Thiên Nhai Khách
-
Chương 73: Quy củ
Phong Hiểu Phong vừa thấy Cố Tương là nổi điên, rít lên rồi muốn bổ đến, miệng nói: “Nha đầu thối, ta làm thịt ngươi!”
Cố Tương “ôi” một tiếng, muốn cười nhưng không cười vỗ ngực nói: “Hù chết ta rồi, họ Phong, hôm nay không còn ai liên thủ với ngươi, bắt nạt một tiểu cô nương như ta, ngươi nhất thiết đừng chùn tay nha!”
Triệu Kính vội ngăn Phong Hiểu Phong: “Phong huynh đệ, ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta ngần này người đều đang nhìn, nếu cô ta thật sự không phải người tốt, còn có thể để chạy sao?”
Tào Úy Ninh nghe thấy rõ, biết họ muốn bắt Cố Tương để rêu rao, chẳng hiểu sức lực từ đâu đến, lại thất tha thất thểu từ dưới đất bò dậy, vươn tay che trước mặt Cố Tương, không để ý ngực đau đớn, ho khan một tiếng mà thấp giọng nói: “Chư vị, A Tương trước nay hồn nhiên ngây thơ, trong lòng không giấu được lời gì, nhưng xét cho cùng cũng là một tiểu bối, cho dù có chỗ nói sai cũng xin chư vị tiền bối cao nhân niệm nàng tuổi nhỏ không hiểu chuyện đừng chấp nhặt.”
Y lại chuyển hướng sang Phong Hiểu Phong, ngắt từng chữ nói: “Về phần Phong đại hiệp, Tào mỗ có một lời, ngày ấy Thẩm đại hiệp bất hạnh, Lưu Ly giáp mất trộm, Động Đình lòng người hoang mang, Trương Thành Lĩnh quả thật đi cùng chúng ta, nhưng người dẫn y đi là Chu huynh, dẫn đi ngay trước mặt Triệu đại hiệp, Triệu đại hiệp không hề ngăn cản, chúng ta chăm sóc thay. Họ Phong này không phân tốt xấu, liên hợp một đám người theo Độc Hạt cùng nhau truy sát chúng ta, chẳng lẽ chúng ta tự bảo vệ mình cũng sai sao?”
Cố Tương lập tức thông minh từ phía sau y nhô đầu ra, chỉ Phong Hiểu Phong nói: “Chính thế, các ngươi xem đức hạnh của hắn, cứ như người khác đều nợ hắn tám trăm xâu tiền vậy, chẳng nói gì đã muốn đánh muốn giết, ai biết hắn có phải là một bọn với đám xấu xa hắc y kia không?”
Phong Hiểu Phong giận cực, nhưng luận mồm mép thì hắn đâu bằng nổi Cố Tương, vừa thốt được một chữ “ngươi”, Cố Tương bên kia đã tuôn ra một tràng, tiểu cô nương nọ hai tay chống nạnh, vẻ mặt điêu ngoa, chỉ Phong Hiểu Phong nói: “Ta cái gì mà ta, chủ nhân nhà ta giao tiểu quỷ kia cho ta chiếu cố, cô nãi nãi dẫn gã theo còn ngại phiền toái, cho là người khác đều giống các ngươi, không biết xấu hổ đến mức thiên hạ đều rõ, ngươi… và cả tên không biết là họ ‘Ngư’ hay họ ‘Quy’ kia, ai biết các ngươi đều là miếu nào? Người tốt người xấu trên mặt cũng không dán chữ, ta thấy ngươi chẳng giống thứ gì tốt lành, ngươi đỏ mặt tía tai tìm Trương Thành Lĩnh có ý đồ gì? Chính là một loại với họ Vu, hừ!”
Nàng trợn mắt, giống như tiểu hài tử cáu kỉnh, dăm ba câu đã liên lụy cả Vu Khâu Phong vào – trước mắt Vu Khâu Phong đã thành chuột chạy qua đường người người đuổi đánh, bất kể là thật là giả là vu oan hay là hãm hại, dù sao đổ lên đầu hắn sẽ không thành vấn đề.
Phong Hiểu Phong sững sờ, tức phát ngất, hắn lại không ngờ đến tầng này.
Quả nhiên, Cố Tương vừa nói ra, ánh mắt không ít người nhìn hắn trở nên không tốt, Diệp Bạch Y hừ lạnh một tiếng nói: “Loại bẩm sinh đã chẳng có khiếu luyện công như ngươi, thật lấy được Lục Hợp tâm pháp cũng chẳng ích chi, còn tranh giành cái gì?”
Diệp Bạch Y mở miệng đâu thể dễ nghe? Đương trường có người bật cười, Cao Sơn Nô hét lớn một tiếng đạp vỡ một tảng đá, nhưng hắn hiện tại chỉ là kẻ mù, có vài phần sức mạnh lại có thể làm gì đây? Tào Úy Ninh nhìn đôi chủ tớ này, bỗng nhiên cảm thấy họ đáng thương.
Có lẽ là bởi vì bị thương nên y cảm thấy đặc biệt mỏi mệt, nhìn từng kẻ trước mắt giống như đều không phải là người, mà là từng gốc cỏ đầu tường, nghe gió chính là mưa, nâng cao giẫm thấp – dù sao thì chẳng quản gì hết, không giẫm đến đầu mình, mừng được xem náo nhiệt.
Y liền đưa tay kéo Cố Tương bảo: “A Tương, chúng ta đi thôi, ta nói rồi.”
Cố Tương lúc này không nói nhiều nữa, hiền lành để y kéo đi. Tào Úy Ninh lại quay đầu nói với Mạc Hoài Dương: “Sư phụ, đồ đệ bất hiếu, không thể hiếu thuận người nữa, con đời này cũng không có tiền đồ gì, chẳng làm nên trò trống, thôi thì nhân tuổi trẻ đổi đường, chưa biết chừng làm lão nông dân, bằng sức khỏe còn có thể trồng nhiều hơn người khác một chút, đến lúc đó, mỗi năm nhất định mời người nếm thức ăn tươi trước.”
Mạc Hoài Dương hơi nguôi giận, nhìn nhìn Cố Tương, lại vẫn nhíu mày, cảm thấy nữ hài tử này tuy rằng nhìn không tồi nhưng trên người luôn có loại tà khí không thể nói ra, chẳng giống con nhà đứng đắn, mới muốn mở miệng, Mạc Hoài Không lại lớn giọng ồn ào: “Ha ha ha, ta biết ngay tiểu tử ngươi là tên không tiền đồ mà, về sau ngươi và tiểu tức phụ sinh đứa con mập mạp, ta sẽ thành sư thúc tổ rồi! Phải mời ta uống rượu đầy tháng đấy!”
Tào Úy Ninh cười gượng đôi tiếng, lòng nói sư thúc người nghĩ thật là quá xa. Cố Tương tuy rằng mặt hơi nóng lên nhưng vẫn thở phào một hơi, biết cửa này xem như đã qua.
Họ mới muốn rời khỏi, đúng lúc này trong đám đông bỗng nhiên có kẻ mở miệng – chính là nam nhân vẫn đứng bên cạnh Triệu Kính thời điểm Độc Hạt tập kích đã giương binh khí, trên mặt hắn có một vết sẹo đao kéo nghiêng xuống mãi đến cổ đầy nguy hiểm.
Nam nhân mặt sẹo này mở miệng nói: “Vị cô nương này xin dừng bước, tại hạ có một nghi vấn.”
Cố Tương quay đầu lại, chỉ nghe nam nhân này chậm rì rì hỏi: “Chẳng lẽ chư vị không lưu ý đến, phương hướng vị cô nương này vừa ra, kỳ thật là đất của Phong Nhai sơn Quỷ cốc sao? Nàng ta xông vào Quỷ cốc, vì sao đến hiện tại đám ác quỷ còn chưa có động tĩnh?”
Huyết sắc trên mặt Cố Tương nháy mắt rút đi, chỉ nghe nam nhân này nói: “Ta đang nghĩ, có hai khả năng, thứ nhất là thân phận của vị cô nương này… rất thú vị, thứ hai là lúc vị cô nương này đi vào không có ai phát hiện, nhưng Phong Nhai sơn một nơi như vậy, một tiểu cô nương đi vào mà không bị phát hiện, lại là vì sao đây?”
Lời hắn nói không thể rõ ràng hơn, ngay cả Tào Úy Ninh cũng hiểu, y ngạc nhiên quay đầu, ngơ ngác nhìn Cố Tương, lại không thể mở miệng.
Cố Tương buông tay y, lui ra sau một bước, lại lui thêm một bước.
Triệu Kính híp mắt, cố ý vỗ vai nam nhân mặt sẹo kia mà lớn tiếng nói: “Ôi, nói như thế nào đây, cô ta mới bao nhiêu tuổi, còn có thể là một nhân vật gì hay sao?”
Nam nhân sẹo cười nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm.”
Triệu Kính vỗ đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Ôi chao, việc này không phải rất thuận tiện sao? Sau lưng người trong Quỷ cốc đều có một dấu hiệu rõ ràng, nếu chúng ta đều là đại lão gia thì không có biện pháp, nhưng chẳng phải còn có chúng nữ hiệp Nga Mi ở đây ư, các vị nữ nhân khỏi cần tị hiềm, qua chỗ không người giám định một chút, nữ hiệp Nga Mi nói chuyện chúng ta vẫn tin được.”
Chưởng môn Nga Mi ở bên nghe vậy gật đầu, không hề phản đối.
Tào Úy Ninh mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn Cố Tương, y vừa nhìn thấy biểu cảm của Cố Tương thì cái gì cũng hiểu hết – trong ấn tượng của y, Cố Tương vẫn là một cô nương vô tâm vô phế, khoái khoái lạc lạc, chẳng hề có tâm cơ, chưa bao giờ xuất hiện nét mặt tái nhợt, thảm đạm, u ám như vậy.
Nàng không còn nụ cười, đôi mắt to linh động như đã mất thần thái, chỉ có một loại độc ác hờ hững, không hề nhìn y, chỉ nhìn nam nhân mặt sẹo kia, lại thật sự giống một nữ quỷ.
Tào Úy Ninh nhớ tới lời Ôn Khách Hành đêm đó từng nói với y – cho dù nó khả năng không giống ngươi tưởng tượng, cho dù… ngươi sẽ phát hiện mình kỳ thật không hề biết nó.
Mình lại trả lời thế nào nhỉ? Khoảnh khắc ấy Tào Úy Ninh thoáng ngẩn ngơ, y lúc đó… thề nguyền son sắt nói với Ôn Khách Hành “Huynh yên tâm, ta đương nhiên biết nàng ấy.”.
Đúng lúc này, Cố Tương đã động, thân hình nàng cực nhanh, thoáng cái bóng dáng lướt qua Tào Úy Ninh đến trước mặt mọi người, nam nhân mặt sẹo kia đứng mũi chịu sào, không ai ngờ nàng lại to gan như vậy, dám đương trường làm loạn ngay trước đám đông.
Nam nhân thấy lai giả bất thiện, theo bản năng lui ra sau, Cố Tương cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên khoát tay, trong tay áo lại có hai sợi xích sắt bắn thẳng về phía mặt hắn, nam nhân ngửa ra sau tránh né, ai ngờ sợi xích kia lập tức quấn cổ hắn như có hồn, Cố Tương âm trầm thấp giọng nói: “Địa ngục không cửa ngươi xông tới, muốn trách thì trách…”
Sau đó nàng dùng sức kéo sợi xích kia ra sau, lại đương trường muốn quấn đứt đầu nam nhân mặt sẹo nọ.
Triệu Kính gầm lên một tiếng rút kiếm đâm tới Cố Tương, song Cố Tương không né không tránh, tư thái muốn liều mạng, môn hộ mở rộng chờ lão đâm, ném ra một nắm ám khí.
Tào Úy Ninh kêu lên: “A Tương!”
Y không ngó ngàng gì nữa phi thân tiến lên, “keng” một tiếng cản kiếm của Triệu Kính, túm tay thiếu nữ đang kéo xích, quát: “Buông tay, chúng ta về nhà! A Tương, muội mau buông hắn ra!”
Cố Tương ngẩn ra, lại không tự chủ được vung tay, xích sắt rơi xuống đất, cả người như vô ý thức bị Tào Úy Ninh kéo lui mấy bước, mới lúng túng hỏi: “Về nhà?”
Tào Úy Ninh hít sâu một hơi: “Về nhà.”
Triệu Kính cười lạnh nói: “Hay lắm, đã là tiểu yêu nữ Quỷ cốc thì khỏi cần giảo biện nữa, chúng ta đâu thể cho các ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi!” Lão còn chưa dứt lời, một luồng kình phong kéo đến sau lưng, Triệu Kính cuống quýt né tránh, quay đầu lại thấy chính là Diệp Bạch Y – Long Bối Diệp Bạch Y ôm trong tay chưa hề ra khỏi vỏ, nhưng chỉ quét qua như vậy lại bức lui Triệu Kính.
Diệp Bạch Y chẳng thèm nhìn lão, chỉ nói với Tào Úy Ninh: “Bằng hữu ngươi vừa nói, là tiểu tử họ Chu nhỉ, ngươi dẫn ta đi tìm y, ta sẽ đưa các ngươi rời khỏi.”
Mọi người bị y ra tay khiến cho chấn động, cứ thế trơ mắt nhìn y ngựa cũng không xuống đã muốn đưa Cố Tương và Tào Úy Ninh đi.
Mạc Hoài Dương rốt cuộc mở miệng, chỉ nói: “Tào Úy Ninh, ngươi dám đi?”
Tào Úy Ninh cứng đờ lưng đứng khựng lại, quay người mở miệng nói: “Sư phụ…”
Mạc Hoài Dương lạnh lùng nói: “Ngươi đi theo họ rồi, từ nay về sau Thanh Phong kiếm phái ta không còn ngươi nữa, ngươi rơi vào tà đạo, sau này… phái ta tự nhiên chung đường với tất cả võ lâm đồng đạo, cùng ngươi thế, bất, lưỡng, lập!”
Tào Úy Ninh dường như hơi lảo đảo, Cố Tương vội đưa tay đỡ y. Mạc Hoài Dương nói: “Ngươi nghĩ cho kỹ, chớ có một lần sẩy chân để hận nghìn đời.”
Tào Úy Ninh ngơ ngác đứng đó rất lâu, Cố Tương cảm thấy bàn tay y nắm tay mình trong nháy mắt buông lỏng, sau đó lại cầm thật chặt, chỉ nghe y nói: “Sư phụ, con từng thề với một bằng hữu rằng cả đời này, từ khi đó đến chết, một thời một khắc đều tính, sẽ tuyệt không có giây lát làm ra chuyện cô phụ A Tương – người từ nhỏ dạy con nói tất làm, làm tất xong, con không thể béo nhờ nuốt lời với một cô nương.”
Mạc Hoài Dương xanh xám mặt, cắn răng hồi lâu mới lạnh lùng cười ra tiếng, nói ba chữ “được” liền, quay phắt người đi, giống như không muốn nhìn thấy y nữa. Tào Úy Ninh quỳ xuống, Cố Tương cau mày, chần chừ một chút rồi cũng quỳ xuống theo. Tào Úy Ninh dập đầu ba cái liền với phương hướng Mạc Hoài Dương, mỗi một cái đều đập đất thành tiếng, trán lập tức đổ máu, đôi mắt đỏ hoe, thất thanh nói: “Đồ đệ bất hiếu!”
Sau đó lại chuyển hướng sang Mạc Hoài Không, cũng là ba cái khấu đầu thành tiếng, cắn răng, nhưng chẳng nói được chữ nào. Mạc Hoài Không trơ mắt nhìn y, muốn nói gì đó, lại cảm thấy mình nói gì cũng sai, chỉ có thể tức giận mắng: “Mẹ kiếp, chuyện gì thế này?”
Cố Tương lúc này mới đỡ Tào Úy Ninh dậy, Diệp Bạch Y ở bên cạnh chờ họ, Mạc Hoài Dương bỗng quay đầu, ánh mắt lóe lóe, thanh âm dịu xuống, lại lộ vài phần yếu ớt, kêu: “Úy Ninh.”
Tim Tào Úy Ninh bỗng ngừng đập: “Sư phụ…”
Mạc Hoài Dương hít sâu một hơi, chần chừ hồi lâu mới vẫy tay nói: “Ngươi qua đây, ta có mấy câu nói với ngươi.”
Diệp Bạch Y chau mày, hiềm hai thầy trò này phiền toái, nhưng thấy Tào Úy Ninh đã đi qua, liền quay đầu sang một bên – dù sao sinh ly tử biệt này cũng chẳng liên quan gì đến y.
Tào Úy Ninh đi hai bước liền quỳ xuống, dùng đầu gối lê đến trước mặt ông ta, Mạc Hoài Dương trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn y, hồi lâu nhắm mắt đặt tay trên đầu y, tựa như y vẫn là một hài tử rất nhỏ, thở than: “Các ngươi một lứa này, ta thương ngươi nhất.”
Tào Úy Ninh nức nở nói: “Sư phụ, con…”
Y không thể nói tiếp nữa, một màn dịu dàng thắm thiết này đột nhiên đổi điệu, chẳng ai ngờ sau khi Mạc Hoài Dương nói xong câu ấy, bàn tay đang vỗ về đỉnh đầu Tào Úy Ninh lại đột nhiên phát lực, bất ngờ đem chưởng lực vạn quân đè trên thiên linh cái của Tào Úy Ninh.
Tào Úy Ninh lập tức thất khiếu phun máu, Cố Tương thét lên chói tai, máu bắn lên Mạc Hoài Không, Mạc Hoài Không lại có phần chưa phản ứng được, mở to mắt nhìn người vẫn quỳ y nguyên kia – sau đó Mạc Hoài Dương buông tay, Tào Úy Ninh chẳng rên một tiếng ngã sang bên.
Mạc Hoài Dương cúi mắt, thấp giọng nói: “Thanh Phong kiếm phái ta, từ khi tổ sư gia lập phái, xưa nay lấy giúp đỡ chính nghĩa làm nhiệm vụ, trung hiếu nhân nghĩa để giữ mình, chưa từng có một phản đồ, Mạc mỗ hổ thẹn, giáo dục không đúng cách, lại có đồ đệ bất hiếu ly kinh phản đạo như thế, chỉ đành… thanh lý môn hộ, để tạ thiên hạ, khiến chư vị…”
Mạc Hoài Không khó lòng tin tưởng mà nhìn ông ta, giận dữ quát: “Đéo mẹ ngươi!”
Mạc Hoài Dương dừng một lát, sau đó mặt không đổi sắc nói hết lời: “Chê cười.”
Cố Tương bỗng bổ đến ông ta như thể điên cuồng, nháy mắt ấy đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại một ý niệm, giết – nàng thét lên the thé: “Ta giết các ngươi, ta giết sạch tất cả các ngươi!”
Diệp Bạch Y nhanh tay lẹ mắt phi thân đến, đưa tay chém một phát lên sau gáy nàng, thân thể Cố Tương liền mềm nhũn ngã xuống, Diệp Bạch Y đón được nàng, lạnh lùng quét tầm mắt về phía những kẻ trước mặt, cuối cùng dừng ở Mạc Hoài Dương, nói: “Lời nàng ta nói, các ngươi đã nghe thấy rồi.”
Không ai trả lời y.
Diệp Bạch Y tự gật đầu, ôm Cố Tương lên ngựa, ném lại một câu: “Tại hạ đã thêm kiến thức.” Rồi rẽ bụi mà đi.
Cố Tương thần chí không rõ, khóe mắt lại rơi xuống một giọt lệ.
Hóa ra… trên thế đạo này, chính tà bất lưỡng lập, không phải nói đùa. Y là chính đạo, nàng là tà đạo, định trước là chẳng thể bên nhau, đây chính là quy củ. Quy củ là đại đa số trên đời định ra đồng thời tuân theo, muốn chống lại thì không thể không có năng lực, bất cứ giá nào, cùng tuyệt đại đa số người trên đời này bỏ sinh quên tử đọ sức một phen.
Thắng, liền nhảy ra, thua, liền…
Lão Mạnh còn chưa biết thứ lão chuẩn bị không dùng đến nữa, lão cư nhiên thật sự chuẩn bị “đồ cưới” Ôn Khách Hành nói, bỏ đầy cả một viện, hơi có xu hướng “mười dặm hồng trang”, thùng bảo tử tôn, bát đôi tử tôn, rương hồng trắc thậm chí các loại gương lược bảo hạp, dụng cụ vàng bạc đầy đủ mọi thứ, ngay cả mũ phượng khăn quàng vai cũng chuẩn bị vài bộ.
Ôn Khách Hành lớn đến tuổi này, chưa từng gặp việc vui gì, cũng chưa từng uống một giọt rượu mừng, lần đầu biết thì ra tân nương tử xuất giá cũng có không ít điều chú trọng, lại vẫn khá hứng thú lật xem từng loại, còn cố ý cầm “tranh hồi môn” lên đứng đó cẩn thận nghiên cứu một hồi, cho ra kết luận: “Họa sĩ vẫn không tồi, có điều không thể độc đáo được như một vị bằng hữu của ta vẽ.”
Lão Mạnh khúm núm theo sau y, nghe vậy vội hỏi: “Ý của cốc chủ là đổi một bộ khác sao?”
Ôn Khách Hành quay đầu nhìn lão một cái, tựa tiếu phi tiếu thả “tranh hồi môn” kia lại, tùy ý ngồi lên một cái rương hồng trắc bên cạnh, nhìn Lão Mạnh nói: “Ngươi biết ta nhớ đến câu gì chứ?”
Lão Mạnh thót tim, trực giác không phải lời hay.
Chỉ nghe Ôn Khách Hành nói: “Cởi quần đánh rắm, vẽ vời thêm chuyện.”
Lão Mạnh ngẩng đầu, ánh mắt đối lại Ôn Khách Hành giây lát, một lần nữa cúi đầu nói: “Thuộc hạ… không rõ cốc chủ có ý gì.”
Cố Tương “ôi” một tiếng, muốn cười nhưng không cười vỗ ngực nói: “Hù chết ta rồi, họ Phong, hôm nay không còn ai liên thủ với ngươi, bắt nạt một tiểu cô nương như ta, ngươi nhất thiết đừng chùn tay nha!”
Triệu Kính vội ngăn Phong Hiểu Phong: “Phong huynh đệ, ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta ngần này người đều đang nhìn, nếu cô ta thật sự không phải người tốt, còn có thể để chạy sao?”
Tào Úy Ninh nghe thấy rõ, biết họ muốn bắt Cố Tương để rêu rao, chẳng hiểu sức lực từ đâu đến, lại thất tha thất thểu từ dưới đất bò dậy, vươn tay che trước mặt Cố Tương, không để ý ngực đau đớn, ho khan một tiếng mà thấp giọng nói: “Chư vị, A Tương trước nay hồn nhiên ngây thơ, trong lòng không giấu được lời gì, nhưng xét cho cùng cũng là một tiểu bối, cho dù có chỗ nói sai cũng xin chư vị tiền bối cao nhân niệm nàng tuổi nhỏ không hiểu chuyện đừng chấp nhặt.”
Y lại chuyển hướng sang Phong Hiểu Phong, ngắt từng chữ nói: “Về phần Phong đại hiệp, Tào mỗ có một lời, ngày ấy Thẩm đại hiệp bất hạnh, Lưu Ly giáp mất trộm, Động Đình lòng người hoang mang, Trương Thành Lĩnh quả thật đi cùng chúng ta, nhưng người dẫn y đi là Chu huynh, dẫn đi ngay trước mặt Triệu đại hiệp, Triệu đại hiệp không hề ngăn cản, chúng ta chăm sóc thay. Họ Phong này không phân tốt xấu, liên hợp một đám người theo Độc Hạt cùng nhau truy sát chúng ta, chẳng lẽ chúng ta tự bảo vệ mình cũng sai sao?”
Cố Tương lập tức thông minh từ phía sau y nhô đầu ra, chỉ Phong Hiểu Phong nói: “Chính thế, các ngươi xem đức hạnh của hắn, cứ như người khác đều nợ hắn tám trăm xâu tiền vậy, chẳng nói gì đã muốn đánh muốn giết, ai biết hắn có phải là một bọn với đám xấu xa hắc y kia không?”
Phong Hiểu Phong giận cực, nhưng luận mồm mép thì hắn đâu bằng nổi Cố Tương, vừa thốt được một chữ “ngươi”, Cố Tương bên kia đã tuôn ra một tràng, tiểu cô nương nọ hai tay chống nạnh, vẻ mặt điêu ngoa, chỉ Phong Hiểu Phong nói: “Ta cái gì mà ta, chủ nhân nhà ta giao tiểu quỷ kia cho ta chiếu cố, cô nãi nãi dẫn gã theo còn ngại phiền toái, cho là người khác đều giống các ngươi, không biết xấu hổ đến mức thiên hạ đều rõ, ngươi… và cả tên không biết là họ ‘Ngư’ hay họ ‘Quy’ kia, ai biết các ngươi đều là miếu nào? Người tốt người xấu trên mặt cũng không dán chữ, ta thấy ngươi chẳng giống thứ gì tốt lành, ngươi đỏ mặt tía tai tìm Trương Thành Lĩnh có ý đồ gì? Chính là một loại với họ Vu, hừ!”
Nàng trợn mắt, giống như tiểu hài tử cáu kỉnh, dăm ba câu đã liên lụy cả Vu Khâu Phong vào – trước mắt Vu Khâu Phong đã thành chuột chạy qua đường người người đuổi đánh, bất kể là thật là giả là vu oan hay là hãm hại, dù sao đổ lên đầu hắn sẽ không thành vấn đề.
Phong Hiểu Phong sững sờ, tức phát ngất, hắn lại không ngờ đến tầng này.
Quả nhiên, Cố Tương vừa nói ra, ánh mắt không ít người nhìn hắn trở nên không tốt, Diệp Bạch Y hừ lạnh một tiếng nói: “Loại bẩm sinh đã chẳng có khiếu luyện công như ngươi, thật lấy được Lục Hợp tâm pháp cũng chẳng ích chi, còn tranh giành cái gì?”
Diệp Bạch Y mở miệng đâu thể dễ nghe? Đương trường có người bật cười, Cao Sơn Nô hét lớn một tiếng đạp vỡ một tảng đá, nhưng hắn hiện tại chỉ là kẻ mù, có vài phần sức mạnh lại có thể làm gì đây? Tào Úy Ninh nhìn đôi chủ tớ này, bỗng nhiên cảm thấy họ đáng thương.
Có lẽ là bởi vì bị thương nên y cảm thấy đặc biệt mỏi mệt, nhìn từng kẻ trước mắt giống như đều không phải là người, mà là từng gốc cỏ đầu tường, nghe gió chính là mưa, nâng cao giẫm thấp – dù sao thì chẳng quản gì hết, không giẫm đến đầu mình, mừng được xem náo nhiệt.
Y liền đưa tay kéo Cố Tương bảo: “A Tương, chúng ta đi thôi, ta nói rồi.”
Cố Tương lúc này không nói nhiều nữa, hiền lành để y kéo đi. Tào Úy Ninh lại quay đầu nói với Mạc Hoài Dương: “Sư phụ, đồ đệ bất hiếu, không thể hiếu thuận người nữa, con đời này cũng không có tiền đồ gì, chẳng làm nên trò trống, thôi thì nhân tuổi trẻ đổi đường, chưa biết chừng làm lão nông dân, bằng sức khỏe còn có thể trồng nhiều hơn người khác một chút, đến lúc đó, mỗi năm nhất định mời người nếm thức ăn tươi trước.”
Mạc Hoài Dương hơi nguôi giận, nhìn nhìn Cố Tương, lại vẫn nhíu mày, cảm thấy nữ hài tử này tuy rằng nhìn không tồi nhưng trên người luôn có loại tà khí không thể nói ra, chẳng giống con nhà đứng đắn, mới muốn mở miệng, Mạc Hoài Không lại lớn giọng ồn ào: “Ha ha ha, ta biết ngay tiểu tử ngươi là tên không tiền đồ mà, về sau ngươi và tiểu tức phụ sinh đứa con mập mạp, ta sẽ thành sư thúc tổ rồi! Phải mời ta uống rượu đầy tháng đấy!”
Tào Úy Ninh cười gượng đôi tiếng, lòng nói sư thúc người nghĩ thật là quá xa. Cố Tương tuy rằng mặt hơi nóng lên nhưng vẫn thở phào một hơi, biết cửa này xem như đã qua.
Họ mới muốn rời khỏi, đúng lúc này trong đám đông bỗng nhiên có kẻ mở miệng – chính là nam nhân vẫn đứng bên cạnh Triệu Kính thời điểm Độc Hạt tập kích đã giương binh khí, trên mặt hắn có một vết sẹo đao kéo nghiêng xuống mãi đến cổ đầy nguy hiểm.
Nam nhân mặt sẹo này mở miệng nói: “Vị cô nương này xin dừng bước, tại hạ có một nghi vấn.”
Cố Tương quay đầu lại, chỉ nghe nam nhân này chậm rì rì hỏi: “Chẳng lẽ chư vị không lưu ý đến, phương hướng vị cô nương này vừa ra, kỳ thật là đất của Phong Nhai sơn Quỷ cốc sao? Nàng ta xông vào Quỷ cốc, vì sao đến hiện tại đám ác quỷ còn chưa có động tĩnh?”
Huyết sắc trên mặt Cố Tương nháy mắt rút đi, chỉ nghe nam nhân này nói: “Ta đang nghĩ, có hai khả năng, thứ nhất là thân phận của vị cô nương này… rất thú vị, thứ hai là lúc vị cô nương này đi vào không có ai phát hiện, nhưng Phong Nhai sơn một nơi như vậy, một tiểu cô nương đi vào mà không bị phát hiện, lại là vì sao đây?”
Lời hắn nói không thể rõ ràng hơn, ngay cả Tào Úy Ninh cũng hiểu, y ngạc nhiên quay đầu, ngơ ngác nhìn Cố Tương, lại không thể mở miệng.
Cố Tương buông tay y, lui ra sau một bước, lại lui thêm một bước.
Triệu Kính híp mắt, cố ý vỗ vai nam nhân mặt sẹo kia mà lớn tiếng nói: “Ôi, nói như thế nào đây, cô ta mới bao nhiêu tuổi, còn có thể là một nhân vật gì hay sao?”
Nam nhân sẹo cười nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm.”
Triệu Kính vỗ đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Ôi chao, việc này không phải rất thuận tiện sao? Sau lưng người trong Quỷ cốc đều có một dấu hiệu rõ ràng, nếu chúng ta đều là đại lão gia thì không có biện pháp, nhưng chẳng phải còn có chúng nữ hiệp Nga Mi ở đây ư, các vị nữ nhân khỏi cần tị hiềm, qua chỗ không người giám định một chút, nữ hiệp Nga Mi nói chuyện chúng ta vẫn tin được.”
Chưởng môn Nga Mi ở bên nghe vậy gật đầu, không hề phản đối.
Tào Úy Ninh mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn Cố Tương, y vừa nhìn thấy biểu cảm của Cố Tương thì cái gì cũng hiểu hết – trong ấn tượng của y, Cố Tương vẫn là một cô nương vô tâm vô phế, khoái khoái lạc lạc, chẳng hề có tâm cơ, chưa bao giờ xuất hiện nét mặt tái nhợt, thảm đạm, u ám như vậy.
Nàng không còn nụ cười, đôi mắt to linh động như đã mất thần thái, chỉ có một loại độc ác hờ hững, không hề nhìn y, chỉ nhìn nam nhân mặt sẹo kia, lại thật sự giống một nữ quỷ.
Tào Úy Ninh nhớ tới lời Ôn Khách Hành đêm đó từng nói với y – cho dù nó khả năng không giống ngươi tưởng tượng, cho dù… ngươi sẽ phát hiện mình kỳ thật không hề biết nó.
Mình lại trả lời thế nào nhỉ? Khoảnh khắc ấy Tào Úy Ninh thoáng ngẩn ngơ, y lúc đó… thề nguyền son sắt nói với Ôn Khách Hành “Huynh yên tâm, ta đương nhiên biết nàng ấy.”.
Đúng lúc này, Cố Tương đã động, thân hình nàng cực nhanh, thoáng cái bóng dáng lướt qua Tào Úy Ninh đến trước mặt mọi người, nam nhân mặt sẹo kia đứng mũi chịu sào, không ai ngờ nàng lại to gan như vậy, dám đương trường làm loạn ngay trước đám đông.
Nam nhân thấy lai giả bất thiện, theo bản năng lui ra sau, Cố Tương cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên khoát tay, trong tay áo lại có hai sợi xích sắt bắn thẳng về phía mặt hắn, nam nhân ngửa ra sau tránh né, ai ngờ sợi xích kia lập tức quấn cổ hắn như có hồn, Cố Tương âm trầm thấp giọng nói: “Địa ngục không cửa ngươi xông tới, muốn trách thì trách…”
Sau đó nàng dùng sức kéo sợi xích kia ra sau, lại đương trường muốn quấn đứt đầu nam nhân mặt sẹo nọ.
Triệu Kính gầm lên một tiếng rút kiếm đâm tới Cố Tương, song Cố Tương không né không tránh, tư thái muốn liều mạng, môn hộ mở rộng chờ lão đâm, ném ra một nắm ám khí.
Tào Úy Ninh kêu lên: “A Tương!”
Y không ngó ngàng gì nữa phi thân tiến lên, “keng” một tiếng cản kiếm của Triệu Kính, túm tay thiếu nữ đang kéo xích, quát: “Buông tay, chúng ta về nhà! A Tương, muội mau buông hắn ra!”
Cố Tương ngẩn ra, lại không tự chủ được vung tay, xích sắt rơi xuống đất, cả người như vô ý thức bị Tào Úy Ninh kéo lui mấy bước, mới lúng túng hỏi: “Về nhà?”
Tào Úy Ninh hít sâu một hơi: “Về nhà.”
Triệu Kính cười lạnh nói: “Hay lắm, đã là tiểu yêu nữ Quỷ cốc thì khỏi cần giảo biện nữa, chúng ta đâu thể cho các ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi!” Lão còn chưa dứt lời, một luồng kình phong kéo đến sau lưng, Triệu Kính cuống quýt né tránh, quay đầu lại thấy chính là Diệp Bạch Y – Long Bối Diệp Bạch Y ôm trong tay chưa hề ra khỏi vỏ, nhưng chỉ quét qua như vậy lại bức lui Triệu Kính.
Diệp Bạch Y chẳng thèm nhìn lão, chỉ nói với Tào Úy Ninh: “Bằng hữu ngươi vừa nói, là tiểu tử họ Chu nhỉ, ngươi dẫn ta đi tìm y, ta sẽ đưa các ngươi rời khỏi.”
Mọi người bị y ra tay khiến cho chấn động, cứ thế trơ mắt nhìn y ngựa cũng không xuống đã muốn đưa Cố Tương và Tào Úy Ninh đi.
Mạc Hoài Dương rốt cuộc mở miệng, chỉ nói: “Tào Úy Ninh, ngươi dám đi?”
Tào Úy Ninh cứng đờ lưng đứng khựng lại, quay người mở miệng nói: “Sư phụ…”
Mạc Hoài Dương lạnh lùng nói: “Ngươi đi theo họ rồi, từ nay về sau Thanh Phong kiếm phái ta không còn ngươi nữa, ngươi rơi vào tà đạo, sau này… phái ta tự nhiên chung đường với tất cả võ lâm đồng đạo, cùng ngươi thế, bất, lưỡng, lập!”
Tào Úy Ninh dường như hơi lảo đảo, Cố Tương vội đưa tay đỡ y. Mạc Hoài Dương nói: “Ngươi nghĩ cho kỹ, chớ có một lần sẩy chân để hận nghìn đời.”
Tào Úy Ninh ngơ ngác đứng đó rất lâu, Cố Tương cảm thấy bàn tay y nắm tay mình trong nháy mắt buông lỏng, sau đó lại cầm thật chặt, chỉ nghe y nói: “Sư phụ, con từng thề với một bằng hữu rằng cả đời này, từ khi đó đến chết, một thời một khắc đều tính, sẽ tuyệt không có giây lát làm ra chuyện cô phụ A Tương – người từ nhỏ dạy con nói tất làm, làm tất xong, con không thể béo nhờ nuốt lời với một cô nương.”
Mạc Hoài Dương xanh xám mặt, cắn răng hồi lâu mới lạnh lùng cười ra tiếng, nói ba chữ “được” liền, quay phắt người đi, giống như không muốn nhìn thấy y nữa. Tào Úy Ninh quỳ xuống, Cố Tương cau mày, chần chừ một chút rồi cũng quỳ xuống theo. Tào Úy Ninh dập đầu ba cái liền với phương hướng Mạc Hoài Dương, mỗi một cái đều đập đất thành tiếng, trán lập tức đổ máu, đôi mắt đỏ hoe, thất thanh nói: “Đồ đệ bất hiếu!”
Sau đó lại chuyển hướng sang Mạc Hoài Không, cũng là ba cái khấu đầu thành tiếng, cắn răng, nhưng chẳng nói được chữ nào. Mạc Hoài Không trơ mắt nhìn y, muốn nói gì đó, lại cảm thấy mình nói gì cũng sai, chỉ có thể tức giận mắng: “Mẹ kiếp, chuyện gì thế này?”
Cố Tương lúc này mới đỡ Tào Úy Ninh dậy, Diệp Bạch Y ở bên cạnh chờ họ, Mạc Hoài Dương bỗng quay đầu, ánh mắt lóe lóe, thanh âm dịu xuống, lại lộ vài phần yếu ớt, kêu: “Úy Ninh.”
Tim Tào Úy Ninh bỗng ngừng đập: “Sư phụ…”
Mạc Hoài Dương hít sâu một hơi, chần chừ hồi lâu mới vẫy tay nói: “Ngươi qua đây, ta có mấy câu nói với ngươi.”
Diệp Bạch Y chau mày, hiềm hai thầy trò này phiền toái, nhưng thấy Tào Úy Ninh đã đi qua, liền quay đầu sang một bên – dù sao sinh ly tử biệt này cũng chẳng liên quan gì đến y.
Tào Úy Ninh đi hai bước liền quỳ xuống, dùng đầu gối lê đến trước mặt ông ta, Mạc Hoài Dương trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn y, hồi lâu nhắm mắt đặt tay trên đầu y, tựa như y vẫn là một hài tử rất nhỏ, thở than: “Các ngươi một lứa này, ta thương ngươi nhất.”
Tào Úy Ninh nức nở nói: “Sư phụ, con…”
Y không thể nói tiếp nữa, một màn dịu dàng thắm thiết này đột nhiên đổi điệu, chẳng ai ngờ sau khi Mạc Hoài Dương nói xong câu ấy, bàn tay đang vỗ về đỉnh đầu Tào Úy Ninh lại đột nhiên phát lực, bất ngờ đem chưởng lực vạn quân đè trên thiên linh cái của Tào Úy Ninh.
Tào Úy Ninh lập tức thất khiếu phun máu, Cố Tương thét lên chói tai, máu bắn lên Mạc Hoài Không, Mạc Hoài Không lại có phần chưa phản ứng được, mở to mắt nhìn người vẫn quỳ y nguyên kia – sau đó Mạc Hoài Dương buông tay, Tào Úy Ninh chẳng rên một tiếng ngã sang bên.
Mạc Hoài Dương cúi mắt, thấp giọng nói: “Thanh Phong kiếm phái ta, từ khi tổ sư gia lập phái, xưa nay lấy giúp đỡ chính nghĩa làm nhiệm vụ, trung hiếu nhân nghĩa để giữ mình, chưa từng có một phản đồ, Mạc mỗ hổ thẹn, giáo dục không đúng cách, lại có đồ đệ bất hiếu ly kinh phản đạo như thế, chỉ đành… thanh lý môn hộ, để tạ thiên hạ, khiến chư vị…”
Mạc Hoài Không khó lòng tin tưởng mà nhìn ông ta, giận dữ quát: “Đéo mẹ ngươi!”
Mạc Hoài Dương dừng một lát, sau đó mặt không đổi sắc nói hết lời: “Chê cười.”
Cố Tương bỗng bổ đến ông ta như thể điên cuồng, nháy mắt ấy đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại một ý niệm, giết – nàng thét lên the thé: “Ta giết các ngươi, ta giết sạch tất cả các ngươi!”
Diệp Bạch Y nhanh tay lẹ mắt phi thân đến, đưa tay chém một phát lên sau gáy nàng, thân thể Cố Tương liền mềm nhũn ngã xuống, Diệp Bạch Y đón được nàng, lạnh lùng quét tầm mắt về phía những kẻ trước mặt, cuối cùng dừng ở Mạc Hoài Dương, nói: “Lời nàng ta nói, các ngươi đã nghe thấy rồi.”
Không ai trả lời y.
Diệp Bạch Y tự gật đầu, ôm Cố Tương lên ngựa, ném lại một câu: “Tại hạ đã thêm kiến thức.” Rồi rẽ bụi mà đi.
Cố Tương thần chí không rõ, khóe mắt lại rơi xuống một giọt lệ.
Hóa ra… trên thế đạo này, chính tà bất lưỡng lập, không phải nói đùa. Y là chính đạo, nàng là tà đạo, định trước là chẳng thể bên nhau, đây chính là quy củ. Quy củ là đại đa số trên đời định ra đồng thời tuân theo, muốn chống lại thì không thể không có năng lực, bất cứ giá nào, cùng tuyệt đại đa số người trên đời này bỏ sinh quên tử đọ sức một phen.
Thắng, liền nhảy ra, thua, liền…
Lão Mạnh còn chưa biết thứ lão chuẩn bị không dùng đến nữa, lão cư nhiên thật sự chuẩn bị “đồ cưới” Ôn Khách Hành nói, bỏ đầy cả một viện, hơi có xu hướng “mười dặm hồng trang”, thùng bảo tử tôn, bát đôi tử tôn, rương hồng trắc thậm chí các loại gương lược bảo hạp, dụng cụ vàng bạc đầy đủ mọi thứ, ngay cả mũ phượng khăn quàng vai cũng chuẩn bị vài bộ.
Ôn Khách Hành lớn đến tuổi này, chưa từng gặp việc vui gì, cũng chưa từng uống một giọt rượu mừng, lần đầu biết thì ra tân nương tử xuất giá cũng có không ít điều chú trọng, lại vẫn khá hứng thú lật xem từng loại, còn cố ý cầm “tranh hồi môn” lên đứng đó cẩn thận nghiên cứu một hồi, cho ra kết luận: “Họa sĩ vẫn không tồi, có điều không thể độc đáo được như một vị bằng hữu của ta vẽ.”
Lão Mạnh khúm núm theo sau y, nghe vậy vội hỏi: “Ý của cốc chủ là đổi một bộ khác sao?”
Ôn Khách Hành quay đầu nhìn lão một cái, tựa tiếu phi tiếu thả “tranh hồi môn” kia lại, tùy ý ngồi lên một cái rương hồng trắc bên cạnh, nhìn Lão Mạnh nói: “Ngươi biết ta nhớ đến câu gì chứ?”
Lão Mạnh thót tim, trực giác không phải lời hay.
Chỉ nghe Ôn Khách Hành nói: “Cởi quần đánh rắm, vẽ vời thêm chuyện.”
Lão Mạnh ngẩng đầu, ánh mắt đối lại Ôn Khách Hành giây lát, một lần nữa cúi đầu nói: “Thuộc hạ… không rõ cốc chủ có ý gì.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook