩ bao trùm lên Tiểu Vũ, cùng với tiếng phán định kết quả trận đấu của người chủ trì. Anh lập tức bay lên sàn đấu chữa trị cho đồng bọn, dù sao cũng đánh xong rồi. Cùng lúc đó, Vũ Văn cũng nhanh chóng từ trên phòng chờ nhảy xuống bế Tiểu Vũ lên.
"Duệ, đủ rồi." Vũ Văn lên tiếng, giọng khàn khàn. Đường Tam ra tay nặng như vậy, nếu như bị Duệ tẩn thêm một trận, không biết họ có còn sức lết ra khỏi nơi này không, hơn nữa, Vũ Văn nhìn bàn tay phải vừa bị cậu đốt cháy của Độc Cô Nhàn, như vậy là đủ rồi.
Đường Tam lúc này mới buông tay, thả Diệp Linh Linh xuống, bát chu mâu dần rút vào trong cơ thể, ánh đỏ trong đôi mắt dần biến mất.
"Ca." Đường Tam quay đầu nhìn Cảnh Duệ, cũng không quan tâm đối thủ thế nào liền xoay người ôm chặt Cảnh Duệ.
"Tiểu Vũ không sao rồi mà." Cảnh Duệ vuốt lưng Đường Tam nói. Đừng nói Đường Tam và Vũ Văn tận mắt nhìn thấy Tiểu Vũ bị thương, ngay cả anh chỉ nhìn kết quả thôi cũng không chịu được. Cô em gái mà bọn họ cưng chiều như thế bị thương, là ai cũng điên tiết.
Đường Tam ngước đầu lên nhìn Đái Mộc Bạch một cái, gật đầu, ý bảo: ta không sao.
Cho đến lúc này Sử Lai Khắc mới chính thức cảm thấy thật sự chiến thắng đối thủ cường đại trước mặt, khuôn mặt giấu sau mặt nạ không hẹn mà cùng toát ra nụ cười. Đối với bọn họ mà nói, tràng đoàn chiến đấu hồn này thật sự là gian nan nhất từ trước tới nay. Tuy khó khăn nhưng cũng đã bức ra toàn bộ thực lực của họ. Đường Tam có bát chu mâu, Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh có dung hợp đấu hồn kỹ, quyết định thắng bại vào lúc mấu chốt, đương nhiên, Đường Tam là linh hồn của toàn đội, năng lực khống chế đã phát huy toàn bộ. Trong trận này đã hao tâm tổn trí, nếu không có hắn khống chế, vậy thắng lợi của trận đấu này cũng không phải thuộc về bọn họ.
Ngọc Thiên Hằng đưa mắt nhìn về phía Sử Lai Khắc, vừa gặp ánh mắt Đái Mộc Bạch nhìn sang. Hai người mắt đối mắt nhìn nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này tình huống hoàn toàn bất đồng.
"Các ngươi rất mạnh. Có điều, chúng ta không hoàn toàn thua các ngươi." Ngọc Thiên Hằng nói.
Đái Mộc Bạch thản nhiên nói: "Không sai, các ngươi phối hợp không có chút tì vết, nếu ngay từ đầu các ngươi phòng thủ, ai chết vào tay ai vẫn hoàn toàn không nói trước được."
Thực lực của Ngọc Thiên Hằng đáng được Đái Mộc Bạch tôn trọng, hắn cũng là lần đầu tiên gặp đối thủ cùng cấp bậc mạnh mẽ như vậy. Là đội trưởng Hoàng Đấu chiến đội, Ngọc Thiên Hằng hầu như bị hoả lực của Sử Lai Khắc nhằm vào công kích, nhưng hắn vẫn kiên trì được đến cùng. Mặc dù trận đấu này thua, nhưng Đái Mộc Bạch cũng hiểu được Lam Điện Phách Vương Long cũng không có bị bại bởi Tà Mâu Bạch Hổ của mình.
"Nhưng mà..." Đái Mộc Bạch nở nụ cười xấu xa, "Có thêm hai vị mới vừa lên sân nữa, thì chưa chắc đâu."
Ngọc Thiên Hằng nhíu mày lại nhìn hai người khá lạ mặt mới xuất hiện, một người chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã khôi phục tất cả vết thương cho đồng đội, một người lặng yên không tiếng động đốt bỏng một bàn tay của đội viên đội mình.
Ngọc Thiên Hằng trong lòng thầm than một tiếng, hướng về phía Đái Mộc Bạch gật đầu, "Hy vọng sau này có cơ hội giao thủ, khi đó chúng ta nhất định sẽ thắng."
Đái Mộc Bạch mỉm cười, "Sao có thể, chiến thắng vẫn phải như trước, phải là chúng ta."
Ánh mắt hai người lại xuất hiện những tia lửa, Ngọc Thiên Hằng hít vào một hơi, lúc này mới đi đến đỡ Hắc Báo hồn sư Áo Tư La cùng với đội hữu của mình nói: "Chúng ta đi."
Bảy người bước đi lảo đảo cùng nhau chậm rãi hướng đến lối vào dành cho hồn sư. Bại trận làm cho bóng lưng bọn họ nhìn qua có chút đơn bạc.
Bích Lân Xà hồn sư Độc Cô Nhạn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Đường Tam nói: "Độc của ngươi rất lợi hại, thậm chí có thể phá được độc xà của ta. Ta vĩnh viễn sẽ nhớ đến mối nhục hôm nay. Một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi ngã dưới độc xà của ta..."
Đường Tam bình tĩnh nhìn đối thủ lạnh nhạt đáp: "Tùy thời xin đợi."
Cùng Độc Cô Nhạn quay đầu lại còn có Cửu Tâm Hải Đường hồn sư Diệp Linh Linh nhưng ánh mắt của nàng bất đồng, không mang theo oán hận mà là một loại ánh mắt kinh ngạc quý trọng, còn có một chút kì lạ nhìn Đường Tam cùng Cảnh Duệ như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng, xoay người theo đồng bạn rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của đối thủ, Đái Mộc Bạch đột nhiên cười, "Chúng ta đã thắng."
Oscar cười hắc hắc: "Đúng vậy, chúng ta thắng."
Bảy người đều nhìn lẫn nhau, đều tự vươn cánh tay phải của mình ra. Sử Lai Khắc Thất Quái ngón tay trỏ đều chỉ lên trời, vui sướng vì thắng lợi lúc này trong tình thân cùng nhau bộc phát toàn diện.
Tiếng vỗ tay giờ khắc này bắt đầu vang lên. Sử Lai Khắc Thất Quái được tất cả khách quý xem trận đấu hoan hô, mặc dù số lượng không nhiều hơn so với bên ngoài nhưng những tiếng vỗ tay mạnh mẽ này khiến cho trận đoàn chiến đấu hồn căng thẳng có một kết cục hoàn mỹ. Cảnh Duệ và Vũ Văn lui sang một bên nhìn bọn họ, kết cục hoàn mỹ này bọn họ không thể hưởng, bởi vì trận này gian nan đến thế, xét cho cùng vẫn là do họ ảnh hưởng, khiến những người khác có chút ỷ lại vào kĩ năng của họ.
Cảnh Duệ liếc mắt nhìn về phía thông đạo phía đối thủ, yên lặng gửi một tin nhắn cho Vũ Văn đang còn cười ngốc nhìn Tiểu Vũ, ai chả nhìn thấy lúc bế Tiểu Vũ lên môi của con bé đụng phải má của tên này, có cần phải làm quá lên vậy không.
[Hảo hữu] Cảnh Duệ: A Thanh.
[Hảo hữu] Cảnh Duệ: Khuyên tai.
Vũ Văn lúc này mới ngưng cười ngốc lại, nhắn lại hỏi: Kiểu dáng gì?
[Hảo hữu] Cảnh Duệ: Hình tia sét, làm bằng đá musgrative.
Trước mắt họ đã thấy qua khuyên hình mặt trời làm bằng kim cương đỏ, hình trăng khuyết làm từ kim cương xanh, thêm cái vừa mới tìm thấy là ba cái, tất cả những thứ này đều có khả năng liên quan đến nguyên nhân họ đến thế giới này.
Không chỉ thế, còn có những người xuất hiện trong gia phả, bên anh còn đơn giản, nhìn cái gia phả của Vũ Văn mới thật sự rắc rối.
Trong lúc hai người bàn luận suy tính, họ cũng đã theo chân những người khác trở về phòng nghỉ. Đại Sư cùng Đường Tam thầy trò hai người liếc nhau, từ trong mắt Đại Sư, Đường Tam thấy được sự hài lòng. Được đại sư đánh giá cao, đối với Đường Tam mà nói, so với tiếng vỗ tay của mọi người còn cao hơn mấy phần.
Đại Sư cũng không nhiều lời tán dương, chỉ nói, "Tốt lắm, các ngươi thắng, các ngươi không chỉ chiến thắng liễu đối thủ, đồng thời cũng chiến thắng chính mình. Hôm nay này trận đoàn chiến đấu hồn, cũng là cuộc thí luyện cuối cùng của giai đoạn luyện tập thứ hai, các ngươi đều lấy được thành tích hạng ưu thông qua khảo nghiệm."
Oscar cười hắc hắc, nói:: "Đại Sư, vậy trở về sau này, có phải nên cho chúng ta nghỉ ngơi hay không?"
Phất Lan Đức đứng một bên nhíu mày nói: "Mấy tên tiểu tử các ngươi cũng không nên đắc ý thái quá. Chẳng lẻ các ngươi không nhìn ra, thắng lợi hôm nay là may mắn thế nào sao? Chính thức so sánh về thực lực, các ngươi cũng không phải là đối thủ của hoàng đấu chiến đội."
Oscar nói: "Nhưng viện trường, ta nhớ kỹ ngài từng dạy quá chúng ta, vận khí cũng được tính là một phần thực lực. Chẳng lẽ ngài đã quên rồi sao? Hơn nữa trận này lão tam với lão tứ cũng chưa tham gia, nếu có bọn họ, chúng ta còn thắng thảm thế này sao."
"Ách... giỏi cho tên tiểu tử thúi nhà ngươi, hừ hừ." Phất Lan Đức ngoài miệng mặc dù đang giáo huấn Oscar, nhưng trên thực tế. Trong lòng hắn hưng phấn thậm chí còn nhiều hơn Đại Sư.
Học viện Sử Lai Khắc có thể nói là hắn kiên trì cho tới nay. Mà bây giờ, hắn rốt cục cũng tìm được một nhóm đệ tử xuất sắc nhất từ trước tới nay.
Hắn tin tưởng, không quá hai mươi năm nữa, bọn nhỏ trước mắt này sẽ mang đến cho cả giới hồn sư đấu la đại lục một trận cuồng phong, thực sự là cuồng phong chân chính.
Triệu Vô Cực cười nói: "Tốt lắm, được rồi. Phất Lan Đức, ngươi không cần ngoài cứng trong mền, bọn nhỏ trong khoảng thời gian này cũng khổ cực rồi. Đại Sư. Ngài nhìn xem có phải nên trở về để cho bọn họ tu chỉnh một thời gian hay không."
Đại sư chậm rãi gật đầu. "Lẽ tất nhiên sẽ để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút rồi. Lần này trở về, cho các ngươi nửa tháng nghỉ ngơi, các ngươi có thể làm chuyện mình muốn. Sau đó ta sẽ tính toán lúc nào bắt đầu giai đoạn thí luyện thứ ba."
"Còn có giai đoạn thứ ba?" Trừ Đường Tam ra, tám người còn lại không nhịn được đồng thời kinh hô một tiếng.
Đại Sư chỉ bình thản liếc mắt quét qua bọn họ một cái, trên mặt vừa khôi phục lại vẻ mặt truyền thống cứng ngắc, "Thế nào? Các ngươi có ý kiến gì không?"
"Không, không, đương nhiên không có. Đại sư. Ngài là người anh minh nhất. Đừng nói đệ tam giai đoạn, cho dù là đệ tứ, đệ ngũ, chúng ta cũng nhất định có thể kiên trì." Oscar giành trả lời. Những người khác đều tròng mắt đều âm thầm tối lại.
Bọn họ đều cũng phải thừa nhận, phương pháp huấn luyện của đại sư không nghi ngờ có hiệu quả cực tốt, nhưng kinh nghiệm thống khổ đã trải qua trong đó quyết không có ai nguyện ý thử lại. Đệ nhất, đệ nhị thí luyện đã gian nan, khó khăn như thế vậy đệ tam giai đoạn thí luyện còn đến mức nào chứ?
Cảnh Duệ cùng Vũ Văn cũng bắt đầu than khổ, kế hoạch thăm dò bọn họ mới lên cũng chỉ có thể ngâm nước, hơn nữa còn công việc bên Tiêu Dao mới chất đống thêm một cục, muốn giải quyết trong nửa tháng, nghĩ thôi cũng biết mệt cỡ nào.
Đúng lúc này, một người chậm rãi đã đi tới. Người chưa tới. Thanh âm đã truyền đến trước, "Viện trưởng Phất Lan Đức. Phó viện trưởng Triệu Vô Cực. Đệ tử Tần Minh bái kiến."
Người đến đúng là sư phụ chỉ đạo đội Hoàng Đấu Tần Minh, chỉ thấy hắn rất nhanh tiến lên vài bước, hạ chân quỳ rạp xuống trước mặt Phất Lan Đức và Triệu Vô Cực. Lúc này, hắn đã hoàn toàn không có vẻ bình tĩnh như lúc trước áp trận cho chiến đội, trong đôi mắt tràn ngập vẻ kích động.
Phất Lan Đức dùng tay chỉnh lại thủy tinh nhãn kính trên mũi, "Ta còn tưởng rằng tiểu tử thúi ngươi đã sớm quên chúng ta rồi chứ."
Triệu Vô Cực đỡ Tần Minh từ dưới đất đứng lên, nhìn Tần Minh từ trên xuống dưới, ha ha cười, "Hảo tiểu tử, ngươi là càng ngày càng lợi hại, xem ra, không bao lâu nữa, ngươi sẽ đuổi kịp mấy lão già chúng ta rồi."
Tần Minh cung kính, "Bất luận lúc nào, hai vị viện trưởng vẫn luôn là sư phụ của Tần Minh, Tần Minh cũng vĩnh viễn đều là học viên của Sử Lai Khắc."
Nhìn một màn trước mắt, Sử Lai Khắc Cửu Quái không nhịn được một trận trợn mắt há hốc mồm. Mặc dù bọn họ không biết Tần Minh đến tột cùng là làm gì nhưng lúc trước tại đấu hồn thai, hắn xuất hiện ở một cửa khác thì bọn họ thấy rõ ràng.
Người này hiển nhiên cùng đội Hoàng Đấu có quan hệ rất sâu, lại nghe ý tứ trong giọng nói của hắn, hắn chẳng lẽ là ...
Phất Lan Đức giơ tay lên, dùng sức vỗ vỗ vào vai của Tần Minh, "Đã rời đi học viện nhiều năm như vậy, ngươi cũng vẫn còn giống như trước câu thúc như vậy. Lại đây, ta giới thiệu cho ngươi một vị...đây là Đại Sư, còn đây là chín tiểu quái vật vừa rồi ngươi tại đấu hồn trên đài cũng đã thấy qua."
Tần Minh đầu tiên cung kính về phía Đại Sư hành lễ, hơn nữa chính là đệ tử lễ, "Chào ngài, Đại Sư."
Đại Sư thân hình nghiêng một bên, không thụ lễ này của hắn, lạnh nhạt nói: "Không cần khách khí."
Tần Minh chưa gặp Đại Sư, thấy người không thụ lễ của mình không nhịn được ngạc nhiên một trận, Phất Lan Đức ở một bên lại cười nói: "Ngươi là sư phụ của cháu hắn, theo phương diện này mà nói, bàn về bối phận ngươi cùng hắn tương đương, hắn đương nhiên sẽ không nhận lễ của ngươi."
Tần Minh không giải thích được, khó hiểu đích nhìn về phía Phất Lan Đức, Đại Sư trong mắt toát ra một tia bất mãn, ánh mắt chứa đầy quang mang, tựa hồ tại trách cứ Phất Lan Đức nói đền chuyện này.
Phất Lan Đức cười hắc hắc, nói: "Đều là người mình, ngươi cũng không cần cất giấu làm gì. Chẳng lẽ ngươi không muốn ta nói cho mọi người, Ngọc Thiên Hằng chính là cháu của ngươi sao?"
"Cái gì?" Bảy người Sử Lai Khắc cơ hồ đồng thời kinh hô ra tiếng, Cảnh Duệ vừa uống một ngụm trà cũng suýt nữa phun ra, Vũ Văn cũng ra vẻ ngạc nhiên, bọn họ như thế nào cũng nghĩ không ra, Đại Sư cũng xuất thân từ thất đại gia tộc, mỗi người trong tộc đều được xưng là có lực công kích đệ nhất Lam Điện Phách Vương Long gia tộc.
Sắc mặt Đại Sư nhất thời trầm xuống, "Ngươi đã nói cho bọn họ rồi. Phất Lan Đức, ta nói rất nhiều lần rồi, ta cùng gia tộc đó đã sớm không có bất kỳ quan hệ nào." Bỏ lại những lời này, Đại Sư xoay người hướng ra phía ngoài bước đi. Đường Tam tiến lên muốn đuổi theo thượng sư phụ, lại bị Đại Sư khoát tay ngăn lại, "Các ngươi đợi một chút để tính toán đấu hồn tích phân tháng này, đợi lát nữa cùng Phất Lan Đức đồng thời trở về đi thôi. Ta có chút việc."
Đưa mắt nhìn trứ Đại Sư rời đi, Đường Tam có chút nghi hoặc đích nhìn về Phất Lan Đức. Trong lòng cũng đã dần dần rõ ràng lhiểu được duyên cớ trong chuyện này. Khó trách Đại Sư lúc đầu tại nhắc tới Lam Điện Phách Vương Long gia tộc khi đó vẻ mặt có chút khác thường.
Phất Lan Đức có chút hối hận, nói: "Là ta lắm chuyện. Bất quá, không có việc gì, từ nhỏ hắn đã sớm có thói quen này."
Tần Minh thở dài một hơi, "Thực không nghĩ tới, Đại Sư lại là thúc thúc của Thiên Hằng."
Phất Lan Đức rất nhanh khôi phục lại bình thường, nói với Sử Lai Khắc Cửu Quái: "Các ngươi nhất định rất kỳ quái, tại sao Tần Minh lại tới nơi này. Kỳ thật, rất đơn giản, hắn cũng từng giống như các ngươi, là học viên của học viện. Hơn nữa lại từng là một đệ tử xuất sắc nhất. Là học viên tôt nghiệp đầu tiên của học viên. Cảnh Duệ, Vũ Văn, Mộc Bạch, Tiểu Tam, Tiểu Vũ, các ngươi không lâu đã phá được thành tích đạt ba mươi cấp nhanh nhất chính là do Tần Minh lập nên."
Tần Minh mỉm cười, nói: "Các vị học đệ, học muội, lần đầu gặp mặt. Xem ra, học viện Sử Lai Khắc chúng ta tương lai phát triển còn rực rỡ hơn nữa."
Triệu Vô Cực đứng một bên có chút bất đắc dĩ nói: "Tốt cái gì mà tốt, bọn nhỏ này chính là nhóm đệ tử cuối cùng của học viện."
Tần Minh trong lòng cả kinh, nói: "Chẳng lẽ vấn đề kinh tế của học viện còn chưa có cách giải quyết sao?"
Phất Lan Đức thở dài một tiếng, "Sự thật chính là như thế, cũng không có gì che dấu được. Hơn nữa, chúng ta cũng mệt mỏi rồi. Theo tuổi tăng lên, đã không có xung lực tuổi trẻ. Chờ nhỏ này tốt nghiệp sau đó ta nghĩ, chúng ta cũng có thể tự sống cuộc sống của mình. Tần Minh, ngươi dạy mấy tên đệ tử này, cũng rất tốt, tất cả đều là tinh anh."
Tần Minh cười khổ nói: "Không phải ta dạy tốt, mà là mấy đứa nhỏ này tự thân có điều kiện cực tốt về thiên phú và xuất thân. Cũng không phải ta có lực hấp dẫn để có thể dạy bọn họ. Mà là học viện chúng ta cung cấp đủ điều kiện hấp dẫn cho bọn họ."
"Nói như vậy, ngươi cũng là giáo viên của học viện?" Phất Lan Đức có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Tần Minh gật đầu, nói: "Ta bây giờ dạy ở học viện hoàng gia Thiên Đấu. Chiến đội hôm nay đều là đệ tử xuất sắc nhất của học viện. Lần này dẫn bọn hắn ra ngoài, xem như một lần lịch lãm. Vừa lúc cũng có thể thuận tiện đến thăm học viện Sử Lai Khắc. Không nghĩ tới, vừa tới hai ngày, học đệ học muội đã đưa cho ta một phần đại lễ."
Phất Lan Đức cười, nói: "Vừa nhìn thấy ngươi, ta đối với trận đấu hồn này rất an tâm. Tốt lắm, nơi này không phải là chỗ để nói chuyện chúng ta đến tửu điếm đi thôi. Nhiều năm không gặp như vậy, thầy trò chúng ta cùng tâm sự."
Tần Minh thống khoái gật đầu đáp ứng, ánh mắt đảo qua một lượt trên người Sử Lai Khắc Cửu Quái, trong lòng ám động.
Hắn rõ ràng nghe được Phất lan đức lúc trước nói qua, thành tích lúc trước của hắn tại học viện Sử Lai Khắc được duy trì bấy lâu nay, cuối cùng đã bị năm trong số chín đứa nhỏ này phá vỡ, cho thấy tuổi tác của bọn họ bây giờ tất nhiên là không lớn. Hơn nữa với tình trạng của học viện Sử Lai Khắc hiện nay lại bồi dưỡng ra được những tinh anh như thế, hiển nhiên thiên phú của họ không hề nhỏ.
Sau khi bị Phất Lan Đức đuổi đi kết toán điểm số, nhóm Cửu Quái vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, đột nhiên Tiểu Vũ ghé vào tai Vũ Văn hỏi một câu nhỏ: "Thanh ca, học viện Thiên Đấu rất có danh tiếng sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook