Thiên Niên Túy
Chương 40: - Đại gia


Tất cả tâm tư của Lam Túy đều nằm trong chiếc lược ngọc Dương Chi nên không đủ kiên nhẫn nghe Chu Chí Quảng nói mấy lời thừa thãi nữa, cô vội vàng để lại số điện thoại cho hắn rồi chạy thẳng về phòng đấu giá, không quay đầu lại.
Vừa bước vào buồng đóng lại cánh cửa kính mờ, chú Trọng thấy vẻ mặt cô không ổn liền hỏi han nhưng Lam Túy không trả lời. Cô chỉ ló đầu ra nhìn mọi người trong căn phòng kính đang rầm rì nói cười, thấy không ai để ý tới buồng của cô mới thò tay lấy Quân Y Hoàng từ trong túi ra.
Lam Túy đưa tay ra hiệu 'suỵt' với chú Trọng rồi cúi đầu sát lại con búp bê nói: "Quân Quân, hiện giờ chúng ta đang ở phiên đấu giá, để tôi lấy thứ này cho cô xem. Ở đây thính lực của mọi người đều rất tốt, nên cô xem xong thì nhỏ tiếng trả lời tôi là được" Dứt lời, Lam Túy liền đặt con búp bê lên bàn rồi lật quyển danh sách tới trang có chiếc lược ngọc.
"Cô có biết chiếc lược ngọc này không?" Lam Túy nằm bò trên bàn khẽ hỏi.
"Có thấy qua, là đồ trong cung"
Tuy Lam Túy không thể nhìn thấy được nét mặt của Quân Y Hoàng nhưng giọng nói của nàng hơi run rẩy, cho thấy nàng đang rất kích động.
"Cô chắc chứ?"
"Ta nhớ mang máng thì đây là trang sức cài tóc của Lan phi"
Lan phi? Lam Túy hơi sững người, vừa định hỏi kĩ hơn thì buổi đấu giá lại tiếp tục, người bên ngoài lục tục quay trở về. Lam Túy chỉ đành đè xuống nghi vấn trong lòng rồi bỏ Quân Y Hoàng lại vào trong túi.
Chờ khách mua quay lại đầy đủ, hội trường tiếp tục bày lên món hàng thứ sáu. Giờ đây suy nghĩ trong lòng Lam Túy so với trước đó có phần thay đổi, cô vẫn nghĩ mãi đến chiếc lược bằng ngọc Dương Chi. Quân Y Hoàng biết chiếc lược này, chứng tỏ nguồn gốc chiếc lược hiển nhiên có liên quan đến cô ấy, mà cũng là manh mối duy nhất trước mắt có thể tìm thấy liên quan đến chuyện hồn vía cô ấy bị thất lạc. Cái nghề buôn hàng này cũng có quy tắc riêng của họ, người mua sau khi đấu giá được món hàng rồi trả tiền thì người buôn có nghĩa vụ phải trình bày rõ ràng nguồn gốc xuất xứ của món hàng với người mua, để tránh hiềm nghi từ người mua, cũng là để sau này khi người mua sang tay cho người khác tránh gặp phải các rắc rối không cần thiết. Nhưng nếu không phải là người đấu giá được món hàng đó, người buôn tuyệt đối sẽ giữ miệng kín như bưng, một chút tin tức cũng sẽ không mảy may tiết lộ ra ngoài.
Chính vì thế nếu muốn truy ra xuất xứ của chiếc lược ngọc, nhất định phải mua được món hàng này.
Lược ngọc Dương Chi là món thứ tám, sắp sửa tới lượt đấu giá. Bỗng dưng trái tim Lam Túy đập gấp gáp như trống trận, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy có chút buồn cười, không biết vì sao mình lại để tâm đến chuyện Quân Y Hoàng bị thất lạc hồn vía đến như vậy.
"Món thứ bảy, giao dịch xong"
Tiếng chiêng vàng vừa vang lên, chú Trọng như buông được gánh nặng: "Cuối cùng cũng mua được một món. Tiểu Túy, con đừng ngẩn ngơ nữa, chúng ta đến đây không phải để chơi!"
Lam Túy 'ừm' một tiếng, lờ đi lời trách mắng của chú Trọng, ánh mắt cô vẫn dính chặt vào chiếc bàn kính nằm dưới tầng trệt. Chỉ trong phút chốc, một cô gái mặc sườn xám cầm một cái khay bước tới rồi đặt cái khay lên tấm khăn lụa đỏ. Bên trên chiếc khay là chiếc lược ngọc Dương Chi.
So với hình chụp thì chiếc lược ngọc càng tinh xảo hơn nhiều, màu sắc mượt mà, nhẵn bóng nõn nà vô cùng, mịn màng như làn da thiếu nữ. Hai đóa hoa phù dung cũng được khắc cực kỳ tinh xảo, hai cái nhụy hoa bên trên ánh lên vân ngọc màu đỏ thẫm, trông rất giống điểm nhãn cho rồng*, tô điểm thêm sắc màu cho chiếc lược.
[Thời xưa, người ta vẽ rồng thường vẽ thân trước rồi mới vẽ mắt, gọi là 'điểm nhãn' để làm cho con rồng có thần hơn; hoặc như múa lân, múa rồng, thường người ta sẽ vẽ thêm mắt cho lân, cho rồng với ước mong con lân, rồng sẽ múa đẹp, múa có hồn và uy lực hơn]
"Món thứ tám là chiếc lược bằng ngọc Dương Chi này, giá khởi điểm 200,000 tệ, bước giá là 50,000 tệ, bây giờ xin bắt đầu!"
Người chủ trì vừa dứt lời, các chiếc chiêng nhỏ ở các buồng lập tức vang lên.
Lược ngọc là hàng 'hot', hơn nữa bất luận là chất lượng hay kĩ thuật chế tác đều là hàng nhất đẳng, không bao lâu mức giá đã bị đẩy lên tới bảy chữ số.
Lòng bàn tay Lam Túy ướt đẫm mồ hôi, giống như đây là lần đầu tiên cô tham gia mua hàng vậy. Chú Trọng vừa nãy có nghe thấy chuyện cô nói với Quân Y Hoàng, giờ đây đôi lông mày đen to rậm đang nhíu chặt lại: "Tiểu Túy, con nhất định phải mua chiếc lược này sao?"
"Phải mua!" Lam Túy khẽ nghiến răng nói, cây dùi nhỏ nằm trong bàn tay phải không ngừng gõ lên chiếc chiêng nhỏ, từng tiếng "coong' vang lên rất dứt khoát.
Lúc này người đặt giá chỉ còn lại khoảng mười người. Lòng cô quyết tâm tới cùng phải giành lấy chiếc lược cho bằng được, sau đó lực gõ chiêng cũng giảm lại, cô ngồi chờ người khác đặt giá.
"Vị gia ở buồng số 27 đặt giá 1,850,000 tệ, còn có vị gia, tiểu thư nào đặt giá nữa không ạ?"
Thực ra tới bây giờ, giá đấu của chiếc lược ngọc cơ bản đã đến mức bão hòa. Dù chất lượng chiếc lược có tốt, kĩ thuật có cầu kỳ đến thế nào đi nữa thì nó cũng chỉ nhỏ chưa tới nửa lòng bàn tay, đại khái giá chỉ ở mức đó. Nếu tiếp tục đẩy giá lên cao nữa thì sẽ không còn lợi nhuận. Cả hội trường đều im phăng phắc, chú Trọng ra dấu lắc đầu với Lam Túy, cô hơi chun mũi lại, cây dùi trên tay lại gõ lên chiêng lần nữa.
"Vị tiểu thư ở buồng 22 đặt giá 1,900,000 tệ, còn có vị gia, tiểu thư nào đặt giá nữa không ạ?"
Buồng 27 chính là căn buồng nằm phía đối diện với buồng của Lam Túy, trong đó có một nam một nữ đang ngồi gần sát ban công. Hai người này Lam Túy đã từng gặp qua, người đàn ông họ Du còn người phụ nữ họ Lý, là một cặp phu thê ân ái nổi danh trong nghề. Người đàn ông dường như có chút kinh ngạc, Lam Túy vẫn tiếp tục đặt giá, người phụ nữ bên cạnh ngẩng đầu lên nói khẽ vào tai anh ta mấy câu gì đó.
Chiếc chiêng nhỏ ở buồng đối diện lại tiếp tục vang lên.
Lam Túy cau mày thật chặt, thế nào, đây là muốn tranh giành với cô sao? Đối với chiếc lược ngọc này, Lam Túy không lấy không được, cổ tay của cô lần nữa cong lại, chiếc dùi nhỏ xoay nửa vòng rồi đáp xuống chiếc chiêng.
"Buồng số 27, 1,950,000 tệ!"
"Buồng số 22, 2,000,000 tệ!"
"Buồng số 27, 2,050,000 tệ!"
"Buồng số 22, 2,100,000 tệ!"
"....."
Cả căn phòng chỉ có tiếng chiêng và tiếng báo giá của người chủ trì, hiện giờ ai cũng nhìn ra được là hai buồng 22 và 27 đang tập trung toàn bộ tiền bạc ra sức tranh giành. Mọi người đều mang tâm trạng háo hức xem kịch vui, nghe tiếng chiêng hai buồng vang lên liên tục không ngừng, không ai chịu nhường ai.
"Tiểu Túy!" chiếc dùi trên tay Lam Túy lại gõ lần nữa, sắc mặt chú Trọng đã tối sầm tự nãy giờ
Anh em Dung gia ở buồng kế bên xem mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, gõ gõ lên vách kính mờ, khẽ nói: "Em gái, em đang làm gì vậy?"
Lam Túy chỉ vờ như không nghe thấy, tay cô lại gõ thêm một cái.
"Buồng số 22, 2,700,000 tệ!"
Người trong nghề đều biết, chiếc lược đã được đẩy tới mức giá này, chỉ có lỗ không có lời, rõ ràng là một vụ làm ăn thua thiệt, hai nhà nếu tiếp tục tranh giành thì kẻ hưởng lợi chỉ có Hoài Viễn Các. Người đàn ông đối diện hiểu rõ lý lẽ này nên tiếng chiêng lưỡng lự không vang lên nữa.
Lam Túy cuối cùng cũng thở phào một hơi, cô mỉm cười thì thầm như nói với chính mình: "Quân Quân, thấy tôi có lòng không! Hôm nay tôi thật sự là nhất thời nông nổi vì hồng nhan, dù có nghèo rớt đi nữa cũng không phiền lòng"
Cặp vợ chồng phía đối diện dường như xảy ra mâu thuẫn, hai người nói chuyện rất nhỏ nên hoàn toàn không thể nghe thấy họ nói gì. Lam Túy nhìn sắc mặt đoán chừng người đàn ông không muốn đặt giá nữa nhưng người phụ nữ lại nhất định muốn giành lấy phần mặt mũi này.
Người chủ trì cười tít mắt, nói lớn: "Vị tiểu thư ở buồng số 22 đặt giá 2,700,000 tệ, còn có vị gia, tiểu thư nào đặt giá nữa không ạ?"
Người phụ nữ đối diện đứng dậy xoay đầu muốn bỏ đi, người đàn ông vội vàng ngăn lại. Người phụ nữ quay lưng lại phía ban công, người đàn ông ôm lấy cô nói gì đó. Cuối cùng anh ta lộ ra vẻ mặt chịu thua rồi ấn ấn ngón tay phải lên màn hình LCD ngay gần đó.
Trái tim Lam Túy như nhảy khỏi lồng ngực, chỉ thấy con số trên màn hình LCD bên dưới nhảy lên điên cuồng, cuối cùng dừng lại ở một con số: 13,500,000 tệ.
Gói hàng.
Cả hội trường bất chợt vang lên một tràng hoan hô như sấm dậy.
Lam Túy thở hắt ra rồi đứng dậy, cô cắn răng thật chặt, cả bàn tay run rẩy.
Người chủ trì cũng lộ ra vài phần ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chốc lát liền giấu đi không còn chút dấu vết gì, đoạn anh ta tiếp tục xướng giọng: "Buồng số 27 ra giá 13,500,000 tệ, còn có vị gia, tiểu thư nào ra giá nữa không ạ?"
Lam Túy cực kỳ đắn đo, hiện thời cũng không phải là cô không thể đặt giá, nhưng nếu tiếp tục thì không phải chỉ là tăng lên theo bước giá 100,000 tệ, mà là gấp đôi con số 13,500,000 tệ, cũng chính là 27,000,000 tệ.
Lam gia không phải là không có số tiền này, chỉ là hiện giờ tình hình Lam gia không được tốt, nếu dùng số tiền này để mua một chiếc lược, tiền mặt tất xoay vòng không kịp, nếu chờ thì Lam gia chỉ còn nước khuynh gia bại sản.
Nhưng nếu không đặt giá, phải mở to mắt nhìn manh mối liên quan đến hồn vía của Quân Y Hoàng biến mất, Lam Túy lại không cam tâm.
"Buồng số 27 đặt giá 13,500,000 tệ lần thứ hai"
Chiếc dùi trên tay Lam Túy chần chừ trước cái chiêng, chú Trọng nắm lấy cổ tay cô giận dữ nói: "Tiểu Túy, có phải con muốn Lam gia sụp đổ hay không hả?"
Lam Túy nghe xong thì cắn chặt đôi môi đỏ hồng, do dự một hồi mới thả lỏng ngón tay, đưa cây dùi cho chú Trọng" Chú Trọng, con biết rồi, là con sai rồi"
"Buồng số 27 đặt giá 13,500,000 tệ lần thứ ba"
Tiếng chiêng vang lên, giao dịch thành công.
Đây chẳng qua chỉ là một tiết mục của Hội Trà, phần sau đó dù thế nào vẫn được tiến hành tiếp tục theo thứ tự. Có điều giờ đây Lam Túy không còn tâm trạng mua hàng nữa, cô giao cây dùi cho chú Trọng rồi chống cằm dựa vào ban công nhìn mấy món hàng được đưa lên rồi lại đưa xuống trên chiếc bàn kính, mấy con số trên màn hình LCD nhấp nháy từ thấp rồi lại lên cao
Sau khi phiên đấu giá kết thúc cũng đã là năm giờ chiều, Hoài Viễn Các giữ khách mua hàng ở lại dùng cơm, sắc trời dần chuyển tối, khách khứa từng người lần lượt cáo biệt.
Lần này các nhà đều đặt giá rất mạnh tay, Lam gia chỉ mua được hai món. Hàng hóa không nhất định phải mang đi ngay trong ngày nên nhà Lam Túy quyết định trở về nghỉ ngơi, ngày hôm sau sẽ có người của Hoài Viễn Các mang hàng giao tận nơi. Căng thẳng cả một ngày dài ai nấy cũng đều mệt mỏi, Lam Túy và chú Trọng hẹn anh em Dung gia ngày mai nói tiếp rồi lái xe trở về.
Ở trên xe sắc mặt chú Trọng cực kỳ khó coi. Lam Túy biết chú Trọng muốn hỏi chuyện xảy ra giữa cô và Quân Y Hoàng hai năm trước, nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm tình cũng chẳng còn chút sức lực nào để giải thích, nên quyết định tiên hạ thủ vi cường, cô vừa vào cửa đã than mệt rồi y như con thỏ, lủi thẳng vào phòng ngủ khóa trái cửa lại.
Lam Túy dựa vào cánh cửa thở dài thườn thượt, lúc này nụ cười vẫn gắng gượng trên môi nãy giờ mới tắt đi, cô lấy Quân Y Hoàng từ trong túi ra.
Quân Y Hoàng ở trong túi vải cũng nghe hiểu được tình hình, biết Lam Túy không mua được chiếc lược ngọc, nàng đứng trên mặt đất cả nửa ngày không lên tiếng
"Quân Quân" Lam Túy ngồi xổm trên mặt đất nhìn Quân Y Hoàng, cô im lặng hồi lâu mới nói tiếp: "Xin lỗi"
"....vì sao?" Quân Y Hoàng hiển nhiên biết Lam Túy không giành được chiếc lược nhưng nàng lại không hiểu lý do vì sao.
"Ừm....bởi vì tôi....không phải đại gia" Lam Túy tự cười nhạo chính mình
"Đại gia?" Quân Y Hoàng dù đã ở bên Lam Túy một năm, nhưng có những từ nàng vẫn nghe không hiểu.
"Chính là không đủ tiền đó"
"...."
"Để tôi nghĩ cách khác cho cô vậy"
"....Có cần ta dẫn nàng quay lại đó một chuyến không?"
Quân Y Hoàng không nói rõ quay về đâu nhưng Lam Túy lại rất rõ, cô càng hiểu Quân Y Hoàng dẫn cô quay về đó là để làm gì.
Dẫu biết Quân Y Hoàng chỉ là vì chiếc lược ngọc đó, nhưng trong lòng Lam Túy vẫn cảm thấy ấm áp.
"Thôi bỏ đi, để tôi nghĩ cách khác. Nếu cô quay về đó không biết lại ngất đi mấy năm nữa" Lam Túy lấy ngón tay kẹp cái đầu tròn vo của con búp bê lại, mô phỏng theo động tác bẹo má người khác.
Giờ đây Lam Túy mới thật sự cảm thấy thân thể bằng giấy này của Quân Y Hoàng có phần đáng ghét, nếu là người sống da dẻ mịn màng thơm tho, có thể bẹo má thì cảm giác sẽ tốt hơn biết chừng nào.
Pax: Chả là mình có subscribe kênh của Hà Anh Tuấn trên Youtube, hôm nay anh ấy đăng bài "Đợi em đợi đến hoa cũng tàn", thế là mình đi tìm bản tiếng Hoa nghe lại =)))))))
Các bạn ở đây chắc là đa phần còn trẻ nên có thể không biết đến hoặc chưa nghe qua nhạc của Ca thần Trương Học Hữu. Anh là một trong những ca sĩ mình cực kỳ yêu thích bởi cảm xúc anh mang lại trong từng lời hát. Bên dưới là bản tiếng Hoa của "Đợi em đợi đến hoa cũng tàn" của anh ấy, chắc chỉ có những ai đã từng chờ đợi một người mới thấy thấm thía nỗi day dứt trong bài hát này. Nhiều lời rồi, thôi đọc truyện nghe nhạc đi ha~

https://youtu.be/lKTPp1gtatQ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương